Mùa Đông Có Tuyết Rơi
46: Lôi Tấn Xuất Hiện Vấn Đề Được Giải Quyết


“ Thượng Đằng, trời đang nắng đẹp sao lại mưa tầm tả vậy.”
”Đó là vì điều kiện khắc nghiệt của tự nhiên.”
Nước mưa càng ngày càng nhiều.

Bọn họ cần phải dẫn nước ra khỏi đám ruộng trước khi mọi thứ ở đây bị nước mưa vùi dập.

Thượng Đằng liền sử dụng linh lực của mình, tạo ra một lỗ hố lớn trên mặt đất, nước mưa trên ruộng cũng nhờ vậy mà nhanh chóng hút đi hết.

Bên cạnh đó, lượng nước quá nhiều khiến Thượng Đằng phải tiêu hao nhiều linh lực của mình.

Vì đây là lần đầu tiên hắn phải tiêu hao nhiều linh lực trong một lúc làm đầu hắn cảm thấy choáng váng, hoa mắt.

Bản thân không đứng vững, lúc sắp ngã xuống đất cũng may Tinh Tuyết đứng phía sau kịp thời đỡ hắn lại.
“Huynh không sao chứ?”
Thượng Đằng nhìn tiểu sư muội, hắn gạt đi nước giọt mồ hôi lẫn trong nước mưa lắc đầu.
“Không sao.”
“Sư đệ làm tốt lắm.

Sao này đệ luyện tập nhiều thêm một chút sẽ có thể điều khiển linh lực của mình mà không lo bị choáng nữa.

Những người lần đầu tiêu hao nhiều linh lực điều sẽ như vậy, nghỉ một chút sẽ khỏe nhanh thôi.”
Tinh Tuyết không hiểu lời đại sư huynh nhưng cô vẫn gật đầu lia lịa đồng ý.
“Đại sư huynh nói đúng.


Thượng Đằng huynh mau qua đây ngồi xuống nghỉ ngơi, đợi khi nào huynh khỏe lại chúng ta sẽ tiếp tục thực hiện chiêu thức vừa rồi.”
Cô liền dìu Thượng Đằng đến gốc cây nghỉ ngơi.

Những việc như thế này đối với cô không khó chút nào.

Trong đầu cô lại nghĩ đến giấc mơ hư ảo.

Nếu như mỗi ngày Thiên Tử trưởng lão đều giao việc này cho cô thì tốt biết mấy, vừa dễ làm lại không mất quá nhiều thời gian.

Một người chăm chỉ như cô chắc chắn là thích hợp với việc này.
Cát Ôn nhìn bầu trời vẫn chưa dừng mưa thì lắc đầu, đại sư huynh quay lại muốn nói gì đó với Thượng Đằng thì bắt gặp Tinh Tuyết đang mơ mộng.

Nhìn gương mặt cười tủm tỉm của cô, đại sư huynh thở dài, hai hàng lông mày duỗi thẳng ra.

Vẻ mặt ôn nhu bước đến chỗ cô, Cát Ôn lấy ngón tay mình chỉ vào trán Tinh Tuyết nói:
“Tiểu sư muội lại đang nghĩ đến chuyện đi chơi à.”
Lý Minh đứng gần đó khẽ cười.
“A…làm gì có.

Muội đang nghĩ khi nào Lôi Tấn sẽ đến đây thôi.

Đại sư huynh đừng nghĩ xấu cho muội.”
Tinh Tuyết lấy tay xoa xoa trán mình, cô ủ rủ cảm thấy bản thân quá là oan ức.

Hắn ngồi bên cạnh nhìn thấy biểu cảm đáng yêu của cô, cười nhẹ một cách thấu đáo tránh để đại sư huynh bắt gặp.
“Cô thật sự nghĩ đến ta sao?”
Một giọng nói phát ra nhưng không phải của đại sư huynh, Thượng Đằng càng không.

Tinh Tuyết ngẩng đầu lên thì mở to mắt ra nhìn.

Không ngờ người đang nói lại chính là Lôi Tấn.

Hắn ta đã đến đây từ lúc nào?
Tinh Tuyết lắp bắp nói:
“Looiiii..Tấn!”
Hắn ta nở nụ cười kiêu hãnh nhìn Tinh Tuyết, sau đó đi đến trước mặt Cát Ôn trực tiếp gửi lại bức thư mà Cát Ôn đã gửi cho hắn ta.
“Cát Ôn của Lâm Sơn, ta trả bức thư này lại cho huynh.”
Cát Ôn nhận lấy bức thư, đại sư huynh không biết ý của Lôi Tấn là gì.

Trong lòng có chút do dự nói:
“Cảm ơn Lôi Tấn đệ đã đến đây, bức thư này đệ đã đọc..”
“Ta đọc rồi.”

“Vậy…”
Hắn ta không trả lời Cát Ôn lại thản nhiên nở một nụ cười khó hiểu.

Trực tiếp đi về phía trước đám ruộng, đứng dầm mình dưới cơn mưa.

Lôi Tấn cắn ngón tay cái của mình, một giọt máu tuôn ra liền nhỏ xuống đất.

Giọt máu ấy liền tạo ra một luồng ánh sáng trắng.

Tiếp đó, một kì tích đã xảy ra.

Tất cả trái cây trên đám ruộng đều trở nên xanh tốt và trĩu quả.

Hương thơm của mùi quả chín lan tỏ ra bên ngoài.

Trên trời, cơn mưa ồ ạt vừa rồi đã dừng lại từ lúc nào.
Nhìn mọi thứ trước mắt đều tươi tốt.

Lúc này, Lôi Tấn nở một nụ cười mãn nguyện , hắn ta quay lại nhìn Cát Ôn.
“Cát Ôn huynh, coi như ta đã thực hiện lời nhờ vả của huynh rồi.

Vậy ta trở về trước đây.”
“Cảm ơn Lôi Tấn đệ.

Sau này đệ có cần giúp đỡ cứ đến Lâm Sơn phái tìm ta."
“Được, là huynh nói nhé.

Vậy ta đi trước, tạm biệt.”
Lôi Tấn vội vả cáo từ, sau đó thì biến mất.
Mọi thứ đã ổn thỏa, Cát Ôn nhìn ba người họ ôn tồn nói:

“Ngày mai chúng ta có thể trở về Lâm Sơn được rồi.”
Tối đó, bốn người họ đành phải ở lại thôn Đại Hà một đêm.

Sáng ngày hôm sau liền thu dọn đồ đạc để rời khỏi đó.
“Mọi người có thể ở lại đây vài ngày để thưởng thức thành quả của chúng tôi không?”
Trúc Mai lộ vẻ mặt luyến tiếc, cô ta không muốn bọn họ rời khỏi đây.

Nhưng dù có nói cách nào vẫn không thể ngăn cản việc họ trở về Lâm Sơn.

Vì không thể đạt được mục đích của mình, Trúc Mai tức quá hóa giận liền hiện nguyên hình là một yêu nữ.
“Ai dám bước ra khỏi thôn Đại Hà đều có một con đường đó chính là chết.”
Những chiếc móng vuốt sắt nhọn liền lao đến họ như một cơn gió.

Bốn người nhanh chóng né sang một bên.

Tinh Tuyết có hơi bất ngờ vì chuyện này, cô thốt lên trong sự ngỡ ngàng:
“Cô là yêu quái ư?”
“Không sai, ta chính yêu ma khắc tinh của các ngươi.

Hôm nay ta sẽ lấy mạng của từng tên rồi hút hết linh lực của các ngươi để linh lực của ta sẽ được tăng cao ha ha ha…”
“Đừng nằm mơ giữa ban ngày, bọn ta sẽ đánh ngươi hiện nguyên hình.

Đến lúc đó ngươi đừng có khóc cầu xin bọn ta.”.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương