Mua Bán (Mãi Mại)
Quyển 2 - Chương 10

Dưới sự vuốt ve tận tình của Đường Tình, Anthony thở dốc dồn dập.

“Xuống chút nữa, dùng lực chút nữa.”

Đường Tình hướng xuống nơi Anthony nói và dùng sức xoa xoa.

Anthony khàn khàn nói: “Xuống chút nữa, đúng! Chính là nơi đó, à, xuống chút nữa, em yêu, em có thể xuống chút nữa không?”

Cậu lại tiếp tục dời xuống, thì chạm ngay lên dương cương của Anthony đang bắt đầu thức tỉnh, nó lấy tốc độ kinh người mà bừng bừng phấn chấn, gương mặt Đường Tình đỏ ửng, cậu giống như chạm phải nước sôi mà vội vàng rụt tay lại. Đường Tình còn chưa kịp làm gì tiếp theo, đã bị Anthony kéo tay lại, đặt lên dương cương đã thức tỉnh của anh.

Anh cười đến thực ái muội, “Chính là nơi này a.”

Đường Tình vừa tức vừa thẹn, cứng rắn muốn rút tay về, Anthony dụng lực, làm cho lòng bàn tay của cậu cảm nhận được một cỗ rung động của lửa nóng.

Đường Tình giận dữ hét: “Anh gạt tôi, anh là đầu heo, anh căn bản là không có việc gì.”

Anthony mặt không đỏ khí không suyễn, nói rất chí lý: “Sao lại không có việc gì? Nếu như anh không có em thì phải làm gì bây giờ.”

Anh vậy mà còn dám nói một câu không biết xấu hổ như thế, Đường Tình tức giận đến sịt khói, “Anh là tên xấu xa, buông tay, tôi ngu ngốc mới tin lời của anh, tôi cảnh cáo anh, anh tốt nhất mau buông tay, bằng không tôi sẽ… Tôi sẽ…”

Dưới tình thế cấp bách, Đường Tình căn bản không biết phải nói cái gì để thật ngoan độc, thì mới có thể làm cho Anthony buông tay cậu ra, theo như hiểu biết của cậu về Anthony, thì anh căn bản không có khả năng buông tay.

Anthony vừa cười tà vừa thở hổn hển: “Em yêu, em xoa anh thật thoải mái, bất quá dùng thêm chút lực nữa thì tốt hơn, mà thay thế bằng cái miệng nhỏ xinh của em thì càng tuyệt hơn nữa.”

Đường Tình tức giận đến toàn thân phát run. “Anh là đầu heo, chỉ biết… chỉ biết khi dễ tôi, thương tổn tôi, anh đi tìm Paul mà xoa cho anh, tôi biết hắn sẽ rất nguyện ý xoa bộ vị đó cho anh.”

Nhắc tới chỗ thương tâm, lửa giận trong người Đường Tình nhất thời biến thành bi phẫn, nước mắt cậu bắt đầu trào lên hốc mắt. Chính mắt cậu từng thấy Anthony đối với Paul có biết bao là ôn nhu săn sóc, nếu so mình với hắn thì mình chẳng là gì.

“Paul không quan trọng, tuyệt không quan trọng.”

“Anh đối hắn tốt hơn tôi gắp trăm lần, ngàn lần, chính tai tôi nghe thấy hắn khoe khoang với mọi người anh đối với hắn rất tốt, mua tặng hắn rất nhiều thứ quý giá, chẳng những mua cho hắn kim cương, đồng hồ vàng, còn dẫn hắn đi hải đảo nghỉ phép, anh chưa bao giờ đối tốt với tôi như vậy.”

Đường Tình càng nghĩ càng ấm ức, Paul dùng giọng điệu ngọt ngào nói Anthony rất yêu hắn, nếu đem ra so sánh với khoảng thời gian mình chung sống với Anthony, thì Anthony chưa hề đối tốt với cậu như vậy.

Anthony bất đắc dĩ nhún vai, không nói gì để chống đỡ, anh đích xác từng đáp ứng mọi yêu cầu của Paul, tặng cho hắn không ít những thứ quý giá.

Anthony thở dài, nhẹ giọng nói: “Hắn muốn chính là tiền, anh cho hắn tiền và vật phẩm cũng là bình thường, còn về việc đi hải đảo nghỉ phép, đó là vì lúc ấy em vì Eddie kiên trì muốn rời bỏ anh, cho nên anh mới…”

“Anh còn nói thực bình thường, anh … anh là tên xấu xa.” Đường Tình khóc đến càng thương tâm, anh chẳng những không hề hối cải, mà còn tỏ ra đó là điều đương nhiên.

Anthony đứng lên, ôm chặt cậu vào lòng, Đường Tình dùng sức đẩy đẩy vài cái, không bao lâu, liền rút vào lòng Anthony khóc rống lên.

“Nếu yêu một người thống khổ như vậy, em đây không cần yêu, huống chi anh căn bản chẳng yêu em, anh yêu Paul so với em còn nhiều hơn.”

Anthony hít sâu một hơi, quyết định nói ra tất cả tình yêu say đắm mà anh đã dấu kín ở trong lòng: “Đường Tình, anh yêu em, so với em nghĩ còn yêu ngươi nhiều hơn, trước khi em gặp anh, anh đã yêu em rồi. Paul chỉ là một bạn tình để anh chữa vết thương lòng, bằng không sao anh có thể để hắn quá gần anh, em nói em không muốn ở bên cạnh anh, em còn nói em rất chán ghét anh, hận anh, chẳng lẽ nào em muốn anh quỳ xuống để van xin em sao?”

Dừng lại một chút, vẻ mặt Anthony đầy đau khổ, nói: “Nếu anh quỳ xuống van xin em mà có tác dụng thì anh đã làm như vậy, nhưng anh biết trái tim em không có nơi cho anh, cho dù giữ được thể xác của em thì thế nào, anh không muốn em vì thương hại mà ở lại bên anh, cho nên đành phải thả em rời đi, để em tự do theo đuổi tình yêu của em.”

Anh nhớ tới lúc trước Đường Tình kiên trì muốn chuyển ra ngoài, thậm chí ngay lúc bọn họ ân ái còn hét lên tên của Eddie.

Đường Tình cũng nhớ tới Eddie đã từng nói – ngay thời đại học Anthony đã yêu cậu rồi, mà hiện tại những lời này của anh, càng nói lên rằng anh rất coi trọng cậu. Cậu không thể ngờ  Anthony lại nguyện ý quỳ gối dưới chân cậu, điều đó chứng tỏ anh yêu cậu rất tha thiết, cũng làm cho cậu hiểu được tấm chân tình của anh.

‘Nếu quỳ xuống van xin em mà có tác dụng, thì anh đã làm như vậy’ – Câu nói này đã làm cho trái tim của Đường Tình nóng ấm ngọt ngào tựa như chocolate vậy, gần như sắp tan chảy, bởi vì cậu biết Anthony là một người có lòng tự trọng rất lớn.

Đường Tình nhỏ giọng hỏi ra nghi vấn trong lòng: “Chính vì vậy, cho nên anh mới để cho Paul bước vào nhà anh, bởi vì anh cảm thấy khắp nơi trong nhà đều là hình bóng của em?”

Anthony gật đầu như giả tỏi, “Đúng vậy, bằng không anh tuyệt đối sẽ không cho bất kỳ kẻ nào bước vào nhà anh, trừ em ra.”

Sự thẳng thắn của anh làm cho trái tim của Đường Tình nhảy nhót lên.

“Anh không được gạt em! Tiếng xấu của anh rất nhiều, em không biết có nên tin anh hay không? ai bảo anh quen quá nhiều người làm chi.”

“Em yêu, anh phải nói thế nào em mới bằng lòng tin anh đây?”

Anthony bất đắc dĩ thở dài, hắn vuốt ve mái tóc bị nước mắt dính ướt của Đường Tình, cúi đầu hôn nhẹ lên mi tâm của cậu, nghĩ đến nước mắt này là vì anh mà rơi xuống, trong lòng anh liền xuất hiện một cỗ yêu thương cùng thỏa mãn.

“Mỗi lần nghĩ đến em rất khinh thường anh, chỉ muốn sống với Eddie, thì anh cực kỳ ghen tị, chỉ muốn hủy đi Eddie, khi nghĩ đến người em yêu là Eddie, anh liền vừa hận lại vừa khó chịu, cho nên mới tùy tiện tìm một người nào đó, để phát tiết nỗi thống hận ở trong lòng, cũng là để quên đi tình yêu đối với em.”

Bây giờ anh đang trách cậu sao? “Anh không có nghe em nói gì sao? Anh đối với em hư hỏng như vậy, nhưng em vẫn yêu anh, sau đó anh lại cặp với Paul, không cần em nữa, anh không biết lúc đó em thế nào đâu, trái tim em đều tan nát, em vô cùng hối hận đã rời khỏi anh, đã đẩy anh ra khỏi em.”

“Anh có chết cũng không có khả năng không cần em.” Anthony kiên định nói.

Đường Tình phát hiện trái tim của mình đập nhanh đến gần như bị sốc, cậu dùng lực ôm chặt lấy cổ Anthony, “Ô ô… Đừng gạt em, Anthony, em thật sự rất yêu anh, sau khi em phát hiện mình yêu anh, thì em mới biết được tình cảm của em đối với Eddie chỉ là một loại mê luyến, bởi vì khi em vừa đến Âu Châu, anh ta là người đầu tiên đối tốt với em, cho nên em mới mê luyến anh ta, căn bản không biết đó không phải là tình yêu.”

Anthony dùng sức ôm chặt cậu, giống như muốn đem cậu nhập vào trong cơ thể anh vậy, làm cho Đường Tình trở thành một phần trong anh. “Anh yêu em, Đường Tình, anh yêu em.”

Trong thanh âm của Anthony ẩn chứa thống khổ cùng tình yêu, làm cho Đường Tình nghe thấy mà lòng càng thêm ấm áp, cậu tựa lên bả vai anh, cảm động không thôi, tuy rằng phải chạy một vòng thật lớn, nhưng cuối cùng bọn họ cũng đã về lại bên nhau.

Đường Tình chủ động hôn lên môi Anthony, lẳng lặng nhấm nháp cảm giác hai trái tim hòa quyện một chỗ. Hơi thở đầy cường hãn của Anthony xông vào trong miệng cậu, làm cho Đường Tình cũng bắt đầu thở dồn dập lên.

Đường Tình phát ra thanh âm mềm nhẹ đầy nóng cháy mà ngay cả cậu cũng chưa từng nghe qua: “Em cũng yêu anh, Anthony, rất yêu anh.”

Cậu ngượng ngùng nháy mắt cầu hoan. “Bộ vị kia của anh còn đau không?”

Anthony cơ hồ muốn bật cười lên, anh hôn lại Đường Tình, hôn đến toàn thân cậu trở nên vô lực, tùy anh bài bố. Anthony thấp giọng ghé vào tai cậu, tà ác nói: “Có em ở đây, tự nhiên sẽ có biện pháp chữa trị cho nó.”

Vẻ mặt của Đường Tình thực phức tạp, giống như  muốn mắng anh, lại giống như ngượng ngùng, bộ dáng đó làm cho Anthony nhịn không được mà hôn lên môi cậu, không bao giờ muốn thả cậu ra nữa.

☆☆☆

“Nếu không phải xem trên phần tôi và Đường Tình đã hòa hợp với nhau, thì tôi nhất định sẽ làm thịt anh, ai bảo anh biên soạn cái tin quỷ gì mà Đường Tình muốn đi bán xuân chứ?”

Người từ trước đến nay nói dối chưa từng đổi sắc mặt – Peter mỉm cười nói: “Kỳ thật tôi rất kính trọng người bạn như anh, có ai không biết thanh danh của tôi rất xấu, trai gái đều ăn, nếu không phải thấy anh yêu thầm Đường Tình lâu lắm rồi, nên tôi cũng không mặt dày đến nổi đoạt người yêu của bạn, bằng không khi cậu ấy ở trong biệt thự của tôi, tôi có thể thừa dịp lúc cậu ấy tan nát cõi lòng, cho cậu ấy một đoạn tình yêu cực kỳ lãng mạn, có lẽ sau khi cậu ấy thử với tôi xong, thì sẽ minh bạch loại người thô lỗ như anh không phải là khẩu vị của cậu ấy.”

Trong mắt Anthony tràn ngập lửa giận, tựa hồ chỉ cần nhắc tới Đường Tình, là tính tình của anh liền trở nên thô bạo.

Peter cười nói: “Chỉ là nói giỡn mà thôi, tôi đương nhiên biết cậu ấy rất quan trọng với anh, cho nên mới tìm một biệt thự hoang vắng để cho cậu ấy tĩnh dưỡng thể xác và tinh thần, nói thật ra, anh nên cám ơn người bạn này của anh mới đúng, phải biết rằng tôi là một trong số ít những người bạn chân chính của anh.”

Ở cửa hội trường buổi tiệc, xuất hiện một cô gái cực kỳ xinh đẹp, ánh mắt Peter lập tức bị hấp dẫn, lực chú ý của anh ta không còn ở trên người Anthony nữa.

“Bạn gái của tôi đã đến, đúng rồi, đừng trách tôi không cảnh cáo anh, ông nội và anh trai của anh cũng tham dự buổi tiệc này, anh tốt nhất canh chừng Đường Tình của anh cho tốt, cậu ấy là loại người rất dễ bị người khác lợi dụng.”

Thần sắc Anthony trở nên ngưng trọng, lập tức quay đầu rời đi. Tuy Peter là người rất xấu xa, hay thích đùa bỡn người khác, thế nhưng khi anh ta trở nên đứng đắn thì tin tức của anh ta luôn luôn chuẩn xác. Anthony xoay người đi về phía đại sảnh, nhưng lại không thấy Đường Tình đâu, vừa rồi khi anh rời đi, Đường Tình rõ ràng vẫn còn đứng ở đây, nháy mắt, trong lòng anh hiện lên một cỗ bất an.

Anthony giương mắt nhìn xung quanh, bỗng nhiên thoáng nhìn  thấy ở trên ban công có  một rất thân ảnh quen thuộc, anh nhìn kỹ lại thì thấy Eddie và tên già thối tha kia đang vây quanh Đường tình! Anh cực kỳ nổi giận, lập tức bước qua đó.

“Tình, không phải là con tin ông lại gây chuyện bất lợi cho con chứ? Ông thương con giống như Eddie vậy, tên Anthony đã nói dối, nó vốn là thứ rác rưởi xấu xa.”

Đường Tình đã chịu quá đủ ông phê bình chửi rủa Anthony, cậu nắm chặt nắm tay, cố gắng khắc chế dục vọng muốn đấm vào mặt ông một cái thật mạnh, nếu không phải nể tình ông là người già, thì cậu nhất định đã đấm cho ông một phát.

Cậu không thể ngờ một người lớn tuổi như ông lại là một người vô liêm sỉ đến như vậy, đến giờ phút này rồi, mà ông vẫn còn bảo cậu đi vay tiền Anthony. Lúc trước ông đã dùng thủ đoạn đê tiện lợi dụng cậu vay tiền Anthony, mà giờ đây lại muốn chối bỏ sự thật, đem tất cả sai lầm đổ hết lên đầu Anthony, làm như Anthony mới là người đã cho cậu uống thuốc kích thích, rồi sau đó thừa cơ lợi dụng cậu vậy.

“Ông muốn vay tiền của anh ấy, vậy mà ông lại dùng hết thảy mọi thủ đoạn phỉ báng anh ấy, nhục mạ anh ấy, thật sự làm cho tôi cảm thấy vô cùng thú vị a.”

“Tên bại hoại xấu xa kia có rất nhiều tiền, mượn một chút thì có làm sao, hơn nữa cuộc sống riêng tư của nó dâm loạn như vậy, ông hoài nghi việc làm ăn của nó căn bản toàn là dùng thủ đoạn xấu xa dơ bẩn để đạt được, tiền này khẳng định toàn là tiền dơ bẩn. “

Đường Tình thật sự nghe không nổi nữa, vì thế lạnh lùng nói: “Cho nên ông cảm thấy dùng tiền dơ bẩn của anh ấy bù đấp vào chỗ thiếu hụt của ông là điều đương nhiên?”

“Con đã vô lễ rồi, Đường Tình, đây không phải là lời con nên nói.” Trên mặt ông Viscount lộ ra biểu tình bị sỉ nhục, “Con ngẫm lại xem, Anthony chỉ là một đứa con rơi, ông đã từ bi đem nó về gia tộc nuôi dưỡng, thế nhưng nó đã báo đáp được gì cho gia tộc này? Không có, chỉ toàn gây ra một đống chuyện thối nát, phá hoại thanh danh của gia tộc.”

Đường Tình không thể nhịn được nữa, cậu bắt đầu cảm thán đối với con mắt nhìn người của mình trước đây. Ông Viscount chỉ biết chanh chua phỉ báng, và dùng mọi thủ đoạn đê tiện dơ bẩn để đạt được mục đích. Trước kia sao cậu có thể nhìn ra ông Viscount chuyên giả dù sa mưa này là một người cực kỳ nhân ái chứ? Hơn nữa còn tin những lời nói xấu của ông về Anthony,

“Anthony là người tốt, tôi tin mỗi đồng tiền của anh ấy kiếm được đều là thành quả do anh ấy đã bỏ công bỏ sức ra, anh là một người làm ăn rất có chữ tín, khi anh ấy hứa hẹn với người khác điều gì, thì anh ấy sẽ cam đoan thực hiện đúng lời hứa đó, tôi cũng tin rằng nếu ông đối xử với anh ấy tốt, thì anh ấy nhất định sẽ đối tốt lại với ông gấp trăm, gấp ngàn lần.” Ngữ khí của Đường Tình tràn đầy sự tín nhiệm với Anthony.

Đường Tình không sợ đắc tội với ông Viscount, tiếp tục nói: “Nếu anh ấy đối với ông không tốt, không đáp ứng hết thảy mọi yêu cầu của ông, thì nhất định là do ông không xứng đáng, thậm chí ông còn đáng bị trừng phạt.”

Sắc mặt ông Viscount trở nên xanh mét, mặt nạ từ ái dối trá hoàn toàn bị dở bỏ, ông trừng lớn mắt, trên mặt lộ ra biểu tình âm ngoan cùng kỳ thị, “Mày chỉ là một con chuột da vàng, là một tên kỹ nam thấp hèn chuyên mò lên giường của Anthony, mày phải cảm thấy hãnh diện vì được tao kêu mày đi hỗ trợ cho tao.”

Đường Tình không hề sợ hãi, nhìn chằm chằm vào ông, đây mới là bộ mặt thật của ông Viscount đi?!

“Bất luận ông nói thế nào đi nữa, thì sau vụ lần trước ông đối xử với tôi, thì tôi đã nhận ra bản chất con người của ông, tôi sẽ không ngu ngốc tin lời của ông nữa; đối với tôi mà nói, lời Anthony nói so với lời ông nói đáng tin hơn gấp vạn lần, bởi vì anh ấy tuyệt đối sẽ không gạt tôi, còn ông thì ngược lại, thậm chí không thèm quan tâm mà gài bẫy tôi, tôi đã chịu đủ rồi, chuyện này tôi sẽ bỏ qua, không báo cảnh sát, nhưng từ nay về sau tôi hoàn toàn không quen biết ông.”

Ông Viscount giận dữ hét toáng lên: “Không ai dám cãi lời của tao, không ai dám cả, mày chỉ là con chuột da vàng, sao dám ăn nói với tao như thế?!”

Nghe được lời Đường Tình nói không hề muốn hổ trợ, ông Viscount giận dữ giơ gậy chống lên, ngay lúc Đường Tình xoay người rời đi, thì tàn bạo đánh về phía gáy của Đường Tình.

“Đường Tình, cẩn thận!”

“Tình, tránh ra!”

Anthony và Eddie cơ hồ hét lên cùng lúc, khi Đường Tình quay đầu lại, thì gậy chống bằng gỗ đã đánh trúng mặt cậu, cậu thất kinh hét lên thảm thiết.

Thấy một màn như vậy, trái tim Anthony cơ hồ muốn nhảy ra khỏi miệng, cậu biết một gậy này của ông Viscount là muốn đánh cho Đường Tình đầu rơi máu chảy, thậm chí là chết. Từ trước đến nay, mỗi khi ông Viscount ra tay đều lấy mục đích là phải đánh chết đối phương, bất hạnh chính là anh cách bọn họ quá xa, căn bản không kịp ngăn cản.

Đường Tình cảm thấy hoa mắt choáng váng, may mắn có người nhảy bổ lên trên người cậu giúp cậu ngăn cản một gậy kia, nếu cậu bị trúng một gây đó thì chắc chắn sẽ bị hủy dung nhan. Khi cậu lấy lại tinh thần, thì vô cùng kinh ngạc khi nhìn thấy Eddie đang che chở trước người cậu, Eddie bị đánh đến đầu rơi máu chảy, máu phun đầy lên trên áo của cậu và anh ta.

“Eddie… Trời ạ!” Cậu quả thực không dám tin.

Eddie che chở gương mặt của Đường Tình vào trong lòng anh ta, để cậu không phải bị ông Viscount công kích lần thứ hai.

Eddie cười khổ nói: “Nếu anh có một nửa dũng khí của em và Anthony thì tốt rồi, tâm nguyện lớn nhất cả đời này của anh là được giống như Anthony, có thể thoát khỏi ngôi nhà điên khùng này, thoát khỏi con người điên khùng này, nhưng mà anh không dám làm, cũng làm không được, bởi vì anh sợ ông sẽ đối phó anh, cho nên vẫn không có dũng khí cãi lời ông, anh nghĩ anh kỳ thực chính là một kẻ nhu nhược.”

Trong lúc hỗn loạn, Đường Tình nghe thấy ông Viscount điên cuồng kêu gào, cùng với thanh âm Anthony gọi cảnh sát tới bắt ông, không lâu sau, xe cứu thương chạy tới, cậu và Anthony lẳng lặng ngồi ở trên xe cứu thương, nhìn bác sĩ và các y tá vội vàng cứu lấy mạng sống của Eddie.

☆☆☆

Tóc Eddie bị cạo sạch, bởi vì trên đầu anh có một vết thương rất nghiêm trọng, bất quá trải qua một thời gian ngắn trị liệu và điều dưỡng, vết thương của anh đã khôi phục khá tốt, nhờ ơn trên phù hộ, nếu không Eddie đã chết, vì tình huống lúc ấy rất khẩn cấp, bác sĩ đã phải cố gắng hết sức mình.

Đường Tình đang ngồi bên cạnh giường của Eddie gọt dứa, Eddie rất thích hương vị dứa Đài Loan, nhất là khi cắt ra, hương vị hoa quả nhiệt đới lập tức tràn ngập toàn bộ phòng bệnh. Phòng bệnh cao cấp này là Đường Tình xin Anthony chuẩn bị cho Eddie, đêm hôm đó Anthony còn nổi cơn dấm chua rất lớn, hoài nghi giữa cậu và Eddie vẫn còn tình xưa nghĩa cũ.

Đường Tình lớn tiếng nói với anh rằng – nếu không có Eddie đỡ cho cậu một gậy kia, thì giờ đây người nằm trên giường bệnh kia chính là cậu, lúc này Anthony mới chịu câm miệng. Đương nhiên, sau đó cậu phải ở trên giường nhiệt tình an ủi Anthony, dùng hết tất cả chân tình nói cho anh biết – cậu thật sự chỉ yêu một mình anh, đến tận lúc này cơn giấm chua của Anthony mới hoàn toàn tiêu tan.

Đường Tình đặt dứa đã cắt xong lên trên dĩa, đưa tới trước mặt Eddie. Eddie vui vẻ cầm lấy dĩa dứa, Đường Tình đã nói với anh chuyện ông Viscount bị cảnh sát bắt, hơn nữa cảnh sát còn hoài nghi tình trạng tinh thần của ông Viscount có vấn đề.

“Ông là người điên, bất quá ông vẫn ngụy trang rất giỏi, cha anh cực kỳ sợ ông, cha anh luôn nói với anh là không được cãi lời ông, nếu có người dám cãi lời ông, thì ông sẽ dùng bạo lực giải quyết, Anthony là người đầu tiên dám phản kháng lại ông, khi đó ông đã đánh Anthony đến dở sống dở chết.”

Eddie nói tới đây, thì quay đầu nhìn Đường Tình, “Tình, em tin lời anh nói không? Anh làm cho em và Anthony gặp nhau không phải vì tiền, cũng không phải vì án kiện buôn bán gián điệp, mà là vì anh cho rằng đó là cơ hội tốt duy nhất có thể làm cho em thoái khỏi ông nội, hơn nữa anh tin rằng Anthony sẽ bảo vệ em.”

Đường Tình vén mái tóc dài ra phía sau tai, nếu là trước kia thì cậu sẽ không tin, nhưng hiện tại cậu tin lời anh ta nói. Cậu gật gật đầu, “Em tin, Eddie, nếu anh chỉ muốn lợi dụng em, thì khi đó anh sẽ không cứu em, để rồi chính anh lại bị thương nặng đến như vậy.”

Nghe cậu nói vậy, Eddie lộ ra nụ cười thoải mái.

Đường Tình dò hỏi: “Em nghe Anthony nói, anh mở một công ty thời trang khác?”

Tựa hồ Eddie bị hỏi mà có chút xấu hổ, qua một lúc lâu anh mới gật đầu, “Ân, anh không tin vào phán đoán thị trường của ông nội, vì thế anh và vài người bạn lén mở một công ty nhỏ, chỉ mới được nửa năm.”

Lúc này, Anthony nhẹ nhàng đẩy cửa phòng bệnh ra, bước vào, anh nhìn Eddie nằm ở trên giường bệnh gật đầu một cái. Eddie có chút không được tự nhiên mà gật đầu đáp lại, dù sao mười mấy năm qua giữa bọn họ đều không có qua lại nói chuyện, hơn nữa bọn họ lại là anh em cùng cha khác mẹ.

Đường Tình lên tiếng đánh vỡ bầu không khí yên lặng, cậu nhìn về phía Anthony, trong thanh âm có chút nhảy nhót: “Anthony đã từng nói hẳn là sẽ đầu tư cho công ty của các anh, anh ấy nói nhà thiết kế của các anh rất khá, thiết kế quần áo rất độc đáo.”

Eddie cao hứng đến đỏ mặt, nhỏ giọng nói: “Anh không biết Anthony cũng nghiên cứu về lĩnh vực này.”

Anthony lầm bầm: “Chỉ có một chút, hơn nữa ta là nói 『 có thể 』 sẽ đầu tư, chưa nói 『 hẳn là 』 sẽ đầu tư.”

Đường Tình âm thầm trừng mắt liếc anh một cái, sau đó đi đến bên người Anthony, ở mặt ngoài thoạt nhìn giống như chim nhỏ nép vào lòng người, thế nhưng lại ngầm nhéo cánh tay của Anthony một cái.

Đường Tình giả vờ vui vẻ nói: “Anthony nói anh ấy rất muốn đầu tư vào công ty này, chắc là anh sẽ nguyện ý để anh ấy làm một cổ đông của công ty chứ. “

Eddie quả thực không dám tin, nếu công ty mới này của anh ta được Anthony đầu tư tài chính, thì đó là một trợ giúp rất lớn đối với anh ta. Anh ta thử hỏi: “Anthony, cậu nói thật à?”

Mặt Anthony không chút biểu tình, Đường Tình bực mình dùng sức đá vào xương ống chân của anh, lúc này Anthony mới không cam lòng, không nguyên ý nói: “Nếu tôi có vinh hạnh này.”

Mặt Eddie lộ vẻ vui sướng, “Cám ơn cậu, Anthony, tôi cam đoan nhất định sẽ làm cho đầu tư của cậu sinh lợi nhuận.”

Anthony được anh ta nói lời cám ơn thì trở nên không được tự nhiên, anh thấp giọng nói: “Tôi mới là người nên cám ơn vì anh đã bảo hộ Đường Tình.”

Cái này đổi lại Eddie không được tự nhiên, anh ta không ngờ Anthony lại nói cám ơn với mình, ở trong ký ức của anh ta, Anthony đối với anh ta luôn bày ra một bộ dáng lạnh lùng hoặc ôm hận.

“Không cần phải khách khí, tôi cũng không hy vọng nhìn thấy Đường Tình bị tổn thương.”

Lúc này, ánh mắt Anthony nhìn đến cái dĩa ở trên đùi anh ta, trên dĩa bày đầy hoa quả, nháy mắt, trong mắt anh bốc lên ngọn lửa, anh nhìn về phía Đường Tình, “Em gọt trái cây cho anh ta ăn sao?”

“Đừng lại tới nữa.” Đường Tình thấp giọng rên rỉ, thanh âm rất nhỏ, chỉ đủ để giữa cậu và Anthony nghe thấy.

Anthony đầy bất mãn giống như một đứa trẻ con, “Ở nhà, em chưa từng gọt trái cây cho anh ăn, ít nhất không có gọt loại trái cây phức tạp giống vậy.”

“Anh đâu có thích ăn dứa.”

“Ai nói, chỉ cần là em gọt, cái gì anh cũng ăn.”

Đường Tình vừa buồn cười vừa tức giận, cậu nép sát vào lòng Anthony, đỏ mặt, ghé vào tai anh nói ra phương pháp sẽ bồi thường cho anh.

Anthony vừa nghe được phương pháp cậu muốn bồi thương cho mình, thì hai mắt liền tỏa sáng, kéo lấy tay Đường Tình, lập tức nhìn Eddie nói: “Chúng ta có việc gấp phải đi ra ngoài trước một chút, Eddie, anh chuyển cho tôi biểu đồ, phương án của công ty anh, tôi sẽ suy nghĩ đầu tư.”

Không đợi Eddie trả lời, Anthony liền lôi kéo Đường Tình rời khỏi phòng bệnh.

Đường Tình chỉ biết bó tay với sự bá đạo của anh, nhưng cậu đối với sự độc chiếm này của anh cũng rất cao hứng, càng vui sướng hơn khi khúc mắc giữa anh em bọn họ đã hơi chút hóa giải, cậu tin rằng sau khi anh em bọn họ hợp tác làm ăn chung với nhau, thì quan hệ giữa bọn họ sẽ dần dần chuyển biến tốt đẹp hơn. Dù sao bọn họ cũng là anh em ruột, chẳng qua trước đây bọn họ không có cơ hội nói chuyện quen biết nhau mà thôi.

Còn Anthony căn bản không kịp đợi về nhà, trực tiếp ở trên xe trong bãi đỗ xe gặm cắn lên đôi môi phấn hồng của Đường Tình. Đường Tình vươn tay ôm chắt lấy cổ Anthony, cùng anh đấm mình vào trong nụ hôn đầy ngọt ngào và hạnh phúc …

── toàn bộ hoàn ──

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương