Mụ Trí Chướng
Chương 26

Trong phòng yên tĩnh đến mức chỉ nghe thấy tiếng tim đập cuồng loạn, rõ ràng đến mức không thể giả bộ không nghe thấy, Lâm Tiêu hé miệng, vừa định nói chuyện, Tô Bạch đã sốt sắng mở miệng trước: a, đã khóa cửa chưa?

Lâm Tiêu cổ họng phát khô:……khóa rồi.

Tô Bạch cũng nuốt một ngụm nước bọt, nói năng có chút lộn xộn: à, vậy thì tốt, nghe nói gần đây trong kí túc có trộm, có lần…lấy máy vi tính.

Lâm Tiêu nở một nụ cười ngắn ngủi, hỏi: Tô Bạch, cậu không phải đang căng thẳng đấy chứ?

Kỳ thực Lâm Tiêu cũng rất căng thẳng.

Tô Bạch liếm môi một cái, miệng khô lưỡi khô nói không nổi, trong đầu loạn cào cào, đột nhiên nhớ lại một chuyện phát sinh lúc chiều tối, không chút nghĩ ngợi lập tức nói ra, chỉ mong phá tan loại không khí yên tĩnh đến phát sợ trong phòng: phải rồi, tối hôm nay học trưởng gọi điện cho tớ, anh ấy nói…

Lâm Tiêu nghiêng sang, cả người đối diện với Tô Bạch, thanh âm rất nhỏ, không quá cao hứng nói: anh ta còn nói gì nữa?

Mk, bám dai như đỉa.

Tô Bạch có chút hối hận, chỉ có thể nhắm mắt nói nốt: anh ấy nói, anh ấy thích tớ, vạn nhất tớ không theo đuổi được cậu, có thể suy tính đến anh ấy.

Lâm Tiêu lập tức hối hận mình hôm nay không đánh với tên học trưởng kia một trận, tự dưng tức giận một lúc, sau đó mới lên tiếng hỏi Tô Bạch: vậy cậu trả lời thế nào?

Tô Bạch không nhìn rõ được đôi mắt Lâm Tiêu trong bóng tối, nhưng vẫn rũ mắt xuống, nghiêm túc thuật lại từng chữ từng chữ: tớ nói cảm ơn học trưởng, tuy nhiên nếu không theo đuổi được Lâm Tiêu tớ sẽ không suy nghĩ thêm về vấn đề cá nhân, tớ muốn nghiên cứu khoa học cả đời, toàn tâm toàn ý cống hiến cho quốc gia.

Cũng không biết sau khi nghe xong những lời này, học trưởng sẽ có vẻ mặt gì…

Lâm Tiêu trầm mặc trong chốc lát, đầu tiên là bị phong cách lão cán bộ của Tô Bạch chọc cười, nhưng ngay sau đó đã bị từng câu từng chữ mang theo ngượng ngùng nhưng lại giống như có một mảnh xuân sắc khẽ nảy mầm trong lòng, nở ra từng mảnh từng mảnh, xanh biếc mềm mượt, tựa như móng vuốt nho nhỏ cào khẽ vào đáy lòng, dấy lên từng trận ngứa ngáy khó nhịn, chỉ hận không thể mạnh mẽ gãi một cái mới có thể thoải mái.

Mk, nhóc thần kinh này phải chăng là cố ý, Lâm Tiêu cắn răng nghĩ thầm.

Đúng lúc này, Tô Bạch lại nhẹ nhàng hỏi một câu: rốt cuộc tớ có thể theo đuổi được cậu hay không…

Lâm Tiêu chỉ cảm thấy trong tai đều là tiếng máu chảy ầm ầm, trái tim không biết mệt mỏi điên cuồng vận chuyển huyết dịch trùng kích màng tai. Lâm Tiêu đột nhiên không hề báo trước đè lại gáy Tô Bạch, dùng toàn bộ cơ thể nhấn cậu lên mặt tường, như tẩu hỏa nhập ma cứ thế hôn xuống. Đây là lần đầu tiên Lâm Tiêu hôn môi người khác, thế nhưng lại vô sự tự tự thông làm đến thành thục, hắn thô bạo, liều lĩnh mút vào, liếm láp đầu lưỡi ôn hòa trơn mềm của Tô Bạch. Tô Bạch tựa như động vật nhỏ khẽ rên lên, ánh mắt ngây thơ e lệ, hơi thở nhẹ nhàng khoan khoái như cỏ dại, ngốc nghếch đáp lại kịch liệt, món đồ giữa hai chân lập tức cứng ngắc nóng rực……từng mảnh vỡ ký ức dồn dập tràn vào trong đầu.

Làm bạn bên cạnh mình từ thời niên thiếu, vô tình lặng lẽ lấp đầy hết thảy ước mơ cùng dục vọng của mình, thiếu niên ngây ngô tốt đẹp kia giờ phút này, cuối cùng cũng từ mộng ảo trên cao rơi xuống, nặng nề đập vào lồng ngực Lâm Tiêu.

Mềm mại như vậy, ấm áp như vậy, ngon miệng như vậy.

Tô Bạch bị Lâm Tiêu vững vàng giữ trên tường không thể nhúc nhích, lúc rời môi vẫn còn ngoan cường hỏi: đến tột cùng có thể đuổi theo cậu được hay không, cậu còn chưa trả lời đã hôn tớ…

Lâm Tiêu nói gần như rống lên: có thể! Có thể! Cậu đồ ngốc này! Cậu đã đuổi được rồi!

Tô Bạch trong bóng tối nở nụ cười, nụ cười kia rực rỡ đến mức Lâm Tiêu cảm giác mình dường như có thể nhìn thấy rõ ràng: cậu chắc chắn không? Cậu muốn nói chuyện yêu đương với tớ sao?

Lâm Tiêu hôn mạnh một cái lên môi Tô Bạch, kích động nói: chắc chắn, tôi muốn cùng cậu yêu đương, cậu là của tôi.

Tô Bạch đỏ mặt, nghiêm túc sửa lại: tớ theo đuổi cậu, phải nói cậu là của tớ mới đúng.

Lâm Tiêu hận không thể cắn cậu một cái: cậu theo đuổi tôi? Tôi nhớ hình như là do tôi yêu cầu.

Tô Bạch cười khúc khích, tựa như không thể tin nổi vươn tay sờ sờ mặt Lâm Tiêu: sao cậu tự nhiên lại đồng ý rồi, quả thực cứ như nằm mơ vậy……tớ vốn đang chuẩn bị thật nhiều nến, dự định buổi tối mấy hôm nữa đến dưới tầng lầu phòng kí túc của cậu đốt thành hình trái tim.

Lâm Tiêu co giật khóe miệng: thật không.

Tô Bạch chôn cái đầu nhỏ vào trong lồng ngực Lâm Tiêu, kích động nói: nếu được thì ngày mai tớ đốt cho cậu xem, coi như chúc mừng hai chúng ta chính thức yêu đương.

Lâm Tiêu sốt sắng suy tư một phen để tìm đối sách, nói: vậy cậu trực tiếp làm trong phòng kí túc đi, dưới lầu…gió lớn.

Tô Bạch gật đầu: cậu nói đúng, cứ làm như vậy đi.

Lâm Tiêu nhất thời thở phào nhẹ nhõm.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương