Ms. Chatterbox – Cô Nương Đừng Khóc
-
Chương 99: Kết hôn
Việc “sống cho hiện tại” của Lư Mễ chính là tận hưởng trạng thái yêu đương, tuyệt nhiên không nhắc đến chuyện kết hôn. Ban đầu, cô không quá mong đợi về hôn nhân, chỉ vì người đó là Đồ Minh nên cô mới sẵn lòng thử. Mà quá trình thử nghiệm đó kéo dài, dần dần cô nhận ra rằng, khi ở bên nhau mỗi ngày, tình cảm giữa hai người thật sự sẽ lớn dần theo thời gian.
Đồ Minh giống như một phần xương trong cơ thể cô, không cần phải cố ý nhắc nhở hay nghĩ đến, cô vẫn biết phần xương ấy ở đó và nó cần được bảo vệ, không thể để nó bị va đập hay tổn thương, nếu như để gãy hay nứt xương thì sẽ rất đau đớn.
Bất kỳ ngày nào có Đồ Minh bên cạnh đều là ngày đẹp trời. Dù bên ngoài có sấm sét hay mưa gió bão bùng thì trong lòng cô vẫn là ngày nắng đẹp. Đây cũng là lần đầu tiên Lư Mễ trải qua cảm giác yêu ai đó một cách kiên định và sâu đậm đến vậy.
Cô chia sẻ cảm xúc này với Lư Tình khi cùng cô ấy thử váy cưới.
Váy cưới của Lư Tình là do Diêu Lộ An tìm người thiết kế, tiện thể thiết kế luôn cả váy phù dâu. Chiếc váy phù dâu nhìn nghiêm chỉnh đúng mực, nhưng Lư Mễ không thích, cô chỉ vào phía sau: “Ở đây chị phải sửa giúp tôi như thế này.”
“Như vậy sẽ lấn át cô dâu đấy.” Người thiết kế nói.
“Chẳng ai trong lễ cưới lại vòng ra sau để ngắm lưng tôi đâu.”
“Thế thì sửa làm gì nữa?”
“Không không, chị chưa hiểu ý tôi rồi, tôi sửa là để tôi tự ngắm.”
Lư Tình đứng bên cạnh ủng hộ: “Chị sửa giúp em gái tôi đi, hai chị em tôi ai cũng xinh mà, không ai lấn át ai đâu.”
“Được rồi, để tôi sửa.”
Lư Mễ và Lư Tình thử váy cưới, cô giúp Lư Tình chỉnh lại phần đuôi váy dài, rồi rất tự nhiên kể về cảm xúc của mình dành cho Đồ Minh. Lư Tình tổng kết lại là: “Lý thuyết về xương” và “lý thuyết ngày nắng đẹp”.
Khi Lư Mễ kể về điều đó, trông cô như một cô gái tuổi mười bảy mười tám lần đầu biết yêu, làm Lư Tình nhớ về thời thiếu nữ của hai chị em, về những ngày tháng đầy những “lý thuyết xương” và “lý thuyết ngày nắng đẹp”.
“Đồ Minh có biết mày yêu cậu ấy nhiều như vậy không?” Lư Tình hỏi cô.
“Đương nhiên là biết.” Vẻ mặt Lư Mễ rạng rỡ: “Ngày nào em cũng ôm ổng mà thủ thỉ không dứt.”
“Vậy cậu ấy thì sao?”
“Ổng kêu em im miệng đi. Mấy lời hay ho em nói hết rồi, mai mốt ổng đâu còn gì để nói nữa.”
Hai cô gái cười phá lên, Lư Mễ ngắm nghía váy cưới của Lư Tình từ mọi góc, rồi thản nhiên nói: “Sửa lại phần ngực đi.”
“Sửa thành gì?”
“Sửa cho dễ xé hơn.”
Lư Tình tròn mắt kinh ngạc nhìn cô, còn cô thì cười hì hì: “Váy cưới mà! Phải để chú rể xé trong đêm tân hôn chứ!”
“Mày…”
Dù mặt Lư Tình đỏ bừng, nhưng cô ấy vẫn nghe theo lời khuyên của Lư Mễ. Trong những chuyện thế này, bạn bè xung quanh Lư Mễ đều nghe theo cô. Họ không biết cô lấy đâu ra mấy kiến thức lý thuyết và tưởng tượng quái dị như vậy, nhưng chúng luôn chạm đúng một sở thích nào đó, lại nắm được chừng mực, nghe theo cô thì chắc chắn không sai.
Vào ngày cưới của Lư Tình, thời tiết rất đẹp.
Diêu Lộ An thuê một biệt thự tư nhân cực lớn ngoài thành phố, trước sau đều có bãi cỏ rộng, anh ấy đã trang trí nó thành một đám cưới ngoài trời trên sân cỏ với cách bài trí đơn giản, ấm cúng nhưng không kém phần thanh lịch.
Lư Mễ mặc một chiếc váy phù dâu cổ lá sen màu rượu sâm panh, lưng trần, trên đầu cài trang sức hoa văn nhỏ. Khác hẳn với phong cách cá tính thường ngày, nhìn cô bây giờ như một em gái dịu dàng nhà bên nếu như cô không xoay lưng lại.
Đồ Minh vừa nhìn thấy lưng trần của Lư Mễ thì biết ngay chắc chắn là cô đã giở trò trong lúc đặt may chiếc váy này.
Luke đứng cạnh Đồ Minh, nhìn thấy ánh mắt anh không rời khỏi tấm lưng trần của Lư Mễ, anh ta liền châm chọc: “Vậy nên tôi mới nói là đừng vội công khai. Qua năm mới chưa chắc còn ở bên nhau.”
Đồ Minh nhìn Luke, đáp trả anh ta: “Thì tôi cũng nói rồi đấy, đừng vội mở chi nhánh ở Băng Thành, mở rồi cũng phải đóng cửa thôi.”
Không rõ họ đang đấu khẩu về điều gì, nhưng sau khi nói xong, cả hai đều không mấy vui vẻ.
Tiệc cưới của Diêu Lộ An có rất nhiều bạn bè “hoang dã”, siêu xe không chiếm được sự chú ý, nhưng mấy chiếc mô tô đủ loại đậu trên bãi cỏ thì quá nổi bật. Cũng có vài người từng đi phượt bằng xe mô tô với Lư Mễ nhận ra cô, vẫy tay gọi: “Này! Có phải nữ biker xinh đẹp Lư Mễ không? Qua đây tám chuyện nào!”
Lư Mễ đam mê mô tô, cô kéo váy tiến về phía họ, cách một hai mét đứng nói chuyện từ xa, tiện thể ngắm nhìn mấy chiếc mô tô kia. Phải nói là chẳng khác gì đang ở buổi triển lãm mô tô, ngầu thật.
“Cô muốn thử chiếc này không?” Một người hỏi Lư Mễ.
“Thử thì thử.”
Hai tay Lư Mễ nắm lấy vạt váy, bước tới chỗ chiếc mô tô, nhấc chân uyển chuyển ngồi lên xe, chỉnh lại váy để không bị hở. Một cô gái xinh đẹp trong bộ lễ phục, sự tĩnh lặng hòa cùng sự hoang dã, nhu kết hợp với cương tạo nên một cú sốc thị giác mạnh mẽ, cả đám đông nhất thời đều nhìn về phía cô.
Xưa giờ Lư Mễ đã quen sống tự do phóng khoáng, khi chạm vào thứ cô yêu thích thì cô chẳng quan tâm ánh mắt của người khác. Chiếc mô tô phát ra tiếng gầm rú rồi lao đi. Cô thong thả lái một vòng quanh đường hành lang bên ngoài biệt thự, làn váy rộng của cô khẽ tung bay trong gió, có người khen ngợi: “Cô gái này chất quá.”
Đồ Minh nghe thấy câu nói ấy, lại nhìn ánh mắt của người kia, ánh mắt đó rõ ràng mang theo khát khao chinh phục, như thể Lư Mễ là một cột mốc mà anh ta nhất định phải đánh dấu mới được xem là chiến thắng. Đồ Minh cau mày, nhưng vẫn đứng yên để Lư Mễ tự giải quyết, mà trong lòng anh cũng đang bực bội rồi.
Lần này hiếm khi Luke không nói gì, đặt ly cocktail lên bàn bên cạnh rồi tìm một chiếc ghế để ngồi xem kịch vui.
Diêu Lộ An từ phía sau bước đến tìm Đồ Minh – người mặc vest chỉnh tề: “Này phù rể, cậu chuyên nghiệp chút được không?”
“Phù dâu của cậu cũng đâu có chuyên nghiệp.” Đồ Minh chỉ vào Lư Mễ vừa bước xuống xe mô tô: “Phù dâu của các cậu chỉ để trang trí thôi à?”
Đồ Minh lại chỉ vào đám người vạm vỡ lái mô tô: “Công nhận bây giờ cậu chơi với đủ kiểu bạn nhỉ.”
“Cũng không phải. Để cô ấy ra ngoài dạo chơi là vì cô ấy kêu trong này chán quá.” Diêu Lộ An nói xong, nhìn thấy ánh mắt của đám đàn ông đang chăm chú dõi theo Lư Mễ, anh ấy quay sang Đồ Minh: “Sao vậy? Cậu định tuyên bố chủ quyền à? Tôi khuyên cậu đừng nên làm vậy.”
“Cậu đánh giá cao tôi quá. Tôi chỉ muốn khuyên cậu nên chọn bạn mà chơi, chí ít cũng đừng để họ ngang nhiên nhìn chằm chằm phụ nữ trong mấy dịp như thế này.”
“Luke có đàng hoàng không?” Diêu Lộ An hỏi lại Đồ Minh.
“Tạm chấp nhận được. Tôi thấy trong đám bạn hoang dã của cậu có người khá thích Luke đấy, biết đâu lại có duyên phận.”
Luke nghe thấy liền khịt mũi tỏ vẻ khinh thường, quay người đi tìm chỗ yên tĩnh.
Mặc dù Đồ Minh không ưa những người này, nhưng anh vẫn không muốn giới hạn tự do của Lư Mễ. Cô có quyền mặc váy hở lưng, cũng có quyền mặc lễ phục mà lái mô tô. Không ai có quyền can thiệp, và nếu có ai can thiệp thì đó cũng là xúc phạm đến nhân cách độc lập của cô.
Tất cả những điều này, Đồ Minh đều hiểu rõ.
Anh điều chỉnh lại tâm trạng, gọi điện cho Dịch Vãn Thu: “Vừa nãy bác Diêu hỏi ba mẹ đã tới chưa.”
“Sắp tới.”
Khi Dịch Vãn Thu và Đồ Yến Lương bước vào, hầu hết khách mời đã ổn định chỗ ngồi. Ba mẹ Diêu Lộ An đã dành cho họ chỗ ngồi ở ghế khách quý hàng thứ hai để xem lễ. Khi tìm ghế của mình, họ thấy ở hàng ghế bên kia có vài người mang họ “Lư”. Trước đây khi mời họ, hai bác Diêu đã nói rõ: “Chúng ta làm đồng nghiệp, rồi làm bạn bè cả đời, chắc chắn sau này còn có chút quan hệ thân thiết nữa, kiểu duyên phận này không phải ai cũng có đâu.”
Mấy người họ “Lư” đó, đương nhiên là người nhà của Lư Mễ.
Khi Dịch Vãn Thu và Đồ Yến Lương ngồi xuống, họ nhìn thoáng qua Lư Quốc Khánh – người đeo chuỗi hạt bồ đề trên cổ, kèm theo hổ phách và ngọc lưu ly. Tay ông cầm hai quả óc chó, tướng mạo hòa nhã. Những người khác của nhà họ Lư cũng mang phong thái tương tự, chỉ có điều họ nói chuyện hơi nhiều, trao đổi với nhau làm bầu không khí khá ồn ào.
Khi cô dâu bước ra, Lư Mễ đi theo phía sau. Dịch Vãn Thu nghe người phía sau nói: “Mấy cô gái trên sân khấu nhìn như tiên nữ vậy.” Bà quay lại nhìn người đó.
Lát sau, người đó lại nói nhỏ: “Chiếc váy của phù dâu đặc biệt thật đấy, chỉ là mặc vào hôm nay thì không hợp lắm.”
Nghe câu này, Dịch Vãn Thu quay đầu lại: “Tôi thấy đẹp mà.” Bà không hiểu tại sao ngày cưới của cô dâu chú rể mà cậu ta lại chăm chăm nhìn vào lưng của phù dâu làm gì?
Người kia là đồng nghiệp của ba Diêu Lộ An, nhưng trẻ hơn hai mươi mấy tuổi, không cùng thế hệ với Dịch Vãn Thu và Đồ Yến Lương. Thấy Dịch Vãn Thu quen mặt, suy nghĩ một lúc mới nhận ra bà là giáo sư trong trường, anh ta cười nói: “Tôi cũng thấy đẹp.”
Dịch Vãn Thu quay đi, vẻ mặt không vui. Đồ Yến Lương nhỏ giọng nhắc: “Bà lại làm sao đấy?”
“Liên quan gì đến hắn mà hắn phải đánh giá?” Dịch Vãn Thu cả đời kiêu ngạo mạnh mẽ. Dù bà không thích Lư Mễ, nhưng Lư Mễ cũng là bạn gái của Đồ Minh, không đến lượt người ngoài bàn luận.
Trong lúc làm lễ, Lư Mễ đứng trên sân khấu làm mặt quỷ với người nhà mình. Lư Quốc Khánh ném một hạt dưa vào váy cô, dùng khẩu hình nói: “Nghiêm túc chút!”
Cưới xin mà! Tại sao phải nghiêm túc? Vui vẻ không được sao? Lư Mễ không chịu, bĩu môi. Khi cô lia mắt về bên này, thấy Dịch Vãn Thu và Đồ Yến Lương đang ngồi cách hàng lang.
Lư Mễ mỉm cười với họ, không đợi họ phản ứng gì đã lập tức nhìn sang nơi khác.
Lư Mễ không giỏi làm màu, cô cũng được cha mẹ yêu thương chiều chuộng từ nhỏ. Nếu họ không thích cô thì cô cũng không thích họ! Ai mà không biết tỏ thái độ? Cô cũng giỏi tỏ thái độ mà!
Đồ Minh nhìn thấy cái gọi là tương tác mà không hẳn là tương tác giữa Lư Mễ và ba mẹ mình, cảm giác nặng nề tràn xuống lồng ngực, anh lặng lẽ thở dài một tiếng.
Hôm nay Diêu Lộ An đã báo trước với anh. Diêu Lộ An kết hôn, hai bác Diêu muốn tổ chức buổi lễ thật long trọng để mời tất cả bạn bè và người thân đến dự. Họ nói rằng: “Con kết hôn muộn, bao nhiêu năm nay ba mẹ cũng nên thu lại chút tiền mừng chứ.” Mặc dù nói vậy, nhưng tất cả đều là người mà họ thật lòng muốn mời đến chung vui.
Đồ Minh gật đầu chào ba mẹ rồi tập trung theo dõi nghi lễ.
Làm phù rể và phù dâu chẳng có gì đặc biệt lắm. Ban đầu khi lên kế hoạch, Diêu Lộ An ép phù rể hát, phù dâu thì nhảy, nhưng Lư Mễ là người đầu tiên phản đối: “Nhà tôi chỉ có một người có thể biểu diễn tiết mục, mà người đó chính là ông Đồ già. Tóm lại là tôi không nhảy nhót gì đâu!”
Đồ Minh cũng không tham gia, cuối cùng hai người họ trở thành “thần giữ cửa” để người khác biểu diễn.
Hai người đứng mỗi bên, mọi người vui vẻ còn họ thì đứng nhìn nhau qua đám đông. Lư Mễ ném cho Đồ Minh một cái nháy mắt tình tứ, cả hai đều bật cười.
Trong phần phát biểu, Lư Quốc Phú khóc nức nở, nghẹn ngào nói: “Thật ra chẳng có gì để nói cả, chỉ cần các con sống tốt, có gì thì có ba mẹ chống lưng cho. Đừng cãi nhau, phải biết yêu thương nhau. Đời người không dài không ngắn, vui vẻ mà sống là được rồi.”
Lời nói rất chân thành, đầy tình cảm, khiến mũi của Lư Mễ cay cay.
Khi nghe họ đọc lời thề, Lư Mễ xúc động rơi vài giọt nước mắt. Cô vẫn nhớ lần trước Lư Tình kết hôn chỉ tổ chức tiệc mời bạn bè thân thiết ở Bắc Kinh, sau đó cả nhà kéo nhau đến thành phố khác. Trong khách sạn xa lạ, Lư Tình đọc lời thề mà khóc không ngừng được. Nghĩ lại, đúng là số phận trêu ngươi.
Đồ Minh thấy Lư Mễ khóc cũng không khỏi xúc động. Anh nhìn cô với ánh mắt ngập tràn hy vọng. Có một khoảnh khắc, Đồ Minh tưởng tượng họ mặc lễ phục đứng bên cạnh nhau, hoặc khi cả hai đã già với mái tóc bạc phơ, đều đẹp đẽ biết bao.
Dưới sân khấu, Lư Quốc Khánh chạm nhẹ vào tay Dương Liễu Phương, hỏi: “Khi nào mới đến lượt nhà mình nhỉ?”
“Sắp rồi đấy. Nhìn hai đứa nó dính lấy nhau thế kia, tôi thấy thời gian đã gần đủ, đến lúc nên cho gạo vào nồi rồi.”
“Hehe.”
Lư Quốc Khánh cười, làm cha mẹ ai mà không mong con mình có gia đình viên mãn, cuộc sống hạnh phúc, mọi chuyện đều như ý. Nghĩ đến những điều đó, ông cảm thấy vui vẻ hơn hẳn.
Nhà họ Lư thì khóc nức nở, bà nội vừa lau nước mắt vừa nói với người bên cạnh: “Cháu gái tôi đấy, tôi nuôi nó lớn cũng chẳng dễ.”
Lư Mễ cảm động, hết khóc rồi cười.
Cô sợ làm lem lớp trang điểm nên phải ngẩng đầu lên để nước mắt không chảy xuống, nom vừa đáng yêu vừa buồn cười.
Đồ Minh thấy vậy bèn lấy một tờ khăn giấy, vòng qua phía sau cô dâu chú rể, nhét vào tay cô, anh bóp nhẹ tay cô rồi sau đó quay về vị trí của mình. Hành động tự nhiên quá mức, có người hỏi ngay: “Phù rể và phù dâu có quan hệ gì vậy?”
“Còn quan hệ gì nữa? Không nhận ra sao?”
Người ta là một cặp rõ ràng quá còn gì!
Tình cảm tốt đẹp thế cơ mà!
Khi nghi lễ kết thúc, Đồ Minh đi tới chỗ Dịch Vãn Thu và Đồ Yến Lương, anh nói: “Lát nữa buổi tiệc sẽ tổ chức trong biệt thự, ba mẹ cứ đi vào trong là được, sẽ có người dẫn ba mẹ vào chỗ ngồi. Người vừa rồi ngồi bên cạnh hai người chính là ba mẹ của Lư Mễ, nếu ba mẹ không muốn làm quen với họ thì ít nhất con cũng xin ba mẹ giữ thể diện.”
Trước đây Đồ Minh luôn cảm thấy ba mẹ mình rất biết giữ thể diện, lúc nào cũng có nguyên tắc, cư xử với người khác rất có lý có tình. Nhưng bây giờ anh không chắc lắm, sau chuyện của Lư Mễ, lòng tin giữa Đồ Minh và ba mẹ đã bắt đầu rạn nứt.
“Giữ thể diện là sao? Sợ mẹ đến trước mặt ba mẹ nó gây chuyện à? Sợ mẹ phá hoại chuyện tình cảm của hai đứa?” Dịch Vãn Thu có vẻ không vui: “Con còn là con trai của mẹ không? Tính ba mẹ con như thế nào con không biết sao?”
“Mẹ đừng như vậy, hôm nay là ngày cưới của Diêu Lộ An. Chúng ta đừng cãi nhau.”
Đồ Yến Lương vỗ vai Đồ Minh: “Đi làm việc của con đi.” Rồi ông kéo Dịch Vãn Thu đi.
“Ngay cả niềm tin cơ bản nhất nó cũng không dành cho chúng ta. Nó nghĩ tôi là người đàn bà chua ngoa đanh đá à? Vì để phá hoại chuyện tình cảm của hai đứa nó mà tôi chạy tới làm ầm ĩ trước mặt ba mẹ Lư Mễ sao?”
“Nó căng thẳng thôi. Vừa nãy bà thấy hai đứa nó không? Nó thích Lư Mễ, nó không muốn chia tay với con bé. Tôi thấy nó cũng khó xử.” Đồ Yến Lương nhìn về phía Đồ Minh: “Đừng làm tăng thêm mâu thuẫn nữa, nếu không bà sẽ hoàn toàn mất đi Đồ Minh.”
Nghe vậy, mắt Dịch Vãn Thu lại đỏ hoe, đứng ngoài đó một lúc lâu mới kiềm chế được cảm xúc. May mà trong buổi tiệc, họ được sắp xếp ngồi cùng với những đồng nghiệp khác, cách bàn của người nhà họ Lư một khoảng nhất định.
Sau khi ngồi vào bàn ăn, họ nhận ra sự khác biệt.
Bên nhà họ Diêu đều khá trầm lặng, còn phía nhà họ Lư đa số đều nói chuyện rất rôm rả, sau khi bắt đầu bữa ăn thì họ đã khui rượu, náo nhiệt đến mức như muốn làm bay cả nóc nhà. Đồ Minh, Lư Mễ, Diêu Lộ An và Lư Tình cùng đi chúc rượu, hai người nhích lại gần nhau, Lư Mễ nói với anh: “Thấy không? Thế giới chia thành hai nửa. Một nửa là của anh, một nửa là của em.”
“Vớ vẩn.” Đồ Minh cắt lời cô: “Thế giới là của chúng ta.”
Cô dâu chú rể đứng ở phía trước chúc rượu, ai đó gửi tiền mừng thì Lư Mễ liền đưa cái balo to đùng của mình tới: “Bỏ vào đây nè!”
Ai đó ép họ uống rượu, Lư Mễ dùng balo chặn ngang: “Văn minh chút đi, hôm nay là ngày cưới mà.” Cô duy trì trật tự cho lễ cưới rất tốt.
Ba mẹ Diêu Lộ An đến chào khách, mẹ Diêu Lộ An hỏi Dịch Vãn Thu: “Đồ Minh sắp có chuyện vui rồi chứ?”
“Chuyện vui gì?”
“Chuyện kết hôn.”
Dịch Vãn Thu cười: “Để con cái tự quyết định, chúng tôi không tham gia vào.”
“Hai bên thông gia đã gặp nhau chưa? Bữa tiệc hôm nay đúng lúc quá! Lát nữa bảo Đồ Minh với Lư Mễ đưa hai gia đình đến gặp nhau, cùng nâng ly làm quen trước đã.”
Đồ Minh giống như một phần xương trong cơ thể cô, không cần phải cố ý nhắc nhở hay nghĩ đến, cô vẫn biết phần xương ấy ở đó và nó cần được bảo vệ, không thể để nó bị va đập hay tổn thương, nếu như để gãy hay nứt xương thì sẽ rất đau đớn.
Bất kỳ ngày nào có Đồ Minh bên cạnh đều là ngày đẹp trời. Dù bên ngoài có sấm sét hay mưa gió bão bùng thì trong lòng cô vẫn là ngày nắng đẹp. Đây cũng là lần đầu tiên Lư Mễ trải qua cảm giác yêu ai đó một cách kiên định và sâu đậm đến vậy.
Cô chia sẻ cảm xúc này với Lư Tình khi cùng cô ấy thử váy cưới.
Váy cưới của Lư Tình là do Diêu Lộ An tìm người thiết kế, tiện thể thiết kế luôn cả váy phù dâu. Chiếc váy phù dâu nhìn nghiêm chỉnh đúng mực, nhưng Lư Mễ không thích, cô chỉ vào phía sau: “Ở đây chị phải sửa giúp tôi như thế này.”
“Như vậy sẽ lấn át cô dâu đấy.” Người thiết kế nói.
“Chẳng ai trong lễ cưới lại vòng ra sau để ngắm lưng tôi đâu.”
“Thế thì sửa làm gì nữa?”
“Không không, chị chưa hiểu ý tôi rồi, tôi sửa là để tôi tự ngắm.”
Lư Tình đứng bên cạnh ủng hộ: “Chị sửa giúp em gái tôi đi, hai chị em tôi ai cũng xinh mà, không ai lấn át ai đâu.”
“Được rồi, để tôi sửa.”
Lư Mễ và Lư Tình thử váy cưới, cô giúp Lư Tình chỉnh lại phần đuôi váy dài, rồi rất tự nhiên kể về cảm xúc của mình dành cho Đồ Minh. Lư Tình tổng kết lại là: “Lý thuyết về xương” và “lý thuyết ngày nắng đẹp”.
Khi Lư Mễ kể về điều đó, trông cô như một cô gái tuổi mười bảy mười tám lần đầu biết yêu, làm Lư Tình nhớ về thời thiếu nữ của hai chị em, về những ngày tháng đầy những “lý thuyết xương” và “lý thuyết ngày nắng đẹp”.
“Đồ Minh có biết mày yêu cậu ấy nhiều như vậy không?” Lư Tình hỏi cô.
“Đương nhiên là biết.” Vẻ mặt Lư Mễ rạng rỡ: “Ngày nào em cũng ôm ổng mà thủ thỉ không dứt.”
“Vậy cậu ấy thì sao?”
“Ổng kêu em im miệng đi. Mấy lời hay ho em nói hết rồi, mai mốt ổng đâu còn gì để nói nữa.”
Hai cô gái cười phá lên, Lư Mễ ngắm nghía váy cưới của Lư Tình từ mọi góc, rồi thản nhiên nói: “Sửa lại phần ngực đi.”
“Sửa thành gì?”
“Sửa cho dễ xé hơn.”
Lư Tình tròn mắt kinh ngạc nhìn cô, còn cô thì cười hì hì: “Váy cưới mà! Phải để chú rể xé trong đêm tân hôn chứ!”
“Mày…”
Dù mặt Lư Tình đỏ bừng, nhưng cô ấy vẫn nghe theo lời khuyên của Lư Mễ. Trong những chuyện thế này, bạn bè xung quanh Lư Mễ đều nghe theo cô. Họ không biết cô lấy đâu ra mấy kiến thức lý thuyết và tưởng tượng quái dị như vậy, nhưng chúng luôn chạm đúng một sở thích nào đó, lại nắm được chừng mực, nghe theo cô thì chắc chắn không sai.
Vào ngày cưới của Lư Tình, thời tiết rất đẹp.
Diêu Lộ An thuê một biệt thự tư nhân cực lớn ngoài thành phố, trước sau đều có bãi cỏ rộng, anh ấy đã trang trí nó thành một đám cưới ngoài trời trên sân cỏ với cách bài trí đơn giản, ấm cúng nhưng không kém phần thanh lịch.
Lư Mễ mặc một chiếc váy phù dâu cổ lá sen màu rượu sâm panh, lưng trần, trên đầu cài trang sức hoa văn nhỏ. Khác hẳn với phong cách cá tính thường ngày, nhìn cô bây giờ như một em gái dịu dàng nhà bên nếu như cô không xoay lưng lại.
Đồ Minh vừa nhìn thấy lưng trần của Lư Mễ thì biết ngay chắc chắn là cô đã giở trò trong lúc đặt may chiếc váy này.
Luke đứng cạnh Đồ Minh, nhìn thấy ánh mắt anh không rời khỏi tấm lưng trần của Lư Mễ, anh ta liền châm chọc: “Vậy nên tôi mới nói là đừng vội công khai. Qua năm mới chưa chắc còn ở bên nhau.”
Đồ Minh nhìn Luke, đáp trả anh ta: “Thì tôi cũng nói rồi đấy, đừng vội mở chi nhánh ở Băng Thành, mở rồi cũng phải đóng cửa thôi.”
Không rõ họ đang đấu khẩu về điều gì, nhưng sau khi nói xong, cả hai đều không mấy vui vẻ.
Tiệc cưới của Diêu Lộ An có rất nhiều bạn bè “hoang dã”, siêu xe không chiếm được sự chú ý, nhưng mấy chiếc mô tô đủ loại đậu trên bãi cỏ thì quá nổi bật. Cũng có vài người từng đi phượt bằng xe mô tô với Lư Mễ nhận ra cô, vẫy tay gọi: “Này! Có phải nữ biker xinh đẹp Lư Mễ không? Qua đây tám chuyện nào!”
Lư Mễ đam mê mô tô, cô kéo váy tiến về phía họ, cách một hai mét đứng nói chuyện từ xa, tiện thể ngắm nhìn mấy chiếc mô tô kia. Phải nói là chẳng khác gì đang ở buổi triển lãm mô tô, ngầu thật.
“Cô muốn thử chiếc này không?” Một người hỏi Lư Mễ.
“Thử thì thử.”
Hai tay Lư Mễ nắm lấy vạt váy, bước tới chỗ chiếc mô tô, nhấc chân uyển chuyển ngồi lên xe, chỉnh lại váy để không bị hở. Một cô gái xinh đẹp trong bộ lễ phục, sự tĩnh lặng hòa cùng sự hoang dã, nhu kết hợp với cương tạo nên một cú sốc thị giác mạnh mẽ, cả đám đông nhất thời đều nhìn về phía cô.
Xưa giờ Lư Mễ đã quen sống tự do phóng khoáng, khi chạm vào thứ cô yêu thích thì cô chẳng quan tâm ánh mắt của người khác. Chiếc mô tô phát ra tiếng gầm rú rồi lao đi. Cô thong thả lái một vòng quanh đường hành lang bên ngoài biệt thự, làn váy rộng của cô khẽ tung bay trong gió, có người khen ngợi: “Cô gái này chất quá.”
Đồ Minh nghe thấy câu nói ấy, lại nhìn ánh mắt của người kia, ánh mắt đó rõ ràng mang theo khát khao chinh phục, như thể Lư Mễ là một cột mốc mà anh ta nhất định phải đánh dấu mới được xem là chiến thắng. Đồ Minh cau mày, nhưng vẫn đứng yên để Lư Mễ tự giải quyết, mà trong lòng anh cũng đang bực bội rồi.
Lần này hiếm khi Luke không nói gì, đặt ly cocktail lên bàn bên cạnh rồi tìm một chiếc ghế để ngồi xem kịch vui.
Diêu Lộ An từ phía sau bước đến tìm Đồ Minh – người mặc vest chỉnh tề: “Này phù rể, cậu chuyên nghiệp chút được không?”
“Phù dâu của cậu cũng đâu có chuyên nghiệp.” Đồ Minh chỉ vào Lư Mễ vừa bước xuống xe mô tô: “Phù dâu của các cậu chỉ để trang trí thôi à?”
Đồ Minh lại chỉ vào đám người vạm vỡ lái mô tô: “Công nhận bây giờ cậu chơi với đủ kiểu bạn nhỉ.”
“Cũng không phải. Để cô ấy ra ngoài dạo chơi là vì cô ấy kêu trong này chán quá.” Diêu Lộ An nói xong, nhìn thấy ánh mắt của đám đàn ông đang chăm chú dõi theo Lư Mễ, anh ấy quay sang Đồ Minh: “Sao vậy? Cậu định tuyên bố chủ quyền à? Tôi khuyên cậu đừng nên làm vậy.”
“Cậu đánh giá cao tôi quá. Tôi chỉ muốn khuyên cậu nên chọn bạn mà chơi, chí ít cũng đừng để họ ngang nhiên nhìn chằm chằm phụ nữ trong mấy dịp như thế này.”
“Luke có đàng hoàng không?” Diêu Lộ An hỏi lại Đồ Minh.
“Tạm chấp nhận được. Tôi thấy trong đám bạn hoang dã của cậu có người khá thích Luke đấy, biết đâu lại có duyên phận.”
Luke nghe thấy liền khịt mũi tỏ vẻ khinh thường, quay người đi tìm chỗ yên tĩnh.
Mặc dù Đồ Minh không ưa những người này, nhưng anh vẫn không muốn giới hạn tự do của Lư Mễ. Cô có quyền mặc váy hở lưng, cũng có quyền mặc lễ phục mà lái mô tô. Không ai có quyền can thiệp, và nếu có ai can thiệp thì đó cũng là xúc phạm đến nhân cách độc lập của cô.
Tất cả những điều này, Đồ Minh đều hiểu rõ.
Anh điều chỉnh lại tâm trạng, gọi điện cho Dịch Vãn Thu: “Vừa nãy bác Diêu hỏi ba mẹ đã tới chưa.”
“Sắp tới.”
Khi Dịch Vãn Thu và Đồ Yến Lương bước vào, hầu hết khách mời đã ổn định chỗ ngồi. Ba mẹ Diêu Lộ An đã dành cho họ chỗ ngồi ở ghế khách quý hàng thứ hai để xem lễ. Khi tìm ghế của mình, họ thấy ở hàng ghế bên kia có vài người mang họ “Lư”. Trước đây khi mời họ, hai bác Diêu đã nói rõ: “Chúng ta làm đồng nghiệp, rồi làm bạn bè cả đời, chắc chắn sau này còn có chút quan hệ thân thiết nữa, kiểu duyên phận này không phải ai cũng có đâu.”
Mấy người họ “Lư” đó, đương nhiên là người nhà của Lư Mễ.
Khi Dịch Vãn Thu và Đồ Yến Lương ngồi xuống, họ nhìn thoáng qua Lư Quốc Khánh – người đeo chuỗi hạt bồ đề trên cổ, kèm theo hổ phách và ngọc lưu ly. Tay ông cầm hai quả óc chó, tướng mạo hòa nhã. Những người khác của nhà họ Lư cũng mang phong thái tương tự, chỉ có điều họ nói chuyện hơi nhiều, trao đổi với nhau làm bầu không khí khá ồn ào.
Khi cô dâu bước ra, Lư Mễ đi theo phía sau. Dịch Vãn Thu nghe người phía sau nói: “Mấy cô gái trên sân khấu nhìn như tiên nữ vậy.” Bà quay lại nhìn người đó.
Lát sau, người đó lại nói nhỏ: “Chiếc váy của phù dâu đặc biệt thật đấy, chỉ là mặc vào hôm nay thì không hợp lắm.”
Nghe câu này, Dịch Vãn Thu quay đầu lại: “Tôi thấy đẹp mà.” Bà không hiểu tại sao ngày cưới của cô dâu chú rể mà cậu ta lại chăm chăm nhìn vào lưng của phù dâu làm gì?
Người kia là đồng nghiệp của ba Diêu Lộ An, nhưng trẻ hơn hai mươi mấy tuổi, không cùng thế hệ với Dịch Vãn Thu và Đồ Yến Lương. Thấy Dịch Vãn Thu quen mặt, suy nghĩ một lúc mới nhận ra bà là giáo sư trong trường, anh ta cười nói: “Tôi cũng thấy đẹp.”
Dịch Vãn Thu quay đi, vẻ mặt không vui. Đồ Yến Lương nhỏ giọng nhắc: “Bà lại làm sao đấy?”
“Liên quan gì đến hắn mà hắn phải đánh giá?” Dịch Vãn Thu cả đời kiêu ngạo mạnh mẽ. Dù bà không thích Lư Mễ, nhưng Lư Mễ cũng là bạn gái của Đồ Minh, không đến lượt người ngoài bàn luận.
Trong lúc làm lễ, Lư Mễ đứng trên sân khấu làm mặt quỷ với người nhà mình. Lư Quốc Khánh ném một hạt dưa vào váy cô, dùng khẩu hình nói: “Nghiêm túc chút!”
Cưới xin mà! Tại sao phải nghiêm túc? Vui vẻ không được sao? Lư Mễ không chịu, bĩu môi. Khi cô lia mắt về bên này, thấy Dịch Vãn Thu và Đồ Yến Lương đang ngồi cách hàng lang.
Lư Mễ mỉm cười với họ, không đợi họ phản ứng gì đã lập tức nhìn sang nơi khác.
Lư Mễ không giỏi làm màu, cô cũng được cha mẹ yêu thương chiều chuộng từ nhỏ. Nếu họ không thích cô thì cô cũng không thích họ! Ai mà không biết tỏ thái độ? Cô cũng giỏi tỏ thái độ mà!
Đồ Minh nhìn thấy cái gọi là tương tác mà không hẳn là tương tác giữa Lư Mễ và ba mẹ mình, cảm giác nặng nề tràn xuống lồng ngực, anh lặng lẽ thở dài một tiếng.
Hôm nay Diêu Lộ An đã báo trước với anh. Diêu Lộ An kết hôn, hai bác Diêu muốn tổ chức buổi lễ thật long trọng để mời tất cả bạn bè và người thân đến dự. Họ nói rằng: “Con kết hôn muộn, bao nhiêu năm nay ba mẹ cũng nên thu lại chút tiền mừng chứ.” Mặc dù nói vậy, nhưng tất cả đều là người mà họ thật lòng muốn mời đến chung vui.
Đồ Minh gật đầu chào ba mẹ rồi tập trung theo dõi nghi lễ.
Làm phù rể và phù dâu chẳng có gì đặc biệt lắm. Ban đầu khi lên kế hoạch, Diêu Lộ An ép phù rể hát, phù dâu thì nhảy, nhưng Lư Mễ là người đầu tiên phản đối: “Nhà tôi chỉ có một người có thể biểu diễn tiết mục, mà người đó chính là ông Đồ già. Tóm lại là tôi không nhảy nhót gì đâu!”
Đồ Minh cũng không tham gia, cuối cùng hai người họ trở thành “thần giữ cửa” để người khác biểu diễn.
Hai người đứng mỗi bên, mọi người vui vẻ còn họ thì đứng nhìn nhau qua đám đông. Lư Mễ ném cho Đồ Minh một cái nháy mắt tình tứ, cả hai đều bật cười.
Trong phần phát biểu, Lư Quốc Phú khóc nức nở, nghẹn ngào nói: “Thật ra chẳng có gì để nói cả, chỉ cần các con sống tốt, có gì thì có ba mẹ chống lưng cho. Đừng cãi nhau, phải biết yêu thương nhau. Đời người không dài không ngắn, vui vẻ mà sống là được rồi.”
Lời nói rất chân thành, đầy tình cảm, khiến mũi của Lư Mễ cay cay.
Khi nghe họ đọc lời thề, Lư Mễ xúc động rơi vài giọt nước mắt. Cô vẫn nhớ lần trước Lư Tình kết hôn chỉ tổ chức tiệc mời bạn bè thân thiết ở Bắc Kinh, sau đó cả nhà kéo nhau đến thành phố khác. Trong khách sạn xa lạ, Lư Tình đọc lời thề mà khóc không ngừng được. Nghĩ lại, đúng là số phận trêu ngươi.
Đồ Minh thấy Lư Mễ khóc cũng không khỏi xúc động. Anh nhìn cô với ánh mắt ngập tràn hy vọng. Có một khoảnh khắc, Đồ Minh tưởng tượng họ mặc lễ phục đứng bên cạnh nhau, hoặc khi cả hai đã già với mái tóc bạc phơ, đều đẹp đẽ biết bao.
Dưới sân khấu, Lư Quốc Khánh chạm nhẹ vào tay Dương Liễu Phương, hỏi: “Khi nào mới đến lượt nhà mình nhỉ?”
“Sắp rồi đấy. Nhìn hai đứa nó dính lấy nhau thế kia, tôi thấy thời gian đã gần đủ, đến lúc nên cho gạo vào nồi rồi.”
“Hehe.”
Lư Quốc Khánh cười, làm cha mẹ ai mà không mong con mình có gia đình viên mãn, cuộc sống hạnh phúc, mọi chuyện đều như ý. Nghĩ đến những điều đó, ông cảm thấy vui vẻ hơn hẳn.
Nhà họ Lư thì khóc nức nở, bà nội vừa lau nước mắt vừa nói với người bên cạnh: “Cháu gái tôi đấy, tôi nuôi nó lớn cũng chẳng dễ.”
Lư Mễ cảm động, hết khóc rồi cười.
Cô sợ làm lem lớp trang điểm nên phải ngẩng đầu lên để nước mắt không chảy xuống, nom vừa đáng yêu vừa buồn cười.
Đồ Minh thấy vậy bèn lấy một tờ khăn giấy, vòng qua phía sau cô dâu chú rể, nhét vào tay cô, anh bóp nhẹ tay cô rồi sau đó quay về vị trí của mình. Hành động tự nhiên quá mức, có người hỏi ngay: “Phù rể và phù dâu có quan hệ gì vậy?”
“Còn quan hệ gì nữa? Không nhận ra sao?”
Người ta là một cặp rõ ràng quá còn gì!
Tình cảm tốt đẹp thế cơ mà!
Khi nghi lễ kết thúc, Đồ Minh đi tới chỗ Dịch Vãn Thu và Đồ Yến Lương, anh nói: “Lát nữa buổi tiệc sẽ tổ chức trong biệt thự, ba mẹ cứ đi vào trong là được, sẽ có người dẫn ba mẹ vào chỗ ngồi. Người vừa rồi ngồi bên cạnh hai người chính là ba mẹ của Lư Mễ, nếu ba mẹ không muốn làm quen với họ thì ít nhất con cũng xin ba mẹ giữ thể diện.”
Trước đây Đồ Minh luôn cảm thấy ba mẹ mình rất biết giữ thể diện, lúc nào cũng có nguyên tắc, cư xử với người khác rất có lý có tình. Nhưng bây giờ anh không chắc lắm, sau chuyện của Lư Mễ, lòng tin giữa Đồ Minh và ba mẹ đã bắt đầu rạn nứt.
“Giữ thể diện là sao? Sợ mẹ đến trước mặt ba mẹ nó gây chuyện à? Sợ mẹ phá hoại chuyện tình cảm của hai đứa?” Dịch Vãn Thu có vẻ không vui: “Con còn là con trai của mẹ không? Tính ba mẹ con như thế nào con không biết sao?”
“Mẹ đừng như vậy, hôm nay là ngày cưới của Diêu Lộ An. Chúng ta đừng cãi nhau.”
Đồ Yến Lương vỗ vai Đồ Minh: “Đi làm việc của con đi.” Rồi ông kéo Dịch Vãn Thu đi.
“Ngay cả niềm tin cơ bản nhất nó cũng không dành cho chúng ta. Nó nghĩ tôi là người đàn bà chua ngoa đanh đá à? Vì để phá hoại chuyện tình cảm của hai đứa nó mà tôi chạy tới làm ầm ĩ trước mặt ba mẹ Lư Mễ sao?”
“Nó căng thẳng thôi. Vừa nãy bà thấy hai đứa nó không? Nó thích Lư Mễ, nó không muốn chia tay với con bé. Tôi thấy nó cũng khó xử.” Đồ Yến Lương nhìn về phía Đồ Minh: “Đừng làm tăng thêm mâu thuẫn nữa, nếu không bà sẽ hoàn toàn mất đi Đồ Minh.”
Nghe vậy, mắt Dịch Vãn Thu lại đỏ hoe, đứng ngoài đó một lúc lâu mới kiềm chế được cảm xúc. May mà trong buổi tiệc, họ được sắp xếp ngồi cùng với những đồng nghiệp khác, cách bàn của người nhà họ Lư một khoảng nhất định.
Sau khi ngồi vào bàn ăn, họ nhận ra sự khác biệt.
Bên nhà họ Diêu đều khá trầm lặng, còn phía nhà họ Lư đa số đều nói chuyện rất rôm rả, sau khi bắt đầu bữa ăn thì họ đã khui rượu, náo nhiệt đến mức như muốn làm bay cả nóc nhà. Đồ Minh, Lư Mễ, Diêu Lộ An và Lư Tình cùng đi chúc rượu, hai người nhích lại gần nhau, Lư Mễ nói với anh: “Thấy không? Thế giới chia thành hai nửa. Một nửa là của anh, một nửa là của em.”
“Vớ vẩn.” Đồ Minh cắt lời cô: “Thế giới là của chúng ta.”
Cô dâu chú rể đứng ở phía trước chúc rượu, ai đó gửi tiền mừng thì Lư Mễ liền đưa cái balo to đùng của mình tới: “Bỏ vào đây nè!”
Ai đó ép họ uống rượu, Lư Mễ dùng balo chặn ngang: “Văn minh chút đi, hôm nay là ngày cưới mà.” Cô duy trì trật tự cho lễ cưới rất tốt.
Ba mẹ Diêu Lộ An đến chào khách, mẹ Diêu Lộ An hỏi Dịch Vãn Thu: “Đồ Minh sắp có chuyện vui rồi chứ?”
“Chuyện vui gì?”
“Chuyện kết hôn.”
Dịch Vãn Thu cười: “Để con cái tự quyết định, chúng tôi không tham gia vào.”
“Hai bên thông gia đã gặp nhau chưa? Bữa tiệc hôm nay đúng lúc quá! Lát nữa bảo Đồ Minh với Lư Mễ đưa hai gia đình đến gặp nhau, cùng nâng ly làm quen trước đã.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook