Ms. Chatterbox – Cô Nương Đừng Khóc
-
Chương 7: Bảo anh xin lỗi mà cứ như ép anh ăn shit không bằng ấy!
Lư Mễ bước nhanh vào trong, sợ bị Đồ Minh nhìn thấy. Cũng không phải sợ anh, chỉ sợ gặp rồi thì kiểu gì cũng phải bị anh giáo huấn hoặc là chào hỏi khách sáo một phen, tóm lại là rất chán.
Đúng thật là oan gia ngõ hẹp.
Cô trốn ở phía sau đứa bạn đi vào hộp đêm, lòng thầm cười nhạo mình: Sao cứ như chó mất nhà thế không biết! Mà vẻ chật vật của cô đã sớm lọt vào mắt của Đồ Minh. Thái độ chịu trách nhiệm đối với học trò trong hai năm đi dạy của Đồ Minh vẫn còn đó, anh luôn cảm thấy bất luận đối là cấp dưới hay là học trò thì mình đều phải có trách nhiệm với họ.
Thêm nữa là Lư Mễ trông có vẻ chột dạ, vì thế anh mới đứng lên đi vào.
Ánh đèn trong sàn nhảy mờ mờ ảo ảo, có mấy cô gái trẻ ưỡn ẹo cơ thể, tự do quá trớn, mấy người đàn ông thì dán chặt vào họ hoặc là vây quanh nhảy nhót, nói chung là khoảng cách rất gần. Ánh mắt Đồ Minh lướt qua từng người, cuối cùng tìm được người vừa mới nhảy lên bàn chuẩn bị quẩy hết mình – Lư Mễ.
Có một vài người phụ nữ có tính cách ngỗ ngược đã ăn sâu vào máu, dù cho ban ngày Lư Mễ chỉ mặc đại một cái áo phông, Đồ Minh cũng có thể tưởng tượng được cô chính là người không chịu bị gò bó.
Anh đứng trước bàn, không nhảy, đôi mắt lóe lên sự nghiêm khắc. Lư Mễ khom người lấy rượu, cổ áo mở rộng, một mảng lớn “cảnh xuân” lộ ra, có người còn huýt sáo trêu ghẹo cô. Cô dường như đã quá quen với chuyện này rồi, làm lơ với mấy tiếng huýt sáo kia.
Ngồi ở trên bàn uống rượu, vừa mới nghiêng chai rượu qua thì đã thấy ngay vẻ mặt u ám của Đồ Minh. Lư Mễ rơi vào nỗi sợ hãi không rõ lý do, cứ như hồi đi học bị giáo viên bắt gặp ở quán net ấy.
“Xuống đây.” Giọng của Đồ Minh không lớn, nhìn khẩu hình là biết anh nói gì.
Đám bạn của Lư Mễ đều dừng lại, nghiêng đầu nhìn hai người họ, ai cũng có dáng dấp ngớ ngẩn giống hệt Lư Mễ.
Lúc Lư Mễ còn đi học rất sợ giáo viên, đến khi đi làm thì đây là lần đầu tiên mà cô thấy sợ ông sếp của mình. Lý trí của cô muốn nói với anh “Tôi tan làm rồi, anh lăn xa chút đi”, nhưng cơ thể thì ngoan ngoãn nhảy khỏi bàn. Đồ Minh nhìn thấy cổ áo mở rộng của Lư Mễ thì cau mày, chỉ ra bên ngoài: “Đi ra ngoài rồi nói.”
“Hở?” Lư Mễ không biết họ có gì để nói, cô đã xin nghỉ phép, bây giờ đang trong thời gian riêng tư của cô.
Đồ Minh không muốn phí lời với cô, tay phải túm cổ áo sau của cô, ép Lư Mễ đi ra khỏi hộp đêm với mình.
Đám bạn Lư Mễ đi theo sau, biểu hiện đều rất phấn khích. Lư Mễ này tính cách hung bạo, chắc chắn sẽ đấm người đàn ông này một trận tơi bời cho mà xem.
Đám người đi theo ra ngoài cửa hộp đêm, nhưng vẫn không thấy Lư Mễ ra tay đánh người đàn ông kia.
Họ bắt đầu cảm thấy thú vị, không nói chuyện nữa, đứng ở phía sau nghĩ xem kế đó sẽ xảy ra chuyện gì.
Đồ Minh kéo Lư Mễ ra khỏi hộp đêm, lúc buông tay ra thấy cổ áo cô bị lệch, anh chỉnh lại giúp cô bằng ngón trỏ và ngón cái, sợ chạm vào da thịt cô. Sau đó nói với cô: “Cô bịa chuyện xin nghỉ?”
“? Tôi bịa chuyện xin nghỉ cái gì?” Lư Mễ không hiểu giả thuyết bịa chuyện xin nghỉ này từ đâu ra, hỏi ngược lại anh.
“Cô nói người nhà cô bị bệnh xin nghỉ, cuối cùng cô lại tới đây nhảy Disco? Cô giải thích rõ ràng với tôi đi, tại sao phải bịa chuyện gạt tôi.” Đồ Minh ghét ai lừa dối người khác, nhất là người mượn danh nghĩa của người nhà để lừa gạt lấy sự cảm thông của người khác.
“Ngày mai ba tôi xuất viện, tôi đến ăn mừng thôi mà. Tôi không có bịa chuyện xin nghỉ.” Lư Mễ nghiêm túc giải thích, quay đầu lại nhìn thấy đám bạn đang nhìn mình, cô cảm thấy rất mất mặt, giọng nói chợt khó nghe hơn: “Với lại đây là phép năm của tôi, tôi muốn nghỉ thế nào thì nghỉ!”
Nói xong quay người đi vào trong, bước vào sàn nhảy. Cô chỉ muốn nhảy, mặc kệ anh là sếp hay quân khốn nạn nào, dám cản cô thì cô sẽ không để yên đâu! Trong lòng Lư Mễ nghĩ như thế, đứng trong sàn nhảy vặn vẹo cơ thể, quẳng đi hết những chuyện không vui. Nhưng lại chợt có một bàn tay chộp lấy cổ áo cô, cô quay đầu lại hét lên: “Mẹ nó ai động vào tôi đấy!” Duỗi một tay ra chuẩn bị cào mặt tên đó, lại bị tên đó nắm chặt cổ tay. Ngẩng đầu lên nhìn thấy Đồ Minh, vẫn là nét mặt đó, anh mím môi, dùng lực hơi mạnh siết tay Lư Mễ, cũng sợ làm cô đau. Giọng anh vẫn bình tĩnh như bình thường: “Đi ra ngoài rồi nói, đừng ầm ĩ khó coi lắm.”
Nói xong rồi lại túm cổ áo cô kéo ra khỏi hộp đêm.
Đám bạn Lư Mễ cùng đi theo ra ngoài. Tất cả mọi người đều cảm thấy chuyện này còn vui hơn cả chuyện nhảy nhót bung lụa, tò mò không biết tình hình này sẽ phát triển ra sao, ánh mắt từng người đều tràn ngập ánh sáng như muốn nói “Mau đánh đi”.
Tay Lư Mễ giãy giụa mấy lần, chỉ thấy phí công thôi, con cún này trông thì nho nhã lịch sự, nhưng hình như là có tập võ, cô đánh không lại. Trong phút chốc cô như con gà trống sắp bị ném vào nồi, khí thế biến mất còn nhanh hơn cả lúc nó đến nữa.
“Bây giờ cô về nhà đi. Ngày mai đến phòng làm việc của tôi, giải thích với tôi tại sao cô phải bịa chuyện xin nghỉ như thế.” Đồ Minh nói xong quay người đi, đi mấy bước rồi quay đầu lại: “Tốt nhất lý do của cô phải thuyết phục được người ta.”
“Ơ kìa sếp quản nhiều quá rồi đấy! Còn quản tôi phép năm nên nghỉ như thế nào nữa hả!”
Đồ Minh tựa như không nghe thấy, đi vào hộp đêm, tiếp tục buổi xã giao tẻ nhạt của anh.
Lư Mễ bị Đồ Minh chọc tức muốn phát điên lên, đám bạn hỏi cô: “Có vào quẩy không? Đi vào thôi, mốt quay lại rồi múc anh ta sau!”
“Quẩy cái rắm!” Hứng thú gì cũng bị mất sạch, quay đầu về nhà. Về đến nhà mà vẫn còn cảm thấy lửa giận cháy phừng phừng trong lòng.
Rất khó làm công tác tư tưởng với ông sếp Đồ Minh này, anh luôn mang theo thành kiến mà nhìn người khác. Cứ như thể cô ở trong thang máy nói câu đó thì cô cũng chẳng phải người tốt lành gì, đúng là đồ hẹp hòi ngang ngược.
Cô ngủ không được, nằm trên giường lăn qua lộn lại, cuối cùng ngồi bật dậy, gọi cho Đồ Minh.
Bên chỗ của Đồ Minh rất yên tĩnh, tiệc xã giao của anh chắc đã kết thúc. Lư Mễ nghe thấy giọng nói rất ôn hòa của anh: “Xin chào.”
“Tôi không bịa chuyện xin nghỉ!” Lư Mễ không có màn tự giới thiệu gì cả, giọng điệu cực kỳ khó chịu: “Tôi đã nói với sếp rồi, ngày mai tôi mang theo hồ sơ nằm viện của ba tôi đến công ty rửa oan cho mình, sếp nhất định phải xin lỗi tôi đấy!”
…
“Bây giờ sếp xin lỗi tôi luôn đi!” Ngay cả bản thân Lư Mễ cũng không ý thức được giọng của cô đã trở nên nghẹn ngào, cứ như đang phải chịu một nỗi oan thấu trời xanh vậy.
Đồ Minh nhìn người lái xe hộ, trong khoảng thời gian ngắn ngủi không biết nên làm gì mới phải. Vợ trước chưa bao giờ ồn ào như vậy, cũng rất ít khi mất kiểm soát. Khi họ sống chung, họ cho rằng bộc phát cảm xúc nóng giận là chuyện rất mất mặt. Hai người trí thức ai cũng cần phải có thể diện, thế là ở bên nhau mấy năm, hầu như chưa từng có giây phút nào phải bực tức đến đỏ mặt. Ngoại trừ những ngày Hình Vân đưa ra yêu cầu ly hôn.
“Nói chuyện đi! Anh dựa vào đâu mà vu khống tôi? Anh là sếp thì anh ghê gớm lắm à! Bây giờ anh nói xin lỗi tôi nhanh lên!”
Cuối cùng Đồ Minh cũng mở miệng: “Cô bình tĩnh lại đi.”
“Xin lỗi khó khăn vậy sao? Lúc anh chụp mũ người ta thì dễ dàng lắm, bảo anh xin lỗi mà cứ như ép anh ăn shit không bằng ấy! Chẳng phải anh thù dai lắm sao? Chẳng phải thích gây khó dễ cho tôi lắm sao? Tôi nói cho anh biết, tôi không đi làm nữa! Tôi phải khiếu nại anh lạm dụng chức quyền!”
Lư Mễ cúp máy, ồn ào với Đồ Minh vài câu, trong lòng cũng nhẹ nhõm được phần nào. Nằm lên giường nhắm mắt lại, rồi lại mở mắt ra khi đột nhiên nhớ tới vừa rồi lúc mình nã pháo vào Đồ Minh đã thuận miệng nói câu “Tôi không đi làm nữa”. Rồi lại nhớ tới lời dạy mọi khi của bà nội: Cháu đúng là có tương lai lắm đó bé Mễ. Nhưng nhớ phải coi chừng cái miệng của mình!
Hay rồi.
Xin chúc mừng một đêm nỗ lực không ngừng nghỉ của mày đã mở ra thời kỳ thất nghiệp. Lư Mễ tự chế giễu mình một câu, xoay người ngủ say như chết.
Ngày hôm sau cô thức dậy, nhớ tới hôm nay nói không chừng mình sẽ thu dọn đồ đạc cút xéo khỏi Lăng Mỹ, lập tức ngồi dậy trang điểm đàng hoàng. Từ chức thì từ chức, bà đây dù có đi thật thì cũng phải xinh đẹp lồng lộn mới được!
Cô trang điểm theo phong cách cổ điển, mặc váy kiểu Pháp, mang giày cao gót đi xuống tầng, nhìn ngắm dáng dấp của mình trong thang máy, như một Nữ vương sắp lên ngôi, nhìn cũng rất ra gì và này nọ đấy chứ.
Đến bệnh viện dọa Lư Quốc Khánh giật cả mình: “Đón ba mày xuất viện thôi mà long trọng đến thế à?”
“Nếu không thì sao? Mặt mày xám xịt hay sao ạ? Đó không phải là phong cách của con gái ba!” Lư Mễ nghĩ đến hôm nay phải va chạm trực tiếp với Đồ Minh, chợt cảm thấy tâm trạng hơi bồn chồn. Suy cho cùng thì từ trước tới giờ không có ai làm cô tức giận đến thế, cô luôn được người nhà yêu thương, ngoại trừ bà nội thỉnh thoảng chỉ tay vào trán cô dạy dỗ cô, đó cũng là bởi vì bà thương cô, lúc nào bạn bè cũng một lòng hướng về cô, Thượng Chi Đào tính cách mềm mại là thế, nhưng nếu nghe ai nói một chữ không tốt về Lư Mễ, cô ấy cũng sẽ giậm chân muốn cãi nhau với người ta, yêu đương thì khỏi phải nói, có tên bạn trai cũ nào mà không nhường nhịn cô?
Sao có thể để cho một tên sếp mới bắt nạt được!
Cô đưa Lư Quốc Khánh về nhà rồi lái xe đến công ty. Cầm hồ sơ bệnh án gõ cửa vào phòng làm việc của Đồ Minh. Chầm chậm đi đến trước bàn làm việc của anh, đặt túi bệnh án tới trước mặt anh, mỉm cười nhìn Đồ Minh.
Người hiểu Lư Mễ sẽ biết lúc cô nhìn người ta cười như thế cũng có nghĩa là đang ấp ủ cơn bão táp. Cơn bão này lớn hay nhỏ tùy thuộc vào mức độ mà cô ấy muốn đấu với bạn, hôm nay nhất định phải quyết đấu đến cùng với Đồ Minh.
Đồ Minh mở túi bệnh án ra nhìn thoáng qua, sau đó nhét giấy tờ trở về, tựa người trên ghế nhìn Lư Mễ. Cô nhân viên trước mắt đang ngẩng cao đầu, mặt đầy kiêu ngạo, như một con gà chọi. Nhất quyết phải đánh một trận cho ra trò với anh.
Nhưng Lư Mễ không hiểu Đồ Minh.
Con người của Đồ Minh có sao nói vậy, tùy việc mà xét, chưa bao giờ lấy quyền hành ra để ép người khác. Anh thấy Lư Mễ làm sai thì sẽ nói thẳng với cô, anh cũng biết Lư Mễ sẽ vì chuyện này mà cảm thấy không vui, nhưng không ngờ rằng cô lại tức giận đến thế.
“Xin lỗi, hôm qua tôi hiểu lầm cô.” Đồ Minh mỉm cười với cô, rất chân thành: “Nhưng tôi muốn bày tỏ suy nghĩ của tôi, cô có đồng ý nghe không?”
Gì nữa vậy? Không choảng nhau à?
Cảm giác này nên nói thế nào nhỉ, giống như là tôi đang cầm súng lên định bắn bể đầu anh, nhưng anh lại vẫy tay với tôi và nói: “Nào, tới đây ăn cơm, chúng ta kết bạn nhé”. Giờ khắc này Lư Mễ đang đối mặt với tình cảnh khốn khó như vậy đấy. Là nổ súng bắn vào đầu anh ta hay là ăn cơm với anh ta đây? Ánh mắt cô lấp lánh, hôm nay cô đeo kính áp tròng màu xanh lam, trông như một còn mèo ngây thơ vô tội.
“Ngồi xuống đi?” Đồ Minh đứng lên kéo ghế cho cô: “Mời ngồi.”
Ôi đệt.
Sự kiêu ngạo của Lư Mễ bị dập tắt hoàn toàn, ‘đánh kẻ chạy đi không ai đánh người chạy lại’, cô hiểu đạo nghĩa giang hồ này. Thế là bèn ngồi xuống, chờ Đồ Minh nói rõ.
“Tình huống hôm qua, đổi lại là ai thì họ cũng sẽ cho là cô đang bịa chuyện xin nghỉ, bởi vì đã có những chuyện trước đó làm nền rồi đúng không?” Đồ Minh hỏi cô.
“Chuyện trước là chuyện gì cơ?” Lư Mễ hỏi anh.
Đồ Minh không nói nữa, để cô tự hiểu ra.
“Sếp nói chuyện trước đó là chuyện mà tôi nói ở thang máy sao?” Lư Mễ hỏi anh.
Đồ Minh gật đầu: “Còn gì nữa?”
“Tôi đi làm muộn?”
“Đúng vậy.”
“Không đến nỗi thế chứ?” Lư Mễ hỏi anh.
“Đến.” Đồ Minh cười: “Thành kiến giữa người với người chẳng phải được sinh ra như vậy sao?”
“Đó là do sếp hẹp hòi.” Lư Mễ nhỏ giọng lầm bầm một câu.
Từ nhỏ Lư Mễ đã như vậy, bạn có thành kiến ngang ngược với cô ấy, cô ấy sẽ ngang ngược hơn cả bạn. Bạn nói lý lẽ phân rõ phải trái với cô ấy, cô ấy cũng sẽ nói lý lẽ với bạn. Người mới quen luôn nói cô không biết sợ bất cứ thứ gì trên đời, nhưng chung đụng lâu ngày thì họ sẽ phát hiện cô gái này vô cùng khôn ngoan và nhạy bén.
Đồ Minh nghe thấy cô lên án anh hẹp hòi, lại mỉm cười: “Con người của tôi ấy à, trước kia đi dạy ở trường Đại học, khi đó bởi vì phải có trách nhiệm với học trò, bước ra khỏi trường học cũng cảm thấy mình phải nên có trách nhiệm với cấp dưới. Tình huống ngày hôm qua cộng thêm chuyện trước đó, khiến tôi khó tránh khỏi nghi ngờ cô vì muốn nghỉ phép mà bịa ra chuyện người nhà bị bệnh.”
“Tôi như thế mà còn là người sao? Có nhất thiết phải làm vậy không?” Lư Mễ bắt đầu bắn súng liên thanh: “Sếp có thể đi khắp Lăng Mỹ hỏi thăm, Lumi tôi đây có bao giờ bịa chuyện xin nghỉ không? Muốn nghỉ thì sẽ xin phép rõ ràng. Sếp sỉ nhục người ta quá rồi đấy.”
“Phải. Thế nên tôi thành thật xin lỗi cô.”
… Lư Mễ tịt ngòi.
“Vậy hóa giải hiểu lầm được chưa?” Đồ Minh hỏi cô.
“Hóa giải được rồi.”
“Còn muốn từ chức nữa không?”
“Không từ chức nữa.”
“Được. Vậy cô cố gắng làm việc cho tốt đi, nguyên tắc của tôi vẫn như cũ, năng lực của cô không tồi, tôi hy vọng trong tương lai cô sẽ có một thái độ đúng mực. Cứ từ từ mà rèn luyện.”
Trước khi Lư Mễ bước vào phòng làm việc này, có đánh chết cô cũng không ngờ Đồ Minh là người như thế. Anh rất cứng nhắc, có yêu cầu cao đối với cấp dưới, nhưng rồi lại rất quang minh chính đại mà biết co biết duỗi. Suy nghĩ kỹ lại thì hình như ông sếp này cũng khá tốt ấy nhỉ.
“Được. Vậy tôi cũng sẽ nói lý lẽ với sếp, sếp đã xin lỗi rồi thì tôi sẽ không truy cứu nữa. Tôi cũng cảm ơn sếp.” Rất phóng khoáng độ lượng, không để bụng chuyện gì cả.
“Ban đầu cô muốn truy cứu thế nào?” Đồ Minh tháo mắt kính xuống, lau tròng kính rồi lại đeo lên, nhìn Lư Mễ cũng thấy rõ ràng hơn.
“Tôi muốn ném đơn từ chức lên bàn của sếp rồi đi khiếu nại sếp! Tôi còn định cãi nhau với sếp một trận nữa kìa!”
“…” Đồ Minh suy nghĩ một lát, cách xử lý này quả thực là cách mà Lư Mễ có thể làm ra: “Thế này thì không được lý trí lắm nhỉ? Cũng không văn minh.”
“Văn minh với lý trí có mài ra ăn được không? Lúc cãi nhau thật thì ai mà cần lý trí nữa!”
Đúng thật là oan gia ngõ hẹp.
Cô trốn ở phía sau đứa bạn đi vào hộp đêm, lòng thầm cười nhạo mình: Sao cứ như chó mất nhà thế không biết! Mà vẻ chật vật của cô đã sớm lọt vào mắt của Đồ Minh. Thái độ chịu trách nhiệm đối với học trò trong hai năm đi dạy của Đồ Minh vẫn còn đó, anh luôn cảm thấy bất luận đối là cấp dưới hay là học trò thì mình đều phải có trách nhiệm với họ.
Thêm nữa là Lư Mễ trông có vẻ chột dạ, vì thế anh mới đứng lên đi vào.
Ánh đèn trong sàn nhảy mờ mờ ảo ảo, có mấy cô gái trẻ ưỡn ẹo cơ thể, tự do quá trớn, mấy người đàn ông thì dán chặt vào họ hoặc là vây quanh nhảy nhót, nói chung là khoảng cách rất gần. Ánh mắt Đồ Minh lướt qua từng người, cuối cùng tìm được người vừa mới nhảy lên bàn chuẩn bị quẩy hết mình – Lư Mễ.
Có một vài người phụ nữ có tính cách ngỗ ngược đã ăn sâu vào máu, dù cho ban ngày Lư Mễ chỉ mặc đại một cái áo phông, Đồ Minh cũng có thể tưởng tượng được cô chính là người không chịu bị gò bó.
Anh đứng trước bàn, không nhảy, đôi mắt lóe lên sự nghiêm khắc. Lư Mễ khom người lấy rượu, cổ áo mở rộng, một mảng lớn “cảnh xuân” lộ ra, có người còn huýt sáo trêu ghẹo cô. Cô dường như đã quá quen với chuyện này rồi, làm lơ với mấy tiếng huýt sáo kia.
Ngồi ở trên bàn uống rượu, vừa mới nghiêng chai rượu qua thì đã thấy ngay vẻ mặt u ám của Đồ Minh. Lư Mễ rơi vào nỗi sợ hãi không rõ lý do, cứ như hồi đi học bị giáo viên bắt gặp ở quán net ấy.
“Xuống đây.” Giọng của Đồ Minh không lớn, nhìn khẩu hình là biết anh nói gì.
Đám bạn của Lư Mễ đều dừng lại, nghiêng đầu nhìn hai người họ, ai cũng có dáng dấp ngớ ngẩn giống hệt Lư Mễ.
Lúc Lư Mễ còn đi học rất sợ giáo viên, đến khi đi làm thì đây là lần đầu tiên mà cô thấy sợ ông sếp của mình. Lý trí của cô muốn nói với anh “Tôi tan làm rồi, anh lăn xa chút đi”, nhưng cơ thể thì ngoan ngoãn nhảy khỏi bàn. Đồ Minh nhìn thấy cổ áo mở rộng của Lư Mễ thì cau mày, chỉ ra bên ngoài: “Đi ra ngoài rồi nói.”
“Hở?” Lư Mễ không biết họ có gì để nói, cô đã xin nghỉ phép, bây giờ đang trong thời gian riêng tư của cô.
Đồ Minh không muốn phí lời với cô, tay phải túm cổ áo sau của cô, ép Lư Mễ đi ra khỏi hộp đêm với mình.
Đám bạn Lư Mễ đi theo sau, biểu hiện đều rất phấn khích. Lư Mễ này tính cách hung bạo, chắc chắn sẽ đấm người đàn ông này một trận tơi bời cho mà xem.
Đám người đi theo ra ngoài cửa hộp đêm, nhưng vẫn không thấy Lư Mễ ra tay đánh người đàn ông kia.
Họ bắt đầu cảm thấy thú vị, không nói chuyện nữa, đứng ở phía sau nghĩ xem kế đó sẽ xảy ra chuyện gì.
Đồ Minh kéo Lư Mễ ra khỏi hộp đêm, lúc buông tay ra thấy cổ áo cô bị lệch, anh chỉnh lại giúp cô bằng ngón trỏ và ngón cái, sợ chạm vào da thịt cô. Sau đó nói với cô: “Cô bịa chuyện xin nghỉ?”
“? Tôi bịa chuyện xin nghỉ cái gì?” Lư Mễ không hiểu giả thuyết bịa chuyện xin nghỉ này từ đâu ra, hỏi ngược lại anh.
“Cô nói người nhà cô bị bệnh xin nghỉ, cuối cùng cô lại tới đây nhảy Disco? Cô giải thích rõ ràng với tôi đi, tại sao phải bịa chuyện gạt tôi.” Đồ Minh ghét ai lừa dối người khác, nhất là người mượn danh nghĩa của người nhà để lừa gạt lấy sự cảm thông của người khác.
“Ngày mai ba tôi xuất viện, tôi đến ăn mừng thôi mà. Tôi không có bịa chuyện xin nghỉ.” Lư Mễ nghiêm túc giải thích, quay đầu lại nhìn thấy đám bạn đang nhìn mình, cô cảm thấy rất mất mặt, giọng nói chợt khó nghe hơn: “Với lại đây là phép năm của tôi, tôi muốn nghỉ thế nào thì nghỉ!”
Nói xong quay người đi vào trong, bước vào sàn nhảy. Cô chỉ muốn nhảy, mặc kệ anh là sếp hay quân khốn nạn nào, dám cản cô thì cô sẽ không để yên đâu! Trong lòng Lư Mễ nghĩ như thế, đứng trong sàn nhảy vặn vẹo cơ thể, quẳng đi hết những chuyện không vui. Nhưng lại chợt có một bàn tay chộp lấy cổ áo cô, cô quay đầu lại hét lên: “Mẹ nó ai động vào tôi đấy!” Duỗi một tay ra chuẩn bị cào mặt tên đó, lại bị tên đó nắm chặt cổ tay. Ngẩng đầu lên nhìn thấy Đồ Minh, vẫn là nét mặt đó, anh mím môi, dùng lực hơi mạnh siết tay Lư Mễ, cũng sợ làm cô đau. Giọng anh vẫn bình tĩnh như bình thường: “Đi ra ngoài rồi nói, đừng ầm ĩ khó coi lắm.”
Nói xong rồi lại túm cổ áo cô kéo ra khỏi hộp đêm.
Đám bạn Lư Mễ cùng đi theo ra ngoài. Tất cả mọi người đều cảm thấy chuyện này còn vui hơn cả chuyện nhảy nhót bung lụa, tò mò không biết tình hình này sẽ phát triển ra sao, ánh mắt từng người đều tràn ngập ánh sáng như muốn nói “Mau đánh đi”.
Tay Lư Mễ giãy giụa mấy lần, chỉ thấy phí công thôi, con cún này trông thì nho nhã lịch sự, nhưng hình như là có tập võ, cô đánh không lại. Trong phút chốc cô như con gà trống sắp bị ném vào nồi, khí thế biến mất còn nhanh hơn cả lúc nó đến nữa.
“Bây giờ cô về nhà đi. Ngày mai đến phòng làm việc của tôi, giải thích với tôi tại sao cô phải bịa chuyện xin nghỉ như thế.” Đồ Minh nói xong quay người đi, đi mấy bước rồi quay đầu lại: “Tốt nhất lý do của cô phải thuyết phục được người ta.”
“Ơ kìa sếp quản nhiều quá rồi đấy! Còn quản tôi phép năm nên nghỉ như thế nào nữa hả!”
Đồ Minh tựa như không nghe thấy, đi vào hộp đêm, tiếp tục buổi xã giao tẻ nhạt của anh.
Lư Mễ bị Đồ Minh chọc tức muốn phát điên lên, đám bạn hỏi cô: “Có vào quẩy không? Đi vào thôi, mốt quay lại rồi múc anh ta sau!”
“Quẩy cái rắm!” Hứng thú gì cũng bị mất sạch, quay đầu về nhà. Về đến nhà mà vẫn còn cảm thấy lửa giận cháy phừng phừng trong lòng.
Rất khó làm công tác tư tưởng với ông sếp Đồ Minh này, anh luôn mang theo thành kiến mà nhìn người khác. Cứ như thể cô ở trong thang máy nói câu đó thì cô cũng chẳng phải người tốt lành gì, đúng là đồ hẹp hòi ngang ngược.
Cô ngủ không được, nằm trên giường lăn qua lộn lại, cuối cùng ngồi bật dậy, gọi cho Đồ Minh.
Bên chỗ của Đồ Minh rất yên tĩnh, tiệc xã giao của anh chắc đã kết thúc. Lư Mễ nghe thấy giọng nói rất ôn hòa của anh: “Xin chào.”
“Tôi không bịa chuyện xin nghỉ!” Lư Mễ không có màn tự giới thiệu gì cả, giọng điệu cực kỳ khó chịu: “Tôi đã nói với sếp rồi, ngày mai tôi mang theo hồ sơ nằm viện của ba tôi đến công ty rửa oan cho mình, sếp nhất định phải xin lỗi tôi đấy!”
…
“Bây giờ sếp xin lỗi tôi luôn đi!” Ngay cả bản thân Lư Mễ cũng không ý thức được giọng của cô đã trở nên nghẹn ngào, cứ như đang phải chịu một nỗi oan thấu trời xanh vậy.
Đồ Minh nhìn người lái xe hộ, trong khoảng thời gian ngắn ngủi không biết nên làm gì mới phải. Vợ trước chưa bao giờ ồn ào như vậy, cũng rất ít khi mất kiểm soát. Khi họ sống chung, họ cho rằng bộc phát cảm xúc nóng giận là chuyện rất mất mặt. Hai người trí thức ai cũng cần phải có thể diện, thế là ở bên nhau mấy năm, hầu như chưa từng có giây phút nào phải bực tức đến đỏ mặt. Ngoại trừ những ngày Hình Vân đưa ra yêu cầu ly hôn.
“Nói chuyện đi! Anh dựa vào đâu mà vu khống tôi? Anh là sếp thì anh ghê gớm lắm à! Bây giờ anh nói xin lỗi tôi nhanh lên!”
Cuối cùng Đồ Minh cũng mở miệng: “Cô bình tĩnh lại đi.”
“Xin lỗi khó khăn vậy sao? Lúc anh chụp mũ người ta thì dễ dàng lắm, bảo anh xin lỗi mà cứ như ép anh ăn shit không bằng ấy! Chẳng phải anh thù dai lắm sao? Chẳng phải thích gây khó dễ cho tôi lắm sao? Tôi nói cho anh biết, tôi không đi làm nữa! Tôi phải khiếu nại anh lạm dụng chức quyền!”
Lư Mễ cúp máy, ồn ào với Đồ Minh vài câu, trong lòng cũng nhẹ nhõm được phần nào. Nằm lên giường nhắm mắt lại, rồi lại mở mắt ra khi đột nhiên nhớ tới vừa rồi lúc mình nã pháo vào Đồ Minh đã thuận miệng nói câu “Tôi không đi làm nữa”. Rồi lại nhớ tới lời dạy mọi khi của bà nội: Cháu đúng là có tương lai lắm đó bé Mễ. Nhưng nhớ phải coi chừng cái miệng của mình!
Hay rồi.
Xin chúc mừng một đêm nỗ lực không ngừng nghỉ của mày đã mở ra thời kỳ thất nghiệp. Lư Mễ tự chế giễu mình một câu, xoay người ngủ say như chết.
Ngày hôm sau cô thức dậy, nhớ tới hôm nay nói không chừng mình sẽ thu dọn đồ đạc cút xéo khỏi Lăng Mỹ, lập tức ngồi dậy trang điểm đàng hoàng. Từ chức thì từ chức, bà đây dù có đi thật thì cũng phải xinh đẹp lồng lộn mới được!
Cô trang điểm theo phong cách cổ điển, mặc váy kiểu Pháp, mang giày cao gót đi xuống tầng, nhìn ngắm dáng dấp của mình trong thang máy, như một Nữ vương sắp lên ngôi, nhìn cũng rất ra gì và này nọ đấy chứ.
Đến bệnh viện dọa Lư Quốc Khánh giật cả mình: “Đón ba mày xuất viện thôi mà long trọng đến thế à?”
“Nếu không thì sao? Mặt mày xám xịt hay sao ạ? Đó không phải là phong cách của con gái ba!” Lư Mễ nghĩ đến hôm nay phải va chạm trực tiếp với Đồ Minh, chợt cảm thấy tâm trạng hơi bồn chồn. Suy cho cùng thì từ trước tới giờ không có ai làm cô tức giận đến thế, cô luôn được người nhà yêu thương, ngoại trừ bà nội thỉnh thoảng chỉ tay vào trán cô dạy dỗ cô, đó cũng là bởi vì bà thương cô, lúc nào bạn bè cũng một lòng hướng về cô, Thượng Chi Đào tính cách mềm mại là thế, nhưng nếu nghe ai nói một chữ không tốt về Lư Mễ, cô ấy cũng sẽ giậm chân muốn cãi nhau với người ta, yêu đương thì khỏi phải nói, có tên bạn trai cũ nào mà không nhường nhịn cô?
Sao có thể để cho một tên sếp mới bắt nạt được!
Cô đưa Lư Quốc Khánh về nhà rồi lái xe đến công ty. Cầm hồ sơ bệnh án gõ cửa vào phòng làm việc của Đồ Minh. Chầm chậm đi đến trước bàn làm việc của anh, đặt túi bệnh án tới trước mặt anh, mỉm cười nhìn Đồ Minh.
Người hiểu Lư Mễ sẽ biết lúc cô nhìn người ta cười như thế cũng có nghĩa là đang ấp ủ cơn bão táp. Cơn bão này lớn hay nhỏ tùy thuộc vào mức độ mà cô ấy muốn đấu với bạn, hôm nay nhất định phải quyết đấu đến cùng với Đồ Minh.
Đồ Minh mở túi bệnh án ra nhìn thoáng qua, sau đó nhét giấy tờ trở về, tựa người trên ghế nhìn Lư Mễ. Cô nhân viên trước mắt đang ngẩng cao đầu, mặt đầy kiêu ngạo, như một con gà chọi. Nhất quyết phải đánh một trận cho ra trò với anh.
Nhưng Lư Mễ không hiểu Đồ Minh.
Con người của Đồ Minh có sao nói vậy, tùy việc mà xét, chưa bao giờ lấy quyền hành ra để ép người khác. Anh thấy Lư Mễ làm sai thì sẽ nói thẳng với cô, anh cũng biết Lư Mễ sẽ vì chuyện này mà cảm thấy không vui, nhưng không ngờ rằng cô lại tức giận đến thế.
“Xin lỗi, hôm qua tôi hiểu lầm cô.” Đồ Minh mỉm cười với cô, rất chân thành: “Nhưng tôi muốn bày tỏ suy nghĩ của tôi, cô có đồng ý nghe không?”
Gì nữa vậy? Không choảng nhau à?
Cảm giác này nên nói thế nào nhỉ, giống như là tôi đang cầm súng lên định bắn bể đầu anh, nhưng anh lại vẫy tay với tôi và nói: “Nào, tới đây ăn cơm, chúng ta kết bạn nhé”. Giờ khắc này Lư Mễ đang đối mặt với tình cảnh khốn khó như vậy đấy. Là nổ súng bắn vào đầu anh ta hay là ăn cơm với anh ta đây? Ánh mắt cô lấp lánh, hôm nay cô đeo kính áp tròng màu xanh lam, trông như một còn mèo ngây thơ vô tội.
“Ngồi xuống đi?” Đồ Minh đứng lên kéo ghế cho cô: “Mời ngồi.”
Ôi đệt.
Sự kiêu ngạo của Lư Mễ bị dập tắt hoàn toàn, ‘đánh kẻ chạy đi không ai đánh người chạy lại’, cô hiểu đạo nghĩa giang hồ này. Thế là bèn ngồi xuống, chờ Đồ Minh nói rõ.
“Tình huống hôm qua, đổi lại là ai thì họ cũng sẽ cho là cô đang bịa chuyện xin nghỉ, bởi vì đã có những chuyện trước đó làm nền rồi đúng không?” Đồ Minh hỏi cô.
“Chuyện trước là chuyện gì cơ?” Lư Mễ hỏi anh.
Đồ Minh không nói nữa, để cô tự hiểu ra.
“Sếp nói chuyện trước đó là chuyện mà tôi nói ở thang máy sao?” Lư Mễ hỏi anh.
Đồ Minh gật đầu: “Còn gì nữa?”
“Tôi đi làm muộn?”
“Đúng vậy.”
“Không đến nỗi thế chứ?” Lư Mễ hỏi anh.
“Đến.” Đồ Minh cười: “Thành kiến giữa người với người chẳng phải được sinh ra như vậy sao?”
“Đó là do sếp hẹp hòi.” Lư Mễ nhỏ giọng lầm bầm một câu.
Từ nhỏ Lư Mễ đã như vậy, bạn có thành kiến ngang ngược với cô ấy, cô ấy sẽ ngang ngược hơn cả bạn. Bạn nói lý lẽ phân rõ phải trái với cô ấy, cô ấy cũng sẽ nói lý lẽ với bạn. Người mới quen luôn nói cô không biết sợ bất cứ thứ gì trên đời, nhưng chung đụng lâu ngày thì họ sẽ phát hiện cô gái này vô cùng khôn ngoan và nhạy bén.
Đồ Minh nghe thấy cô lên án anh hẹp hòi, lại mỉm cười: “Con người của tôi ấy à, trước kia đi dạy ở trường Đại học, khi đó bởi vì phải có trách nhiệm với học trò, bước ra khỏi trường học cũng cảm thấy mình phải nên có trách nhiệm với cấp dưới. Tình huống ngày hôm qua cộng thêm chuyện trước đó, khiến tôi khó tránh khỏi nghi ngờ cô vì muốn nghỉ phép mà bịa ra chuyện người nhà bị bệnh.”
“Tôi như thế mà còn là người sao? Có nhất thiết phải làm vậy không?” Lư Mễ bắt đầu bắn súng liên thanh: “Sếp có thể đi khắp Lăng Mỹ hỏi thăm, Lumi tôi đây có bao giờ bịa chuyện xin nghỉ không? Muốn nghỉ thì sẽ xin phép rõ ràng. Sếp sỉ nhục người ta quá rồi đấy.”
“Phải. Thế nên tôi thành thật xin lỗi cô.”
… Lư Mễ tịt ngòi.
“Vậy hóa giải hiểu lầm được chưa?” Đồ Minh hỏi cô.
“Hóa giải được rồi.”
“Còn muốn từ chức nữa không?”
“Không từ chức nữa.”
“Được. Vậy cô cố gắng làm việc cho tốt đi, nguyên tắc của tôi vẫn như cũ, năng lực của cô không tồi, tôi hy vọng trong tương lai cô sẽ có một thái độ đúng mực. Cứ từ từ mà rèn luyện.”
Trước khi Lư Mễ bước vào phòng làm việc này, có đánh chết cô cũng không ngờ Đồ Minh là người như thế. Anh rất cứng nhắc, có yêu cầu cao đối với cấp dưới, nhưng rồi lại rất quang minh chính đại mà biết co biết duỗi. Suy nghĩ kỹ lại thì hình như ông sếp này cũng khá tốt ấy nhỉ.
“Được. Vậy tôi cũng sẽ nói lý lẽ với sếp, sếp đã xin lỗi rồi thì tôi sẽ không truy cứu nữa. Tôi cũng cảm ơn sếp.” Rất phóng khoáng độ lượng, không để bụng chuyện gì cả.
“Ban đầu cô muốn truy cứu thế nào?” Đồ Minh tháo mắt kính xuống, lau tròng kính rồi lại đeo lên, nhìn Lư Mễ cũng thấy rõ ràng hơn.
“Tôi muốn ném đơn từ chức lên bàn của sếp rồi đi khiếu nại sếp! Tôi còn định cãi nhau với sếp một trận nữa kìa!”
“…” Đồ Minh suy nghĩ một lát, cách xử lý này quả thực là cách mà Lư Mễ có thể làm ra: “Thế này thì không được lý trí lắm nhỉ? Cũng không văn minh.”
“Văn minh với lý trí có mài ra ăn được không? Lúc cãi nhau thật thì ai mà cần lý trí nữa!”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook