Ms. Chatterbox – Cô Nương Đừng Khóc
-
Chương 108: Uống rượu, tri kỷ, đi dạo
Cuộc họp thường niên kết thúc trong những tiếng hét vang dội.
Khoảnh khắc này, những người làm trong ngành quảng cáo vốn thường bị ràng buộc bởi “quy tắc” đã hoàn toàn phục tùng trước sự dũng cảm và lãng mạn.
Tracy đứng cạnh Luke, nhìn khung cảnh nháo nhiệt bên dưới, chị hỏi anh ta: “Nếu có thể quay lại lần nữa, cậu có muốn thay đổi điều gì ở cuộc họp thường niên năm đó không?”
Luke im lặng, không nói gì.
Cuộc đời không có nút quay lại và anh ta cũng đã hối tiếc về điều đó rất nhiều lần. Nhưng vì đã quen với sự lạnh lùng, anh ta chỉ nhún vai.
Một lát sau, anh ta hỏi Tracy: “Bạn trai của chị nhỏ hơn chị mấy tuổi?”
“Tám tuổi.”
“Chị vừa nói giảm đi ba tuổi vì đó là khoảng cách không thể vượt qua trong lòng chị phải không?” Luke đâm vào chỗ đau của Tracy: “Năm tuổi và tám tuổi? Năm tuổi khiến chị cảm thấy dễ chịu hơn à?” Vì thân quen nên lời nói cũng sắc bén hơn.
Nói xong, anh ta bỏ đi.
Tracy nhìn thấy ở Lư Mễ và Đồ Minh tồn tại chút “quyết tâm bất chấp mọi thứ” của tuổi trẻ bồng bột, thật hiếm có.
Không khí dần lắng xuống, nhưng nhóm chat của phòng marketing vẫn sôi nổi.
Cuối cùng Daisy cũng thở phào nhẹ nhõm, cô ta đã giữ bí mật này quá lâu rồi. Thậm chí cô ta còn nghĩ rằng mình sẽ mang theo bí mật này xuống mồ.
[Thế mọi người định làm gì với một trăm nghìn tệ này?] Đồ Minh nói trong nhóm chat: [Nhờ thư ký tạo một cuộc bỏ phiếu ẩn danh nhé. Chia đều (không tính tôi), hoặc dùng làm tiền thưởng cho hoạt động nhóm năm tới (chơi lớn), có hai lựa chọn.]
Mọi người lại bắt đầu ngưỡng mộ và cảm ơn sếp trong nhóm chat.
Tới hôm nay họ mới biết sếp mình là một người lẳng lặng làm chuyện lớn. Trước kia chỉ cảm thấy sếp là người rất dữ dằn, hôm nay mới phát hiện sếp dữ dằn thật. Họ nhanh chóng bỏ phiếu rồi lại trêu ghẹo: [Ngủ nghê gì tầm này! Đi tăng hai thôi!]
Nói đến “tăng hai”, chẳng qua là mọi người vẫn còn tò mò, muốn khám phá thêm về câu chuyện của người trong cuộc.
Đồ Minh chiều ý mọi người, quyết định hôm nay phải chơi đến cùng, anh nói với thư ký: [Giúp tôi đặt một chỗ nữa nhé?]
[Vâng.]
Thư ký đặt chỗ và gửi thông tin vào nhóm: [Will mời tăng hai đây, đi hát, uống rượu ngon và ăn đồ ngon. Mọi người tự đến nhé, nhớ báo số điện thoại của tôi là được.]
Lư Mễ đang dọn dẹp sân khấu, cảm giác như mình đang sống trong một giấc mơ, vẫn còn hơi mất tập trung.
Nhà cung cấp nhanh nhẹn khéo léo, nhanh chóng cắt đoạn Will công khai tình cảm trên sân khấu và gửi cho cô: [Lumi, tặng cô nhé! Đợi chúng tôi về rồi sẽ chỉnh sửa kỹ hơn.]
[Không cần đâu, chuyện nhỏ thôi mà.] Lư Mễ nói vậy thôi, vừa nói “chuyện nhỏ” nhưng tay đã mở video ra xem, nhìn thấy Will nhảy xuống sân khấu và khoảnh khắc họ chìm trong tiếng hò reo của đám đông.
Đáng giá.
Hai từ này đột nhiên xuất hiện trong đầu cô, mọi thứ đều đáng giá.
Cô định gửi video cho Thượng Chi Đào, nhưng khi mở khung trò chuyện rồi lại đóng lại. Lư Mễ chợt nhớ đến mối tình khó nói của Thượng Chi Đào, có lẽ nó cũng thiếu một lần công khai như thế này. Khi hạnh phúc có sự so sánh, nó sẽ trở nên quý giá hơn bao giờ hết.
Dọn dẹp xong, cô mặc áo khoác lông vũ và đến địa điểm tụ họp.
Mọi người đã đến đông đủ, khi thấy Lư Mễ bước vào, họ bấm dừng nhạc và bắt đầu reo hò. Jacky từ chỗ ngồi cạnh Đồ Minh đứng dậy nhường chỗ: “Ngồi đây, ngồi đây này.”
“Tôi không ngồi.” Lư Mễ ngồi xuống chỗ ngoài rìa: “Tôi không mắc bẫy của cậu đâu.”
Mọi người cười lớn: “Lumi mà cũng có lúc biết sợ à?”
“Tôi sợ gì chứ?”
“Vậy thì cô ngồi qua đó đi!”
“Ngồi thì ngồi!”
Lư Mễ bước đến ngồi cạnh Đồ Minh. Dưới ánh mắt của mọi người, Đồ Minh hơi thận trọng, còn Lư Mễ thì thản nhiên liếc nhìn Đồ Minh, cô cười thầm trong lòng vì thấy anh giống hệt như một cô vợ nhỏ.
“Nói đi Lumi! Cô nói đi! Chuyện gì xảy ra thế? Bắt đầu như thế nào?” Serena hỏi cô.
Khuỷu tay Lư Mễ chạm vào Đồ Minh: “Người ta hỏi anh đó, bắt đầu thế nào?”
Đồ Minh không quen bị mọi người mổ xẻ trước mặt như vậy, nên anh chỉ đáp cho qua chuyện: “Chỉ là một sự cố bất ngờ thôi.”
“Tình một đêm hả?” Daisy tròn mắt: “Trước đây Lumi nói muốn ngủ với sếp, chẳng lẽ bắt đầu vì lý do này?”
“Không phải tình một đêm.” Đồ Minh chỉnh lại: “Nghiêm túc đấy.”
Sao lại nghiêm túc chứ? Sếp thì có thể nghiêm túc, chứ Lư Mễ thì không phải kiểu người nghiêm túc lắm. Lư Mễ thấy không ổn, uống một ngụm rượu rồi đập cái ly xuống bàn: “Để tôi! Để tôi nói!”
Lư Mễ nói nửa thật nửa đùa, bịa ra một câu chuyện rằng hai người không ưa nhau, dần dần hiểu nhau, cuối cùng nảy sinh tình cảm theo thời gian. Nhưng mọi người không tin, Lư Mễ giơ tay lên: “Tin hay không thì tùy!”
Cứ thế mà cho qua.
Rồi có người tò mò hỏi ai là người chủ động, Lư Mễ chỉ vào Đồ Minh: “Anh ấy chủ động chứ ai.” Đồ Minh cũng không phủ nhận, chỉ im lặng để thời gian trôi qua.
Không thể hỏi thêm gì, mọi người đành uống rượu và hát hò.
Năm nay thu hoạch nhiều, mọi người vô cùng vui vẻ, liên tục nâng ly.
Lư Mễ vui vẻ uống cùng với mọi người. Hiếm khi Đồ Minh không quản cô, để cho cô tự do.
Mọi người rất sôi nổi, còn Đồ Minh có vẻ không hợp với bầu không khí này. Sự hiện diện của anh khiến mọi người ít nhiều gì cũng thấy hơi e dè. Anh lấy cớ gọi điện thoại rồi ra ngoài, gặp phải Luke đang trốn tiệc xã giao.
Hai người tìm một chỗ yên tĩnh ngồi xuống, mỗi người một ly nước chanh.
“Có kế hoạch công khai à?” Luke hỏi.
“Không, thật sự là trong tình huống đó, bỗng nhiên cảm thấy không công khai thì tiếc quá.”
“Phô trương thế này không giống cậu lắm.”
“Thỉnh thoảng cũng nên phô trương một lần chứ.”
Luke gật đầu, sau một lúc lâu mới nói: “Tôi thấy cũng tốt đấy.”
“Tốt gì cơ?”
“Làm chuyện như vậy trong tình huống như thế, rất tốt. Định bàn chuyện kết hôn chưa?”
“Chưa. Tôi chỉ mới có ý định đó thôi.”
“Vậy thì tôi chờ tin tốt của cậu.”
“Tôi phải từ chức đúng không?” Đồ Minh hỏi Luke. Công ty không cho phép chuyện này, anh đã dẫn đầu phá vỡ quy định của công ty, vậy nên chắc anh phải đi.
“Không cần, cũng không phải chỉ có mỗi cậu.” Luke trả lời.
Đồ Minh nhớ lại lần đầu tiên gặp Luke, anh thấy Luke là người rất quyết đoán, sắc sảo. Khi Luke mời anh về làm việc cũng là lúc Đồ Minh đang dính vào một vụ tranh chấp tố cáo, đối phương vì muốn anh rút đơn nên đã tung tin đồn thất thiệt về anh. Đồ Minh khá ngạc nhiên khi Luke vẫn mời anh về vào thời điểm đó, nhưng Luke lại nói: “Người trưởng thành biết phân biệt đúng sai. Nhân lúc cậu gặp khó khăn thì mời về, đỡ tốn kém.” Mặc dù Luke nói vậy, nhưng khoản tiền thưởng cuối năm mà anh nhận được lại rất hào phóng.
“Cảm ơn.” Đồ Minh nói với Luke.
“Đừng cảm ơn tôi, cảm ơn Lumi đi.”
“Tại sao?”
Luke nhún vai: “Vì sự tử tế của cô ấy đối với người khác. Đôi khi sự tử tế đó phải nhận được chút hồi đáp, để cô ấy vẫn muốn tiếp tục làm người tốt.”
“Cô ấy luôn là người tốt.” Đồ Minh bênh vực Lư Mễ: “Từ trước đến nay luôn là như vậy.”
Luke cười nhạt, trước khi đi còn nhắc nhở Đồ Minh: “Lumi mà say thì cảnh tượng sẽ không thể kiểm soát được đâu.”
Luke hiểu Lư Mễ, khi Đồ Minh quay trở lại, cảnh tượng quả nhiên không thể kiểm soát nổi.
Lư Mễ không say, nhưng người khác thì say hết, nằm la liệt. Cô đang ngồi xổm ở đằng kia vỗ đầu gối của Jacky: “Anh bạn, dậy uống rượu đi! Uống vậy là xong rồi đó hả?”
Đồ Minh hỏi thư ký: “Mọi người uống hăng thế à?”
“Vâng, sếp vừa ra ngoài là bắt đầu loạn lên. Ai cũng muốn mời rượu Lumi, kết quả là Lumi chỉ nói vài câu đã biến thành mọi người cùng uống với nhau. Rồi sau đó thì…”
Tiệc rượu mà, ba phần say bảy phần tỉnh, mấy người nằm đó đều đang giả vờ. Tất nhiên là Lư Mễ biết điều đó, cô cố tình trêu họ đấy!
Đồ Minh dặn dò thư ký xong rồi kéo Lư Mễ ra ngoài.
Lư Mễ quấn chặt khăn quàng cổ, rúc vào lòng Đồ Minh: “Đi đâu vậy?’
“Lái xe đi dạo nhé?”
“Đi thôi! Anh không uống rượu hả?”
“Anh không uống.”
“Vậy anh lái xe đi.”
Từ khách sạn, họ lái xe đi khoảng hai cây số, rẽ vào một con đường nhỏ không có đèn, không có người hay xe nào chạy ngang qua. Định lái xe cho khuây khỏa, nhưng lại vô tình lạc vào bóng tối.
Chiếc xe dừng lại ở một bãi đỗ xe xa lạ. Lư Mễ nghiêng đầu nhìn gương mặt của Đồ Minh trong ánh đèn mờ ảo, trông thật quyến rũ.
Lư Mễ say rượu, đầu óc lâng lâng, cô mò mẫm nắm tay của Đồ Minh kéo đến trước mặt mình, rồi cúi đầu hôn vào lòng bàn tay anh.
Nụ hôn nhẹ nhàng mà tê dại, mang theo sự dịu dàng tinh tế, len lỏi vào tận đáy lòng Đồ Minh. Còn chưa kịp cảm nhận hết thì đầu ngón tay của anh đã bị cô ngậm vào miệng.
Đồ Minh đi công tác đã lâu, chỉ một hành động nhỏ cũng đủ khiến máu anh sôi sục.
Hàng ghế sau xe của Lư Mễ rất rộng rãi. Đồ Minh đặt tay lên cổ cô, kéo cô về phía mình.
Chiếc xe hơi lắc, Lư Mễ ngẩng đầu lên nhìn thấy ánh đèn từ xa đang tiến lại gần, giọng cô run rẩy: “Đồ Minh, có xe tới.”
“Thì sao?”
“Dừng lại đi.”
“Ừm.” Đồ Minh đẩy mạnh vài lần, nghe thấy hơi thở của Lư Mễ nghẹn lại trong cổ họng, anh bỗng dừng lại ngẩng đầu nhìn Lư Mễ, ánh mắt họ quyện vào nhau. Đồ Minh từ từ di chuyển, đèn xe lướt qua chậm rãi, Lư Mễ vùi mặt vào cổ anh, tránh để người khác nhìn thấy.
Cảm giác như đang làm chuyện xấu, vì thế mọi cảm giác trở nên mãnh liệt hơn. Dù động tác rất nhẹ, nhưng từng chút hơi ấm dần dần tích tụ lại, cuối cùng đốt cháy cả hai, tiếng rên khẽ của Lư Mễ đã tiếp thêm sức cho ngọn lửa, khiến nó bùng cháy lâu hơn.
Ánh đèn xa dần, bên trong xe chìm vào bóng tối, môi Lư Mễ dán chặt vào môi Đồ Minh, mãi mà không rời đi.
Một bên vai cô lộ ra ngoài không khí, dây áo lót bị kéo xuống.
Đồ Minh rời khỏi môi cô, từ cổ cô dần lướt xuống, hỏi: “Còn xe nào không?”
Đôi mắt Lư Mễ mơ màng, ngẩng đầu lên, xung quanh tối đen như mực: “Không có.” Vừa dứt lời, cô lại thốt lên kinh hãi, động tác của Đồ Minh rất nhanh, anh đặt cô lên ghế, một cơn cuồng phong ập tới khiến Lư Mễ mất đi sự tỉnh táo.
Bàn tay anh dán lên kính xe lạnh lẽo, nóng lạnh giao hòa, có hơi sương mờ ảo lan tỏa trên kính.
Lư Mễ kêu lên nhưng đã bị Đồ Minh dập tắt ngay, tiếng nghẹn ngào vướng lại trong cổ họng, khi môi rời nhau lại kéo theo một sợi tơ bạc.
“Đồ Minh.” Lư Mễ muốn xin anh cho cô được thỏa mãn.
Đồ Minh không chịu cho, bóp mặt cô: “Gọi ông xã đi.”
Lư Mễ luôn cảm thấy gọi ông xã sến không chịu được, cô không muốn mở miệng. Đồ Minh có vô vàn cách để cô phải nói ra, khi đến thời điểm quan trọng đều dừng lại đúng lúc, liên tục lặp đi lặp lại, không cho cô được thỏa mãn. Lư Mễ sắp khóc rồi, cắn mạnh anh, kèm theo tiếng nức nở: “Khốn nạn!”
“Gọi ông xã đi.”
“Ông xã.”
Tiếng “ông xã” vang lên mềm mại và run rẩy, làm Đồ Minh tê cả da đầu, động tác càng thêm mạnh mẽ, cuối cùng mới chịu đưa cô lên chín tầng mây.
“Em phải tập thích nghi đi, sớm muộn gì cũng phải gọi anh là ông xã thôi.” Đồ Minh vừa chỉnh lại quần áo vừa nói với cô, cảnh tượng có chút lộn xộn, Lư Mễ lại bắt đầu lười biếng, tựa người vào ghế không chịu động đậy.
“Xe play mệt quá. Em mỏi chân.” Lư Mễ không đáp lời Đồ Minh về chuyện chồng vợ, phàn nàn về việc làm tình trong xe: “Như này thì mỏi chân, như này thì đau lưng.”
“Vừa rồi em không nói vậy.”
“Vừa rồi em nói thế nào?”
“Lần sau muốn nữa.”
…
Lư Mễ ngồi dậy đánh Đồ Minh, nhưng anh ôm cô vào lòng, vừa giúp cô chỉnh lại quần áo vừa hỏi: “Ngày mai các em có hẹn đi tắm suối nước nóng với spa phải không?”
“Ờ…” Lư Mễ kéo dài tiếng “ờ”, chợt nhớ lại trận hỗn loạn vừa xảy ra, trên cổ cô có mấy vết cắn từ Đồ Minh.
“Đệt! Đồ chó này!” Lư Mễ che cổ, trừng mắt nhìn anh: “Anh đợi đấy, ngày mai chắc chắn em sẽ mặc bộ đồ bơi tắm suối nước nóng, cho mọi người biết tối nay anh đã làm trò súc sinh gì!”
“Anh không sợ. Chúng ta công khai rồi. Người yêu mà như thế chẳng phải là điều bình thường sao?” Đồ Minh véo má cô: “Mặc gì cũng được, anh không bận tâm.”
“Nói thật đấy.” Đồ Minh nghiêm túc: “Anh vừa mới nhớ ra, lúc đó anh không kiềm chế được, chỉ nhắc em thôi.”
“Ồ.”
Lư Mễ vừa uống rượu xong, lại còn trải qua chuyện này, cơn buồn ngủ kéo đến: “Nhanh nào, em muốn về khách sạn ngủ.”
Giấc ngủ kéo dài đến trưa hôm sau, bỏ lỡ hoạt động chung buổi sáng. Khi xuống dưới, Lư Mễ nhìn mãi mà không thấy có gì thú vị, thế là quyết định ở lại khách sạn thư giãn.
Những đoạn clip rời rạc của buổi họp thường niên lan đến Đường Ngũ Nghĩa. Cậu gọi video cho Lư Mễ, đầy hưng phấn: “Này bà bạn! Tôi choáng luôn đấy! Đây có phải là ông Đồ không? Ông Đồ uống lộn thuốc hả? Ông Đồ quá đỉnh luôn, ông Đồ là số một!”
Đường Ngũ Nghĩa ở trong video giơ ngón tay cái: “Nói thật nhé, hồi trước em nghĩ ông Đồ là Gay, giờ thì anh ấy là đàn ông thực thụ rồi.”
“À này, em bắt đầu để dành tiền mừng cưới từ bây giờ nhé. Khi nào hai người kết hôn thế?”
“Cậu định mừng bao nhiêu?”
“Hạt cà phê ủ hai năm.”
“Được! Cứ thế mà làm nhé!”
Lư Mễ cười hí hửng rồi cúp máy, đột nhiên không nhớ ra chi tiết tối qua. Họ có dùng bao không nhỉ?
[Có dùng bao không đấy?] Cô hỏi Đồ Minh.
[Có.]
[Có cái rắm.]
Khoảnh khắc này, những người làm trong ngành quảng cáo vốn thường bị ràng buộc bởi “quy tắc” đã hoàn toàn phục tùng trước sự dũng cảm và lãng mạn.
Tracy đứng cạnh Luke, nhìn khung cảnh nháo nhiệt bên dưới, chị hỏi anh ta: “Nếu có thể quay lại lần nữa, cậu có muốn thay đổi điều gì ở cuộc họp thường niên năm đó không?”
Luke im lặng, không nói gì.
Cuộc đời không có nút quay lại và anh ta cũng đã hối tiếc về điều đó rất nhiều lần. Nhưng vì đã quen với sự lạnh lùng, anh ta chỉ nhún vai.
Một lát sau, anh ta hỏi Tracy: “Bạn trai của chị nhỏ hơn chị mấy tuổi?”
“Tám tuổi.”
“Chị vừa nói giảm đi ba tuổi vì đó là khoảng cách không thể vượt qua trong lòng chị phải không?” Luke đâm vào chỗ đau của Tracy: “Năm tuổi và tám tuổi? Năm tuổi khiến chị cảm thấy dễ chịu hơn à?” Vì thân quen nên lời nói cũng sắc bén hơn.
Nói xong, anh ta bỏ đi.
Tracy nhìn thấy ở Lư Mễ và Đồ Minh tồn tại chút “quyết tâm bất chấp mọi thứ” của tuổi trẻ bồng bột, thật hiếm có.
Không khí dần lắng xuống, nhưng nhóm chat của phòng marketing vẫn sôi nổi.
Cuối cùng Daisy cũng thở phào nhẹ nhõm, cô ta đã giữ bí mật này quá lâu rồi. Thậm chí cô ta còn nghĩ rằng mình sẽ mang theo bí mật này xuống mồ.
[Thế mọi người định làm gì với một trăm nghìn tệ này?] Đồ Minh nói trong nhóm chat: [Nhờ thư ký tạo một cuộc bỏ phiếu ẩn danh nhé. Chia đều (không tính tôi), hoặc dùng làm tiền thưởng cho hoạt động nhóm năm tới (chơi lớn), có hai lựa chọn.]
Mọi người lại bắt đầu ngưỡng mộ và cảm ơn sếp trong nhóm chat.
Tới hôm nay họ mới biết sếp mình là một người lẳng lặng làm chuyện lớn. Trước kia chỉ cảm thấy sếp là người rất dữ dằn, hôm nay mới phát hiện sếp dữ dằn thật. Họ nhanh chóng bỏ phiếu rồi lại trêu ghẹo: [Ngủ nghê gì tầm này! Đi tăng hai thôi!]
Nói đến “tăng hai”, chẳng qua là mọi người vẫn còn tò mò, muốn khám phá thêm về câu chuyện của người trong cuộc.
Đồ Minh chiều ý mọi người, quyết định hôm nay phải chơi đến cùng, anh nói với thư ký: [Giúp tôi đặt một chỗ nữa nhé?]
[Vâng.]
Thư ký đặt chỗ và gửi thông tin vào nhóm: [Will mời tăng hai đây, đi hát, uống rượu ngon và ăn đồ ngon. Mọi người tự đến nhé, nhớ báo số điện thoại của tôi là được.]
Lư Mễ đang dọn dẹp sân khấu, cảm giác như mình đang sống trong một giấc mơ, vẫn còn hơi mất tập trung.
Nhà cung cấp nhanh nhẹn khéo léo, nhanh chóng cắt đoạn Will công khai tình cảm trên sân khấu và gửi cho cô: [Lumi, tặng cô nhé! Đợi chúng tôi về rồi sẽ chỉnh sửa kỹ hơn.]
[Không cần đâu, chuyện nhỏ thôi mà.] Lư Mễ nói vậy thôi, vừa nói “chuyện nhỏ” nhưng tay đã mở video ra xem, nhìn thấy Will nhảy xuống sân khấu và khoảnh khắc họ chìm trong tiếng hò reo của đám đông.
Đáng giá.
Hai từ này đột nhiên xuất hiện trong đầu cô, mọi thứ đều đáng giá.
Cô định gửi video cho Thượng Chi Đào, nhưng khi mở khung trò chuyện rồi lại đóng lại. Lư Mễ chợt nhớ đến mối tình khó nói của Thượng Chi Đào, có lẽ nó cũng thiếu một lần công khai như thế này. Khi hạnh phúc có sự so sánh, nó sẽ trở nên quý giá hơn bao giờ hết.
Dọn dẹp xong, cô mặc áo khoác lông vũ và đến địa điểm tụ họp.
Mọi người đã đến đông đủ, khi thấy Lư Mễ bước vào, họ bấm dừng nhạc và bắt đầu reo hò. Jacky từ chỗ ngồi cạnh Đồ Minh đứng dậy nhường chỗ: “Ngồi đây, ngồi đây này.”
“Tôi không ngồi.” Lư Mễ ngồi xuống chỗ ngoài rìa: “Tôi không mắc bẫy của cậu đâu.”
Mọi người cười lớn: “Lumi mà cũng có lúc biết sợ à?”
“Tôi sợ gì chứ?”
“Vậy thì cô ngồi qua đó đi!”
“Ngồi thì ngồi!”
Lư Mễ bước đến ngồi cạnh Đồ Minh. Dưới ánh mắt của mọi người, Đồ Minh hơi thận trọng, còn Lư Mễ thì thản nhiên liếc nhìn Đồ Minh, cô cười thầm trong lòng vì thấy anh giống hệt như một cô vợ nhỏ.
“Nói đi Lumi! Cô nói đi! Chuyện gì xảy ra thế? Bắt đầu như thế nào?” Serena hỏi cô.
Khuỷu tay Lư Mễ chạm vào Đồ Minh: “Người ta hỏi anh đó, bắt đầu thế nào?”
Đồ Minh không quen bị mọi người mổ xẻ trước mặt như vậy, nên anh chỉ đáp cho qua chuyện: “Chỉ là một sự cố bất ngờ thôi.”
“Tình một đêm hả?” Daisy tròn mắt: “Trước đây Lumi nói muốn ngủ với sếp, chẳng lẽ bắt đầu vì lý do này?”
“Không phải tình một đêm.” Đồ Minh chỉnh lại: “Nghiêm túc đấy.”
Sao lại nghiêm túc chứ? Sếp thì có thể nghiêm túc, chứ Lư Mễ thì không phải kiểu người nghiêm túc lắm. Lư Mễ thấy không ổn, uống một ngụm rượu rồi đập cái ly xuống bàn: “Để tôi! Để tôi nói!”
Lư Mễ nói nửa thật nửa đùa, bịa ra một câu chuyện rằng hai người không ưa nhau, dần dần hiểu nhau, cuối cùng nảy sinh tình cảm theo thời gian. Nhưng mọi người không tin, Lư Mễ giơ tay lên: “Tin hay không thì tùy!”
Cứ thế mà cho qua.
Rồi có người tò mò hỏi ai là người chủ động, Lư Mễ chỉ vào Đồ Minh: “Anh ấy chủ động chứ ai.” Đồ Minh cũng không phủ nhận, chỉ im lặng để thời gian trôi qua.
Không thể hỏi thêm gì, mọi người đành uống rượu và hát hò.
Năm nay thu hoạch nhiều, mọi người vô cùng vui vẻ, liên tục nâng ly.
Lư Mễ vui vẻ uống cùng với mọi người. Hiếm khi Đồ Minh không quản cô, để cho cô tự do.
Mọi người rất sôi nổi, còn Đồ Minh có vẻ không hợp với bầu không khí này. Sự hiện diện của anh khiến mọi người ít nhiều gì cũng thấy hơi e dè. Anh lấy cớ gọi điện thoại rồi ra ngoài, gặp phải Luke đang trốn tiệc xã giao.
Hai người tìm một chỗ yên tĩnh ngồi xuống, mỗi người một ly nước chanh.
“Có kế hoạch công khai à?” Luke hỏi.
“Không, thật sự là trong tình huống đó, bỗng nhiên cảm thấy không công khai thì tiếc quá.”
“Phô trương thế này không giống cậu lắm.”
“Thỉnh thoảng cũng nên phô trương một lần chứ.”
Luke gật đầu, sau một lúc lâu mới nói: “Tôi thấy cũng tốt đấy.”
“Tốt gì cơ?”
“Làm chuyện như vậy trong tình huống như thế, rất tốt. Định bàn chuyện kết hôn chưa?”
“Chưa. Tôi chỉ mới có ý định đó thôi.”
“Vậy thì tôi chờ tin tốt của cậu.”
“Tôi phải từ chức đúng không?” Đồ Minh hỏi Luke. Công ty không cho phép chuyện này, anh đã dẫn đầu phá vỡ quy định của công ty, vậy nên chắc anh phải đi.
“Không cần, cũng không phải chỉ có mỗi cậu.” Luke trả lời.
Đồ Minh nhớ lại lần đầu tiên gặp Luke, anh thấy Luke là người rất quyết đoán, sắc sảo. Khi Luke mời anh về làm việc cũng là lúc Đồ Minh đang dính vào một vụ tranh chấp tố cáo, đối phương vì muốn anh rút đơn nên đã tung tin đồn thất thiệt về anh. Đồ Minh khá ngạc nhiên khi Luke vẫn mời anh về vào thời điểm đó, nhưng Luke lại nói: “Người trưởng thành biết phân biệt đúng sai. Nhân lúc cậu gặp khó khăn thì mời về, đỡ tốn kém.” Mặc dù Luke nói vậy, nhưng khoản tiền thưởng cuối năm mà anh nhận được lại rất hào phóng.
“Cảm ơn.” Đồ Minh nói với Luke.
“Đừng cảm ơn tôi, cảm ơn Lumi đi.”
“Tại sao?”
Luke nhún vai: “Vì sự tử tế của cô ấy đối với người khác. Đôi khi sự tử tế đó phải nhận được chút hồi đáp, để cô ấy vẫn muốn tiếp tục làm người tốt.”
“Cô ấy luôn là người tốt.” Đồ Minh bênh vực Lư Mễ: “Từ trước đến nay luôn là như vậy.”
Luke cười nhạt, trước khi đi còn nhắc nhở Đồ Minh: “Lumi mà say thì cảnh tượng sẽ không thể kiểm soát được đâu.”
Luke hiểu Lư Mễ, khi Đồ Minh quay trở lại, cảnh tượng quả nhiên không thể kiểm soát nổi.
Lư Mễ không say, nhưng người khác thì say hết, nằm la liệt. Cô đang ngồi xổm ở đằng kia vỗ đầu gối của Jacky: “Anh bạn, dậy uống rượu đi! Uống vậy là xong rồi đó hả?”
Đồ Minh hỏi thư ký: “Mọi người uống hăng thế à?”
“Vâng, sếp vừa ra ngoài là bắt đầu loạn lên. Ai cũng muốn mời rượu Lumi, kết quả là Lumi chỉ nói vài câu đã biến thành mọi người cùng uống với nhau. Rồi sau đó thì…”
Tiệc rượu mà, ba phần say bảy phần tỉnh, mấy người nằm đó đều đang giả vờ. Tất nhiên là Lư Mễ biết điều đó, cô cố tình trêu họ đấy!
Đồ Minh dặn dò thư ký xong rồi kéo Lư Mễ ra ngoài.
Lư Mễ quấn chặt khăn quàng cổ, rúc vào lòng Đồ Minh: “Đi đâu vậy?’
“Lái xe đi dạo nhé?”
“Đi thôi! Anh không uống rượu hả?”
“Anh không uống.”
“Vậy anh lái xe đi.”
Từ khách sạn, họ lái xe đi khoảng hai cây số, rẽ vào một con đường nhỏ không có đèn, không có người hay xe nào chạy ngang qua. Định lái xe cho khuây khỏa, nhưng lại vô tình lạc vào bóng tối.
Chiếc xe dừng lại ở một bãi đỗ xe xa lạ. Lư Mễ nghiêng đầu nhìn gương mặt của Đồ Minh trong ánh đèn mờ ảo, trông thật quyến rũ.
Lư Mễ say rượu, đầu óc lâng lâng, cô mò mẫm nắm tay của Đồ Minh kéo đến trước mặt mình, rồi cúi đầu hôn vào lòng bàn tay anh.
Nụ hôn nhẹ nhàng mà tê dại, mang theo sự dịu dàng tinh tế, len lỏi vào tận đáy lòng Đồ Minh. Còn chưa kịp cảm nhận hết thì đầu ngón tay của anh đã bị cô ngậm vào miệng.
Đồ Minh đi công tác đã lâu, chỉ một hành động nhỏ cũng đủ khiến máu anh sôi sục.
Hàng ghế sau xe của Lư Mễ rất rộng rãi. Đồ Minh đặt tay lên cổ cô, kéo cô về phía mình.
Chiếc xe hơi lắc, Lư Mễ ngẩng đầu lên nhìn thấy ánh đèn từ xa đang tiến lại gần, giọng cô run rẩy: “Đồ Minh, có xe tới.”
“Thì sao?”
“Dừng lại đi.”
“Ừm.” Đồ Minh đẩy mạnh vài lần, nghe thấy hơi thở của Lư Mễ nghẹn lại trong cổ họng, anh bỗng dừng lại ngẩng đầu nhìn Lư Mễ, ánh mắt họ quyện vào nhau. Đồ Minh từ từ di chuyển, đèn xe lướt qua chậm rãi, Lư Mễ vùi mặt vào cổ anh, tránh để người khác nhìn thấy.
Cảm giác như đang làm chuyện xấu, vì thế mọi cảm giác trở nên mãnh liệt hơn. Dù động tác rất nhẹ, nhưng từng chút hơi ấm dần dần tích tụ lại, cuối cùng đốt cháy cả hai, tiếng rên khẽ của Lư Mễ đã tiếp thêm sức cho ngọn lửa, khiến nó bùng cháy lâu hơn.
Ánh đèn xa dần, bên trong xe chìm vào bóng tối, môi Lư Mễ dán chặt vào môi Đồ Minh, mãi mà không rời đi.
Một bên vai cô lộ ra ngoài không khí, dây áo lót bị kéo xuống.
Đồ Minh rời khỏi môi cô, từ cổ cô dần lướt xuống, hỏi: “Còn xe nào không?”
Đôi mắt Lư Mễ mơ màng, ngẩng đầu lên, xung quanh tối đen như mực: “Không có.” Vừa dứt lời, cô lại thốt lên kinh hãi, động tác của Đồ Minh rất nhanh, anh đặt cô lên ghế, một cơn cuồng phong ập tới khiến Lư Mễ mất đi sự tỉnh táo.
Bàn tay anh dán lên kính xe lạnh lẽo, nóng lạnh giao hòa, có hơi sương mờ ảo lan tỏa trên kính.
Lư Mễ kêu lên nhưng đã bị Đồ Minh dập tắt ngay, tiếng nghẹn ngào vướng lại trong cổ họng, khi môi rời nhau lại kéo theo một sợi tơ bạc.
“Đồ Minh.” Lư Mễ muốn xin anh cho cô được thỏa mãn.
Đồ Minh không chịu cho, bóp mặt cô: “Gọi ông xã đi.”
Lư Mễ luôn cảm thấy gọi ông xã sến không chịu được, cô không muốn mở miệng. Đồ Minh có vô vàn cách để cô phải nói ra, khi đến thời điểm quan trọng đều dừng lại đúng lúc, liên tục lặp đi lặp lại, không cho cô được thỏa mãn. Lư Mễ sắp khóc rồi, cắn mạnh anh, kèm theo tiếng nức nở: “Khốn nạn!”
“Gọi ông xã đi.”
“Ông xã.”
Tiếng “ông xã” vang lên mềm mại và run rẩy, làm Đồ Minh tê cả da đầu, động tác càng thêm mạnh mẽ, cuối cùng mới chịu đưa cô lên chín tầng mây.
“Em phải tập thích nghi đi, sớm muộn gì cũng phải gọi anh là ông xã thôi.” Đồ Minh vừa chỉnh lại quần áo vừa nói với cô, cảnh tượng có chút lộn xộn, Lư Mễ lại bắt đầu lười biếng, tựa người vào ghế không chịu động đậy.
“Xe play mệt quá. Em mỏi chân.” Lư Mễ không đáp lời Đồ Minh về chuyện chồng vợ, phàn nàn về việc làm tình trong xe: “Như này thì mỏi chân, như này thì đau lưng.”
“Vừa rồi em không nói vậy.”
“Vừa rồi em nói thế nào?”
“Lần sau muốn nữa.”
…
Lư Mễ ngồi dậy đánh Đồ Minh, nhưng anh ôm cô vào lòng, vừa giúp cô chỉnh lại quần áo vừa hỏi: “Ngày mai các em có hẹn đi tắm suối nước nóng với spa phải không?”
“Ờ…” Lư Mễ kéo dài tiếng “ờ”, chợt nhớ lại trận hỗn loạn vừa xảy ra, trên cổ cô có mấy vết cắn từ Đồ Minh.
“Đệt! Đồ chó này!” Lư Mễ che cổ, trừng mắt nhìn anh: “Anh đợi đấy, ngày mai chắc chắn em sẽ mặc bộ đồ bơi tắm suối nước nóng, cho mọi người biết tối nay anh đã làm trò súc sinh gì!”
“Anh không sợ. Chúng ta công khai rồi. Người yêu mà như thế chẳng phải là điều bình thường sao?” Đồ Minh véo má cô: “Mặc gì cũng được, anh không bận tâm.”
“Nói thật đấy.” Đồ Minh nghiêm túc: “Anh vừa mới nhớ ra, lúc đó anh không kiềm chế được, chỉ nhắc em thôi.”
“Ồ.”
Lư Mễ vừa uống rượu xong, lại còn trải qua chuyện này, cơn buồn ngủ kéo đến: “Nhanh nào, em muốn về khách sạn ngủ.”
Giấc ngủ kéo dài đến trưa hôm sau, bỏ lỡ hoạt động chung buổi sáng. Khi xuống dưới, Lư Mễ nhìn mãi mà không thấy có gì thú vị, thế là quyết định ở lại khách sạn thư giãn.
Những đoạn clip rời rạc của buổi họp thường niên lan đến Đường Ngũ Nghĩa. Cậu gọi video cho Lư Mễ, đầy hưng phấn: “Này bà bạn! Tôi choáng luôn đấy! Đây có phải là ông Đồ không? Ông Đồ uống lộn thuốc hả? Ông Đồ quá đỉnh luôn, ông Đồ là số một!”
Đường Ngũ Nghĩa ở trong video giơ ngón tay cái: “Nói thật nhé, hồi trước em nghĩ ông Đồ là Gay, giờ thì anh ấy là đàn ông thực thụ rồi.”
“À này, em bắt đầu để dành tiền mừng cưới từ bây giờ nhé. Khi nào hai người kết hôn thế?”
“Cậu định mừng bao nhiêu?”
“Hạt cà phê ủ hai năm.”
“Được! Cứ thế mà làm nhé!”
Lư Mễ cười hí hửng rồi cúp máy, đột nhiên không nhớ ra chi tiết tối qua. Họ có dùng bao không nhỉ?
[Có dùng bao không đấy?] Cô hỏi Đồ Minh.
[Có.]
[Có cái rắm.]
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook