Mr. Perfect
-
Chương 29
“Tớ không thể tin được là cậu chưa nói với bố mẹ cậu,” T.J. nói. Giọng cô vẫn yếu ớt và hơi nhịu nhưng giọng rầy la thì rõ ràng. “Không, đợi đã – Tớ có thể tin là cậu không nói với họ nhưng tớ không thể tin là cả Shelly lẫn David đều không làm. Làm sao cậu có thể không nói với bố mẹ là có ai đó đã cố giết cậu và Shelly và gần như đã thành công?” Jaine xoa xoa mũi. “Nhớ lại đi, khi cậu là một đứa trẻ, cậu có làm gần như mọi thứ để không cho bố mẹ phát hiện ra cậu đang bị rắc rối không? Nó kiểu như vậy nhưng nó...” Cô nhún vai. “Nó kết thúc rồi. Cậu còn sống. Tớ và Shelly đều ổn cả và tớ không muốn nói về nó nữa. Tất cả những tin tức truyền thông đã đủ khiến tớ phát điên rồi. Lễ tang của Luna đã qua và tớ không thể chịu thêm bất cứ điều gì nữa.”
T.J. cẩn thận quay cái đầu vẫn bị băng bó lại để nhìn ra cửa sổ bệnh viện. Cô đã ra khỏi phòng chăm sóc đặc biệt được một tuần và giờ lại đổi nhưng rất nhiều tuần trước đó đã trôi tuột khỏi đầu cô. Cô không nhờ được gì vào ngày cô bị tấn công, nên mọi người không biết chính xác những gì đã xảy ra. Sam và thám tử Bernsen đã cố gắng đưa ra giả thiết có logic nhưng không ai biết chắc được.
“Tớ ước mình có thể đến được lễ thang của cô ấy,” Cô nói vẻ sầu muộn và dè dặt.
Jaine không nói gì nhưng trong thâm tâm cô rùng mình. Không, cậu không nên thế, cô nghĩ. Cô ước rằng cô không có những ký ức ấy.
Hai tuần đã qua và một đêm cô đều giật mình tỉnh giấc vì tiếng động, ướt đẫm mồ hôi, tim cô đập thình thịch trong cơn hoảng loạn từ giấc mơ mà cô không nhớ được. Dĩ nhiên, nếu xem đến đơn thuốc Sam kê cho giấc ngủ bị xáo động thì cũng không phải tất cả đều tồi tệ. Cô có thể thức dậy trong sự kinh hoàng nhưng cô ngủ lại khi tất cả nhưng cơ bắp đều đã rũ ra vì khoái lạc quá mức. Sam cũng có những đêm tồi tệ riêng, đặc biệt là đêm đầu tiên. Anh hùng là anh nhưng nó cũng khiến anh phiền lòng vì anh không thể là người chạm tới cô đầu tiên. Nó kéo dài cho đến khi vào một đêm, cô trèo vào bồn tắm, thụp đầu xuống nước và bắt đầu la hét, “Cứu, cứu, em đang bị chết đuổi!” Ừm, cô đã cố hét bằng mọi cách nhưng cổ họng cô vẫn bị thâm tím, sưng phồng và Sam nói tiếng của cô giống tiếng kêu ộp ộp của con ễnh ương tìm bạn tình hơn. Sam giật tấm rèm phòng tắm ra sau và đứng nhìn cô chằm chằm vào cô khi nước bắn tung toé khắp sàn.
“Có phải em đang cười nhạo về mặc cảm anh hùng của anh không đấy?”
“Vâng,” cô nói và chúc đầu xuống dòng nước mô phỏng một vụ chết đuối khác. Anh vặn mạnh tắt vòi nước đi, vỗ vào bộ mông trần của cô đủ mạnh để khiến cô kêu lên phẫn nộ. “Này!” rồi anh vòng tay quanh người cô, nâng cơ thể cô ra khỏi bồn.
“Em phải trả giá cho việc này,” anh gầm gừ, sải bước về phía giường, quẳng cô xuống đó rồi lùi lại cởi đống quần áo chết tiệt của mình ra.
“Ồ, vâng?” Trần truồng và ướt át, cô uốn cong lưng lên. “Cái gì đang ở trong đầu anh thế?” Cô dùng một tay với tới, vuốt ve vật căng cứng đang giật giật của anh rồi lăn nó trên bụng cô và bắt giữ anh trong vòng kìm kẹp của mình. Anh trở nên cực kỳ bất động.
Nhẹ nhàng như một con mèo, cô liếm láp. Anh rùng mình. Cô nếm dọc theo chiều dài và anh rên rỉ.
Cô lại liếm tiếp, lưỡi chạy dọc xuống phía dưới. “Em nghĩ em nên trả giá thực sự, thực sự” Cô lầm bầm. “Và em nghĩ nó nên liên quan đến việc ... nuốt”. Cô cho anh vào miệng mình là làm những gì cô nói.
Sau đó, ít nhất một ngày, Sam mang cái bộ mặt đáng thương và nói, “Anh cảm thấy quá sai trái.”
Ha ha.
Thái độ của anh, hơn bất cứ điều gì khác, đã giúp cô vượt qua sự tổn thương. Anh không cưng nựng cô như đứa trẻ. Anh yêu cô, làm cô dễ chịu, làm tình với cô thường xuyên đến nỗi cô cảm thấy nhức nhối nhưng là vậy và điều đó còn hơn là đủ. Cô lại có thể mỉm cười.
Mỗi ngày cô đều đến thăm T.J. Hàng ngày T.J. đều phải làm vật lý trị liệu để giúp cô vượt qua sự tàn tật, kết quả từ những vết thương. Cô vẫn nói nhịu nhưng mỗi ngày một khá hơn, khả năng điều khiển tay phải và chân phải của cô chưa chắc chắn nhưng nó cũng tiến bộ nhiều. Galan luôn ở bên cạnh T.J. và nếu sự tận tâm không che đậy trong mắt anh là thật thì những khó khăn trong cuộc sống hôn nhân của họ là lùi xa.
“Quay trở lại với bố mẹ cậu,” T.J. nói. “Cậu có định nói cho họ biết khi cậu gặp họ ở sân bay hôm nay không?”
“Không phải theo cách đó,” Jaine nói. “Tớ phải giới thiệu Sam trước tiên. Rồi chúng tớ sẽ có chuyện để nói về đám cưới. Ngoài ra, tớ nghĩ tớ và Shelly nên cùng nói với bố mẹ.”
“Cậu nên nói trước khi họ về nhà bởi nhưng người hàng xóm của họ sẽ bao vây để nhanh chóng tiến lại gần xem khi nào người thân của cậu về.”
“Được rồi, được rồi, tớ sẽ nói.”
T.J. cười toe toét. “Và nói với họ là họ có thể cám ơn tớ vì đã làm trễ đám cưới của cậu một tuần nên họ mới có thời gian mà nghỉ ngơi.” Jaine khịt mũi. Đó là sự thật, lùi đám cưới lại 1 tuần thì T.J. có thể tham dự được, dẫu cho là ngồi trên xe lăn nhưng cô nghi ngờ việc cha cô sẽ cám ơn ai đó. Tổ chức đám cưới ngay ngày hôm sau sẽ làm ông thấy khoẻ hơn bởi vì ông sẽ đỡ phải chịu sự om sòm quá lâu. Cô kiểm tra đồng hồ. “Tớ phải đi đây. Tớ sẽ gặp Sam 1 tiếng nữa.” Cô cúi người xuống giường và hôn vào má T.J. “Tớ sẽ gặp cậu ngày mai.”
Galan bước vào phòng mang theo một bó hoa huệ khổng lồ, lấp đầy căn phòng bằng hương thơm của nó. “Vừa đúng lúc,” Jaine nói, nháy mắt với anh khi cô nhổ neo.
“Vâng,” J. Clarence Cosgrove nói, giọng nhuốm màu tuổi già. “Tôi nhớ Corin Street rất rõ. Đây là trường hợp rất lạ nhưng chúng tôi không thể làm gì được. Tôi thậm chí còn không biết Corin là nữ cho đến khi đến tuổi dậy thì. Ồ, giới tính của Corin có ghi trong giấy khai sinh, tất nhiên là thế, nhưng ai lại đi kiểm tra làm gì chứ? Mẹ Corin nói Corin là con trai bà ta nên chúng tôi nghĩ vậy.”
“Cô ấy đã được nuôi dạy như một đứa con trai ư?” Sam hỏi. Anh ngồi ở bàn mình, đôi chân dài gác lên cái ngăn kéo đang mở, điện thoại dính vào tai.
“Như tôi biết, bà mẹ chưa bao giờ thú nhận hay hành động như thể bà ta biết Corin là nữ. Corin là một đứa trẻ gây rắc rối trầm trọng. Gây rắc rối trầm trọng,” Ông Cosgrove nhắc lại. “Nó gặp những vấn đề về kỷ luật liên tục. Nó treo con thú cưng của lớp lên nhưng bà Street không bao giờ đồng ý Corin lại làm những việc như vậy. Bà ấy tuyên bố, thường tuyên bố với tất cả những người nghe rằng bà ấy có một đứa con trai hoàn hảo.”
Bingo, Sam nghĩ. Chàng trai hoàn hảo. Đó như chất kích nổ khiến quả bom Corin Lee Street ngủ yên trong những năm qua, phát nổ. Không phải bởi nội dung của cái List mà bởi vì tiêu đề của cái List khiến cô ta không chịu nổi.
“Bà ta mang Corin ra khỏi trường tôi.” Ngài Cosgrove tiếp tục. “Nhưng tôi đã làm hết sức có thể để tìm hiểu về đứa trẻ. Những vấn đề về hành vi sẽ tồi tệ hơn theo năm tháng, tất nhiên là thế. Khi Corin 15, nó giết chết mẹ nó. Tôi nhớ đó là vụ giết người hết sức tàn bạo dù tôi không thể nhắc lại từng chi tiết. Corin sống trong viện tâm thân 7 năm và không bao giờ phải chịu trách nhiệm về tội giết người.”
“Có phải vụ giết người đó diễn ra ở Denver không?”
“Đúng thế.”
“Cám ơn ngài Cosgrove. Ngài đã giúp lấp đầy rất nhiều chỗ trống.”
Sau khi gác máy, Sam gõ gõ bút bi xuống bàn khi anh cân nhắc những gì anh biết về Corin Lee Street. Cô ta vào viện tâm thần với tên Corin nhưng cô ta là Leah – hiển nhiên tên này được chọn vì nó tương tự như Lee – khi cô ta xuất viện. Bức tranh đã rõ nét về người phụ nữ nguy hiểm và cực kỳ không ổn định, người đã bị bà mẹ lăng mạ cả về mặt tinh thần và thể chất cho đến khi sự hung dữ thoát dần ra cho đến khi cô ta mất kiểm soát hoàn toàn. Những chuyên gia tâm thần học có thể sẽ tranh cãi cả ngày về việc cái gì đến trước, sự lăng mạ hay bản tính hung hăng nhưng Sam không quan tâm. Anh chỉ muốn làm rõ bức tranh về ngowif phụ nữ trả thù gây ra quá nhiều cái chết.
Sau khi nói chuyện với ngài Cosgrove, hiệu trưởng trường cấp hai Corin đã học, anh gọi đến phòng cảnh sát Denver và cuối cùng nói chuyện với người thám tử đã điều tra vụ giết hại khủng khiếp bà Street. Corin đã đánh mẹ mình đến chết bằng cái đèn chụp rồi tưới rượu lên mặt bà và châm lửa. Khi cơ thể bà được tìm thấy, Corin nói lảm nhảm và thể hiện rõ tình trạng tâm thần.
Nhiều chi tiết hơn được biết đến khi nói chuyện với chuyên gia tâm thần học đã điều trị cho Corin. Khi được thông báo về cái chết và tình huống của Corin, người phụ nữ thở dài. “Cô ấy được xuất viện nhờ đánh giá của tôi,” bà nói. “Nhưng cô ấy đã làm tốt hơn tôi mong đợi, nếu như cô ấy đến đây vài năm trước khi bị hỏng hoàn toàn. Khi cô ấy được điều trị, cô ấy hoạt động bình thường nhưng cô ấy vẫn – Tôi ghét việc dùng những từ này thậm chí khi nó chính xác – bị loạn thần kinh. Theo tôi, chỉ là vấn đề thời gian trước khi cô ấy bắt đầu thi tha thẩn. Cô ấy có những triệu chứng cơ bản.”
“Làm thế nào mà cô ấy lại đổi từ Corin thành Leah?”
“Corin là tên ông ngoại cô ấy. Mẹ cô ấy đơn giản không chịu chấp nhận con bà ta là con gái. Con gái là đồ.... “Vô giá trị”, “bẩn thỉu”, đấy là những từ Corin dùng. Bà Street đặt tên con trai cho Corin, bà ta nuôi Corin như một đứa con trai, mặc quần áo con trai và nói với mọi người rằng Corin là con trai bà ta. Nếu Corin mắc một lỗi lầm nào đó, thậm chí khi còn là một đứa trẻ rất nhỏ, bà ta sẽ trừng phạt theo nhiều cách khác nhau: đánh đập, đâm bằng kim, khoá trong tủ tối. Khi cô ấy đến tuổi dậy thì, tất cả ẩn bên trong bị lộ ra. Bà Street không thể chịu đựng được sự thay đổi cơ thể của Corin. Kinh nguyệt làm cô ấy buồn vô hạn.”
“Tôi cá là thế,” Sam nói, cảm thấy buồn nôn vì sự xâm phạm này.
“Sau khi dậy thì, bất cứ khi nào Corin mắc lỗi, bà ta đều trừng trị về mặt giới tính. Tôi để ông tự tưởng tượng chi tiết.”
“Cám ơn bà,” Sam nói khô khốc.
“Cô ấy ghét cơ thể mình, ghét giới tính nữ của mình. Với việc trị liệu và dùng thuốc, cuối cùng cô ấy cũng phát triển được những tính cách cơ bản của phái nữ và cô ấy tự đặt tên mình là Leah. Cô ấy đã rất cố gắng làm một người phụ nữ. Tuy vậy tôi chưa từng có bất cứ hi vọng gì về việc cô ấy sẽ có mối quan hệ tình dục bình thường hay một mối quan hệ bình thường ở bất cứ lĩnh vực nào. Cô ấy học cung cách của phái nữ và thuốc giúp kiểm soát xu hướng hung bạo của cô ấy nhưng khả năng nắm bắt thực tế của cô ấy hết sức mỏng manh. Tôi thực sự ngạc nhiên là cô ấy có thể làm cùng một công việc đó trong nhiều năm. Ông còn muốn biết thêm điều gì không?”
“Không, thưa bác sĩ. Tôi nghĩ bà đã giải đáp tất cả những thắc mắc của tôi rồi,” Sam trả lời. Anh cần phải biết. Nếu như Jaine muốn biết, anh sẽ có thể trả lời cho cô nhưng đến tận lúc này cô vẫn không hề hỏi một câu nào về Leah Street. Có lẽ điều đó tốt. Anh biết Jaine là một chiến binh nhưng anh đã rất ngạc nhiên về việc cô hồi phục mạnh mẽ thế nào như thể đó là một đối thủ cần đánh bại. Cô sẽ không để Leah Street đánh bại cô trong bất cứ việc gì.
Anh xem giờ và nhìn thấy mình đã bị muộn. “Chết tiệt,” anh lầm bầm. Cô sẽ không đời nào để anh nghe đoạn cuối nếu như họ đến gặp người thân của cô ở sân bay muộn. Anh có vài tin tức quan trọng dành cho cô, những tin tức không thể đợi được và anh không muốn cô giận dữ khi anh nói cho cô biết. Anh lái xe như điên đến gặp cô đúng hẹn ở nhà bố mẹ cô. Vì bốn người bọn họ và đồ đạc trong 6 tuần không thể để vừa vào chiếc Viper của cô hay chiếc xe tải của anh, họ lái chiếc Lincoln của mẹ cô ra sân bay. Cô đã ngồi trong ghế lái, động cơ đã khởi động khi anh hãm phanh dừng lại trên lối lái xe và nhảy ra khỏi chiếc xe tải.
“Anh đến muộn,” cô nói, bánh xe quay ngay khi anh vừa đặt mông xuống ghế. Anh với lấy dây an toàn. “Chúng ta sẽ kịp,” anh nói tự tin. Jaine lái xe thì chẳng có gì phải nghi ngờ điều đó. Có lẽ anh nên cảnh báo cô về tốc độ, anh nghĩ rồi nghĩ khôn ngoan hơn. “Có nhớ buổi phỏng vấn của anh với chính quyền vài tuần trước không?”
“Anh được nhận,” cô nói.
“Sao em biết?”
“Còn gì khác ngoài chuyện đó?”
“Anh đã đào tạo ở học viện cảnh sát nên anh không phải làm lại. Anh có thể làm việc luôn. Vấn đề là anh phải chuyển chỗ ở.”
“Rồi sao?” cô nhướng mắt.
“Đừng có làm thế! Nhìn đường đi.”
“Em đang nhìn!”
“Em không phiền nếu chúng ta phải chuyển nhà chứ? Em vừa mới mua nhà mà.”
“Cái gì làm phiền em,” cô nói ngắn gọn. “là nếu anh sống ở một thành phố và em sống ở thành phố khác. Điều đó sẽ hút kiệt em” Ôi, trời, từ anh thích nhất.
Cô đến sân bay đúng như dự định và đỗ xe. Khi họ hối hả đến cổng ra, cô nói. “Nhớ nhé, bố bị bệnh Parkinson nên nếu tay bố bị run run thì đó là lý do.”
“Anh nhớ rồi,” anh nói, đôi chân dài của anh dễ dàng bắt kịp cô.
Họ vừa kịp đến cổng khi hành khách bắt đầu túa ra. Bố mẹ cô xuất hiện gần như ngay lập tức. Jaine kêu ré lên và chạy đến bên mẹ mình, mở rộng vòng tay ôm lấy bà và ôm nồng nhiệt rồi lặp lại như thế với bố cô.
“Đây là Sam!” cô nói, kéo anh ra phía trước. Người nhà của cô đã biết về đám cưới sắp tới nên mẹ cô mở rộng vòng tay và ôm lấy anh.
Bố Jaine cũng giơ cánh tay phải đang run lẩy bẩy. “Lại đây,” ông nói. “Cậu nắm tay tôi khi tôi lo lắc tay nhé.”
Sam phá lên cười. Mẹ Jaine nói, “Lyle!Thật là!”
“Cái gì cơ?” ông hỏi, trông có vẻ bị xúc phạm vì lời khiển trách của bà. “Nếu như tôi không thể đùa với nó thì còn làm gì đây?” Trong những đôi mắt màu xanh nước biển đó, Sam nhìn thấy tia sáng lấp lánh nói với anh rằng Jaine thực sự giống bố.
“Bọn con có nhiều tin mới lắm,” Jaine nói, khoác tay mẹ cô và đi xuống phòng lớn. “Bố mẹ phải hứa không nổi điên đấy.”
Điều đó để giữ họ bình tĩnh. Sam nghĩ, Lyle Bright nói, “Miễn là con không làm hỏng cái xe của bố là được.”
T.J. cẩn thận quay cái đầu vẫn bị băng bó lại để nhìn ra cửa sổ bệnh viện. Cô đã ra khỏi phòng chăm sóc đặc biệt được một tuần và giờ lại đổi nhưng rất nhiều tuần trước đó đã trôi tuột khỏi đầu cô. Cô không nhờ được gì vào ngày cô bị tấn công, nên mọi người không biết chính xác những gì đã xảy ra. Sam và thám tử Bernsen đã cố gắng đưa ra giả thiết có logic nhưng không ai biết chắc được.
“Tớ ước mình có thể đến được lễ thang của cô ấy,” Cô nói vẻ sầu muộn và dè dặt.
Jaine không nói gì nhưng trong thâm tâm cô rùng mình. Không, cậu không nên thế, cô nghĩ. Cô ước rằng cô không có những ký ức ấy.
Hai tuần đã qua và một đêm cô đều giật mình tỉnh giấc vì tiếng động, ướt đẫm mồ hôi, tim cô đập thình thịch trong cơn hoảng loạn từ giấc mơ mà cô không nhớ được. Dĩ nhiên, nếu xem đến đơn thuốc Sam kê cho giấc ngủ bị xáo động thì cũng không phải tất cả đều tồi tệ. Cô có thể thức dậy trong sự kinh hoàng nhưng cô ngủ lại khi tất cả nhưng cơ bắp đều đã rũ ra vì khoái lạc quá mức. Sam cũng có những đêm tồi tệ riêng, đặc biệt là đêm đầu tiên. Anh hùng là anh nhưng nó cũng khiến anh phiền lòng vì anh không thể là người chạm tới cô đầu tiên. Nó kéo dài cho đến khi vào một đêm, cô trèo vào bồn tắm, thụp đầu xuống nước và bắt đầu la hét, “Cứu, cứu, em đang bị chết đuổi!” Ừm, cô đã cố hét bằng mọi cách nhưng cổ họng cô vẫn bị thâm tím, sưng phồng và Sam nói tiếng của cô giống tiếng kêu ộp ộp của con ễnh ương tìm bạn tình hơn. Sam giật tấm rèm phòng tắm ra sau và đứng nhìn cô chằm chằm vào cô khi nước bắn tung toé khắp sàn.
“Có phải em đang cười nhạo về mặc cảm anh hùng của anh không đấy?”
“Vâng,” cô nói và chúc đầu xuống dòng nước mô phỏng một vụ chết đuối khác. Anh vặn mạnh tắt vòi nước đi, vỗ vào bộ mông trần của cô đủ mạnh để khiến cô kêu lên phẫn nộ. “Này!” rồi anh vòng tay quanh người cô, nâng cơ thể cô ra khỏi bồn.
“Em phải trả giá cho việc này,” anh gầm gừ, sải bước về phía giường, quẳng cô xuống đó rồi lùi lại cởi đống quần áo chết tiệt của mình ra.
“Ồ, vâng?” Trần truồng và ướt át, cô uốn cong lưng lên. “Cái gì đang ở trong đầu anh thế?” Cô dùng một tay với tới, vuốt ve vật căng cứng đang giật giật của anh rồi lăn nó trên bụng cô và bắt giữ anh trong vòng kìm kẹp của mình. Anh trở nên cực kỳ bất động.
Nhẹ nhàng như một con mèo, cô liếm láp. Anh rùng mình. Cô nếm dọc theo chiều dài và anh rên rỉ.
Cô lại liếm tiếp, lưỡi chạy dọc xuống phía dưới. “Em nghĩ em nên trả giá thực sự, thực sự” Cô lầm bầm. “Và em nghĩ nó nên liên quan đến việc ... nuốt”. Cô cho anh vào miệng mình là làm những gì cô nói.
Sau đó, ít nhất một ngày, Sam mang cái bộ mặt đáng thương và nói, “Anh cảm thấy quá sai trái.”
Ha ha.
Thái độ của anh, hơn bất cứ điều gì khác, đã giúp cô vượt qua sự tổn thương. Anh không cưng nựng cô như đứa trẻ. Anh yêu cô, làm cô dễ chịu, làm tình với cô thường xuyên đến nỗi cô cảm thấy nhức nhối nhưng là vậy và điều đó còn hơn là đủ. Cô lại có thể mỉm cười.
Mỗi ngày cô đều đến thăm T.J. Hàng ngày T.J. đều phải làm vật lý trị liệu để giúp cô vượt qua sự tàn tật, kết quả từ những vết thương. Cô vẫn nói nhịu nhưng mỗi ngày một khá hơn, khả năng điều khiển tay phải và chân phải của cô chưa chắc chắn nhưng nó cũng tiến bộ nhiều. Galan luôn ở bên cạnh T.J. và nếu sự tận tâm không che đậy trong mắt anh là thật thì những khó khăn trong cuộc sống hôn nhân của họ là lùi xa.
“Quay trở lại với bố mẹ cậu,” T.J. nói. “Cậu có định nói cho họ biết khi cậu gặp họ ở sân bay hôm nay không?”
“Không phải theo cách đó,” Jaine nói. “Tớ phải giới thiệu Sam trước tiên. Rồi chúng tớ sẽ có chuyện để nói về đám cưới. Ngoài ra, tớ nghĩ tớ và Shelly nên cùng nói với bố mẹ.”
“Cậu nên nói trước khi họ về nhà bởi nhưng người hàng xóm của họ sẽ bao vây để nhanh chóng tiến lại gần xem khi nào người thân của cậu về.”
“Được rồi, được rồi, tớ sẽ nói.”
T.J. cười toe toét. “Và nói với họ là họ có thể cám ơn tớ vì đã làm trễ đám cưới của cậu một tuần nên họ mới có thời gian mà nghỉ ngơi.” Jaine khịt mũi. Đó là sự thật, lùi đám cưới lại 1 tuần thì T.J. có thể tham dự được, dẫu cho là ngồi trên xe lăn nhưng cô nghi ngờ việc cha cô sẽ cám ơn ai đó. Tổ chức đám cưới ngay ngày hôm sau sẽ làm ông thấy khoẻ hơn bởi vì ông sẽ đỡ phải chịu sự om sòm quá lâu. Cô kiểm tra đồng hồ. “Tớ phải đi đây. Tớ sẽ gặp Sam 1 tiếng nữa.” Cô cúi người xuống giường và hôn vào má T.J. “Tớ sẽ gặp cậu ngày mai.”
Galan bước vào phòng mang theo một bó hoa huệ khổng lồ, lấp đầy căn phòng bằng hương thơm của nó. “Vừa đúng lúc,” Jaine nói, nháy mắt với anh khi cô nhổ neo.
“Vâng,” J. Clarence Cosgrove nói, giọng nhuốm màu tuổi già. “Tôi nhớ Corin Street rất rõ. Đây là trường hợp rất lạ nhưng chúng tôi không thể làm gì được. Tôi thậm chí còn không biết Corin là nữ cho đến khi đến tuổi dậy thì. Ồ, giới tính của Corin có ghi trong giấy khai sinh, tất nhiên là thế, nhưng ai lại đi kiểm tra làm gì chứ? Mẹ Corin nói Corin là con trai bà ta nên chúng tôi nghĩ vậy.”
“Cô ấy đã được nuôi dạy như một đứa con trai ư?” Sam hỏi. Anh ngồi ở bàn mình, đôi chân dài gác lên cái ngăn kéo đang mở, điện thoại dính vào tai.
“Như tôi biết, bà mẹ chưa bao giờ thú nhận hay hành động như thể bà ta biết Corin là nữ. Corin là một đứa trẻ gây rắc rối trầm trọng. Gây rắc rối trầm trọng,” Ông Cosgrove nhắc lại. “Nó gặp những vấn đề về kỷ luật liên tục. Nó treo con thú cưng của lớp lên nhưng bà Street không bao giờ đồng ý Corin lại làm những việc như vậy. Bà ấy tuyên bố, thường tuyên bố với tất cả những người nghe rằng bà ấy có một đứa con trai hoàn hảo.”
Bingo, Sam nghĩ. Chàng trai hoàn hảo. Đó như chất kích nổ khiến quả bom Corin Lee Street ngủ yên trong những năm qua, phát nổ. Không phải bởi nội dung của cái List mà bởi vì tiêu đề của cái List khiến cô ta không chịu nổi.
“Bà ta mang Corin ra khỏi trường tôi.” Ngài Cosgrove tiếp tục. “Nhưng tôi đã làm hết sức có thể để tìm hiểu về đứa trẻ. Những vấn đề về hành vi sẽ tồi tệ hơn theo năm tháng, tất nhiên là thế. Khi Corin 15, nó giết chết mẹ nó. Tôi nhớ đó là vụ giết người hết sức tàn bạo dù tôi không thể nhắc lại từng chi tiết. Corin sống trong viện tâm thân 7 năm và không bao giờ phải chịu trách nhiệm về tội giết người.”
“Có phải vụ giết người đó diễn ra ở Denver không?”
“Đúng thế.”
“Cám ơn ngài Cosgrove. Ngài đã giúp lấp đầy rất nhiều chỗ trống.”
Sau khi gác máy, Sam gõ gõ bút bi xuống bàn khi anh cân nhắc những gì anh biết về Corin Lee Street. Cô ta vào viện tâm thần với tên Corin nhưng cô ta là Leah – hiển nhiên tên này được chọn vì nó tương tự như Lee – khi cô ta xuất viện. Bức tranh đã rõ nét về người phụ nữ nguy hiểm và cực kỳ không ổn định, người đã bị bà mẹ lăng mạ cả về mặt tinh thần và thể chất cho đến khi sự hung dữ thoát dần ra cho đến khi cô ta mất kiểm soát hoàn toàn. Những chuyên gia tâm thần học có thể sẽ tranh cãi cả ngày về việc cái gì đến trước, sự lăng mạ hay bản tính hung hăng nhưng Sam không quan tâm. Anh chỉ muốn làm rõ bức tranh về ngowif phụ nữ trả thù gây ra quá nhiều cái chết.
Sau khi nói chuyện với ngài Cosgrove, hiệu trưởng trường cấp hai Corin đã học, anh gọi đến phòng cảnh sát Denver và cuối cùng nói chuyện với người thám tử đã điều tra vụ giết hại khủng khiếp bà Street. Corin đã đánh mẹ mình đến chết bằng cái đèn chụp rồi tưới rượu lên mặt bà và châm lửa. Khi cơ thể bà được tìm thấy, Corin nói lảm nhảm và thể hiện rõ tình trạng tâm thần.
Nhiều chi tiết hơn được biết đến khi nói chuyện với chuyên gia tâm thần học đã điều trị cho Corin. Khi được thông báo về cái chết và tình huống của Corin, người phụ nữ thở dài. “Cô ấy được xuất viện nhờ đánh giá của tôi,” bà nói. “Nhưng cô ấy đã làm tốt hơn tôi mong đợi, nếu như cô ấy đến đây vài năm trước khi bị hỏng hoàn toàn. Khi cô ấy được điều trị, cô ấy hoạt động bình thường nhưng cô ấy vẫn – Tôi ghét việc dùng những từ này thậm chí khi nó chính xác – bị loạn thần kinh. Theo tôi, chỉ là vấn đề thời gian trước khi cô ấy bắt đầu thi tha thẩn. Cô ấy có những triệu chứng cơ bản.”
“Làm thế nào mà cô ấy lại đổi từ Corin thành Leah?”
“Corin là tên ông ngoại cô ấy. Mẹ cô ấy đơn giản không chịu chấp nhận con bà ta là con gái. Con gái là đồ.... “Vô giá trị”, “bẩn thỉu”, đấy là những từ Corin dùng. Bà Street đặt tên con trai cho Corin, bà ta nuôi Corin như một đứa con trai, mặc quần áo con trai và nói với mọi người rằng Corin là con trai bà ta. Nếu Corin mắc một lỗi lầm nào đó, thậm chí khi còn là một đứa trẻ rất nhỏ, bà ta sẽ trừng phạt theo nhiều cách khác nhau: đánh đập, đâm bằng kim, khoá trong tủ tối. Khi cô ấy đến tuổi dậy thì, tất cả ẩn bên trong bị lộ ra. Bà Street không thể chịu đựng được sự thay đổi cơ thể của Corin. Kinh nguyệt làm cô ấy buồn vô hạn.”
“Tôi cá là thế,” Sam nói, cảm thấy buồn nôn vì sự xâm phạm này.
“Sau khi dậy thì, bất cứ khi nào Corin mắc lỗi, bà ta đều trừng trị về mặt giới tính. Tôi để ông tự tưởng tượng chi tiết.”
“Cám ơn bà,” Sam nói khô khốc.
“Cô ấy ghét cơ thể mình, ghét giới tính nữ của mình. Với việc trị liệu và dùng thuốc, cuối cùng cô ấy cũng phát triển được những tính cách cơ bản của phái nữ và cô ấy tự đặt tên mình là Leah. Cô ấy đã rất cố gắng làm một người phụ nữ. Tuy vậy tôi chưa từng có bất cứ hi vọng gì về việc cô ấy sẽ có mối quan hệ tình dục bình thường hay một mối quan hệ bình thường ở bất cứ lĩnh vực nào. Cô ấy học cung cách của phái nữ và thuốc giúp kiểm soát xu hướng hung bạo của cô ấy nhưng khả năng nắm bắt thực tế của cô ấy hết sức mỏng manh. Tôi thực sự ngạc nhiên là cô ấy có thể làm cùng một công việc đó trong nhiều năm. Ông còn muốn biết thêm điều gì không?”
“Không, thưa bác sĩ. Tôi nghĩ bà đã giải đáp tất cả những thắc mắc của tôi rồi,” Sam trả lời. Anh cần phải biết. Nếu như Jaine muốn biết, anh sẽ có thể trả lời cho cô nhưng đến tận lúc này cô vẫn không hề hỏi một câu nào về Leah Street. Có lẽ điều đó tốt. Anh biết Jaine là một chiến binh nhưng anh đã rất ngạc nhiên về việc cô hồi phục mạnh mẽ thế nào như thể đó là một đối thủ cần đánh bại. Cô sẽ không để Leah Street đánh bại cô trong bất cứ việc gì.
Anh xem giờ và nhìn thấy mình đã bị muộn. “Chết tiệt,” anh lầm bầm. Cô sẽ không đời nào để anh nghe đoạn cuối nếu như họ đến gặp người thân của cô ở sân bay muộn. Anh có vài tin tức quan trọng dành cho cô, những tin tức không thể đợi được và anh không muốn cô giận dữ khi anh nói cho cô biết. Anh lái xe như điên đến gặp cô đúng hẹn ở nhà bố mẹ cô. Vì bốn người bọn họ và đồ đạc trong 6 tuần không thể để vừa vào chiếc Viper của cô hay chiếc xe tải của anh, họ lái chiếc Lincoln của mẹ cô ra sân bay. Cô đã ngồi trong ghế lái, động cơ đã khởi động khi anh hãm phanh dừng lại trên lối lái xe và nhảy ra khỏi chiếc xe tải.
“Anh đến muộn,” cô nói, bánh xe quay ngay khi anh vừa đặt mông xuống ghế. Anh với lấy dây an toàn. “Chúng ta sẽ kịp,” anh nói tự tin. Jaine lái xe thì chẳng có gì phải nghi ngờ điều đó. Có lẽ anh nên cảnh báo cô về tốc độ, anh nghĩ rồi nghĩ khôn ngoan hơn. “Có nhớ buổi phỏng vấn của anh với chính quyền vài tuần trước không?”
“Anh được nhận,” cô nói.
“Sao em biết?”
“Còn gì khác ngoài chuyện đó?”
“Anh đã đào tạo ở học viện cảnh sát nên anh không phải làm lại. Anh có thể làm việc luôn. Vấn đề là anh phải chuyển chỗ ở.”
“Rồi sao?” cô nhướng mắt.
“Đừng có làm thế! Nhìn đường đi.”
“Em đang nhìn!”
“Em không phiền nếu chúng ta phải chuyển nhà chứ? Em vừa mới mua nhà mà.”
“Cái gì làm phiền em,” cô nói ngắn gọn. “là nếu anh sống ở một thành phố và em sống ở thành phố khác. Điều đó sẽ hút kiệt em” Ôi, trời, từ anh thích nhất.
Cô đến sân bay đúng như dự định và đỗ xe. Khi họ hối hả đến cổng ra, cô nói. “Nhớ nhé, bố bị bệnh Parkinson nên nếu tay bố bị run run thì đó là lý do.”
“Anh nhớ rồi,” anh nói, đôi chân dài của anh dễ dàng bắt kịp cô.
Họ vừa kịp đến cổng khi hành khách bắt đầu túa ra. Bố mẹ cô xuất hiện gần như ngay lập tức. Jaine kêu ré lên và chạy đến bên mẹ mình, mở rộng vòng tay ôm lấy bà và ôm nồng nhiệt rồi lặp lại như thế với bố cô.
“Đây là Sam!” cô nói, kéo anh ra phía trước. Người nhà của cô đã biết về đám cưới sắp tới nên mẹ cô mở rộng vòng tay và ôm lấy anh.
Bố Jaine cũng giơ cánh tay phải đang run lẩy bẩy. “Lại đây,” ông nói. “Cậu nắm tay tôi khi tôi lo lắc tay nhé.”
Sam phá lên cười. Mẹ Jaine nói, “Lyle!Thật là!”
“Cái gì cơ?” ông hỏi, trông có vẻ bị xúc phạm vì lời khiển trách của bà. “Nếu như tôi không thể đùa với nó thì còn làm gì đây?” Trong những đôi mắt màu xanh nước biển đó, Sam nhìn thấy tia sáng lấp lánh nói với anh rằng Jaine thực sự giống bố.
“Bọn con có nhiều tin mới lắm,” Jaine nói, khoác tay mẹ cô và đi xuống phòng lớn. “Bố mẹ phải hứa không nổi điên đấy.”
Điều đó để giữ họ bình tĩnh. Sam nghĩ, Lyle Bright nói, “Miễn là con không làm hỏng cái xe của bố là được.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook