Mr. Perfect
-
Chương 20
Thật đáng ngạc nhiên, Jaine nghĩ khi cô bước vào thang máy công ty sáng hôm sau, thế giới của cô có thể biến đổi thế nào khi mà hầu hết những con người làm việc tại Hammerstead này không hề bị ảnh hưởng bởi cái chết của Marci. Tất nhiên là Luna và T.J. cũng kiệt sức vì đau buồn như cô và những người trong phòng của Marci cũng buồn phiền và bị sốc nhưng hầu hết mọi người cô gặp trên đường đều không hề đề cập gì cả hay chỉ nói nhưng câu sáo rỗng kiểu như “Vâng, tôi có nghe. Thật kinh khủng phải không?” Những con sâu máy tính, tất nhiên, không hề bị ảnh hưởng bởi bất cứ điều gì ngoài những thứ liên quan đến gigabyte. Thông báo trên thang máy hôm nay: THÊM MộT ấN PHẩM DO FDA PHÁT HÀNH: THỊT Đỏ LÀ LỰA CHỌN KHÔNG TỒI DÀNH CHO BẠN. KẾT QUẢ CỦA CÁC CUỘC KIỂM TRA CHO THẤY RẰNG THIT CÓ MÀU XANH NHẠT KHÔNG TỐT CHO BẠN.
Vì thịt màu xanh nhạt nghe như thể là loại thường có trong tủ lạnh của các con sâu máy tính nên có lẽ nó có một ý nghĩa ẩn giấu nào đó với hầu hết bọn họ, cô nghĩ. Nếu là những hôm khác cô sẽ cười nhưng hôm nay cô không thể cố gắng cười nổi.
Cả T.J. là Luna đều không đi làm hôm qua. Họ đến bậc cửa nhà cô sau 8h sáng một chút và mắt họ cũng trong tình trạng giống mắt co. Shelly đã phải thái lát thêm dưa chuột, làm thêm nhiều bánh kếp hơn và an ủi bạn cô như đối với Jaine.
Shelly chưa từng gặp Marci nhưng cô sẵn sàng nghe họ nói chuyện về Marci và họ đã làm thế cả một ngày dài. Họ đã khóc rất nhiều, thi thoảng cười chút xíu và phí thời giờ vào việc suy đoán điều gì đã xảy ra nếu như Brick hoàn toàn trong sạch. Họ biết họ không suy đoán được sự thật nhưng nói cũng giúp họ được phần nào. Cái chết của Marci thật khó tin và chỉ bằng việc phỏng đoán lung tung không dứt mới có thể giúp họ từ từ chấp nhận việc mất Marci mãi mãi.
Một lần nữa cô lại không đến sớm. Ngài de Wynter đã ở đó và lập tức yêu cầu cô bước vào văn phòng của ông ta. Jaine thở dài. Cô có thể trở thành trưởng nhóm phụ trách vấn đề lương nhưng không may là vị trí đó chẳng có quyền hạn gì ngoài trách nhiệm. Bằng việc bỏ về sớm hôm thứ hai và không đi làm hôm thứ ba, cô đã để họ phải cuống cuồng làm việc. De Wynter chắc phải toát mồ hôi, tự hỏi liệu họ có thể hoàn thành mọi thứ đúng thời gian hay không; con người thường có xu hướng trở nên vô lý khi không được trả lương đúng hạn.
Cô đã chuẩn bị chấp nhận những chỉ trích của ông ta nên cô cực kỳ sửng sốt khi ông ta nói, “Tôi muốn nói rằng tôi rất lấy làm tiếc cho bạn cô. Đó là điều rất kinh khủng.” Cô đã thề là hôm nay cô sẽ không khóc ở nơi làm việc nhưng sự cảm thông không mong đợi của de Wynter đã gần như làm cô phát khóc. Cô nhấp nháy mắt để nuốt nước mắt ngược vào. “Cám ơn ngài,” cô nói. “Thật khủng khiếp. Và tôi muốn xin lỗi vì đã bỏ đi vào bữa trưa hôm thứ hai...”
Ông ta lắc đầu. “Tôi hiểu. Chúng tôi phải làm thêm giờ nhưng không ai than phiền gì cả. Bao giờ thì thực hiện tang lễ thế?”
“Chưa biết ạ. Việc khám nghiệm...”
“À, tất nhiên, tất nhiên. Hãy nói cho tôi biết khi nào nó diễn ra nhé; nhiều người ở đây, ở Hammerstead muốn có mặt.”
Jaine gật đầu hứa và quay về bàn mình với một núi công việc.
Cô biết hôm nay là một ngày khó khăn nhưng cô không biết được nó khó khăn đến thế nào. Gina và tất cả những người trong phòng cô lần liệt thể hiện sự cảm thông, tất nhiên, đa số làm cô lại khóc. Vì cô không mang theo dưa chuột nên cô phải chiến đấu với nước mắt cả ngày dài.
Không hẹn mà cả T.J và Luna đều xuất hiện vào giờ ăn trưa. “Railroad Pizza nhé?” T.J. hỏi, và tất cả bọn họ đều đi vào xe T.J.
Họ chỉ vừa mới nhận phần pizza rau khi Jaine nhớ ra là cô chưa kể với họ về cuộc điện thoại nặc danh cô nhận được ngay trước khi họ đến hôm qua. “Cuối cùng tớ cũng nhận được cuộc gọi “Mày là đứa nào?’” cô nói.
“Không đáng rùng mình sao?” Luna nhìn mẩu pizza với vẻ chán ngán. Đôi mặt xinh đẹp của cô nhìn như thể cô đã già đi 10 tuổi trong hai ngày qua. “Vì bọn tớ đã nhận được ít nhất hai cuộc gọi nên tớ ngạc nhiên sao hắn lại mất quá nhiều thời gian để gọi cho cậu thế.”
“Ừm, tớ nhận được rất nhiều cuộc gọi nhỡ ở máy trả lời tự động nhưng tớ cho rằng đó là của phóng viên.”
“Có thể. Có Chúa mới biết sao tất cả chúng ta lại nhận được quá nhiều cuộc gọi ấy thế.” T.J. xoa trán. “Đầu tớ đau kinh khủng. Tớ nghĩ rằng cuối cùng nó cũng thực sự đánh gục tớ khi tớ về nhà tối qua và tớ đã khóc cho đến khi mệt rũ. Galan...”
Jaine nhìn lên. “Ừ, Galan thế nào? Anh ta vẫn ngủ ở nhà nghỉ đấy chứ?”
“Không. Anh ấy vẫn đang ở công ty hôm thứ hai khi bọn tớ nghe tin, tất nhiên, nhưng anh ấy đã gọi vài lần và để lại tin nhắn cho tớ, đêm qua anh ấy đãv về nhà. Tớ đoán điều đó đã lan truyền. Những gì xảy ra với Marci, tớ không cảm thấy bối rối vì anh ấy. Anh ấy khá trầm lặng nhưng... cũng quan tâm. Có lẽ anh ấy hi vọng tớ sẽ quên.” Cô cắn một miếng pizza.
“Có thể đoán không có nhiều cơ hội lắm,” Jaine nói khô khốc và Luna cười.
“Không nhiều trong cuộc đời,” T.J. nói. “Nhưng hãy nói về những gì thú vị như Sam đi.” Một tia sáng tinh quái loé lên trong mắt cô. “Tớ không thể tin được rằng cậu nghĩ anh chàng lực lưỡng gợi cảm ấy là một tên nát rượu buôn thuốc phiện.”
Jaine nhận thấy rằng hôm nay cô vẫn có thể cười được. “Tớ có thể nói gì đây? Anh ấy đã chùi rửa sạch sẽ rồi. Cậu nên nhìn anh ấy lúc anh ấy mặc bộ quần áo rách rưới cũ kỹ, không cạo râu và trong tâm trạng thực sự tồi tệ thì hơn.”
“Đôi mắt xám đó... Oa.” Luna lấy tay quạt quạt. “Nếu cậu không chú ý là ngoài ra anh ấy còn có đôi vai thực sự tuyệt.”
Jaine kiềm chế không nói rằng cô chú ý mọi thứ ở Sam. Họ không cần biết cảnh diễn ra ở cửa sổ nhà bếp. Hài hước thật, cô nghĩ, cô đã thiết đãi họ gần như mỗi ngày với những câu chuyện về những cuộc đấu trí cân sức với anh khi cô vẫn nghĩ anh là tên thiểu năng nát rượu nhưng khi mọi thứ bắt đầu trở nên con người hơn giữa họ, cô dừng không nói về anh nữa.
“Anh ta cũng nóng bỏng với cậu.” T.J. thêm nào. “Người đàn ông đó như muốn đè cậu ra. Hãy nghe tớ.”
“Có lẽ,” Jaine nói lơ đãng. Cô không muốn bàn thêm cô muốn bị anh đè ra như thế nào và họ đã suýt làm tình với nhau như thế nào. “Cậu không cần phải dùng siêu năng lực để biết điều đó đâu,” Luna nói với T.J. giọng cô châm biếm. “Anh ta nói thẳng như thế.” T.J. cười. “Ra là thế. Anh ta không xấu hổ phải không?” Không, xấu hổ là cái mà chắc chắn Sam Donovan không có. Dễ cáu, vênh váo, ngạo mạn, thông minh, gợi tình, ngọt ngào – là những từ dùng để miêu tả anh ấy nhưng tạ ơn Chúa là cô rất nghi ngờ việc anh ấy có gen xấu hổ trong mình.
Điện thoại của T.J. rung lên. “Có lẽ là Galan,” cô nói, thở dài khi cô moi nó ra khỏi túi. Cô mở máy và dằn vào nút trả lời. “Alô?” Jaine nhìn gương mặt cô chuyển sang màu đỏ. “Sao lại biết số điện thoại này?” Cô gắt lên và bấm nút ngắt. “Đồ con hoang,” cô lầm bầm khi cô nhét điện thoại vào túi.
“Tớ thấy rằng đó không phải Galan,” Jaine nói.
“Đó là tên quái nhân đó.” Giọng T.J. run lên vì tức giận. “Tớ muốn biết làm thế nào mà nó lại biến số của tớ bởi vì tớ không cho nhiều người số điện thoại của tớ.”
“Có thể là có nơi cung cấp thông tin về số điện thoại chăng?” Luna hỏi.
“Tên chủ số điện thoại này là Galan chứ không phải tớ vì thế làm thế nào mà nó lại biết tớ là người cầm điện thoại nhỉ?”
“Nó nói gì?” Jaine hỏi.
“Vẫn là cái câu “Mày là đứa nào?” thối hoắc đấy thôi. Rồi nó nói, ‘Marci’. Nói mỗi tên cô ấy. Chết tiệt, thật đáng buồn nôn.”
Jaine đặt miếng pizza của mình xuống. Cô đột nhiên thấy ớn lạnh toàn thân, tóc gáy dựng hết cả lên. Chúa ơi, nếu như những cuộc gọi này có liên quan tới việc sát hại Marci thì sao? Có lẽ nó là những mắt xích của cùng một chuỗi sự kiện nhưng cũng có thể không phải. Có lẽ là một tên lập dị nào đó thực sự, thực sự căm ghét họ vì cái List và hắn đã theo dõi từng người bọn họ - Cô thở dốc, T.J. và Luna đều đang nhìn chằm chằm vào cô. “Sao vậy?” Luna hỏi giọng cảnh giác. “Tớ vừa có một ý nghĩ khủng khiếp,” Jaine thì thầm. “Sẽ thế nào nếu hắn là kẻ đã giết Marci? Sẽ thế nào nếu tiếp theo sẽ là tất cả bọn mình?”
Mặt họ trông hoàn toàn bị sốc. “Không thể nào.” Luna gạt bỏ tức khắc.
“Tại sao không?”
“Bởi vì! Điều này quá điên rồ. Những điều thế này không thể xảy ra được. Ừm, có thể là với những người nổi tiếng nhưng không phải với người bình thường được.”
“Marci đã bị giết hại,” Jaine nói, vẫn không thể nói to được. “Điều này có bình thường không?” Cô run rẩy. “Những cuộc gọi đến nhà thôi thì tớ sẽ không nghĩ nhiều đâu nhưng cậu đúng, T.J. Làm thế nào hắn lấy được số di động của cậu? Tớ chắc chắn rằng có nhiều cách nhưng đa số mọi người không biết. Chẳng phải bọn mình đang bị săn đuổi đó sao?”
Hai người lại nhìn chằm chằm cô.
“Giờ thì tớ thấy sợ rồi.” Lát sau Luna nói. “Cậu sống một mình, tớ cũng thế, Galan không về nhà cho đến tận nửa đêm và Marci cũng sống một mình nốt.”
“Nhưng làm sao hắn biết được điều này? Ý tớ là, Brick sống với cô ấy cho đến tận ngày hôm trước mà,” T.J. phản đối. Trực giác giúp Jaine có một cái nhìn khác về nút thắt đó. Cô nghĩ cô sẽ phát ốm mất thôi. “Ở trên báo – ‘không có dấu hiệu đột nhập.’ Tớ nghe Sam nói trong điện thoại. Họ nghĩ là Brick vì anh ta là bạn của Marci và anh ta có chìa khoá nhưng không phải là Brick nên họ nghĩ có thể là ai đó quen biết Marci. Cô ấy cho hắn vào và hắn đã ru ngủ cô ấy.” Cô nuốt khan. “Đó là người mà tất cả chúng ta đều biết.”
“Ôi, chúa ơi.” Luna đưa cả hai tay lên ôm lấy miệng, mắt cô mở to vì kinh hoàng.
T.J. làm rơi miếng pizza. Trông cô cũng khổ sở và sợ hãi như vậy. Cô cố gắng nở một nụ cười yếu ớt. “Chúng ta đang tự hù doạ bản thân thôi, giống như trẻ con kể chuyện ma cho nhau nghe quanh đống lửa trại ấy mà.”
“Tốt. Nếu chúng ta sợ hãi thì chúng ta sẽ cẩn thận hơn. Tớ sẽ gọi cho Sam ngay khi quay về văn phòng...” T.J. lôi điện thoại của cô ra khỏi túi và bấm nút mở. “Đây,” cô nói, rướn người sang bên kia bàn đưa cho Jaine. “Gọi luôn đi.”
Jaine lục túi tìm mẩu giấy anh viết cả số điện thoại và số máy nhắn tin. Tay cô run rẩy khi cô bấm số di động của anh trước. Kết nối thực hiện và tiếng chuông chờ dội vào tai cô. Hai lần. 3 lần – “Donovan.”
Cô nắm chặt chiếc di động nhỏ bé bằng cả hai tay. “Jaine đây. Sam – bọn em thấy hoảng sợ. Tất cả bọn em đều nhận được cuộc gọi quái quỷ đó từ khi cái List bị lộ ra ngoài nhưng em không đề cập đến nó bởi vì chúng không có vẻ đe doạ hay làm sao cả, hắn chỉ hỏi chúng em là ai – anh biết đấy, A, B, C hay D nhưng hắn vừa gọi vào di động của T.J. và nói tên Marci. Làm thế nào hắn có số T.J. được? Số này đăng ký dưới tên chồng cô ấy nên làm sao hắn biết T.J. là người cầm máy chứ không phải Galan? Em nghe anh nói rằng Marci có thể quen biết tên giết người ấy nên để cho hắn vào nhà và bất cứ ai gọi cho T.J. đi chăng nữa thì phải là người quen biết cô ấy. Mặt khác làm sao hắn có được số của cô ấy và em biết giọng em quá kích động nhưng em sợ và em mong anh sẽ nói với em là em nên bỏ những tưởng tượng hão huyền đó đi...”
“Em đang ở đâu?” anh hỏi nhỏ.
“RailRoad Pizza. Xin hãy nói với em là em nên bỏ những tưởng tượng hão huyền đó đi.”
“Anh nghĩ em cần phải đăng ký hiển thị số gọi đến,” anh nói, giọng vẫn rất bình thường. “Nếu như T.J. và Luna không có thì họ cũng phải làm. Ngay hôm nay. Hãy gọi cho công ty điện thoại ngay khi em về công ty và nhớ mua luôn thiết bị trên đường về nhà nhé.” Cô thở sâu. “Vâng. Hiển thị số gọi đến.”
“Em có số di động không? Hay Luna có không?”
“Không, chỉ T.J. có thôi.”
“Tất cả bọn em cần phải có 1 cái và giữ bên mình để em có đường mà gọi giúp đỡ nếu như em không gọi theo máy bàn được. Và anh muốn nói rằng em phải giữ nó trong túi chữ không phải trong túi hay trong xe.”
“Di động. Được.” Có mấy cửa hàng trên đường họ về nhà, cô nghĩ.
“Giọng hắn có gì quen quen không?”
“Không, hắn thì thầm nhưng đó là kiểu thì thầm to. Nghe rất buồn cười.”
“Có âm thanh từ ngoài nào vọng vào mà em nhận ra được không?” Cô nhắc lại câu hỏi với T.J. và Luna. Họ lắc đầu. “Không, chẳng có gì.”
“OK. T.J. và Luna sống ở đâu?”
Cô cho anh địa chỉ của họ. T.J. sống ở Mount Clemens, Luna ở Royal Oak, tất cả mấy thị trấn đó đều ở phía bắc Detroit.
Sam nguyền rủa. “Royal Oak ở Oakland County. Đấy là 4 khu hành chính khác nhau ở hai hạt khác nhau. Cần phải cẩn trọng.”
“Em tưởng là anh sẽ bảo em bị điên chứ,” cô nói giọng yếu ớt mặc dù cô biết thế nào anh cũng không làm vậy.
“Marci đã chết,” anh nói thẳng thừng. “Bốn người bọn em đều nhận được những cuộc gọi kỳ quặc như nhau. Sao em lại muốn kỳ vọng đó chỉ là sự trùng hợp ngẫu nhiên?”
Như vậy, rốt cuộc, có lẽ cô không hề bị điên. Cô thở sâu. “Bọn em nên làm gì?”
“Hãy nói với Luna rằng cho đến khi chúng ta tìm ra ai gọi đến thì đừng cho ai vào nhà trừ người thân trong gia đình, không cho ai đi nhờ xe ngoài người thân trong gia đình, thậm chí nếu có người bị hỏng xe và xin quá giang. Hãy khoá chặt cửa ra vào và cửa sổ và nếu cửa gara là cửa tự động thì phải chắc chắn rằng không ai vào trong khi nâng cửa lên.
“Mất bao lâu để tìm ra hắn?”
“Còn tuỳ. Nếu như hắn chỉ là tên dở hơi chó má nào đó gọi đến thì hiển thị số người gọi sẽ bắt quả tang hắn và cuộc gọi sẽ để lại số. Nếu không, bọn anh sẽ theo dõi bảo vệ mọi người.”
Nhưng nếu như hắn là tên dở hơi c...” Cô nhận ra trước khi cô định nói. “Nếu hắn là tên dở hơn mà anh-biết-là-cái-gì-ấy, làm thế nào hắn có được số di động của T.J.?”
“Giống như em nói. Hắn quen biết cô ấy.”
Khi T.J. đỗ xe trước cổng Hammerstead, họ nhìn toàn bộ toà nhà đồ sộ. “Có thể là ai đó làm ở đây.” Jaine nói.
“Gần như chắc chắn thế,” Luna nói. “Tên thiểu năng nào đó nghĩ rằng thật khôi hài khi doạ dẫm bọn mình.”
“Sam nói rằng chúng ta không nên tin vào sự ngẫu nhiên. Cho đến khi chúng ta biết thêm, chúng ta nên giả thiết rằng kẻ gọi điện là kẻ đã giết Marci.”
“Tớ không thể tin bọn mình làm việc chung với kẻ sát nhân,” T.J. nói yếu ớt. “Tớ cũng thế. Không thể tin được. Những tên thiểu năng thì có. Nhìn Bennett Trotter mà xem. Marci ghét cay ghét đắng lão ta.”
“Tất cả bọn mình đều thế mà.” Bennett Trotter là con sên dơ dáy bẩn thỉu. Đột nhiên trán cô nhăn lại khi cố nhớ ra điều gì đó. “Cái đêm bọn mình viết ra List... nhớ mà xem, Marci nói với bọn mình rằng Kellman đã sờ mông cậu ấy phải không? Chẳng phải Bennett đã nói gì đó về điều này sao?”
“Tớ cũng nghĩ thế,” T.J. nói nhưng hơi hồ nghi. “Tớ không nhớ chính xác.”
“Tớ nhớ,” Luna nói. “Bennett nói gì đó về việc sẽ thay thể Kellman nếu như Marci thấy không đủ.”
“Lão ta là đồ cặn bã trong những đồ cặn bã nhưng tớ không thấy lão có khả năng giết ai cả.” T.J. nói, lắc đầu.
“Điểm mấu chốt là, chúng ta không biết nên chúng ta phải đưa ra giả thuyết với bất cứ ai làm điều sai trái. Khi Sam tìm ra ai đã gọi điện, bất cứ ai đi chăng nữa, mà họ có chứng cứ ngoại phạm thì lúc đấy chúng ta có thể thấy nhẹ nhõm. Cho đến lúc đó, chúng ta phải đề phòng tất cả mọi người.” Jaine muốn lắc lắc người T.J; cô chỉ là không thể chịu được rằng họ cũng có thể đang bị nguy hiểm. Có thể không; cô hi vọng thế. Nhưng cuộc gọi hôm nay đã nâng tên kỳ quặc ấy ở một mức độ nguy hiểm khác, cô thấy bứt rứt kinh khủng. Một phần trong cô đồng ý với T.J.; toàn bộ giả thuyết này thật hão huyền, không thể tin được. Cô chỉ cần rũ bỏ những tưởng tượng đó đi thôi. Phần kia, mạnh mẽ hơn, lý trí mách bảo rằng Marci đã chết, bị sát hại và bất cứ ai đã giết cô ấy đều vẫn đang nhởn nhơ. Điều này thậm chí còn khó tin hơn những điều khác nhưng đó là sự thật.”
Cô thử cách khác. “Nếu như Sam nghĩ rằng chúng ta nên cẩn thận hơn, đối với tớ điều đó tốt thôi. Anh ấy biết nhiều thứ phải làm hơn là chúng ta.”
“Đúng vậy.” T.J. nói. “Nếu anh ấy lo lắng, chúng ta nên làm theo những gì anh ấy bảo.”
Jaine nghĩ ngợi. Sau lần đầu tiên gặp Sam, T.J. và Luna, thậm chí cả Shelly đều bắt đầu hành động như thể anh ấy là người kiêm nhiệm nhiều chức vụ quan trọng. Họ phải cẩn trọng trong bất cứ điều gì, trong bất cứ việc gì.
Họ cùng nhau đi vào toà nhà rồi chia tay để về phòng của mình. Nghe theo Sam, cô gọi đến công ty điện thoại đăng ký dịch vụ hiển thị cuộc gọi và tất cả các dịch vụ khác bao gồm chuyển hướng cuộc gọi. Cô nảy ra ý định rằng có thể có ích nếu nó có khả năng chuyển các cuộc gọi đến sang nhà Sam.
Sam gọi cho thám tử Bersen. “Roger, tớ cho rằng bọn mình gặp phải vấn đề lớn hơn là bọn mình tưởng.”
“Như thế nào?”
“Cậu biết cô Dean là một trong những tác giả của cái List đúng không?”
“Ừm, vậy thì sao, có điều gì khác ngoài việc cho đám phóng viên biết điều gì để họ nhao nhao lên à?”
“Cả bốn người đó đề nhận được những cuộc gọi lạ từ cùng một người. Hắn hỏi họ là người nào.”
“Người nào?”
“Này, cậu đã đọc cái List chưa đấy?”
“Tớ không có diễm phúc đấy. Không may là vợ tớ đã trích dẫn một số phần cho tớ nghe.”
“4 người đó được viết dưới cái tên A, B, C, D. Vì thế tên này hỏi họ rằng họ là người nào như kiểu điều đó rất quan trọng với hắn. Hôm nay khi họ đang ăn trưa thì hắn gọi đến số di động của T.J. và hỏi câu hỏi thường xuyên đó, rồi nói tên của cô Dean. Không hề hăm doạ hay gì đó tương tự, chỉ là tên của cô ấy thôi.”
“Ừm,” Roger nói, từ đó nghĩa là anh đang suy nghĩ. “Di động của T.J. đăng ký dưới tên chồng cô ấy nên hầu hết mọi người sẽ nghĩ anh ta mới là người giữ. Tên này không những biết số mà còn biết T.J. là người cầm điện thoại.”
“Như vậy là hoặc hắn quen biết với các tiểu thư này, hoặc hắn biết chồng của họ.”
“Tại sao người chồng lại cho số của vợ cho người đàn ông khác?”
“Điểm mấu chốt đấy. Như vậy là người gọi quen biết họ. Ừm.”
“Điểm lạ lùng là Marci Dean quen biết kẻ giết người. Cô mở cửa cho hắn vào trong phải không?”
“Đúng thế. Cô ấy có lỗ thông ở cửa. Cô ấy có thể nhìn thấy ai đang gõ cửa.”
“Tên lập dị đó đã biến giọng của hắn, hắn chỉ thì thầm thôi.”
“Nghĩa là họ có thể nhận ra giọng hắn nếu hắn nói bình thường. Cậu nghĩ kẻ giết người và kẻ gọi điện là một à?”
“Đúng vậy hoặc nếu không thì quá ngẫu nhiên.”
“Chó chết.” Giống như đa số cảnh sát, Roger không tin vào sự ngẫu nhiên. “Liệu tên đó có thể quen biết tất cả bọn họ ở đâu? Họ có làm cùng công ty không?”
“Có, ở Hammerstead Technology, ngay sát I-696 ở vùng phía Bắc. Hắn có thể cũng làm việc ở đó.”
“Hắn là người có thể truy cập vào thông tin cá nhân. Điều đó sẽ giúp thu hẹp vùng nghi vấn lại.”
“Hammerstead phát triển công nghệ máy tính. Rất nhiều người biết cách làm sao để truy nhập vào các file quản lý nhân sự.”
“Nó không thể dễ dàng như thế được phải không?” Roger hỏi chán nản. “Tớ cho rằng có gì đó trong cái List làm ăn bực và hắn đang theo dõi ba người còn lại.”
“Chúa ơi. Cậu có thể đúng. Cậu có tên và địa chỉ của họ không?”
“T.J. Yother, Mount Clemens, chồng tên là Galan. Luna Scissum, Royal Oak, chưa kết hôn, sống một mình.” Anh đưa cho Roger địa chỉ. “Jaine Bright, người thứ ba, hàng xóm cạnh nhà tớ. Cũng độc thân.”
“Này. Bạn gái cậu phải không?”
“Ừm.”
“Vậy là cậu hẹn hò với một trong những tác giả cái List à? Này, cẩn thận hột dái cậu đấy.” Roger tự cười vì câu nói đùa của mình. “Cậu chẳng biết gì đâu.” Sam ngoác miệng cười nghĩ về Jaine và cái cằm chẻ ương ngạnh dễ thương, má lúm đồng tiền và đôi mắt linh lợi màu xanh da trời của cô. Cô chiến đấu với cuộc sống hơn là để nó tự diễn ra; anh chưa từng gặp ai phiền hà, hài hước và sắc sảo như thế trước đây. Anh có nhiều kế hoạch lớn dành cho cô, kế hoạch cấp bách đầu tiên là đưa cô lên giường. Không có cách nào làm gì cô được thậm chí anh đã trốn việc và trở thành vệ sĩ 24/24 của cô.
“Đúng vậy, nếu cậu đúng thì ít nhất chúng ta cũng phải xác định được điểm xuất phát.” Roger nói, nhanh chóng quay lại với chủ đề. “Hammerstead Technology. Tớ sẽ bắt đầu từ việc truy cập vào file lưu trữ thông tin cá nhân xem có biết được gì không nhưng nếu như cậu nói đúng về các con sâu máy tính thì có thể mất thời gian đấy. Tớ không biết chúng ta có thể chính thức làm gì để giữ an toàn cho các cô gái. Cậu nói rằng họ ở 4 thị trấn khác nhau.
“Và ở hai hạt khác nhau. Tớ biết.” Rắc rối về mặt hành chính thật đáng kinh tởm. Chỉ cần nghĩ về điều đó thôi đã đủ làm Sam đau đầu rồi.
“Chúng ta có thể làm gì đó không chính thức. Chúng ta sẽ kêu gọi giúp đỡ, lấy vài anh chàng tình nguyện viên để làm nhiệm vụ canh gác. Các cô gái biết rằng phải cẩn trọng đúng không?”
“Tất cả bọn họ đều được dặn đăng ký dịch vụ hiển thị số gọi đến và mua điện thoại di động hôm nay rồi. Chúng ta có thể sẽ may mắn nếu hắn gọi đến một trong số họ lần nữa. Tớ cũng đã nói với họ là không được cho ai vào nhà ngoại trừ người thân, không cho ai đi nhờ xe. Tớ không muốn tên chó chết đó có thể lại gần họ.
Vì thịt màu xanh nhạt nghe như thể là loại thường có trong tủ lạnh của các con sâu máy tính nên có lẽ nó có một ý nghĩa ẩn giấu nào đó với hầu hết bọn họ, cô nghĩ. Nếu là những hôm khác cô sẽ cười nhưng hôm nay cô không thể cố gắng cười nổi.
Cả T.J. là Luna đều không đi làm hôm qua. Họ đến bậc cửa nhà cô sau 8h sáng một chút và mắt họ cũng trong tình trạng giống mắt co. Shelly đã phải thái lát thêm dưa chuột, làm thêm nhiều bánh kếp hơn và an ủi bạn cô như đối với Jaine.
Shelly chưa từng gặp Marci nhưng cô sẵn sàng nghe họ nói chuyện về Marci và họ đã làm thế cả một ngày dài. Họ đã khóc rất nhiều, thi thoảng cười chút xíu và phí thời giờ vào việc suy đoán điều gì đã xảy ra nếu như Brick hoàn toàn trong sạch. Họ biết họ không suy đoán được sự thật nhưng nói cũng giúp họ được phần nào. Cái chết của Marci thật khó tin và chỉ bằng việc phỏng đoán lung tung không dứt mới có thể giúp họ từ từ chấp nhận việc mất Marci mãi mãi.
Một lần nữa cô lại không đến sớm. Ngài de Wynter đã ở đó và lập tức yêu cầu cô bước vào văn phòng của ông ta. Jaine thở dài. Cô có thể trở thành trưởng nhóm phụ trách vấn đề lương nhưng không may là vị trí đó chẳng có quyền hạn gì ngoài trách nhiệm. Bằng việc bỏ về sớm hôm thứ hai và không đi làm hôm thứ ba, cô đã để họ phải cuống cuồng làm việc. De Wynter chắc phải toát mồ hôi, tự hỏi liệu họ có thể hoàn thành mọi thứ đúng thời gian hay không; con người thường có xu hướng trở nên vô lý khi không được trả lương đúng hạn.
Cô đã chuẩn bị chấp nhận những chỉ trích của ông ta nên cô cực kỳ sửng sốt khi ông ta nói, “Tôi muốn nói rằng tôi rất lấy làm tiếc cho bạn cô. Đó là điều rất kinh khủng.” Cô đã thề là hôm nay cô sẽ không khóc ở nơi làm việc nhưng sự cảm thông không mong đợi của de Wynter đã gần như làm cô phát khóc. Cô nhấp nháy mắt để nuốt nước mắt ngược vào. “Cám ơn ngài,” cô nói. “Thật khủng khiếp. Và tôi muốn xin lỗi vì đã bỏ đi vào bữa trưa hôm thứ hai...”
Ông ta lắc đầu. “Tôi hiểu. Chúng tôi phải làm thêm giờ nhưng không ai than phiền gì cả. Bao giờ thì thực hiện tang lễ thế?”
“Chưa biết ạ. Việc khám nghiệm...”
“À, tất nhiên, tất nhiên. Hãy nói cho tôi biết khi nào nó diễn ra nhé; nhiều người ở đây, ở Hammerstead muốn có mặt.”
Jaine gật đầu hứa và quay về bàn mình với một núi công việc.
Cô biết hôm nay là một ngày khó khăn nhưng cô không biết được nó khó khăn đến thế nào. Gina và tất cả những người trong phòng cô lần liệt thể hiện sự cảm thông, tất nhiên, đa số làm cô lại khóc. Vì cô không mang theo dưa chuột nên cô phải chiến đấu với nước mắt cả ngày dài.
Không hẹn mà cả T.J và Luna đều xuất hiện vào giờ ăn trưa. “Railroad Pizza nhé?” T.J. hỏi, và tất cả bọn họ đều đi vào xe T.J.
Họ chỉ vừa mới nhận phần pizza rau khi Jaine nhớ ra là cô chưa kể với họ về cuộc điện thoại nặc danh cô nhận được ngay trước khi họ đến hôm qua. “Cuối cùng tớ cũng nhận được cuộc gọi “Mày là đứa nào?’” cô nói.
“Không đáng rùng mình sao?” Luna nhìn mẩu pizza với vẻ chán ngán. Đôi mặt xinh đẹp của cô nhìn như thể cô đã già đi 10 tuổi trong hai ngày qua. “Vì bọn tớ đã nhận được ít nhất hai cuộc gọi nên tớ ngạc nhiên sao hắn lại mất quá nhiều thời gian để gọi cho cậu thế.”
“Ừm, tớ nhận được rất nhiều cuộc gọi nhỡ ở máy trả lời tự động nhưng tớ cho rằng đó là của phóng viên.”
“Có thể. Có Chúa mới biết sao tất cả chúng ta lại nhận được quá nhiều cuộc gọi ấy thế.” T.J. xoa trán. “Đầu tớ đau kinh khủng. Tớ nghĩ rằng cuối cùng nó cũng thực sự đánh gục tớ khi tớ về nhà tối qua và tớ đã khóc cho đến khi mệt rũ. Galan...”
Jaine nhìn lên. “Ừ, Galan thế nào? Anh ta vẫn ngủ ở nhà nghỉ đấy chứ?”
“Không. Anh ấy vẫn đang ở công ty hôm thứ hai khi bọn tớ nghe tin, tất nhiên, nhưng anh ấy đã gọi vài lần và để lại tin nhắn cho tớ, đêm qua anh ấy đãv về nhà. Tớ đoán điều đó đã lan truyền. Những gì xảy ra với Marci, tớ không cảm thấy bối rối vì anh ấy. Anh ấy khá trầm lặng nhưng... cũng quan tâm. Có lẽ anh ấy hi vọng tớ sẽ quên.” Cô cắn một miếng pizza.
“Có thể đoán không có nhiều cơ hội lắm,” Jaine nói khô khốc và Luna cười.
“Không nhiều trong cuộc đời,” T.J. nói. “Nhưng hãy nói về những gì thú vị như Sam đi.” Một tia sáng tinh quái loé lên trong mắt cô. “Tớ không thể tin được rằng cậu nghĩ anh chàng lực lưỡng gợi cảm ấy là một tên nát rượu buôn thuốc phiện.”
Jaine nhận thấy rằng hôm nay cô vẫn có thể cười được. “Tớ có thể nói gì đây? Anh ấy đã chùi rửa sạch sẽ rồi. Cậu nên nhìn anh ấy lúc anh ấy mặc bộ quần áo rách rưới cũ kỹ, không cạo râu và trong tâm trạng thực sự tồi tệ thì hơn.”
“Đôi mắt xám đó... Oa.” Luna lấy tay quạt quạt. “Nếu cậu không chú ý là ngoài ra anh ấy còn có đôi vai thực sự tuyệt.”
Jaine kiềm chế không nói rằng cô chú ý mọi thứ ở Sam. Họ không cần biết cảnh diễn ra ở cửa sổ nhà bếp. Hài hước thật, cô nghĩ, cô đã thiết đãi họ gần như mỗi ngày với những câu chuyện về những cuộc đấu trí cân sức với anh khi cô vẫn nghĩ anh là tên thiểu năng nát rượu nhưng khi mọi thứ bắt đầu trở nên con người hơn giữa họ, cô dừng không nói về anh nữa.
“Anh ta cũng nóng bỏng với cậu.” T.J. thêm nào. “Người đàn ông đó như muốn đè cậu ra. Hãy nghe tớ.”
“Có lẽ,” Jaine nói lơ đãng. Cô không muốn bàn thêm cô muốn bị anh đè ra như thế nào và họ đã suýt làm tình với nhau như thế nào. “Cậu không cần phải dùng siêu năng lực để biết điều đó đâu,” Luna nói với T.J. giọng cô châm biếm. “Anh ta nói thẳng như thế.” T.J. cười. “Ra là thế. Anh ta không xấu hổ phải không?” Không, xấu hổ là cái mà chắc chắn Sam Donovan không có. Dễ cáu, vênh váo, ngạo mạn, thông minh, gợi tình, ngọt ngào – là những từ dùng để miêu tả anh ấy nhưng tạ ơn Chúa là cô rất nghi ngờ việc anh ấy có gen xấu hổ trong mình.
Điện thoại của T.J. rung lên. “Có lẽ là Galan,” cô nói, thở dài khi cô moi nó ra khỏi túi. Cô mở máy và dằn vào nút trả lời. “Alô?” Jaine nhìn gương mặt cô chuyển sang màu đỏ. “Sao lại biết số điện thoại này?” Cô gắt lên và bấm nút ngắt. “Đồ con hoang,” cô lầm bầm khi cô nhét điện thoại vào túi.
“Tớ thấy rằng đó không phải Galan,” Jaine nói.
“Đó là tên quái nhân đó.” Giọng T.J. run lên vì tức giận. “Tớ muốn biết làm thế nào mà nó lại biến số của tớ bởi vì tớ không cho nhiều người số điện thoại của tớ.”
“Có thể là có nơi cung cấp thông tin về số điện thoại chăng?” Luna hỏi.
“Tên chủ số điện thoại này là Galan chứ không phải tớ vì thế làm thế nào mà nó lại biết tớ là người cầm điện thoại nhỉ?”
“Nó nói gì?” Jaine hỏi.
“Vẫn là cái câu “Mày là đứa nào?” thối hoắc đấy thôi. Rồi nó nói, ‘Marci’. Nói mỗi tên cô ấy. Chết tiệt, thật đáng buồn nôn.”
Jaine đặt miếng pizza của mình xuống. Cô đột nhiên thấy ớn lạnh toàn thân, tóc gáy dựng hết cả lên. Chúa ơi, nếu như những cuộc gọi này có liên quan tới việc sát hại Marci thì sao? Có lẽ nó là những mắt xích của cùng một chuỗi sự kiện nhưng cũng có thể không phải. Có lẽ là một tên lập dị nào đó thực sự, thực sự căm ghét họ vì cái List và hắn đã theo dõi từng người bọn họ - Cô thở dốc, T.J. và Luna đều đang nhìn chằm chằm vào cô. “Sao vậy?” Luna hỏi giọng cảnh giác. “Tớ vừa có một ý nghĩ khủng khiếp,” Jaine thì thầm. “Sẽ thế nào nếu hắn là kẻ đã giết Marci? Sẽ thế nào nếu tiếp theo sẽ là tất cả bọn mình?”
Mặt họ trông hoàn toàn bị sốc. “Không thể nào.” Luna gạt bỏ tức khắc.
“Tại sao không?”
“Bởi vì! Điều này quá điên rồ. Những điều thế này không thể xảy ra được. Ừm, có thể là với những người nổi tiếng nhưng không phải với người bình thường được.”
“Marci đã bị giết hại,” Jaine nói, vẫn không thể nói to được. “Điều này có bình thường không?” Cô run rẩy. “Những cuộc gọi đến nhà thôi thì tớ sẽ không nghĩ nhiều đâu nhưng cậu đúng, T.J. Làm thế nào hắn lấy được số di động của cậu? Tớ chắc chắn rằng có nhiều cách nhưng đa số mọi người không biết. Chẳng phải bọn mình đang bị săn đuổi đó sao?”
Hai người lại nhìn chằm chằm cô.
“Giờ thì tớ thấy sợ rồi.” Lát sau Luna nói. “Cậu sống một mình, tớ cũng thế, Galan không về nhà cho đến tận nửa đêm và Marci cũng sống một mình nốt.”
“Nhưng làm sao hắn biết được điều này? Ý tớ là, Brick sống với cô ấy cho đến tận ngày hôm trước mà,” T.J. phản đối. Trực giác giúp Jaine có một cái nhìn khác về nút thắt đó. Cô nghĩ cô sẽ phát ốm mất thôi. “Ở trên báo – ‘không có dấu hiệu đột nhập.’ Tớ nghe Sam nói trong điện thoại. Họ nghĩ là Brick vì anh ta là bạn của Marci và anh ta có chìa khoá nhưng không phải là Brick nên họ nghĩ có thể là ai đó quen biết Marci. Cô ấy cho hắn vào và hắn đã ru ngủ cô ấy.” Cô nuốt khan. “Đó là người mà tất cả chúng ta đều biết.”
“Ôi, chúa ơi.” Luna đưa cả hai tay lên ôm lấy miệng, mắt cô mở to vì kinh hoàng.
T.J. làm rơi miếng pizza. Trông cô cũng khổ sở và sợ hãi như vậy. Cô cố gắng nở một nụ cười yếu ớt. “Chúng ta đang tự hù doạ bản thân thôi, giống như trẻ con kể chuyện ma cho nhau nghe quanh đống lửa trại ấy mà.”
“Tốt. Nếu chúng ta sợ hãi thì chúng ta sẽ cẩn thận hơn. Tớ sẽ gọi cho Sam ngay khi quay về văn phòng...” T.J. lôi điện thoại của cô ra khỏi túi và bấm nút mở. “Đây,” cô nói, rướn người sang bên kia bàn đưa cho Jaine. “Gọi luôn đi.”
Jaine lục túi tìm mẩu giấy anh viết cả số điện thoại và số máy nhắn tin. Tay cô run rẩy khi cô bấm số di động của anh trước. Kết nối thực hiện và tiếng chuông chờ dội vào tai cô. Hai lần. 3 lần – “Donovan.”
Cô nắm chặt chiếc di động nhỏ bé bằng cả hai tay. “Jaine đây. Sam – bọn em thấy hoảng sợ. Tất cả bọn em đều nhận được cuộc gọi quái quỷ đó từ khi cái List bị lộ ra ngoài nhưng em không đề cập đến nó bởi vì chúng không có vẻ đe doạ hay làm sao cả, hắn chỉ hỏi chúng em là ai – anh biết đấy, A, B, C hay D nhưng hắn vừa gọi vào di động của T.J. và nói tên Marci. Làm thế nào hắn có số T.J. được? Số này đăng ký dưới tên chồng cô ấy nên làm sao hắn biết T.J. là người cầm máy chứ không phải Galan? Em nghe anh nói rằng Marci có thể quen biết tên giết người ấy nên để cho hắn vào nhà và bất cứ ai gọi cho T.J. đi chăng nữa thì phải là người quen biết cô ấy. Mặt khác làm sao hắn có được số của cô ấy và em biết giọng em quá kích động nhưng em sợ và em mong anh sẽ nói với em là em nên bỏ những tưởng tượng hão huyền đó đi...”
“Em đang ở đâu?” anh hỏi nhỏ.
“RailRoad Pizza. Xin hãy nói với em là em nên bỏ những tưởng tượng hão huyền đó đi.”
“Anh nghĩ em cần phải đăng ký hiển thị số gọi đến,” anh nói, giọng vẫn rất bình thường. “Nếu như T.J. và Luna không có thì họ cũng phải làm. Ngay hôm nay. Hãy gọi cho công ty điện thoại ngay khi em về công ty và nhớ mua luôn thiết bị trên đường về nhà nhé.” Cô thở sâu. “Vâng. Hiển thị số gọi đến.”
“Em có số di động không? Hay Luna có không?”
“Không, chỉ T.J. có thôi.”
“Tất cả bọn em cần phải có 1 cái và giữ bên mình để em có đường mà gọi giúp đỡ nếu như em không gọi theo máy bàn được. Và anh muốn nói rằng em phải giữ nó trong túi chữ không phải trong túi hay trong xe.”
“Di động. Được.” Có mấy cửa hàng trên đường họ về nhà, cô nghĩ.
“Giọng hắn có gì quen quen không?”
“Không, hắn thì thầm nhưng đó là kiểu thì thầm to. Nghe rất buồn cười.”
“Có âm thanh từ ngoài nào vọng vào mà em nhận ra được không?” Cô nhắc lại câu hỏi với T.J. và Luna. Họ lắc đầu. “Không, chẳng có gì.”
“OK. T.J. và Luna sống ở đâu?”
Cô cho anh địa chỉ của họ. T.J. sống ở Mount Clemens, Luna ở Royal Oak, tất cả mấy thị trấn đó đều ở phía bắc Detroit.
Sam nguyền rủa. “Royal Oak ở Oakland County. Đấy là 4 khu hành chính khác nhau ở hai hạt khác nhau. Cần phải cẩn trọng.”
“Em tưởng là anh sẽ bảo em bị điên chứ,” cô nói giọng yếu ớt mặc dù cô biết thế nào anh cũng không làm vậy.
“Marci đã chết,” anh nói thẳng thừng. “Bốn người bọn em đều nhận được những cuộc gọi kỳ quặc như nhau. Sao em lại muốn kỳ vọng đó chỉ là sự trùng hợp ngẫu nhiên?”
Như vậy, rốt cuộc, có lẽ cô không hề bị điên. Cô thở sâu. “Bọn em nên làm gì?”
“Hãy nói với Luna rằng cho đến khi chúng ta tìm ra ai gọi đến thì đừng cho ai vào nhà trừ người thân trong gia đình, không cho ai đi nhờ xe ngoài người thân trong gia đình, thậm chí nếu có người bị hỏng xe và xin quá giang. Hãy khoá chặt cửa ra vào và cửa sổ và nếu cửa gara là cửa tự động thì phải chắc chắn rằng không ai vào trong khi nâng cửa lên.
“Mất bao lâu để tìm ra hắn?”
“Còn tuỳ. Nếu như hắn chỉ là tên dở hơi chó má nào đó gọi đến thì hiển thị số người gọi sẽ bắt quả tang hắn và cuộc gọi sẽ để lại số. Nếu không, bọn anh sẽ theo dõi bảo vệ mọi người.”
Nhưng nếu như hắn là tên dở hơi c...” Cô nhận ra trước khi cô định nói. “Nếu hắn là tên dở hơn mà anh-biết-là-cái-gì-ấy, làm thế nào hắn có được số di động của T.J.?”
“Giống như em nói. Hắn quen biết cô ấy.”
Khi T.J. đỗ xe trước cổng Hammerstead, họ nhìn toàn bộ toà nhà đồ sộ. “Có thể là ai đó làm ở đây.” Jaine nói.
“Gần như chắc chắn thế,” Luna nói. “Tên thiểu năng nào đó nghĩ rằng thật khôi hài khi doạ dẫm bọn mình.”
“Sam nói rằng chúng ta không nên tin vào sự ngẫu nhiên. Cho đến khi chúng ta biết thêm, chúng ta nên giả thiết rằng kẻ gọi điện là kẻ đã giết Marci.”
“Tớ không thể tin bọn mình làm việc chung với kẻ sát nhân,” T.J. nói yếu ớt. “Tớ cũng thế. Không thể tin được. Những tên thiểu năng thì có. Nhìn Bennett Trotter mà xem. Marci ghét cay ghét đắng lão ta.”
“Tất cả bọn mình đều thế mà.” Bennett Trotter là con sên dơ dáy bẩn thỉu. Đột nhiên trán cô nhăn lại khi cố nhớ ra điều gì đó. “Cái đêm bọn mình viết ra List... nhớ mà xem, Marci nói với bọn mình rằng Kellman đã sờ mông cậu ấy phải không? Chẳng phải Bennett đã nói gì đó về điều này sao?”
“Tớ cũng nghĩ thế,” T.J. nói nhưng hơi hồ nghi. “Tớ không nhớ chính xác.”
“Tớ nhớ,” Luna nói. “Bennett nói gì đó về việc sẽ thay thể Kellman nếu như Marci thấy không đủ.”
“Lão ta là đồ cặn bã trong những đồ cặn bã nhưng tớ không thấy lão có khả năng giết ai cả.” T.J. nói, lắc đầu.
“Điểm mấu chốt là, chúng ta không biết nên chúng ta phải đưa ra giả thuyết với bất cứ ai làm điều sai trái. Khi Sam tìm ra ai đã gọi điện, bất cứ ai đi chăng nữa, mà họ có chứng cứ ngoại phạm thì lúc đấy chúng ta có thể thấy nhẹ nhõm. Cho đến lúc đó, chúng ta phải đề phòng tất cả mọi người.” Jaine muốn lắc lắc người T.J; cô chỉ là không thể chịu được rằng họ cũng có thể đang bị nguy hiểm. Có thể không; cô hi vọng thế. Nhưng cuộc gọi hôm nay đã nâng tên kỳ quặc ấy ở một mức độ nguy hiểm khác, cô thấy bứt rứt kinh khủng. Một phần trong cô đồng ý với T.J.; toàn bộ giả thuyết này thật hão huyền, không thể tin được. Cô chỉ cần rũ bỏ những tưởng tượng đó đi thôi. Phần kia, mạnh mẽ hơn, lý trí mách bảo rằng Marci đã chết, bị sát hại và bất cứ ai đã giết cô ấy đều vẫn đang nhởn nhơ. Điều này thậm chí còn khó tin hơn những điều khác nhưng đó là sự thật.”
Cô thử cách khác. “Nếu như Sam nghĩ rằng chúng ta nên cẩn thận hơn, đối với tớ điều đó tốt thôi. Anh ấy biết nhiều thứ phải làm hơn là chúng ta.”
“Đúng vậy.” T.J. nói. “Nếu anh ấy lo lắng, chúng ta nên làm theo những gì anh ấy bảo.”
Jaine nghĩ ngợi. Sau lần đầu tiên gặp Sam, T.J. và Luna, thậm chí cả Shelly đều bắt đầu hành động như thể anh ấy là người kiêm nhiệm nhiều chức vụ quan trọng. Họ phải cẩn trọng trong bất cứ điều gì, trong bất cứ việc gì.
Họ cùng nhau đi vào toà nhà rồi chia tay để về phòng của mình. Nghe theo Sam, cô gọi đến công ty điện thoại đăng ký dịch vụ hiển thị cuộc gọi và tất cả các dịch vụ khác bao gồm chuyển hướng cuộc gọi. Cô nảy ra ý định rằng có thể có ích nếu nó có khả năng chuyển các cuộc gọi đến sang nhà Sam.
Sam gọi cho thám tử Bersen. “Roger, tớ cho rằng bọn mình gặp phải vấn đề lớn hơn là bọn mình tưởng.”
“Như thế nào?”
“Cậu biết cô Dean là một trong những tác giả của cái List đúng không?”
“Ừm, vậy thì sao, có điều gì khác ngoài việc cho đám phóng viên biết điều gì để họ nhao nhao lên à?”
“Cả bốn người đó đề nhận được những cuộc gọi lạ từ cùng một người. Hắn hỏi họ là người nào.”
“Người nào?”
“Này, cậu đã đọc cái List chưa đấy?”
“Tớ không có diễm phúc đấy. Không may là vợ tớ đã trích dẫn một số phần cho tớ nghe.”
“4 người đó được viết dưới cái tên A, B, C, D. Vì thế tên này hỏi họ rằng họ là người nào như kiểu điều đó rất quan trọng với hắn. Hôm nay khi họ đang ăn trưa thì hắn gọi đến số di động của T.J. và hỏi câu hỏi thường xuyên đó, rồi nói tên của cô Dean. Không hề hăm doạ hay gì đó tương tự, chỉ là tên của cô ấy thôi.”
“Ừm,” Roger nói, từ đó nghĩa là anh đang suy nghĩ. “Di động của T.J. đăng ký dưới tên chồng cô ấy nên hầu hết mọi người sẽ nghĩ anh ta mới là người giữ. Tên này không những biết số mà còn biết T.J. là người cầm điện thoại.”
“Như vậy là hoặc hắn quen biết với các tiểu thư này, hoặc hắn biết chồng của họ.”
“Tại sao người chồng lại cho số của vợ cho người đàn ông khác?”
“Điểm mấu chốt đấy. Như vậy là người gọi quen biết họ. Ừm.”
“Điểm lạ lùng là Marci Dean quen biết kẻ giết người. Cô mở cửa cho hắn vào trong phải không?”
“Đúng thế. Cô ấy có lỗ thông ở cửa. Cô ấy có thể nhìn thấy ai đang gõ cửa.”
“Tên lập dị đó đã biến giọng của hắn, hắn chỉ thì thầm thôi.”
“Nghĩa là họ có thể nhận ra giọng hắn nếu hắn nói bình thường. Cậu nghĩ kẻ giết người và kẻ gọi điện là một à?”
“Đúng vậy hoặc nếu không thì quá ngẫu nhiên.”
“Chó chết.” Giống như đa số cảnh sát, Roger không tin vào sự ngẫu nhiên. “Liệu tên đó có thể quen biết tất cả bọn họ ở đâu? Họ có làm cùng công ty không?”
“Có, ở Hammerstead Technology, ngay sát I-696 ở vùng phía Bắc. Hắn có thể cũng làm việc ở đó.”
“Hắn là người có thể truy cập vào thông tin cá nhân. Điều đó sẽ giúp thu hẹp vùng nghi vấn lại.”
“Hammerstead phát triển công nghệ máy tính. Rất nhiều người biết cách làm sao để truy nhập vào các file quản lý nhân sự.”
“Nó không thể dễ dàng như thế được phải không?” Roger hỏi chán nản. “Tớ cho rằng có gì đó trong cái List làm ăn bực và hắn đang theo dõi ba người còn lại.”
“Chúa ơi. Cậu có thể đúng. Cậu có tên và địa chỉ của họ không?”
“T.J. Yother, Mount Clemens, chồng tên là Galan. Luna Scissum, Royal Oak, chưa kết hôn, sống một mình.” Anh đưa cho Roger địa chỉ. “Jaine Bright, người thứ ba, hàng xóm cạnh nhà tớ. Cũng độc thân.”
“Này. Bạn gái cậu phải không?”
“Ừm.”
“Vậy là cậu hẹn hò với một trong những tác giả cái List à? Này, cẩn thận hột dái cậu đấy.” Roger tự cười vì câu nói đùa của mình. “Cậu chẳng biết gì đâu.” Sam ngoác miệng cười nghĩ về Jaine và cái cằm chẻ ương ngạnh dễ thương, má lúm đồng tiền và đôi mắt linh lợi màu xanh da trời của cô. Cô chiến đấu với cuộc sống hơn là để nó tự diễn ra; anh chưa từng gặp ai phiền hà, hài hước và sắc sảo như thế trước đây. Anh có nhiều kế hoạch lớn dành cho cô, kế hoạch cấp bách đầu tiên là đưa cô lên giường. Không có cách nào làm gì cô được thậm chí anh đã trốn việc và trở thành vệ sĩ 24/24 của cô.
“Đúng vậy, nếu cậu đúng thì ít nhất chúng ta cũng phải xác định được điểm xuất phát.” Roger nói, nhanh chóng quay lại với chủ đề. “Hammerstead Technology. Tớ sẽ bắt đầu từ việc truy cập vào file lưu trữ thông tin cá nhân xem có biết được gì không nhưng nếu như cậu nói đúng về các con sâu máy tính thì có thể mất thời gian đấy. Tớ không biết chúng ta có thể chính thức làm gì để giữ an toàn cho các cô gái. Cậu nói rằng họ ở 4 thị trấn khác nhau.
“Và ở hai hạt khác nhau. Tớ biết.” Rắc rối về mặt hành chính thật đáng kinh tởm. Chỉ cần nghĩ về điều đó thôi đã đủ làm Sam đau đầu rồi.
“Chúng ta có thể làm gì đó không chính thức. Chúng ta sẽ kêu gọi giúp đỡ, lấy vài anh chàng tình nguyện viên để làm nhiệm vụ canh gác. Các cô gái biết rằng phải cẩn trọng đúng không?”
“Tất cả bọn họ đều được dặn đăng ký dịch vụ hiển thị số gọi đến và mua điện thoại di động hôm nay rồi. Chúng ta có thể sẽ may mắn nếu hắn gọi đến một trong số họ lần nữa. Tớ cũng đã nói với họ là không được cho ai vào nhà ngoại trừ người thân, không cho ai đi nhờ xe. Tớ không muốn tên chó chết đó có thể lại gần họ.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook