Mr. Perfect
-
Chương 1
Denver, 1975
“Điều này thật lố bịch!” Nắm chặt ví đến nỗi những đốt ngón tay trở nên trắng bệch, người phụ nữ nhìn trừng trừng vào ngài hiệu trưởng. “Nó nói rằng nó không chạm vào con chuột đồng và con tôi không nói dối. Rõ ràng là thế!”
J. Clarence Cosgrove đã làm hiệu trưởng của trường cấp hai Ellington sáu năm và trước đó đã có hai mươi năm làm giáo viên. Ngài đã quen với việc tiếp chuyện các bậc phụ huynh đang nổi nóng, ngoại trừ người phụ nữ cao gầy đang ngồi trước mặt ngài và đứa trẻ ngồi hết sức bình thản cạnh cô ấy, khiến ngài cảm thấy mất bình tĩnh.
“Có một bằng chứng”
“Bà Whitcomb đã nói đỡ là Corin không bao giờ, không bao giờ làm đau một chú chuột đồng, phải không con yêu?”
“Không, thưa mẹ.” Giọng nói là ngọt ngào đến gần như phi lý nhưng đôi mắt đứa trẻ vẫn lạnh giá và không chớp khi nó nhìn chằm chằm vào ngài Cosgrove như thể cân nhắc tác động của lời phủ nhận đối với ngài.
“Thấy chưa, tôi đã bảo ngài mà!” người phụ nữ reo lên.
Ngài Cosgrove cố gắng lần nữa “Bà Whitcomb”
“ ... đã ghét Corin từ ngày đầu tiên đến trường. Bà ta mới là người mà ngài cần phải nói chuyện, không phải con tôi.” Đôi môi người phụ nữ dường như mỏng hơn vì giận dữ. “Tôi nói với bà ta hai tuần trước về những thứ rác rưởi mà bà ta nhồi nhét vào đầu bọn trẻ và tôi đã nói rằng trong khi tôi không thể kiểm soát được những gì bà ta nói với bọn trẻ, tôi hoàn toàn không muốn bà ta nói về” cô ném cái nhìn về phía Corin – “sex với con tôi. Đấy là lý do vì sao mà bà ta làm thế.”
“Bà Whitcomb được đánh giá là một giáo viên xuất sắc. Bà ấy không...”
“Bà ta đã làm thế! Đừng nói với tôi rằng những gì mà người đàn bà đó không làm trong khi hiển nhiên là bà ta đã làm! Tại sao? Tôi không nói điều xa hơn là bà ta đã tự tay giết con chuột đó!”
“Con chuột là thú cưng mà bà ấy đã mang đến trường để dạy bọn trẻ về...”
“Bà ta vẫn có thể giết chết nó. Lạy Chúa lòng lành, nó là một con chuột lớn,” người phụ nữ nói một cách thô bạo. “Tôi không hiểu tất cả những điều om sòm về việc Corin giết con chuột là cái gì trong khi nó không hề làm. Nó đang bị trừng phạt – trừng phạt – và tôi sẽ không để yên việc này. Hoặc ngài phải để tâm đến người đàn bà đó hoặc tôi sẽ làm điều đó thay cho ngài.”
Ngài Cosgrove tháo kính ra và lau sạch mắt kính một cách mệt mỏi, chỉ là làm một việc gì đó trong khi ngài cố gắng nghĩ cách làm dịu chất độc trong người đàn bà này trước khi bà ta phá huỷ sự nghiệp của một giáo viên tốt. Không thể dùng lý lẽ với bà ta; cho đến lúc này bà ta không cho ông nói một câu nào hoàn chỉnh. Ngài liếc nhìn Corin; đứa trẻ vẫn đang nhìn ngài, với một vẻ mặt thiên thần hoàn toàn đối lập với đôi mắt lạnh giá của nó.
“Tôi có thể nói chuyện riêng với bà không?” ngài đề nghị người phụ nữ.
Bà ta dường như vô cùng kinh ngạc. “Tại sao? Nếu ngài nghĩ ngài có thể thuyết phục tôi rằng đứa con yêu của tôi, Corin...”
“Chỉ một lúc thôi,” ngài ngắt lời bà ta, giấu đi sự thích thú là người được ngắt lời lần này. Từ biểu hiện của bà ta, bà ta hình như không thích điều này tẹo nào. “Xin bà.” Ngài nói thêm dù ngài đã cực kỳ lịch sự.
“Thôi được” bà ta nói một cách miễn cưỡng. “Corin, con yêu, đi ra ngoài nhé. Hãy đứng ngay gần cửa, chỗ nào mà mẹ có thể nhìn thấy con ấy.”
“Vâng thưa mẹ”
Cosgrove đứng dậy đóng chặt cửa sau lưng đứa trẻ. Bà ta cảnh giác sự thay đổi này vì bà ta không thể nhìn thấy con mình và nhổm nửa người khỏi ghế.
“Xin mời bà,” ngài nói lại. “Ngồi xuống.”
“Nhưng Corin... ”
“ ...sẽ ổn thôi.” Ngài lại ghi thêm một điểm nữa, ngài nghĩ. Ngài ngồi xuống và cầm bút lên, nhỏ ít mực ra giấy thấm khi ngài cố gắng mở đầu một cách khôn khéo. Không có cách nào đủ khôn khéo với người phụ nữ này, ngài nhận ra điều đấy và quyết định nói thẳng vào vấn đề.
“Bà đã bao giờ xem xét đến việc giúp đỡ Corin chưa? Tìm một nhà tâm lý trẻ nhỏ tốt...”
“Ngài có điên không?” bà ta rít lên, mặt bà ta nhăn nhúm lại vì cơn tức giận tức thời khi bà ta chồm lên. “Corin không cần nhà tâm lý! Không có gì không ổn với nó hết. Vấn đề là với mụ chó cái đó, không phải con tôi. Tôi nên biết rằng cuộc gặp này thật lãng phí thời gian mới phải, ngài đứng về phía mụ ta.”
“Tôi muốn những gì tốt nhất cho Corin,” ngài nói, cố giữ cho giọng nói được bình tĩnh. “Con chuột chỉ là rắc rối gần nhất, không phải rắc rối đầu tiên. Đó là kiểu hành vi gây rối đã đi quá xa so với trò tinh quái thông thường... ”
“Những đứa trẻ khác ghen tị với nó,” bà ta bồi thêm. “Tôi biết lũ con hoang đó đã chế nhạo con tôi thế nào và mụ chó cái đó không làm gì để ngăn chặn hay bảo vệ nó. Nó kể với tôi mọi thứ và nếu như ngài nghĩ tôi để nó sống ở trường này và bị săn lùng... ”
“Bà đúng,” ngài nói nhẹ nhàng. Trên bảng ghi điểm, số lần ngắt lời của bà ta nhiều hơn nhưng đây mới là cái quan trọng. “Một trường học khác có lẽ tốt hơn, trong trường hợp này. Corin không thích hợp ở đây, tôi có thể giới thiệu một số trường tư thục khá tốt...”
“Không phải lo.” Bà ta bật dậy và sải bước ra cửa. “Tôi không thể tưởng tượng được tại sao ngài nghĩ tôi tin vào lời giới thiệu của ngài.” Bà ta nói, đẩy mạnh cửa và tóm lấy tay Corin.
“Đi theo mẹ, con yêu. Con không bao giờ phải trở lại đây nữa.”
“Vâng, thưa mẹ.”
Cosgrove đi đến cửa sổ và nhìn khi hai mẹ con họ đi vào trong chiếc Pontiac cũ loại hai cửa màu vàng, với những đốm lỗ chỗ màu nâu gỉ sét ở cái chắn bùn. Ngài đã giải quyết được vấn đề tức thời là bảo vệ được bà Whitcomb nhưng ngài cũng ý thức được rằng vấn đề lớn hơn đã vừa bước ra khỏi văn phòng ngài. Chúa sẽ giúp đỡ những giáo viên ở ngôi trường mà Corin sẽ học. Có thể, một nơi nào đó dưới con đường này, một người nào đó sẽ bước vào, đưa Corin vào khuôn khổ trước khi xảy ra sự huỷ hoại lớn hơn... trừ phi điều đó quá muộn.
Ra ngoài đi vào xe, người phụ nữ lái xe như một xác chết, im lìm trong sự giận dữ cho nên khi họ ra khỏi tầm nhìn của ngôi trường. Bà ta dừng lại tại biển cho dừng rồi bất ngờ giáng cho Corin một cái tát mạnh đến nỗi đầu của nó đập vào cửa sổ.
“Đồ con hoang,” bà ta nghiến răng. “Tại sao mày dám làm tao bẽ mặt như thế! Bị gọi đến phòng hiệu trường và bị nói như thể tao là một đứa đần độn. Mày biết rằng mày sẽ nhận được gì khi về đến nhà phải không? Phải không?” Bà thét hai từ cuối vào mặt nó.
“Vâng, thưa mẹ.” Khuôn mặt đứa trẻ không biểu lộ điều gì cả nhưng trong đôi mắt nó một tia sáng lấp lánh gần như là sự đề phòng.
Bà ta nắm chặt vô lăng bằng cả hai tay như thể đang cố gắng bóp nghẹt nó. “Mày sẽ trở nên hoàn hảo nếu như tao ném nó vào mày. Mày có nghe tao nói không? Con tao sẽ phải là người hoàn hảo”.
Warren, Michigan, 2000
Jaine Bright thức dậy trong một tâm trạng tồi tệ.
Hàng xóm của cô, gã hàng xóm tai hoạ, đã tạo tiếng gầm rú ầm nhà vào ba giờ sáng. Nếu như chiếc ô tô của gã có bộ giảm thanh đi chăng nữa thì nó đã ngừng hoạt động từ lâu rồi. Không may, giường của cô lại nằm cùng phía với ngôi nhà và lối lái xe của gã, thậm chí cô quấn gối quanh đầu cũng không thể chặn âm thanh từ chiếc Pontiac động cơ tám kỳ ấy được. Gã đóng sầm cửa ô tô, bật đèn hành lang với cách thiết kế quỷ quái là chiếu thẳng vào mắt cô nếu cô nằm quay mặt ra cửa, mà thực ra cô đã nằm như vậy – gã đóng sầm cửa ba lần khi gã đi vào, đi ra một vài phút sau đó và khi gã quay vào, hiển nhiên là gã đã quên cái đèn hành lang bởi vì một vài phút sau, đèn trong nhà bếp tắt nhưng cái đèn hành lang chết tiệt ấy vẫn cứ sáng.
Nếu như cô biết cô có người hàng xóm như thế trước khi mua ngôi nhà này thì cô sẽ không bao giờ lớ xớ đến gần nó. Trong vòng hai tuần, cô đã sống ở đây, gã đã một tay phá huỷ hết tất cả niềm vui mà cô có khi mua ngôi nhà đầu tiên của mình.
Gã là một kẻ say xỉn. Tại sao gã không thể là một kẻ say xỉn hạnh phúc? Cô chua chát tự hỏi. Không, gã là một kẻ cau có, một kẻ nát rượu, loại người mà cô sợ hãi ngay cả việc cho con mèo đi ra ngoài khi gã ở nhà. BooBoo chẳng hơn gì một con mèo bình thường – nó thậm chí chẳng phải của cô – nhưng mẹ cô yêu nó, vì thế Jaine không muốn có bất cứ điều gì xảy ra với nó khi cô tạm thời trông nom. Cô sẽ không thể đối mặt với mẹ cô nếu cha mẹ cô trở về từ kỳ nghỉ giấc mơ, du lịch quanh châu Âu trong sáu tuần, mà thấy Boo Boo chết hoặc mất tích.
Hàng xóm của cô có ý đồ đó với Boo Boo tội nghiệp bởi vì gã đã thấy dấu chân nó trên kính chắn gió và mui xe của gã. Qua cách phản ứng của gã, bạn sẽ nghĩ rằng gã đang lái một chiếc Roll mới chứ không phải là cái xe Pontiac cũ kỹ đã dùng mười năm với tiếng kêu om xòm như nông dân được mùa.
Đúng là vận hạn của cô, cô đi làm cùng lúc với gã; ít nhất cô cho rằng lúc đó gã đã đi làm. Nhưng giờ cô nghĩ rằng có thể gã đã đi mua thêm rượu. Nếu như gã có làm việc đi chăng nữa thì giờ làm việc của gã cũng thật kỳ quặc bởi vì cho đến nay, cô không thể biết được khi nào thì gã đi, khi nào gã về.
Dù sao, cô đã cố gắng tử tế vào hôm gã phát hiện ra vết chân, cô thậm chí đã cười với gã, xem xét mức độ cáu kỉnh của gã chỉ vì bữa tiệc mừng tân gia, cô đã đánh thức gã dậy vào hai giờ chiều! – Đây là nỗ lực thực sự của cô. Nhưng gã không thèm chú ý chút nào vào nụ cười cầu hoà của cô, thay vào đó, ngay khi vừa đặt mông xuống ghế, gã bùng lên. “Còn việc giữ con mèo đáng nguyền rủa nhà cô khỏi ô tô của tôi thì thế nào hả quý cô!”
Nụ cười đóng băng trên khuôn mặt cô. Jaine ghét vì đã phí hoài nụ cười đó, đặc biệt với gã râu ria đần độn cáu bẳn có đôi mắt toé máu này. Một vài lời bình luận sâu cay nảy ra trong đầu cô nhưng cô dẹp nó đi. Rốt cuộc cô chỉ là người hàng xóm mới và cô thì không muốn gây rắc rối với gã này. Điều cuối cùng cô mong muốn là chiến tranh giữa họ. Cô quyết định biểu hiện một cử chỉ thân thiện nữa mặc dù hiển nhiên nó chẳng có tác dụng gì suốt bữa tiệc.
“Tôi xin lỗi,” cô nói, giữ giọng nói thật bình thản. “Tôi sẽ cố gắng để mắt đến nó. Tôi giữ nó hộ bố mẹ tôi vì thế nó sẽ không ở đây lâu nữa đâu. Chỉ năm tuần nữa thôi.”
Gã càu nhàu những gì cô không nghe rõ, đóng sầm cánh của ô tô lại rồi rồ ga, tiếng động cơ gầm rú nhưng sấm nổ. Jaine vểnh tai lên nghe. Thân chiếc Pontiac trông thật kinh khủng nhưng động cơ chạy hết sức trơn tru như thể có rất nhiều chiến mã bên dưới cái mui xe ấy.
Ngoại giao rõ ràng chẳng ăn thua với gã này.
Bây giờ thì xem con người gã, đánh thức tất cả hàng xóm dậy vào ba giờ sáng bằng chiếc xe trời đánh của mình. Bất công là, điều đó lại diễn ra sau khi gã cáu kỉnh với cô vì đánh thức gã dậy vào buổi chiều, khiến cô muốn diễu hành đến cửa nhà gã, ấn chuông cửa cho đến khi gã chịu dậy và tỉnh táo như tất cả mọi người khác.
Chỉ có một vấn đề nhỏ là cô hơi hơi sợ gã.
Cô không thích điều đó tẹo nào, Jaine thường không lùi bước trước bất cứ ai cả nhưng gã này khiến cô cảm thấy không thoải mái. Cô thậm chí còn chẳng biết tên gã bởi vì hai lần gặp gã, đều không theo kiểu “xin chào, tên tôi là vân vân và vân vân” như những cuộc gặp gỡ bình thường khác. Tất cả những gì cô biết là gã thật thô lỗ và dường như gã còn chẳng có một công việc bình thường nữa. Điều tốt đẹp nhất có thể nghĩ hộ gã là vì say rượu mà gã trở nên bần tiện và tiêu cực như vậy. Còn điều tồi tệ nhất là, gã dính líu đến việc phi pháp nào đó khiến cho từ nguy hiểm thêm vào danh sách những tính cách tồi tệ của gã.
Gã to lớn, vạm vỡ với mái tóc cắt ngắn đến nỗi trông gã chẳng khác gì bọn đầu trọc du côn. Mỗi lần nhìn thấy gã, gã trông như thể chưa cạo râu hai ba ngày rồi. Thêm vào đó là đôi mắt toé lửa và hay cáu kỉnh, cô nghĩ gã đúng là một kẻ say xỉn. Thực tế là việc gã to lớn vạm vỡ chỉ khiến cô càng cảm thấy không thoải mái. Đáng ra cô đã có những láng giềng tốt và an toàn nhưng cô không thể cảm thấy an toàn khi hắn là láng giềng của cô.
Lẩm bẩm một mình, cô ra khỏi giường và kéo rèm cửa xuống. Cô đã học được qua nhiều năm rằng không nên che cửa sổ vì nếu đồng hồ báo thức không đánh thức được cô thì ánh mặt trời sẽ làm điều đó. Bình minh giúp cô ra khỏi giường tốt hơn bất cứ tiếng leng keng ồn ào nào. Sau một vài lần, cô thấy chiếc đồng hồ bị đá xuống sàn nhà, nên cô cho rằng nó đã làm cô nổi giận đến mức tấn công nó nhưng không đủ để đánh thức cô.
Bây giờ thì nhà cô đang chìm trong bóng tối. Rèm cửa mỏng để người ngoài không thể nhìn vào trong trừ phi đèn sáng, và cô chỉ che rèm sau khi cô tắt bóng đèn đi ngủ. Nếu như hôm nay cô muộn làm thì đấy là lỗi của gã hàng xóm vì đã bắt cô phải dựa vào đồng hồ báo thức thay vì dựa vào mặt trời.
Cô vấp vào BooBoo khi cô quay trở lại giường. Con mèo giật mình nhảy lên kêu ngoao ngoao khiến cô đau tim. “Chúa ơi! BooBoo, mày làm tao chết khiếp.” Cô thường không nuôi thú trong nhà và cô luôn quên mất phải nhìn ngó khi đi. Tại sao mẹ cô lại muốn cô trông hộ con mèo mà không phải là Shelley hay Dave. Những chú nhóc nhà họ có thể chơi với BooBoo và làm cho BooBoo thấy thoải mái. Bây giờ đang nghỉ hè nên thế nào chẳng có đứa nào đó ở nhà suốt ngày.
Nhưng khôônggg, Jaine phải giữ BooBoo. Không quan tâm rằng cô độc thân, làm việc năm ngày một tuần và không nuôi thú. Nếu cô có một con thú thì kiểu gì nó cũng không giống con BooBoo. Nó luôn trề môi ra một cách nham hiểm từ khi nó bị thiến và nó đền bù cho mình bằng phá hoại đồ đạc. Chỉ trong một tuần, nó đã chiến đấu cào xé cái sofa đến mức cô phải bọc lại.
Và BooBoo không thích cô. Nó chỉ thích cô vừa đủ khi nó còn ở nhà nó, lượn lờ xung quanh để được vuốt ve nhưng nó không thích ở nhà cô tẹo nào. Mỗi khi cô cố gắng vuốt ve nó, nó cong người và gầm gè với cô.
Cuối cùng những gì Jaine nhận được là Shelly đã điên tiết với Jaine vì mẹ đã chọn Jaine làm người trông nom BooBoo yêu dấu. Shelley là chị cả và hiển nhiên là có cuộc sống ổn định hơn cơ mà. Không có lý gì chọn Jaine mà không chọn cô cả. Jaine đồng ý với cô nhưng điều đó cũng chẳng giúp Shelly cảm thấy đỡ tổn thương hơn. Không, nhưng cái gì là cuối cùng đây khi mà David, ông anh trai kém Shelly một tuổi cũng tức giận với Jaine.
Không phải vì BooBoo, David rất dị ứng với lũ mèo. Không, cái khiến David tức giận là cha cô đã gửi xe trong ga-ra của cô khiến cho cô không thể đậu xe trong chính ga-ra của mình bởi vì nó chỉ có thể chứa được một chiếc xe và thực sự là bất tiện chết đi được. Cô mong rằng David sẽ giữ cái xe đáng nguyền rủa này. Cô mong cha cô sẽ giữ nó trong ga-ra của ông nhưng ông sợ phải để nó lại không có ai chăm sóc trong sáu tuần. Cô hiểu điều đó nhưng cô không hiểu tại sao cô lại phải trông nom cả con mèo lấy cái xe. Shelly không hiểu tại sao là con mèo, David không hiểu tại sao là cái xe, còn Jaine thì chẳng hiểu cái gì hết.
Cả anh trai và chị gái đều tức giận với cô, BooBoo đã phá hoại một cách có hệ thống ghế sofa nhà cô, cô thì sợ hãi có gì sẽ xảy đến với cái xe của cha cô và gã hàng xóm say bí tỉ thì làm cho cuộc sống của cô trở nên khốn khổ.
Chúa ơi, tại sao cô lại đi mua cái nhà này chứ? Nếu cô vẫn ở trong căn hộ của cô thì sẽ chẳng có gì xảy ra cả bởi gì cô không có ga-ra và lũ thú cưng không được phép ở đó.
Nhưng cô đã yêu vùng này với những ngôi nhà tiêu biểu cho những năm bốn mươi của thế kỷ 19 và với giá rẻ tương ứng. Cô đã thấy sự pha trộn tuyệt vời giữa những con người ở đây, từ những gia đình trẻ có con nít đến những người đã nghỉ hưu mà con cái họ đến thăm vào mỗi chủ nhật. Một số người già hơn thậm chí ngồi ở hiên nhà suốt buổi chiều mát rượi, vẫy tay với những người đi qua và con nít thì chơi đùa phía trong hàng rào mà không phải lo lắng sẽ bị xe đâm phải. Cô nên kiểm tra tất cả hàng xóm của mình mới phải nhưng nhìn qua thì đây có vẻ nhưng một nơi an toàn và tốt đẹp cho một người phụ nữ độc thân sống và cô đã run lên vì xúc động khi tìm thấy một ngôi nhà vững chãi và còn tốt với giá rẻ.
Bởi vì nghĩ rằng chắc chắn gã hàng xóm sẽ không để cô ngủ yên trở lại, Jaine đan tay sau đầu, nhìn chằm chằm vào cái trần nhà tối om khi cô nghĩ về tất cả những gì cô muốn làm với ngôi nhà này. Phòng bếp và phòng tắm cần hiện đại hoá nhưng việc nâng cấp này khá tốn kém và còn một số vấn đề mà nguồn tài chính của cô không sẵn sàng để giải quyết. Nhưng thay cửa chớp cùng với lớp sơn mới sẽ làm thay đổi diện mạo bên ngoài của nó nhiều; cô cũng muốn phá bỏ bức tường giữa phòng khách và phòng ăn, mở nó ra sẽ khiến cho phòng ăn mát mẻ hơn là tách hai phòng riêng biệt, với cái cửa tò vò mà cô có thể sơn một loại màu giả đá để trông nó như đá thật...
Cô thức tỉnh vì tiếng bíp khó chịu từ chiếc đồng hồ báo thức. Ít ra thứ chết tiệt này cũng đã đánh thức cô dậy vào lúc này, cô nghĩ rằng cô đã đá văng nó để nó yên lặng. Những con số đỏ lừ chiếu vào cô trong một căn phòng mờ tối làm cô phải chớp chớp mắt nhìn lại. “Á, khốn nạn thật!” cô lẩm bẩm với vẻ ghê tởm khi cô nhảy ra khỏi giường. 6h58’; nó đã bị tắt gần một tiếng nghĩa là cô đã muộn rồi. Rất muộn.
“Chết tiệt, chết tiệt, chết tiệt,” cô càu nhàu khi nhảy vào bồn tắm và nhảy ra một phút sau đó. Cô vừa đánh răng, vừa lao ra nhà bếp, mở can thức ăn cho BooBoo, kẻ đã ngồi sẵn sàng bên cái cái bát của nó và nhìn cô với vẻ giận dữ.
Cô cúi xuống bồn rửa và vặn nước để rửa sạch cái bàn chải. “Sao mày không như mọi hôm, nhảy xổ vào giường khi mày đói? Không, hôm nay mày quyết định chờ để bây giờ tao không có thời gian mà ăn nữa.”
BooBoo cho thấy rằng nó chẳng thèm quan tâm là cô có ăn hay không, quan trọng là nó đã có thức ăn.
Cô lao vào nhà tắm lần nữa, trang điểm qua loa, cuống cuồng đeo hoa tai, đồng hồ vào tay sau đó tóm lấy đống đồ mà cô luôn túm lấy khi cô vội bởi vì cô không phải lúng túng nhiều với nó: quần đen với áo bu dông lụa màu trắng và cuối cùng là chiếc áo jacket đỏ hợp thời trang. Cô nhét chân vào đôi giày, tóm lấy cái ví rồi phi ra cửa.
Điều đầu tiên cô nhìn thấy là một quý bà tóc xám nhỏ bé sống ở bên kia đường đang đổ rác.
Hôm nay là ngày thu nhặt rác.
“Quỷ tha ma bắt, chết tiệt, cứt, đái,...” Jaine lầm bầm khi cô quay trở lại nhà. “Tao đang cố gắng bớt chửi rủa đi đây,” cô cáu gắt với BooBoo khi cô lôi túi rác ra khỏi thùng và quấn chặt băng dính quanh nó, “nhưng mày và ông Congeniality làm tao không thể bớt được.”
BooBoo quay lưng lại với cô.
Cô lao ra cửa lần nữa, nhớ chưa khoá cửa, cô vội vã quay lại, sau đó kéo lê bịch rác kim loại to vứt xuống lề đường và đặt đồ hiến tặng buổi sáng vào trong nó rồi quẳng lên trên hai túi khác ở sẵn trong đó. Một lần nữa cô không cố gắng giữ yên lặng; cô hy vọng có thể đánh thức kẻ thiểu năng thiếu suy nghĩ trong ngôi nhà cạnh nhà cô.
Cô chạy lại chiếc xe của mình, một chiếc Dodge Viper màu đỏ anh đào yêu thích và nhìn áng chừng khi cô khởi động động cơ, quay bánh lái vài vòng làm chiếc xe xoay 180 độ. Chiếc xe đâm sầm vào ga-ra đằng sau tạo thành một tiếng ầm vang. Một tiếng vang ầm vang khác khi chiếc thùng của cô vướng vào thùng của gã hàng xóm và đập vào nó làm bắn cái nắp lăn xuống đường.
Jaine nhắm chặt mắt lại, gục đầu vào bánh lái; cô không muốn có cơn chấn động nào cả. Mặc dù có lẽ cô nên cho mình một chút chấn động; để ít nhất sau đó cô sẽ không phải lo lắng đi làm đúng giờ nhưng giờ thì rõ ràng không thể được. Cô không chửi thề mặc dù đó là những từ duy nhất mà cô muốn dùng.
Cô đỗ xe lại và ra ngoài. Cái cần thiết bây giờ là kiểm soát mình chứ không phải cơn thịnh nộ. Cô sửa lại cái thùng của cô, nhặt những túi bị lăn ra ngoài bỏ vào trong rồi đậy chặt cái nắp méo mó lên trên. Sau đó, cô đi ra cái thùng của gã hàng xóm để đặt nó thẳng lên nhưng bạn mong muốn gì từ một gã say đây- sau đó đi xuống đường để nhặt lại cái nắm thùng.
Nó dựa nghiêng ở lề đường trước cửa nhà gã hàng xóm. Khi cô cúi xuống nhặt nó lên, cô nghe thấy tiếng đóng sầm cửa sau lưng cô.
Cô đã đạt được mong muốn của mình: gã thiểu năng thiếu suy nghĩ ấy đã dậy.
“Cô làm cái quái quỷ gì ở đây thế?” gã quát tháo. Trông gã thật kinh dị, với chiếc quần thể thao mềm, chiếc áo phông bẩn thỉu rách rưới và cái quắc mắt độc ác trên khuôn mặt không cạo râu.
Cô quay trở lại cái thứ mà nếu mặc vào sẽ tồi hơn trang phục của gã hiện giờ, hai cái thùng, dằn mạnh cái nắp lên miệng thùng của gã. “Nhặt đống rác của anh,” cô gắt.
Đôi mắt gã toé lửa. Thực tế là chúng chỉ toé máu thôi nhưng mà tác dụng thì chẳng có gì khác nhau cả.
“Đây là những gì mà cô làm để phá giấc ngủ của tôi đấy hả? Cô là mụ đàn bà ồn ào đáng nguyền rủa nhất mà tôi từng gặp”
Sự thiếu công bằng trong lời nói của gã đã làm cô quên mất rằng cô hơi sợ gã. Jaine đứng hiên ngang trước mặt gã, cảm thấy vui mừng vì cô đã đi đôi giày cao hai inch giúp nâng cô lên cao tới... cằm của gã. Gần như là thế.
Cái gì sẽ xảy ra vì gã to lớn? Cô đang điên và điên thì có thể nện lại to lớn bất cứ lúc nào.
“Tôi ồn ào?” cô rít qua kẽ răng. Phải khó khăn lắm để nói to thế khi mà hàm của cô vẫn nghiến chặt lại nhưng cô vẫn cố gắng nói lại lần nữa. “Tôi ồn ào?” Cô chỉ thẳng ngón tay vào gã. Cô thực sự không muốn chạm vào gã bởi vì cái áo phông của gã rách rưới và vấy bẩn bởi thứ gì đó. “Tôi không phải là người đã đánh thức tất cả hàng xóm dậy vào ba giờ sáng nay với cái đống tạp nham mà anh gọi là xe ô tô. Vì Chúa, hãy mua ngay bộ giảm thanh đi! Tôi không phải là người đã đóng sầm cửa xe ô tô một lần, cửa nhà ba lần – vì cái gì, có phải anh quên mấy cái chai của anh và phải trở lại để lấy nó? – rồi để đèn hành lang sáng chiếu thẳng vào giường tôi, không cho tôi ngủ.”
Gã định mở miệng để chặn cô lại nhưng cô chưa nói xong. “Còn nữa, điều khủng khiếp nữa là có nhiều lý do hơn khi cho rằng con người cần ngủ vào ba giờ sáng hơn là vào hai giờ chiều, hay là” – cô nhìn đồng hồ – “7strong3’ sáng.” Chúa ơi, cô đã bị muộn quá rồi. “Vì thế hãy thôi đi, bạn thân mến! Bò trở lại với mấy cái chai của anh đi. Nếu anh uống đủ thì anh sẽ ngủ bất kể cái gì xảy ra.”
Gã lại mở miệng lần nữa. Jaine quên mất mình và thực sự dí ngón tay vào gã. Ôi! Bây giờ có lẽ cô phải luộc ngón tay mình mất. “Mai tôi sẽ mua trả anh cái thùng mới nên hãy ngậm miệng đi. Nếu anh làm bất cứ điều gì tổn thương đến con mèo của mẹ tôi, tôi sẽ xé nát từng tế bào của anh. Tôi sẽ xé nát DNA của anh ra để nó không thể hồi phục được nữa, và đó có lẽ là điều tốt đẹp cho thế giới này.” Cô đảo mắt qua bộ quần áo bẩn thỉu tả tơi, cái miệng không cạo râu của gã với một cái nhìn nghiêm khắc. “Anh hiểu tôi rồi chứ?”
Gã gật đầu.
Cô thở sâu, ghìm cơn giận lại. “Được! Thế là tốt! Chết tiệt, anh làm tôi lại chửi rủa; tôi đã cố gắng không làm thế.”
Gã ném cho cô một cái nhìn lạ lẫm.”Cô thực sự cần kiểm soát những lời chửi rủa chết giẫm đó.”
Cô gạt tóc và cô gắng nhớ không biết cô có chải nó sáng nay không. “Tôi bị muộn rồi,” cô nói. “Tôi không được ngủ tí nào, không bữa sáng, không cà phê. Tốt hơn là tôi nên rời khỏi đây trước khi làm anh bị thương.”
Gã gật đầu. “Ý kiến hay đấy. Tôi ghét phải bắt giữ cô.”
Cô nhìn chằm chằm vào gã, sửng sốt. “Cái gì?”
“Tôi là cảnh sát,” gã nói và sau đó quay vào trong nhà gã.
Jaine nhìn chằm chằm theo gã, choáng váng. Cảnh sát?
“Chó chết thật,” cô nói.
“Điều này thật lố bịch!” Nắm chặt ví đến nỗi những đốt ngón tay trở nên trắng bệch, người phụ nữ nhìn trừng trừng vào ngài hiệu trưởng. “Nó nói rằng nó không chạm vào con chuột đồng và con tôi không nói dối. Rõ ràng là thế!”
J. Clarence Cosgrove đã làm hiệu trưởng của trường cấp hai Ellington sáu năm và trước đó đã có hai mươi năm làm giáo viên. Ngài đã quen với việc tiếp chuyện các bậc phụ huynh đang nổi nóng, ngoại trừ người phụ nữ cao gầy đang ngồi trước mặt ngài và đứa trẻ ngồi hết sức bình thản cạnh cô ấy, khiến ngài cảm thấy mất bình tĩnh.
“Có một bằng chứng”
“Bà Whitcomb đã nói đỡ là Corin không bao giờ, không bao giờ làm đau một chú chuột đồng, phải không con yêu?”
“Không, thưa mẹ.” Giọng nói là ngọt ngào đến gần như phi lý nhưng đôi mắt đứa trẻ vẫn lạnh giá và không chớp khi nó nhìn chằm chằm vào ngài Cosgrove như thể cân nhắc tác động của lời phủ nhận đối với ngài.
“Thấy chưa, tôi đã bảo ngài mà!” người phụ nữ reo lên.
Ngài Cosgrove cố gắng lần nữa “Bà Whitcomb”
“ ... đã ghét Corin từ ngày đầu tiên đến trường. Bà ta mới là người mà ngài cần phải nói chuyện, không phải con tôi.” Đôi môi người phụ nữ dường như mỏng hơn vì giận dữ. “Tôi nói với bà ta hai tuần trước về những thứ rác rưởi mà bà ta nhồi nhét vào đầu bọn trẻ và tôi đã nói rằng trong khi tôi không thể kiểm soát được những gì bà ta nói với bọn trẻ, tôi hoàn toàn không muốn bà ta nói về” cô ném cái nhìn về phía Corin – “sex với con tôi. Đấy là lý do vì sao mà bà ta làm thế.”
“Bà Whitcomb được đánh giá là một giáo viên xuất sắc. Bà ấy không...”
“Bà ta đã làm thế! Đừng nói với tôi rằng những gì mà người đàn bà đó không làm trong khi hiển nhiên là bà ta đã làm! Tại sao? Tôi không nói điều xa hơn là bà ta đã tự tay giết con chuột đó!”
“Con chuột là thú cưng mà bà ấy đã mang đến trường để dạy bọn trẻ về...”
“Bà ta vẫn có thể giết chết nó. Lạy Chúa lòng lành, nó là một con chuột lớn,” người phụ nữ nói một cách thô bạo. “Tôi không hiểu tất cả những điều om sòm về việc Corin giết con chuột là cái gì trong khi nó không hề làm. Nó đang bị trừng phạt – trừng phạt – và tôi sẽ không để yên việc này. Hoặc ngài phải để tâm đến người đàn bà đó hoặc tôi sẽ làm điều đó thay cho ngài.”
Ngài Cosgrove tháo kính ra và lau sạch mắt kính một cách mệt mỏi, chỉ là làm một việc gì đó trong khi ngài cố gắng nghĩ cách làm dịu chất độc trong người đàn bà này trước khi bà ta phá huỷ sự nghiệp của một giáo viên tốt. Không thể dùng lý lẽ với bà ta; cho đến lúc này bà ta không cho ông nói một câu nào hoàn chỉnh. Ngài liếc nhìn Corin; đứa trẻ vẫn đang nhìn ngài, với một vẻ mặt thiên thần hoàn toàn đối lập với đôi mắt lạnh giá của nó.
“Tôi có thể nói chuyện riêng với bà không?” ngài đề nghị người phụ nữ.
Bà ta dường như vô cùng kinh ngạc. “Tại sao? Nếu ngài nghĩ ngài có thể thuyết phục tôi rằng đứa con yêu của tôi, Corin...”
“Chỉ một lúc thôi,” ngài ngắt lời bà ta, giấu đi sự thích thú là người được ngắt lời lần này. Từ biểu hiện của bà ta, bà ta hình như không thích điều này tẹo nào. “Xin bà.” Ngài nói thêm dù ngài đã cực kỳ lịch sự.
“Thôi được” bà ta nói một cách miễn cưỡng. “Corin, con yêu, đi ra ngoài nhé. Hãy đứng ngay gần cửa, chỗ nào mà mẹ có thể nhìn thấy con ấy.”
“Vâng thưa mẹ”
Cosgrove đứng dậy đóng chặt cửa sau lưng đứa trẻ. Bà ta cảnh giác sự thay đổi này vì bà ta không thể nhìn thấy con mình và nhổm nửa người khỏi ghế.
“Xin mời bà,” ngài nói lại. “Ngồi xuống.”
“Nhưng Corin... ”
“ ...sẽ ổn thôi.” Ngài lại ghi thêm một điểm nữa, ngài nghĩ. Ngài ngồi xuống và cầm bút lên, nhỏ ít mực ra giấy thấm khi ngài cố gắng mở đầu một cách khôn khéo. Không có cách nào đủ khôn khéo với người phụ nữ này, ngài nhận ra điều đấy và quyết định nói thẳng vào vấn đề.
“Bà đã bao giờ xem xét đến việc giúp đỡ Corin chưa? Tìm một nhà tâm lý trẻ nhỏ tốt...”
“Ngài có điên không?” bà ta rít lên, mặt bà ta nhăn nhúm lại vì cơn tức giận tức thời khi bà ta chồm lên. “Corin không cần nhà tâm lý! Không có gì không ổn với nó hết. Vấn đề là với mụ chó cái đó, không phải con tôi. Tôi nên biết rằng cuộc gặp này thật lãng phí thời gian mới phải, ngài đứng về phía mụ ta.”
“Tôi muốn những gì tốt nhất cho Corin,” ngài nói, cố giữ cho giọng nói được bình tĩnh. “Con chuột chỉ là rắc rối gần nhất, không phải rắc rối đầu tiên. Đó là kiểu hành vi gây rối đã đi quá xa so với trò tinh quái thông thường... ”
“Những đứa trẻ khác ghen tị với nó,” bà ta bồi thêm. “Tôi biết lũ con hoang đó đã chế nhạo con tôi thế nào và mụ chó cái đó không làm gì để ngăn chặn hay bảo vệ nó. Nó kể với tôi mọi thứ và nếu như ngài nghĩ tôi để nó sống ở trường này và bị săn lùng... ”
“Bà đúng,” ngài nói nhẹ nhàng. Trên bảng ghi điểm, số lần ngắt lời của bà ta nhiều hơn nhưng đây mới là cái quan trọng. “Một trường học khác có lẽ tốt hơn, trong trường hợp này. Corin không thích hợp ở đây, tôi có thể giới thiệu một số trường tư thục khá tốt...”
“Không phải lo.” Bà ta bật dậy và sải bước ra cửa. “Tôi không thể tưởng tượng được tại sao ngài nghĩ tôi tin vào lời giới thiệu của ngài.” Bà ta nói, đẩy mạnh cửa và tóm lấy tay Corin.
“Đi theo mẹ, con yêu. Con không bao giờ phải trở lại đây nữa.”
“Vâng, thưa mẹ.”
Cosgrove đi đến cửa sổ và nhìn khi hai mẹ con họ đi vào trong chiếc Pontiac cũ loại hai cửa màu vàng, với những đốm lỗ chỗ màu nâu gỉ sét ở cái chắn bùn. Ngài đã giải quyết được vấn đề tức thời là bảo vệ được bà Whitcomb nhưng ngài cũng ý thức được rằng vấn đề lớn hơn đã vừa bước ra khỏi văn phòng ngài. Chúa sẽ giúp đỡ những giáo viên ở ngôi trường mà Corin sẽ học. Có thể, một nơi nào đó dưới con đường này, một người nào đó sẽ bước vào, đưa Corin vào khuôn khổ trước khi xảy ra sự huỷ hoại lớn hơn... trừ phi điều đó quá muộn.
Ra ngoài đi vào xe, người phụ nữ lái xe như một xác chết, im lìm trong sự giận dữ cho nên khi họ ra khỏi tầm nhìn của ngôi trường. Bà ta dừng lại tại biển cho dừng rồi bất ngờ giáng cho Corin một cái tát mạnh đến nỗi đầu của nó đập vào cửa sổ.
“Đồ con hoang,” bà ta nghiến răng. “Tại sao mày dám làm tao bẽ mặt như thế! Bị gọi đến phòng hiệu trường và bị nói như thể tao là một đứa đần độn. Mày biết rằng mày sẽ nhận được gì khi về đến nhà phải không? Phải không?” Bà thét hai từ cuối vào mặt nó.
“Vâng, thưa mẹ.” Khuôn mặt đứa trẻ không biểu lộ điều gì cả nhưng trong đôi mắt nó một tia sáng lấp lánh gần như là sự đề phòng.
Bà ta nắm chặt vô lăng bằng cả hai tay như thể đang cố gắng bóp nghẹt nó. “Mày sẽ trở nên hoàn hảo nếu như tao ném nó vào mày. Mày có nghe tao nói không? Con tao sẽ phải là người hoàn hảo”.
Warren, Michigan, 2000
Jaine Bright thức dậy trong một tâm trạng tồi tệ.
Hàng xóm của cô, gã hàng xóm tai hoạ, đã tạo tiếng gầm rú ầm nhà vào ba giờ sáng. Nếu như chiếc ô tô của gã có bộ giảm thanh đi chăng nữa thì nó đã ngừng hoạt động từ lâu rồi. Không may, giường của cô lại nằm cùng phía với ngôi nhà và lối lái xe của gã, thậm chí cô quấn gối quanh đầu cũng không thể chặn âm thanh từ chiếc Pontiac động cơ tám kỳ ấy được. Gã đóng sầm cửa ô tô, bật đèn hành lang với cách thiết kế quỷ quái là chiếu thẳng vào mắt cô nếu cô nằm quay mặt ra cửa, mà thực ra cô đã nằm như vậy – gã đóng sầm cửa ba lần khi gã đi vào, đi ra một vài phút sau đó và khi gã quay vào, hiển nhiên là gã đã quên cái đèn hành lang bởi vì một vài phút sau, đèn trong nhà bếp tắt nhưng cái đèn hành lang chết tiệt ấy vẫn cứ sáng.
Nếu như cô biết cô có người hàng xóm như thế trước khi mua ngôi nhà này thì cô sẽ không bao giờ lớ xớ đến gần nó. Trong vòng hai tuần, cô đã sống ở đây, gã đã một tay phá huỷ hết tất cả niềm vui mà cô có khi mua ngôi nhà đầu tiên của mình.
Gã là một kẻ say xỉn. Tại sao gã không thể là một kẻ say xỉn hạnh phúc? Cô chua chát tự hỏi. Không, gã là một kẻ cau có, một kẻ nát rượu, loại người mà cô sợ hãi ngay cả việc cho con mèo đi ra ngoài khi gã ở nhà. BooBoo chẳng hơn gì một con mèo bình thường – nó thậm chí chẳng phải của cô – nhưng mẹ cô yêu nó, vì thế Jaine không muốn có bất cứ điều gì xảy ra với nó khi cô tạm thời trông nom. Cô sẽ không thể đối mặt với mẹ cô nếu cha mẹ cô trở về từ kỳ nghỉ giấc mơ, du lịch quanh châu Âu trong sáu tuần, mà thấy Boo Boo chết hoặc mất tích.
Hàng xóm của cô có ý đồ đó với Boo Boo tội nghiệp bởi vì gã đã thấy dấu chân nó trên kính chắn gió và mui xe của gã. Qua cách phản ứng của gã, bạn sẽ nghĩ rằng gã đang lái một chiếc Roll mới chứ không phải là cái xe Pontiac cũ kỹ đã dùng mười năm với tiếng kêu om xòm như nông dân được mùa.
Đúng là vận hạn của cô, cô đi làm cùng lúc với gã; ít nhất cô cho rằng lúc đó gã đã đi làm. Nhưng giờ cô nghĩ rằng có thể gã đã đi mua thêm rượu. Nếu như gã có làm việc đi chăng nữa thì giờ làm việc của gã cũng thật kỳ quặc bởi vì cho đến nay, cô không thể biết được khi nào thì gã đi, khi nào gã về.
Dù sao, cô đã cố gắng tử tế vào hôm gã phát hiện ra vết chân, cô thậm chí đã cười với gã, xem xét mức độ cáu kỉnh của gã chỉ vì bữa tiệc mừng tân gia, cô đã đánh thức gã dậy vào hai giờ chiều! – Đây là nỗ lực thực sự của cô. Nhưng gã không thèm chú ý chút nào vào nụ cười cầu hoà của cô, thay vào đó, ngay khi vừa đặt mông xuống ghế, gã bùng lên. “Còn việc giữ con mèo đáng nguyền rủa nhà cô khỏi ô tô của tôi thì thế nào hả quý cô!”
Nụ cười đóng băng trên khuôn mặt cô. Jaine ghét vì đã phí hoài nụ cười đó, đặc biệt với gã râu ria đần độn cáu bẳn có đôi mắt toé máu này. Một vài lời bình luận sâu cay nảy ra trong đầu cô nhưng cô dẹp nó đi. Rốt cuộc cô chỉ là người hàng xóm mới và cô thì không muốn gây rắc rối với gã này. Điều cuối cùng cô mong muốn là chiến tranh giữa họ. Cô quyết định biểu hiện một cử chỉ thân thiện nữa mặc dù hiển nhiên nó chẳng có tác dụng gì suốt bữa tiệc.
“Tôi xin lỗi,” cô nói, giữ giọng nói thật bình thản. “Tôi sẽ cố gắng để mắt đến nó. Tôi giữ nó hộ bố mẹ tôi vì thế nó sẽ không ở đây lâu nữa đâu. Chỉ năm tuần nữa thôi.”
Gã càu nhàu những gì cô không nghe rõ, đóng sầm cánh của ô tô lại rồi rồ ga, tiếng động cơ gầm rú nhưng sấm nổ. Jaine vểnh tai lên nghe. Thân chiếc Pontiac trông thật kinh khủng nhưng động cơ chạy hết sức trơn tru như thể có rất nhiều chiến mã bên dưới cái mui xe ấy.
Ngoại giao rõ ràng chẳng ăn thua với gã này.
Bây giờ thì xem con người gã, đánh thức tất cả hàng xóm dậy vào ba giờ sáng bằng chiếc xe trời đánh của mình. Bất công là, điều đó lại diễn ra sau khi gã cáu kỉnh với cô vì đánh thức gã dậy vào buổi chiều, khiến cô muốn diễu hành đến cửa nhà gã, ấn chuông cửa cho đến khi gã chịu dậy và tỉnh táo như tất cả mọi người khác.
Chỉ có một vấn đề nhỏ là cô hơi hơi sợ gã.
Cô không thích điều đó tẹo nào, Jaine thường không lùi bước trước bất cứ ai cả nhưng gã này khiến cô cảm thấy không thoải mái. Cô thậm chí còn chẳng biết tên gã bởi vì hai lần gặp gã, đều không theo kiểu “xin chào, tên tôi là vân vân và vân vân” như những cuộc gặp gỡ bình thường khác. Tất cả những gì cô biết là gã thật thô lỗ và dường như gã còn chẳng có một công việc bình thường nữa. Điều tốt đẹp nhất có thể nghĩ hộ gã là vì say rượu mà gã trở nên bần tiện và tiêu cực như vậy. Còn điều tồi tệ nhất là, gã dính líu đến việc phi pháp nào đó khiến cho từ nguy hiểm thêm vào danh sách những tính cách tồi tệ của gã.
Gã to lớn, vạm vỡ với mái tóc cắt ngắn đến nỗi trông gã chẳng khác gì bọn đầu trọc du côn. Mỗi lần nhìn thấy gã, gã trông như thể chưa cạo râu hai ba ngày rồi. Thêm vào đó là đôi mắt toé lửa và hay cáu kỉnh, cô nghĩ gã đúng là một kẻ say xỉn. Thực tế là việc gã to lớn vạm vỡ chỉ khiến cô càng cảm thấy không thoải mái. Đáng ra cô đã có những láng giềng tốt và an toàn nhưng cô không thể cảm thấy an toàn khi hắn là láng giềng của cô.
Lẩm bẩm một mình, cô ra khỏi giường và kéo rèm cửa xuống. Cô đã học được qua nhiều năm rằng không nên che cửa sổ vì nếu đồng hồ báo thức không đánh thức được cô thì ánh mặt trời sẽ làm điều đó. Bình minh giúp cô ra khỏi giường tốt hơn bất cứ tiếng leng keng ồn ào nào. Sau một vài lần, cô thấy chiếc đồng hồ bị đá xuống sàn nhà, nên cô cho rằng nó đã làm cô nổi giận đến mức tấn công nó nhưng không đủ để đánh thức cô.
Bây giờ thì nhà cô đang chìm trong bóng tối. Rèm cửa mỏng để người ngoài không thể nhìn vào trong trừ phi đèn sáng, và cô chỉ che rèm sau khi cô tắt bóng đèn đi ngủ. Nếu như hôm nay cô muộn làm thì đấy là lỗi của gã hàng xóm vì đã bắt cô phải dựa vào đồng hồ báo thức thay vì dựa vào mặt trời.
Cô vấp vào BooBoo khi cô quay trở lại giường. Con mèo giật mình nhảy lên kêu ngoao ngoao khiến cô đau tim. “Chúa ơi! BooBoo, mày làm tao chết khiếp.” Cô thường không nuôi thú trong nhà và cô luôn quên mất phải nhìn ngó khi đi. Tại sao mẹ cô lại muốn cô trông hộ con mèo mà không phải là Shelley hay Dave. Những chú nhóc nhà họ có thể chơi với BooBoo và làm cho BooBoo thấy thoải mái. Bây giờ đang nghỉ hè nên thế nào chẳng có đứa nào đó ở nhà suốt ngày.
Nhưng khôônggg, Jaine phải giữ BooBoo. Không quan tâm rằng cô độc thân, làm việc năm ngày một tuần và không nuôi thú. Nếu cô có một con thú thì kiểu gì nó cũng không giống con BooBoo. Nó luôn trề môi ra một cách nham hiểm từ khi nó bị thiến và nó đền bù cho mình bằng phá hoại đồ đạc. Chỉ trong một tuần, nó đã chiến đấu cào xé cái sofa đến mức cô phải bọc lại.
Và BooBoo không thích cô. Nó chỉ thích cô vừa đủ khi nó còn ở nhà nó, lượn lờ xung quanh để được vuốt ve nhưng nó không thích ở nhà cô tẹo nào. Mỗi khi cô cố gắng vuốt ve nó, nó cong người và gầm gè với cô.
Cuối cùng những gì Jaine nhận được là Shelly đã điên tiết với Jaine vì mẹ đã chọn Jaine làm người trông nom BooBoo yêu dấu. Shelley là chị cả và hiển nhiên là có cuộc sống ổn định hơn cơ mà. Không có lý gì chọn Jaine mà không chọn cô cả. Jaine đồng ý với cô nhưng điều đó cũng chẳng giúp Shelly cảm thấy đỡ tổn thương hơn. Không, nhưng cái gì là cuối cùng đây khi mà David, ông anh trai kém Shelly một tuổi cũng tức giận với Jaine.
Không phải vì BooBoo, David rất dị ứng với lũ mèo. Không, cái khiến David tức giận là cha cô đã gửi xe trong ga-ra của cô khiến cho cô không thể đậu xe trong chính ga-ra của mình bởi vì nó chỉ có thể chứa được một chiếc xe và thực sự là bất tiện chết đi được. Cô mong rằng David sẽ giữ cái xe đáng nguyền rủa này. Cô mong cha cô sẽ giữ nó trong ga-ra của ông nhưng ông sợ phải để nó lại không có ai chăm sóc trong sáu tuần. Cô hiểu điều đó nhưng cô không hiểu tại sao cô lại phải trông nom cả con mèo lấy cái xe. Shelly không hiểu tại sao là con mèo, David không hiểu tại sao là cái xe, còn Jaine thì chẳng hiểu cái gì hết.
Cả anh trai và chị gái đều tức giận với cô, BooBoo đã phá hoại một cách có hệ thống ghế sofa nhà cô, cô thì sợ hãi có gì sẽ xảy đến với cái xe của cha cô và gã hàng xóm say bí tỉ thì làm cho cuộc sống của cô trở nên khốn khổ.
Chúa ơi, tại sao cô lại đi mua cái nhà này chứ? Nếu cô vẫn ở trong căn hộ của cô thì sẽ chẳng có gì xảy ra cả bởi gì cô không có ga-ra và lũ thú cưng không được phép ở đó.
Nhưng cô đã yêu vùng này với những ngôi nhà tiêu biểu cho những năm bốn mươi của thế kỷ 19 và với giá rẻ tương ứng. Cô đã thấy sự pha trộn tuyệt vời giữa những con người ở đây, từ những gia đình trẻ có con nít đến những người đã nghỉ hưu mà con cái họ đến thăm vào mỗi chủ nhật. Một số người già hơn thậm chí ngồi ở hiên nhà suốt buổi chiều mát rượi, vẫy tay với những người đi qua và con nít thì chơi đùa phía trong hàng rào mà không phải lo lắng sẽ bị xe đâm phải. Cô nên kiểm tra tất cả hàng xóm của mình mới phải nhưng nhìn qua thì đây có vẻ nhưng một nơi an toàn và tốt đẹp cho một người phụ nữ độc thân sống và cô đã run lên vì xúc động khi tìm thấy một ngôi nhà vững chãi và còn tốt với giá rẻ.
Bởi vì nghĩ rằng chắc chắn gã hàng xóm sẽ không để cô ngủ yên trở lại, Jaine đan tay sau đầu, nhìn chằm chằm vào cái trần nhà tối om khi cô nghĩ về tất cả những gì cô muốn làm với ngôi nhà này. Phòng bếp và phòng tắm cần hiện đại hoá nhưng việc nâng cấp này khá tốn kém và còn một số vấn đề mà nguồn tài chính của cô không sẵn sàng để giải quyết. Nhưng thay cửa chớp cùng với lớp sơn mới sẽ làm thay đổi diện mạo bên ngoài của nó nhiều; cô cũng muốn phá bỏ bức tường giữa phòng khách và phòng ăn, mở nó ra sẽ khiến cho phòng ăn mát mẻ hơn là tách hai phòng riêng biệt, với cái cửa tò vò mà cô có thể sơn một loại màu giả đá để trông nó như đá thật...
Cô thức tỉnh vì tiếng bíp khó chịu từ chiếc đồng hồ báo thức. Ít ra thứ chết tiệt này cũng đã đánh thức cô dậy vào lúc này, cô nghĩ rằng cô đã đá văng nó để nó yên lặng. Những con số đỏ lừ chiếu vào cô trong một căn phòng mờ tối làm cô phải chớp chớp mắt nhìn lại. “Á, khốn nạn thật!” cô lẩm bẩm với vẻ ghê tởm khi cô nhảy ra khỏi giường. 6h58’; nó đã bị tắt gần một tiếng nghĩa là cô đã muộn rồi. Rất muộn.
“Chết tiệt, chết tiệt, chết tiệt,” cô càu nhàu khi nhảy vào bồn tắm và nhảy ra một phút sau đó. Cô vừa đánh răng, vừa lao ra nhà bếp, mở can thức ăn cho BooBoo, kẻ đã ngồi sẵn sàng bên cái cái bát của nó và nhìn cô với vẻ giận dữ.
Cô cúi xuống bồn rửa và vặn nước để rửa sạch cái bàn chải. “Sao mày không như mọi hôm, nhảy xổ vào giường khi mày đói? Không, hôm nay mày quyết định chờ để bây giờ tao không có thời gian mà ăn nữa.”
BooBoo cho thấy rằng nó chẳng thèm quan tâm là cô có ăn hay không, quan trọng là nó đã có thức ăn.
Cô lao vào nhà tắm lần nữa, trang điểm qua loa, cuống cuồng đeo hoa tai, đồng hồ vào tay sau đó tóm lấy đống đồ mà cô luôn túm lấy khi cô vội bởi vì cô không phải lúng túng nhiều với nó: quần đen với áo bu dông lụa màu trắng và cuối cùng là chiếc áo jacket đỏ hợp thời trang. Cô nhét chân vào đôi giày, tóm lấy cái ví rồi phi ra cửa.
Điều đầu tiên cô nhìn thấy là một quý bà tóc xám nhỏ bé sống ở bên kia đường đang đổ rác.
Hôm nay là ngày thu nhặt rác.
“Quỷ tha ma bắt, chết tiệt, cứt, đái,...” Jaine lầm bầm khi cô quay trở lại nhà. “Tao đang cố gắng bớt chửi rủa đi đây,” cô cáu gắt với BooBoo khi cô lôi túi rác ra khỏi thùng và quấn chặt băng dính quanh nó, “nhưng mày và ông Congeniality làm tao không thể bớt được.”
BooBoo quay lưng lại với cô.
Cô lao ra cửa lần nữa, nhớ chưa khoá cửa, cô vội vã quay lại, sau đó kéo lê bịch rác kim loại to vứt xuống lề đường và đặt đồ hiến tặng buổi sáng vào trong nó rồi quẳng lên trên hai túi khác ở sẵn trong đó. Một lần nữa cô không cố gắng giữ yên lặng; cô hy vọng có thể đánh thức kẻ thiểu năng thiếu suy nghĩ trong ngôi nhà cạnh nhà cô.
Cô chạy lại chiếc xe của mình, một chiếc Dodge Viper màu đỏ anh đào yêu thích và nhìn áng chừng khi cô khởi động động cơ, quay bánh lái vài vòng làm chiếc xe xoay 180 độ. Chiếc xe đâm sầm vào ga-ra đằng sau tạo thành một tiếng ầm vang. Một tiếng vang ầm vang khác khi chiếc thùng của cô vướng vào thùng của gã hàng xóm và đập vào nó làm bắn cái nắp lăn xuống đường.
Jaine nhắm chặt mắt lại, gục đầu vào bánh lái; cô không muốn có cơn chấn động nào cả. Mặc dù có lẽ cô nên cho mình một chút chấn động; để ít nhất sau đó cô sẽ không phải lo lắng đi làm đúng giờ nhưng giờ thì rõ ràng không thể được. Cô không chửi thề mặc dù đó là những từ duy nhất mà cô muốn dùng.
Cô đỗ xe lại và ra ngoài. Cái cần thiết bây giờ là kiểm soát mình chứ không phải cơn thịnh nộ. Cô sửa lại cái thùng của cô, nhặt những túi bị lăn ra ngoài bỏ vào trong rồi đậy chặt cái nắp méo mó lên trên. Sau đó, cô đi ra cái thùng của gã hàng xóm để đặt nó thẳng lên nhưng bạn mong muốn gì từ một gã say đây- sau đó đi xuống đường để nhặt lại cái nắm thùng.
Nó dựa nghiêng ở lề đường trước cửa nhà gã hàng xóm. Khi cô cúi xuống nhặt nó lên, cô nghe thấy tiếng đóng sầm cửa sau lưng cô.
Cô đã đạt được mong muốn của mình: gã thiểu năng thiếu suy nghĩ ấy đã dậy.
“Cô làm cái quái quỷ gì ở đây thế?” gã quát tháo. Trông gã thật kinh dị, với chiếc quần thể thao mềm, chiếc áo phông bẩn thỉu rách rưới và cái quắc mắt độc ác trên khuôn mặt không cạo râu.
Cô quay trở lại cái thứ mà nếu mặc vào sẽ tồi hơn trang phục của gã hiện giờ, hai cái thùng, dằn mạnh cái nắp lên miệng thùng của gã. “Nhặt đống rác của anh,” cô gắt.
Đôi mắt gã toé lửa. Thực tế là chúng chỉ toé máu thôi nhưng mà tác dụng thì chẳng có gì khác nhau cả.
“Đây là những gì mà cô làm để phá giấc ngủ của tôi đấy hả? Cô là mụ đàn bà ồn ào đáng nguyền rủa nhất mà tôi từng gặp”
Sự thiếu công bằng trong lời nói của gã đã làm cô quên mất rằng cô hơi sợ gã. Jaine đứng hiên ngang trước mặt gã, cảm thấy vui mừng vì cô đã đi đôi giày cao hai inch giúp nâng cô lên cao tới... cằm của gã. Gần như là thế.
Cái gì sẽ xảy ra vì gã to lớn? Cô đang điên và điên thì có thể nện lại to lớn bất cứ lúc nào.
“Tôi ồn ào?” cô rít qua kẽ răng. Phải khó khăn lắm để nói to thế khi mà hàm của cô vẫn nghiến chặt lại nhưng cô vẫn cố gắng nói lại lần nữa. “Tôi ồn ào?” Cô chỉ thẳng ngón tay vào gã. Cô thực sự không muốn chạm vào gã bởi vì cái áo phông của gã rách rưới và vấy bẩn bởi thứ gì đó. “Tôi không phải là người đã đánh thức tất cả hàng xóm dậy vào ba giờ sáng nay với cái đống tạp nham mà anh gọi là xe ô tô. Vì Chúa, hãy mua ngay bộ giảm thanh đi! Tôi không phải là người đã đóng sầm cửa xe ô tô một lần, cửa nhà ba lần – vì cái gì, có phải anh quên mấy cái chai của anh và phải trở lại để lấy nó? – rồi để đèn hành lang sáng chiếu thẳng vào giường tôi, không cho tôi ngủ.”
Gã định mở miệng để chặn cô lại nhưng cô chưa nói xong. “Còn nữa, điều khủng khiếp nữa là có nhiều lý do hơn khi cho rằng con người cần ngủ vào ba giờ sáng hơn là vào hai giờ chiều, hay là” – cô nhìn đồng hồ – “7strong3’ sáng.” Chúa ơi, cô đã bị muộn quá rồi. “Vì thế hãy thôi đi, bạn thân mến! Bò trở lại với mấy cái chai của anh đi. Nếu anh uống đủ thì anh sẽ ngủ bất kể cái gì xảy ra.”
Gã lại mở miệng lần nữa. Jaine quên mất mình và thực sự dí ngón tay vào gã. Ôi! Bây giờ có lẽ cô phải luộc ngón tay mình mất. “Mai tôi sẽ mua trả anh cái thùng mới nên hãy ngậm miệng đi. Nếu anh làm bất cứ điều gì tổn thương đến con mèo của mẹ tôi, tôi sẽ xé nát từng tế bào của anh. Tôi sẽ xé nát DNA của anh ra để nó không thể hồi phục được nữa, và đó có lẽ là điều tốt đẹp cho thế giới này.” Cô đảo mắt qua bộ quần áo bẩn thỉu tả tơi, cái miệng không cạo râu của gã với một cái nhìn nghiêm khắc. “Anh hiểu tôi rồi chứ?”
Gã gật đầu.
Cô thở sâu, ghìm cơn giận lại. “Được! Thế là tốt! Chết tiệt, anh làm tôi lại chửi rủa; tôi đã cố gắng không làm thế.”
Gã ném cho cô một cái nhìn lạ lẫm.”Cô thực sự cần kiểm soát những lời chửi rủa chết giẫm đó.”
Cô gạt tóc và cô gắng nhớ không biết cô có chải nó sáng nay không. “Tôi bị muộn rồi,” cô nói. “Tôi không được ngủ tí nào, không bữa sáng, không cà phê. Tốt hơn là tôi nên rời khỏi đây trước khi làm anh bị thương.”
Gã gật đầu. “Ý kiến hay đấy. Tôi ghét phải bắt giữ cô.”
Cô nhìn chằm chằm vào gã, sửng sốt. “Cái gì?”
“Tôi là cảnh sát,” gã nói và sau đó quay vào trong nhà gã.
Jaine nhìn chằm chằm theo gã, choáng váng. Cảnh sát?
“Chó chết thật,” cô nói.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook