Mr Đà Điểu Của Tôi
-
Chương 77: Cuộc sống ở hai thành phố (2)
Trên bếp ga là một nồi rau luộc, nước trong nồi đã gần cạn sạch, rau thì đã chuyển màu vàng tự bao giờ, Cố Minh Tịch giơ chân tắt bếp rồi quỳ xuống bên cạnh Lý Hàm, gọi to: “Mẹ ơi, mẹ ơi!”
Cậu cúi xuống, há miệng cắn vạt áo Lý Hàm. Toàn thân chị mềm oặt, hoàn toàn không có chút phản ứng nào.
“Mẹ ơi! Mẹ ơi mẹ tỉnh đi! Mẹ ơi!” Cố Minh Tịch gọi thêm vài tiếng nữa nhưng Lý Hàm vẫn không mảy may động đậy. Cậu thực sự bối rối, lại không dám tùy tiện động vào người mẹ, liền lao vào phòng khách chộp lấy điện thoại di động bấm số 120 (cấp cứu TQ).
Mắt Cố Minh Tịch rơm rớm nước khi đọc địa chỉ, giọng cậu cũng run rẩy tột độ nhưng cậu vẫn cố kìm nén để nước mắt không rơi. Cậu biết lúc này nước mắt là thứ vô dụng nhất, cho dù Lý Hàm có ra sao thì cậu vẫn là đứa con duy nhất của chị, là người thân máu mủ ruột già nhất của chị. Việc cậu phải làm không phải ngồi đó khóc lóc mà phải bình tĩnh xử lý mọi việc cho thật sáng suốt.
Trong thời gian đợi xe cấp cứu, Cố Minh Tịch nhanh chóng nhét chứng minh thư, thẻ bảo hiểm, ví tiền… của Lý Hàm vào cặp sách của mình. Suy nghĩ một lúc rồi cậu quyết định gọi điện thoại cho Lý Mục. Lý Mục vừa nghe thấy thế thì sốt sắng vô cùng, liền nói: “Đừng cuống, cậu tới ngay đây.”
Sau vài phút xe cấp cứu đã tới. Bác sĩ và các y tá tiến hành kiểm tra sơ bộ ngay tại chỗ cho Lý Hàm. Xác nhận chị chỉ bị ngất đi, họ mới khiêng Lý Hàm lên băng ca.
Lý Mục phóng xe điện tới, đi cùng Cố Minh Tịch tới bệnh viện.
Trong phòng cấp cứu ở bệnh viện, bác sĩ hỏi Cố Minh Tịch về tình trạng sức khỏe gần đây của Lý Hàm. Cố Minh Tịch nói Lý Hàm dạo này luôn thấy mệt mỏi, mặt mũi vàng vọt, không muốn ăn uống. Mấy hôm trước chị cứ nói là thấy bụng trướng đau, lại còn sốt nhẹ bèn bảo uống một viên thuốc hạ sốt rồi đi ngủ qua đêm là khỏi, vì vậy cả hai mẹ con cũng không mấy bận tâm.
Bác sĩ hỏi: “Trước đây bệnh nhân đã từng mắc bệnh mãn tính nào chưa?”
Cố Minh Tịch ra hiệu cho Lý Mục đưa sổ y bạ cho bác sĩ xem và đáp: “Mười một, mười hai năm trước mẹ cháu bị viêm gan A nhưng đã khỏi hẳn rồi.”
Bác sĩ gật đầu nói: “Tôi biết rồi, đầu tiên cho bệnh nhân chụp CT cái đã.”
Chụp CT cho các bệnh nhân cấp cứu có kết quả chỉ sau hai tiếng. Bác sĩ gọi Cố Minh Tịch và Lý Hàm vào phòng với sắc mặt nghiêm trọng, ông nói rằng theo chẩn đoán ban đầu thì trong gan của Lý Hàm có một khối u, chưa rõ là lành tính hay ác tính, phải lấy mẫu xét nghiệm mới biết được. Theo tình hình trước mắt thì nhiều khả năng là ác tính, bác sĩ mong người nhà chuẩn bị sẵn tư tưởng. Dựa vào kích thước của khối u, nếu khẳng định là ác tính thì chính là ung thư gan giai đoạn hai.
Tối hôm đó Cố Minh Tịch và Lý Mục thức suốt đêm, hai cậu cháu ở trong bệnh viện, Lý Hàm vẫn chưa tỉnh lại. Sáng sớm hôm sau Lý Thuần ở huyện bên cạnh vội vàng trở về, vì là phụ nữ nên bác Lý Thuần chăm sóc cho bệnh nhân cẩn thận hơn Lý Mục rất nhiều. Cố Minh Tịch thì túc trực bên giường bệnh của mẹ. Đầu óc cậu trống rỗng, lúc nào cũng có cảm giác đây không phải sự thực.
Ung thư… Cậu chưa bao giờ nghĩ hai từ này có liên quan đến mẹ mình. Thoạt nhìn Lý Hàm rất khỏe mạnh, chị mới bốn mươi sáu tuổi, chỉ cần ăn mặc đẹp một chút thì ai cũng phải công nhận chị là một người phụ nữ trung niên đoan trang xinh đẹp.
Đã có lần Cố Minh Tịch còn nói đùa với mẹ là sau khi về tỉnh Z, nếu mẹ muốn tìm bạn trai thì cậu sẽ không phản đối.
“Nhưng mẹ phải để con xem trước xem đó có phải là người tốt hay không!” Lúc ấy Cố Minh Tịch rúc vào người mẹ, hai người cùng nhìn vào gương. Cậu chăm chú nhìn Lý Hàm trong gương, người mẹ trước kia cậu phải ngước lên nhìn giờ chỉ cao tới cằm cậu. Cậu nói tiếp: “Mẹ vẫn còn xinh đẹp lắm!”
Lúc ấy hai má Lý Hàm hơi đỏ, chị ôm lấy eo con trai và nói: “Già thế này còn tìm bạn trai gì nữa. Tâm nguyện của mẹ chỉ là được nhìn thấy con thuận lợi tốt nghiệp đại học, tốt nhất là có thể lấy tấm bằng nghiên cứu sinh, rồi có được một công việc tốt, cưới một cô gái ngoan ngoãn về làm vợ, sau đó sinh một đứa con để mẹ trông thôi.”
Ai cũng nói ở hiền gặp lành. Lý Hàm trăm phần trăm là người tốt, chị tốt bụng dịu dàng, rộng rãi khéo léo. Đứng trên cương vị làm vợ, làm con gái, làm mẹ hay làm chị đều tròn trách nhiệm, điều này không ai có thể nghi ngờ. Trước đây khi còn công tác ở công ty kim khí, chị cũng rất được mọi người yêu mến. Sau biết chuyện Cố Quốc Tường ngoại tình bị vỡ lở, mọi người trong nhà máy đều ngầm ủng hộ Lý Hàm. Thời gian đó danh tiếng của Cố Quốc Tường trong công ty tụt dốc thảm hại. Vậy mà cuối cùng Lý Hàm vẫn lấy suy nghĩ cho mọi người, chị chấp nhận ly hôn trong yên ả. Không biết bao nhiêu người phụ nữ đã phải tiếc nuối thay chị, còn đàn ông thì ai cũng tán thưởng, họ cho rằng một người phụ nữ đầy khí phách như chị chắc chắn sau này sẽ được hưởng quả ngọt.
Cố Minh Tịch vẫn luôn cho rằng mai sau Lý Hàm sẽ được hưởng hạnh phúc. Chị sẽ tìm thấy một người bạn đời phù hợp với mình rồi sống yên ổn đến già trong thành phố nhỏ bé này. Xưa nay cậu chưa từng nghĩ cái chết đang kề cận mẹ mình.
Giữa trưa Lý Hàm tỉnh lại, thấy chị gái và em trai bên giường bệnh với gương mặt nặng nề, chị đã có dự cảm trong lòng. Tranh thủ thời điểm thích hợp, chị quyết định nói chuyện với Cố Minh Tịch. Chị yêu cầu con trai không được nói dối mình, mà phải nói thật cho chị biết là mình bị bệnh gì.
Cố Minh Tịch nói: “Mẹ này, người ta vẫn còn đang xét nghiệm mà, hai ngày nữa mới có kết quả!”
“Ung thư phải không?” Lý Hàm hỏi.
“Chưa chắc chắn.”
Nhìn gương mặt gầy gò của Cố Minh Tịch, Lý Hàm giơ tay xoa má cậu rồi nhoẻn miệng cười, nói: “Yên tâm, mẹ không dễ chết vậy đâu. Mẹ mà chết thì con phải làm thế nào?”
Hai ngày sau có kết quả xét nghiệm khối u của Lý Hàm, đó là một khối u ác tính.
Sau khi hai chị em Lý Thuần và Lý Mục bàn bạc với nhau, họ đưa Lý Hàm tới khám lại ở bệnh viện tốt nhất của tỉnh Z, kết quả vẫn vậy.
Trong khoảng thời gian đó, Cố Minh Tịch túc trực cả ngày lẫn đêm ở bệnh viện. Lúc lớp trưởng gọi điện thoại tới, cậu chỉ nói mẹ bị ốm phải nằm viện nên mình không thể về đi học được.
Biết chuyện, Lý Thuần khuyên Cố Minh Tịch quay về tiếp tục đi học. Trong mắt chị, Cố Minh Tịch vẫn là một đứa trẻ, mà trẻ con thì không thể giúp được gì khi người lớn bị bệnh cả.
Chị nói: “Bác và cậu mợ sẽ thay nhau trông mẹ cháu ở bệnh viện, còn có hộ lý nữa nên cháu không phải lo lắng gì cả!”
Cuối cùng chính Lý Hàm là người khuyên cậu tiếp tục đi học. Chị nói sắp tới kỳ thi cuối học kỳ rồi, chị không muốn thấy con trai lại trượt môn nữa.
Cố Minh Tịch bắt đầu cuộc hành trình luân phiên giữa lớp học, nhà trọ và bệnh viện. Cậu trình bày hoàn cảnh gia đình cho giáo viên chủ nhiệm, giáo viên liền sắp xếp cho mấy bạn nam giúp đỡ cậu những công việc thường nhật, chủ yếu là đi vệ sinh và lấy cơm ở nhà ăn.
Sau khi tan học buổi chiều, Cố Minh Tịch sẽ tới bệnh viện trước rồi ở đó cùng mẹ tới tận lúc hết giờ thăm bệnh nhân mới một mình trở về nhà thuê.
Tối nào căn nhà cũng chỉ có một mình cậu. Cố Minh Tịch tự giặt, phơi quần áo, tự đun nước uống, thỉnh thoảng còn lau dọn vệ sinh nhà cửa.
Sống một mình nên Cố Minh Tịch không tránh khỏi một vài khó khăn như siêu nước sôi sẽ rất nóng, Cố Minh Tịch chỉ có thể ngồi trên ghế, giơ hai chân lên thật cao rồi dùng hai chân xách siêu nước rót vào phích. Một hôm ngón chân nóng quá làm cho siêu nước sôi đổ xuống, mặc dù Cố Minh Tịch phản ứng nhanh vội chạy ra xa nhưng vẫn bị nước sôi bắn vào chân tạo thành mấy vết phồng rộp.
Cậu không kể lại sự cố ấy cho ai biết mà chỉ tự dùng kim chọc thủng vết phồng, sau đó đi mua thuốc bôi bỏng.
Sau khi chẩn đoán và bàn bạc với gia đình về bệnh tình của Lý Hàm, họ cho rằng phẫu thuật cắt bỏ khối u là phương pháp tốt nhất. Nhưng tình trạng hiện nay của chị vẫn chưa phù hợp để phẫu thuật mà phải tiến hành một đợt điều trị hóa chân trước.
Khi sức khỏe của chị khá hơn một chút, đợt điều trị bằng hóa chất bắt đầu được tiến hành. Lý Hàm có phản ứng rất mạnh với việc điều trị này, chị không ăn được gì, lúc nào cũng thấy choáng váng, buồn nôn và mệt mỏi. Sau ba ngày dùng thuốc chị gầy đi trông thấy, hốc mắt hõm sâu.
Trong khi đó chi phí điều trị cũng không ngừng tăng lên vùn vụt. Giấy tờ hưu trí và bảo hiểm y tế của Lý Hàm đều ở thành phố E, vì vậy để điều trị ở tỉnh Z, gia đình phải đóng trước 100% viện phí rồi sau đó mới về thành phố E làm thủ tục để bảo hiểm chi trả. Thẻ ngân hàng của Lý Hàm do Cố Minh Tịch giữ nên ngày nào Lý Mục cũng thúc giục cậu đi rút để trả tiền thuốc thang cho bệnh viện.
Lý Hàm hỏi Lý Mục có thể trả trước một ít của khoản vay 150 triệu kia không? Lý Mục giơ hai bàn tay không ra, nói là tất cả tiền đã dùng hết để tu sửa nhà cửa rồi, ở nhà lại còn hai người già và một đứa trẻ, dù sao anh ta cũng phải giữ lại một chút để chi tiêu.
Lý Thuần cho Lý Hàm 30 triệu, một số bạn bè và họ hàng của Lý Hàm tới thăm cũng cho tiền, ít thì 3 triệu, nhiều thì 15 triệu, dần cũng gom góp được 60 triệu.
Lý Mục ái ngại nên quyết định kêu vợ mình tới chăm sóc Lý Hàm cả ngày, dù sao Hoàng Linh Lị cũng thất nghiệp nên coi như không mất tiền thuê hộ lý.
Vì vậy mỗi khi Cố Minh Tịch tới bệnh viện thăm mẹ, nhiều lần cậu nhìn thấy Hoàng Linh Lị đang ăn hoa quả, đồ ngọt, thực phẩm dinh dưỡng của những người tới thăm bệnh, ăn không hết còn mang về nhà. Nhìn thấy Cố Minh Tịch chị ta cũng không có ý giấu giếm, còn nói: “Mẹ cháu không ăn được, không ăn thì hỏng mất!”
Thế rồi chị ta xin tiền của Cố Minh Tịch, nói là để hầm canh gà, canh cá cho Lý Hàm bồi bổ. Nhưng cuối cùng tất cả đều chui hết vào bụng chị ta và Lý Thế Vũ.
“Mẹ cháu không ăn, nói là không muốn ăn.” Chị ta nói.
Nể tình Hoàng Linh Lị chăm sóc mẹ mình, Cố Minh Tịch cắn răng chịu đựng. Sau nửa tháng nằm viện, bác sĩ nói Lý Hàm có thể về nhà tĩnh dưỡng, một thời gian nữa tới kiểm tra lại xem có thể phẫu thuật được không.
Cố Minh Tịch nói với Lý Mục là cậu muốn đưa mẹ về nhà mới tĩnh dưỡng vì nhà trọ quá tồi tàn, thực sự không phù hợp để người ốm nghỉ ngơi. Lý Mục đồng ý, anh ta bảo Lý Hàm sẽ ở phòng của Cố Minh Tịch còn gia đình ba người nhà mình cùng Cố Minh Tịch thì ở phòng khách.
Cố Minh Tịch biết ông cậu đang giả vờ ngây thơ, chẳng qua là không muốn mất tiền đi thuê nhà mà thôi, thế nhưng cậu không thể làm gì được anh ta, đành đưa mẹ trở về căn nhà trọ đó.
Cậu cảm thấy bản thân quá bất lực, thật sự quá bất lực, cậu chưa từng nghĩ hóa ra mình lại vô dụng đến thế. Đó là nhà của hai mẹ con cậu, có giường ngủ rộng rãi được hai người mua về sau khi nằm thử từng cái ở cửa hàng. Nhà mới sáng sủa sạch sẽ, ngoài cửa là công viên, không khí rất trong lành. Vậy mà cậu lại không thể đưa người mẹ đang ốm nặng của mình về đó nghỉ ngơi. Đơn giản là cậu cần tới sự giúp đỡ của Lý Mục trên nhiều phương diện. Cố Minh Tịch không có tay, rời khỏi trường cậu mới biết mình làm gì cũng bất tiện nên rất nhiều việc ở bệnh viện đều phải cần tới sự săn sóc của Lý Thuần, Lý Mục hay Hoàng Linh Lị. Thậm chí lúc Lý Hàm mỏi người muốn ngồi dậy một lát, Cố Minh Tịch cũng không thể nâng mẹ dậy được.
Sau khi về đến nhà trọ, Cố Minh Tịch bảo Lý Hàm ngủ trên giường của mình. Hoàng Linh Lị tới chăm sóc Lý Hàm vào ban ngày còn tối đến thì chỉ có một mình Cố Minh Tịch.
Trong tình hình đó, Cố Minh Tịch khó lòng chú tâm vào việc học, cậu đọc sách không vào, những khi thực hành ở phòng máy tính, cậu toàn ngồi bần thần trước màn hình.
Đã lâu rồi cậu không mở điện thoại di động, thỉnh thoảng bật lên vài lần thì thấy đã nhận những hơn một trăm tin nhắn, đa phần là của Bàng Sảnh.
Cố Minh Tịch mệt mỏi cả về thể xác lẫn tinh thần, cậu ngậm bút trả lời tin nhắn của Bàng Sảnh: “Bàng Bàng, hè này em đừng đến, mẹ anh dạo này không khỏe, có lẽ hai mẹ con anh phải tới thành phố khác khám bệnh.”
Bàng Sảnh gọi tới rất nhanh.
Cô hỏi: “Cố Minh Tịch, bác gái ốm ạ?”
Cậu đáp: “Ừ.”
“Bệnh gì?”
“Bệnh vặt thôi, em đừng lo.”
“Em muốn tới thăm bác.”
“Không cần đâu. Thật đấy, em đi đường xa, có đến anh cũng chẳng có thời gian đi đón, với lại có khả năng anh và mẹ sẽ không có nhà.” Cậu kiên trì thuyết phục cô, “Bàng Bàng, rồi chúng ta sẽ có cơ hội gặp nhau.”
Bàng Sảnh im lặng một lúc rồi cũng đồng ý vì biết là lúc này tới chỗ cậu chỉ càng gây thêm phiền toái. Bàng Sảnh lại hỏi: “Cố Minh Tịch, tại sao dạo này anh không mở máy?”
“Anh không có nhiều thời gian rảnh, hầu như lúc nào cũng bận hoặc đi đường. Mỗi lần di động đổ chuông anh không thể lập tức bắt máy, càng không nói đến đọc và trả lời tin nhắn, di động cứ rung trong túi quần làm anh thấy phiền lắm, nên anh quyết định không cầm điện thoại theo người. Em thông cảm chứ?”
Cậu nói bằng giọng rất đỗi chân thành, Bàng Sảnh không biết phải nói gì, cuối cùng đành bảo: “Vâng.”
Cố Minh Tịch thở dài: “Vậy thì tốt.”
Trong cuộc thi cuối học kỳ một, Cố Minh Tịch lại bị trượt ba môn. Trong lúc nói chuyện với giáo viên chủ nhiệm, cậu ngẫm nghĩ một lúc rồi nói: “Thầy ơi, em muốn tạm xin nghỉ một năm.”
Nghỉ hè, Lý Thuần và Lý Hàm cùng Cố Minh Tịch tới thành phố S - tỉnh lỵ của tỉnh Z. Lý Hàm làm thủ tục nhập viện ở bệnh viện tốt nhất nơi đây, chuẩn bị cho cuộc phẫu thuật cắt bỏ khối u ở gan.
Lý Thuần và Lý Mục đều phải đi làm. Trong vòng nửa tháng trước và sau cuộc phẫu thuật của Lý Hàm, Hoàng Linh Lị tới tỉnh lỵ chăm sóc chị chồng. Đến thời gian nghỉ ngơi sau phẫu thuật, chị ta trở về tỉnh Z.
Thời gian đó chỉ có một mình Cố Minh Tịch ở bên cạnh Lý Hàm.
Hai mẹ con thuê một phòng đơn gần bệnh viện, Lý Hàm ngủ trên giường còn Cố Minh Tịch thì ngủ dưới nền nhà.
Nhiều năm sau khi nhớ lại khoảng thời gian này, Cố Minh Tịch luôn cảm thấy đó như một giấc mơ. Nhưng cũng chính lúc này, cậu biết đi chợ, nhặt rau, nấu cơm, rửa bát.
Cậu đi chợ cùng chiếc ba lô của mình. Muốn mua gì cậu đều bảo chủ quán cân rồi cho vào túi nilon sau đó nhét vào ba lô trên lưng giúp mình. Trên cổ cậu đeo một sợi dây với túi tiền ở dưới, Cố Minh Tịch bảo người bán hàng tự lấy tiền trong túi rồi bỏ tiền thừa vào đó. Không ai lừa dối cậu, ngược lại trông thấy chàng trai như vậy, ai nấy đều sẵn lòng giúp đỡ, người bán tôm sẽ cho cậu thêm vài con tôm, người bán rau cân cho cậu nhiều hơn.
Về nhà Cố Minh Tịch bắt đầu rửa rau và cắt thái đồ ăn, tất cả đều bằng hai chân.
Lúc đầu khi kẹp dao vào chân để thái đồ ăn, cậu làm không tốt nên suýt thì cắt vào ngón chân trái. Sau đó làm nhiều thành quen, bây giờ cậu đã làm tương đối tốt.
Nấu ăn không khó, cái khó là nấu xong bắc nồi ra khỏi bếp và xúc ra đĩa. Cố Minh Tịch thực sự chưa nghĩ ra cách, đành nhờ Lý Hàm rời giường làm giúp.
Một tháng sau phẫu thuật, Lý Hàm còn phải tiến hành hai đợt điều trị hóa chất, vậy nên họ không trở lại tỉnh Z. Từ tháng bảy đến tháng chín, Lý Thuần, Lý Mục và Hoàng Linh Lị thỉnh thoảng tới chăm sóc cho Lý Hàm. Khi sắp xếp lại hóa đơn, Cố Minh Tịch nhận ra đã tiêu hết 750 triệu.
Tiền dư trong tài khoản của mẹ không còn nhiều trong khi cần phải tiêu một số tiền rất lớn vào đợt điều trị kế tiếp và thuốc thang. Cố Minh Tịch phải nghĩ cách giải quyết.
Sau khi bàn bạc với Lý Thuần, cậu gói ghém đồ đạc, đeo ba lô một mình leo lên chuyến tàu trở về thành phố E, mục đích vừa là thay mặt Lý Hàm làm thủ tục thanh toán bảo hiểm, vừa là tìm đến sự giúp đỡ của Cố Quốc Tường.
Cậu cúi xuống, há miệng cắn vạt áo Lý Hàm. Toàn thân chị mềm oặt, hoàn toàn không có chút phản ứng nào.
“Mẹ ơi! Mẹ ơi mẹ tỉnh đi! Mẹ ơi!” Cố Minh Tịch gọi thêm vài tiếng nữa nhưng Lý Hàm vẫn không mảy may động đậy. Cậu thực sự bối rối, lại không dám tùy tiện động vào người mẹ, liền lao vào phòng khách chộp lấy điện thoại di động bấm số 120 (cấp cứu TQ).
Mắt Cố Minh Tịch rơm rớm nước khi đọc địa chỉ, giọng cậu cũng run rẩy tột độ nhưng cậu vẫn cố kìm nén để nước mắt không rơi. Cậu biết lúc này nước mắt là thứ vô dụng nhất, cho dù Lý Hàm có ra sao thì cậu vẫn là đứa con duy nhất của chị, là người thân máu mủ ruột già nhất của chị. Việc cậu phải làm không phải ngồi đó khóc lóc mà phải bình tĩnh xử lý mọi việc cho thật sáng suốt.
Trong thời gian đợi xe cấp cứu, Cố Minh Tịch nhanh chóng nhét chứng minh thư, thẻ bảo hiểm, ví tiền… của Lý Hàm vào cặp sách của mình. Suy nghĩ một lúc rồi cậu quyết định gọi điện thoại cho Lý Mục. Lý Mục vừa nghe thấy thế thì sốt sắng vô cùng, liền nói: “Đừng cuống, cậu tới ngay đây.”
Sau vài phút xe cấp cứu đã tới. Bác sĩ và các y tá tiến hành kiểm tra sơ bộ ngay tại chỗ cho Lý Hàm. Xác nhận chị chỉ bị ngất đi, họ mới khiêng Lý Hàm lên băng ca.
Lý Mục phóng xe điện tới, đi cùng Cố Minh Tịch tới bệnh viện.
Trong phòng cấp cứu ở bệnh viện, bác sĩ hỏi Cố Minh Tịch về tình trạng sức khỏe gần đây của Lý Hàm. Cố Minh Tịch nói Lý Hàm dạo này luôn thấy mệt mỏi, mặt mũi vàng vọt, không muốn ăn uống. Mấy hôm trước chị cứ nói là thấy bụng trướng đau, lại còn sốt nhẹ bèn bảo uống một viên thuốc hạ sốt rồi đi ngủ qua đêm là khỏi, vì vậy cả hai mẹ con cũng không mấy bận tâm.
Bác sĩ hỏi: “Trước đây bệnh nhân đã từng mắc bệnh mãn tính nào chưa?”
Cố Minh Tịch ra hiệu cho Lý Mục đưa sổ y bạ cho bác sĩ xem và đáp: “Mười một, mười hai năm trước mẹ cháu bị viêm gan A nhưng đã khỏi hẳn rồi.”
Bác sĩ gật đầu nói: “Tôi biết rồi, đầu tiên cho bệnh nhân chụp CT cái đã.”
Chụp CT cho các bệnh nhân cấp cứu có kết quả chỉ sau hai tiếng. Bác sĩ gọi Cố Minh Tịch và Lý Hàm vào phòng với sắc mặt nghiêm trọng, ông nói rằng theo chẩn đoán ban đầu thì trong gan của Lý Hàm có một khối u, chưa rõ là lành tính hay ác tính, phải lấy mẫu xét nghiệm mới biết được. Theo tình hình trước mắt thì nhiều khả năng là ác tính, bác sĩ mong người nhà chuẩn bị sẵn tư tưởng. Dựa vào kích thước của khối u, nếu khẳng định là ác tính thì chính là ung thư gan giai đoạn hai.
Tối hôm đó Cố Minh Tịch và Lý Mục thức suốt đêm, hai cậu cháu ở trong bệnh viện, Lý Hàm vẫn chưa tỉnh lại. Sáng sớm hôm sau Lý Thuần ở huyện bên cạnh vội vàng trở về, vì là phụ nữ nên bác Lý Thuần chăm sóc cho bệnh nhân cẩn thận hơn Lý Mục rất nhiều. Cố Minh Tịch thì túc trực bên giường bệnh của mẹ. Đầu óc cậu trống rỗng, lúc nào cũng có cảm giác đây không phải sự thực.
Ung thư… Cậu chưa bao giờ nghĩ hai từ này có liên quan đến mẹ mình. Thoạt nhìn Lý Hàm rất khỏe mạnh, chị mới bốn mươi sáu tuổi, chỉ cần ăn mặc đẹp một chút thì ai cũng phải công nhận chị là một người phụ nữ trung niên đoan trang xinh đẹp.
Đã có lần Cố Minh Tịch còn nói đùa với mẹ là sau khi về tỉnh Z, nếu mẹ muốn tìm bạn trai thì cậu sẽ không phản đối.
“Nhưng mẹ phải để con xem trước xem đó có phải là người tốt hay không!” Lúc ấy Cố Minh Tịch rúc vào người mẹ, hai người cùng nhìn vào gương. Cậu chăm chú nhìn Lý Hàm trong gương, người mẹ trước kia cậu phải ngước lên nhìn giờ chỉ cao tới cằm cậu. Cậu nói tiếp: “Mẹ vẫn còn xinh đẹp lắm!”
Lúc ấy hai má Lý Hàm hơi đỏ, chị ôm lấy eo con trai và nói: “Già thế này còn tìm bạn trai gì nữa. Tâm nguyện của mẹ chỉ là được nhìn thấy con thuận lợi tốt nghiệp đại học, tốt nhất là có thể lấy tấm bằng nghiên cứu sinh, rồi có được một công việc tốt, cưới một cô gái ngoan ngoãn về làm vợ, sau đó sinh một đứa con để mẹ trông thôi.”
Ai cũng nói ở hiền gặp lành. Lý Hàm trăm phần trăm là người tốt, chị tốt bụng dịu dàng, rộng rãi khéo léo. Đứng trên cương vị làm vợ, làm con gái, làm mẹ hay làm chị đều tròn trách nhiệm, điều này không ai có thể nghi ngờ. Trước đây khi còn công tác ở công ty kim khí, chị cũng rất được mọi người yêu mến. Sau biết chuyện Cố Quốc Tường ngoại tình bị vỡ lở, mọi người trong nhà máy đều ngầm ủng hộ Lý Hàm. Thời gian đó danh tiếng của Cố Quốc Tường trong công ty tụt dốc thảm hại. Vậy mà cuối cùng Lý Hàm vẫn lấy suy nghĩ cho mọi người, chị chấp nhận ly hôn trong yên ả. Không biết bao nhiêu người phụ nữ đã phải tiếc nuối thay chị, còn đàn ông thì ai cũng tán thưởng, họ cho rằng một người phụ nữ đầy khí phách như chị chắc chắn sau này sẽ được hưởng quả ngọt.
Cố Minh Tịch vẫn luôn cho rằng mai sau Lý Hàm sẽ được hưởng hạnh phúc. Chị sẽ tìm thấy một người bạn đời phù hợp với mình rồi sống yên ổn đến già trong thành phố nhỏ bé này. Xưa nay cậu chưa từng nghĩ cái chết đang kề cận mẹ mình.
Giữa trưa Lý Hàm tỉnh lại, thấy chị gái và em trai bên giường bệnh với gương mặt nặng nề, chị đã có dự cảm trong lòng. Tranh thủ thời điểm thích hợp, chị quyết định nói chuyện với Cố Minh Tịch. Chị yêu cầu con trai không được nói dối mình, mà phải nói thật cho chị biết là mình bị bệnh gì.
Cố Minh Tịch nói: “Mẹ này, người ta vẫn còn đang xét nghiệm mà, hai ngày nữa mới có kết quả!”
“Ung thư phải không?” Lý Hàm hỏi.
“Chưa chắc chắn.”
Nhìn gương mặt gầy gò của Cố Minh Tịch, Lý Hàm giơ tay xoa má cậu rồi nhoẻn miệng cười, nói: “Yên tâm, mẹ không dễ chết vậy đâu. Mẹ mà chết thì con phải làm thế nào?”
Hai ngày sau có kết quả xét nghiệm khối u của Lý Hàm, đó là một khối u ác tính.
Sau khi hai chị em Lý Thuần và Lý Mục bàn bạc với nhau, họ đưa Lý Hàm tới khám lại ở bệnh viện tốt nhất của tỉnh Z, kết quả vẫn vậy.
Trong khoảng thời gian đó, Cố Minh Tịch túc trực cả ngày lẫn đêm ở bệnh viện. Lúc lớp trưởng gọi điện thoại tới, cậu chỉ nói mẹ bị ốm phải nằm viện nên mình không thể về đi học được.
Biết chuyện, Lý Thuần khuyên Cố Minh Tịch quay về tiếp tục đi học. Trong mắt chị, Cố Minh Tịch vẫn là một đứa trẻ, mà trẻ con thì không thể giúp được gì khi người lớn bị bệnh cả.
Chị nói: “Bác và cậu mợ sẽ thay nhau trông mẹ cháu ở bệnh viện, còn có hộ lý nữa nên cháu không phải lo lắng gì cả!”
Cuối cùng chính Lý Hàm là người khuyên cậu tiếp tục đi học. Chị nói sắp tới kỳ thi cuối học kỳ rồi, chị không muốn thấy con trai lại trượt môn nữa.
Cố Minh Tịch bắt đầu cuộc hành trình luân phiên giữa lớp học, nhà trọ và bệnh viện. Cậu trình bày hoàn cảnh gia đình cho giáo viên chủ nhiệm, giáo viên liền sắp xếp cho mấy bạn nam giúp đỡ cậu những công việc thường nhật, chủ yếu là đi vệ sinh và lấy cơm ở nhà ăn.
Sau khi tan học buổi chiều, Cố Minh Tịch sẽ tới bệnh viện trước rồi ở đó cùng mẹ tới tận lúc hết giờ thăm bệnh nhân mới một mình trở về nhà thuê.
Tối nào căn nhà cũng chỉ có một mình cậu. Cố Minh Tịch tự giặt, phơi quần áo, tự đun nước uống, thỉnh thoảng còn lau dọn vệ sinh nhà cửa.
Sống một mình nên Cố Minh Tịch không tránh khỏi một vài khó khăn như siêu nước sôi sẽ rất nóng, Cố Minh Tịch chỉ có thể ngồi trên ghế, giơ hai chân lên thật cao rồi dùng hai chân xách siêu nước rót vào phích. Một hôm ngón chân nóng quá làm cho siêu nước sôi đổ xuống, mặc dù Cố Minh Tịch phản ứng nhanh vội chạy ra xa nhưng vẫn bị nước sôi bắn vào chân tạo thành mấy vết phồng rộp.
Cậu không kể lại sự cố ấy cho ai biết mà chỉ tự dùng kim chọc thủng vết phồng, sau đó đi mua thuốc bôi bỏng.
Sau khi chẩn đoán và bàn bạc với gia đình về bệnh tình của Lý Hàm, họ cho rằng phẫu thuật cắt bỏ khối u là phương pháp tốt nhất. Nhưng tình trạng hiện nay của chị vẫn chưa phù hợp để phẫu thuật mà phải tiến hành một đợt điều trị hóa chân trước.
Khi sức khỏe của chị khá hơn một chút, đợt điều trị bằng hóa chất bắt đầu được tiến hành. Lý Hàm có phản ứng rất mạnh với việc điều trị này, chị không ăn được gì, lúc nào cũng thấy choáng váng, buồn nôn và mệt mỏi. Sau ba ngày dùng thuốc chị gầy đi trông thấy, hốc mắt hõm sâu.
Trong khi đó chi phí điều trị cũng không ngừng tăng lên vùn vụt. Giấy tờ hưu trí và bảo hiểm y tế của Lý Hàm đều ở thành phố E, vì vậy để điều trị ở tỉnh Z, gia đình phải đóng trước 100% viện phí rồi sau đó mới về thành phố E làm thủ tục để bảo hiểm chi trả. Thẻ ngân hàng của Lý Hàm do Cố Minh Tịch giữ nên ngày nào Lý Mục cũng thúc giục cậu đi rút để trả tiền thuốc thang cho bệnh viện.
Lý Hàm hỏi Lý Mục có thể trả trước một ít của khoản vay 150 triệu kia không? Lý Mục giơ hai bàn tay không ra, nói là tất cả tiền đã dùng hết để tu sửa nhà cửa rồi, ở nhà lại còn hai người già và một đứa trẻ, dù sao anh ta cũng phải giữ lại một chút để chi tiêu.
Lý Thuần cho Lý Hàm 30 triệu, một số bạn bè và họ hàng của Lý Hàm tới thăm cũng cho tiền, ít thì 3 triệu, nhiều thì 15 triệu, dần cũng gom góp được 60 triệu.
Lý Mục ái ngại nên quyết định kêu vợ mình tới chăm sóc Lý Hàm cả ngày, dù sao Hoàng Linh Lị cũng thất nghiệp nên coi như không mất tiền thuê hộ lý.
Vì vậy mỗi khi Cố Minh Tịch tới bệnh viện thăm mẹ, nhiều lần cậu nhìn thấy Hoàng Linh Lị đang ăn hoa quả, đồ ngọt, thực phẩm dinh dưỡng của những người tới thăm bệnh, ăn không hết còn mang về nhà. Nhìn thấy Cố Minh Tịch chị ta cũng không có ý giấu giếm, còn nói: “Mẹ cháu không ăn được, không ăn thì hỏng mất!”
Thế rồi chị ta xin tiền của Cố Minh Tịch, nói là để hầm canh gà, canh cá cho Lý Hàm bồi bổ. Nhưng cuối cùng tất cả đều chui hết vào bụng chị ta và Lý Thế Vũ.
“Mẹ cháu không ăn, nói là không muốn ăn.” Chị ta nói.
Nể tình Hoàng Linh Lị chăm sóc mẹ mình, Cố Minh Tịch cắn răng chịu đựng. Sau nửa tháng nằm viện, bác sĩ nói Lý Hàm có thể về nhà tĩnh dưỡng, một thời gian nữa tới kiểm tra lại xem có thể phẫu thuật được không.
Cố Minh Tịch nói với Lý Mục là cậu muốn đưa mẹ về nhà mới tĩnh dưỡng vì nhà trọ quá tồi tàn, thực sự không phù hợp để người ốm nghỉ ngơi. Lý Mục đồng ý, anh ta bảo Lý Hàm sẽ ở phòng của Cố Minh Tịch còn gia đình ba người nhà mình cùng Cố Minh Tịch thì ở phòng khách.
Cố Minh Tịch biết ông cậu đang giả vờ ngây thơ, chẳng qua là không muốn mất tiền đi thuê nhà mà thôi, thế nhưng cậu không thể làm gì được anh ta, đành đưa mẹ trở về căn nhà trọ đó.
Cậu cảm thấy bản thân quá bất lực, thật sự quá bất lực, cậu chưa từng nghĩ hóa ra mình lại vô dụng đến thế. Đó là nhà của hai mẹ con cậu, có giường ngủ rộng rãi được hai người mua về sau khi nằm thử từng cái ở cửa hàng. Nhà mới sáng sủa sạch sẽ, ngoài cửa là công viên, không khí rất trong lành. Vậy mà cậu lại không thể đưa người mẹ đang ốm nặng của mình về đó nghỉ ngơi. Đơn giản là cậu cần tới sự giúp đỡ của Lý Mục trên nhiều phương diện. Cố Minh Tịch không có tay, rời khỏi trường cậu mới biết mình làm gì cũng bất tiện nên rất nhiều việc ở bệnh viện đều phải cần tới sự săn sóc của Lý Thuần, Lý Mục hay Hoàng Linh Lị. Thậm chí lúc Lý Hàm mỏi người muốn ngồi dậy một lát, Cố Minh Tịch cũng không thể nâng mẹ dậy được.
Sau khi về đến nhà trọ, Cố Minh Tịch bảo Lý Hàm ngủ trên giường của mình. Hoàng Linh Lị tới chăm sóc Lý Hàm vào ban ngày còn tối đến thì chỉ có một mình Cố Minh Tịch.
Trong tình hình đó, Cố Minh Tịch khó lòng chú tâm vào việc học, cậu đọc sách không vào, những khi thực hành ở phòng máy tính, cậu toàn ngồi bần thần trước màn hình.
Đã lâu rồi cậu không mở điện thoại di động, thỉnh thoảng bật lên vài lần thì thấy đã nhận những hơn một trăm tin nhắn, đa phần là của Bàng Sảnh.
Cố Minh Tịch mệt mỏi cả về thể xác lẫn tinh thần, cậu ngậm bút trả lời tin nhắn của Bàng Sảnh: “Bàng Bàng, hè này em đừng đến, mẹ anh dạo này không khỏe, có lẽ hai mẹ con anh phải tới thành phố khác khám bệnh.”
Bàng Sảnh gọi tới rất nhanh.
Cô hỏi: “Cố Minh Tịch, bác gái ốm ạ?”
Cậu đáp: “Ừ.”
“Bệnh gì?”
“Bệnh vặt thôi, em đừng lo.”
“Em muốn tới thăm bác.”
“Không cần đâu. Thật đấy, em đi đường xa, có đến anh cũng chẳng có thời gian đi đón, với lại có khả năng anh và mẹ sẽ không có nhà.” Cậu kiên trì thuyết phục cô, “Bàng Bàng, rồi chúng ta sẽ có cơ hội gặp nhau.”
Bàng Sảnh im lặng một lúc rồi cũng đồng ý vì biết là lúc này tới chỗ cậu chỉ càng gây thêm phiền toái. Bàng Sảnh lại hỏi: “Cố Minh Tịch, tại sao dạo này anh không mở máy?”
“Anh không có nhiều thời gian rảnh, hầu như lúc nào cũng bận hoặc đi đường. Mỗi lần di động đổ chuông anh không thể lập tức bắt máy, càng không nói đến đọc và trả lời tin nhắn, di động cứ rung trong túi quần làm anh thấy phiền lắm, nên anh quyết định không cầm điện thoại theo người. Em thông cảm chứ?”
Cậu nói bằng giọng rất đỗi chân thành, Bàng Sảnh không biết phải nói gì, cuối cùng đành bảo: “Vâng.”
Cố Minh Tịch thở dài: “Vậy thì tốt.”
Trong cuộc thi cuối học kỳ một, Cố Minh Tịch lại bị trượt ba môn. Trong lúc nói chuyện với giáo viên chủ nhiệm, cậu ngẫm nghĩ một lúc rồi nói: “Thầy ơi, em muốn tạm xin nghỉ một năm.”
Nghỉ hè, Lý Thuần và Lý Hàm cùng Cố Minh Tịch tới thành phố S - tỉnh lỵ của tỉnh Z. Lý Hàm làm thủ tục nhập viện ở bệnh viện tốt nhất nơi đây, chuẩn bị cho cuộc phẫu thuật cắt bỏ khối u ở gan.
Lý Thuần và Lý Mục đều phải đi làm. Trong vòng nửa tháng trước và sau cuộc phẫu thuật của Lý Hàm, Hoàng Linh Lị tới tỉnh lỵ chăm sóc chị chồng. Đến thời gian nghỉ ngơi sau phẫu thuật, chị ta trở về tỉnh Z.
Thời gian đó chỉ có một mình Cố Minh Tịch ở bên cạnh Lý Hàm.
Hai mẹ con thuê một phòng đơn gần bệnh viện, Lý Hàm ngủ trên giường còn Cố Minh Tịch thì ngủ dưới nền nhà.
Nhiều năm sau khi nhớ lại khoảng thời gian này, Cố Minh Tịch luôn cảm thấy đó như một giấc mơ. Nhưng cũng chính lúc này, cậu biết đi chợ, nhặt rau, nấu cơm, rửa bát.
Cậu đi chợ cùng chiếc ba lô của mình. Muốn mua gì cậu đều bảo chủ quán cân rồi cho vào túi nilon sau đó nhét vào ba lô trên lưng giúp mình. Trên cổ cậu đeo một sợi dây với túi tiền ở dưới, Cố Minh Tịch bảo người bán hàng tự lấy tiền trong túi rồi bỏ tiền thừa vào đó. Không ai lừa dối cậu, ngược lại trông thấy chàng trai như vậy, ai nấy đều sẵn lòng giúp đỡ, người bán tôm sẽ cho cậu thêm vài con tôm, người bán rau cân cho cậu nhiều hơn.
Về nhà Cố Minh Tịch bắt đầu rửa rau và cắt thái đồ ăn, tất cả đều bằng hai chân.
Lúc đầu khi kẹp dao vào chân để thái đồ ăn, cậu làm không tốt nên suýt thì cắt vào ngón chân trái. Sau đó làm nhiều thành quen, bây giờ cậu đã làm tương đối tốt.
Nấu ăn không khó, cái khó là nấu xong bắc nồi ra khỏi bếp và xúc ra đĩa. Cố Minh Tịch thực sự chưa nghĩ ra cách, đành nhờ Lý Hàm rời giường làm giúp.
Một tháng sau phẫu thuật, Lý Hàm còn phải tiến hành hai đợt điều trị hóa chất, vậy nên họ không trở lại tỉnh Z. Từ tháng bảy đến tháng chín, Lý Thuần, Lý Mục và Hoàng Linh Lị thỉnh thoảng tới chăm sóc cho Lý Hàm. Khi sắp xếp lại hóa đơn, Cố Minh Tịch nhận ra đã tiêu hết 750 triệu.
Tiền dư trong tài khoản của mẹ không còn nhiều trong khi cần phải tiêu một số tiền rất lớn vào đợt điều trị kế tiếp và thuốc thang. Cố Minh Tịch phải nghĩ cách giải quyết.
Sau khi bàn bạc với Lý Thuần, cậu gói ghém đồ đạc, đeo ba lô một mình leo lên chuyến tàu trở về thành phố E, mục đích vừa là thay mặt Lý Hàm làm thủ tục thanh toán bảo hiểm, vừa là tìm đến sự giúp đỡ của Cố Quốc Tường.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook