Mr Đà Điểu Của Tôi
Chương 100: Giấc mơ trở thành sự thực

Khi trở lại nhà Cá Mập, cả gia đình anh ta đang quây quần dưới tầng một xem tivi. Tiểu Điền Điền lăng xăng chạy tới chạy lui, vừa thấy Cố Minh Tịch vào cửa liền hào hứng reo hò: “Chú!”

Có vẻ như con bé rất quý mến Cố Minh Tịch, Cố Minh Tịch mỉm cười ngồi xuống đón lấy cô bé, Điền Điền lập tức bổ nhào vào lòng anh, ôm cổ anh rồi tặng cho Cố Minh Tịch một cái thơm lên má.

Cá Mập gọi Cố Minh Tịch: “Nhóc mau vào đây ăn trái cây xem tivi.”

Cố Minh Tịch lắc đầu: “Thôi ạ, em uống hơi nhiều, muốn tắm rửa nghỉ ngơi sớm.”

Cá Mập hỏi: “Cần tôi giúp gì không?”

“Không…” Vừa lên tiếng anh liền đổi ý luôn: “Anh Cá Mập, thực ra hôm nay em muốn nhờ anh cởi hộ quần áo.”

Cá Mập liếc mắt nhìn anh từ trên xuống dưới một lượt, cười vang đi lên cầu thang cùng Cố Minh Tịch rồi nói: “Hôm nay chú mày mặc đẹp lắm!”

Cố Minh Tịch xấu hổ mỉm cười, tâm trạng vẫn chưa bình tĩnh lại được.

Cá Mập giúp Cố Minh Tịch cởi áo khoác và quần ngoài, sau đó anh tự vào nhà vệ sinh, lúc chuẩn bị đi tắm tự nhiên anh lại nghĩ đến những lời nói của Bàng Sảnh.

Anh đã cởi hết áo, đang đứng trước gương nhìn chính mình soi bóng trong đó đến ngơ ngác.

Cố Minh Tịch năm nay đã hai mươi bảy tuổi, đã không còn trẻ nữa. Mấy năm nay dầm sương giãi nắng nhiều, khuôn mặt anh thoạt nhìn khắc khổ hơn các bạn đồng trang lứa như Tạ Ích chẳng hạn. Trong khi anh ta vẫn môi đỏ răng trắng, mịn màng tươi trẻ thì khoé mắt của Cố Minh Tịch đã có vết chân chim rồi.

Chuẩn bị mất một năm. Một người hai mươi tám tuổi lại đăng ký thi đại học, đây chẳng phải là chuyện độc nhất vô nhị sao?

Dưới tán cây ngô đồng trong công viên, Bàng Sảnh nói với Cố Minh Tịch rằng cô đã nói chuyện một lát với cô Đới trong bữa tiệc tối nay. Cô Đới đang là Hiệu phó trường Ngũ Trung, năm nào cũng nhận giáo viên mới. Cô Đới nói Ngũ Trung là trường cấp ba trọng điểm, đa số các giáo viên dạy cấp ba là nghiên cứu sinh còn cấp hai thì không yêu cầu cao đến vậy, chỉ cần là cử nhân tốt nghiệp đại học sư phạm là được.

Bàng Sảnh hỏi còn tiểu học thì thế nào?

Cô Đới nói nếu là trường tiểu học bình thường thì cử nhân cũng được, có cả những người tốt nghiệp cao đẳng chuyên ngành, một vài giáo viên còn không tốt nghiệp sư phạm nhưng nếu có bằng đại học và phù hợp với nghề giáo, có thành tích tốt thì cũng có thể đứng trên bục giảng.

Bàng Sảnh nói với Cố Minh Tịch: “Anh có muốn tiếp tục làm thầy giáo không? Nếu có chúng ta hãy cố gắng lên. Sau khi cô Đới nghe em kể về cuộc sống của anh ở Tam Á những năm qua, cô ấy nói nếu như anh làm thế nào đó có thể nhận về một tấm bằng đại học chính quy thì khi nào tìm việc cô ấy có thể giúp một tay.”

Đối với Cố Minh Tịch, học hành đã trở thành một giấc mộng phi thực tế. Anh đã từng nghĩ từ giờ đến chết cũng không bao giờ có cơ hội quay lại với ghế nhà trường nữa. Giờ đây nghe Bàng Sảnh nói vậy, anh thực sự có phần khó tin, bèn nói: “Nhưng dù có thi đỗ thì đến khi học xong anh cũng đã 32 tuổi rồi.”

“Thì sao?” Mắt Bàng Sảnh rực sáng, “Bây giờ không hạn chế tuổi thi đại học, ai quy định chỉ có người mười mấy tuổi mới được phép đi học chứ? Anh có đọc báo không, hai năm trước còn có một ông lão hơn 60 tuổi tham gia thi đại học và còn thi đỗ cơ. Anh tính ra vẫn còn trẻ mà!”

“Nhưng…” Cố Minh Tịch vẫn cảm thấy như đang nằm mơ, tay Bàng Sảnh đã xoa nhẹ lên hàng lông mày đang nhíu chặt lại của anh, dịu dàng nói: “Em biết anh đang lo lắng điều gì. Cố Minh Tịch, anh sẽ không phải đi học một mình đâu, em sẽ đi cùng anh, em học nghiên cứu sinh còn anh học đại học. Anh không phải đắn đo gì hết, em sẽ luôn ở bên cạnh anh.”

Cố Minh Tịch lại ngước lên nhìn bản thân trong gương, anh cử động nhẹ bả vai khiến phần da ở đầu vai nơi căng ra bọc lấy đoạn xương cốt bên trong thoáng chuyển động. Từ nhỏ đến lớn có rất nhiều người nói tiếc thay cho Cố Minh Tịch, anh có một bộ não thông thái, một vẻ ngoài ưa nhìn, ngoài ra còn có hoàn cảnh gia đình sung túc. Nếu không xảy ra sự cố bất ngờ đó, có lẽ anh sẽ trở thành một cậu chủ nhỏ trong mắt mọi người, giành được thành tích phi phàm trong một lĩnh vực nào đó.

Nhưng “nếu” vốn dĩ là một từ tàn khốc. Giờ đây Cố Minh Tịch có một cơ thể như vậy, nhất định anh không thể làm được hầu hết các công việc, sự nuối tiếc đó sẽ kéo dài đến suốt cuộc đời, không có khả năng xoay chuyển song anh vẫn có một cơ hội nhỏ để thay đổi đôi chút vận mệnh của mình.

- Anh có muốn tiếp tục làm thầy giáo không?

- Có.

Đây không phải một nghề nghiệp cao sang gì, cũng chẳng được đãi ngộ bằng một mức lương trên trời mà còn rất vất vả, bề bộn, đầy áp lực, thỉnh thoảng còn gặp phải những người phụ huynh cư xử vô lý. Nhưng công việc đó có thể mang đến hy vọng cho trăm nghìn gia đình. Là một giáo viên chủ nhiệm, anh còn có cơ hội thay đổi vận mệnh của vô vàn đứa trẻ như Đậu Đậu.

Cố Minh Tịch nhìn bản thân trong gương, ánh mắt dần toát lên vẻ kiên định. Anh hiểu rằng ý chí chiến đấu của mình đã được châm lên, giấc mộng đã ngủ yên nhiều năm trong anh đã bắt đầu cựa mình thức tỉnh.

***

Sau khi đưa Cố Minh Tịch tới nhà Cá Mập, một mình Bàng Sảnh lái xe trở về Thịnh Thế Bắc Thành. Cất xe xong, cô đeo túi xách bước xuống, ngâm nga vừa đi tới cửa chính vừa hát.

Đang đi thì bất ngờ một giọng nói trầm thấp nhỏ nhẹ vọng lại từ đằng sau: “Sảnh Sảnh.”

Bàng Sảnh giật thót tim, mượn ánh đèn cao áp quay lại nhìn mới biết thì ra là Cố Quốc Tường.

Tám năm không gặp, Cố Quốc Tường đã không còn là người đàn ông trung niên phong thái ngời ngời trong trí nhớ của Bàng Sảnh nữa. Ông già đi nhiều, hai đường hằn chỗ gò má nổi rõ trên mặt, dáng người cũng mập mạp hơn trước, nhìn thế nào cũng thấy bóng dáng của một người đàn ông quá ngũ tuần.

“Bác… Cố?” Ánh mắt Bàng Sảnh nhìn ông thoáng chút đề phòng, “Bác tới gặp bố mẹ cháu ạ? Bố mẹ cháu ở trên tầng.”

“Không. Sảnh Sảnh, bác tới tìm cháu.” Cố Quốc Tường tiến gần về phía Bàng Sảnh một chút. Sau đôi phút suy tư, ông quyết định hỏi thẳng vào vấn đề, “Có phải Minh Tịch đã về đây không cháu?”

Khoảng cách càng gần càng khiến Bàng Sảnh nhìn rõ những vết đồi mồi trên mặt Cố Quốc Tường, và cả những sợi tóc bạc lộ ra ngoài phần tóc được nhuộm đen của ông. Ông rút một điếu thuốc, ánh mắt sau cặp kính hơi nheo lại, nhắc lại câu hỏi một lần nữa: “Sảnh Sảnh, nói bác biết đi mà, có phải Minh Tịch đã về không?”

Bàng Sảnh im lặng hồi lâu, cuối cùng mới khẽ gật đầu: “Vâng, anh ấy về rồi ạ.”

“Tại sao nó không tới gặp bác chứ?” Giọng Cố Quốc Tường có vẻ bất mãn, còn xen lẫn đôi chút ngờ vực: “Cháu có số điện thoại của nó không? Cho bác xin số nó đi. Sảnh Sảnh, đã nhiều năm bác không gặp nó, bác rất nhớ thằng bé.”

Bàng Sảnh chớp mắt, cô lấy điện thoại ra và nói: “Bác cho cháu số điện thoại của bác đi ạ. Cháu sẽ bảo Cố Minh Tịch gọi cho bác sau.”

“Bác không đổi số, Minh Tịch nó biết.”

“Vâng.” Bàng Sảnh hạ tay xuống, “Cháu xin lỗi vì không thể cho bác số điện thoại của anh ấy được. Cháu phải hỏi ý kiến của anh ấy trước đã.”

“Láo toét! Sảnh Sảnh, sao bây giờ cháu lại ngang ngược thế nhỉ? Minh Tịch cũng vậy! Đã bao năm không trở về! Về rồi cũng không thèm liên lạc với bác! Trong mắt nó còn có ông bố này hay không?!” Cố Quốc Tường nổi giận. Kiểu cách lãnh đạo thâm căn cố đế của ông liền bộc lộ. Ông cho bản thân là bề trên, Bàng Sảnh là bề dưới, ông đã phải nhún nhường đến tìm cô, ăn nói nhẹ nhàng như thế, sao cô còn dám không coi ông ra gì?

Bàng Sảnh nhìn ông bằng ánh mắt mơ hồ, lát sau mới hỏi: “Bác có biết chuyện Cố Minh Tịch đã nghỉ học giữa chừng không ạ?”

Cố Quốc Tường sửng sốt, không dám tin vào tai mình, “Minh Tịch nghỉ học?! Từ bao giờ?”

“Bác không biết sao?” Bàng Sảnh cười nhạt, “Vậy chứng tỏ mấy năm nay bác không hề liên lạc với trường B hỏi thăm tin tức về anh ấy. Bằng không chắc chắn bác sẽ biết anh ấy đã nghỉ học ngay từ cuối năm nhất!”

Sắc mặt Cố Quốc Tường thoắt đỏ thoắt trắng. Bàng Sảnh nói: “Bác ạ, cháu là bề dưới, có những lời cháu không nên nói với bác vì như thế là hỗn hào nhưng cháu vẫn không thể kìm chế được. Bác không một lần đi tìm Cố Minh Tịch, vậy dựa vào đâu mà bác đòi hỏi anh ấy vừa về là phải tới tìm bác ngay chứ?”

Bàng Sảnh không giấu nhẹm sự việc này, cô kể hết từ đầu đến cuối cho Cố Minh Tịch nghe, Cố Minh Tịch suy nghĩ mất một buổi tối, ngày hôm sau anh gọi vào số điện thoại của Cố Quốc Tường.

Hai bố con gặp nhau ở một phòng trà, không ôm ấp, không gợi chuyện, không có cảm giác xúc động sau một thời gian dài mất liên lạc, càng không có những giọt nước mắt mừng rỡ. Cố Minh Tịch chỉ ngồi đối diện Cố Quốc Tường, nhìn bố mình và cất giọng bình thản: “Bố ạ.”

Ánh mắt anh thản nhiên và lãnh đạm, không vui không buồn như nhìn một người dưng. Lòng Cố Quốc Tường đau như dao cắt, ông thà bị Cố Minh Tịch nhìn bằng ánh mắt thù hằn, cao giọng trách móc, như vậy ông còn biết nên đáp lại anh thế nào, có thể ông sẽ ôm lấy con trai khóc rưng rức rồi giãi bày và ân hận. Sau đó thì được anh tha thứ.

Nhưng vẻ mặt Cố Minh Tịch chẳng có chút phẫn nộ hay bất bình nào, anh chỉ bình thản cười và nói: “Dạo này sức khoẻ bố thế nào ạ?”

Cố Quốc Tường thoáng sửng sốt rồi gật đầu, “Vẫn ổn.”

Ông hỏi tình hình của Cố Minh Tịch trong những năm gần đây, Cố Minh Tịch trả lời ngắn gọn và đơn giản. Những chuyện xảy ra trong suốt sáu, bảy năm kể từ lần gặp mặt cuối cùng được anh kể lại trong vòng chưa tới hai phút.

Ngay cả chuyện Lý Hàm qua đời, anh cũng chỉ thuật lại một cách vắn tắt.

Cố Quốc Tường muốn hỏi kỹ hơn nhưng Cố Minh Tịch chỉ mỉm cười, lắc đầu trả lời: “Chuyện đã qua con không muốn nhắc đến nữa, bố ạ.”

Thôi được… Cố Quốc Tường nghĩ rồi hỏi tới dự định sắp tới của anh, Cố Minh Tịch nói: “Con dạy học ở Tam Á nên sẽ quay lại đó sau khi hết kỳ nghỉ đông.”

Cố Quốc Tường hỏi: “Bây giờ con với Sảnh Sảnh đang ở bên nhau phải không? Ý bố là… hai đứa yêu nhau?”

“Vâng.” Cố Minh Tịch gật đầu, không nói thêm bất cứ điều gì.

Cố Quốc Tường hỏi tiếp: “Vậy bao giờ con định quay lại thành phố E phát triển?”

“Con chưa nghĩ kỹ ạ.” Cố Minh Tịch vẫn cười, “Bố cứ yên tâm, kể cả có về con cũng không tới làm phiền bố đâu. Bố không phải lo lắng cho con, con tự biết chăm sóc bản thân.”

Câu nói nhẹ như mây của anh khiến cơn giận trong lòng Cố Quốc Tường suýt thì bột phát. Nhưng thấy nét mắt bình tĩnh ung dung của Cố Minh Tịch, trái tim ông bỗng dưng lạnh buốt. Bởi lẽ ông chợt nhận ra không phải Cố Minh Tịch đang giận mình mà câu nói này thực sự xuất phát từ đáy lòng anh.

Cuộc gặp này kéo dài trong nửa tiếng. Cố Minh Tịch khéo léo từ chối lời mời ăn cơm của Cố Quốc Tường, anh nói còn có cuộc hẹn khác. Hết cách, Cố Quốc Tường đành tiễn con trai ra ngoài.

Chiếc volkswagen màu đỏ của Bàng Sảnh đã đỗ sẵn ngoài cửa phòng trà, vừa nhìn thấy Cố Minh Tịch cô liền xuống xe tiến về phía anh. Nhìn hai người trẻ tuổi, Cố Quốc Tường hạ giọng nói: “Minh Tịch, nếu có gì khó khăn con cứ nói với bố. Bố sẽ giúp con!”

Cố Minh Tịch im lặng trong giây lát rồi gật đầu: “Vâng, con biết, cảm ơn bố!”

Trên đường tới Thịnh Thế Bắc Thành, Cố Minh Tịch hoàn toàn im lặng, anh đặt trán lên phần bằng kính trên cửa xe ở ghế lái phụ, thẫn thờ nhìn ra bên ngoài.

Một giọt máu đào hơn ao nước lã – đây là một câu nói thật diệu kỳ. Như bố của Đậu Đậu chẳng hạn, Cố Minh Tịch  đã nhìn thấy người đó khi tỉnh táo, mỗi khi nhìn những vết thương to có nhỏ có trên người con trai, người đó đã bật khóc rưng rức. Nhưng cứ mỗi khi lên cơn, hắn lại trở thành ác quỷ, hoàn toàn đánh mất thần trí.

Có thể thông cảm với bố Đậu Đậu là người mang bệnh trong người. Vậy còn bố của Cố Minh Tịch thì sao?

“Em có thấy anh tuỳ hứng quá không?” Trong lúc xe đang chạy bon bon trên đường, Cố Minh Tịch bất ngờ lên tiếng, anh vẫn không quay lại mà chỉ khe khẽ cất tiếng hỏi.

Bàng Sảnh lắc đầu: “Em không thấy vậy.”

“Sau khi trở về, đáng lẽ anh phải chủ động gặp bố một lần.” Cố Minh Tịch nói: “Dù sao ông cũng là bố của anh, nuôi dạy anh nhiều năm. Lúc mẹ anh ốm, ông ấy cũng không hoàn toàn bỏ mặc mẹ con anh.”

Bàng Sảnh biết anh chỉ muốn tâm sự nên không cắt ngang.

Cuối cùng Cố Minh Tịch cũng thu lại tầm mắt, anh quay sang nhìn Bàng Sảnh và nói: “Nhưng anh không sao quên được dáng vẻ mẹ anh lúc lâm chung. Bàng Bàng, mẹ anh chưa bao giờ làm chuyện gì có lỗi với bố, lẽ ra cuộc đời mẹ anh không nên đau khổ như vậy. Thỉnh thoảng anh nghĩ giá mà lúc điện giật anh bị nghiêm trọng hơn một chút thì tốt quá. Nếu chết đi, anh sẽ mãi mãi là một đứa trẻ thông minh, khoẻ mạnh, đẹp đẽ và ngoan ngoãn trong cảm nhận của bố. Bố sẽ nhớ anh, sẽ đau đáu nghĩ về anh, sẽ thương mẹ anh gấp trăm nghìn lần, sau đó hai người sẽ có thêm một đứa con đẹp đẽ khoẻ mạnh, thì giờ đây nó cũng 20 tuổi rồi, học đại học hàng đầu, là niềm kiêu hãnh trong mắt bố mẹ.”

“Vậy em phải làm sao?” Bàng Sảnh hỏi: “Nếu anh chết em phải làm sao?”

“Thì những câu chuyện trong quá khứ sẽ chẳng hề tồn tại thôi, Bàng Bàng ạ.” Anh khẽ mỉm cười rồi nhún vai, “Bây giờ em sẽ có một anh bạn trai tuyệt vời, biết đâu còn kết hôn rồi ấy chứ.”

“Vậy anh có từng nghĩ là nếu anh chết đi, em sẽ day dứt cả đời không?” Bàng Sảnh không quay sang nhìn anh mà chỉ tập trung lái xe, giọng cô rất đỗi bình thản, “Người ném cái đĩa đó lên máy biến thế là em. Em sẽ cho rằng mình là kẻ giết người!”

“Vậy bây giờ thì sao?” Cố Minh Tịch hỏi: “Chẳng lẽ chấp nhận ở bên anh là cách em dùng để bù đắp cho anh ư?”

“Anh nghĩ sao?” Bàng Sảnh nhếch môi, “Cố Minh Tịch, trong cuộc đời này nếu không có anh thì sẽ không có em của bây giờ. Em học tài chính nên không bao giờ kinh doanh nếu bị lỗ vốn, anh nghĩ em sẽ dùng cả cuộc đời mình để bù đắp cho một người mà em không yêu ư?”

Anh nhìn cô bằng ánh mắt nồng nàn, Bàng Sảnh nói tiếp: “Em không biết cái suy nghĩ “chết đi” kia manh nha trong đầu anh từ lúc nào. Bằng những gì em hiểu về anh, xưa nay anh chưa bao giờ nghĩ tới cái chết, anh có ham muốn được sống mãnh liệt hơn ai hết. Vì vậy lúc không tìm được anh, em vẫn cố gắng sống thật tốt vì em biết ở một nơi nào đó trên mặt đất này anh cũng đang nỗ lực để cuộc sống của mình trở nên tốt đẹp hơn. Em biết rồi sẽ có một ngày chúng ta gặp lại nhau, em hy vọng bản thân trở nên vĩ đại, rạng rỡ đứng trước mặt anh, tựa như những gì anh kỳ vọng vào em lúc trước. Ai cũng chê Bàng Sảnh vừa lười biếng lại ham ăn, đầu óc ù lì tối dạ, rồi học hành sẽ chẳng đâu vào đâu nhưng xưa nay anh chưa bao giờ bỏ mặc em, anh lúc nào cũng kéo em tiến về phía trước. Cố Minh Tịch, em cảnh cáo anh, anh không bao giờ được phép nói sống sống chết chết gì đó nữa! Mẹ anh đã qua đời, cho dù sau này quan hệ bố con anh có ra sao, em cũng muốn anh nhớ thật kỹ, rằng kể cả có vì con bé Bàng Sảnh này, anh cũng phải sống tử tế cho em!”

Những lời cuối cùng cô nói khi mắt đã loang loáng nước. Cố Minh Tịch thẫn thờ nhìn cô, tới lúc xe dừng lại một giao lộ chờ đèn đỏ, anh mới rụt rè tiến lại chạm nhẹ vai trái mình vào người Bàng Sảnh.

“Bàng Bàng, đừng khóc!” Anh nói, “Anh hứa với em sẽ không bao giờ nói những lời này nữa. Thực ra em nói không sai, đúng là anh chưa bao giờ nghĩ tới cái chết. Ý anh chỉ là nếu như anh chết luôn lúc bị điện giật...”

“Anh còn nói nữa!” Bàng Sảnh quay sang lườm anh. Cố Minh Tịch lập tức ngậm miệng, đầu hàng: “Thôi được, anh sẽ không nói nữa.”

“Không được nghĩ tới nữa!”

“Ừ.”

Nhìn vẻ thành khẩn áy náy của anh, cuối cùng Bàng Sảnh cũng nín khóc và mỉm cười: “Chu Nam Trung nói không sai, trước đây anh lo cho em, từ giờ trở đi em sẽ lo cho anh!”

Cố Minh Tịch liếc nhìn cô, thầm nhủ trong lòng: Ở một phương diện nào đó họ không biết tới, chẳng biết ai lo cho ai.

Bàng Sảnh khó hiểu nhìn gương mặt thoáng ửng hồng của anh, hỏi: “Anh đang nghĩ gì đó?”

“Không có gì.”Anh đã định thần lại... Lập tức nghiêm túc quay sang nhìn phong cảnh bên ngoài.

Cố Minh Tịch không gặp lại Cố Quốc Tường nữa. Sau khi kỳ nghỉ Tết Nguyên đán khép lại, Sở Tài nguyên và Môi trường cũng làm việc trở lại, thủ tục mua nhà của Bàng Sảnh bắt đầu được tiến hành. Cô đưa mọi giấy tờ cho người môi giới, để người đó ra ngân hàng làm thủ tục vay trả góp. Cô nghe thấy anh ta nói: “Chị Bàng, công việc của chị rất tốt, mức độ tín dụng cao lại chưa mua nhà bao giờ, hẳn là thủ tục vay trả góp sẽ rất suôn sẻ.” Cuối cùng Cố Minh Tịch cũng thở phào nhẹ nhõm.

Hai người trải qua ngày lễ Valentine đầu tiên kể từ khi chính thức ở bên nhau nhưng không có chương trình đặc biệt gì mà chỉ tới nhà hàng ăn một bữa cơm dưới ánh nến, xem một bộ phim rồi cuối cùng Cố Minh Tịch mua cho Bàng Sảnh một bông hoa hồng trên phố.

“Anh thật là ki bo.” Cầm trên tay bông hoa hồng nằm trong giấy bóng kính trong suốt, Bàng Sảnh cười khúc khích: “Có 10 đồng cũng bắt em trả.”

Cố Minh Tịch chỉ cười không đáp. Tới khi anh được Bàng Sảnh đưa tới nhà Cá Mập, Cố Minh Tịch mới thủ thỉ với cô là quà anh mua tặng cô đang ở trên nhà.

Bàng Sảnh ngồi trong xe đợi anh. Cố Minh Tịch đi lên nhà một lúc rồi quay trở lại với một gói to cắn trong miệng.

Bàng Sảnh vui vẻ đón lấy túi giấy đó, lấy đồ bên trong ra xem thì hai mắt lập tức trợn tròn. Không ngờ Cố Minh Tịch lại mua một bộ đồ bơi màu tím! Lại còn là... Bikini!

Bàng Sảnh không biết nên đối đáp thế nào. Cố Minh Tịch cũng đỏ mặt, thấy ánh mắt cô trở nên nghi ngờ, anh vội vàng giải thích: “Anh thực sự không nghĩ ra nên mua thứ gì, vì muốn mua một thứ có thể dùng được nên mới sực nhớ ra mấy tháng nữa trời nóng rồi, nếu em tới Tam Á chơi có khả năng sẽ đi bơi nên mới mua cho em bộ đồ bơi...”

“Anh đi mua thế nào vậy?" Bàng Sảnh rất thắc mắc: “Một người đàn ông to xác ra trung tâm thương mại mua đồ bơi?”

“Không...” Cố Minh Tịch nói: “Anh nhờ chị Tiểu Nhạc mua giúp, chỉ nói màu sắc và kiểu dáng.”

“Thế... thế còn kích cỡ thì sao?”

“Anh nói cho chị ấy.” Cố Minh Tịch mỉm cười, “Chắc vừa đấy vì anh biết số đo của em mà.”

Bàng Sảnh thực sự muốn thổ huyết.

Sau ngày Valentine cũng là lúc kỳ nghỉ đông của Cố Minh Tịch sẽ kết thúc sau một tuần nữa, anh định về Tam Á soạn giáo án. Công việc của Bàng Sảnh cũng dần bận rộn hơn, hai người đã chốt được thời gian cho cuộc hẹn tiếp theo.

Ngày thanh minh, hai người sẽ cùng tới tỉnh Z tảo mộ cho Lý Hàm.

Bàng Sảnh tiễn Cố Minh Tịch ra sân bay. Trước khi bước vào cửa kiểm tra an ninh, cô thực sự không nỡ rời xa anh, chỉ biết lưu luyến ôm anh thật lâu. Mãi tới khi Cố Minh Tịch trao cô một nụ hôn dài, cô mới nuối tiếc buông anh ra.

Sau khi máy bay cất cánh, Bàng Sảnh cầm áo khoác của Cố Minh Tịch đứng thẫn thờ trong sân bay. Cô cầm áo khoác lên ngửi mùi hương trên đó, nồng nàn hương vị của Cố Minh Tịch. Bàng Sảnh vùi mặt vào chiếc áo mới nhận ra bản thân đã bắt đầu nhớ anh.

Cố Minh Tịch bay tới Tam Á. Sau khi về căn nhà riêng của mình, anh gọi điện thoại cho mẹ của Đậu Đậu, chị ta nói mấy hôm nay hơi bận nên phải tới cuối tuần mới có thể đưa Đậu Đậu trở lại.

Một mình anh ngủ trong nhà qua đêm hôm đó. Sáng hôm sau lúc tỉnh lại, Cố Minh Tịch nhận ra điểm bất thường. Đầu anh nặng trĩu, cổ họng ngứa râm ran, nước mũi chảy liên tục. Thành phố E lạnh giá còn Tam Á lại nóng, Cố Minh Tịch biết mình đã bị cảm do thay đổi thời tiết.

Cố Minh Tịch rất khoẻ, bình thường ít ốm đau nhưng mỗi lần ốm thì sẽ kéo dài rất lâu. Người ta cảm cúm chỉ bốn, năm hôm là khỏi còn anh thì một là không cảm cúm, nếu đã bị thì sẽ cực kỳ nghiêm trọng, lần nào cũng từ cảm nhẹ trở thành cảm nặng rồi sốt cao và ho, chỉ khi nào tới bệnh viện truyền nước mới bắt đầu đỡ dần.

Vì chỉ có một thân một mình nên anh cực ghét bị ốm. Đậu Đậu còn quá nhỏ nên cũng chẳng được gì nhiều ở bệnh viện. Nhờ giáo viên khác đỡ đần Cố Minh Tịch lại thấy mình cứ làm phiền người ta mãi.

Đây đúng là một chuyện vạn bất đắc dĩ. Anh chỉ ít hơn người bình thường đôi tay nhưng lại trở nên cực kỳ bị động trong một số vấn đề.

Cố Minh Tịch tự nấu một nồi cháo, sáng cháo, trưa cháo, tối cũng định ăn cháo. Anh ngồi trên chiếc ghế cao trong nhà bếp, đầu nặng trình trịch, anh ép mình phải ăn hết cháo trắng với dưa muối.

Lúc mệt quá anh đi ngủ, thậm chí còn không dám bật điều hoà. Sổ mũi anh chỉ biết ngồi dậy liên tục, dùng chân lấy giấy rồi giơ cao chân đặt giấy trước lỗ mũi.

Anh uống rất nhiều nước nên liên tục đi vệ sinh. Mỗi lần đi vệ sinh mặc quần cởi quần cũng là một việc phiền phức làm Cố Minh Tịch mệt mỏi vô cùng.

Tối Bàng Sảnh gọi điện tới. Cố Minh Tịch không nghĩ ngợi liền nghe máy. Bàng Sảnh nghe thấy giọng anh khàn đặc thì lo sốt vó. Anh lại húng hắng ho vì không nín được, cô liền hỏi: “Anh ốm à?”

“Ừm, cảm cúm nhẹ. Bị thay đổi thời tiết đột ngột nên chắc bị cảm thôi.” Cố Minh Tịch nằm trên giường, đeo tai nghe: “Em đừng lo, anh sẽ nhanh khỏi bệnh mà.”

“Câu nói này của anh chỉ dùng để dỗ dành cô giáo Kỷ được thôi, em còn không hiểu anh hay sao? Mỗi lần bị cảm cúm không biết bao lâu anh mới khỏi được!”

Nghe giọng nói đầy sốt sắng của cô, Cố Minh Tịch mềm lòng cũng cảm thấy không còn quá khó chịu như trước nữa. Anh nói: “Bàng Bàng, chỉ cần nghe giọng em là anh không thấy đau đầu nữa. Thật đó!”

“Anh đi khám chưa?”

“Chưa. Không cần đi khám, cảm xoàng thôi mà.”

“Uống thuốc chưa?”

“Anh uống Bạch Gia Hắc rồi.”

“Anh nhớ uống nhiều nước.”

“Đã uống nhiều lắm rồi.”

“Anh đo thân nhiệt chưa, có sốt không?”

“Hơi hơi, chưa tới 38 độ.”

Ở đâu dây bên kia Bàng Sảnh thoáng lặng im rồi bất ngờ nói: “Không được Cố Minh Tịch, em tạm thời không nói chuyện với anh được.”

Cô cúp máy không chút do dự, Cố Minh Tịch mệt quá nên cũng không gọi lại cho cô nữa. Giờ đã là 7h30 tối, anh mơ màng ngủ trên giường, thỉnh thoảng thức giấc đi vệ sinh, lau nước mũi, còn lại hầu như cứ mê man ngủ.

Trời đã tối om, không gian bên ngoài ngày càng tĩnh mịch. Chẳng biết bao lâu sau bỗng chốc một tiếng động rất khẽ vang lên ngoài phòng khách.

Cố Minh Tịch không có sức ngồi dậy, thậm chí mắt cũng không thể mở ra được. Anh ngẫm nghĩ, không biết là tiếng gì nhỉ? Chuột? Gián? Hay là trộm?

Kệ vậy, trong nhà anh vốn cũng chẳng có gì đáng tiền. Còn đang nghĩ  thì lại một tiếng lạch cạch vang lên, Cố Minh Tịch nằm nghiêng trên giường, mở mắt một cách nhọc nhằn.

Anh nghe thấy tiếng những bước chân dù nhẹ nhưng rất rõ. Đèn ngoài phòng khách cũng sáng lên, ánh sáng lọt vào qua khe cửa.

Cố Minh Tịch nghĩ tên trộm này đúng là đầu óc không bình thường. Đã đi ăn trộm lại còn bật đèn!

Anh mơ màng ngồi dậy, đi ra ngoài xem thì đúng lúc đó cửa phòng hé mở.

Phòng khách sáng trong khi phòng ngủ lại tối om, người đó đi về phía anh. Cô đứng che đi luồng sáng làm anh chỉ có thể nhìn theo vóc dáng cô, anh nghĩ mình sốt cao nên hỏng cả não rồi nên mới sinh ra ảo giác thế này.

Cô ngồi xuống mép giường anh, không cất tiếng gọi mà chỉ giơ tay sờ trán Cố Minh Tịch, khẽ nói: “Không ổn rồi, nóng quá, anh sốt thật rồi.”

Nói xong cô vội đứng dậy định đi lấy khăn chườm trán cho Cố Minh Tịch thì nghe thấy tiếng anh hô lên: “Đừng đi.”

Cô ngạc nhiên quay lại nhìn anh, anh không thể kéo cô nên dồn hết sức ngồi dậy, ngả về phía trước dựa vào người cô.

Cô ôm lấy anh một cách tự nhiên để hai má anh dán lên bụng mình. Anh không mặc áo, người đẫm mồ hôi, cô vỗ vai anh và nói: “Em đi lấy đá chườm lên trán cho anh.”

“Đừng đi.” Anh chỉ nói: “Đừng đi, đừng đi.”

“Thôi được, em không đi.” Cô cười bảo.

“Để anh mơ thêm một lát.” Anh mỉm cười cảm nhận nhiệt độ ấm áp trên bụng cô, còn khẽ cọ nhẹ như một chú mèo: “Lâu lắm không có giấc mơ nào đẹp như vậy. Bàng Bàng, em đừng đi mà.”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương