Sau khi quay lại Bắc Kinh, ngày nào tôi cũng nhận được những cuộc điện thoại siêu dài siêu lâu của bố mẹ, họ chỉ trích, oán trách lẫn nhau, khiến tinh thần tôi căng thẳng. Tôi không ngủ được, công việc cũng xảy ra vài sự cố, cứ hai ba ngày lại phải nghe sếp cằn nhằn. Tôi gần như bị mắc chứng trầm cảm.

Khi đó tôi thật sự rất mong có người nào đó ở bên.

Bắc Kinh và Paris chênh nhau những 6 tiếng đồng hồ. Mr.Bu luôn căn giờ chính xác, gọi cho tôi vào buổi sáng. Nhưng nửa đêm tôi mất ngủ, gần sáng mới ngủ được thì lại bị anh đánh thức, làm sao mà nói chuyện vui vẻ được? Tôi mắng anh vài câu, sau đó anh không gọi cho tôi cuộc nào nữa.

Nguyên một tháng không liên lạc, tôi nghĩ, chúng tôi như vậy cũng coi như chia tay rồi.

Sau khi bố mẹ tôi làm hòa, công việc thuận lợi, tất cả đều trở nên tốt đẹp. Có một lần, đồng nghiệp nghịch điện thoại của tôi, phát hiện tôi có chặn cuộc gọi từ một số liên lạc. Các cuộc gọi từ số liên lạc đó từ mười giờ đêm đến tám giờ sáng đều sẽ tự động chuyển thành cuộc gọi nhỡ. Mà tôi lại không có thói quen kiểm tra cuộc gọi nhỡ.

Trong máy tôi có ba mươi bảy cuộc gọi nhỡ, tất cả đều của Mr.Bu.

Ngày hôm sau, đúng tám giờ sáng, anh lại gọi điện tới.

Giọng nói của anh như xa như gần, “Cuối cùng em cũng nhận điện rồi”.

“Cái gì?”

“Ngày đó không phải em nói, nếu muốn tìm em thì gọi điện lúc tám giờ sáng sao?”

“Hôm đấy đầu óc em còn đang trên mây, không nhớ đã nói những gì nữa.”

“Em nói em sẽ không nhận điện thoại, nhưng nếu như anh thật lòng quan tâm đến em, thì vẫn nên tiếp tục gọi cho em, gọi cho tới khi em nhận máy thì thôi.”

“Thế cho nên suốt một tháng qua, ngày nào anh cũng gọi cho em lúc tám giờ sáng?”

“Ừm”

“Bên em là tám giờ sáng thì bên anh là hai giờ đêm?”

“Ừm”

“Sao anh phải làm như vậy?”

Anh cười khổ, “Anh cũng từng tự hỏi chính mình, vì sao phải như vậy chứ?”.

“Còn có chuyện gì mà em chưa biết nữa không?”

“Tuần trước anh đã quay về Bắc Kinh rồi. Bây giờ anh đang đứng dưới nhà em.”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương