Tôi không vì lời cầu hôn từ Paris tối hôm đó mà sống cùng với Mr.Bu.

Sau ngày ấy không lâu, tôi về quê, gặp đúng lúc bố mẹ đang cãi nhau đòi ly hôn. Tôi trốn mình trong góc phòng nghe tiếng cãi vã của hai người cùng những tiếng ném đồ loảng xoảng. Nhịn không được, tôi lại ra khuyên họ vài câu, không cẩn thận giẫm phải mảnh thủy tinh, đau tới tận tim gan.

Quay về phòng, tôi vừa khóc vừa gọi điện cho Mr.Bu, mắt nhìn từng giọt máu đang nhỏ xuống sàn nhà. Nhưng anh không nhấc máy, tôi gọi không biết bao nhiêu cuộc vẫn không gặp được anh. Bỗng nhiên, tôi cảm thấy tuyệt vọng vô cùng.

Sau đó anh gọi lại cho tôi, tôi không nhớ nổi anh đã nói những gì, chỉ nhớ mình đã hỏi anh, “Vì sao?”.

“Vì sao cái gì?”

“Sao lúc nào anh cũng cho em cảm giác như anh đang ở rất xa, rất xa em.”

“Anh xin lỗi, anh đã không ở bên em những khi em cần. Lúc đó điện thoại của anh bị một người Gypsy ăn trộm mất.”

“Bao giờ anh mới từ Paris về?”

“Anh chưa biết được.”

Sau một hồi im lặng, tôi thở dài, “Em mệt lắm, cúp máy đây.”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương