Mr.Bu Không Phải Idol Của Tôi
-
Chương 54
Chúng tôi cũng có những trận cãi vã thực sự. Năm đó, công ty của Mr.Bu chuyển tới miền Nam. Anh phải ở ký túc xác dành cho nhân viên của công ty, thường xuyên tăng ca. Tôi phải vượt đường sá xa xôi đến thăm anh, tâm trạng dù sao cũng không được tốt lắm, còn anh vì áp lực công việc nên mặt mũi cũng không vui vẻ gì, thế là chúng tôi lại cãi nhau.
“Em vất vả đến tận đây thăm anh, anh không thể hiểu cho em một chút được à?”
“Nếu đã vất vả như thế thì lần sau em đừng đến nữa.”
“Anh vốn không thích gặp em chứ gì?”
“Ý của anh là, em đi đi lại lại quá vất vả.”
Tôi vô cùng tức giận, một thời gian dài sau đó không thèm tới thăm anh, anh cũng chẳng buồn về thăm tôi. Đôi tình nhân yêu nhau nồng thắm mà nguyên một tháng liền không buồn gặp nhau.
Có điều, những khi sương mù dày đặc, anh sẽ nhắn tin Wechat, “Nhớ đeo khẩu trang”.
Có khi trời trở lạnh, “Ngày mai mặc ấm một chút”.
Idol của tôi ra single mới, “Nghe chưa?”.
Phim tôi đang xem có tập mới, “Có xem không?”.
Tôi không trả lời một tin nhắn nào.
Khi đó tôi đang làm ở một văn phòng luật, có một hôm phải cùng luật sư ra tòa. Trước đó có một vụ án kinh tế kéo dài mãi chưa đi đến hồi kết. Cánh cửa vừa mới mở ra, tôi nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc đang ngồi ở chỗ của bị cáo.
Tôi còn tưởng mình nhìn nhầm.
Nhưng đó rõ ràng là anh. Anh gầy đi nhiều quá!
Hóa ra công việc của anh không chỉ xảy ra chút rắc rối, mà còn vướng vào vòng lao lý.
Giờ nghỉ giải lao, tôi chạy theo Mr.Bu, “Sao anh không nói cho em biết?”.
Anh giật mình quay người lại, nhìn thấy tôi thì không nói được lời nào nữa.
Tôi hít một hơi thật sâu, “Kết cục tồi tệ nhất là thế nào?”.
“Ba năm”
Tôi cảm giác như đầu mình bị cái gì đó đập vào thật mạnh, đứng cũng không vững nữa, chỉ biết nhào vào lòng anh.
Sao anh lại có thể gầy như vậy, nhô hết cả xương ra rồi.
Nước mắt tôi không ngừng tuôn rơi, thấm ướt cả áo sơ mi của anh. Anh nhẹ nhàng vỗ về tôi, nói vài câu an ủi.
Nhưng tôi không nghe nổi, tôi chỉ nghe thấy giọng nói của chính mình cắt ngang câu nói của anh.
“Chúng ta kết hôn đi”.
“Em vất vả đến tận đây thăm anh, anh không thể hiểu cho em một chút được à?”
“Nếu đã vất vả như thế thì lần sau em đừng đến nữa.”
“Anh vốn không thích gặp em chứ gì?”
“Ý của anh là, em đi đi lại lại quá vất vả.”
Tôi vô cùng tức giận, một thời gian dài sau đó không thèm tới thăm anh, anh cũng chẳng buồn về thăm tôi. Đôi tình nhân yêu nhau nồng thắm mà nguyên một tháng liền không buồn gặp nhau.
Có điều, những khi sương mù dày đặc, anh sẽ nhắn tin Wechat, “Nhớ đeo khẩu trang”.
Có khi trời trở lạnh, “Ngày mai mặc ấm một chút”.
Idol của tôi ra single mới, “Nghe chưa?”.
Phim tôi đang xem có tập mới, “Có xem không?”.
Tôi không trả lời một tin nhắn nào.
Khi đó tôi đang làm ở một văn phòng luật, có một hôm phải cùng luật sư ra tòa. Trước đó có một vụ án kinh tế kéo dài mãi chưa đi đến hồi kết. Cánh cửa vừa mới mở ra, tôi nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc đang ngồi ở chỗ của bị cáo.
Tôi còn tưởng mình nhìn nhầm.
Nhưng đó rõ ràng là anh. Anh gầy đi nhiều quá!
Hóa ra công việc của anh không chỉ xảy ra chút rắc rối, mà còn vướng vào vòng lao lý.
Giờ nghỉ giải lao, tôi chạy theo Mr.Bu, “Sao anh không nói cho em biết?”.
Anh giật mình quay người lại, nhìn thấy tôi thì không nói được lời nào nữa.
Tôi hít một hơi thật sâu, “Kết cục tồi tệ nhất là thế nào?”.
“Ba năm”
Tôi cảm giác như đầu mình bị cái gì đó đập vào thật mạnh, đứng cũng không vững nữa, chỉ biết nhào vào lòng anh.
Sao anh lại có thể gầy như vậy, nhô hết cả xương ra rồi.
Nước mắt tôi không ngừng tuôn rơi, thấm ướt cả áo sơ mi của anh. Anh nhẹ nhàng vỗ về tôi, nói vài câu an ủi.
Nhưng tôi không nghe nổi, tôi chỉ nghe thấy giọng nói của chính mình cắt ngang câu nói của anh.
“Chúng ta kết hôn đi”.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook