Mẹ suốt ngày mắng tôi vì đã đầu độc cô em họ hâm mộ thần tượng đến quên cả học hành. Tôi nói với em họ, “Chị kể cho em nghe một câu chuyện nhé. Nó kể về một cô thôn nữ ở Châu tự trị dân tộc Triều Tiên Diên Biên, đã làm thế nào để có thể trở thành phiên dịch viên cho một ngôi sao hàng đầu của Hàn Quốc”.

Nữ chính trong câu chuyện là “tiền bối” của Cô Nàng Kim Chi, nhờ thành tích học tập xuất sắc đã được cử tới Đại học Seoul để giao lưu với sinh viên khoa tiếng Trung Quốc ở đó. Vừa sang đến nơi, cô ấy đã làm một bài tự giới thiệu bằng tiếng Hàn đặc sệt phát âm của người Diên Biên, khiến cả lớp được phen ầm ĩ. Cô ấy khua môi múa mép bằng ánh mắt vô cùng cao ngạo, tự tin, còn dùng rất nhiều khẩu ngữ quen thuộc với giới trẻ.

Giáo trình của Đại học Seoul đều được quốc tế hóa, có rất nhiều bài học cần phải thực hành, nhưng không ai muốn vào chung nhóm với cô ấy, cô ấy đành phải cắn răng hoàn thành bài tập dành cho năm người một mình. Cô ấy đã làm rất tốt, nhưng điểm số lại không cao bởi vì không làm việc theo nhóm.

Môn nào cũng bị điểm kém, không có học bổng, cô ấy đành phải đi làm thêm khắp nơi. Do vấn đề phát âm, không ai tin cô ấy là sinh viên của Đại học Seoul, nghi ngờ cô ấy trốn từ Bắc Triều Tiên sang. Thậm chí, cô ấy còn bị đưa đến đồn cảnh sát mấy lần liền.

Em họ ngắt lời tôi, “Lỗi phát âm như thế thì phải làm sao? Chị nói xem, chị ấy làm thế nào để người ta hiểu mình đang nói gì?”.

Sau một năm giao lưu tại Đại học Seoul, nữ chính quay trở về Trung Quốc. Lúc này thời cơ đã đến. Năm đó, Bae Yong Joon đang rất nổi tiếng có hoạt động tuyên truyền ở Trung Quốc, cần một người phiên dịch có âm Seoul lưu loát, thế là cô ấy được cử đi.

Em họ tôi nói, “Hiểu rồi, hiểu rồi, cần phải nỗ lực, nỗ lực hơn nữa, mới có thể khiến người khác tưởng rằng mình chẳng phí chút công sức nào cũng đạt được”.

Tôi cảm thấy nếu không lôi châm ngôn kinh điển của Cô Nàng Kim Chi ra thì không thể dạy dỗ cô em họ này được. Thế là tôi nói, “Đừng vì chuyện chúng ta là fan girl mà cảm thấy mất mặt. Người chúng ta hâm mộ thực sự rất giỏi, đáng để chúng ta yêu mến. Hơn mười tuổi họ đã phải khó khăn vật lộn với cuộc sống này, sau khi vào nghề còn phải đối mặt với biết bao cạnh tranh khốc liệt. Những tổn thương mà họ phải chịu, những gánh nặng trên đôi vai họ, mồ hôi và nước mắt mà họ đã phải bỏ ra đều không cho phép chúng ta vì hâm mộ họ mà tự ti”.

Hiếm khi cô em học của tôi không nói xen vào, ngoan ngoãn lắng nghe hết. Có điều mẹ tôi lại bắt đầu cằn nhằn, “Nói suốt từ nãy đến giờ mà vẫn không thuyết phục nổi em họ con. Đừng ra sân bay Hoàng hoa đón thần tượng nữa!”.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương