Lúc Chung Nhất Minh tỉnh lại, phát hiện chính mình ở phòng xa lạ. Phòng có kệ sách, bàn trang điểm, tủ quần áo, đồ dùng nội thất, nhưng nội thất nhìn chung là không có gì nhiều, còn đắp lên một cái bọc nilon trong suốt, còn có mấy cái thùng giấy chồng chất đổ ở trước cửa. Cậu ngủ ở trên giường màu hồng phấn có chăn đắp ngang người. Đầu thật đau nhức, cậu nhớ mang máng ngày hôm qua uống rất nhiều rượu, sau đó, không có sau đó……

Cậu xốc chăn rời giường, phát hiện trong chăn còn cất giấu một người đang ngủ, đó là bạn gái cậu Diệp Mỹ Linh.

Này…… Đã xảy ra chuyện gì?

Diệp Mỹ Linh mặc áo ngủ, mà cậu vẫn là mặc đồng phục ngày hôm qua, hẳn là không có phát sinh chuyện gì quá đáng?

“Mỹ Linh, Mỹ Linh……” Chung Nhất Minh cúi người mà nhẹ lay động cô.

“Hửm?” Diệp Mỹ Linh xoa nhèm đôi mắt, phản ứng chậm vài giây mới ý thức được là Chung Nhất Minh, nhớ tới sự tình ngày hôm qua, nói: “Nhất Minh, cậu tỉnh?”

“Đây là nơi nào? Nhà cậu sao?”

“Ừ.”

“Tôi như thế nào ở chỗ này?”

“Ngày hôm qua cậu say, không liên hệ được người nhà cậu đến, tớ kéo cậu trở về.” Ngày hôm qua hai người hôn môi thời điểm hưng phấn. Chung Nhất Minh đột nhiên ngất. Bởi vì điện thoại cậu có chứa mật mã, cô không có biện pháp liên hệ đến người nhà của cậu, đành phải đem cậu kéo về nhà. Lại sợ ba mẹ trở về bắt gặp cô mang nam sinh về nhà, khóa trái cửa phòng mình, còn đem mấy cái thùng giấy đẩy đến trước cửa, để ngừa ba mẹ sẽ dùng chìa khóa mở cửa tiến vào.

Chung Nhất Minh đối với ngày hôm qua không có gì ấn tượng, cậu chỉ nhớ rõ hắn ngày hôm qua ở cửa hàng tiện lợi mua mấy chai bia, ở đường cái đứng uống, chuyện sau đó liền quên mất.

“Cậu là như thế nào tìm được tôi” Cậu hỏi.

“Chính cậu ở dưới lầu nhà tớ, gọi điện thoại cho tớ.”

“Vậy à……” Cậu một chút ấn tượng cũng không có.

“Lần sau không được uống rượu, cậu còn chưa tới tuổi vị thành niên.”

“Ừ……” Cậu tựa hồ đáp ứng cô, lại giống chỉ là đáp cho có lệ.

Cậu cầm lấy điện thoại của mình  trên tủ đầu giường, nhìn thời gian: “Tôi phải về trường học.” Nói xong, đi ra trước cửa phòng, trước cửa có mấy cái thùng chặn lại, cậu đẩy đến một bên.

“Không được, cậu không thể như vậy đi ra ngoài. Ba mẹ mình ở dưới nhà!” Diệp Mỹ Linh vội vàng xuống giường, chạy đến trước mặt cậu, duỗi tay ngăn cậu đi mở cửa, nói: “Bị ba mẹ tớ biết tớ mang nam sinh về nhà, tớ chết mất.”

“Vậy làm sao bây giờ?”

“Chỉ có thể chờ họ ra ngoài, cậu mới có thể đi ra ngoài.”

“Không được!” dừng một chút, nói: “Tôi muốn đi toilet.”

“Gấp không?”

Cậu gật đầu một cái.

“Cậu chờ một chút, tớ xem tình hình  đã.” Diệp Mỹ Linh nói xong, mở cửa, vươn đầu nhỏ, đi ra ngoài xem, nghe được Diệp mẹ ở phòng bếp nấu bữa sáng, chắc Diệp ba đại khái ngày hôm qua vui vẻ đưa tiễn sẽ uống rất nhiều rượu, còn chưa có tỉnh.

Phòng bếp cùng nhà vệ sinh lấy phòng cô làm trung tâm, không cùng hướng.

Cô quay lại phòng ngủ gọi Chung Nhất Minh, nhẹ giọng nói: “Mau tới đây!” Đem cửa phòng mở nhẹ ra, chỉ vào hướng nhà vệ sinh nói: “Bên kia, đi nhanh về nhanh!”

Chung Nhất Minh đi mau nhẹ bước mà đi đến buồng vệ sinh, mở cửa, vào trong, Diệp Mỹ Linh tích tắc đuổi theo kịp yểm hộ.

“Mỹ Linh, rời giường?” Chung Nhất Minh vừa vặn đi vào nhà vệ sinh, Diệp mẹ vừa vặn bưng bữa sáng ra tới.

“Ách……Dạ…..” Diệp Mỹ Linh không quá dứt khoát mà đáp lại.

Diệp mẹ thấy nàng hướng nhà vệ sinh, nói: “Nhanh đi rửa mặt rồi ăn sáng.”

“Dạ……Được……” Diệp Mỹ Linh căng da đầu tiến vào nhà vệ sinh.

Chung Nhất Minh đang chuẩn bị cởi quần giải quyết, Diệp Mỹ Linh liền mở cửa đi vào

“Cậu……” Chung Nhất Minh nhìn thấy cô tiến vào, lại kéo dây quần đến bên hông, nói: “Cậu tiến vào làm gì?”

“Mẹ vừa rồi nhìn thấy tớ ở ngoài cửa, kêu nhanh rửa mặt……” Khuôn mặt nhỏ đỏ bừng, bất đắc dĩ mà giải thích.

“Cậu ở chỗ này, tôi như thế nào đi được?” Ngày hôm qua uống nhiều như vậy, nghẹn một đêm nước tiểu, cậu không thể nhịn nỗi nữa.

“Tớ…… Tớ không nhìn cậu là được!” Diệp Mỹ Linh ngại ngùng nói, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng mà xoay người đưa lưng về phía cậu.

Chung Nhất Minh thở dài nhẹ nhõm một hơi, tiếp tục. Diệp Mỹ Linh lưng quay về phía cậu nghe được tiếng róc rách, sau đó là tiếng nước chảy, buồng vệ sinh nhỏ tràn ngập không khí xấu hổ, mặt cô đỏ bừng, nóng lên, không biết làm sao……

“Được rồi.” Chung Nhất Minh ngữ khí bình đạm, không có vẻ xấu hổ.

“Ồ!” Diệp Mỹ Linh lỗ tai gần sát cạnh cửa, nghe động tĩnh bên ngoài, Diệp mẹ ở phòng khách vội gì đó, dù sao chính là tạm thời không thể đi ra ngoài: “Đợi lát nữa đi!” Sau đó đi đến bồn rửa tay, bắt đầu đánh răng rửa mặt.

Cuối cùng, cô đem tai dán đến cạnh cửa nghe, Diệp mẹ còn ở phòng khách, quay đầu lại hỏi Chung Nhất Minh: “Cậu muốn đánh răng rửa mặt không?” Dù sao vẫn là không thể đi ra ngoài, tuỳ cơ ứng biến

“Cũng được.” Cậu không sao cả mà trả lời.

Diệp Mỹ Linh cầm bàn chải đánh răng của mình, kem đánh răng, ly súc miệng đưa cho cậu.

“Dùng của cậu?” Nam sinh nhướng mày, không thể tin được.

“Cậu có thói quen ở sạch sao? Ở đây không có cái mới……” Diệp Mỹ Linh một bộ dáng khó xử.

“Không có.” Cậu tiếp nhận từ tay cô rửa mặt, bắt đầu đánh răng, dùng khăn lông rửa mặt.

“Cốc cốc” Diệp mẹ ở buồng vệ sinh ngoài cửa gõ hai cái, nói: “Mỹ Linh, con như thế nào lâu như vậy còn không có ra ngoài? Bữa sáng nguội hết rồi!”

“Con…… Con táo bón!” Diệp Mỹ Linh nhìn Chung Nhất Minh ở bên người, có điểm ngượng ngùng xoắn xít mà phun ra mấy chữ, lẫn lộn qua đi.

Chung Nhất Minh che miệng, che lại muốn cười ra tiếng.

“Kêu con bình thường ăn nhiều rau dưa một chút, nhưng con vẫn không vâng lời!” Diệp mẹ lải nhải một chút, sau đó rời đi.

Diệp Mỹ Linh nghe được diệp mẹ về phía phòng ngủ, vội vàng nói với Chung Nhất Minh: “Đi, đi mau!” Sau đó hai người nhẹ bước chạy về phòng ngủ Mỹ Linh.

Diệp Mỹ Linh ở phòng khách ăn xong bữa sáng, cầm trộm một ít ăn đồ vật trở về ở phòng ngủ đưa Chung Nhất Minh.

“Cuối cùng khi nào tôi có thể đi?” Cậu nhướng mày, không kiên nhẫn hỏi. Bị nhốt ở phòng ngủ nhỏ không thể đi lại, cảm giác này một chút đều không tốt, thậm chí có điểm giống yêu đương vụng trộm đều không thể thấy ánh sáng.

“Ba tớ rời giường, ở phòng khách xem TV. Cậu còn không thể đi!” Cô nói, đưa cậu một hộp sữa bò cùng một bao bánh ngọt.

Chung Nhất Minh không thích ăn ngọt, chính là hắn đói bụng, đành phải ăn luôn bánh quy, lại hỏi: “Không phải nói ba mẹ cậu muốn đi ra ngoài sao? Khi nào đi?”

Diệp Mỹ Linh nhớ rõ buổi tối họ có đi tham gia cái yến hội, “Hẳn là 5 giờ chiều.”

“Còn phải đợi buổi chiều?” Lúc này mới 8 giờ sáng, còn muốn ngây ngốc bảy tám tiếng đồng hồ mới có thể đi? Hoặc là lúc họ ngủ trưa……”

Trong phòng Diệp Mỹ Linh có ghế dựa, nhưng lại ngồi ở trên bàn sách. Hai người kết thúc đề tài, cùng ngồi ở trên giường không nói gì, không khí thực xấu hổ.

Chung Nhất Minh ngày hôm qua biết được tin tức cô đi nước ngoài, cậu còn hơi để bụng, hơn nữa cậu cũng không nhớ rõ tối hôm qua chính mình sau khi say rượu đi tìm cô, còn có hai người hôn môi nhiệt tình. Mà Diệp Mỹ Linh thấy cậu không nói lời nào, cho nên cô cũng không dám nói lời nào……

Hai người cứ như vậy ngồi yên tĩnh trên giường, không nói gì, không có làm bất cứ chuyện gì, hai bên cũng không xem đối phương một chút. Thật lâu sau, Diệp Mỹ Linh rốt cuộc mở miệng đánh vỡ trầm mặc: “Cậu muốn lên mạng không? Nhà tớ có WiFi.”

“Điện thoại sắp hết pin rồi.”

“Cậu chờ chút.” Diệp Mỹ Linh nói xong mở cửa đi ra phòng khách lấy đồ sạc trở về cho cậu sạc điện thoại

Kỳ thật, liền tính di động có điện, cậu cũng không thể nào chơi di động được, cậu đem điện thoại đặt ở trên tủ đầu giường sạc.

Cậu ngồi ở trên giường, không có làm cái gì, cũng không nói lời nào.

“Nhất Minh, thứ hai tớ đi Mỹ rồi.” Nàng xem như chính thức mà nói cho cậu.

Cậu vẫn như cũ không nói lời nào.

“Tớ không phải cố ý không nói cho ngươi, tớ chỉ là không biết như thế nào nói cho cậu……”

“Lúc nghe được tin chính mình còn có một tuần nữa liền đi nước ngoài cũng không thể chấp nhận nỗi. Tớ thực sự rất thích cậu, không muốn bỏ lỡ thanh xuân khiến mình phải nuối tiếc, cho nên muốn cùng cậu tỏ tình…… Nguyên bản tớ cho rằng cậu sẽ cự tuyệt tớ, ai biết cậu cũng nhận lời rồi……”

“Mỗi lần cùng cậu ở bên nhau tớ đều cảm thấy thực vui vẻ, tớ càng không dám cùng cậu nói ra tình hình thực tế……”

Diệp Mỹ Linh vẫn luôn đang nói, cậu vẫn như cũ không chú ý đến cô, không có phản ứng gì, cô còn ở tiếp tục: “Nhất Minh, thực xin lỗi, mấy ngày nay quấy rầy cậu……”

Nước mắt không tiếng động nhỏ giọt, nói chuyện đã nuốt ngạnh: “Tớ thực sự…… Thực thích cậu……” Cắn môi dưới, tận lực không phát ra tiếng khóc.

Đột nhiên một cái ôm ấp, đem cô ôm vào trong áo.

“Nhất Minh.” Cô thở nhẹ kêu cậu

“Mỹ Linh, cậu muốn tôi làm sao bây giờ?” Chúng ta hẹn hò chưa đến một tuần, liền phải chia tay, cậu muốn tôi làm sao bây giờ?

Nàng vươn đôi tay, ôm eo cậu, khóc không thành tiếng: “Thực xin lỗi, thực xin lỗi…… Ô ô……”

Cậu cúi đầu nhẹ nhàng mà hôn cái trán của cô, hôn đôi mắt chứa nước mắt, hôn cô đến đỏ bừng cái mũi, lại đến cánh môi mềm mại……

Cậu thích cô lâu như vậy, vẫn luôn thật thầm kín, không bị phát hiện

Tiểu nữ sinh đặc biệt thẹn thùng, cơ hồ không cùng nam sinh nói chuyện, có nam sinh chủ động nói chuyện, cô đều lẩn trốn. Cho nên cậu thích cô rất nhiều năm, không dám tỏ tình.

Thẳng đến ngày đó cô cùng cậu tỏ tình, lại chạy trối chết, cậu mới hiểu được tâm ý của cô, quyết định cùng cô hẹn hò……

Chỉ mới mấy ngày ngắn ngủi, cậu đã nghĩ tới tương lai của hai người, bọn họ sẽ vẫn luôn bên nhau đến tốt nghiệp rồi sang luôn đại học, sau đó từ đồng phục đến áo cưới và cùng đi vào giáo đường, còn có sinh con cái……

Chính là, bọn họ vừa mới bắt đầu một bước nhỏ, cô lại nói muốn đi nước ngoài, cái này cậu làm thế nào tiếp thu nỗi?

Cậu dùng môi đặt ở bên môi cô cọ xát vài cái, liếm mút cánh môi cô, đầu lưỡi cạy hàm răng răng cô ra, cô chủ động vươn đầu lưỡi, hai lưỡi giao triền, liếm mút……

Cậu đem cô đẩy ngã, nhẹ đè ở trên giường, vong tình mà hôn môi, đôi tay ở trên người cô tự do……

Ngón tay ngừng trước ngực cô đang muốn vì cô cởi áo, cậu lại dừng động tác, dừng hôn.

Cô mê luyến hôn cậu, hơi hơi ngẩng đầu, lại lần nữa gặp phải bờ môi của cậu, tiếp tục hôn môi, bắt lấy tay cậu, ấn ở trước ngực mình, mang theo tay cậu vuốt, nhẹ xoa……

Chung Nhất Minh chặn lấy cánh tay bị cô bắt lấy, thân mình hướng về phía trước, không hề cùng cô hôn môi, cố nén nội tâm xúc động, nói: “Mỹ Linh, chúng ta không thể như vậy.”

Nếu hai ngày sau bọn họ nhất định phải nói chia tay, cậu sao có thể muốn cùng cô cô được?

Diệp Mỹ Linh cũng nâng thân mình lên, ôm cổ cậu, năn nỉ nói: “Nhất Minh, tớ yêu cậu. Tớ muốn?”

“Mỹ Linh, không được.” Cậu ôm cô ngồi dậy

“Tớ muốn cho cậu, tớ sợ mình về sau không còn gặp lại được cậu cậu cũng sẽ không quên tớ …… Ô ô……”

Nữ nhân trong lòng khóc lóc thương tâm, tâm cậu càng đau…… Hai người cứ như vậy ôm, thật lâu cũng không nói lời nào……

Ăn qua cơm trưa, Diệp ba không có ngủ trưa, ở phòng khách bắt đầu xử lý rửa sạch chén dĩa, rồi cho mỗi dạng gia cụ tròng lên đóng gói.

Diệp Mỹ Linh lại cầm một ít đồ ăn vặt  đưa Chung Nhất Minh giữa trưa, thấy  bộ dáng Diệp ba, muốn vội đi đến buổi chiều yến hội trước

“Hay là, chúng ta ngủ trưa một lát đi.” Diệp Mỹ Linh kiến nghị. Vì thế hai người nằm ở trên giường, cùng đắp chăn chuẩn bị ngủ trưa.

Diệp Mỹ Linh ôm Chung Nhất Minh, mặt bộ dán ở trước ngực cậu nói: “Nhất Minh, cậu thật sự không cần sao?”

Cậu một tay ôm đầu cô, một tay kéo eo cô, điều chỉnh tư thế ngủ, nhắm mắt lại nói: “Ngủ đi.”

…………………………

Hôm nay là ngày 22 tháng 5 năm 201X, ngày thứ năm Diệp Mỹ Linh cùng Chung Nhất Minh trở thành người yêu.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương