Vẫn là giấc mơ ấy...Những lời đó càng ngày càng hiện rõ hơn...Nghĩa gì đây?...

Cộc cộc.

Ai thế?...Ai lại đến tìm ta vào giờ này cơ chứ?...

_Chủ nhân,chủ nhân,ngài có trong đó chứ? -Giọng nói quen thuộc của hắc kỳ lân vang lên.

_Vào đi hắc kỳ lân.-Reven uể oải gượng dậy,khoác tấm áo choàng đen lên người.

_Xin chủ nhân thứ tội vì đã làm phiền ngài vào lúc này,nhưng thần Shiva vừa trở lại và căn dặn tôi phải đưa cho người thứ này.-Hắc kỳ lân lấy ra một bức thư loang lổ vài giọt máu.

_Ừm,cảm ơn cậu hắc kỳ lân.Cậu lui được rồi.-Reven bâng quơ cầm lấy bức thư.

_Vâng thưa chủ nhân.Nhưng...ngài ổn chứ?-Đôi mắt hắc kỳ lân bỗng tỏ ra lo lắng.

_Không,nhưng sao cậu lại hỏi thế?

_À vâng,nếu ngài không sao thì tốt rồi.Tôi xin lui.

_Ừm.

Mệt quá...Shiva gửi bức thư gấp thế này,hẳn là phải có chuyện...Nhưng còn hắc kỳ lân,tại sao cậu ấy lại nói như thế?...

Reven mở bức thư ra.

Reven,

Ta trở về cùng với một người mà nàng không thể không gặp.Rạng sáng ngày mai,hãy đến gặp ta tại suối Rainbow,nàng sẽ không thất vọng đâu.

Tái bút:Hãy chắc chắn rằng nàng đến một mình.

Shiva.

Một người ta không thể không gặp?...Ai cơ chứ?...Đến một mình?...Chính ông ta đã căn dặn Kira là phải luôn luôn bảo vệ mình cơ mà?...Thật là...

Nhưng người đó là ai?...Là ai mà ta cần phải gặp?...

(to be contined...)

_

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương