“Đi thôi, muộn lắm rồi.”

Tôi đứng dậy khỏi chỗ ngồi, nửa đêm bị kéo ra ngoài hát karaoke, lại uống rượu nên có chút đau đầu. Còn Lâm Ngạn Tùng thì không biết uống nhiều đến đâu, cả một bàn vỏ chai.

Sau buổi biểu diễn tháng 11, bọn họ đã được đưa vào danh sách đề cử của giải Nhóm nhạc mới xuất sắc nhất. Nếu đoạt giải, không cần nghi ngờ rằng đó sẽ là một bệ đỡ rất tốt. Chỉ tiếc là, vẫn còn kém một bước.

Scandal này giống như một trò hề ập đến. Giải thưởng liền cứ thế mà rơi vào tay một nhóm nhạc khác.

Trông cậu ấy vẫn còn tỉnh táo nên tôi nhấc chân đi trước.

Bỗng nhiên có một đôi tay vòng lấy eo tôi, một giọng nói trầm khàn vang lên bên tai, “Đừng đi vội như vậy có được không?”

Tôi hốt hoảng, gần như có thể nghe được tiếng tim đập thình thịch trong lồng ngực, cũng cảm nhận được vòm ngực ấm áp đang dán chặt vào lưng mình. Tư thế này thật quá mức mập mờ.

“Lâm Ngạn Tùng, cậu uống say rồi.”

“Mình không say, mình chỉ muốn ôm cậu một lát thôi.” Cậu ấy không những không buông tay mà còn vùi đầu vào hõm cổ tôi, giống như một đứa trẻ gặp oan ức.

Tôi định cử động, nhưng không hề có tác dụng.

“Mình thấy cực kỳ có lỗi với bọn họ.” Tôi biết cậu ấy đang muốn nói đến các thành viên khác trong nhóm. “Rõ ràng bọn họ đã cố gắng như vậy, nhưng chỉ vì mình… Chỉ là mình không thể chịu nổi khi phải dựa vào danh tiếng của người khác để thu hút sự chú ý.”

“Không sao đâu, bọn họ sẽ hiểu cho cậu. Các cậu vẫn còn trẻ, có thể tiếp tục cố gắng mà. Cậu xem cậu vừa đẹp trai lại hát hay thế này, sẽ có rất nhiều người thích cậu, cậu phải biết tin vào mình…” Tôi cố vơ vét từ ngữ trong đầu ra để an ủi cậu bé bị tổn thương.

Đột nhiên cậu ấy buông tay, xoay người tôi lại đối mặt với cậu ấy, rồi phun ra một câu.

“Vậy tại sao em lại không thích anh?”

Đây là đang trách tôi ư? Tôi đúng là tự châm lửa lên người mà. Tôi có nói là tôi không thích cậu sao? Đáng tiếc là cậu có nhiều người thích quá.

Thôi, chắc là do cậu ấy uống nhiều rồi, hay là chịu đả kích khi không nhận được giải thưởng nhỉ? Dù sao thì tối nay Lâm Ngạn Tùng rất không bình thường.

Tề Viễn Âm, nhất định mày không thể tưởng thật, không thể bị lừa gạt. Đừng để ngày mai khi tỉnh dậy, cậu ấy nói không nhớ gì cả, đến lúc đó mày lại rơi xuống vực thẳm.

“Chúng ta là bạn mà, là bạn trung học, dĩ nhiên là mình sẽ ủng hộ cậu.” Tôi nghiêm túc nhìn Đông nhìn Tây, cúi đầu không dám nhìn vào mắt cậu ấy vì chột dạ.

“Chỉ vậy thôi?” Giọng điệu tràn ngập chất vấn.

“Ừ.” Còn muốn thế nào nữa?

Cậu ấy cũng rất cố chấp, “Em nhìn vào mắt anh mà nói.”

“Nói, nói cái gì?” Dựa vào đâu mà tôi lại bị một tên tiểu tử say rượu ép đến nói lắp chứ.

Tôi ngẩng đầu lên nhìn vào đôi mắt trong suốt kia, còn cả gương mặt tinh xảo đỏ ửng vì chất cồn của cậu ấy.

“Em có thích anh hay không?”

“Mình…” Tôi kích động đến mức không nói nổi một câu.

“Anh thích em.” Cậu ấy chợt cắt ngang lời tôi, “Trước đó anh muốn đoạt được giải thưởng này rồi mới có thể nói với em. Nhưng không đoạt được thì làm sao bây giờ, liệu em có chê anh không. Anh nghĩ một đêm, cảm thấy nếu không nói ra thì sợ rằng sẽ không còn cơ hội nào nữa.”

“Ý cậu là?” Tôi vẫn ngơ ngác như cũ.

“Anh bảo em đến Bắc Kinh với anh, em không biết thế nghĩa là gì sao? Khi em tới, anh đã vui vẻ biết bao nhiêu. Nhưng tại sao mỗi lần anh muốn đến gần em, em lại cứ lui về phía sau như thế?” Cậu ấy bổ sung, “Tề Viễn Âm, em rất khó theo đuổi, em có biết không hả?”

“Em khó theo đuổi? Anh từng theo đuổi em sao, có thể hiện ra ngoài sao? Bên cạnh anh có bao nhiêu oanh oanh yến yến như vậy, nào có vị trí của em.” Rốt cuộc tôi cũng lĩnh ngộ ra ý tứ của anh, bắt đầu phản bác lại, giọng nói càng ngày càng to.

Anh cứ nhìn tôi chăm chú, mãi cho đến khi tôi không nói gì nữa. Tôi thấy đôi mắt đẹp của anh như phát sáng.

“Hoá ra em vẫn luôn thích anh.”

“Đừng có tự luyến như vậy. Em đâu có, em chỉ đang giận thôi, hừ, anh nói anh thích em, vậy cần gì phải chờ đến bây giờ mới nói.” Tôi nói một câu tiếp một câu mà không hề thở dốc.

Anh cứ đứng đó nhìn tôi, khoé miệng không kìm được mà cong lên.

Tôi lập tức ngừng nói.

“Bởi vì anh không biết là em muốn anh thể hiện ra ngoài.” Anh nhìn tôi mãi, ánh mắt kia làm tôi thấy có chút không thích hợp.

Ngay giây tiếp theo, một đôi môi mềm mại áp tới. Hô hấp bị ngăn chặn, tôi nhất thời không thở nổi.

Tôi đẩy anh ra, nhưng anh nhắm mắt lại, hoàn toàn không để ý gì đến tôi, anh cứ như đứa trẻ nhận được viên kẹo, dùng sức mút vào mà thưởng thức.

Tôi không giãy dụa nữa, mũi ngửi được mùi gỗ bách trên mái tóc anh.

Đây là một nụ hôn dịu dàng triền miên. Sau khi tách ra, chúng tôi mới há to miệng để hít thở.

Cứ như vậy lại có điểm lúng túng, vì đây là lần tiếp xúc thân mật nhất của chúng tôi sau bao nhiêu năm.

“Chúng ta về thôi.” Anh lấy khăn của mình quàng cho tôi.

Tôi chỉ đành gật đầu như gà mổ thóc.

——-

Lâm Ngạn Tùng bay một mình, anh nói anh nên đổi sang con đường khác. Con đường của riêng mình. Mặc kệ còn phải đi bao lâu, bao xa, thì anh cũng không còn cô đơn nữa.

Đến mùa xuân, khi anh cùng tôi về nhà. Nhìn cảnh anh chơi đùa với Quýt, mẹ tôi cũng mềm lòng. Mẹ nói, chàng trai mà đến Quýt cũng thích thì chắc chắn sẽ không sai đâu.

Hiển nhiên mẹ không hề nhớ, con mèo này là món quà mà anh tặng cho tôi.

Tôi trêu chọc anh! Có phải anh đã sớm thích em từ lâu nên mới mang con mèo tới giữ chân em không.

Anh nói với tôi, gặp được người mà mình trân trọng thì phải bắt đầu cẩn thận. Luôn tự nhủ mình phải trở nên ưu tú hơn mới có thể xứng với đối phương, nhưng thời gian càng lâu anh lại càng sợ, sợ mình căn bản không tốt được như vậy.

Tôi cười. Hoá ra, những năm vừa qua chúng tôi cứ một mực thăm dò lẫn nhau. Nhờ có những kinh nghiệm này, chúng tôi mới càng thêm quý trọng nhau.

Lâm Ngạn Tùng, em đã từng tìm một trăm lý do để không thích anh, nhưng em vẫn thích anh như cũ.

———————-HOÀN———————-

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương