EDITOR: LILLY

BETA: LILLY

"Miêu Nhi." Bạch Ngọc Đường hơi cong khóe môi, nụ cười có chút trẻ con.

Triển Chiêu đỏ mặt, nhưng cũng không rút tay về.

Lời đồn đãi về Bạch Ngọc Đường trên giang hồ, ngoại trừ y sư xuất danh môn, thành danh thuở thiếu niên ra, còn nói tính tình y quái đản, hành vi tàn nhẫn dứt khoát. Mà mấy ngày nay Bạch Ngọc Đường ở Khai Phong phủ nếu không phải cố ý tới làm phiền Triển Chiêu, không có việc gì cho hắn thêm phiền, thì chỉ uống rượu cộng thêm ghẹo mèo. Cho nên Triển Chiêu căn bản không ngờ tới, y sẽ lộ ra nụ cười ôn hòa không màng danh lợi lại hơi ngây thơ như vậy.

Hơn nữa nhìn cặp mắt hoa đào cong cong kia, Triển Chiêu cũng hít một hơi. Chuột đào hoa, chuột họa thủy. Ông trời bất công, sao con chuột bạch này lại đẹp vậy chứ!

"Miêu Nhi." Bạch Ngọc Đường lại kêu một tiếng, khẽ nghiêng người, vươn ngón trỏ của tay còn lại tới, đầu ngón tay hơi lạnh, nhẹ nhàng chạm vào chóp mũi Triển Chiêu. Sau đó từ chóp mũi của hắn lướt tới nhân trung, từ từ dời tới hai mảnh môi mềm mại, lại từ từ dời tới cằm, rồi tới cổ.

Triển Chiêu chỉ cảm thấy đầu ngón tay lành lạnh của y trở nên nóng hổi, chỗ bị đầu ngón tay lướt qua ngứa lên, cũng ngứa tới trong lòng. Triển Chiêu hơi rụt cổ, híp đôi mắt mèo con màu hổ phách lại, nhìn Bạch Ngọc Đường chằm chằm.

Bạch Ngọc Đường thu ngón tay về, cũng học dáng vẻ của Triển Chiêu nheo mắt lại. Chống nửa người dậy, hôn lên má Triển Chiêu. Sau đó quay đầu xem thử, thấy người kia không trốn, được một tấc lại muốn tiến một thước hôn lên khóe môi. Mắt Triển Chiêu híp lại thành một đường, Bạch Ngọc Đường lại dời vị trí, hôn lên đôi môi mềm mại kia.

Thân thể Triển Chiêu khẽ run lên, cái tay không bị níu lại ôm lấy cổ Bạch Ngọc Đường, nhéo một chút. Bạch Ngọc Đường bị ngứa rụt về sau, nhìn hắn, có chút khó hiểu.

Triển Chiêu nhếch miệng, lộ ra hàm răng trắng: "Chuột háo sắc."

Bạch Ngọc Đường thả tay Triển Chiêu ra, thoải mái dễ chịu nằm lại trên giường: "Con mèo biết giày vò người này, bây giờ ngược lại không xấu hổ."


Triển Chiêu lại nheo mắt, cúi người xuống. Bạch Ngọc Đường cũng không trốn, nhắm hai mắt lại, bày ra tư thế mặc người xử trí, nhưng không ngờ tới Triển Chiêu lại há mồm, cắn lên trên sống mũi cao thẳng của y.

Bạch Ngọc Đường mở to hai mắt nhìn hắn chằm chằm, một lúc lâu sau mới hỏi dò: "Miêu Nhi, ngươi đang quyến rũ ta à?"

Triển Chiêu thầm thì lẩm bẩm một câu Chuột háo sắc, đỏ mặt chạy. Ngồi vào bàn, mở bao quần áo ra kiểm tra lại một lần, sau khi xác định đồ dùng cần thiết đều đã đủ, xoay người lại nói với Bạch Ngọc Đường: "Phải khởi hành rồi, còn chưa chịu dậy nữa."

Bạch Ngọc Đường nằm nghiêng nhìn hắn, giọng nói lười biếng, do thức dậy sớm nên có hơi khàn khàn nhưng lại mang theo sức hấp dẫn khó cưỡng: "Miêu Nhi, có muốn hôn một cái không?"

Triển Chiêu cười mìm chi đi tới bên giường, càng tới càng gần, tiếp đó giơ tay lên, một tấm khăn trắng ướt nhẹp đập lên mặt Bạch Ngọc Đường, sau đó là một trận lau mạnh.

Bạch Ngọc Đường kêu đau, hai tay vội vàng bắt lấy móng mèo đang làm xằng làm bậy trên mặt mình. Triển Chiêu liếc y, dứt khoát cầm lấy vuốt chuột đang quấy rối mình, lại cầm khăn ướt cẩn thận lau cặp vuốt kia.

Chờ móng chuột, mặt chuột đều đã sạch sẽ. Nụ cười Triển Chiêu không đổi bước ra khỏi giường, nói: "Bạch huynh, có thể dậy rồi nhỉ?"

Bạch Ngọc Đường xoa xoa chóp mũi bị chà đỏ, Vút một cái nhảy xuống giường, lấy ra bộ thường phục mới mặc vào.

Triển Chiêu cầm lấy bộ áo trắng y mặc hôm qua hỏi: "Bạch huynh, cái này thì sao? Có cần Triển mỗ giúp ngươi giặt không?"

Bạch Ngọc Đường cười xán lạn: "Không làm phiền ngươi, để lại lát nữa ta nhờ người nào đó trong Khai Phong phủ của ngươi giúp Bạch gia gia đưa tới Bạch phủ ở chợ đông là được."

"À." Triển Chiêu đáp ứng, mắt hơi híp lại, luôn cảm thấy trong nụ cười của Bạch Ngọc Đường còn giấu chút tâm tư gì khác.

Bạch Ngọc Đường lại náo loạn với Triển Chiêu trong phòng một lúc lâu, cuối cùng bị Triển Chiêu nửa đẩy nửa lôi ra Khai Phong phủ. Mà trước cửa chính Khai Phong phủ, một con tuấn mã toàn thân trắng muốt đã đứng chờ ở đó, chỉ là dây cương của con ngựa đó bị chính nó ngậm vào trong miệng, dù Triệu Hổ Mã Hán bên cạnh cố gắng van xin cỡ nào cũng không chịu nhả ra.


Triển Chiêu thấy tuấn mã trắng kia, mắt mèo tỏa ra ánh vàng, vài bước tiến lên bắt đầu cảm thán: "Ngựa tốt, ngựa tốt! Chiếu Dạ Bạch này là loại dù có ngàn vàng cũng khó có được, Bạch huynh, đây là ngựa của ngươi à?"

Bạch Ngọc Đường gật đầu, trên mặt lộ ra vẻ đắc ý, đi lên trước vỗ vỗ cổ ngựa, nói: "Ba năm trước ta cùng tứ ca tới đại mạc mới có được, tên nó là Ngọc Linh Lung, lúc đó vì muốn thuần hoá nó, Bạch gia gia cũng phải chịu đủ đau khổ, nhưng bây giờ tốt hơn nhiều rồi, tính tình dịu ngoan không ít."

Triển Chiêu cười nhẹ: "Ngựa quý vùng Tây Vực có rất nhiều con tính tình ôn hòa, Bạch huynh đâu cần cứ nhất quyết chọn nó?"

Bạch Ngọc Đường thở dài, cướp lấy dây cương khỏi miệng ngựa, đáp: "Ai bảo Bạch gia gia chọn tới chọn lui, chỉ có Linh Lung là trắng nhất chứ." Sau đó đưa tay vuốt bờm ngựa, có hơi ghét bỏ nói: "Đã nói với mày bao nhiêu lần rồi, đừng có lấy miệng ngậm, bẩn."

Ngọc Linh Lung phát ra tiếng phì phì trong mũi, sau đó phun hơi nóng vào cổ y. Người Bạch Ngọc Đường lóe lên, đưa tay quạt hai cái trước mặt mình, rồi giơ tay về phía Ngọc Linh Lung, vờ như muốn đánh nó. Nhưng cổ ngựa vẫn cứ duỗi thẳng không trốn, Bạch Ngọc Đường lại không nỡ đánh thật. Tay giơ cao hai cái, cũng chỉ nhè nhẹ vuốt ve bờm ngựa.

Cửa hông sát chuồng ngựa Két một tiếng mở ra, Công Tôn dắt một con tuấn mã đen nhánh, bốn vó trắng tinh đi ra. Vương Triều ở phía sau giúp đóng kỹ cửa hông lại.

Loại ngựa đen vó trắng này gọi là Ô Vân Đạp Tuyết, cũng là ngựa tốt hiếm thấy, so với Ngọc Linh Lung của Bạch Ngọc Đường thì hiền lành hơn rất nhiều.

Nhưng con Ô Vân Đạp Tuyết này của Triển Chiêu cũng có chút lạ, toàn bộ Khai Phong phủ, trừ bản thân Triển Chiêu và Công Tôn Sách, Bao Chửng ra, ai đụng tới nó, nó sẽ kéo đai lưng của người đó. Hơn nữa còn là kiểu không kéo xuống được thì kiên quyết không nhả ra, còn nhớ lúc Triển Chiêu vừa tới, nó đã kéo rách toàn bộ quan phục của Tứ đại môn trụ.

Về phần vì sao nó không kéo Công Tôn Sách, là do lúc nó vừa mở miệng cắn tới chỗ Công Tôn, Công Tôn đã cực kì dịu dàng cho nó một kim. Mà Bao Chửng, con ngựa này vừa thấy ông đã tỏ ra cực kì thân mật, chạy tới gần cọ cọ, ngay cả Triển Chiêu cũng không biết lý do.

Bao Chửng tự xưng đây là vì ông có khí chất ngay thẳng chính trực. Nhưng sau khi Triển Chiêu, Công Tôn Sách và Tứ đại môn trụ thảo luận tập thể lại đưa ra kết luận: đây là do Bao Chửng quá đen, Ô Vân Đạp Tuyết tưởng mình gặp được đồng bọn, cho nên đặc biệt nhiệt tình.

Bạch Ngọc Đường nhìn Ô Vân Đạp Tuyết một lúc lâu, dời ánh mắt nhìn về phía Triển Chiêu: "Con Ô Vân Đạp Tuyết này là của ngươi?"


Triển Chiêu nhận lấy dây cương Công Tôn đưa tới, vỗ cổ ngựa: "Đúng vậy, nhặt được đó, ta thấy là ngựa tốt có thể gặp không thể cầu, nên nuôi thôi."

Bạch Ngọc Đường nhướng mày: "Nhặt được? Con ngựa Yên Chi kia đâu? Ta nhớ bốn năm trước ngươi có một con Yên Chi."

Triển Chiêu cười cười: "Đúng là từng có, nhưng con Yên Chi kia không chịu nhận ta, về sau chạy theo sư huynh đi mất, ngược lại con Ô Vân Đạp Tuyết này, có đuổi cũng không đi, chắc đây là duyên phận rồi." Sau đó vỗ ngựa giới thiệu với Bạch Ngọc Đường: "Hoa Hoa nhà ta, tên là Hoa Tuyết, Bạch huynh tới sờ thử, để Hoa Tuyết nhà ta làm quen một chút."

Bạch Ngọc Đường không nghi ngờ hắn, đi tới sờ cổ ngựa. Tứ đại môn trụ bên kia lui về sau một bước. Bạch Ngọc Đường bị kéo đai lưng, không nỡ ra tay với Triển Chiêu, lại không dám động tới Công Tôn cả người đầy độc, khó đảm bảo không giận cá chém thớt lên bốn người bọn họ.

Triển Chiêu dắt ngựa, ý cười trên mặt cực trong trẻo, thỉnh thoảng lại liếc nhìn Bạch Ngọc Đường phía sau.

Không ngờ tới, Bạch Ngọc Đường sờ nửa ngày, Hoa Tuyết cũng chỉ ngửa đầu cọ cọ lòng bàn tay của y, sau đó tiếp tục cúi đầu cho y sờ. Triển Chiêu sửng sốt, sờ cằm lẩm bẩm Lạ thật.

Bạch Ngọc Đường nhìn hắn: "Cái gì lạ?"

"A?" Triển Chiêu nhìn y, bắt đầu giả ngốc qua mặt: "Không có gì không có gì, chỉ là thấy lạ không biết sao Hoa Hoa lại thân với ngươi như vậy, thời gian không còn sớm nữa, đi nào."

Bạch Ngọc Đường nửa tin nửa ngờ, những cũng không truy hỏi. Đồng loạt phóng người lên ngựa với Triển Chiêu, nói một câu Cáo từ rồi đi mất.

Từ Khai Phong đến Tùng Giang phủ, lấy tốc độ của Triển Chiêu Bạch Ngọc Đường cũng phải mất gần nửa tháng. Nhưng vụ án trong kinh thành quan trọng, Triển Chiêu sợ trễ mấy ngày lại mất thêm vài mạng người, một đường mang theo Bạch Ngọc Đường chạy gấp. Chưa tới năm ngày, hai người đã xuất hiện bên ngoài Tùng Giang phủ.

Bạch Ngọc Đường nhìn trời, nói: "Thời gian đóng cửa thành sợ là đã qua, Miêu Nhi, ngày hôm nay không vào được thành, chúng ta tạm thời ở bên ngoài này đi, Bạch gia gia nhớ cách đây không xa hẳn là có một Lưu gia thôn, không bằng đi vào đó tá túc đi?"

Triển Chiêu liếc nhìn một thân trắng như tuyết của Bạch Ngọc Đường, thầm nghĩ con chuột này ưa sạch sẽ, thay vì tá túc ở nông gia, còn không bằng ở tạm trên nhánh cây. Lắc đầu, đáp: "Trời cũng đã tối rồi, sợ rằng thôn dân đều đã nghỉ ngơi, chúng ta cứ ngủ ngoài trời đi, Bạch huynh ở đây trông ngựa, Triển mỗ đi lượm chút củi."

Bạch Ngọc Đường kéo hắn lại, cười nói: "Lượm củi cái gì, hôm nay trời nóng, trong rừng này cùng lắm cũng chỉ có vài con chó hoang mèo hoang, vả lại có tổ tông của loài mèo là ngươi, mấy con mèo nhỏ đó còn dám trèo lên cây chắc?"


Triển Chiêu thấy Bạch Ngọc Đường lại nói đùa, có chút bất đắc dĩ. Buông lỏng dây cương trong tay, nhảy lên trên một nhánh cây rậm rạp. Tuy rằng lấy khinh công của hắn, đứng trên một mảnh lá cây cũng không hề gì, nhưng nếu đi ngủ thì phải thực tế một chút.

Bạch Ngọc Đường ngửa đầu lên nhìn, cũng tung người theo, rơi vào bên người Triển Chiêu, nói một câu Miêu Nhi, ngủ chung đi. Sau đó cánh tay dài vươn qua, ôm lấy eo Triển Chiêu.

Triển Chiêu bực bội véo mu bàn tay y: "Con chuột nhà ngươi, ở Khai Phong phủ còn chưa tính, sao ở bên ngoài cũng không đứng đắn vậy hả, coi chừng người ta nhìn đấy."

Bạch Ngọc Đường dụi cổ hắn: "Ai dám nhìn, Bạch gia gia chọc mù mắt kẻ đó, Miêu Nhi, buông tay ra, đau."

"Ngươi cũng biết đau à?" Triển Chiêu lườm y: "Ta còn tưởng ngươi da dày thịt béo không có cảm giác đau chứ, thả cái tay của ngươi ra, nhánh cây này không bền, cẩn thận té xuống bây giờ..." Lời còn chưa dứt, hai người đã nghe thấy cành cây dưới chân phát ra một tiếng chết người.

Sau đó Răng rắc một tiếng, cành cây gãy.

Bạch Ngọc Đường giật mình, ôm Triển Chiêu vội vàng đề khí phóng sang một thân cây khác. Triển Chiêu cũng tránh khỏi lòng ngực y, đáp xuống đối diện.

Hai con ngựa phía dưới nhất trí ngẩng đầu lên nhìn, không biết hai vị chủ nhân đang làm gì.

Ngọc Linh Lung nâng chân, chọc chọc Hoa Tuyết, như đang nói Đừng quấy rầy người ta giao lưu tình cảm, sẽ bị trời phạt á.

Hoa Tuyết của Triển Chiêu cũng đồng ý, cùng Ngọc Linh Lung đổi chỗ khác nghỉ ngơi. Nhìn lén không tốt, sẽ bị đau mắt hột đó.

===---0o0o0o0---===

Tác giả có lời muốn nói:

Hai chương này dính chặt với nhau quá, chương kế vào vụ án nhé ~

- --0o0o0o0---

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương