Một Trăm Cách Ngăn Cản Thế Thân Chiếm Chỗ
-
Chương 4
Giang Du ngồi ở vị trí lái xe, từ kính chiếu hậu có thể dễ dàng quan sát khuôn mặt tái nhợt của Ngụy Khả Nhiên ngồi ở hàng ghế sau, một phần bị gió lạnh lùa vào.
Mặc dù là tháng tư, nhưng nhiệt độ ban đêm của M quốc vẫn rất thấp so quốc nội, cũng không biết Ngụy Khả Nhiên trước khi bay đến có biết tự xem thời tiết chưa hay chỉ đơn thuần muốn tranh thủ kiếm một chút thương tiếc của Kỳ Cẩm Hoàn mà ăn mặc mỏng manh bất chấp chạy theo.
Thu hồi tầm mắt, nhìn thoáng qua Kỳ Cẩm Hoàn đang ngồi ở ghế phụ, hắn vẫn đang bấm bấm gì đó trên điện thoại, Giang Du hiếm hoi lộ ra nụ cười ác ý, nói: "Cẩm Hoàn, đưa giúp tôi cốc sữa lúc nãy cho Khả Nhiên đi, cậu ta hình như đang bị lạnh."
Nghe vậy, Kỳ Cẩm Hoàn tắt di động quay đầu nhìn lướt qua mặt Ngụy Khả Nhiên, chỉ thấy y mặc một chiếc sơ mi trắng có chút không vừa người, nút áo cũng không được cài hết, từ cổ áo có thể thấy làn da trắng nõn, nốt phù nhu giữa ngực như ẩn như hiện một màu hồng nhạt.
Kỳ Cẩm Hoàn nhìn thấy sơ mi Ngụy Khả Nhiên đang mặc lập tức nhận ra ngay đó chính là áo của mình.
Hắn cảm thấy yết hầu mình có hơi khô khốc, trong ánh mắt lướt qua một tia đen tối, hắn đưa cốc sữa bò vẫn đang bốc hơi nóng cho Ngụy Khả Nhiên.
Cũng không biết có phải nhờ có cốc sữa nóng hay không Ngụy Khả Nhiên luc này cũng cảm thấy được một chút ấm áp, vẻ mặt cũng thả lỏng không ít.
Cảm nhận được ánh mắt của Kỳ Cẩm Hoàn vẫn luôn đặt trên người mình, Ngụy Khả Nhiên giả vờ ngây thơ, cái gì cũng không biết ngồi nhâm nhi cốc sữa.
Cái lưỡi đỏ nhạt khẽ liếm khóe môi còn đọng lại vài giọt sữa.
Y cảm nhận được ánh mắt đặt trên người y càng ngày càng nóng, trong lòng thầm mừng rỡ.
Những hành động nho nhỏ mà bọn họ tự cho là che dấu rất tốt, từ sớm đã bị Giang Du thu hết vào đáy mắt, ý cười trên mặt vẫn không nhạt đi: "Cẩm Hoàn, cậu vẫn ở chỗ cũ hả? Vậy để tôi đưa Khả Nhiên về trước rồi đến lượt cậu nhé?"
Kỳ Cẩm Hoàn và Ngụy Khả Nhiên nghe vậy lập tức trở nên mất tự nhiên.
Mắt Ngụy Khả Nhiên lập tức lóe lên tia khẩn trương và hoảng sợ, nước mắt đảo quanh hốc mắt, nhìn về phía Kỳ Cẩm Hoàn cầu cứu.
Tuy Kỳ Cẩm Hoàn không quay đầu lại nhìn nhưng từ kính chiếu hậu hăn vẫn nhìn thấy rõ vẻ mặt hốt hoảng của Ngụy Khả Nhiên,hắn ho nhẹ, gượng gạo nói: "Tiểu Tây, tôi và Ngụy Khả Nhiên ở cùng một khách sạn."
"Ơ? Thật không, vậy thì trùng hợp quá.
Cẩm Hoàn, vậy cậu phải chăm sóc Khả Nhiên đấy, đêm nay lạnh như vậy, nếu bị cảm thì không ổn đâu." Ngoài miệng thì nói vậy nhưng trong lòng Giang Du sớm cười nhạo, ra nước ngoài thăm bạn trai đem theo tình nhân còn chưa tính, vậy mà còn dám nghĩ đến cùng tình nhân lên giường.
Nên nói tên Kỳ Cẩm hoàn này tự tin, hay là vì hắn vốn không thèm để Đường Tây vào mắt.
Sau khi thả hai người về khách sạn thì cậu qua xe về lại chỗ ở, nhìn thời gian hiển thị trên điện thoại, vậy mà đã hai giờ rưỡi sáng rồi.
Giang Du đi vào phòng tắm rửa một chút, khi trở lại thì thấy chiếc điện thoại đặt trên giường phát sáng thông báo cuộc gọi.
Nhìn thây tên nhấm nháy trên màn hình, Giang Du không khỏi giãn cơ mặt, vừa nhấn nhận cuộc gọi liền nghe thấy âm thanh trong trẻo hoạt bát truyền đến.
"Anh? Anh ngủ chưa? Em có quấy rầy anh không?" Bên kia điện thoại vang lên chất giọng có chút ngại ngùng nhưng vẫn không che giấu được tia vui sướng.
"Vẫn chưa, có chuyện gì vui sao nghe giọng em phấn khích lắm." Giang Du nghiêng đầu, dùng một tay cầm điện thoại, tay còn lại cầm chiếc khăn trắng thong thả lau khô tóc.
Đường Bắc khi nghe thấy giọng của anh mình lập tức vui sướng tột độ mà nói: "Anh, hôm nay Hinh Nhi cuối cùng cũng chấp nhận lời tỏ tình của em rồi! Tụi em hiện tại đã chính thức ở bên nhau."
Nghe Đường Bắc nói vậy, Giang Du tạm dừng hành động trên tay lại, ném chiếc khăn lên kệ, giọng điệu mang vẻ nghi ngờ mà hỏi: "Hả? Anh vẫn còn nhớ hai ngày trước ai đó cò khóc chít chít trong điện thoại nói bản thân bị từ chối mà, bây giờ lại thay đổi nhanh như vậy?"
Phía bên kia điện thoại, Đường Bắc hơi đơ lại khi nghe anh hỏi, có chút chột dạ, thấp giọng thầm thì: "Có lẽ cô ấy cuối cùng cũng bị em làm cho cảm động rồi?"
Đường Tây có một cậu em trai nhỏ hơn cậu hai tuổi, tên là Đường Bắc.
Trái ngược với Đường Tây, Đường Bắc từ khi còn nhỏ đã rất giỏi, năm mười bốn tuổi đã trúng tuyển đại học khối B, hệ toán chính quy.
Nếu là trường hợp bình thường cậu chắc chắn sẽ được gọi là thiên tài, thần đồng gì đó, nhưng phía sau Đường Bắc chính là Đường gia.
Khi Đường Bắc chân trước vừa mới tốt nghiệp, chân sau đã bị cha Đường kéo vào công ty để rèn luyện, Đường Bắc cũng không phụ lòng của cha, lướt qua từng ánh mắt nghi ngờ lẫn khinh thường của cổ đông, dùng chính tài năng kinh người của mình kéo Đường thị lên một tầm cao mới chỉ vỏn vẹn trong ba năm.
Theo cốt truyện được hệ thống cung cấp, nguyên chủ Đường Tây sau khi gặp nạn, do sự xuất hiện của Ngụy Khả Nhiên mà nội bộ Đường gia nổ ra những đợt tranh cãi nghiêm trọng.
Mẹ Đường như một bông hoa được nuôi trong nhà kính, luôn được cha Đường che chở phía sau không bao giờ phải chịu chút sóng gió nên khi đứa con trai lớn đột ngột qua đời như giáng một đòn trí mạng vào trái tim bà.
Cả quãng thời gian dài sau đó, bà lúc nào cũng chìm trong đau thương và tuyệt vọng, mãi đến khi Kỳ Cẩm Hoàn dẫn theo Ngụy Khả Nhiên đến trước mặt mẹ Đường, nhìn thấy thanh niên có khí chất, ngoại hình tám phần giống với con mình, bà rốt cuộc cũng không nhịn được xem tên này như đứa con trai đã mất của mình mà đối đãi.
Cha Đường tuy là một thương nhân thủ đoạn có thừa, nhưng đứng trước người vợ ngày ngày lấy nước mắt rửa mặt của mình, cùng thanh niên có gương mặt rất giống với đứa con trai lớn thì ông cũng đành nhắm một mắt, mở một mắt.
Vậy nên trên thương trường ông cũng giành rất nhiều sự ưu ái lẫn cơ hội cho Kỳ Cẩm Hoàn và Ngụy Khả Nhiên.
Tòa bộ trên dưới Đường gia chỉ có duy nhất em trai của Đường Tây - Đường Bắc là tỏ ra thái độ bài xích với Ngụy Khả Nhiên.
Có thể do anh em ruột có tâm linh tương thông, hoặc từ trực giác mách bảo mà Đường Bắc lúc nào cũng sinh ra mâu thuẫn trực tiếp với Ngụy Khả Nhiên, loại mâu thuẫn ngày càng mãnh liệt khi Kỳ Cẩm Hoàn kết hôn với Ngụy Khả Nhiên.
Sau khi Đường Tây chết, Đường Bắc một giây cũng không ngừng tìm kiếm hung thủ thật sự đã hại anh mình, chỉ tiếc chứng cứ sớm đã bị Kỳ Cẩm Hoàn một tay che giấu, cho nên Đường Bắc dù dốc hết mọi cách cũng như công dã tràng.
Mãi đến khi Đường Bắc đi tảo mộ anh trai, trùng hợp bắt gặp Kỳ Cẩm Hoàn lúc đó đã uống say đang quỳ gối trước tấm bia mộ mà lẩm bẩm gì đó, bởi vì khoảng cách quá xa Đường Bắc không thể nghe rõ, chỉ nghe loáng thoáng Kỳ Cẩm Hoàn nhiều lần lặp lại mấy chữ "vô cùng xin lỗi", "Khả Nhiên" và "không cố ý".
Dường như định mệnh đã được sắp đặt, Đường Bắc luôn cảm thấy Kỳ Cẩm Hoàn chắc chắn có liên quan đến cái chết của anh mình, tên Ngụy Khả Nhiên hiển nhiên cũng không vô tội.
Từ đó về sau, bất kể là thương trường hay cuộc sống thường ngày, cậu vẫn luôn không tha Kỳ Cẩm Hoàn, nơi nơi chèn ép cả hai tên khốn này.
Tư duy kinh doanh của Đường Bắc phải nói dù là mẹ Đường lẫn Kỳ gia cùng hợp sức cũng không ngăn nổi cậu.
Chỉ tiếc, có chết Đường Bắc cũng không lườn trước được ngươi bạn gái yêu nhau bảy năm cuối cùng lại phản bội cậu.
Trái ngược với chỉ số thông minh đáng ngưỡng mộ, Đường Bắc đối với chuyện tình cảm thật sự rất ngây thơ, kinh nghiệm yêu đương hoàn toàn là một số 0 tròn trĩnh.
Người bạn gái bảy năm của Đường Bắc chính là Hạ Hinh Nhi.
Đường Bắc cùng Kỳ Cẩm Hoàn cạnh tranh nảy lửa trên thương trường, vào chính thời khắc mâu chốt nhất, Hạ Hinh Nhi đã trộm những tài liệu cơ mật của công ti Đường Bắc tiết lộ hết cho Ngụy Khả Nhiên, dẫn đến Đường Bắc nhận phải thất bại, bị cổ đồng trong công ti đồng lòng loại khỏi hội đồng quản trị.
Nguyên nhân là vì Hạ Hinh Nhi không hề có chút tình cảm nào trong suốt quãng thời gian bảy năm quen Đường Bắc, mà người duy nhất cô ta thích từ ban đầu vẫn luôn là chú của Kỳ Cẩm Hoàn - Kỳ Mục.
Tiếc rằng, Kỳ Mục vốn không hề có hứng thú với ả, chưa từng đặt ả ở trong mắt.
Rơi vào đường cùng nên Hạ Hinh Nhi đành chấp nhận người kiên trì theo đuổi ả nhiều năm, Đường Bắc.
Thứ không có được vẫn luôn là thứ tốt nhất, câu nói này không chỉ nói với đàn ông, mà phụ nữ cũng không ngoại lệ.
Mặc dù Đường Bắc đối với ả thật sự rất tốt, nhưng vẫn không thắng nổi một câu hứa hẹn giúp ả được ở bên Kỳ Mục của Ngụy Khả Nhiên.
Vừa mất đi sự yêu thương của phụ mẫu, mất đi vị trí tổng giám đốc Đường thị, bị Kỳ Cẩm Hoàn cùng Ngụy Khả Nhiên liên kết hãm hại, không ngoài dự đoán, Đường Bắc không sống nổi qua 40 tuổi, nguyên nhân do xuất huyết não đột ngột, không cứu chữa kịp thời nên tử vong.
Lúc này nghe thấy đứa em ngốc nghếch của mình nói chuyện, Giang Du cũng chỉ biết bật cười, cậu xoa xoa mỗi có chút khó chịu, từ từ mở miệng nói: "Tiểu Bắc, anh nghe nói Kỳ Mục đã trở về rồi."
Một khoảng im lặng ngắn ngủi trôi qua, âm thanh có chút khô khốc của Đường Bắc truyền vào: "...Vâng, em biết chứ."
Nghe được câu trả lời của Đường Bắc, Giang Du cầm điện thoại đi đến bên bàn làm việc, nhìn thấy trên màn hình máy tính thông báo có mail gửi đến, cậu click mở.
"Anh...!em chỉ là một cố thử một lần, nếu thật sự không thành em sau này cũng không hối hận."
Âm thanh của Đường Bắc lúc này có chút khô khan không còn vẻ vui sướng như ban đầu nữa.
Giang Du nhìn máy tính đang tải mail, hơi chút suy tư nói: "Được, tiểu Bắc, anh tin em có khả năng xử lý tốt tình cảm của mình."
Theo Giang Du đánh giá Hạ Hinh Nhi này không phải là một người giỏi chịu cô đơn, ngay cả ở trước mặt Kỳ Mục ả còn không diễn nổi vai thủ thân như ngọc chứ đừng nói đứa em ngốc Đường Bắc nhà mình.
Vì vậy, biết Đường Bắc có tình cảm với Hạ Hinh Nhi, cậu cũng không tiện khuyên nhủ lúc này, chỉ có từ từ tính toán chờ cơ hội, không cần gấp gáp.
Nghĩ đến đây, Giang Du vươn tay cầm cuốn lịch đặt trên bàn, dùng bút đánh dấu mấy ngày.
Nếu cậu không nhớ nhầm, cơ hội sắp đến rồi.
Đặt cuốn lịch về vị trí cũ, vừa ngẩng đầu đã thấy máy tính tải xong nội dung mail, đập vào măt là logo tinh xảo của trường.
Đây chính là nhờ giáo sư Just của cậu đã xin trường một suất đào tạo chuyên sâu.
Ở đời trước nguyên chủ cũng được nhận nội dung y hệt, chỉ đáng tiếc lại để mất cơ hội trời cho này.
Có sự bất đồng chính là, trong cốt truyện gốc Kỳ Cẩm Hoàn đáp ứng sẽ đến thăm Đường Tây, nhưng trước một ngày thì Ngụy Khả Nhiên đột ngột sốt cao, cho nên hắn đành ở lại trong nước chăm sóc cho y.
Có một điều Kỳ Cẩm Hoàn không biết chính là, nguyên chủ ở nước ngoài đã mời một vài người bạn đến thưởng thức buổi hòa nhạc của cậu, nguyên chủ vốn muốn sau khi kết thúc buổi diễn sẽ chính thức chấp nhận ở bên nhau với Kỳ Cẩm Hoàn.
Đáng tiếc, kết quả hồi đáp cậu chỉ là thông báo Kỳ Cẩm Hoàn bị bệnh.
Tuy Đường Tây có chút thất vọng, nhưng cũng không có ý trách cứ Kỳ Cẩm Hoàn, ngược lại vô cùng lo lắng cho hắn.
Email được gửi đến còn chưa kịp đọc, đã vội vã gom hành lý bay về nước.
Ai ngờ được chào đón cậu lại là một màn hài kịch như vậy, vì vậy Đường Tây đã sa sút một quãng thời gian dài, đánh mất đi cơ hội quý giá mà giáo sư đã tặng.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook