Viên Cương cùng Bùi Tiểu Cầm lần trước bị Giang Du đánh đến sợ, lúc này sau lưng nghe được giọng nói quen thuộc vang lên bên tai, phu thê hai người lập tức cứng đờ tại chỗ.
Giang Du phía sau cũng lười quan tâm bọn họ có biểu tình gì, anh vỗ vỗ bả vai Viên Cương, ngữ điệu lười nhác, tùy ý hệt như đang nói thời tiết hôm nay đẹp ghê, "Có tiền đến đây đánh mạc chược, vậy tiền các người thiếu tôi gom đủ rồi?"
Viên Cương môi run run, cổ họng nhẹ giọng trả lời, "Không phải, còn thiếu sao? nhà, nhà ở..."
Bang một tiếng giòn tang, chỉ thấy mạc chược trong tay Giang Du vỡ thành hai nửa, Giang Du đem mạc chược vỡ đôi thả xuống trước mặt Viên Cương, sờ sờ lỗ tai, "Ông nói cái gì? Nhà ở? Nhà cái gì? Cái đó không phải ông tình nguyện cho tôi sao, việc ông nợ tiền thì liên quan gì?"
Nhìn mạc chược trước mặt, Bùi Tiểu Cầm cùng Viên Cương mặt mũi trắng bệch, lập tức nhớ đến ác mộng xảy ra không lâu trước đó, lập tức gật đầu như giả tỏi, run rẩy đáp, "Đúng đúng đúng, không có liên quan, không có liên quan."
Giang Du cười giễu một tiếng, duỗi tay đẩy Viên Cương sang một bên, đem tất cả tiền thắng cược của gã lôi ra, đếm qua một lượt, ngạc nhiên nhìn Viên Cương, cười nói, "Chà, hôm nay vậy mà chơi gần đủ trả nợ rồi, hơn tám trăm."
Viên Cương ngượng ngạo lắc đầu, tầm mắt vẫn gắt gao dán chặt số tiền bị Giang Du cướp đoạt, chỉ cảm thấy trái tim rỉ máu, nhưng trên mặt vẫn là điệu cười làm lành ra vẻ đáng thương, "Ha ha, không có, chỉ tùy tiện đánh chơi, chỉ đánh chơi thôi."
Đem toàn bộ số tiền bỏ hết vào túi, Giang Du vừa lòng, duỗi tay vỗ vỗ trên đầu Viên Cương, "Được, hôm nay chủ yếu muốn đến thăm hỏi các người thế nào, thấy hai người còn khỏe mạnh tung tăng như vậy thì tôi yên tâm rồi, tiền này tôi cầm đi, các người cứ từ từ chơi."
Nói xong, vỗ vỗ quần áo, rồi như nhớ đến cái gì, từ trong túi lấy ra hai mươi tệ đưa cho Viên Cương, "Ài, thiếu chút nữa quên mất chừa chút tiền để các người bắt xe, nhớ đừng chơi muộn quá, về sớm một chút."
Viên Cương cùng Bùi Tiểu Cầm nhìn hai mươi tệ trước mặt, chỉ cảm thấy trong miệng phát đắng, nhưng không dám hó hé nửa lời, chỉ có thể ngoan ngoãn gật đầu.
Giang Du thực vừa lòng biểu hiện hôm nay của hai vợ chồng, đem tầm mắt từ trên người cả hai dời đi, phát hiện nguyên bản sòng bạc náo nhiệt nay lại lặng ngắt như tờ, từng đôi mắt đều chăm chú dán lên người anh, Giang Du nhướng mày, cười nói, "Hôm nay thất lễ, xử lí việc nhà đã quấy rầy mọi người, để chuộc lỗi, hôm nay thuốc lá và rượu của các vị tính trên người tôi."
Lời này vừa nói ra, sòng bạc yên tĩnh lập tức khôi phục huyên náo, nhao nhao khen Viên Nhất Dương hào phóng.

Trên thực tế, phàm là kẻ hay lui tới đây đánh bạc, cơ bản đều biết Viên Nhất Dương, từng nói qua, Viên Nhất Dương bị Viên Cương bán cho xã hội đen làm tay đấm, anh ra tay tàn nhẫn, ở trong giới này vẫn tương đối nổi tiếng.
Hơn nữa trước khi Giang Du chiếm lấy cơ thể này, Viên Nhất Dương thường đến đây chu cấp tiền cho Viên Cương, cho nên cơ bản hầu như ở đây ai cũng nhận thức anh.
Nguyên bản bọn họ không dám đắc tội Viên Nhất Dương, hiện tại Giang Du cho bọn họ bậc thang, bọn họ đương nhiên thập phần thức thời hưởng ứng.
Giang Du xách theo túi giấy, đi đến quầy bán thuốc lá và rượu, đem tiền vừa rồi trấn lột trên người Viên Cương ra đặt lên quầy, đối với nữ thu ngân lộ ra nụ cười trêu nghẹo, "Người đẹp, Sơn ca ở đâu?"
Gương mặt Viên Nhất Dương lớn lên mười phần tuấn lãng, chẳng qua nguyên chủ vốn trầm mặt ít lời, nhìn trái nhìn phải chỉ thấy mặt than, hơn nữa phong cách quê mùa, luôn bị người ta vô tình lướt qua.

Nhưng hiện tại, từ khi Giang Du tiếp nhận cơ thể này, thần thái trên người hoàn toàn thay đổi, trước kia Giang Du một thân lăn lê trong giới giải trí, thẩm mĩ dĩ nhiên không có chỗ chê.
Khí chất thay đổi, phối hợp với gương mặt cười cười, quả thực đẹp trai muốn chết, nữ thu ngân bị gọi người đẹp đỏ mặt nhỏ giọng nói, "Sơn ca ở phía sau, tôi dẫn cậu đến gặp anh ấy." Nói xong, như thu được dũng khí, bắt lấy tay Giang Du dẫn anh đi về phía hậu viện.
Được nữ thu ngân dẫn đường, Giang Du tươi cười cảm ơn, tiểu cô nương bị chọc đến hồn điên phách đảo, quay người chạy mất.
Giang Du đi vào trong viện, phát hiện không có người, tầng hai tiểu lâu đằng sau sáng đèn, suy nghĩ một lúc, Giang Du đi qua gõ gõ cửa.
Chốc lát sau, liền nghe thấy bên trong cánh cửa truyền ra một giọng tục tằng của nam giới, "Ai?"
Giang Du đáp, "Viên Nhất Dương, người của Phong ca."
Một trận tiếng lách cách vang lên, cửa bị mở ra từ bên trong.

Mở cửa là một đại hán trọc đầu tầm năm mươi, cau mày nhìn anh, "Tới đây có việc gì?"
Đại hán mở cửa tên Trương Minh Sơn, cũng được xem là máu mặt, sòng bạc phía trước là của gã, hai người cùng là đàn em dưới trướng Phong ca, cũng xem như có chút giao tình, bất quá sau này vì Viên Nhất Dương vẫn khăng khăng cho tiền Viên Cương đánh bạc, Trương Minh Sơn chướng mắt anh, hai người vì vậy chậm rãi không còn quan hệ.
Giang Du giơ túi giấy, nói, "Cũng không có việc gì lớn, chính là việc này cần Sơn ca giúp một tay."
Nhận lấy túi giấy trong tay Giang Du, mở ra nhìn nhìn, bên trong chỉnh tề mười vạn tệ, Trương Minh Sơn nhướng mày, "Khu ổ chuột này vẫn có thứ khiến cậu khó chịu à?"
"Sơn ca nói đùa." Giang Du nghe ra ý trào phúng của gã, cũng không vội giải thích.
Trương Minh Sơn nhìn bộ dáng này của Giang Du, đem túi giấy thu vào tay, nói, "Chuyện gì, nói đi."
"Tôi trước mặt phải rời khỏi nơi này một thời gian, trong lúc tôi không có ở đây, phiền Sơn ca chăm sóc hai kẻ cha mẹ không chịu yên phận của tôi một chút." Giang Du ngữ khí không mặn không nhạt.
Nghe anh nói vậy, Trương Minh Sơn có chút ngoài ý muốn, vươn ngón tay thô to ngoái lỗ tai, lặp lại lời, "Chăm sóc? Là ý tôi đang hiểu phải không?"
Chăm sóc ở nơi này, cũng không phải đơn giản là chiếu cố, mà tiếng lóng ý tứ chính là dạy dỗ một chút.


Lời này nếu từ miệng người khác Trương Minh Sơn cũng chẳng bất ngờ, nhưng từ chính miệng Viên Nhất Dương nói ra, làm gã có chút hiếm lạ.

Rốt cuộc bộ dạng Viên Nhất Dương mặc cho Viên Cương đánh mắng làm cho Trương Minh Sơn có chút khinh thường.
Giang Du cười gật đầu, "Dạy bọn họ ngoan ngoãn một chút, không dạy ra mạng người là được."
"Ha, cuối cùng cũng thông suốt? Viên Cương cùng Bùi Tiểu Cầm hai tên đê tiện như vậy vốn là nên được chăm sóc từ sớm, hôm nay cậu đích thân giao phó, cậu cứ chờ đi, đến khi cậu quay lại, hai người bọn chúng chắc chắn ngoan ngoãn nghe lời." Thấy Viên Nhất Dương không có vẻ gì là nói giỡn, Trương Minh Sơn rốt cuộc nở nụ cười, vỗ ngực đảm bảo.
Trương Minh Sơn nhìn Viên Nhất Dương càng ngày càng xa, thẳng đến khi không nhìn thấy thân ảnh mới đóng cửa lại, hướng phòng trong đi đến.
Nắng chiều chạng vạng hắt vào từ cửa sổ, gian trong bài trí đơn giản, một bàn làm việc không cũ cũng chẳng mới, ghế gỗ lớn chạm khắc tỉ mỉ phía sau bàn, điểm làm người ta trầm chồ, chính là một mặt tường toàn là sách, cách đó không xa là bàn cờ bày binh đối lập.
Đứng trước kệ sách lầ một nam nhân thân hình cao lớn, trong tay hắn cầm một quyển sách, đôi chân thon dài trùng điệp, nghiêng người dựa vào bàn làm việc, nam nhân ngũ quan sắc bén lập thể, hốc mắt thâm thúy, mũi cao thẳng, môi mỏng nhẹ nhàng mấp máy, ánh nắng chiều chiếu lên người hắn một tầng ánh sáng vàng ấm, nhìn qua yên bình vô cùng.
Nghe được tiếng đóng cửa, ánh mắt từ quyền sách nhìn đến, cặp mắt màu trà bình tĩnh nhìn về phía Trương Minh Sơn, âm thanh trầm thấp gợi cảm vang lên, "Người đã đi rồi?"
Trương Minh Sơn gật đầu, đem túi giấy đặt lên bàn làm việc, nói, "Đi rồi." Nói xong, không đợi nam nhân dò hỏi, phi thường tự giác đem ý tứ vừa rồi của Giang Du báo cáo lại mười mươi.
Nam nhân nâng mi, đem sách trong tay khép lại, đem cất lên kệ, ngữ khí nhàn nhạt, "Vậy sao? Vậy cứ làm theo ý của cậu ta."
"Phong ca, cái kia, có cần phái người đi theo..." Trương Minh Sơn nói chưa dứt lời, đã bị nam nhân đánh gãy.
Sắc mặt Đào Dật Phong bất biến, đáy mắt hiện lên ý cười khó phát hiện, "Không cần, không chạy thoát được đâu."
- ----
Hôm nay, đối với Tưởng gia mà nói là một sự kiện trọng đại.

Tưởng Chấn và Đường Tiêu Tiêu nhận con nuôi, hôm nay chính thức tiến vào Tưởng Gia, người được nhận nuôi kia chính là Viên Nhất Dương.

Bởi vì sự kiện năm xưa cơ mật rắc rối, cho nên Tưởng Chấn cùng Đường Tiêu Tiêu tạm thời không thể công bố thân phận thật của Viên Nhất Dương.
Đối với gia đình như Tưởng gia mà nói, trong nhà có bất kì sự kiện gì cũng có thể trực tiếp ảnh hưởng đến cổ phiếu của công ti, nếu không có sự kiện tai nạn kia, thì Tưởng Kỳ vốn từ đầu được xem là người nối nghiệp chính thức của Tưởng Chấn và Đường Tiêu Tiêu, ít nhiều cũng được công chúng nhận mặt, hơn nữa Tưởng Kỳ đối với việc kinh doanh cũng rất có đầu óc, từ nhỏ đã đi theo Tưởng Chấn mưa dầm thấm đất, trước đó không lâu sau sinh nhật 18 tuổi đã giúp Tưởng Gia ký được một hạng mục không tệ, được giới kinh doanh xem trọng.
Ngoại giới đều đánh giá rất cao Tưởng Kỳ, nếu lúc này trực tiếp công bố thân phận thật của Tưởng Kỳ và Viên Nhất Dương, chỉ sợ cổ phiếu công ty sẽ rung chuyển, cho nên chuyện này chỉ có thể từ từ suy tính.

Chờ Viên Nhất Dương ở trong giới cũng có được thanh tựu, mới có thể đem chuyện này công bố ra ngoài, trước đó, Viên Nhất Dương đành lấy thân phận con nuôi mà sống ở Tưởng gia.
Đường Tiêu Tiêu chỉ thị, người hầu của Tưởng gia từ đêm qua đã bận rộn dọn dẹp trong đêm, một bên chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn, quét tước bố trí lại phòng, quả thực bận đến chân không kịp chạm đất.
Giang Du nhìn biệt thự khí phách trước mắt, nội tâm tuy không hề giao động, nhưng ngoài mặt vẫn bày bộ dáng giật mình không tin nổi, nhìn ánh mắt anh toát lên thần sắc như vậy, đám người hầu nguyên bản âm thầm đánh giá một bên đều lén lút bĩu môi, đứa con nuôi này nghe bảo nhặt từ khu ổ chuột về, đúng là chưa hiểu sự đời.
Ba người Tưởng gia sớm chờ ở cửa đương nhiên cũng không bỏ qua ánh mắt của Giang Du, Đường Tiêu Tiêu đối với việc này cũng không cảm thấy gì, chỉ thay anh đau lòng một trận, Tưởng Kỳ ánh mắt từ đầu vẫn luôn đầy ý cười ấm áp, làm bộ như chưa biết gì, chỉ có Tưởng Chấn nhìn biểu hiện của Viên Nhất Dương, trong lòng không khỏi kiêu ngạo đồng thời cảm thấy đứa con này quê mùa chướng mắt.
Đem sắc mặt của đám người này nhìn hết vào mắt, Giang Du cũng không sốt ruột, rốt cuộc nhà quê thì cũng phải có bộ dáng của nhà quê chứ, nhớ đến cốt truyện, thời điểm Viên Nhất Dương vừa bước vào nhà, tuy rằng có Đường Tiêu Tiêu cùng Tưởng Chấn nuông chiều, nhưng Tưởng Kỳ ngầm ra dấu, không ít người hầu trong bóng tối âm thầm bắt nạt anh.
Rốt cuộc, dù là đối nội hay đối ngoại, Tưởng Kỳ vẫn luôn là trưởng tử của phu thê Tưởng Chấn và Đường Tiêu Tiêu, ban đầu, Đường Tiêu Tiêu còn có ý từng bước thông báo với bên ngoài thân phận của anh, bất quá lúc đó nguyên chủ bị Tưởng Kỳ thổi gió bên tai thao túng đến mê mang, chỉ nghĩ đến mặt mũi Tưởng Kỳ, nguyên chủ chủ động đề nghị không cần thông báo với bên ngoài.
Đến sau này, Viên Nhất Dương bị Tưởng Kỳ trong tối ngầm hãm hại nhiều lần mất mặt xấu hổ, trở thành trò cười, vị trí trong lòng Tưởng Chấn cùng Đường Tiêu Tiêu chậm rãi xuống dốc, bởi vì từ đầu đến cuối vẫn bị xem là con nuôi Tưởng gia, nên khi đột nhiên biến mất, bị trục xuất quay lại xóm nghèo cũng không thể khiến giới thượng lưu nổi lên bọt nước, chỉ là một đứa con nuôi thôi mà, mất tích thì mất tích chứ, ai rảnh quan tâm cậu ta sống chết ra sao.
Hoàn toàn làm ngơ ánh mắt xung quanh, Giang Du vẫn duy trì ánh mắt kích động, trên mặt bày vẻ bình tĩnh, bị Đường Tiêu Tiêu kéo vào nhà.

Bàn cơm tinh xảo bày trước mặt, chờ người hưởng dụng.
Tưởng Chấn ngồi ở chủ vị, Đường Tiêu Tiêu ngồi bên cạnh ông, Tưởng Kỳ ngồi phía trên trái, Giang Du bình tĩnh ngồi xuống phía đối diện y.

Bánh sừng bò vừa được nướng đặt trên bàn tản ra mùi hương dễ ngửi, ly pha lê hoa văn độc đáo đựng sữa bò ấm áp.
Ăn xong bữa sáng, Giang Du khó có được tâm tình tốt mà híp mắt, bộ dáng hệt như một con mèo ăn no.
Sau khi dọn dẹp bàn ăn, Đường Tiêu Tiêu tập trung người làm trong nhà đến, giới thiệu cho Giang Du từng người, sau đó cùng Tưởng Chấn lên công ty.


Hai vợ chồng vừa đi không bao lâu, Tưởng Kỳ cũng phải đi học, căn nhà to như vậy, chỉ còn một mình Giang Du.
Giang Du một chút cũng không cảm thấy bản thân là người ngoài, cũng không cần người dẫn đi tham quan, nằm dài trên ghế trong hoa viên, theo thói quen đọc báo, ánh mắt trời ấm áp chiếu lên người anh, cả người nhàn nhã hệt con mèo.
Nhưng mà, trạng thái thư giãn không bao lâu, một âm thanh già nua ở phía sau anh vang lên, "Viên thiếu gia, phu nhân trước lúc đi có phân phó, mang cậu đi tham quan một vòng Tưởng gia, không biết hiện tại cậu có tiện không."
Âm thầm thở dài trong lòng, sao cứ lúc mình thoải mái là bị làm phiền vậy.

Giang Du khép báo, thay vẻ mặt chờ mong, giọng nói mang theo hào hứng, "Thật sao? Tôi có rảnh."
Trong cốt truyện, nguyên chủ vừa đến cũng gặp tình huống tương tự, bản thân Viên Nhất Dương tính tình quái gở không thích nói chuyện, hơn nữa vừa đến một nơi hoàn toàn lạ lẫm, căn nhà rộng lớn này với người sống trong khu ổ chuột mười tám năm như cậu mà nói mơ cũng chẳng dám mơ, phu thê Tưởng gia cùng Tưởng Kỳ vừa đi, cảm giác khác người tự ti càng thêm rõ ràng, trong lòng khó tránh khỏi sợ hãi, lúc ấy quản gia chủ động đến bắt chuyện, Viên Nhất Dương nhanh chóng tín nhiệm lão.
Giang Du chậm rì rì đi theo phía sau quản gia, lão dẫn anh đến phòng khách, chỉ vào bức ảnh gia đình được treo phía trên, vẻ mặt cảm khái giải thích, "Bức ảnh này là chụp lúc sinh nhật 18 tuổi của thiếu gia, đáng tiếc lúc ấy Viên thiếu gia chưa có mặt, nếu không trong ảnh không chừng sẽ có nhiều thêm một người."
Nghe lão quản gia nói vậy, Giang Du thiếu chút đã bật cười thành tiếng, lão đầu này thật có ý tứ, chỉ ngại không thể trực tiếp chỉ thẳng mặt bảo anh là người dư thừa.

Bất quá chiêu này đối với Viên Nhất Dương nguyên bản thì còn hữu dụng, chứ đối với Giang Du như gió thoảng bên tai vậy, đừng nói là một bức ảnh gia đình, toàn bộ Tưởng gia từ đầu đến cuối cũng chẳng liên quan gì đến anh.
Tiếp theo, lão quản gia lôi từ tủ thủy tinh ra một quyển album, cũng chẳng lấy làm bất ngờ nội dung trong đó, nếu không phải là ảnh chụp gia đình, thì cũng là ảnh chụp từ nhỏ đến lớn của Tưởng Kỳ, phối hợp với giọng diễn cảm của quản gia, Giang Du nghe đến là hứng thú, nhưng trên mặt lại chưng ra vẻ bị đả kích trong lòng.
Một buổi sáng như vậy trôi qua, lão quản gia nhìn vẻ mặt Giang Du ngày càng mất mát, đối với công tác buổi sáng này của bản thân vô cùng hài lòng, lòng bàn tay vung lên, giải phóng Giang Du đi ăn cơm.
Bởi vì Tưởng Chấn Đường Tiêu Tiêu cùng Tưởng Kỳ nối đuôi nhau gọi về bảo không về ăn cơm, cho nên bữa cơm trưa hôm nay thật sự là một lời khó nói hết.

Nếu là cái khác, Giang Du quả thật có thể nhịn một chút, nhưng phàm là chuyện ăn uống, mức độ nhẫn nại của Giang Du trực tiếp tuột xuống số âm.
Nhìn bít tết vẫn còn đỏ máu trước mắt, Giang Du vô cùng bình tĩnh, bình tĩnh đến mức muốn đánh người.
Mà nữ đầu bếp còn không biết sống chết như con ruồi cứ lúc ẩn lúc hiện trước mặt anh, bộ dáng vênh váo tự đắc, đi đến trước mặt Giang Du giới thiệu, "Viên thiếu gia, chắc là cậu không biết, phần bít tết này được nhập khẩu trực tiếp từ A quốc, là phần thăn lưng mềm ngọt nhất, cậu nếm thử xem có hợp khẩu vị không."
Bên cạnh là lão quản gia từ đầu xem kịch, tiếp lời, "Đúng vậy, Viên thiếu gia, khối thịt bò này vừa được vận chuyển đến hôm nay, vô cùng tươi, là ông chủ dặn mua cho cậu."
Nữ đầu bếp thấy Giang Du chậm chạp không động, làm bộ lơ đãng nói, "Chẳng lẽ thiếu gia chê bai tay nghề của tôi? Tôi ở Tưởng gia làm đầu bếp đã hơn mười năm, trên đấu trường quốc tế cũng thắng rất nhiều giải thưởng, trong nước cũng rất nổi tiếng..."
Bà ta nói chưa dứt lời, liền nghe Giang Du nhỏ giọng nói, "Không có, chỉ là, nếu ăn thứ này chỉ sợ sẽ bị tào tháo đuổi mất."
Nữ đầu bếp vẻ mặt bất biến nhưng lời nói ra tràn ngập trào phúng, "À, thì ra thiếu gia đang lo lắng việc này.

E là trước kia cậu chưa ăn thử bít tết bao giờ.

Bít tết này phải nấu tái như vậy mới đạt chuẩn, loại thịt này rất hiếm, nếu chín kỹ quá sẽ làm mất độ tươi ngọt của thịt, ướp chung với rượu vang đỏ, được xưng là mỹ vị nhân gian, đúng rồi, ngài quản gia, phiền ngài giúp tôi mang chai rượu vang kia đến để Viên thiếu gia rõ hơn."
Lão quản gia vui vẻ đồng ý, dưới chân như sinh gió, nhanh chóng đi đến hầm để rượu.
Nhìn phần thịt sống đến mức có thể lập tức đứng lên chạy mấy vòng trên đĩa, tái? Sợ là áp chảo cũng chẳng thèm áp.

Trong cốt truyện, nguyên chủ vì phần bít tết này mà bị đau bụng suốt hai ngày, khiến bản thân nằm bẹp trên giường, hoàn toàn bỏ lỡ sinh nhật của Tưởng Chấn, tạo cơ hội cho Tưởng Kỳ càng thêm nổi bật.
Giang Du bày vẻ mặt thì ra là thế, đáy mắt lộ vẻ do dự, như là rối rắm không biết nên ăn thử hay không.
Nữ đầu bếp thấy dáng vẻ Giang Du giao động, rèn sắt khi còn nóng, thúc giục, "Thiếu gia, cậu...không lẽ chưa từng ăn đồ tây sao?"
Thần sắc trên mặt Giang Du cứng đờ, duỗi tay cầm dao.


Nữ đầu bếp mở cờ trong bụng, từ xóm nghèo cũ nát bước ra, quả nhiên chưa hiểu sự đời, chỉ cần khích tướng cậu ta một chút, cậu ta lập tức trở nên kích động.
Ai ngờ, liền nghe keng một tiếng, hàn quang lóe lên, cây dao ánh bạc sắc bén không nghiêng không lệch cắm xuống đất cách vị trí nữ đầu bếp mấy cm, không chờ nữ đầu bếp kịp định thần, liền nghe giọng điệu Giang Du thay đổi, ngữ giọng hơi nâng, "Tôi ấy à, quả thật chưa từng ăn cơm tây, chi bằng, bà tới ăn thay tôi đi."
Vừa nói vừa khom lưng đem cây dao cắm trên đất rút ra, nhét vào tay nữ đầu bếp, khoanh tay đứng một bên nhìn bà ta.
Nữ đầu bếp chỉ thấy tên con nuôi trước mặt trong nháy mắt khí chất quanh thần đại biến, trong mắt anh toàn là nguy hiểm, giống như đang yên lặng nói nếu không ngoan ngoãn nghe lời, cây dao này sẽ cắt đứt yết hầu bà ta.
Thời điểm lão quản gia quay lại, liền thấy cảnh nữa đầu bếp vẻ mặt hoảng sợ tột độ ăn xong đĩa thịt, lão trong lòng nhảy dựng, yên lặng đánh giá thiếu niên đang an tĩnh ngồi một bên, mặt anh hạ xuống không nhìn ra được thần sắc.
Giang Du cảm nhận được tầm mắt của quản gia, ngẩng đầu lộ ra nụ cười thân thiện, "Ngại quá, tôi sống trong xóm nghèo rất ít ăn cơm tây, ăn không quen, vừa lúc đầu bếp từ sáng đến giờ vẫn chưa ăn gì, nên tôi nhường cho bà ấy, ông không có ý kiến gì chứ?"
Nghe Giang Du nói như vậy, thần sắc lão quản gia khẽ biến, nhìn đầu bếp nữ lúc này hành xử khác lạ, dù là kẻ ngốc cũng biết Giang Du có chỗ không đúng, huống chi lão ở Tưởng gia hầu hạ lâu như vậy tất nhiên không phải kẻ vô tri, bởi vậy lão gật đầu, vô cùng thức thời làm bộ cung kính, đối với Giang Du khẽ cúi người, "Đương nhiên, là tôi làm việc không chu toàn, mong Viên thiếu gia thứ lỗi."
Nhìn lão quản gia thay đổi thái độ, Giang Du khẽ cười một tiếng, không tiếp lời, cất bước đến phòng bếp.
Nhìn nguyên liệu có sẵn, thuận tay nấu một tô mì, tự mình ăn đến no, rốt cuộc cũng vừa lòng.

Người trước từng nói qua, có thực mới vực được đạo, cái gì cho qua cũng được, duy nhất chuyện ăn uống nhất định không được để bản thân thiệt.

Giang Du vuốt bụng, vẻ mặt thỏa mãn, tầm mắt lơ đãng quét tới chỗ quản gia cung kính đứng một bên, gật đầu, không nói chuyện.
Lão quản gia trước mắt này trung hậu thành thật, ở Tưởng gia cúc cung tận tụy hơn hai mươi năm, không ngờ đến, lão tột cùng lại là cùng một đám với kẻ tráo đổi thái tử năm xưa.
Lại phải nói đến, Tưởng Kỳ không hổ là con trai ruột của Viên Cương cùng Bùi Tiểu Cầm, người một nhà cùng chảy chung một dòng máu ích kỷ, đều là một đám bạch nhãn lang, trở mặt không nhận người thân.

Theo Giang Du biết, năm đó khi Viên Nhất Dương bị đuổi về khu ổ chuột, Tưởng Chấn đem toàn bộ gia sản giao lại cho Tưởng Kỳ, vốn muốn lui về nghỉ hưu an hưởng tuổi già, nhưng không ai dự đoán được, đứa con ngoan Tưởng Kỳ ông và Đường Tiêu Tiêu một tay nuôi dưỡng, lại bắt tay với kẻ thù của ông quay lại đâm ông một dao trí mạng.
Năm xưa Tưởng Chấn mới lập nghiệp, tuy rằng có đầu óc, nhưng không biết khiêm tốn ẩn mình, thủ đoạn tàn nhẫn không lưu đường sống, đắc tội rất nhiều công ty lâu đời.

Có thời điểm ông cạnh tranh với một công ti khác dự án thu mua xí nghiệp cũ, thời điểm cạnh tranh kịch liệt không bên nào chịu nhượng bộ, vào lúc căng thẳng, Chương lão gia tử của công ti đối thủ đột nhiên bị xuất huyết não, nhập viện khẩn cấp, tình huống không lạc quan.
Tưởng Chấn không biết nghe được tiếng gió từ đâu, không chỉ giả vờ buông tay, sau dùng một số tiền lớn thu gom cổ phiếu của Chương gia, một bên liên hệ truyền thông thả ra tin tức Chương lão gia tử nguy kịch, làm Chương gia trở tay không kịp, cổ phiếu không ngừng rớt giá, hơn nữa Đường gia ban đầu bắt tay với Chương gia hợp tác đột nhiên hủy ước, hỗ trợ tài chính cuối cùng đứt gãy, nợ ngân hàng không thể trả, Chương gia cuối cùng không chống đỡ nổi, tuyên bố phá sản.
Ngay hôm sau Chương gia tuyên bố phá sản, tin tức Tưởng Chấn đính hôn với tiểu thư Đường Tiêu Tiêu của Đường gia truyền ra, Tưởng Đường hai nhà liên hợp khởi động lại dự án thu mua xí nghiệp kia, Tưởng Chấn có thể nói thời điểm đó phong quang vô hạn, sự nghiệp lẫn tình yêu đều gặt được quả ngọt, đứng trên đỉnh nhân sinh.
Nhưng Chương gia phá sản cũng không yên phận, bọn họ ghi mối hận này với Tưởng Chấn lẫn Đường gia, lúc này mới có sự kiện Viên Nhất Dương bị bảo mẫu ôm sai.

Tưởng Chấn vốn nghĩ tìm được Viên Nhất Dương thì mọi chuyện đã kết thúc, không ngờ đến năm xưa Chương gia sớm chôn tốt hai quả bom hẹn giờ, chỉ cần chờ đúng thời điểm bom phát nổ khiến cho Tưởng gia cửa nát nhà tan.
Quân bài còn lại của Chương gia không phải người khác, đó chính là vị lão gia trung hậu thành thật này đây, Tưởng Kỳ biết được thân phận thật của mình đúng thật là bút tích của lão quản gia.

Lão lợi dụng thời điểm Tưởng Kỳ còn bất an sợ hãi nhanh chóng thao túng cục diện, bắt tay với Tưởng Kỳ gây ra màn kịch tai nạn xe, đem Tưởng Kỳ cột chung một chiếc thuyền với Chương gia, lão giúp Tưởng Kỳ đuổi Viên Nhất Dương đi, đồng ý giúp y một tay xây dựng đế chế thương nghiệp của bản thân, mà điều kiện duy nhất là Tưởng gia phải phá sản, vợ chồng Tưởng Chấn phải sống không bằng chết.
Tưởng Kỳ cũng không làm người ta thất vọng, thuận lợi khống chế Tưởng gia, sấm rền gió cuốn đem toàn bộ bí mật thương nghiệp công khai toàn bộ, gia nghiệp dùng một đời của Tưởng Chấn ầm ầm đổ sập, thay thế là công ty đứng tên Tưởng Kỳ quật khởi, trở thành một thần thoại thương trường không thể quật ngã.
Còn số phận của Tưởng Chấn và Đường Tiêu Tiêu? Rất lâu về sau, có một ít truyền thông lá cải lâu lâu nhắc lại, từng thấy bọn họ ở viện dưỡng lão ở thành phố B, nhưng thật hay giả, cốt truyện cũng không đề cập, Giang Du cũng chẳng biết, nhưng mà nghĩ cũng biết hai người cũng chẳng có kết cục tốt.
Giang Du nằm trên giường thở dài, tất cả người ở đây chẳng ai tốt lành cả.
Chạng vạng, Tưởng Chấn cùng Đường Tiêu Tiêu thong thả về nhà, liền phát hiện bữa tối hôm nay mùi vị có chút không giống thường ngày, gọi quản gia hỏi, mới biết nguyên lai nữ đầu bếp giữa trưa bị đau bụng, thân thể không khỏe nên xin nghỉ, để cho học trò mình thay chỗ.
Đường Tiêu Tiêu vẻ mặt quan tâm nhìn Giang Du, "Dương Dương, con thế nào, có ăn phải món gì không sạch sẽ không?"
Giang Du lắc đầu, có chút ngượng ngùng nói, "Buổi sáng đầu bếp có làm bít tết, nhưng mà con không quen ăn mấy món này, nên tự mình nấu mì."
Nghe Giang Du nói vậy, Đường Tiêu Tiêu cau mày, nàng từ trước đến nay tâm tư nhạy cảm, từ câu trả lời của Giang Du cũng có thể đoán được đại khái tình hình, đáy mắt ánh lên tàn khốc, nhìn về phía quản gia, nhàn nhạt nói, "A Bình cũng đã phục vụ gia đình này rất lâu, năm nay cũng lớn tuổi rồi, sức khỏe của bà ta cũng không đảm bảo, từ ngày mai không cần đến đây làm việc nữa."
Tưởng Chấn ngồi ở chủ vị nhíu mày, đảo qua Giang Du đang ăn tới mức đầu không ngẩng nổi, ăn uống thỏa thích, bộ dáng quê mùa, trong lòng khó tránh khó chịu, ông muốn mở miệng răn dạy, cuối cùng lại chẳng nói nên lời, chỉ có thể ẩn nhẫn không phát giận, nhìn đối diện Giang Du trống không, liền trầm giọng hỏi, "Tiểu Kỳ đâu? Tại sao không xuống ăn cơm?"
Đường Tiêu Tiêu một bên gắp đồ ăn cho Giang Du, trên mặt vẫn treo ý cười, tiếp lời, "Nó dạo này muốn học boxing, gia nhập câu lạc bộ của trường, tối nào cũng ở lại sinh hoạt một lúc mới về, nói là muốn học thêm kỹ năng."
"Thằng nhóc đó, muốn học thì cứ mời gia sư về mà học, câu lạc bộ trường thì được ích lợi gì.

Nó nói cũng có chút đạo lí, nam nhân mà, cũng không nên giao toàn bộ cái mạng mình cho vệ sĩ, chính mình thủ sẵn võ nghệ cũng tốt." Tưởng Chấn cười nói.
"Phi, ông nói nhảm gì vậy, ai đời lại nói con trai như thế." Đường Tiêu Tiêu không nặng không nhẹ vỗ Tưởng Chấn, Tưởng Chấn bị đánh chỉ cười ha ha.
Tưởng Chấn phân phó với quản gia đang đứng một bên, "Cứ quyết định vậy đi, chờ lát nữa ông đi liên hệ võ sư, bảo hắn chiều mai đến đây một chuyến, vừa lúc Tưởng Kỳ ngày mai được nghỉ, Dương Dương cũng đi theo học một chút."
Lão quản gia gật đầu đồng ý.

Từ đầu đến cuối, chẳng quan tâm Giang Du có đồng ý hay không.

Dù sao Giang Du cũng chẳng để ý, bất quá, đây là cái hố Tưởng Kỳ vất vả mấy ngày nghĩ ra, nếu anh không hùa theo một chút, chẳng phải phụ tâm ý của y sao.

Tưởng Kỳ thích boxing? Cái cơ thể kia của y, có thể làm ra trò gì được.
Ngày hôm sau, Tưởng Chấn lẫn Đường Tiêu Tiêu như thường lệ dùng bữa sáng xong liền đi làm, trong nhà chỉ còn lại Giang Du và Tưởng Kỳ, Tưởng Kỳ một bên lôi kéo làm quen tâm sự suốt một buổi sáng, nửa ngày trôi qua cũng tính là hài hòa bình yên.
Hai giờ rưỡi chiều, cổng nhà Tưởng Gia bị gõ vang, quản gia dẫn theo một hán tử hình thể cao lớn da ngăm đen đi vào, giới thiệu với hai người, "Vị này là học trò của Thẩm Hà Khiêm tiên sinh, lúc trước vừa đăng cai vô địch môn boxing thế giới, tên Thẩm Đông thăng, từ hôm nay cậu ta sẽ là thầy dạy boxing cho hai cậu."
Nói vừa dứt lời, liền thấy nam nhân xưng Thẩm Đông Thăng đột nhiên tiến lên hai bước, bốp một tiếng vỗ lên vai Tưởng Kỳ, sang sảng cười nói, "Đã lâu không gặp, A Kỳ!"
Tưởng Kỳ cũng làm vẻ mặt kinh hỉ, kích động kéo cánh tay nam nhân, nhìn một lượt từ trên xuống dưới, "Thẩm ca, sao lại trùng hợp như vậy, lúc trước không liên hệ được với anh, về nước khi nào thế."
Hai người quen thuộc một bên hàn huyên, Giang Du anh dũng bị bỏ quên một bên y hệt như không khí.

Vất vả đợi hai người anh anh em em tâm sự kết thúc, cuối cùng quản gia mới dẫn họ đến sân huấn luyện được chuẩn bị tốt từ trước.
Đưa ba người đến nơi, lão quản gia phi thường tự giác trực tiếp rời đi, trước khi đi cũng không quên đóng kỹ cửa, cuối cùng lấy điều khiển tắt camera, lúc này mới vừa lòng rời đi.
Sau khi cửa phòng đóng lại, Tưởng Kỳ cùng Giang Du được Thẩm Đông Thăng hướng dẫn khởi động thân thể.

Nhưng khởi động không bao lâu, sắc mặt Tưởng Kỳ trở nên trắng bệch, quần áo tập trên người thấm vệt máu đỏ, Thẩm Đông Thăng vội vàng chạy đến xốc áo y lên, phát hiện vết thương cũ trên vai vẫn chưa khỏi hoàn toàn, vì vận động khiến vết thương rách ra, máu không ngừng chảy.
Thẩm Đông Thăng bị dọa sợ, lúc nãy Tưởng Kỳ chỉ bảo cơ thể không khỏe, nhường em trai nuôi mới nhận được luyện trước, cũng không bảo cơ thể có vết thương lớn vậy, Tưởng Kỳ chính là đại thiếu gia nhà họ Tưởng, vạn nhất y có chuyện gì hắn gánh vác không nổi trách nhiệm.
Tưởng Kỳ cũng tựa hồ không biết tình huống này sẽ xảy ra, nhìn áo trên người bị nhuộm đỏ chỉ biết ngơ ra, bộ dáng chọc người thương mến.

Đúng lúc này, lão quản gia mở cửa đưa nước đến, vừa vặn thấy bộ dáng Tưởng Kỳ như sắp ngất, vội vàng tiến lên đỡ lấy cơ thể y.
Vẻ mặt lão vô cùng đau đớn, "Đại thiếu gia, cậu không được cạy mạnh như thế, biết rõ vết thương trên người chưa hồi phục mà đã liều lĩnh đi vận động mạnh, cậu thật khiến lão già này lo lắng đến chết đi thôi!"
Tưởng Kỳ chỉ lộ ra dáng vẻ cười cười suy yếu, dùng bên cánh tay không bị thương vẩy vẩy nói, "Không sao, chỉ là tôi thấy hình ảnh Thẩm Hà Khiêm lão sư thi đấu rất uy vũ, đột nhiên mê boxing, vốn tưởng tịnh dưỡng lâu như vậy đã không sao, ai ngờ là đánh giá bản thân quá cao, thật vô dụng."
Quản gia vẻ mặt đau lòng nhìn Tưởng Kỳ, "Cậu cũng không nên lấy cơ thể mình ra để đùa giỡn, huống hồ cậu vì cứu lão gia mới bị thương, bây giờ lại khiến vết thương vỡ ra như thế, lão gia phu nhân biết được sẽ lo lắng cỡ nào! Đi, tôi liên hệ bác sĩ đến đây, cậu trước tiên phải nghỉ ngơi, không được luyện nữa."
Nói xong, không cho Tưởng Kỳ phản đối, trực tiếp đỡ Tưởng Kỳ ra ngoài, Tưởng Kỳ chỉ có thể cười khổ quay đầu nói với Thẩm Đông Thăng cùng Viên Nhất Dương, "Không sao đâu, hai người cứ tiếp tục học, không cần đợi anh, anh nghỉ ngơi một lát chút nữa sẽ quay lại." trong lúc Giang Du không để ý, Tưởng Kỳ nhanh chóng cho Thẩm Đông Thăng một ánh mắt ra hiệu, Thẩm Đông Thăng lập tức hiểu ý.
Cửa phòng huấn luyện lần nữa bị đóng lại, không biết có phải do nhiều năm tiếp xúc với âm nhạc của thế giới trước hay không, thính lực của Giang Du hiện tại rất mẫn cảm, cho nên khi cửa đóng lại, anh nghe được âm thanh khóa trái rất nhỏ, khóe môi Giang Du khẽ nhếch, câu thành một vòng cung trào phúng, xem ra không có ý để anh bình an đi ra rồi.
Tưởng Kỳ vừa rời khỏi, Thẩm Đông Thăng nguyên bản treo biểu cảm sang sảng hàm hậu lập tức thay đổi, thời điểm nhìn về phía Giang Du, trong mắt chỉ có bài xích và ác ý lẫn khinh thường, hắn cà lơ phất phơ đi đến giữa đài đấu, ngón tay chỉ vào Giang Du giọng điệu miệt thị, "Nghe bảo tên mày là Viên Nhất Dương? Từ khu ổ chuột đến?"
Giang Du vẫn đứng tại chỗ, không có ý bước qua, bởi vì anh rũ đầu, khoảng cách lại xa, cho nên Thẩm Đông Thăng không thấy được biểu tình của Giang Du, chỉ thấy anh không biết điều, chậm chạp không chịu lại đây, không kiên nhẫn nhấc chân đi đến chỗ Giang Du đang đứng.
Vừa đi cũng không quên nói kháy Giang Du, "Tao nghe kể trước khi được nhận nuôi mày là du côn à?" Thấy Giang Du không để ý, Thẩm Đông Thăng cũng không cảm thấy mất mặt, ngược lại càng nói càng hăng, càng giảng càng vui vẻ.
"Là côn đồ cũng không tệ, ít ra cũng biết đánh nhau.

Sớm nghe nói mày ở đó đánh người cũng rất ác, đánh giỏi vậy, hôm này tao cũng muốn lĩnh giáo một chút.

Chúng ta giao lưu hữu nghị thôi, tao chấp mày một tay."
"Để tao xem xem công phu của mấy tên mọi chúng mày thế nào, làm côn đồ ấy à, không phải tao khoe khoang đâu nhưng tao..." Lời chưa nói xong, Thẩm Đông Thăng cảm thấy có gì đó bay tới, tiếp theo trên vai truyền đến một trận đau xót, nhưng hắn cũng chẳng phải gà mờ, dù sao cũng học boxing từ nhỏ, trở tay muốn thoát khỏi kiềm chế của người sau.
Trăm triệu lần không nghĩ đến, ngay khi hắn quay lưng lại đánh, đôi tay khóa trái hắn bỗng dưng buông lỏng, Thẩm Đông thăng sửng sốt một chút, lập tức lấy lại tinh thần muốn nâng tay lên phòng thủ tránh công kích đang bay đến của Giang Du, không ngờ Giang Du phản ứng rất nhanh, trọng tâm gối dịch chuyển một chút, nắm đấm trực tiếp đánh xuống bụng Thẩm Đông Thăng.
Thẩm Đông Thăng lảo đảo che bụng, nhưng Giang Du không tính buông tha hắn dễ dàng như vậy, xem bộ dáng lung lay sắp ngã của hắn, vô cùng sảng khoái cho hắn một đá xuống gối, một chân bị tấn công, Thẩm Đông Thăng mất thăng bằng ngã lăn trên mặt đất, Giang Du không nhanh không chậm đi đến trước mặt Thẩm Đông Thăng, nắm đầu hắn lôi đến sân huấn luyện.
Thiết kế sân huấn luyện vì phòng ngừa tai nạn ngoài ý muốn, toàn bộ sân thi đấu đều trải một lớp xốp biển, đi lên có hơi đau những sẽ không chảy máu.

Nhưng nếu dùng lực quá mạnh, có thể không bị xuất huyết, nhưng đau thì vẫn rất đau.
Xem bộ dáng Thẩm Đông Thăng sống dở chết dở, Giang Du thả đầu hắn ra, chán ghét vỗ vỗ bàn tay như vừa chạm cái gì dơ bẩn, sau đó đứng lên, đi đến tủ giày thong thả mang lại giày lúc nãy cởi ra, một lần nữa đi qua, từ trên cao nhìn xuống Thẩm Đông Thăng nửa nằm nửa bò trên đất, dưới ánh mắt hoảng sợ của hắn trực tiếp đạp xuống vị trí giữa hai chân Thẩm Đông Thăng, như ngại không đủ, còn đè nghiến xuống.
Một tiếng tru đau đớn vang lên, Thẩm Đông Thăng đau đến độ hai mắt như xung huyết, Giang Du ung dung ngồi xuống, dùng tay nhẹ nhàng vỗ vỗ lên má trái của hắn, "Thủ đoạn đê tiện để đối phó với kẻ đê tiện, rất hợp tình hợp lí, không phải sao.".

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương