Một Trăm Cách Ngăn Cản Thế Thân Chiếm Chỗ
-
Chương 19
Suốt nửa tháng tiếp theo, hoàn cảnh sinh hoạt tuy có chút kém, thì Giang Du sống đến nhàn nhã vô cùng. thuộc hạ tiểu đệ hầu như mỗi ngày đều đến thăm, nhờ được Giang Du dạy bảo, hai tiểu đệ từ trộm vặt đánh nhau xoay một cái đã trở thành thanh niên mười tốt mầm non mới của đất nước.
Bọn họ sao dám không nghe lời? Cãi không dám cãi, đánh cũng đánh không lại, không nghe lời lập tức bị dạy dỗ một trận, có thể không nghe sao. Cứ mỗi lần Giang Du thu thập xong, hai người bọn họ vậy mà thấy lời đại ca nhà mình nói rất có đạo lí, đối với Giang Du càng thêm trung thành.
Giang Du thoải mái ngồi trên sofa một tay cầm táo gặm. một tay khác cầm tờ báo mới ra lò, mặt trên đề một hàng chữ đen nhánh đưa tin từ thành phố B nội dung là con trai của doanh nhân Tưởng Chấn bị tai nạn xe cộ nghiêm trọng, Giang Du khép báo lại, đem quả táo xót lại hột chuẩn xác ném vào thùng rác, nhẩm tính lại, thời gian hai vợ chồng Tưởng Chấn tìm đến cửa không còn bao lâu, hai ngày nữa thôi.
Bất quá, trước lúc đó, cậu vẫn còn có chuyện cần giải quyết.
Cùng lúc ý định này xuất hiện, thì đã nghe thấy tiếng đập cửa vang lên, Giang Du nhướng mày, đúng là nhắc Tào Tháo, Tào Tháo liền tới.
Cánh cửa vừa mở ra, một mùi rượu nồng nặc phả vào mặt, Giang Du nhíu mày khó chịu. Người đến là một gã thô kệch khoảng bốn, năm mươi tuổi, trên người chỉ mặc áo ba lỗ trắng với cái quần xà lỏn sặc sỡ, một thân toàn mùi rượu râu ria xồm xoàm, ở phía sau hắn còn có một người phụ nữ diễm tục đi theo.
Hai người này không cần phải giới thiệu thêm, đúng là cha mẹ nuôi của Viên Nhất Dương, hôm nay đột nhiên đến thăm đứa con trai này, trừ việc muốn xin tiền ra sẽ không còn lý do nào khác.
Thấy cửa mở, hai người cũng chẳng khách khí, đẩy Giang Du đang đứng chắn ở cửa, trực tiếp đi vào.
Viên Cương tự tiện ngồi trên sofa cũ nát, Bùi Tiểu Cầm một bên ghét bỏ lấy tay bóp mũi đánh giá căn trọ chật chội của Viên Nhất Dương, ở trong góc tìm thấy cái ghế xếp cũng xách lại ngồi xuống, vô cùng tự nhiên lấy quả táo từ trên bàn trà há miệng cắn một cái.
Khóe miệng Giang Du không tự giác ngoéo một cái, ánh mắt tràn đầy thú vị, cậu còn chưa kịp đi tính sổ hai người cặn bã này, vậy mà đã tự động vác xác dâng đến đây.
Viên Cương Bùi Tiểu Cầm chỉ là hai tên lưu manh chỉ bắt nạt kẻ yếu thế hơn, lúc trước nghe thấy Viên Nhất Dương ở bên ngoài ra tay tàn nhẫn sát khí, thì đã có chút sợ đứa con này, vốn dĩ quan hệ cũng chẳng thân thiết, chỉ cần Viên Nhất Dương biểu hiện hung ác một chút, hai con bọ này tuyệt đối không có gan vác mặt đến tìm cậu.
Nhưng chết ở chỗ đứa nhỏ Viên Nhất Dương này quá thành thật, tuy hai người Viên Cương Bùi Tiểu Cầm không coi cậu ra gì, thì đứa nhỏ này vẫn một mực xem hai người là cha mẹ mình, cho nên một lần khi thấy Viên Cương thiếu nợ đến mức suýt bị người tay chặt tay, đứa ngốc này vậy mà móc tiền túi ra trả cho tên cặn bã này.
Được lần đó làm bàn đạp, lá gan của Viên Cương cùng Bùi Tiểu Cầm cũng lớn lên, giống như tìm được điểm yếu của Viên Nhất Dương, thỉnh thoảng sẽ chạy đến nhà Viên Nhất Dương quậy một trận, nếu Viên Nhất Dương không cho tiền bọn họ sẽ dùng thân phận cha mẹ ra áp cậu, có đôi khi dựa vào trong người có cồn Viên Cương thậm chí còn động tay động chân.
Theo lý thuyết, thân thể Viên Cương bị cồn đào rỗng chân tay cũng chẳng có bao nhiêu công phu, so với Viên Nhất Dương như đang làm trò mèo, nhưng do thời thơ ấu bị Viên Cương tra tấn để lại bóng ma tâm lý, thật sự quá ngay thẳng, đối với Viên Cương Bùi Tiểu Cầm chưa từng động thủ, sự nhân nhượng này khiến hai vợ chồng càng thêm quá đáng, hiện tại ở trước mặt Viên Nhất Dương nào còn chút sợ hãi.
Cánh cửa bị đóng lại, Giang Du bước đến trước mặt đôi phu phụ, ôm cánh tay bị thương nhìn hai người bọn họ.
Không biết có phải ảo giác hay không, Viên Cương nửa tỉnh nửa mê đột nhiên cảm nhận được đứa con trai này của hắn hôm nay có chút khác ngày thường, nhưng ngẫm lại trong túi mình không còn tiền nhớ đến gương mặt hung thần ác sát của chủ nợ, Viên Cương ưỡn ngực, hùng hổ quát Viên Nhất Dương, "Mày nhìn cái mẹ gì? Tiền đâu? Mày cất ở chỗ nào? Cha mày hai ngày nay đánh mạc chược đau hết cả lưng rồi, đưa tiền cho tao đi khám bệnh nhanh!"
Bùi Tiểu Cầm ngồi một bên từ trên người Giang Du quét một lần, cũng phụ họa, "Đúng vậy, con trai ngoan cha mẹ vất vả nuôi mày lớn tầm này, muốn xin mày chút tiền tiêu cũng phải xem sắc mặt mày à? Chưng cái mặt như đưa đám ra vậy cho ai xem?"
Giang Du hơi nhọn mày, ngữ điệu bình tĩnh nói, "Ở trong túi, tự đến mà lấy."
Nghe Viên Nhất Dương nói vậy, Viên Cương có chút không tình nguyện, trong miệng lầm bầm không biết chửi gì, từ ghế sofa đứng lên, lắc lư lảo đảo đi đến trước mặt Viên Nhất Dương, vươn bàn tay bẩn thỉu vào trong túi áo của anh.
Kết quả tiền còn chưa đụng được, chỉ cảm thấy một trận đau nhứt đánh úp lại, cánh tay bị bẻ ngược ra sau lưng, Viên Cương a ui gào lên, men say bay đi hơn phân nửa, lập tức phản ứng chuyện gì xảy ra chửi ầm lên, "Mày cái thứ ăn cháo đá bát, mày dám đánh cả cha mày..."
Nói còn chưa xong đã nghe thấy tiếng 'rắc' giòn tan, tiếp theo liền thấy chỗ vừa rồi còn hơi đau lần này đã truyền đến càng thêm đau đớn, Viên Cương kêu rên một tiếng, hai chân mềm nhũn gần như quỳ trên đất. Chứng kiến một loạt sự kiện như vậy Bùi Tiểu Cầm sợ hãi hét lên, thanh âm bén nhọn chói tai, làm hai tay Giang Du thiếu chút nữa không nắm ổn.
Giang Du xoa xoa lỗ tai bị chấn tới độ không thoải mái, một tay xách Viên Cương bị trật khớp vai như xách bao rác, bên còn lại cầm lấy cây dao gọt hoa quả trên bàn, phóng về hướng Bùi Tiểu Cầm, lưỡi dao chuẩn xác cắm chặt xuống đất chỉ cách chân ả tầm một cm, dọa Bùi Tiểu Cầm lập tức bóp chặt yết hầu, tiếng thét chói tai cũng im bặt.
Không còn ma âm vang bên tai, Giang Du cũng vừa lòng, hảo tâm mỉm cười, một đường đem Viên Cương lôi đến trước mặt Bùi Tiểu Cầm, ngữ điệu ôn nhu nói, "Hai người vừa rồi đến muốn cái gì, lúc này tôi không nghe rõ."
Bùi Tiểu Cầm bị một dao Giang Du phóng qua dọa đến sắp tè ra quần sắc mặt trắng bệch, môi run run không thốt ra lời. Viên Cương bị Giang Du ném lại đây lúc này cơn đau đã dịu đi, cũng không biết có phải lúc trước quen thái độ nhường nhịn của Viên Nhất Dương hay không, cư nhiên vẫn to gan mở miệng chửi mắng, "Mẹ nó, Viên Nhất Dương, mày dám động tay với tao, mày có giỏi thì giết tao luôn đi, đánh tao không chết, chờ xem tao dạy dỗ mày như thế nào...Á!!!!"
Giang Du đạp xuống giữa hai chân Viên Cương, động tác ôn nhu nghiền nghiền, Viên Cương một bên kêu rên, cậu khom lưng nhặt con dao vừa rồi dùng dọa Bùi Tiểu Cầm, trong ánh mắt hoảng sợ của Viên Cương, thong dong ở trước mặt gã múa may.
"Mày muốn làm gì? Tao là cha mày! Giết người là phạm pháp...Á!!!" Viên Cương vốn muốn giãy giụa thêm, chỉ là lời chưa nói trên cánh tay đã bị Giang Du vẽ một đường máu dài.
Giang Du nghiêm túc gật gật đầu, giống như đang nghiêm túc tự hỏi đến lời của Viên Cương, nhưng động tác tay một giây cũng không dừng, múa may trên người Viên Cương mấy lần, do dự không biết nên xuống tay ở đâu tiếp mới tốt, "Giết người đúng là phạm pháp, nhưng ông yên tâm, tôi không giết ông đâu."
"Không phải ông nói eo bị đau à? Tôi lên Baidu tra, nhân gian bảo lấy chút máu sẽ hỗ trợ hoạt huyết lưu thông máu, hiệu quả trị liệu không tồi, tôi đang giúp ông đó." Nói xong, theo tiếng kêu rên của Viên Cương, một miệng máu lại xuất hiện.
Bùi Tiểu Cầm đứng một bên chứng kiến hết thảy, toàn thân bà ta phát run, mùi nước tiểu khó ngửi lan trong không khí, Giang Du cau mày liếc sang Bùi Tiểu Cầm bị doạ đến tiểu ra quần, cảm giác ghê tởm khó chịu, Giang Du cũng không muốn tiếp tục dây dưa với hai người, dùng lưỡi dao vỗ vỗ lên mặt Viên Cương, "Eo còn đau không?"
Viên Cương vừa kinh vừa sợ, đau đớn trên người nhắc nhở gã, người trước mặt không còn là Viên Nhất Dương mặc gã dày vò nữa, đầu liên tục lắc như cái trống bỏi, miệng hoảng loạn, "không, không đau."
Giang Du tốt tính lại hỏi, "Vậy còn thiếu tiền nữa không?"
Viên Cương điên cuồng lắc đầu, lắp bắp,"Không thiếu, không thiếu."
Giang Du gật gù, đem tầm mắt chuyển đến Bùi Tiểu Cầm đang run như cầy sấy, nâng cằm, "Còn bà?"
Ánh mắt Giang Du nhìn bề ngoài trông ôn hoà, nhưng Bùi Tiểu Cầm lại thấy chẳng khác ánh mắt của rắn độc, chỉ cần bà ta có hành động sai lầm nào sẽ lập tức bị nanh bén nhọn kia cấp xuyên qua yết hầu, ả liên tục lắc đầu, nước mắt nước mũi không ngừng chảy, làm nhoè đi lớp trang điểm dày cộm rẻ tiền trên mặt ả, đứt quãng trả lời, "Không thiếu, không thiếu. Tôi cái gì cũng không thiếu."
Giang Du cuối cùng cũng vừa lòng, ném dao gọt hoa quả về lại trên bàn, sửa sang quần áo có chút lộn xộn, ánh mắt hoà ái nhìn phu thê hai người, "Số tiền các người mượn lúc trước, linh tinh vụn vặt gom lại cũng mười mấy vạn, tôi dạo này cũng không dư dả, nên làm thế nào, hai người tự biết đúng không?"
Mười vạn! Thằng ranh này cái gì cũng dám nói! Nghe thấy con số khổng lồ Bùi Tiểu Cầm cùng Viên Cương cảm thấy muốn điên rồi, nhưng nhìn khuôn mặt tươi cười của Giang Du, bọn họ một câu cũng không dám phản bác, chỉ có thể cắn răng gật đầu, cùng lắm thì sau này thấy tên ôn thần này thì bọn họ cứ trốn kỹ một chút, bọn họ không tin Giang Du lại chăm chăm dí bắt bọn họ.
Nhìn biểu tình của hai vợ chồng, Giang Du không phải ngu, liếc mắt đã biết ý đồ của hai người, anh cũng không nóng nảy, chậm rãi đi lấy văn kiện ném xuống trước mặt vợ chồng họ, "Tôi cũng không muốn làm khó các người, tôi biết hiện tại các người cũng không có tiền, trước mắt tôi giúp các người kiếm biện pháp, nhanh, kí đi."
Đọc nội dung văn kiện, hai vợ chồng họ như muốn ngất xỉu. Văn kiện cũng không có gì đặc biệt, là giấy chuyển nhượng nhà. Cái nhà nát ở xóm nghèo là tài sản giá trị duy nhất của hai người.
Giang Du hứng thú với nó không phải vì thật sự thiếu mười vạn, mà vì anh biết rõ căn nhà đó tương lai sẽ đem đến cho mình rất nhiều ích lợi.
Đời trước, sau khi Viên Nhất Dương bị vợ chồng Tưởng Chấn ghét bỏ mà quay lại xóm nghèo. Viên Cương cùng Bùi Tiểu Cầm nhờ được Tưởng Kỳ đứng ra thầu việc khai phá cải tạo khu phố cũ, được đền bù một khoảng lớn tiền di dời và hỗ trợ, không chỉ một đêm trở mình, mà cùng thân sinh nhi tử Tưởng Kỳ ăn nhịp với nhau, bắt tay với y không ngừng tra tấn kích thích tinh thần Viên Nhất Dương, ngay cả việc Tưởng Chấn chết, cũng có bóng dáng của cặp vợ chồng này.
Tưởng Kỳ nhờ khai phá khu xóm cũ thành công, ở thương giới càng thêm toả sáng rực rỡ, giành được tính nhiệm của Tưởng Chấn, nhẹ nhàng tiếp quản Tưởng thị.
Hiện tại, Giang Du vuốt ve dấu tay được ấn đỏ trên hợp đồng, ánh mắt đen tối không rõ.
Bọn họ sao dám không nghe lời? Cãi không dám cãi, đánh cũng đánh không lại, không nghe lời lập tức bị dạy dỗ một trận, có thể không nghe sao. Cứ mỗi lần Giang Du thu thập xong, hai người bọn họ vậy mà thấy lời đại ca nhà mình nói rất có đạo lí, đối với Giang Du càng thêm trung thành.
Giang Du thoải mái ngồi trên sofa một tay cầm táo gặm. một tay khác cầm tờ báo mới ra lò, mặt trên đề một hàng chữ đen nhánh đưa tin từ thành phố B nội dung là con trai của doanh nhân Tưởng Chấn bị tai nạn xe cộ nghiêm trọng, Giang Du khép báo lại, đem quả táo xót lại hột chuẩn xác ném vào thùng rác, nhẩm tính lại, thời gian hai vợ chồng Tưởng Chấn tìm đến cửa không còn bao lâu, hai ngày nữa thôi.
Bất quá, trước lúc đó, cậu vẫn còn có chuyện cần giải quyết.
Cùng lúc ý định này xuất hiện, thì đã nghe thấy tiếng đập cửa vang lên, Giang Du nhướng mày, đúng là nhắc Tào Tháo, Tào Tháo liền tới.
Cánh cửa vừa mở ra, một mùi rượu nồng nặc phả vào mặt, Giang Du nhíu mày khó chịu. Người đến là một gã thô kệch khoảng bốn, năm mươi tuổi, trên người chỉ mặc áo ba lỗ trắng với cái quần xà lỏn sặc sỡ, một thân toàn mùi rượu râu ria xồm xoàm, ở phía sau hắn còn có một người phụ nữ diễm tục đi theo.
Hai người này không cần phải giới thiệu thêm, đúng là cha mẹ nuôi của Viên Nhất Dương, hôm nay đột nhiên đến thăm đứa con trai này, trừ việc muốn xin tiền ra sẽ không còn lý do nào khác.
Thấy cửa mở, hai người cũng chẳng khách khí, đẩy Giang Du đang đứng chắn ở cửa, trực tiếp đi vào.
Viên Cương tự tiện ngồi trên sofa cũ nát, Bùi Tiểu Cầm một bên ghét bỏ lấy tay bóp mũi đánh giá căn trọ chật chội của Viên Nhất Dương, ở trong góc tìm thấy cái ghế xếp cũng xách lại ngồi xuống, vô cùng tự nhiên lấy quả táo từ trên bàn trà há miệng cắn một cái.
Khóe miệng Giang Du không tự giác ngoéo một cái, ánh mắt tràn đầy thú vị, cậu còn chưa kịp đi tính sổ hai người cặn bã này, vậy mà đã tự động vác xác dâng đến đây.
Viên Cương Bùi Tiểu Cầm chỉ là hai tên lưu manh chỉ bắt nạt kẻ yếu thế hơn, lúc trước nghe thấy Viên Nhất Dương ở bên ngoài ra tay tàn nhẫn sát khí, thì đã có chút sợ đứa con này, vốn dĩ quan hệ cũng chẳng thân thiết, chỉ cần Viên Nhất Dương biểu hiện hung ác một chút, hai con bọ này tuyệt đối không có gan vác mặt đến tìm cậu.
Nhưng chết ở chỗ đứa nhỏ Viên Nhất Dương này quá thành thật, tuy hai người Viên Cương Bùi Tiểu Cầm không coi cậu ra gì, thì đứa nhỏ này vẫn một mực xem hai người là cha mẹ mình, cho nên một lần khi thấy Viên Cương thiếu nợ đến mức suýt bị người tay chặt tay, đứa ngốc này vậy mà móc tiền túi ra trả cho tên cặn bã này.
Được lần đó làm bàn đạp, lá gan của Viên Cương cùng Bùi Tiểu Cầm cũng lớn lên, giống như tìm được điểm yếu của Viên Nhất Dương, thỉnh thoảng sẽ chạy đến nhà Viên Nhất Dương quậy một trận, nếu Viên Nhất Dương không cho tiền bọn họ sẽ dùng thân phận cha mẹ ra áp cậu, có đôi khi dựa vào trong người có cồn Viên Cương thậm chí còn động tay động chân.
Theo lý thuyết, thân thể Viên Cương bị cồn đào rỗng chân tay cũng chẳng có bao nhiêu công phu, so với Viên Nhất Dương như đang làm trò mèo, nhưng do thời thơ ấu bị Viên Cương tra tấn để lại bóng ma tâm lý, thật sự quá ngay thẳng, đối với Viên Cương Bùi Tiểu Cầm chưa từng động thủ, sự nhân nhượng này khiến hai vợ chồng càng thêm quá đáng, hiện tại ở trước mặt Viên Nhất Dương nào còn chút sợ hãi.
Cánh cửa bị đóng lại, Giang Du bước đến trước mặt đôi phu phụ, ôm cánh tay bị thương nhìn hai người bọn họ.
Không biết có phải ảo giác hay không, Viên Cương nửa tỉnh nửa mê đột nhiên cảm nhận được đứa con trai này của hắn hôm nay có chút khác ngày thường, nhưng ngẫm lại trong túi mình không còn tiền nhớ đến gương mặt hung thần ác sát của chủ nợ, Viên Cương ưỡn ngực, hùng hổ quát Viên Nhất Dương, "Mày nhìn cái mẹ gì? Tiền đâu? Mày cất ở chỗ nào? Cha mày hai ngày nay đánh mạc chược đau hết cả lưng rồi, đưa tiền cho tao đi khám bệnh nhanh!"
Bùi Tiểu Cầm ngồi một bên từ trên người Giang Du quét một lần, cũng phụ họa, "Đúng vậy, con trai ngoan cha mẹ vất vả nuôi mày lớn tầm này, muốn xin mày chút tiền tiêu cũng phải xem sắc mặt mày à? Chưng cái mặt như đưa đám ra vậy cho ai xem?"
Giang Du hơi nhọn mày, ngữ điệu bình tĩnh nói, "Ở trong túi, tự đến mà lấy."
Nghe Viên Nhất Dương nói vậy, Viên Cương có chút không tình nguyện, trong miệng lầm bầm không biết chửi gì, từ ghế sofa đứng lên, lắc lư lảo đảo đi đến trước mặt Viên Nhất Dương, vươn bàn tay bẩn thỉu vào trong túi áo của anh.
Kết quả tiền còn chưa đụng được, chỉ cảm thấy một trận đau nhứt đánh úp lại, cánh tay bị bẻ ngược ra sau lưng, Viên Cương a ui gào lên, men say bay đi hơn phân nửa, lập tức phản ứng chuyện gì xảy ra chửi ầm lên, "Mày cái thứ ăn cháo đá bát, mày dám đánh cả cha mày..."
Nói còn chưa xong đã nghe thấy tiếng 'rắc' giòn tan, tiếp theo liền thấy chỗ vừa rồi còn hơi đau lần này đã truyền đến càng thêm đau đớn, Viên Cương kêu rên một tiếng, hai chân mềm nhũn gần như quỳ trên đất. Chứng kiến một loạt sự kiện như vậy Bùi Tiểu Cầm sợ hãi hét lên, thanh âm bén nhọn chói tai, làm hai tay Giang Du thiếu chút nữa không nắm ổn.
Giang Du xoa xoa lỗ tai bị chấn tới độ không thoải mái, một tay xách Viên Cương bị trật khớp vai như xách bao rác, bên còn lại cầm lấy cây dao gọt hoa quả trên bàn, phóng về hướng Bùi Tiểu Cầm, lưỡi dao chuẩn xác cắm chặt xuống đất chỉ cách chân ả tầm một cm, dọa Bùi Tiểu Cầm lập tức bóp chặt yết hầu, tiếng thét chói tai cũng im bặt.
Không còn ma âm vang bên tai, Giang Du cũng vừa lòng, hảo tâm mỉm cười, một đường đem Viên Cương lôi đến trước mặt Bùi Tiểu Cầm, ngữ điệu ôn nhu nói, "Hai người vừa rồi đến muốn cái gì, lúc này tôi không nghe rõ."
Bùi Tiểu Cầm bị một dao Giang Du phóng qua dọa đến sắp tè ra quần sắc mặt trắng bệch, môi run run không thốt ra lời. Viên Cương bị Giang Du ném lại đây lúc này cơn đau đã dịu đi, cũng không biết có phải lúc trước quen thái độ nhường nhịn của Viên Nhất Dương hay không, cư nhiên vẫn to gan mở miệng chửi mắng, "Mẹ nó, Viên Nhất Dương, mày dám động tay với tao, mày có giỏi thì giết tao luôn đi, đánh tao không chết, chờ xem tao dạy dỗ mày như thế nào...Á!!!!"
Giang Du đạp xuống giữa hai chân Viên Cương, động tác ôn nhu nghiền nghiền, Viên Cương một bên kêu rên, cậu khom lưng nhặt con dao vừa rồi dùng dọa Bùi Tiểu Cầm, trong ánh mắt hoảng sợ của Viên Cương, thong dong ở trước mặt gã múa may.
"Mày muốn làm gì? Tao là cha mày! Giết người là phạm pháp...Á!!!" Viên Cương vốn muốn giãy giụa thêm, chỉ là lời chưa nói trên cánh tay đã bị Giang Du vẽ một đường máu dài.
Giang Du nghiêm túc gật gật đầu, giống như đang nghiêm túc tự hỏi đến lời của Viên Cương, nhưng động tác tay một giây cũng không dừng, múa may trên người Viên Cương mấy lần, do dự không biết nên xuống tay ở đâu tiếp mới tốt, "Giết người đúng là phạm pháp, nhưng ông yên tâm, tôi không giết ông đâu."
"Không phải ông nói eo bị đau à? Tôi lên Baidu tra, nhân gian bảo lấy chút máu sẽ hỗ trợ hoạt huyết lưu thông máu, hiệu quả trị liệu không tồi, tôi đang giúp ông đó." Nói xong, theo tiếng kêu rên của Viên Cương, một miệng máu lại xuất hiện.
Bùi Tiểu Cầm đứng một bên chứng kiến hết thảy, toàn thân bà ta phát run, mùi nước tiểu khó ngửi lan trong không khí, Giang Du cau mày liếc sang Bùi Tiểu Cầm bị doạ đến tiểu ra quần, cảm giác ghê tởm khó chịu, Giang Du cũng không muốn tiếp tục dây dưa với hai người, dùng lưỡi dao vỗ vỗ lên mặt Viên Cương, "Eo còn đau không?"
Viên Cương vừa kinh vừa sợ, đau đớn trên người nhắc nhở gã, người trước mặt không còn là Viên Nhất Dương mặc gã dày vò nữa, đầu liên tục lắc như cái trống bỏi, miệng hoảng loạn, "không, không đau."
Giang Du tốt tính lại hỏi, "Vậy còn thiếu tiền nữa không?"
Viên Cương điên cuồng lắc đầu, lắp bắp,"Không thiếu, không thiếu."
Giang Du gật gù, đem tầm mắt chuyển đến Bùi Tiểu Cầm đang run như cầy sấy, nâng cằm, "Còn bà?"
Ánh mắt Giang Du nhìn bề ngoài trông ôn hoà, nhưng Bùi Tiểu Cầm lại thấy chẳng khác ánh mắt của rắn độc, chỉ cần bà ta có hành động sai lầm nào sẽ lập tức bị nanh bén nhọn kia cấp xuyên qua yết hầu, ả liên tục lắc đầu, nước mắt nước mũi không ngừng chảy, làm nhoè đi lớp trang điểm dày cộm rẻ tiền trên mặt ả, đứt quãng trả lời, "Không thiếu, không thiếu. Tôi cái gì cũng không thiếu."
Giang Du cuối cùng cũng vừa lòng, ném dao gọt hoa quả về lại trên bàn, sửa sang quần áo có chút lộn xộn, ánh mắt hoà ái nhìn phu thê hai người, "Số tiền các người mượn lúc trước, linh tinh vụn vặt gom lại cũng mười mấy vạn, tôi dạo này cũng không dư dả, nên làm thế nào, hai người tự biết đúng không?"
Mười vạn! Thằng ranh này cái gì cũng dám nói! Nghe thấy con số khổng lồ Bùi Tiểu Cầm cùng Viên Cương cảm thấy muốn điên rồi, nhưng nhìn khuôn mặt tươi cười của Giang Du, bọn họ một câu cũng không dám phản bác, chỉ có thể cắn răng gật đầu, cùng lắm thì sau này thấy tên ôn thần này thì bọn họ cứ trốn kỹ một chút, bọn họ không tin Giang Du lại chăm chăm dí bắt bọn họ.
Nhìn biểu tình của hai vợ chồng, Giang Du không phải ngu, liếc mắt đã biết ý đồ của hai người, anh cũng không nóng nảy, chậm rãi đi lấy văn kiện ném xuống trước mặt vợ chồng họ, "Tôi cũng không muốn làm khó các người, tôi biết hiện tại các người cũng không có tiền, trước mắt tôi giúp các người kiếm biện pháp, nhanh, kí đi."
Đọc nội dung văn kiện, hai vợ chồng họ như muốn ngất xỉu. Văn kiện cũng không có gì đặc biệt, là giấy chuyển nhượng nhà. Cái nhà nát ở xóm nghèo là tài sản giá trị duy nhất của hai người.
Giang Du hứng thú với nó không phải vì thật sự thiếu mười vạn, mà vì anh biết rõ căn nhà đó tương lai sẽ đem đến cho mình rất nhiều ích lợi.
Đời trước, sau khi Viên Nhất Dương bị vợ chồng Tưởng Chấn ghét bỏ mà quay lại xóm nghèo. Viên Cương cùng Bùi Tiểu Cầm nhờ được Tưởng Kỳ đứng ra thầu việc khai phá cải tạo khu phố cũ, được đền bù một khoảng lớn tiền di dời và hỗ trợ, không chỉ một đêm trở mình, mà cùng thân sinh nhi tử Tưởng Kỳ ăn nhịp với nhau, bắt tay với y không ngừng tra tấn kích thích tinh thần Viên Nhất Dương, ngay cả việc Tưởng Chấn chết, cũng có bóng dáng của cặp vợ chồng này.
Tưởng Kỳ nhờ khai phá khu xóm cũ thành công, ở thương giới càng thêm toả sáng rực rỡ, giành được tính nhiệm của Tưởng Chấn, nhẹ nhàng tiếp quản Tưởng thị.
Hiện tại, Giang Du vuốt ve dấu tay được ấn đỏ trên hợp đồng, ánh mắt đen tối không rõ.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook