Một Tiểu Yêu Nữ, Bốn Tên Sói Lớn
Chương 22: Sự sủng nịch của hắn

Editor: Kua Kua (Ái Vũ)

Sau khi Thu Tiểu Quân đi ra khỏi phòng ngủ, không bao lâu sau lại có người tiến lên gõ cửa.

Lúc này, mưa vẫn còn đang tí tách rơi xuống, Mạc Thiếu Đình đứng bên cạnh cửa sổ sát đất, vẻ mặt bình tĩnh nhìn ra phong cảnh bên ngoài, nghe được tiếng dập cửa, trong lòng có chút vui vẻ... Học muội, em suy nghĩ lại rồi sao?

Hắn nghĩ, nhất định là cô ấy trở lại, bên ngoài mưa vẫn còn rơi xuống như thế, mà nơi ở của hắn lại cách xa nội thành, cũng không có bất cứ phương tiện gì đi ngang qua nơi đây. Chính hắn lại không có an bài xa đưa cô trở về, mà nco6 lại muốn mau chóng rời đi nơi này, trên cơ bản thì có chút khó khăn, chỉ có thể vòng trở lại mà năn nỉ hắn mà thôi.

Sau khi nghĩ thế, khóe môi hắn nhẹ nhàng cong lên, rời khỏi cửa sổ, bước nhanh về phía cửa. Một tay hắn cắm vào túi quần, một tay mở cửa, không nghĩ tới người đứng ngoài cửa thế nhưng không phải cô. Bỗng chốc, trong lòng có chút mất mát.

Người ngoài cửa, chính là Tiểu Ngô mà hắn đã ra lệnh đi mua một bộ trang phục cho nữ, hắn cung kính nói: "Điện hạ, trang phục đã mua về rồi."

Nghe vậy, hắn mới nhớ tới việc Thu Tiểu Quan vẫn còn mặc chiếc áo sơ mi lúc nãy hắn đã đưa, mày hơi nhíu lạu, tiếp nhận bộ quần áo trong tay Tiểu Ngô, bước nhanh ra ngoài, hắn muốn mau chóng đón cô trở lại.

.....

"Tiểu yêu tinh, anh có thể cướp đi nụ hôn đầu tiên của em, thì đem đầu tiên đó có gì là khó, chỉ là xem anh có hứng hay không thôi."

Nhớ lại những lời này, tâm tình của cô có chút thâm trầm, bất quá lúc rời khỏi biệt thự xa hoa của hắn lại ngay lúc trời đang mưa, nên tâm tình của cô lại tốt lên, những sự việc không vui khi nãy cũng được quên mất trong nháy mắt. Ngửa đầu lên tiếp thu nước thánh của lễ rửa tội, duỗi tay đón lấy những giọt mưa lạnh lẽo, cô mỉm cười đi về hướng quốc lộ.

Nữ nhân ngồi trên chiếc BMW đỏ rực phía đối diện khi thấy được cảnh tượng Thu Tiểu Quân ăn mặc chiếc áo sơ mi của Mạc Thiếu Đình, bộ dáng vô cung thỏa mãn của cô ta làm nữ nhân nhíu mày, khuôn mặt tức giận đến dữ tợn, "Đáng chết!" Mắng thầm một tiếng, hai tay gắt gao nắm lấy vô lăng, hận không thể lái xe đi qua, đâm chết con tiện nhân đó.

Chốc lát sau, Mạc Thiếu Đình cầm ô đuổi kịp tới, hắn bỏ qua sự hiện diện của xe phía đối diện, nhanh chóng đem ô che chắn trên đầu Thu Tiểu Quân.

Ủa, tạo sao trời lại hết mưa rồi?

Thu Tiểu Quân có chút nghi hoặc, ngẩng đầu nhìn đến chiếc ô màu đen phía trên, lại nhìn đến khuôn mặt tuấn tú mang theo vài phần tà khí của Mạc Thiếu Đình. Tâm, không tự giác được có chút vui vẻ, cũng có chút phức tạp không thể nói thành lời.

Lúc này, chiếc áo sơ mi mà cô mặc trên người đã bị nước mưa thấm ướt, nó gắt gao dán sát vào thân thể cô, bên trong lại không nội y, những chỗ lồi lõm lả lướt đều được phác họa rõ ràng dưới ánh mắt nam nhân. Hắn muốn xịt máu a!

"Em cứ thế mà trở về sao?" Hắn nhìn đến thân thể quyến rũ của cô, có chút thâm ý hỏi.

Cúi đầu nhìn lại bản thân, cô bừng tỉnh ra, khuôn mặt đỏ lên, vội vàng vòng tay che đi vộ ngực của chính mình, xấu hổ nhìn hắn.

Giờ phút này, cô ấy thật đáng yêu, và cũng thật xinh đẹp.

Trong lòng Mạc Thiếu Đình vừa nóng rực, vừa ngứa ngáy, cổ họng hơi động, dùng hết sức mà áp chế đi cái loại cảm giác này, hắn nắm lấy tay cô, "Trở về biệt thự, thay quần áo, sau đó anh đưa em về."

Dưới tình huống như thế, cô cũng không còn lý do gì để từ chối ý tốt của hắn, "Được." Gật gật đầu, cùng hắn che chung dưới một cây dù, lại một lần nữa trở lại biệt thự.

Nhìn đến cảnh tượng anh anh em em trước mắt, nữ nhân ngồi trong xe BMW lại trở nên điện cuồng, trong ánh mắt đầy sự phẫn nộ, lạnh lẽo. Nhìn chằm chằm vào bóng dáng của Thu Tiểu Quân, cô cắn răng lẩm bẩm: "Con hồ ly tinh chết tiệt, mày dám câu dẫn người đàn ông mà tao yêu nhất, tao nhất định sẽ làm cho mày không có được kết cục tốt."

.....

Mạc Thiếu Đình vẫn đưa Thu Tiểu Quân tới gian phòng ngủ xa hoa kia, đưa cho cô bộ quần áo của nữ rồi bước ra ngoài.

Thu Tiểu Quân cũng muốn nhanh chóng rời đi thế nên cũng không dây dưa nhiều, sau vài phút, cô đã thay xong bộ quần áo, "Học trưởng, em xong rồi."

Mạc Thiếu Đình vẫn đứng chờ ở ngoài cửa, thấy cô mặc xong quần áo, cũng không nôn nóng đưa cô trở về, mà hắn lại nhìn đến mái tóc ướt đẫm của cô, hơi mỉm cười, cầm lấy tay cô kéo vào trong phòng, "Đem đầu tóc làm khô đi, tóc em ướt như thế, dễ ngã bệnh lắm." Vừa nói, hắn vừa kéo cô đến mép giường, để cô ngồi ngồi xuống, sau đó tìm máy sấy, đứng ở trước mặt cô tự mình giúp cô sấy tóc.

Không thể phủ nhận rằng, loại cảm giác được nuông chiều, được người khác sủng nịch thế này, thật tốt.

Thu Tiểu Quân thoải mái hưởng thụ sự phục vụ của hắn, trong lòng vừa ấm áp vừa ngọt ngào, thỉnh thoảng sẽ nhịn không được mà ngẩng đầu, nhìn lén khuôn mặt tuấn tú đủ để làm cho bất kỳ nữ nhân nào cũng phải trở nên điên cuồng, cũng trộm nghĩ thầm, nếu người trước mắt là Âu Dương Kiện Vũ, vậy thì khẳng định cô sẽ hạnh phúc đến chết, kích động đến điên mất thôi.

"Học trưởng, anh thường xuyên giúp con gái sấy tóc sao?" Cô đột nhiên tò mò hỏi.

"Đây là lần đầu tiên." Hắn cười cười, không chút nào dấu diếm nói. "Anh đã đem lần đầu tiên của anh cho em, vậy có phải em cũng nên làm thế không?"

Cô không ngốc, tất nhiên hiểu được ẩn ý trong lời nói của hắn, khuôn mặt bất giác đỏ lên, "Lần đầu tiên này khác một trời một vực với lần đầu tiên đó, sao có thể so sánh ngang bằng thế chứ?"

"Ha ha, đúng vậy." Hắn không phủ định ý nghĩ của cô, thoải mái cười to vài tiếng.

.....

Nửa tiếng sau, hai người lại mở ô ra khỏi biệt thự, bước lên một chiếc xe hơi màu đen.

Mạc Thiếu Đình không để A K và Tiểu Ngô đi cùng, mà tự mình đảm nhận vị trí tài xế, hảo tâm mà đưa cô trở về.

Sắc mặt của nữ tử ngồi trong xe BMW chưa bao giờ tốt lên, mà lại càng thêm thâm trầm. Ngũ quan biến dị, trong mắt tràn ngập ghen ghét, lặng lẽ khởi động xe mở ra chương trình bám đuôi.

"Học muội, em ở chỗ nào vậy?" Mạc Thiếu Đình lặng yên mà nhìn chiếc đuôi nhỏ đang bám theo phía sau qua kính chiếu hậu, một bên thành thạo lái xe, một bên nhu hòa hỏi.

"Khách sạn Hải Dật." Thu Tiểu Quân nhàm chán nhìn cơn mưa phía bên ngoài, thành thật trả lời.

Người ở tại khách sạn Hải Dật, mà còn phải đi quán bar làm nhân viên sao?

Hắn có chút nghi ngờ, quay đầu nhìn cô, "Buổi tối hôm đó, làm sao em lại xuất hiện ở quán bar Yến Đuôi Điệp, hơn nữa lại còn làm phục vụ ở đó?"

"Làm sao, có gì mà không được? Em làm ở đó là muốn trải nghiệm cuộc sống mà thôi." Cô trở mình, đối diện với ánh mắt nghi hoặc của hắn, không cho là đúng mà nói.

"Ha ha." Hắn không để ý, cười nhạt. Trong lòng cũng có chút khó hiểu, người học muội mà hắn đã biết nhiều năm làm sao đến bây giờ mới lộ ra vẻ đáng yêu thế chứ?

Khi cả hai tới khách sạn Hải Dật, cơn mưa bên ngoài cũng không còn lớn.

"Học trưởng, cảm ơn anh." Thu Tiểu Quân bước xuống xe, nở nụ cười chân thành.

"Anh đưa em trở về, không mời anh lên nhà ngồi một cái sao?" Hắn nhìn khung cảnh khách sạn phía sau, cười hỏi.

"Ha ha, em nghĩ, chúng ta vẫn còn có cơ hội gặp lại nhau, thế nên để lần sau nhé." Phòng ngủ của cô có bí mật, thế nên cô không muốn bất luận kẻ nào biết được, "Lần sau, em nhất định sẽ mời anh lên nhà ngồi, cũng sẽ mời anh uống chén trà." Nói xong, cô xoay người bước nhanh vào khách sạn.

Khóe miệng Mạc Thiếu Đình hơi cong lên, thần sắc vừa mê người vừa tà mị, thẳng cho đến khi bóng dáng cô mất hút, hắn mới khởi động xe. Nhìn vào kính chiếu hậu, phát hiện chiếc xe kia vẫn còn bám đuôi, ánh mắt hơi trầm lại suy tư điều gì đó, bất quá vài giây sau, lại khôi phục như bình thường, mang theo một nụ cười quỷ dị, hắn nghênh ngang rời đi.

Chiếc BMW kia bất chợt dừng lại, không theo đuôi nữa, cô gái mở cửa bước xuống xe, nện chiếc giày cao gót bảy tám tấc xuống đường bước vào khách sạn, đi đến đại sảnh, lạnh giọng hỏi: "Con tiện nhân vừa mới bước vào ở phòng nào?"

Cô là Mạc Thanh Nhã. Cha là tổng tài tập đoàn Bạch Kim, Mạc Tề. Mẹ là bà lớn của Nhiếp Thị, Nhiếp Hồng Phỉ. Khách sạn Hải Dật này, vừa lúc là sản nghiệp dưới trướng của mẹ cô, nhân viên làm việc ở nơi này, hầu như đều đã từng nghe đến đại danh của cô.

"Đại tiểu thư, cô ta ở phòng tổng thống tầng 55." Nhân viên tiếp tân nhanh chóng tra xét dữ liệu khách hàng, đối với cô cung kính nói.

Biết được thông tin chính xác, Mạc Thanh Nhã lập tức bước tới thang máy, nhấn đến phòng tổng thống ở tầng 55. Tới nơi, mặt cô lạnh lùng ấn vang chuông cửa.

Chỉ chốc lát sai, khi Thu Tiểu Quân bước ra mở cửa, không nghĩ tới vừa mới mở ra, một đã phải đón nhận một cái tát vang dội.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương