Một Thời Thương Nhớ
-
Chương 8
Tháng 12, trời Sài Gòn bắt đầu có những đợt se lạnh vào buổi sáng. Các quán bên đường đã có người bắt đầu đem cây thông noel ra trang trí, đâu đó đã bắt đầu vang lên những ca khúc đặc trưng chỉ dành cho mùa Giáng Sinh.
An Nhiên ghé quán bên đường mua một ổ bánh mì cho bữa sáng của mình, hôm nay cô không muốn mất quá nhiều thời gian cho bữa sáng vì cô dự định sẽ đến công ty sớm để chuẩn bị phát thảo chương trình tour cho khách hàng mới. Đang loay hoay dựng chiếc xe Vision của mình vào nhà xe, tiếng gọi từ phía sau làm cô giật mình quay đầu lại:
- Hôm nay đi sớm vậy Nhiên?
Thì ra là Tuấn Dương, cậu đồng nghiệp cùng phòng kinh doanh. Tuấn Dương nhỏ hơn cô hai tuổi, nhưng chẳng bao giờ gọi cô bằng chị, toàn xưng tên, có lẽ vì trông bề ngoài nhỏ nhắn của cô ai cũng không nghĩ cô đã xấp xỉ ba mươi tuổi =.="
- À, hôm nay có chút việc nên Nhiên tới sớm để chuẩn bị.
- Trùng hợp quá, Dương cũng có hẹn với khách hàng nên tới sớm.
An Nhiên mỉm cười, cả hai rời nhà xe cùng hướng vào tòa nhà cao tầng trước mặt. Tuy rằng nói đến sớm, nhưng thang máy cũng đã có rất nhiều người, thì ra có người còn chăm chỉ hơn cả mình, An Nhiên thầm nghĩ. Cô và Tuấn Dương vào sau nên đứng sát cửa thang máy, nhìn thấy ổ bánh mì trên tay An Nhiên, Tuấn Dương nhíu mày:
- Đừng nói đây là bữa sáng của Nhiên nha.
An Nhiên quay qua rồi đưa ổ bánh mì trên tay lên:
- Ừm, ăn bánh mì cho tiện đó mà.
- Nhưng chẳng phải lần trước Nhiên bị đau bao tử chưa khỏi sao? Ăn uống vậy lỡ bị nặng thêm thì sao?
Giọng Tuấn Dương lo lắng, An Nhiên cười xòa xoa xoa cái bụng của mình nheo mắt:
- Thỉnh thoảng mới ăn thôi mà, với lại bao tử của Nhiên vẫn còn tốt lắm.
- Hay để lát nữa Dương nhờ người mua thêm gì đó cho Nhiên.
An Nhiên vội vàng xua tay:
- Thôi, không sao đâu, Nhiên tự lo được.
Cửa thang máy vừa mở, An Nhiên vội vàng bước ra, Tuấn Dương cũng nhanh chân theo sau. Khi cả hai bước vào phòng làm việc thì công ty quả nhiên chưa có ai đến. An Nhiên vào chỗ ngồi của mình bắt đầu vừa dùng bữa sáng vừa mở máy tính lên. Thấy An Nhiên có vẻ bận rộn, Tuấn Dương cũng không muốn làm mất thời gian của cô.
Mặc dù chuyển lên phòng kinh doanh mới được gần hai tuần, nhưng cô khá nhanh chóng thích nghi với công việc mới, có lẽ là vì cô đã có kinh nghiệm dẫn tour mấy năm liền nên cô dễ dàng nắm bắt nhu cầu của khách hàng hơn. Công ty du lịch này có vốn đầu tư của nước ngoài, nên phong cách làm việc khá thoải mái, ai cũng có ý thức tự giác và làm việc tương đối độc lập. Vì thích vậy nên tới hiện tại cô đã gắn bó ở đây được 3 năm. Sếp trước đây của phòng kinh doanh vì phải đi định cư bên nước ngoài nên gần đây đã từ chức, nghĩ đến đây thì mới nhớ, cô chuyển lên phòng này gần nửa tháng, nhưng vẫn chưa thấy bóng dáng của sếp mới lần nào, văn phòng của sếp lúc nào cũng tối đèn. Theo thông tin của "tờ báo" Hải Đăng thì sếp mới đi công tác, nên chỉ quản lý từ xa, tất cả báo cáo chi tiết đã có trợ lý của sếp truyền thông tin.
Không mất quá nhiều thời gian, An Nhiên đã phát thảo và sắp xếp xong thiết kế chương trình tour mới theo gợi ý của khách hàng, đưa tay nhìn đồng hồ đã bảy giờ ba mươi phút, đồng nghiệp cô cũng bắt đầu xuất hiện với những tiếng cười và câu chào buổi sáng quen thuộc. Đang xử lý nốt ổ bánh mì của mình, thì Hải Đăng từ phòng Kế hoạch bên cạnh chạy qua:
- Mọi người ơi, có lệnh tập hợp của Phó tổng, tất cả mọi người xuống dưới phòng Hướng dẫn viên kìa.
Tất cả mọi người trong phòng vừa đến và mới đặt túi xách lên ghế, nghe Hải Đăng nói có lệnh của Phó tổng thì ai cũng nhanh chân rời khỏi vị trí, nối gót theo chân Hải Đăng. An Nhiên cũng nuốt vội miếng bánh cuối cùng, tay với ly nước hớp một ngụm sau đó vội vàng bước theo mọi người.
Là người cuối cùng "hạ cánh" xuống phòng Hướng dẫn viên, nhân viên của các phòng ban đã có mặt và xếp hai hàng ngay ngắn, cô nhẹ nhàng nép mình đứng sau Thu Vân:
- Có chuyện gì mà Phó tổng gọi mọi người xuống đây vậy em?
- Em cũng không biết, hình như giới thiệu nhân viên mới đó chị.
An Nhiên thở phào, vậy mà cô tưởng có chuyện gì ghê gớm lắm, vì hiếm khi Phó tổng triệu tập mọi người đột xuất và gấp như vậy. Phía trước hàng bắt đầu có tiếng xì xào, sau đó là bóng dáng bệ vệ của Phó tổng công ty cô:
- Chào buổi sáng mọi người. Xin lỗi vì đã gọi mọi người tập trung sớm như vậy. Tôi chỉ xin mọi người vài phút thôi.
Bầu không khí im phăng phắc, đúng là uy của bác Phó tổng thật "dễ sợ", dừng lại một lát, Phó tổng tiếp tục:
- Như mọi người đã biết thì từ khi Giám đốc Hà thôi việc tới nay thì hiện tại phòng kế hoạch và phòng kinh doanh không có ai quản lý cả, có lẽ vì điều đó nên gần đây doanh thu của công ty chúng ta không được khả quan cho lắm, và tôi cần một người để chỉnh đốn lại. Hôm nay, tôi đã mời một người có kinh nghiệm quản lý bên kinh doanh du lịch về đây, cậu ấy sẽ là Giám đốc kinh doanh kiêm quản lý phòng kế hoạch, mong mọi người hết sức hợp tác và hỗ trợ cậu ấy.
Phó tổng vừa dứt lời, thì một tràng pháo tay vang lên, kèm theo lời xì xào của mấy chị đồng nghiệp:
- Trời ơi, sếp gì mà trẻ và đẹp trai vậy!
- Em muốn chuyển lên phòng kinh doanh.
Giọng của một cô bé đồng nghiệp vang lên không lớn, nhưng đủ để những người cuối hàng như An Nhiên và Thu Vân nghe thấy. Thu Vân cố nhón chân lên để nhìn cho rõ dung nhan của ngài Giám đốc mới, An Nhiên thì biết thân biết phận hơn, vì thân người cô nhỏ nhắn, cố nhón thì cũng không thấy gì, cơ mà trước sau gì cô chẳng được "chiêm ngưỡng dung nhan" của sếp mới chứ, nghĩ vậy nên cô cứ đứng dựa vào bàn để mọi người mặc sức chen lên.
- Rất vui được làm việc cùng mọi người, tôi tên Trương Gia Hào, tên tiếng anh là Silas, hy vọng chúng ta sẽ hợp tác vui vẻ.
Chẳng hiểu câu giới thiệu đó ngắn hay là dài, rườm rà hay súc tích, nhưng đối với An Nhiên, từ lúc giọng nói đó cất lên, cô chỉ nghe được ba chữ" Trương Gia Hào". Cô ngỡ mình đang nằm mơ, lẽ nào có người cùng họ cùng tên và cùng............. giọng nói sao? Lẽ nào có sự trùng hợp ngẫu nhiên như vậy chứ? Trái đất tròn hay là vốn dĩ nó quá nhỏ bé? Người đang đứng đằng xa đó đang bắt tay mọi người và từng bước hướng về phía cô là nhân bản của người đó sao? Bao nhiêu câu hỏi trong đầu chưa có câu trả lời thì vị giám đốc mới đã sừng sững đứng trước mặt cô, đưa tay chờ đợi:
- Rất vui được cùng làm việc với cô.
An Nhiên ghé quán bên đường mua một ổ bánh mì cho bữa sáng của mình, hôm nay cô không muốn mất quá nhiều thời gian cho bữa sáng vì cô dự định sẽ đến công ty sớm để chuẩn bị phát thảo chương trình tour cho khách hàng mới. Đang loay hoay dựng chiếc xe Vision của mình vào nhà xe, tiếng gọi từ phía sau làm cô giật mình quay đầu lại:
- Hôm nay đi sớm vậy Nhiên?
Thì ra là Tuấn Dương, cậu đồng nghiệp cùng phòng kinh doanh. Tuấn Dương nhỏ hơn cô hai tuổi, nhưng chẳng bao giờ gọi cô bằng chị, toàn xưng tên, có lẽ vì trông bề ngoài nhỏ nhắn của cô ai cũng không nghĩ cô đã xấp xỉ ba mươi tuổi =.="
- À, hôm nay có chút việc nên Nhiên tới sớm để chuẩn bị.
- Trùng hợp quá, Dương cũng có hẹn với khách hàng nên tới sớm.
An Nhiên mỉm cười, cả hai rời nhà xe cùng hướng vào tòa nhà cao tầng trước mặt. Tuy rằng nói đến sớm, nhưng thang máy cũng đã có rất nhiều người, thì ra có người còn chăm chỉ hơn cả mình, An Nhiên thầm nghĩ. Cô và Tuấn Dương vào sau nên đứng sát cửa thang máy, nhìn thấy ổ bánh mì trên tay An Nhiên, Tuấn Dương nhíu mày:
- Đừng nói đây là bữa sáng của Nhiên nha.
An Nhiên quay qua rồi đưa ổ bánh mì trên tay lên:
- Ừm, ăn bánh mì cho tiện đó mà.
- Nhưng chẳng phải lần trước Nhiên bị đau bao tử chưa khỏi sao? Ăn uống vậy lỡ bị nặng thêm thì sao?
Giọng Tuấn Dương lo lắng, An Nhiên cười xòa xoa xoa cái bụng của mình nheo mắt:
- Thỉnh thoảng mới ăn thôi mà, với lại bao tử của Nhiên vẫn còn tốt lắm.
- Hay để lát nữa Dương nhờ người mua thêm gì đó cho Nhiên.
An Nhiên vội vàng xua tay:
- Thôi, không sao đâu, Nhiên tự lo được.
Cửa thang máy vừa mở, An Nhiên vội vàng bước ra, Tuấn Dương cũng nhanh chân theo sau. Khi cả hai bước vào phòng làm việc thì công ty quả nhiên chưa có ai đến. An Nhiên vào chỗ ngồi của mình bắt đầu vừa dùng bữa sáng vừa mở máy tính lên. Thấy An Nhiên có vẻ bận rộn, Tuấn Dương cũng không muốn làm mất thời gian của cô.
Mặc dù chuyển lên phòng kinh doanh mới được gần hai tuần, nhưng cô khá nhanh chóng thích nghi với công việc mới, có lẽ là vì cô đã có kinh nghiệm dẫn tour mấy năm liền nên cô dễ dàng nắm bắt nhu cầu của khách hàng hơn. Công ty du lịch này có vốn đầu tư của nước ngoài, nên phong cách làm việc khá thoải mái, ai cũng có ý thức tự giác và làm việc tương đối độc lập. Vì thích vậy nên tới hiện tại cô đã gắn bó ở đây được 3 năm. Sếp trước đây của phòng kinh doanh vì phải đi định cư bên nước ngoài nên gần đây đã từ chức, nghĩ đến đây thì mới nhớ, cô chuyển lên phòng này gần nửa tháng, nhưng vẫn chưa thấy bóng dáng của sếp mới lần nào, văn phòng của sếp lúc nào cũng tối đèn. Theo thông tin của "tờ báo" Hải Đăng thì sếp mới đi công tác, nên chỉ quản lý từ xa, tất cả báo cáo chi tiết đã có trợ lý của sếp truyền thông tin.
Không mất quá nhiều thời gian, An Nhiên đã phát thảo và sắp xếp xong thiết kế chương trình tour mới theo gợi ý của khách hàng, đưa tay nhìn đồng hồ đã bảy giờ ba mươi phút, đồng nghiệp cô cũng bắt đầu xuất hiện với những tiếng cười và câu chào buổi sáng quen thuộc. Đang xử lý nốt ổ bánh mì của mình, thì Hải Đăng từ phòng Kế hoạch bên cạnh chạy qua:
- Mọi người ơi, có lệnh tập hợp của Phó tổng, tất cả mọi người xuống dưới phòng Hướng dẫn viên kìa.
Tất cả mọi người trong phòng vừa đến và mới đặt túi xách lên ghế, nghe Hải Đăng nói có lệnh của Phó tổng thì ai cũng nhanh chân rời khỏi vị trí, nối gót theo chân Hải Đăng. An Nhiên cũng nuốt vội miếng bánh cuối cùng, tay với ly nước hớp một ngụm sau đó vội vàng bước theo mọi người.
Là người cuối cùng "hạ cánh" xuống phòng Hướng dẫn viên, nhân viên của các phòng ban đã có mặt và xếp hai hàng ngay ngắn, cô nhẹ nhàng nép mình đứng sau Thu Vân:
- Có chuyện gì mà Phó tổng gọi mọi người xuống đây vậy em?
- Em cũng không biết, hình như giới thiệu nhân viên mới đó chị.
An Nhiên thở phào, vậy mà cô tưởng có chuyện gì ghê gớm lắm, vì hiếm khi Phó tổng triệu tập mọi người đột xuất và gấp như vậy. Phía trước hàng bắt đầu có tiếng xì xào, sau đó là bóng dáng bệ vệ của Phó tổng công ty cô:
- Chào buổi sáng mọi người. Xin lỗi vì đã gọi mọi người tập trung sớm như vậy. Tôi chỉ xin mọi người vài phút thôi.
Bầu không khí im phăng phắc, đúng là uy của bác Phó tổng thật "dễ sợ", dừng lại một lát, Phó tổng tiếp tục:
- Như mọi người đã biết thì từ khi Giám đốc Hà thôi việc tới nay thì hiện tại phòng kế hoạch và phòng kinh doanh không có ai quản lý cả, có lẽ vì điều đó nên gần đây doanh thu của công ty chúng ta không được khả quan cho lắm, và tôi cần một người để chỉnh đốn lại. Hôm nay, tôi đã mời một người có kinh nghiệm quản lý bên kinh doanh du lịch về đây, cậu ấy sẽ là Giám đốc kinh doanh kiêm quản lý phòng kế hoạch, mong mọi người hết sức hợp tác và hỗ trợ cậu ấy.
Phó tổng vừa dứt lời, thì một tràng pháo tay vang lên, kèm theo lời xì xào của mấy chị đồng nghiệp:
- Trời ơi, sếp gì mà trẻ và đẹp trai vậy!
- Em muốn chuyển lên phòng kinh doanh.
Giọng của một cô bé đồng nghiệp vang lên không lớn, nhưng đủ để những người cuối hàng như An Nhiên và Thu Vân nghe thấy. Thu Vân cố nhón chân lên để nhìn cho rõ dung nhan của ngài Giám đốc mới, An Nhiên thì biết thân biết phận hơn, vì thân người cô nhỏ nhắn, cố nhón thì cũng không thấy gì, cơ mà trước sau gì cô chẳng được "chiêm ngưỡng dung nhan" của sếp mới chứ, nghĩ vậy nên cô cứ đứng dựa vào bàn để mọi người mặc sức chen lên.
- Rất vui được làm việc cùng mọi người, tôi tên Trương Gia Hào, tên tiếng anh là Silas, hy vọng chúng ta sẽ hợp tác vui vẻ.
Chẳng hiểu câu giới thiệu đó ngắn hay là dài, rườm rà hay súc tích, nhưng đối với An Nhiên, từ lúc giọng nói đó cất lên, cô chỉ nghe được ba chữ" Trương Gia Hào". Cô ngỡ mình đang nằm mơ, lẽ nào có người cùng họ cùng tên và cùng............. giọng nói sao? Lẽ nào có sự trùng hợp ngẫu nhiên như vậy chứ? Trái đất tròn hay là vốn dĩ nó quá nhỏ bé? Người đang đứng đằng xa đó đang bắt tay mọi người và từng bước hướng về phía cô là nhân bản của người đó sao? Bao nhiêu câu hỏi trong đầu chưa có câu trả lời thì vị giám đốc mới đã sừng sững đứng trước mặt cô, đưa tay chờ đợi:
- Rất vui được cùng làm việc với cô.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook