Một Thời Thương Nhớ
-
Chương 4
Dưới tán cây bàng lớn trong khuôn viên khu nhà trọ, một nam sinh ngồi trên chiếc ghế dựa cao, chân bắt chéo, mắt chăm chú vào quyển sách trên tay, cách chiếc bàn đá đối diện là cô nữ sinh ngồi trên chiếc ghế đá, một tay chống cằm, tay cầm bút thì dừng lại thật lâu trên trang giấy của cuốn vở bài học:
- Tại sao lại nhờ người khác trả áo cho mình?
Đầu óc vẫn còn miên man ngẩn ngơ "hồi tưởng" lại "khoảnh khắc lãng mạn" vừa rồi, câu nói của Gia Hào kéo An Nhiên quay về với hiện thực "phũ phàng", trước mắt cô là một xấp tập bài học của.........Sếp Khó, và người đang cắm cuối chép bài giùm đó là cô. Hắn hỏi cô mà không buồn ngước lên, mắt vẫn nhìn chăm chú vào quyển sách dày cộm đang cầm trên tay, đọc sơ tựa đề thì hình như nói về sinh vật học. Sắc mặt của hắn đâu có gì là người mới bệnh dậy đâu chứ. Sáng nay, hắn cũng không đến lớp, tưởng là vẫn chưa khỏe nên xin nghỉ thêm, vậy mà chiều nay đã xuất hiện trước cửa phòng cô và bắt cô "đền tội" vì làm hắn đổ bệnh. Hắn ngồi bắt chéo chân đọc sách, còn cô thì cắm đầu chép bù bài vở cho hắn. Tự dưng lúc này cô cảm giác mình sao lại giống "nô tì" của hắn vậy chứ >_<". Qua một lúc, không thấy cô trả lời, hắn dừng lại, ngước lên nhìn cô, vừa chạm phải ánh mắt của hắn cô bỗng nhiên lúng túng:
- À, thì... dù sao nhà của Hà Minh cũng gần đó mà, tiện thể thì nhờ trả giùm luôn thôi.
Hắn không nói gì thêm, ánh mặt lại chăm chú vào cuốn sách trên tay. An Nhiên ngập ngừng:
- Mà.. hông phải ông chưa hết bệnh sao? Sao tự dưng lại tới đây?
- Vì nghỉ nhiều quá chép bài không kịp.
Hắn trả lời mà không thèm ngẩng đầu nhìn cô, liếc hắn một cái, cô cúi xuống vừa chép bài vừa lầm bầm:
- Xí, ai biểu sỉ diện làm chi, bệnh thì gửi vở cho lớp chép phụ cho, giờ dồn một đống, bắt một mình tui chép, đúng là...hứ.
Mặc dù không cam tâm, nhưng cuối cùng cô cũng hoàn thành "sự nghiệp báo ơn" của mình. Cô thở hắt ra một hơi dài, "ngoan ngoãn" sắp xếp lại chồng vở của Sếp Khó thật gọn gàng và đẩy về trước mặt hắn:
- Xong rồi nè.
Hắn đặt quyển sách lên bàn, lấy một quyển vở bài học lật lật, nhìn cô nhíu mày:
- Lớp 12 rồi mà sao chữ như học sinh cấp 1 vậy?
Ặc, máu nóng từ từ chuyển lên mặt, lên tai rồi lên tới đầu cô, cô uất nghẹn nhìn hắn:
- Nè, ý gì hả?
Mắt cô đỏ lên và bắt đầu ươn ướt, hắn dường như không lường trước được là cô sẽ phản ứng như vậy, bối rối bỏ quyển vở xuống bước đến ngồi bên cạnh cô.
- Mình chỉ là... nói giỡn thôi mà.
Không kìm được ấm ức, An Nhiên bật khóc nấc lên thành tiếng:
- Giỡn gì chứ? Rõ ràng ông cố tình vậy mà, ông vốn dĩ ghét tui nên mới vậy. Bỏ công sức ra chép bài giùm mà còn nói cái giọng đó hả? Sao hông đi tìm ai chữ đẹp chép giùm cho, mắc mớ gì bắt tui chép rồi chê này chê nọ, bộ xỉ vả tui là thú vui của ông hả?
Tiếng khóc của cô khiến cho Sếp Khó càng lúng túng hơn, vội vàng lôi trong ba lô gói khăn giấy, một tay lau nước mắt cho cô, một tay vuốt vuốt mái tóc cô, miệng phân bua:
- Mình xin lỗi, xin lỗi mà, đừng khóc nữa. Mình thật sự không có ý châm chọc Nhiên, vì mỗi lần Nhiên giận, nhìn rất đáng yêu nên mình mới cố tình như vậy thôi, lần sau mình sẽ không như vậy nữa, nín đi.
Lời nói và cử chỉ vỗ về của hắn, khiến An Nhiên nguôi nguôi đi phần nào ấm ức, cô sụt sịt:
- Đừng mơ có lần sau, lần sau có nhờ tui cũng không thèm chép bài giùm ông đâu.
Nhìn vẻ mặt giận dỗi như trẻ con của cô, Gia Hào khẽ bật cười:
- Ừ, không có lần sau nữa, được chưa.
Cô gật gật đầu, đón lấy miếng khăn giấy trên tay Gia Hào, lau sạch những giọt nước mắt còn vương trên mắt và má. Sau khi lấy lại bình tĩnh, An Nhiên mới cảm thấy lúc nãy mình "hơi quá", sao tự nhiên vì câu nói ấy mà cảm thấy ấm ức? Cô cũng chẳng thể nào lý giải vì sao, chỉ là cô phát hiện ra mỗi một câu nói của hắn đối với cô đều khiến cô phải suy nghĩ rất nhiều. Một cảm giác sợ hãi le lói trong lòng cô, lẽ nào, cô thật sự thích hắn rồi sao?
- Không ngờ nhìn vậy mà cũng mít ướt quá nha.
Giọng nói của hắn pha chút dịu dàng pha chút châm chọc, cô ngước ánh mắt còn đỏ hoe của mình lên:
- Bộ tưởng ai cũng máu lạnh giống ông hả?
- Ai nói mình máu lạnh?
- Khỏi cần ai nói nhìn là biết. Ông có bao giờ quan tâm tới cảm giác của người khác đâu.
Khẽ khựng lại trước lời nói của An Nhiên, Gia Hào nhìn cô khó hiểu:
- Mình không quan tâm tới cảm giác của người khác hồi nào?
- Thì còn hồi nào nữa, lúc...
An Nhiên đột nhiên im bặt, suýt chút nữa là cô buột miệng nhắc lại lúc hắn bỏ mặc Nhã Vy đứng ngoài hành lang rồi lạnh lùng quay mặt đi, và cô "vô tình" đã chứng kiến.
- Lúc nào?- Gia Hào vẫn không ngừng truy vấn
Cô tỉnh rụi:
- Lúc nãy đó, lúc nãy chẳng phải nói mà không quan tâm đến cảm giác của tui đó sao.
- Sao biết mình không quan tâm đến cảm giác của Nhiên?
Ánh mắt to đen của cô nhìn hắn, lại một câu nói khó hiểu gì nữa đây? Có phải ý hắn là hắn quan tâm đến suy nghĩ của cô sao?
- Thôi, Nhiên mệt rồi, về phòng nghỉ ngơi đi.
Hắn lúc nào cũng bất ngờ kết thúc câu chuyện mà không có câu trả lời rõ ràng. Lúc nào cũng để lại trong đầu cô một mớ bòng bong suy nghĩ vẩn vơ về những câu nói của hắn. Lần đầu tiên trong đời, An Nhiên gặp một người khó hiểu như hắn, mang tiếng là bạn học cùng lớp, nhưng cô luôn có một cảm giác hắn "già dặn" hơn hẳn những đứa con trai cùng lứa. Trong lớp, hắn lúc nào cũng trầm tính, chỉ nói khi cần nói, ôn hòa với tất cả mọi người, ngoại trừ cô.Mỗi lần cô chạm mặt hắn, thì hắn như thành một người khác, nói toàn những câu khiêu khích khiến cô muốn "lộn ruột", làm như cô gây thù gì với hắn vậy. Nhưng những gì hắn nói vừa rồi là gì chứ?
Gia Hào đứng dậy định dợm bước đi thì một cánh tay níu lấy cánh tay áo của cậu:
- Sao lại từ chối Nhã Vy?
Câu hỏi của An Nhiên khiến Gia Hào khựng lại, ánh mắt đen sâu thẳm cuối xuống nhìn cô:
- Sao Nhiên biết chuyện đó?
- Tui.... vô tình nghe thấy..
Giọng An Nhiên chùng xuống, từ trước đến giờ cô không thích bản thân mình dây vào những chuyện tình cảm học trò rắc rối, nhưng cảm xúc này là gì, vừa khiến cô khó chịu vừa khiến cô cảm thấy hạnh phúc. Khó chịu khi không được nhìn thấy mặt hắn, hạnh phúc khi hắn đến nói chuyện và cười với cô. Rõ ràng biết chuyện hắn thích cô là không thể nào, nhưng chẳng hiểu sao vẫn cứ muốn nói ra một lần cho nhẹ lòng, rồi sẽ chấm dứt cái cảm xúc ngớ ngẩn này.
- Vì mình có người khác cần phải quan tâm.
Khi cô chưa kịp mở miệng thì Gia Hào đã lên tiếng, bàn tay đang nắm lấy cánh tay áo của hắn nhẹ nhàng thả lỏng. À, thì ra là đã có người hắn thích rồi, cô khẽ gượng cười:
- Ừm, tui cũng đoán là vậy.
- Vậy có đoán ra người đó là ai không?
- Ông có bị gì hông? Làm sao tui đoán được.
Hắn bật cười ngồi xuống bên cạnh cô, ra vẻ bí mật kề miệng gần tai cô nói khẽ:
- Về nhà soi gương đi, rồi sẽ đoán ra.
Sau câu nói hắn nheo mắt nhìn cô mỉm cười, rồi đứng dậy bỏ những cuốn tập vào balo khoác lên vai, đi thẳng về hướng chiếc xe máy quen thuộc. An Nhiên ngẩn ngơ nhìn theo bóng hắn khuất sau giàn hoa giấy đầu ngõ khu nhà trọ. Lẽ nào đây là cách hắn.... tỏ tình với cô sao?!?
- Tại sao lại nhờ người khác trả áo cho mình?
Đầu óc vẫn còn miên man ngẩn ngơ "hồi tưởng" lại "khoảnh khắc lãng mạn" vừa rồi, câu nói của Gia Hào kéo An Nhiên quay về với hiện thực "phũ phàng", trước mắt cô là một xấp tập bài học của.........Sếp Khó, và người đang cắm cuối chép bài giùm đó là cô. Hắn hỏi cô mà không buồn ngước lên, mắt vẫn nhìn chăm chú vào quyển sách dày cộm đang cầm trên tay, đọc sơ tựa đề thì hình như nói về sinh vật học. Sắc mặt của hắn đâu có gì là người mới bệnh dậy đâu chứ. Sáng nay, hắn cũng không đến lớp, tưởng là vẫn chưa khỏe nên xin nghỉ thêm, vậy mà chiều nay đã xuất hiện trước cửa phòng cô và bắt cô "đền tội" vì làm hắn đổ bệnh. Hắn ngồi bắt chéo chân đọc sách, còn cô thì cắm đầu chép bù bài vở cho hắn. Tự dưng lúc này cô cảm giác mình sao lại giống "nô tì" của hắn vậy chứ >_<". Qua một lúc, không thấy cô trả lời, hắn dừng lại, ngước lên nhìn cô, vừa chạm phải ánh mắt của hắn cô bỗng nhiên lúng túng:
- À, thì... dù sao nhà của Hà Minh cũng gần đó mà, tiện thể thì nhờ trả giùm luôn thôi.
Hắn không nói gì thêm, ánh mặt lại chăm chú vào cuốn sách trên tay. An Nhiên ngập ngừng:
- Mà.. hông phải ông chưa hết bệnh sao? Sao tự dưng lại tới đây?
- Vì nghỉ nhiều quá chép bài không kịp.
Hắn trả lời mà không thèm ngẩng đầu nhìn cô, liếc hắn một cái, cô cúi xuống vừa chép bài vừa lầm bầm:
- Xí, ai biểu sỉ diện làm chi, bệnh thì gửi vở cho lớp chép phụ cho, giờ dồn một đống, bắt một mình tui chép, đúng là...hứ.
Mặc dù không cam tâm, nhưng cuối cùng cô cũng hoàn thành "sự nghiệp báo ơn" của mình. Cô thở hắt ra một hơi dài, "ngoan ngoãn" sắp xếp lại chồng vở của Sếp Khó thật gọn gàng và đẩy về trước mặt hắn:
- Xong rồi nè.
Hắn đặt quyển sách lên bàn, lấy một quyển vở bài học lật lật, nhìn cô nhíu mày:
- Lớp 12 rồi mà sao chữ như học sinh cấp 1 vậy?
Ặc, máu nóng từ từ chuyển lên mặt, lên tai rồi lên tới đầu cô, cô uất nghẹn nhìn hắn:
- Nè, ý gì hả?
Mắt cô đỏ lên và bắt đầu ươn ướt, hắn dường như không lường trước được là cô sẽ phản ứng như vậy, bối rối bỏ quyển vở xuống bước đến ngồi bên cạnh cô.
- Mình chỉ là... nói giỡn thôi mà.
Không kìm được ấm ức, An Nhiên bật khóc nấc lên thành tiếng:
- Giỡn gì chứ? Rõ ràng ông cố tình vậy mà, ông vốn dĩ ghét tui nên mới vậy. Bỏ công sức ra chép bài giùm mà còn nói cái giọng đó hả? Sao hông đi tìm ai chữ đẹp chép giùm cho, mắc mớ gì bắt tui chép rồi chê này chê nọ, bộ xỉ vả tui là thú vui của ông hả?
Tiếng khóc của cô khiến cho Sếp Khó càng lúng túng hơn, vội vàng lôi trong ba lô gói khăn giấy, một tay lau nước mắt cho cô, một tay vuốt vuốt mái tóc cô, miệng phân bua:
- Mình xin lỗi, xin lỗi mà, đừng khóc nữa. Mình thật sự không có ý châm chọc Nhiên, vì mỗi lần Nhiên giận, nhìn rất đáng yêu nên mình mới cố tình như vậy thôi, lần sau mình sẽ không như vậy nữa, nín đi.
Lời nói và cử chỉ vỗ về của hắn, khiến An Nhiên nguôi nguôi đi phần nào ấm ức, cô sụt sịt:
- Đừng mơ có lần sau, lần sau có nhờ tui cũng không thèm chép bài giùm ông đâu.
Nhìn vẻ mặt giận dỗi như trẻ con của cô, Gia Hào khẽ bật cười:
- Ừ, không có lần sau nữa, được chưa.
Cô gật gật đầu, đón lấy miếng khăn giấy trên tay Gia Hào, lau sạch những giọt nước mắt còn vương trên mắt và má. Sau khi lấy lại bình tĩnh, An Nhiên mới cảm thấy lúc nãy mình "hơi quá", sao tự nhiên vì câu nói ấy mà cảm thấy ấm ức? Cô cũng chẳng thể nào lý giải vì sao, chỉ là cô phát hiện ra mỗi một câu nói của hắn đối với cô đều khiến cô phải suy nghĩ rất nhiều. Một cảm giác sợ hãi le lói trong lòng cô, lẽ nào, cô thật sự thích hắn rồi sao?
- Không ngờ nhìn vậy mà cũng mít ướt quá nha.
Giọng nói của hắn pha chút dịu dàng pha chút châm chọc, cô ngước ánh mắt còn đỏ hoe của mình lên:
- Bộ tưởng ai cũng máu lạnh giống ông hả?
- Ai nói mình máu lạnh?
- Khỏi cần ai nói nhìn là biết. Ông có bao giờ quan tâm tới cảm giác của người khác đâu.
Khẽ khựng lại trước lời nói của An Nhiên, Gia Hào nhìn cô khó hiểu:
- Mình không quan tâm tới cảm giác của người khác hồi nào?
- Thì còn hồi nào nữa, lúc...
An Nhiên đột nhiên im bặt, suýt chút nữa là cô buột miệng nhắc lại lúc hắn bỏ mặc Nhã Vy đứng ngoài hành lang rồi lạnh lùng quay mặt đi, và cô "vô tình" đã chứng kiến.
- Lúc nào?- Gia Hào vẫn không ngừng truy vấn
Cô tỉnh rụi:
- Lúc nãy đó, lúc nãy chẳng phải nói mà không quan tâm đến cảm giác của tui đó sao.
- Sao biết mình không quan tâm đến cảm giác của Nhiên?
Ánh mắt to đen của cô nhìn hắn, lại một câu nói khó hiểu gì nữa đây? Có phải ý hắn là hắn quan tâm đến suy nghĩ của cô sao?
- Thôi, Nhiên mệt rồi, về phòng nghỉ ngơi đi.
Hắn lúc nào cũng bất ngờ kết thúc câu chuyện mà không có câu trả lời rõ ràng. Lúc nào cũng để lại trong đầu cô một mớ bòng bong suy nghĩ vẩn vơ về những câu nói của hắn. Lần đầu tiên trong đời, An Nhiên gặp một người khó hiểu như hắn, mang tiếng là bạn học cùng lớp, nhưng cô luôn có một cảm giác hắn "già dặn" hơn hẳn những đứa con trai cùng lứa. Trong lớp, hắn lúc nào cũng trầm tính, chỉ nói khi cần nói, ôn hòa với tất cả mọi người, ngoại trừ cô.Mỗi lần cô chạm mặt hắn, thì hắn như thành một người khác, nói toàn những câu khiêu khích khiến cô muốn "lộn ruột", làm như cô gây thù gì với hắn vậy. Nhưng những gì hắn nói vừa rồi là gì chứ?
Gia Hào đứng dậy định dợm bước đi thì một cánh tay níu lấy cánh tay áo của cậu:
- Sao lại từ chối Nhã Vy?
Câu hỏi của An Nhiên khiến Gia Hào khựng lại, ánh mắt đen sâu thẳm cuối xuống nhìn cô:
- Sao Nhiên biết chuyện đó?
- Tui.... vô tình nghe thấy..
Giọng An Nhiên chùng xuống, từ trước đến giờ cô không thích bản thân mình dây vào những chuyện tình cảm học trò rắc rối, nhưng cảm xúc này là gì, vừa khiến cô khó chịu vừa khiến cô cảm thấy hạnh phúc. Khó chịu khi không được nhìn thấy mặt hắn, hạnh phúc khi hắn đến nói chuyện và cười với cô. Rõ ràng biết chuyện hắn thích cô là không thể nào, nhưng chẳng hiểu sao vẫn cứ muốn nói ra một lần cho nhẹ lòng, rồi sẽ chấm dứt cái cảm xúc ngớ ngẩn này.
- Vì mình có người khác cần phải quan tâm.
Khi cô chưa kịp mở miệng thì Gia Hào đã lên tiếng, bàn tay đang nắm lấy cánh tay áo của hắn nhẹ nhàng thả lỏng. À, thì ra là đã có người hắn thích rồi, cô khẽ gượng cười:
- Ừm, tui cũng đoán là vậy.
- Vậy có đoán ra người đó là ai không?
- Ông có bị gì hông? Làm sao tui đoán được.
Hắn bật cười ngồi xuống bên cạnh cô, ra vẻ bí mật kề miệng gần tai cô nói khẽ:
- Về nhà soi gương đi, rồi sẽ đoán ra.
Sau câu nói hắn nheo mắt nhìn cô mỉm cười, rồi đứng dậy bỏ những cuốn tập vào balo khoác lên vai, đi thẳng về hướng chiếc xe máy quen thuộc. An Nhiên ngẩn ngơ nhìn theo bóng hắn khuất sau giàn hoa giấy đầu ngõ khu nhà trọ. Lẽ nào đây là cách hắn.... tỏ tình với cô sao?!?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook