Một Thời Thương Nhớ
-
Chương 15
An Nhiên đứng bất động trong vòng tay đang siết nhẹ của Gia Hào, chuyện gì đang xảy ra vậy? Đầu óc An Nhiên bỗng dưng trống rỗng, có rất nhiều câu hỏi muốn hỏi nhưng lại không biết bắt đầu từ đâu. Cô khẽ khịt mũi có tìm mùi bia rượu trên người của Gia Hào. Không có mùi lạ?! Sao lại hành động kỳ lạ như vậy chứ?
- Anh đói bụng.
- Hả?!?
Gia Hào nới lỏng vòng tay, một tay vẫn choàng qua vai An Nhiên, xoay người cô hướng về phía cánh cửa nhà cô, cô nghiêng đầu quay sang nhìn anh:
- Anh.. vẫn chưa ăn tối sao?
- Ừm.
****
An Nhiên đặt tô mì vừa mới pha lên bàn, ánh mắt e ngại nhìn anh:
- Anh ăn đỡ nha, vì tôi ít khi nấu ăn nên chỉ có mì tôm thôi.
Gia Hào nheo nheo mắt nhìn cô:
- Vì không biết nấu ăn chứ?
- Anh không ăn thì thôi.
Mặt thoáng đỏ vì câu nói “thẳng thắn” của Gia Hào, An Nhiên toan muốn lôi tô mỳ về nhưng bị anh chận lại, thao tác thật tự nhiên cầm đũa và bắt đầu xử lý tô mỳ đang bốc khói trước mặt. An Nhiên chống cằm nhìn Gia Hào, mới có hơn một tuần không gặp, nhưng trông anh có vẻ ốm đi, râu cũng chưa được cạo, ánh mắt có vẻ mệt mỏi như không được ngủ đủ giấc. An Nhiên thật sự muốn biết mấy ngày nay anh đã đi đâu và làm gì, nhưng lại không thể mở miệng hỏi.
- Thích nhìn anh như vậy sao?
Giọng nói châm chọc của Gia Hào cất lên làm An Nhiên giật mình quay lại hiện tại, thoáng chốc anh đã xử lý xong “bữa tối” cô nấu. An Nhiên chớp nhanh đôi mi đen cong, bối rối không dám nhìn thẳng vào ánh mắt đang nhìn cô như dò xét, cô vội vàng đứng dậy thu dọn và bước nhanh đến bồn rửa chén. Tay vừa chà chiếc tô trên tay, An Nhiên vừa hạ quyết tâm một lát nữa cô sẽ nói chuyện rõ ràng với Gia Hào, không thể cứ tiếp tục tình trạng này nữa, nếu cứ như vậy cô sợ mình sẽ lún sâu hơn trong mối quan hệ không rõ ràng này..
Lau khô tay An Nhiên đi thẳng lên phòng khách, cô bước đến bên cạnh chiếc ghế sofa- nơi mà Gia Hào đang nằm thẳng người, tay gác lên trán, An Nhiên khẽ gọi:
- Giám đốc!..
Không có tiếng trả lời, An Nhiên nói nhỏ trong miệng “không lẽ ngủ nhanh vậy sao?!”, Gia Hào khẽ trở mình, khiến cô giật thót người lui lại một bước, hơi thở anh vẫn đều đều dường như đang chìm trong giấc ngủ sâu.
Nhẹ nhàng phủ chiếc chăn mỏng lên người Gia Hào, An Nhiên bất giác ngồi xuống, ánh mắt vô thức ngắm nhìn gương mặt anh tuấn của Gia Hào, vầng trán cao, đôi chân mày rậm cương nghị, vẫn hàng mi đen và dài, trước đây cô thường chọc anh nếu là con gái thì anh sẽ là hoa khôi trong trường. An Nhiên khẽ mỉm cười với những hồi ức cũ, đã rất lâu rồi cô không được ngắm nhìn gương mặt của anh gần như vậy, sau một thời gian dài xa cách rồi gặp lại, tất cả chỉ còn là sự ngượng ngùng và ánh mắt bối rối né tránh mỗi lần chạm mặt anh.
- Rốt cuộc thì bây giờ... mình là gì của nhau...
An Nhiên khẽ thở dài với câu hỏi như tự nói với mình, cô đứng dậy, dợm bước định quay đi:
- Đối với em, anh bây giờ là gì?
Giọng nói không lớn, nhưng đủ để An Nhiên nghe rõ từng từ một, cô cúi ánh mắt nhìn xuống người đàn ông vẫn đang nằm trên ghế, đôi mắt từ từ mở ra nhìn cô không chớp. Vốn dĩ cô là người chủ động hỏi câu ấy nhưng bây giờ cô lại trở thành kẻ bị động trước anh. Gia Hào ngồi dậy, từ từ đứng thẳng người đối diện với cô:
- Những câu hỏi về quá khứ, anh không cần biết nữa, anh chỉ muốn biết, bây giờ anh là gì đối với em?
- Chuyện đó... chẳng phải đã không còn quan trọng nữa sao?
Giọng An Nhiên bỗng nhiên trở nên khô khốc, cổ họng cô như có vật gì chận ngang, cố gắng lắm mới nói tròn câu.
- Vậy sao? Thì ra đối với em, anh bây giờ không còn quan trọng nữa?
An Nhiên cảm nhận được sự chát đắng trong câu nói của Gia Hào, lẽ nào cô lại làm anh tổn thương nữa sao? Cho đến khi Gia Hào cúi xuống với tay lấy chiếc áo khoác trên ghế định quay lưng đi thì An Nhiên mới sực tỉnh, cô vội vàng níu lấy tay áo anh:
- Anh biết rõ ý em không phải là như vậy mà.
Gia Hào dừng lại, quay sang nhíu mày nhìn cô:
- Rõ ràng người có vợ sắp cưới là anh, người sắp kết hôn là anh, nhưng tại sao lại cứ cố ý đến gần em? Tại sao lại tỏ ra quan tâm em? Mục đích của anh là gì chứ?
Mắt An Nhiên bắt đầu ướt, sóng mũi bắt đầu cay cay, cô không biết cái thứ cảm xúc hỗn độn trong lòng cô bây giờ là gì, nhưng cô biết rõ một điều hôm nay nhất định cô phải đối diện với nó. Nếu như thật sự mục đích của Gia Hào là muốn cô rung động, muốn cô một lần nữa yêu anh, rồi sau đó sẽ bỏ rơi cô như cô đã từng, thì anh đã thành công rồi, à không, cho dù anh không cần làm những điều đó thì cô cũng đã rất đau lòng khi nhìn thấy anh khoác tay đi bên cạnh người con gái khác, vì vốn dĩ chưa một phút giây nào cô ngừng yêu anh. Cô muốn nói cho anh biết điều đó, để chấm dứt sự dày vò của anh đối với cô và để kết thúc tình cảm của cô đối với anh.
- Em mệt mỏi lắm rồi, em biết anh cũng rất ghét khi nhìn thấy em. Đã rất nhiều lần em muốn từ bỏ mọi thứ, nhưng em lại sợ..., em sợ sẽ không còn cơ hội để được gặp anh lần nữa. Em biết làm như vậy là ích kỷ, là không có tự trọng, nhưng em phải làm sao đây? Trái tim em... tại sao cứ phải đập mạnh khi nhìn thấy anh, khi ở bên cạnh anh, khi được anh quan tâm...
An Nhiên chưa nói dứt câu, thì miệng cô đã bị chặn lại bởi đôi môi ấm nóng của Gia Hào, cảm giác vừa lạ lẫm vừa quen thuộc như đã từng xảy ra trước đây, đầu óc An Nhiên đột nhiên trống rỗng, người cô cứng đơ, đôi mắt vô thức nhắm lại thụ động đón nhận nụ hôn đầu tiên trong đời. Thời gian như ngừng lại cho đến lúc Gia Hào rời môi cô, cô vẫn ngây ngốc đứng như bức tượng, đôi mắt to đen vẫn còn đọng giọt nước trong veo trân trân nhìn Gia Hào. Hai tay Gia Hào áp lên gương mặt bầu bĩnh của cô, nhẹ nhàng lau hai hàng nước mắt còn đọng lại trên má, cúi xuống kề sát mặt mình đối diện với cô, giọng dịu dàng mang chút châm chọc:
- Anh chỉ hỏi một câu, mà em trả lời dài dòng thật.
Ngừng một lúc, anh tiếp:
- Em hỏi anh rất nhiều câu hỏi, nhưng anh chỉ muốn trả lời một câu thôi: mục đích của anh là muốn em yêu anh giống như anh đã và đang yêu em vậy. Nhưng em ngốc quá, làm gì cũng không hiểu, phải nói ra mới biết.
Mắt An Nhiên lại bắt đầu đỏ hoe, hai giọt nước mắt lại lăn dài trên má, nếu đây là một giấc mơ thì cô thật sự không muốn tỉnh dậy. Cô đã nghĩ chỉ có mình cô giữ trái tim âm ỉ nuôi dưỡng tình yêu của cô đối với anh, cô đã nghĩ thời gian qua đi mọi thứ đều sẽ thay đổi và anh sẽ thật sự quên đi những hồi ức về côi. Vậy mà ngay lúc này, anh đang ở trước mặt cô và nói rằng anh chưa bao giờ quên tình yêu ấy, lần đầu tiên An Nhiên chủ động vòng tay ôm lấy Gia Hào siết chặt, vùi gương mặt đầy nước mắt vào ngực anh nấc nghẹn:
- Em đã rất nhớ anh, rất nhớ..
- Anh đói bụng.
- Hả?!?
Gia Hào nới lỏng vòng tay, một tay vẫn choàng qua vai An Nhiên, xoay người cô hướng về phía cánh cửa nhà cô, cô nghiêng đầu quay sang nhìn anh:
- Anh.. vẫn chưa ăn tối sao?
- Ừm.
****
An Nhiên đặt tô mì vừa mới pha lên bàn, ánh mắt e ngại nhìn anh:
- Anh ăn đỡ nha, vì tôi ít khi nấu ăn nên chỉ có mì tôm thôi.
Gia Hào nheo nheo mắt nhìn cô:
- Vì không biết nấu ăn chứ?
- Anh không ăn thì thôi.
Mặt thoáng đỏ vì câu nói “thẳng thắn” của Gia Hào, An Nhiên toan muốn lôi tô mỳ về nhưng bị anh chận lại, thao tác thật tự nhiên cầm đũa và bắt đầu xử lý tô mỳ đang bốc khói trước mặt. An Nhiên chống cằm nhìn Gia Hào, mới có hơn một tuần không gặp, nhưng trông anh có vẻ ốm đi, râu cũng chưa được cạo, ánh mắt có vẻ mệt mỏi như không được ngủ đủ giấc. An Nhiên thật sự muốn biết mấy ngày nay anh đã đi đâu và làm gì, nhưng lại không thể mở miệng hỏi.
- Thích nhìn anh như vậy sao?
Giọng nói châm chọc của Gia Hào cất lên làm An Nhiên giật mình quay lại hiện tại, thoáng chốc anh đã xử lý xong “bữa tối” cô nấu. An Nhiên chớp nhanh đôi mi đen cong, bối rối không dám nhìn thẳng vào ánh mắt đang nhìn cô như dò xét, cô vội vàng đứng dậy thu dọn và bước nhanh đến bồn rửa chén. Tay vừa chà chiếc tô trên tay, An Nhiên vừa hạ quyết tâm một lát nữa cô sẽ nói chuyện rõ ràng với Gia Hào, không thể cứ tiếp tục tình trạng này nữa, nếu cứ như vậy cô sợ mình sẽ lún sâu hơn trong mối quan hệ không rõ ràng này..
Lau khô tay An Nhiên đi thẳng lên phòng khách, cô bước đến bên cạnh chiếc ghế sofa- nơi mà Gia Hào đang nằm thẳng người, tay gác lên trán, An Nhiên khẽ gọi:
- Giám đốc!..
Không có tiếng trả lời, An Nhiên nói nhỏ trong miệng “không lẽ ngủ nhanh vậy sao?!”, Gia Hào khẽ trở mình, khiến cô giật thót người lui lại một bước, hơi thở anh vẫn đều đều dường như đang chìm trong giấc ngủ sâu.
Nhẹ nhàng phủ chiếc chăn mỏng lên người Gia Hào, An Nhiên bất giác ngồi xuống, ánh mắt vô thức ngắm nhìn gương mặt anh tuấn của Gia Hào, vầng trán cao, đôi chân mày rậm cương nghị, vẫn hàng mi đen và dài, trước đây cô thường chọc anh nếu là con gái thì anh sẽ là hoa khôi trong trường. An Nhiên khẽ mỉm cười với những hồi ức cũ, đã rất lâu rồi cô không được ngắm nhìn gương mặt của anh gần như vậy, sau một thời gian dài xa cách rồi gặp lại, tất cả chỉ còn là sự ngượng ngùng và ánh mắt bối rối né tránh mỗi lần chạm mặt anh.
- Rốt cuộc thì bây giờ... mình là gì của nhau...
An Nhiên khẽ thở dài với câu hỏi như tự nói với mình, cô đứng dậy, dợm bước định quay đi:
- Đối với em, anh bây giờ là gì?
Giọng nói không lớn, nhưng đủ để An Nhiên nghe rõ từng từ một, cô cúi ánh mắt nhìn xuống người đàn ông vẫn đang nằm trên ghế, đôi mắt từ từ mở ra nhìn cô không chớp. Vốn dĩ cô là người chủ động hỏi câu ấy nhưng bây giờ cô lại trở thành kẻ bị động trước anh. Gia Hào ngồi dậy, từ từ đứng thẳng người đối diện với cô:
- Những câu hỏi về quá khứ, anh không cần biết nữa, anh chỉ muốn biết, bây giờ anh là gì đối với em?
- Chuyện đó... chẳng phải đã không còn quan trọng nữa sao?
Giọng An Nhiên bỗng nhiên trở nên khô khốc, cổ họng cô như có vật gì chận ngang, cố gắng lắm mới nói tròn câu.
- Vậy sao? Thì ra đối với em, anh bây giờ không còn quan trọng nữa?
An Nhiên cảm nhận được sự chát đắng trong câu nói của Gia Hào, lẽ nào cô lại làm anh tổn thương nữa sao? Cho đến khi Gia Hào cúi xuống với tay lấy chiếc áo khoác trên ghế định quay lưng đi thì An Nhiên mới sực tỉnh, cô vội vàng níu lấy tay áo anh:
- Anh biết rõ ý em không phải là như vậy mà.
Gia Hào dừng lại, quay sang nhíu mày nhìn cô:
- Rõ ràng người có vợ sắp cưới là anh, người sắp kết hôn là anh, nhưng tại sao lại cứ cố ý đến gần em? Tại sao lại tỏ ra quan tâm em? Mục đích của anh là gì chứ?
Mắt An Nhiên bắt đầu ướt, sóng mũi bắt đầu cay cay, cô không biết cái thứ cảm xúc hỗn độn trong lòng cô bây giờ là gì, nhưng cô biết rõ một điều hôm nay nhất định cô phải đối diện với nó. Nếu như thật sự mục đích của Gia Hào là muốn cô rung động, muốn cô một lần nữa yêu anh, rồi sau đó sẽ bỏ rơi cô như cô đã từng, thì anh đã thành công rồi, à không, cho dù anh không cần làm những điều đó thì cô cũng đã rất đau lòng khi nhìn thấy anh khoác tay đi bên cạnh người con gái khác, vì vốn dĩ chưa một phút giây nào cô ngừng yêu anh. Cô muốn nói cho anh biết điều đó, để chấm dứt sự dày vò của anh đối với cô và để kết thúc tình cảm của cô đối với anh.
- Em mệt mỏi lắm rồi, em biết anh cũng rất ghét khi nhìn thấy em. Đã rất nhiều lần em muốn từ bỏ mọi thứ, nhưng em lại sợ..., em sợ sẽ không còn cơ hội để được gặp anh lần nữa. Em biết làm như vậy là ích kỷ, là không có tự trọng, nhưng em phải làm sao đây? Trái tim em... tại sao cứ phải đập mạnh khi nhìn thấy anh, khi ở bên cạnh anh, khi được anh quan tâm...
An Nhiên chưa nói dứt câu, thì miệng cô đã bị chặn lại bởi đôi môi ấm nóng của Gia Hào, cảm giác vừa lạ lẫm vừa quen thuộc như đã từng xảy ra trước đây, đầu óc An Nhiên đột nhiên trống rỗng, người cô cứng đơ, đôi mắt vô thức nhắm lại thụ động đón nhận nụ hôn đầu tiên trong đời. Thời gian như ngừng lại cho đến lúc Gia Hào rời môi cô, cô vẫn ngây ngốc đứng như bức tượng, đôi mắt to đen vẫn còn đọng giọt nước trong veo trân trân nhìn Gia Hào. Hai tay Gia Hào áp lên gương mặt bầu bĩnh của cô, nhẹ nhàng lau hai hàng nước mắt còn đọng lại trên má, cúi xuống kề sát mặt mình đối diện với cô, giọng dịu dàng mang chút châm chọc:
- Anh chỉ hỏi một câu, mà em trả lời dài dòng thật.
Ngừng một lúc, anh tiếp:
- Em hỏi anh rất nhiều câu hỏi, nhưng anh chỉ muốn trả lời một câu thôi: mục đích của anh là muốn em yêu anh giống như anh đã và đang yêu em vậy. Nhưng em ngốc quá, làm gì cũng không hiểu, phải nói ra mới biết.
Mắt An Nhiên lại bắt đầu đỏ hoe, hai giọt nước mắt lại lăn dài trên má, nếu đây là một giấc mơ thì cô thật sự không muốn tỉnh dậy. Cô đã nghĩ chỉ có mình cô giữ trái tim âm ỉ nuôi dưỡng tình yêu của cô đối với anh, cô đã nghĩ thời gian qua đi mọi thứ đều sẽ thay đổi và anh sẽ thật sự quên đi những hồi ức về côi. Vậy mà ngay lúc này, anh đang ở trước mặt cô và nói rằng anh chưa bao giờ quên tình yêu ấy, lần đầu tiên An Nhiên chủ động vòng tay ôm lấy Gia Hào siết chặt, vùi gương mặt đầy nước mắt vào ngực anh nấc nghẹn:
- Em đã rất nhớ anh, rất nhớ..
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook