Thành Bấc Sinh không náo nhiệt rực rỡ như thành Thiên Nguyệt, nơi đây mang chút cổ kính cùng nghiêm trang, đường phố cũng nhịp nhàng nhưng lại tĩnh lặng.

Nếu Thiên Nguyệt thành có Huyết Mộ lâu cùng Thiên Châu phủ là nổi tiếng, thì ở Bấc Sinh thành có Thất Sát cung cùng Tịnh Lạc học viện.

Tịnh Lạc học viện chủ yếu bồi tụ ra những nhân tố tài năng cho Thiên Lạc quốc, biến nơi đây thành chuẩn mực của tu luyện, không lạm sát người vô tội, lại thẳng tay với tà ma ngoại đạo.

Lạc trong Tịnh Lạc, cũng được lấy từ Lạc trong Thiên Lạc quốc.

Ngược lại với tiêu chí của Tịnh Lạc học viện là Thất Sát cung.

Khác với chuyên tâm tu luyện giúp đỡ kẻ yếu, thì Thất Sát cung là nơi đào tạo ra sát thủ cùng ám vệ bậc cao cho Thiên Lạc quốc. Một phần ám vệ cùng sát thủ được tham gia vào đội ám vệ hoàng gia, thì phần còn lại là để nhận những đơn thuê để đi thích sát.

Tịnh Lạc học viện đào tạo nhân tài giúp đỡ kẻ yếu tiêu trừ kẻ ác. Thất Sát cung lại đào tạo ra sát thủ bậc cao, miễn mục tiêu có thể đánh động được cung chủ Thất Sát cung, đều có thể được nhận lời.

Chính vì tiêu chí hai phái trái ngược nhau, vì thế dù rằng đều có phục vụ cho hoàng gia, đều ở chung một thành trì thì vẫn như nước với lửa. Không thể có tiếng nói chung.

Một cổ xe ngựa sang trọng đen huyền, trên thân xe có khắc đầy hoa văn đầu quỷ với hai răng nanh nhọn dài ngoằng chậm rãi di chuyển trên đường.

Ở thành Bấc Sinh, dù chỉ là một đứa trẻ cũng có thể dễ dàng nhận ra được cổ xe đó là của ai.

Bên trong xe ngựa, Đổng Tuyết nhíu nhíu mày đưa tay xoa xoa mi tâm, một nửa gương mặt được chiếc mặt nạ bạc hình cánh điệp che lại.

Dù rằng y đã dịch dung, khiến dung nhan sắc sảo như tinh thạch của mình trở nên tầm thường, thì Hiên Trì Ngân ngồi đối diện vẫn nhìn không chớp mắt.

Hiên Trì Ngân để ý, vừa mới đi được chưa tới nửa khắc, gương mặt Đổng Tuyết đã trắng như giấy, đôi môi có chút tái. Sau đó y liên tục đưa tay xoa trán, lúc đầu số lần còn ít, nhưng dần dà, hành động này của y càng dày đặc hơn.

Điều này khiến Hiên Trì Ngân không khỏi có chút thắc mắc, đó là Đổng Tuyết bị say xe sao?


Nhưng mỗi lần Hiên Trì Ngân thắc mắc cùng lo lắng hỏi han thì đều bị mỹ nhân lơ đẹp.

Bây giờ đã đến Bấc Sinh thành, họ đã đi suốt năm canh giờ.

Đổng Tuyết khó chịu đưa tay xoa ngực một chút, muốn thông qua đó xoa đi cảm giác nhờn nhợn trong cuống họng.

Cũng may tốc độ di chuyển của xe ngựa khá êm do dùng Tịnh thạch làm nhiên liệu, nếu không chắc chắn y đã nôn suốt cả đường, thậm chí có thể mặc kệ rằng đây là ghế ngồi mà nằm mẹp xuống.

Hiên Trì Ngân đưa tay vén mành xe lên, đưa mắt nhìn ra ngoài sau đó thả xuống, hướng Đổng Tuyết sắc mặt trắng như giấy nói: "Tuyết Tuyết ráng chịu một chút, chúng ta đã sắp đến nơi rồi."

Đổng Tuyết không trả lời, tâm trạng y bây giờ chỉ để ý đến lồng ngực khó chịu, hoàn toàn không để tâm vào việc khác.

Hiên Trì Ngân dù bị lơ đẹp rất nhiều lần, nhưng cuối cùng vẫn là không kìm được đau lòng nhìn y, "nếu Tuyết Tuyết thấy khó chịu, hay là ta sang đó cho Tuyết Tuyết tựa vào nhé? Đỡ sốc nẩy sẽ dễ chịu hơn một chút."

Đổng Tuyết vẫn là không lên tiếng, Hiên Trì Ngân đánh bạo, nhanh như cắt đã ngồi cạnh mỹ nhân, hắn đưa tay kéo y sát vào người mình.

Đổng Tuyết nhíu chặt mày, đưa tay đẩy hắn ra. "Không cần!"

"Ngoan, từ cổng thành đến địa điểm cần đến còn khoảng hai dặm. Tuyết Tuyết tựa vào người ta đi, sẽ dễ chịu hơn một chút đó. Ta sẽ ngồi im cho Tuyết Tuyết tựa, không dám động đậy đâu."

Đổng Tuyết trí óc xoay vòng vòng, quả thật không còn tâm trạng để cãi với Hiên Trì Ngân, mặc kệ hắn muốn làm gì, Đổng Tuyết không phản kháng mà tựa vào lồng ngực rắn chắc của nam nhân.

Ừm, đúng là có dễ chịu hơn một chút thật.

Đổng Tuyết hơi cựa người, tìm một tư thế thoải mái mà tựa vào người Hiên Trì Ngân. Nếu y biết tựa vào người hắn sẽ dễ thở hơn, thì ngay từ đầu y đã không cần phải tốn sức gồng mình chịu đựng rồi.

"Hííííí!!"


Sau tiếng hí dài của bốn con ngựa, Hiên Trì Ngân liền cảm thấy được cả xe ngựa rung lắc mạnh đến độ muốn hất cả hắn và Đổng Tuyết ra ngoài.

Theo bản năng, lúc này Hiên Trì Ngân liền ôm chặt người trong lòng bảo hộ đến không một kẻ hở. Tay còn lại vịnh chặt lấy thành xe giữ thăng bằng.

Đổng Tuyết từ đầu đến cuối cả người thả lỏng, vì thế khi xe ngựa bị rung lắc mạnh y nghĩ mình coi như xong rồi, chắc chắn sẽ bầm mặt hoặc đau người cho xem.

Nhưng trái lại với những suy nghĩ của y, thì Hiên Trì Ngân lại vòng tay ôm chặt lấy mình, vì thế Đổng Tuyết không những không bị ngã đau mà còn an an ổn ổn được bảo hộ kĩ càng.

"Có chuyện gì?", giọng Hiên Trì Ngân trầm thấp đến đáng sợ.

Ở trong thành Bấc Sinh này, ai cả gan dám chặn xe ngựa của hắn?

Khi phu xe đã bình ổn được bốn con ngựa kéo, liền nghe được giọng nói buốt giá từ sau lưng. Gã khẽ rùng mình sau đó cung kính nói:

"Thưa cung chủ, có một nhóm người bỗng dưng không biết từ đâu ra đứng chặn ngang đầu xe, thuộc hạ cũng là bất đắc dĩ nên mới kéo ngựa buộc dừng lại. Nhìn trang phục trên người, thì chính là người của Tịnh Lạc học viện."

"Người của Tịnh Lạc?", Hiên Trì Ngân nhếch miệng cười gằn.

Hắn đưa mắt nhìn mỹ nhân vẫn an ổn không chút thương tổn trong lòng, lúc này mới an tâm buông người ra.

"Tuyết Tuyết ngồi trong này đợi ta nhé, ta ra ngoài xử lí chút rắc rối rồi sẽ quay lại ngay."

Đổng Tuyết gật đầu.

Hiên Trì Ngân ngay sau đó liền đứng dậy đi ra ngoài.


Bên ngoài, một tốp người của Tịnh Lạc học viện đứng dàn thành một hàng ngang, chắn đường đi xe ngựa của Hiên Trì Ngân.

Nhìn thoáng qua, rất nhanh Hiên Trì Ngân liền biết đây chỉ là những tân sinh của Tịnh Lạc học viện.

Những tân sinh đó khi thấy hắn thì đều bất ngờ, tuy chưa bao giờ diện kiến dung nhan của cung chủ Thất Sát cung, nhưng từ trang phục, đến thanh kiếm màu bạc nạm tinh thạch, chuôi kiếm còn có một ngọc bội huyết điệp đỏ au, bao nhiêu đây thứ cũng đã đủ chứng minh cho thân phận của nam nhân tử y đứng trước cửa xe ngựa.

Vạn phần đám tân sinh này cũng không thể ngờ tới, lần đầu đi phá đám Thất Sát cung thế mà lại gặp ngay cung chủ Thất Sát cung - Hiên Trì Ngân.

Ban đầu bọn họ chỉ tưởng đây là một xe ngựa vận chuyển hàng hóa bình thường nên mới có lá gan dám chặn xe. Bây giờ lại chặn ngay xe chở Hiên Trì Ngân, các tân sinh của Tịnh Lạc học viện liền căng thẳng.

Nếu lấy tu vi cả tất cả mọi người có mặt ở đây, cộng lại cũng chưa chắc có thể động được vào một sợi tóc của Hiên Trì Ngân. Bọn họ đúng thật sự là xui xẻo.

"Các ngươi chặn xe ngựa của ta?", Hiên Trì Ngân cất giọng lạnh lẽo.

Một đám môn sinh của Tịnh Lạc học viện liền không hẹn mà lạnh gáy.

"Thì làm sao? Những chuyện tà ác của các ngươi làm ra, khắp Thiên Lạc quốc này đều tỏ trong lòng bàn tay. Bọn ta chính là muốn chặn xe của các ngươi."

Một nữ tử mặc đồng phục của Tịnh Lạc học viện cất tiếng quát. Gương mặt nàng non nớt nhưng ánh mắt lại sắc bén. Hiên Trì Ngân mặt không đổi sắc dời tầm mắt sang nàng.

"Ồ? Không hổ là người Tịnh Lạc học viện dạy ra, khẩu khí lớn lắm, nếu các ngươi đã có gan chặn, vậy thì cũng hãy có lá gan mà chịu hậu quả đi."

Lời Hiên Trì Ngân vừa dứt, chưa kịp để đám tân sinh phản bác, một luồng uy áp nặng hơn một trăm cân liền đánh xuống đám tân sinh của Tịnh Lạc học viện.

Cả đám liền không được báo trước mà bị đè áp, thoáng chốc liền quỳ rạp xuống. Vì không muốn phải nằm mẹp dưới đất, người thì chống kiếm, người thì chống giáo để làm điểm tựa. Thoạt nhìn thấy đáng thương vô cùng.

Người dân ở Bấc Sinh thành đã quá quen với các xung đột giữa Tịnh Lạc học viện và Thất Sát cung. Chỉ là thấy cung chủ Thất Sát cung đích thân ra tay thì là lần đầu tiên. Nên dù họ đã nấp hết vào nhà nhưng vẫn có kẻ hé cửa ra mà nhìn.

Hiên Trì Ngân mặt không đổi sắc, hắn nhích ngón tay một chút, trong thoáng chốc áp lực từ một trăm cân tăng lên năm trăm cân.


Tân sinh của Tịnh Lạc học viện liền đồng loạt rên lên một tiếng thống khổ. Có kẻ không chịu được liền trực tiếp nôn ra một ngụm máu. Trên lưng họ bây giờ như một tảng đá nặng mấy trăm cân đè lên người.

Họ chỉ mới là những tân sinh, học chưa đến đâu đến chốn, làm sao có thể chịu nổi áp lực thế này?

"Dừng tay!"

"Mau dừng tay!"

Hai giọng nói hét lớn, phá ta không khí căng thẳng hiện tại. Hiên Trì Ngân liếc mắt nhìn lên, từ trên không trung, có hai nữ nhân mặc đồng phục của Tịnh Lạc học viện, chỉ là kiểu cách có khác một chút so với đám người đang quỳ rạp trước xe ngựa của Hiên Trì Ngân.

Hai thiếu nữ nhẹ nhàng đáp xuống. Một người cầm giáo, gương mặt thanh tú lạnh lùng, một người khác dung nhan dày dặn hơn, nhưng cũng không thể chê là xấu.

Hiên Trì Ngân liếc nhìn một cái, lại dựa trên trang phục liền biết đó là Mộ Thanh Hà, một trong mười bốn vị chấp quản sự của Tịnh Lạc học viện. Người còn lại, dựa theo cách ăn mặc, chắc là học trò truyền nhân của Mộ Thanh Hà.

"Những đứa trẻ này vẫn còn chưa trải sự đời, thật sự non dạ ngu ngốc nên mới đến gây sự với người của Thất Sát cung. Hiên cung chủ hãy nể mặt ta mà bỏ qua cho bọn họ.", Mộ Thanh Hà đấu tay lại, hướng Hiên Trì Ngân hơi cúi người nói.

Hiên Trì Ngân cười như có như không, "tại sao ta phải nể mặt ngươi?"

✿✿✿✿✿✿✿✿✿✿✿✿✿✿✿✿✿✿✿✿

Góc ngoài lề:

Đổng Tuyết: "xem ra mấy việc làm ăn của phu quân không mấy suông sẻ."

Hiên Trì Ngân: "chính là như vậy, sau này không khéo mấy vụ làm ăn của ta sẽ bị phá hết."

Đổng Tuyết: "không sao, ta nuôi chàng."




Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương