“Hu hu hu…”


Cậu bỗng nhiên gào khóc lên như một đứa bé, đau lòng muốn chết!


Mặc kệ là ai cũng được, Nguyệt Dao cũng được, Hữu Hữu cũng được, ai làm cậu bị thương thì cậu cũng đều không sợ. 


Tại sao…


Cố tình lại là mẹ?


Cố tình lại là người mẹ mà cậu yêu thương nhất? 


Tại sao lại muốn giết cậu?


Rốt cuộc cậu đã làm sai cái gì?


Tiểu Dịch Thần bất lực ôm chặt lấy Vân Thi Thi, đau lòng khóc, nói: “Tại sao…” 


Vân Thi Thi lạnh lùng nhìn cậu.


Tiểu Dịch Thần đau lòng gào lên một tiếng: “Tại sao lại làm như vậy đối với con?”


“Rốt cuộc con đã làm sai cái gì chứ?” 


“Con là Tiểu Dịch Thần! Con là Tiểu Dịch Thần của mọi người đây! Rốt cuộc con đã làm cái gì sai?”


“Mẹ…”


“Mẹ không thể làm như vậy với con, không thể…” 



Cánh cửa của căn phòng tối chậm rãi mở ra.


Cung Thiếu Ảnh sải bước đi đến, thấy người đàn ông mặc áo trắng đang cầm quả cầu thủy tinh trên tay, vẻ mặt không chút thay đổi đứng ở một bên, im lặng nhìn Tiểu Dịch Thần ở trên ghế. 


Lúc này, Tiểu Dịch Thần vẫn đắm chìm trong mộng ảo, không ngừng liều mạng lắc đầu, giống như là không tin, miệng lép nhép gì đó, giống như là đang thì thào cái gì.


Cung Thiếu Ảnh nghiêng tai lắng nghe, cậu ấy đúng là đang không ngừng hỏi: tại sao, tại sao, tại sao…


Ông ta đứng thẳng dậy, nhìn về phía người đàn ông mặc áo trắng, liếc mắt một cái, thản nhiên hỏi: “Có gì tiến triển không?” 


“Suỵt.”


Người đàn ông mặc áo trắng giơ một ngón tay lên, ý bảo ông ta đừng có lên tiếng.


Cung Thiêu Ảnh nhẫn nại không nói lời nào. 


Người đàn ông mặc áo trắng nói: “Tôi đã tạo cho cậu ấy ảo cảnh đáng sợ nhất, tiến vào ảo cảnh này rồi thì cậu ấy nhất định rất khó trốn ra ngoài nữa.”


Người bình tĩnh và mạnh mẽ còn khó có thể xoay chuyển càn khôn!


Huống gì đây chỉ là một đứa bé nho nhỏ! 


Cung Thiếu Ảnh đắc ý nhếch môi cười cười, bỗng nhiên thấy lông mày đang nhíu lại của Tiểu Dịch Thần dần dần giãn ra, khóe môi nhợt nhạt cũng khẽ cong lên.


Người đàn ông mặc áo trắng kinh ngạc mở to hai măt nhìn!


Sao lại thế này? 


Thằng bé giống như…


Là đang mỉm cười?


Vì sao lại có thể tự nhiên mỉm cười ở trong giấc mơ như thế kia cơ chứ? 


Người đàn ông mặc áo trắng lập tức giơ quả cầu thủy tinh lên, đối chiếu với khuôn mặt Mộ Dịch Thần, thông qua quả cầu thủy tinh nhìn trộm khung cảnh trong mơ của cậu.


Khung cảnh bên trong giấc mơ kia, vẫn là một mảnh hoang vu như cũ.


Tiểu Dịch Thần đang ôm chặt Vân Thi Thi, ôm chặt như vậy, giống như sợ mẹ cậu biến mất một cái. 


Chỉ là “Vân Thi Thi” cũng vô cùng kinh ngạc!


“Cô” không rõ vì sao mình lại làm con bị thương như vậy, thằng bé còn muốn cô ôm nó chặt như vậy cơ mà!


Tiểu Dịch Thần vừa cười, nước mặt lại không ngừng chảy xuống hai má, cậu mở to mắt, lông mi trên dính vài giọt nước mắt long lanh. 


“Mẹ, con rất nhớ mẹ…”


Khi cậu nói ra những lời này, rốt cuộc tất cả phòng bị cũng đều tan rã.


Cậu không biết trước mắt mình rốt cuộc là mộng cảnh hay là sự thật. Trên người cậu nhiều vết thương như vậy, liệu có chết hay không. 


Cậu cũng không biết bây giờ cậu có thể chết không nữa.


Cậu càng không biết, người cầm dao đâm vô ngực cậu đó cuối cùng là mẹ của cậu thật hay là giả!


Cho dù là giả cũng được, ít nhất thì cậu có thể nhìn thấy khuôn mặt của mẹ, như vậy cũng tốt! 


Chẳng qua là nếu thật sự chết đi thật thì cậu muốn ôm mẹ nhiều thêm, cứ như vậy, nhiều thêm một chút!


“Mẹ, con rất nhớ mẹ…”


Tiểu Dịch Thần nói xong, lại nghẹn ngào, cậu buộc chính mình phải nặn ra một chút ý cười, âm thanh khàn khàn nói: “Mang con về nhà, được không?” 


Vân Thi Thi giật mình, không nói nên lời!


“Mẹ, con rất nhớ mẹ, còn nhớ Hữu Hữu, cả Nguyệt Dao, còn cả cha nữa…”


Cậu nói xong, vẫn mỉm cười: “Con muốn về nhà, trở lại bên mọi người, đưa con trở về, được không…” 

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương