Một Thai Hai Bảo : Mật Sủng Tiểu Manh Thê
-
Chương 48: Tình Thân Máu Lạnh. (1)
Vừa vào cửa, cô đã nghe thấy giọng nói của mẹ: "Thắng Thiêm, ông đừng vội. Có lẽ Cố Hoan cũng sắp về đến rồi."
Vu Phân vừa nói xong thì nhìn ra của, "A, Hoan Hoan, cuối cùng con cũng về rồi."
Cố Hoan nhẹ nhàng đáp một tiếng, sau đó nhìn người đàn ông đang ngồi trên sofa, cau mày lại, nói: "Ba, ba đến rồi."
"Đúng vậy, Hoan Hoan, ba con vừa ra tù hai hôm trước. Hôm nay đến thăm chúng ta, con xem xem, ba con còn mua bao nhiêu đồ nữa." Vụ Phân chỉ vào đống thuốc bổ trên bàn, cười nói.
Cố Hoan nhìn ba một cách kỹ càng, nhớ lại ngày hôm đó ông ấy mắng cô ở nhà tù Thành Nam, trái tim cổ thắt lại, không ngờ hôm nay lại chạy đến đây thăm cô và mẹ.
"Mẹ, con vẫn đang đi công tác ở thành phố bên cạnh, lát nữa là con phải đi rồi." Cô vừa nói vừa nhìn quanh nhà, Dương Dương không có trong phòng, có lẽ là đi học rồi. Nhìn thấy ba ở đây nên cô cũng không hỏi nhiều nữa.
Vu Phân cẩn thận nhìn Thắng Thiêm một cái, "Hoan Hoan này, ba con cũng..."
"Đi công tác còn quan trọng hơn ăn với ba một bữa cơm sao?" Cố Thắng Thiêm lên tiếng nói.
Đôi mắt lộ ra vẻ tức giận, cáu kỉnh.
Cố Hoan nhếch môi, cười chế nhạo, "Sao ba lại muốn ăn cơm với con? Con tưởng nhìn thấy con ba chỉ thêm chướng mắt."
Sắc mặt Cố Thắng Thiêm có chút khó chịu nhưng không hề bộc phát mà lại trừng mắt nhìn Vu Phân, dường như ông ta đang muốn trút giận lên Vu Phân.
Vu Phân run rẩy, sợ hãi trước mắt anh hung dữ đó, bà vội vàng nói, "Hoan Hoan, ba con ngồi tù năm năm, những ngày tháng trong đó không dễ dàng gì, khó khăn lắm mới được ra tù, con nghe theo ông ấy chút đi. Hơn nữa, ba con nói...nói là có chuyện muốn nói với con."
Có chuyện? Cố Hoan liếc nhìn Cố Thắng Thiêm một cái, có lẽ đây mới là lý do chính ông ta đến đây.
Khóe miệng nở nụ cười như không cười, nhìn ánh mắt mong chờ của mẹ, cuối cùng, cô cũng thỏa hiệp, hỏi: "Ba, rốt cục là chuyện gì?"
Cố Thắng Thiêm lúc này mới nguôi giận, nhìn Cố Hoan một cái, nhếch miệng nói, "Nghe An Kỳ nói, bây giờ con là thư ký của chủ tịch Bắc Minh."
Cố Hoan nhìn Cố Thắng Thiêm, trong lòng nguội lạnh.
"Đúng" Cô lạnh lùng trả lời, cô có một dự cảm lãnh liệt, ba cô tìm cô nói chuyện, tuyệt đối không phải chuyện tốt.
"Vậy con cũng biết, bên ngoài mọi người đang tranh giành dự ánh "Ánh" vô cùng kịch liệt chứ?" Cố Thắng Thiêm nhướn mày, ánh mắt đem theo sự tính toán.
Quả nhiên, ba cô đến không phải là không có lý do.
Trong lòng Cố Hoan chấn động.
"Đúng. Con biết." Cố Hoan vẫn lạnh lùng trả lời.
"An Kỳ nói, con ở trước mặt chủ tịch Bắc Minh có chút mặt mũi..." Cố Thắng Thiêm kéo dài chữ cuối, tỏ vẻ hoài nghi.
Cố Hoan chế nhạo, "Sao lại nói là có chút mặt mũi?"
"Nó nói con đắc tội trước mặt chủ tịch mà chủ tịch không hề đuổi việc con." Hôm đó, sau khi Cố An Kỳ về nhà thì nói chuyện này với Cố Thắng Thiêm, Cố Thắng Thiêm nghe xong cũng khá bất ngờ.
Lúc này, ông ta không ngừng quan sát Cố Hoan, đứa con gái riêng mà ông ta không hề thích chút nào.
Cố Hoan nhớ lại cái tát của Cố An Kỳ.
Sau đó nhìn gương mặt đầy tính toán của Cố Thắng Thiêm, cười lạnh lùng, nói: "Ba, không cần vòng vo nữa, có chuyện gì thì cứ nói thẳng ra."
Khuôn mặt Cố Thắng Thiêm khẽ co giật, ông ta liếc xéo Cố Hoan một cái, "Từ sau khi ba vào tù, việc kinh doanh của Cố thị càng ngày càng giảm sút, có thể nói Cố thị chỉ là một cái vỏ rỗng. Con cũng biết rồi, dì và An Kỳ đã sống quen những ngày tháng xa hoa, đùng một cái cuộc sống bị giảm đi thì không thích ứng được. Vì vậy ba hi vọng con có thể giúp ba, giúp Cố thị giành được công trình "Ánh" này."
Trong lòng Cố Hoan đã nguội lạnh.
Cô cụp mắt xuống, vuốt ve ngón tay mình, "Ba, không phải con không muốn giúp ba, mà là chuyện này, con không thể giúp được..."
"Cố Hoan!" Cố Thắng Thiêm tức giận hét lên, cắt ngang lời cô, "Năm năm trước, tao bảo mày giúp tạo, kết quả thì sao? Mày bảo mày không giúp được! Nếu như mày giúp tạo thì tao có phải ngồi tù không? Bây giờ, tao không dễ dàng gì mới ra được tù, có mỗi chuyện nhỏ này, mày lại từ chối, Cố Hoan, rốt cục tao đã tạo nghiệp gì, sinh ra đứa con gái bất hiếu này, hả?"
"Thắng Thiêm đừng kích động, tránh ảnh hưởng đến sức khỏe..." Vu Phân vội vàng khuyên ngăn, ánh mắt sốt sắng nhìn Cố Hoan, hi vọng Cố Hoan và ba cô không đối đầu nhau nữa, "Hoan Hoan, VÌ mẹ, con giúp bà con đi..."
Cố Hoan im lặng, mũi đột nhiên cay cay.
Ba cô lúc nào cũng thiên vị Cố An Kỳ, cô có thể hiểu, dù sao cô cũng đã quen với việc đó. Nhưng còn mẹ, mẹ lúc nào cũng thiên về phía ba cô, điều này khiến cô rất đau.
Nhưng cô có thể làm gì? Đời này, sai lầm lớn nhất của mẹ cô là yêu phải một người không nên yêu.
Hít một hơi thật sâu, cô trấn tĩnh lại, nói: "Giúp thế nào?"
Cố Thắng Thiêm nghe thấy câu này thì sự phẫn nộ mới giảm đi một chút. Trầm giọng nói: "Lúc An Kỳ đi du học châu Âu, nó có học thiết kế. Nhưng mà đứa trẻ này không chuyên tâm học hành. Ba hi vọng con có thể lấy trộm một số bản thiết kế liên quan đến công trình "Ánh" để đưa cho An Kỳ, nó sẽ thay mặt Cố thị đấu thầu công trình này."
Cố Hoan kinh ngạc nhìn ba, căng thẳng, "Bảo con ăn trộm bản thiết kế công trình "Ánh"? Đó là bí mật của công ty, phạm pháp đấy."
Cố Hoan đã từng vô ý nhìn thấy rất nhiều bản thiết kế của công trình trong máy tính của Bắc Minh Mặc, nhưng mà cô cũng không hiểu, cô chỉ biết rằng Bắc Minh Mặc rất coi trọng những bản thiết kế đó.
Cố Thắng Thiêm khinh thường, lạnh lùng nói, "Con làm sạch sẽ một chút không được sao? Hơn nữa, Cố thị có được vào vòng tiếp hay không, còn phải dựa vào những câu nói hay của con trước mặt chủ tịch Bắc Minh. Hơn nữa, nếu Cố thị có chuyện, con cũng không muốn mẹ con theo ta chịu khổ đúng không?"
Vu Phân vừa nói xong thì nhìn ra của, "A, Hoan Hoan, cuối cùng con cũng về rồi."
Cố Hoan nhẹ nhàng đáp một tiếng, sau đó nhìn người đàn ông đang ngồi trên sofa, cau mày lại, nói: "Ba, ba đến rồi."
"Đúng vậy, Hoan Hoan, ba con vừa ra tù hai hôm trước. Hôm nay đến thăm chúng ta, con xem xem, ba con còn mua bao nhiêu đồ nữa." Vụ Phân chỉ vào đống thuốc bổ trên bàn, cười nói.
Cố Hoan nhìn ba một cách kỹ càng, nhớ lại ngày hôm đó ông ấy mắng cô ở nhà tù Thành Nam, trái tim cổ thắt lại, không ngờ hôm nay lại chạy đến đây thăm cô và mẹ.
"Mẹ, con vẫn đang đi công tác ở thành phố bên cạnh, lát nữa là con phải đi rồi." Cô vừa nói vừa nhìn quanh nhà, Dương Dương không có trong phòng, có lẽ là đi học rồi. Nhìn thấy ba ở đây nên cô cũng không hỏi nhiều nữa.
Vu Phân cẩn thận nhìn Thắng Thiêm một cái, "Hoan Hoan này, ba con cũng..."
"Đi công tác còn quan trọng hơn ăn với ba một bữa cơm sao?" Cố Thắng Thiêm lên tiếng nói.
Đôi mắt lộ ra vẻ tức giận, cáu kỉnh.
Cố Hoan nhếch môi, cười chế nhạo, "Sao ba lại muốn ăn cơm với con? Con tưởng nhìn thấy con ba chỉ thêm chướng mắt."
Sắc mặt Cố Thắng Thiêm có chút khó chịu nhưng không hề bộc phát mà lại trừng mắt nhìn Vu Phân, dường như ông ta đang muốn trút giận lên Vu Phân.
Vu Phân run rẩy, sợ hãi trước mắt anh hung dữ đó, bà vội vàng nói, "Hoan Hoan, ba con ngồi tù năm năm, những ngày tháng trong đó không dễ dàng gì, khó khăn lắm mới được ra tù, con nghe theo ông ấy chút đi. Hơn nữa, ba con nói...nói là có chuyện muốn nói với con."
Có chuyện? Cố Hoan liếc nhìn Cố Thắng Thiêm một cái, có lẽ đây mới là lý do chính ông ta đến đây.
Khóe miệng nở nụ cười như không cười, nhìn ánh mắt mong chờ của mẹ, cuối cùng, cô cũng thỏa hiệp, hỏi: "Ba, rốt cục là chuyện gì?"
Cố Thắng Thiêm lúc này mới nguôi giận, nhìn Cố Hoan một cái, nhếch miệng nói, "Nghe An Kỳ nói, bây giờ con là thư ký của chủ tịch Bắc Minh."
Cố Hoan nhìn Cố Thắng Thiêm, trong lòng nguội lạnh.
"Đúng" Cô lạnh lùng trả lời, cô có một dự cảm lãnh liệt, ba cô tìm cô nói chuyện, tuyệt đối không phải chuyện tốt.
"Vậy con cũng biết, bên ngoài mọi người đang tranh giành dự ánh "Ánh" vô cùng kịch liệt chứ?" Cố Thắng Thiêm nhướn mày, ánh mắt đem theo sự tính toán.
Quả nhiên, ba cô đến không phải là không có lý do.
Trong lòng Cố Hoan chấn động.
"Đúng. Con biết." Cố Hoan vẫn lạnh lùng trả lời.
"An Kỳ nói, con ở trước mặt chủ tịch Bắc Minh có chút mặt mũi..." Cố Thắng Thiêm kéo dài chữ cuối, tỏ vẻ hoài nghi.
Cố Hoan chế nhạo, "Sao lại nói là có chút mặt mũi?"
"Nó nói con đắc tội trước mặt chủ tịch mà chủ tịch không hề đuổi việc con." Hôm đó, sau khi Cố An Kỳ về nhà thì nói chuyện này với Cố Thắng Thiêm, Cố Thắng Thiêm nghe xong cũng khá bất ngờ.
Lúc này, ông ta không ngừng quan sát Cố Hoan, đứa con gái riêng mà ông ta không hề thích chút nào.
Cố Hoan nhớ lại cái tát của Cố An Kỳ.
Sau đó nhìn gương mặt đầy tính toán của Cố Thắng Thiêm, cười lạnh lùng, nói: "Ba, không cần vòng vo nữa, có chuyện gì thì cứ nói thẳng ra."
Khuôn mặt Cố Thắng Thiêm khẽ co giật, ông ta liếc xéo Cố Hoan một cái, "Từ sau khi ba vào tù, việc kinh doanh của Cố thị càng ngày càng giảm sút, có thể nói Cố thị chỉ là một cái vỏ rỗng. Con cũng biết rồi, dì và An Kỳ đã sống quen những ngày tháng xa hoa, đùng một cái cuộc sống bị giảm đi thì không thích ứng được. Vì vậy ba hi vọng con có thể giúp ba, giúp Cố thị giành được công trình "Ánh" này."
Trong lòng Cố Hoan đã nguội lạnh.
Cô cụp mắt xuống, vuốt ve ngón tay mình, "Ba, không phải con không muốn giúp ba, mà là chuyện này, con không thể giúp được..."
"Cố Hoan!" Cố Thắng Thiêm tức giận hét lên, cắt ngang lời cô, "Năm năm trước, tao bảo mày giúp tạo, kết quả thì sao? Mày bảo mày không giúp được! Nếu như mày giúp tạo thì tao có phải ngồi tù không? Bây giờ, tao không dễ dàng gì mới ra được tù, có mỗi chuyện nhỏ này, mày lại từ chối, Cố Hoan, rốt cục tao đã tạo nghiệp gì, sinh ra đứa con gái bất hiếu này, hả?"
"Thắng Thiêm đừng kích động, tránh ảnh hưởng đến sức khỏe..." Vu Phân vội vàng khuyên ngăn, ánh mắt sốt sắng nhìn Cố Hoan, hi vọng Cố Hoan và ba cô không đối đầu nhau nữa, "Hoan Hoan, VÌ mẹ, con giúp bà con đi..."
Cố Hoan im lặng, mũi đột nhiên cay cay.
Ba cô lúc nào cũng thiên vị Cố An Kỳ, cô có thể hiểu, dù sao cô cũng đã quen với việc đó. Nhưng còn mẹ, mẹ lúc nào cũng thiên về phía ba cô, điều này khiến cô rất đau.
Nhưng cô có thể làm gì? Đời này, sai lầm lớn nhất của mẹ cô là yêu phải một người không nên yêu.
Hít một hơi thật sâu, cô trấn tĩnh lại, nói: "Giúp thế nào?"
Cố Thắng Thiêm nghe thấy câu này thì sự phẫn nộ mới giảm đi một chút. Trầm giọng nói: "Lúc An Kỳ đi du học châu Âu, nó có học thiết kế. Nhưng mà đứa trẻ này không chuyên tâm học hành. Ba hi vọng con có thể lấy trộm một số bản thiết kế liên quan đến công trình "Ánh" để đưa cho An Kỳ, nó sẽ thay mặt Cố thị đấu thầu công trình này."
Cố Hoan kinh ngạc nhìn ba, căng thẳng, "Bảo con ăn trộm bản thiết kế công trình "Ánh"? Đó là bí mật của công ty, phạm pháp đấy."
Cố Hoan đã từng vô ý nhìn thấy rất nhiều bản thiết kế của công trình trong máy tính của Bắc Minh Mặc, nhưng mà cô cũng không hiểu, cô chỉ biết rằng Bắc Minh Mặc rất coi trọng những bản thiết kế đó.
Cố Thắng Thiêm khinh thường, lạnh lùng nói, "Con làm sạch sẽ một chút không được sao? Hơn nữa, Cố thị có được vào vòng tiếp hay không, còn phải dựa vào những câu nói hay của con trước mặt chủ tịch Bắc Minh. Hơn nữa, nếu Cố thị có chuyện, con cũng không muốn mẹ con theo ta chịu khổ đúng không?"
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook