Một Thai Ba Bảo: Papa Tổng Tài Siêu Mạnh Mẽ
-
Chương 2: Tuyệt vọng, trái tim ấy dường như đã chết rồi.
Nhìn thấu qua tấm kính ấy, Khương Lam Hân nhìn thấy rõ, Khương Tĩnh Hàm kiêu ngạo như một vị công chúa cao quý, ánh mắt tràn đầy sự thâm độc.
” Hàm Hàm, đợi đến lúc nó về, con từ từ dỗ dành nó, con nhỏ đấy ngu ngốc, chúng ta nói gì thì nó nghe đấy ? Từ nhỏ đã luôn nghe lời, con đường sau này còn rất dài, chúng ta không thể nào mà cứ thế nuôi nó suốt 12 năm không công, phải kiếm được gì từ nó được ?.”
Khương Lam Hân dù thế nào cũng không nghĩ tới, người mẹ mà mình luôn ngưỡng mộ, thời khắc này trong mắt thật khó coi.
” Mẹ, hai người năm đó lái xe đâm phải nó, vụ va chạm này, khiến nó mất trí nhớ, còn đem nó về, cho nó kiếm tiền cho nhà chúng ta, như này là quá tốt rồi.” Khương Tĩnh Hàm cười với vẻ mặt độc ác, nụ cười ấy thật khiến người khác ghê tởm.
Khương Lam Hân nghe được cuộc đối thoại của hai mẹ con họ, cả người đều chấn động, cô phẫn nộ, tay cầm nắm cửa run lên, cô cho rằng, cô là được nhận nuôi từ cô nhi viện về, hóa ra không phải.
Là xe của họ va vào cô, sợ phải chịu trách nhiệm, nên mới đem cô về hay sao ?
Nghe thấy cuộc đối thoại đầy ác độc đó, cả người Khương Lam Hân như đóng băng, cả người run từ từ đứng dậy.
Cô ở Khương Gia, ngoan ngoan nhiều năm, vì muốn nhận được tình yêu thương của mẹ, cô đều nghe theo ý của mẹ, chưa từng làm theo ý mình.
” Lúc mà đâm phải nó, nó đã ngất đi rồi, Mẹ vốn dĩ nghĩ rằng nó chết rồi, liền đem nó bỏ vào sau xe, định đem nõ ra khỏi thành phố, không nghĩ rằng nó vẫn còn sống.”
” Biết nó mất trí nhớ, cũng không mất đi một mạng người, bất đắc dĩ, mẹ và ba con liền nói rằng chúng ta đem nó về từ cô nhi viện, việc này con tuyệt đối không được nói trước mặt nó, đồ mà nó mặc năm đó không bình thường, sinh ra không tồi.”
Mẹ Khương ngẩng cao đầu lên, cười với vẻ mặt châm chọc, coi cô như là con gái mà nuôi lớn, cuối cùng cũng có chút hữu dụng.
Âm thanh ác độc đó cứ quang quẩn bên tai của Khương Lam Hân, khiến cho đầu của cô như sắp vỡ tung ra vậy.
Khương Lam Hân chỉ cảm thấy thân thể mình đau đớn vô cùng như đang bị tàn sát từ bên trong vậy, cô thấy trời sắp sáng bèn chạy như bay ra khỏi biệt thự của Khương Gia.
Khương Lam Hân chạy như điên, bây giờ vẫn còn sớm, người qua đường vẫn còn ít.
Sáng sớm sương mù dày đặc, cơn lạnh ập tới, khiến cho cơ thể của Khương Lam Hân càng trở nên lạnh hơn.
Nước mắt khiến cho đôi mắt của cô trở nên mơ màng, cô chìm trong thế giới đau khổ này.
Người mẹ xinh đẹp mà cô luôn tôn trọng ấy, lại là người đẩy cô vào đống lửa.
Người em gái mà cô luôn yêu thương chăm sóc, lại đem cô trở thành công cụ kiếm tiền.
Người ba mà cô luôn tôn trọng, đối xử với cô lạnh lùng.
Khương Lam Hân cảm giác bầu trời của cô sụp đổ rồi, đáy lòng tuyệt vọng, ngay cả ý nghĩ sẽ chết đi trong tâm cô cũng đã nghĩ đến rồi.
Khương Lam Hân chìm đắm trong thế giới của bản thân, cô đau lòng tuyệt vọng, tất cả mọi thứ xung quanh, một chút phản ứng cũng không có.
Nhưng vào lúc đó , cô chạy ra đường không mà không có nhận thức.
Một chiếc xe thể thao màu đỏ phi tới.
Trong phút chốc, tiếng phanh xe kít lại khiến cho không gian như đứng lại.
Khương Lam Hân hoàn hồn trở lại, đôi mắt rưng rưng co lại.
” Phanh !” , Thân thể của Khương Lam Hân bay lên, dừng lại mấy mét ở đoạn đường phía trước, sắc mặt tái nhợt không động đậy nằm trên đường, máu từ đầu cô chảy ra, hướng ra bốn phía, từ từ mà chảy ra.
Trước mắt cô mọi thứ đần trở nên mơ hồ, nhìn thấy một thân thể đang đi đến phía cô.
Cô cười một cách tuyệt vọng, như này cũng tốt, trên đời này, không còn thứ gì đáng để mà cô lưu luyến.
Khương Lam Hân từ từ nhắm mắt lại, nước mắt chậm rãi chảy xuống.
” Hàm Hàm, đợi đến lúc nó về, con từ từ dỗ dành nó, con nhỏ đấy ngu ngốc, chúng ta nói gì thì nó nghe đấy ? Từ nhỏ đã luôn nghe lời, con đường sau này còn rất dài, chúng ta không thể nào mà cứ thế nuôi nó suốt 12 năm không công, phải kiếm được gì từ nó được ?.”
Khương Lam Hân dù thế nào cũng không nghĩ tới, người mẹ mà mình luôn ngưỡng mộ, thời khắc này trong mắt thật khó coi.
” Mẹ, hai người năm đó lái xe đâm phải nó, vụ va chạm này, khiến nó mất trí nhớ, còn đem nó về, cho nó kiếm tiền cho nhà chúng ta, như này là quá tốt rồi.” Khương Tĩnh Hàm cười với vẻ mặt độc ác, nụ cười ấy thật khiến người khác ghê tởm.
Khương Lam Hân nghe được cuộc đối thoại của hai mẹ con họ, cả người đều chấn động, cô phẫn nộ, tay cầm nắm cửa run lên, cô cho rằng, cô là được nhận nuôi từ cô nhi viện về, hóa ra không phải.
Là xe của họ va vào cô, sợ phải chịu trách nhiệm, nên mới đem cô về hay sao ?
Nghe thấy cuộc đối thoại đầy ác độc đó, cả người Khương Lam Hân như đóng băng, cả người run từ từ đứng dậy.
Cô ở Khương Gia, ngoan ngoan nhiều năm, vì muốn nhận được tình yêu thương của mẹ, cô đều nghe theo ý của mẹ, chưa từng làm theo ý mình.
” Lúc mà đâm phải nó, nó đã ngất đi rồi, Mẹ vốn dĩ nghĩ rằng nó chết rồi, liền đem nó bỏ vào sau xe, định đem nõ ra khỏi thành phố, không nghĩ rằng nó vẫn còn sống.”
” Biết nó mất trí nhớ, cũng không mất đi một mạng người, bất đắc dĩ, mẹ và ba con liền nói rằng chúng ta đem nó về từ cô nhi viện, việc này con tuyệt đối không được nói trước mặt nó, đồ mà nó mặc năm đó không bình thường, sinh ra không tồi.”
Mẹ Khương ngẩng cao đầu lên, cười với vẻ mặt châm chọc, coi cô như là con gái mà nuôi lớn, cuối cùng cũng có chút hữu dụng.
Âm thanh ác độc đó cứ quang quẩn bên tai của Khương Lam Hân, khiến cho đầu của cô như sắp vỡ tung ra vậy.
Khương Lam Hân chỉ cảm thấy thân thể mình đau đớn vô cùng như đang bị tàn sát từ bên trong vậy, cô thấy trời sắp sáng bèn chạy như bay ra khỏi biệt thự của Khương Gia.
Khương Lam Hân chạy như điên, bây giờ vẫn còn sớm, người qua đường vẫn còn ít.
Sáng sớm sương mù dày đặc, cơn lạnh ập tới, khiến cho cơ thể của Khương Lam Hân càng trở nên lạnh hơn.
Nước mắt khiến cho đôi mắt của cô trở nên mơ màng, cô chìm trong thế giới đau khổ này.
Người mẹ xinh đẹp mà cô luôn tôn trọng ấy, lại là người đẩy cô vào đống lửa.
Người em gái mà cô luôn yêu thương chăm sóc, lại đem cô trở thành công cụ kiếm tiền.
Người ba mà cô luôn tôn trọng, đối xử với cô lạnh lùng.
Khương Lam Hân cảm giác bầu trời của cô sụp đổ rồi, đáy lòng tuyệt vọng, ngay cả ý nghĩ sẽ chết đi trong tâm cô cũng đã nghĩ đến rồi.
Khương Lam Hân chìm đắm trong thế giới của bản thân, cô đau lòng tuyệt vọng, tất cả mọi thứ xung quanh, một chút phản ứng cũng không có.
Nhưng vào lúc đó , cô chạy ra đường không mà không có nhận thức.
Một chiếc xe thể thao màu đỏ phi tới.
Trong phút chốc, tiếng phanh xe kít lại khiến cho không gian như đứng lại.
Khương Lam Hân hoàn hồn trở lại, đôi mắt rưng rưng co lại.
” Phanh !” , Thân thể của Khương Lam Hân bay lên, dừng lại mấy mét ở đoạn đường phía trước, sắc mặt tái nhợt không động đậy nằm trên đường, máu từ đầu cô chảy ra, hướng ra bốn phía, từ từ mà chảy ra.
Trước mắt cô mọi thứ đần trở nên mơ hồ, nhìn thấy một thân thể đang đi đến phía cô.
Cô cười một cách tuyệt vọng, như này cũng tốt, trên đời này, không còn thứ gì đáng để mà cô lưu luyến.
Khương Lam Hân từ từ nhắm mắt lại, nước mắt chậm rãi chảy xuống.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook