Một Thai Ba Bảo Cố Chấp Lão Đại Siêu Dính Người
-
3: Bốn Năm Sau
Nhất thời tất cả mọi người ồn ào, Đường Vân Vân càng kích động hơn xốc khăn voan trắng trên đầu ra, không dám tin nhìn đứa trẻ sơ sinh được bưu tá ôm trong lòng.
Cả người đứa trẻ đỏ au, gầy nhỏ nhắn, còn nhỏ hơn con mèo, đang khóc đến xé ruột xé gan.
Phượng Cẩn Niên nhìn chằm chằm đứa trẻ sơ sinh mà bưu tá đang ôm trong lòng, từ từ ngước mắt nhìn người bưu tá kia, khoảnh khắc đó, người bưu tá cảm thấy bản thân rất giống bị một con báo săn nhìn.
“Anh nói cái gì! Anh nói lại lần nữa!” Phượng Cẩn Niên nghiến răng nghiến lợi hỏi.
Người nhà họ Phượng ở một bên đều giật mình nhìn đứa trẻ sơ sinh kia.
“Có… có người bảo tôi đưa… đưa đứa trẻ đến đây, nói là con trai của Phượng Cẩn Niên, ở đây còn có tờ xét nghiệm ADN.
” Người bưu tá đều sắp bị dọa đến đái ra quần, sợ ông nội này sẽ ăn thịt mình.
Hoắc Cảnh Mặc cầm lấy tờ giấy xét nghiệm ADN kia mau chóng xem qua một lần: “Thật sự là con trai cậu!”Phượng Cẩn Niên nghe xong sải bước lớn về phía đứa trẻ sơ sinh, lạnh giọng nói: “Đứa trẻ đưa tôi! Hủy bỏ hôn lễ!”Đường Vân Vân trực tiếp tức điên lên!…Bốn năm sau, sân bay thủ đô.
Một tay Đường Cửu Cửu đẩy vali to lớn, một tay khác cầm lấy hai cái dây ngăn đi lạc, đằng sau mông có hai cái đuôi nhỏ xinh xắn đi theo.
Ba mẹ con lập tức trở thành một cảnh đẹp ở sân bay, không vì cái khác, mà bởi vì nhan sắc của ba mẹ con này quá cao, người phụ nữ vừa ngầu vừa đẹp, hai cô nhóc đáng yêu dễ thương đằng sau, bởi vì phải theo kịp mẹ, hai cô nhóc di chuyển chân nhỏ của mình rất nhanh, còn phải tự đẩy vali của bản thân.
“Trân Trân, Liên Liên, hai người các con không thể nhanh chút sao?”Đường Cửu Cửu quay đầu lại liếc nhìn hai đứa nhóc đáng yêu, xe cô gọi sắp đến rồi!“Ma ma, đừng gọi con là Trân Trân, khó nghe muốn chết, con tên Đường Tiểu Đường!” Cô nhóc đáng yêu bên phải không nhận, ma ma lấy tên thật khó nghe mà.
“Ma ma, không được gọi con là Liên Liên, con tên Đường Tiểu Trạch!” Cô nhóc dễ thương bên trái kháng nghị.
“Cái gì cái gì cái gì! Trân Trân, Liên Liên dễ nghe bao nhiêu, tên cũng là do hai đứa chọn lúc trước! Không thể nuốt lời!” Đường Cửu Cửu không bỏ cuộc nói, lúc đó cô lấy ra ba tấm là Trân Trân, Ái Ái, Liên Liên để hai cô nhóc rút thăm chọn, bản thân lấy được thì tự nhận!Đôi mắt của hai đứa trẻ đáng yêu tròn xoe đứng đắn, đồng thanh hét lên: “Đừng nghĩ rằng bọn con không biết, đó là tên của vợ Trư Bát Giới!”“Mẹ là fan của Tây Du Ký, đừng kéo hai người bọn con chịu tội thay!”Đường Cửu Cửu: “…”Con cái lớn lên chính là không dễ lừa, ngay cả Trư Bát Giới cũng biết.
“Ma ma, con muốn đi tè!”“Con cũng muốn~”Hai cô nhóc đáng yêu xông đến ôm lấy đùi lớn của ma ma, Đường Cửu Cửu bảo hai đứa trẻ yên lặng, sau đó nhanh chóng tìm nhà vệ sinh, nhìn thấy có một cái ở không xa, cô nói: “Theo mẹ.
”Vì thế, Đường Cửu Cửu đưa một nhóm cô nhóc đáng yêu chạy nhanh đến nhà vệ sinh.
Hai cô nhóc dễ thương cảm thấy tay mình đều đau, vali quá khó cầm.
Hai đứa nhỏ chỉ có thể giải quyết vấn đề trên nhà vệ sinh, bởi vì là hai đứa trẻ, một mình cô không thể chăm sóc được, cho nên từ khi hai đứa còn nhỏ, Đường Cửu Cửu đã cố ý bồi dưỡng thói quen độc lập cho hai đứa trẻ, cho nên sinh hoạt cơ bản bây giờ hai đứa trẻ đều có thể tự làm.
Đường Cửu Cửu đang nói chuyện với tài xế muốn ra muộn một chút, bởi vì hai đứa nhỏ nói muốn đi nặng, lúc cô đang gửi tin nhắn, đột nhiên có một lực mạnh mẽ đạp lên người cô, suýt chút nữa xô điện thoại của cô rơi xuống.
Cúi đầu nhìn thấy là một cậu bé bốn đến năm tuổi, cậu bé cũng bởi vì đụng vào mình mà suýt chút nữa ngã, Đường Cửu Cửu nhanh chóng đưa tay ra giúp đối phương: “Bạn nhỏ, cẩn thận chút, đừng chạy lung tung.
”.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook