Một Thai Ba Bảo Bối Mẹ Tôi Là Cường Nữ
Chương 247: Dung Tư Thành Anh Có Ấu Trĩ Không



Người đàn ông mặt kinh ngạc: "Em, em thật sự đồng ý rồi?" Người phụ nữ trả lời: "Ừm, tôi cái gì cũng không cần nhưng con thì nhất định phải thuộc về tôi."
Nói xong nhìn về phía, Mộ Yến Lệ và Dung Tư Thành: "Cảm ơn hai người vừa nãy trọng nghĩa ra tay"
Mộ Yến Lệ cười nói: "Không cần cảm ơn, nghĩ thông rồi là được, lại không phải là thứ tốt đẹp gì, mất đi cũng không có gì đáng tiếc, cô nói đúng, người cha như vậy không có còn tốt hơn!"
Người phụ nữ đáp: "Ừm.

Nói xong nhìn về phía tiểu tam: "Đúng rồi, quên không nói với cô, anh ta còn có một người mẹ bại liệt nằm ở giường, đại tiện tiểu tiện cũng không kiểm soát được, hy vọng các người sau khi cưới còn có thể ngọt ngào như bây giờ!"
Kiều Bích Thần hừ một tiếng: "Cô không cần nghĩ cách gây chia rẽ xích mích, Vương Khôn có tiền, thuê bảo mẫu là được rồi, chỉ có điều sức lao động miễn phí này phí công vô ích rồi.


Trương Thanh Nhã cũng không tính toán với cô ta, mà là nhìn về người đàn ông, giọng nói bình tĩnh: "Ngày mai chúng ta đi làm thủ tục ly hôn!" Người đàn ông lại không hề lên tiếng, trong đôi mắt lại mang theo chút mờ mịt.

Mộ Yến Lệ liếc nhìn người đàn ông, lại thu hồi ảnh mắt, nhìn về phía người phụ nữ lên tiếng nói: "Vậy tôi có luật sư, miễn phí giúp cô đưa đơn ly dị lên tòa án, anh ta ngoại tình trước là sai lầm rồi, quyền lợi của bản thân nên tranh đấu thì vẫn phải tranh đấu, đây không phải thời điểm cầu xin hộ, anh ta lúc ngoại tình, thì đã quên mẹ con hai người lên đến chín tầng mây rồi, nếu như cần người làm chứng cũng có thể liên hệ tôi, tôi giúp cô làm chứng"
Cô nói xong, vừa định viết số điện thoại cho người phụ nữ.

Dung Tư Thành ở bên khác lại trực tiếp nói ra số điện thoại của Tô Kiệm, cuối cùng còn tặng thêm một câu: "Khi cần giúp đỡ, tìm anh ta là được rồi!"
Người phụ nữ cảm kích nhìn hai người: "Cảm ơn, cảm on!"
Mộ Yến Lệ đáp lại một tiếng, theo Dung Tư Thành đi ra.

"Anh tại sao không để cho tôi đưa số điện thoại của mình ra?"
Dung Tư Thành liếc mắt nhìn cô, không giải thích nhiều, chỉ lạnh nhạt nói: "Thêm một chuyện không bằng bớt đi một chuyện, để Tô Kiệm giúp đỡ cũng như vậy!" "Hư, không nói tôi cũng biết, anh sợ hai người kia giống như là kẻ điện tìm tôi trả thù đúng không?" Gương mặt nhỏ kiêu ngạo của người phụ nữ, giống như là một loại khích lệ ở bên trong vậy.

Dung Tư Thành cực kỳ yêu thích dáng vẻ này của cô, khẽ cười thành tiếng: "Thông minh."
Mộ Yến Lệ được khen có chút ngại ngùng: "Thực ra cũng không sao, tôi cũng không phải là dễ dàng bị người khác bắt nạt!"
Dung Tư Thành nói: "Có một số người không biết trời cao đất dày, mặc dù là đối phó đều là lãng phí thời gian, dùng thời gian này để ở cùng với tôi không tốt sao?"
Mộ Yến Lệ cạn lời, người đàn ông này nói chuyện, cuối cùng luôn có thể tha cho chính mình.

Đối với da mặt dày của anh, cô quả thực cũng bái phục.


"Anh nói xem người đàn ông có thể ly hôn hay không?" "Sẽ không đầu chứ." "Tôi cũng cảm cảm thấy như vậy, đại khái người phụ nữ kia quả giữ gìn hôn nhân rồi, cho anh ta cảm giác an toàn vừa đủ, vì thế khiến người đàn ông có cảm giác ưu thể, cảm thấy người phụ nữ không thể rời bỏ anh ta.

Thế nhưng mà người phụ nữ bỗng nhiên đề nghị ly hôn, anh ta ngỡ ngàng, nếu như anh ta ly hôn nhất định sẽ hối hận biết vậy lúc đầu không làm!" "Em gọi điện cho người ta, không phải là muốn cho anh ta một bài học sao? Còn miễn phí ra tòa ly dị.

Mộ Yến Lệ cười hạ hạ nói: "Không mất đi thì sẽ không biết quý trọng!".

Truyện Teen Hay
Dung Tư Thành nằm tay cô thật chặt, đúng vậy! Không mất đi thì sẽ không biết quý trọng.

Anh nhất định phải nằm thật chắc cô, không thể lại để mất cô.

"Đi, đi mua gia vị đi!" Nói xong, anh kéo Mộ Yến Lệ đi thắng đến giả ở đăng trước.

Mộ Yến Lệ nhìn các loại kẹo ăn vặt ở trên giá, nghi ngờ hỏi: "Ở đây có đồ gia vị sao?"
Dung Tư Thành mặt tối sầm lại, anh tìm sai chỗ rồi.

Thông thường mà nói đồ gia vị cách chỗ rau chắc sẽ không quá xa, ai biết siêu thị này với chỗ anh không giống nhau! "Chúng ta đi về phía trước nhìn xem..."

Mộ Yến Lệ lại nhìn những túi kẹo đầy màu sắc rất là vui mừng: "Chúng ta mua kẹo ở đây đi, anh thích anh loại gì? Tôi mua cho anh, như vậy được không?"
Cô lại đưa tay ra hướng về túi kẹo hình một con thỏ cầm đến, còn chưa đụng tới, mắt lại nheo lại "Cái này thật đáng yêu!"
Ai là biết giây sau một bàn tay liền rơi ở trên con thỏ.

Mộ Yến Lệ ngỡ ngàng ngẩng đầu nhìn tới, chờ khi nhìn thấy người trước mắt vẫn là không nhịn được kinh ngạc hỏi: "Tề Vấn Tiêu?"
Tề Vấn Tiêu ôn hòa, cầm hộp kẹo con nhỏ trong tay đưa tới "Cho cô!"
Mộ Yến Lệ nói: "Anh nhìn thấy trước, anh lấy đi!"
Tề Vấn Tiêu: "Tôi chỉ quen thuộc cô mua cho tôi loại đó, tôi chỉ là tìm loại kẹo đó, không ngờ gặp phải cô!" Mộ Yến Lệ cười nói: "Cái đó tôi giúp anh mua, chỗ đó không dễ tìm." Tề Vấn Tiêu trả lời: "Được, vậy cái này tôi mua tặng cô!"
Mộ Yến Lệ hờn dỗi trừng anh ấy: "Không cần đầu, chút tiền này anh vẫn còn muốn tính rõ ràng như thế với tôi sao?"
Lời của cô vừa nói ra, bỗng nhiên có một giọng nam che vào: "Em tính toán với tôi lại rõ ràng, còn với người đàn ông khác lại không cần rõ ràng?"
Nghe vậy, Mộ Yến Lệ quay đầu nhìn.

"Dung Tư Thành, anh có ấu trí không vậy?"
Dung Tư Thành kiêu ngạo hừ lên một tiếng: "Không ấu trĩ, anh em ruột thịt tính toán, tính tiền cái này, nếu không đừng nghĩ để bạn gái tôi cho cậu kẹo!".


Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương