Chương 1644

 

Cô ngây người ra.

 

Trên màn hình còn sáng là hình ảnh sáu đứa trẻ.

 

Đế Anh Thy vội vàng đi tới nhặt điện thoại di động, cô còn chưa đứng dậy.

 

“Cô là Đế Anh Thy phải không?”

 

Tay nhặt điện thoại di động của Đế Anh Thy cứng lại, người trước mặt cô đi một đôi giày rất bình thường thế nhưng dây giày thừa đã bị cắt đi rồi. Dường như anh ta làm như vậy là để tránh dây giày quá dài vướng víu thì phải.

 

“Cô muốn tự mình đi theo tôi hay là muốn bị tôi giết chết đây?”

 

Đế Anh Thy vội vàng đưa hai tay lên ôm đầu rồi từ từ đứng dậy, cô sợ hãi mang theo cả tiếng khóc nức nở: “Anh đừng giết tôi, tôi đi với anh, chỉ cần anh không làm tôi bị thương, đừng..”

 

Vừa mới nói chữ ‘đừng’ xong, Đế Anh Thy giơ tay ra, đồng thời lưỡi dao sắc bén ở giữa ngón tay cô bắn ra vừa nhanh lại còn rất chuẩn nữa.

 

Lưỡi dao đâm thẳng vào ngực người đàn ông.

 

“A” Người đàn ông muối lui về sau để tránh khỏi nhưng đã không kịp nữa rồi, lưỡi dao sắc bén vẫn chưa đâm hết vào.

 

Đế Anh Thy nhấc chân lên, cô dùng sức đá vào vết thương của người đàn ông.

 

Người đàn ông đau đến nỗi ngã lăn ra đất.

 

Đế Anh Thy chạy vào trong bệnh viện.

 

Người đàn ông che lấy vết thương trên ngực đang chảy máu của mình, anh ta muốn đuổi theo. Là anh ta đã tìm được Đế Anh Thy, chỉ cần anh ta không chết thì anh ta nhất định sẽ đưa cô chủ nhỏ nhà họ Đế về.

 

Thế nhưng khi anh ta vừa mới di chuyển hai bước thì anh ta có cảm giác dường như trái tim của mình bị hàng nghìn hàng vạn con côn trùng cắn phải vậy, đột nhiên anh ta phun ra một ngụm máu rồi ngã lăn ra đất, chết rồi.

 

Đế Anh Thy chạy vào trong bệnh viện.

 

Trong bệnh viện vốn có rất nhiều người nhưng bây giờ họ đã chạy đi gần hết rồi.

 

Hoặc là bọn họ trốn đi nơi khác hoặc là bọn họ trốn trong căn phòng nào đó ở bệnh viện.

 

Đế Anh Thy chạy đi cũng không bị ai đụng vào, cô cũng muốn tìm tạm một chỗ nào đó để trốn trước đã.

 

Chỉ là khi Đế Anh Thy chạy tới hành lang, đầu bên kia có mấy người đàn ông ăn mặc bình thường đang đi tìm người. Khi bọn họ nhìn thấy Đế Anh Thy thì đôi mắt sáng rực lên.

 

Đế Anh Thy xoay người muốn chạy nhưng mà sau lưng cũng bị người ta chặn lại.

 

Trên người Đế Anh Thy không có súng, chỉ dựa vào lưỡi dao sắc bén trong tay muốn đối phó với bọn chúng căn bản không được.

 

Đế Anh Thy sợ hãi nép sát vào bức tường, cô nói: “Các người… các người muốn làm gì? Tôi không quen biết các người. Thả tôi ra tôi không biết cái gì cả, tôi vô “Người nhà họ Đế mà cũng biết nói vô tội à? Nhưng mà nghe người nhà họ Đế cầu xin cũng sướng phết.’ Một người đàn ông trong số đó tiến lên muốn bắt Đế Anh Thy.

 

Đế Anh Thy nhanh chóng lấy tay chặn lại, nhắm lưỡi dao sắc bén ở giữa ngón tay vào người tới gần, cô nói: “Mấy người đừng tới đây các người không có súng tôi không sợ các người đâu, đừng quên tôi là người nhà họ Đế. Đối phó với đám người không có súng như mấy người vẫn dư sức lắm…

 

Đế Anh Thy còn chưa nói xong thì cô chỉ thấy người đàn ông đứng đầu móc súng ra chĩa thẳng vào người cô rồi nói: “Bây giờ cô ngoan ngoãn đi theo chúng tôi được rồi chứ? Cô yên tâm đi, nếu là người của nhà họ Đế thì chúng tôi chắc chắn sẽ không làm cô bị thương đâu, ít nhất là trước khi chúng tôi đạt được mục đích thì không…

 

Lưỡi dao sắc bén giống như con rắn, nó găm thẳng vào tay người đàn ông, anh ta đau đớn sau đó súng lục bị Đế Anh Thy cướp mất.

 

Đế Anh Thy cầm súng, săn mồi trong khoảng cách gần, đoàng một tiếng, người đàn ông ngã vật ra đất.

 

Đế Anh Thy lại nhắm chính xác vào người đàn ông ở phía sau, lại đoàng đoàng hai phát.

 

Chỉ có ba phát đạn thôi ư?

 

Đế Anh Thy dùng sức ném súng đi, súng đập thẳng vào mặt một người đàn ông trong đó.

 

Rồi Đế Anh Thy xoay người chạy đi.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương