Một Tay Che Trời
-
Chương 12: Có yêu mới tỏ nhẫn cay thế nào
Khi Lý Tịch ra cửa đã thấy Thanh Bác đứng bên ngoài: “Thanh Bác.” Y gọi thằng nhỏ lại rồi lấy miếng ngọc trong ngực ra: “Lần trước ngươi có nhắc thích ngọc thạch mà? Mấy hôm trước trong tiệm ta thấy miếng ngọc cổ này, nghe nói có tính linh nên ta mua nó. Ngươi xem có thích không?”
Thanh Bác tỉnh bơ nhận miếng ngọc, ngọc dạ ra màu trong ngần dưới ngọn đèn khiến thằng nhóc vuốt ve cười hì hì: “Lý đại nhân đúng là có mắt nhìn đồ nghen.” Hắn lại khẽ bảo: “Cũng may Lý đại nhân đã về. Trong khoảng thời gian này, tính tình Hoàng thượng lầm lì lắm, đến khi nghe Lý đại nhân về người mới tươi cười được. Thật sự làm khó cho hạ nhân chúng ta mà.”
Lý Tịch bật tiếng ngạc nhiên: “Thật không? Đã xảy ra chuyện gì?”
“Cũng không có gì, mọi chuyện như thường thôi. Nhưng hai ngày nay ta gọi Hoàng thượng dậy vất vả lắm, mỗi ngày người đều thức cho đến khuya. Ta thật lo lắng, chẳng biết long thể người không tiêu hay sao ấy?” Nhìn vẻ mặt đau khổ của Thanh Bác rất tức cười, Lý Tịch bật cười vỗ vai nó bật cười: “Ăn lộc vua thì trung với vua, Thanh Bác, ngươi vất vả rồi.”
“Làm gì có. Đám hạ nhân chúng ta sao so được với Lý đại nhân vất vả phi mã bao nhiêu ngày.” Thanh Bác cười rần, đoạn nó cất miếng ngọc vào áo. “Đa tạ ý tốt của Lý đại nhân.”
Lý Tịch cười khẽ: “Phải rồi, trước khi đi, ta cho rước người nhà ngươi đến đây. Người đã tới rồi chưa?”
“Dạ đã tới rồi, mẹ già cứ không ngừng bảo ta phải cảm tạ lòng ưu ái của Lý đại nhân đó.” Thanh Bác chắp tay.
“Một khi đã vậy, ta cũng yên tâm. Vậy ta cáo từ đây.”
Lý Tịch từ tốn bước vào màn đêm mà hơi đau lòng xót dạ: giá miếng ngọc kia đâu có rẻ đâu.
Hây, thôi quên đi. Làm quan trong triều, mặc kệ tự nguyện hay không thì cũng phải biết chuyện.
-0-
Lý Tịch mới về kinh được mấy ngày, bỗng chốc Ngôn Ấp ngã bệnh.
Hôm đó, Ngôn Ấp không lâm triều đúng giờ, sau đó Thanh Bác mới báo tin cho chúng đại thần là Hoàng đế bị phong hàn.
Tiếp sau, mấy đại thần theo Thanh Bác vào điện Kỳ Nguyên, là tẩm cung của Hoàng đế. Lý Tịch đã đứng ở trong điện trước.
Lý Tịch cùng với những người kia bước vào nội điện, lần đầu tiên y thấy Ngôn Ấp nằm đấy.
Sắc mặt Ngôn Ấp không tốt lắm nhưng còn chút tinh thần, có điều khi hắn nói chuyện lại hơi yếu. Hắn ra vài lệnh ngắn gọn, giao mọi chuyện cho tả hữu thừa tướng và trưởng quan các bộ rồi bảo: “Các ngươi không cần lo cho ta, chỉ là phong hàn, không gì đâu. Có điều Thái y khăng khăng bắt ta nghỉ ngơi. Trong thời gian này, vất vả các ngươi rồi.”
Lý Tịch nhìn Ngôn Ấp mà nỗi lo lắng trong lòng không tan được. Ngôn Ấp là con người thế nào chứ, sao lại chịu nằm trên giường như vậy?
Lúc ra khỏi điện Kỳ Nguyên, Lý Tịch trực tiếp đi tìm Thái y. Quả nhiên, Thái y không hề nói bâng quơ: “Trước giờ Hoàng thượng làm việc rất vất vả, thời gian qua lại còn cố quá sức nên đâm lâu ngày mà sinh bệnh. Tuy căn bản sức Hoàng đế rất thịnh, nhưng người làm bằng sắt cũng cần nghỉ ngơi. Hơn nữa bệnh phong hàn ập đến rất nhanh. Ta khuyên Hoàng thượng tịnh dưỡng cho tốt là mong qua cơn bệnh nhẹ này, sức khỏe người sẽ bình phục hoàn toàn. Kẻo tránh sau này đột trở bệnh nữa sẽ nghiêm trọng hơn bây giờ.”
Lý Tịch nhướn mi: Nghiêm trọng hơn?
Phải rồi. Lúc tuổi trẻ Hoàng thượng đã rong ruổi ngoài sa trường, huyết khí vương nặng mà thời gian tịnh dưỡng không nhiều. Những chuyện này cũng tổn hại cho sức khỏe chứ không riêng gì việc ăn uống. Mọi chuyện cẩn thận vẫn hơn.
Vị Thái y cao tuổi còn có mấy lời dự đoán nữa, nhưng rốt cuộc không nói thêm mà chỉ thở dài.
Lý Tịch cáo biệt Thái y trong lặng thinh.
Y ra khỏi cửa, đưa mắt sang thấy bóng râm xanh mát đằng kia mà thấy hết sức khó chịu.
Thật không ngờ Ngôn Ấp như vậy lại không khỏe.
-0-
Một hôm sau ngọ, Lý Tịch và các đại thần cùng nhau nhập điện Kỳ Nguyên, trình bẩm sự vụ với Hoàng đế. Lúc lui ra, Ngôn Ấp gọi y ở lại.
Vì để cho Hoàng đế tịnh dưỡng nên trong điện đốt dược hương, thấp thoáng có mùi là lạ. Lý Tịch đứng chắp tay ở dưới, Ngôn Ấp lên tiếng gọi: “Lý Tịch, khanh lên đây ngồi đi.”
Lý Tịch ngẩng đầu, trông sắc mặt Ngôn Ấp hơi mệt mỏi thì tiến lên ngồi.
“Cái lão thái y kia nói gì với khanh vậy? Mấy ngày qua, ta trông khanh rất lo lắng.”
“Cũng không có gì, Thái y chỉ nói Hoàng thượng phải cẩn thận nghỉ ngơi mới được.”
“Nếu thật vậy, sao nhìn khanh cứ như ta sắp thành tiên chẳng bằng?”
“Hoàng thượng!” Lý Tịch cúi đầu kêu lên, rất bất mãn với kiểu đùa của Ngôn Ấp.
“Được rồi, ta giỡn với khanh thôi. Khanh đó, bộ dáng thoải mái như trước vẫn hay hơn. Bệnh của ta chỉ sơ sơ, qua một thời gian sẽ mạnh như hổ thôi.” Ngôn Ấp an ủi y.
“Long thể của Hoàng thượng có can hệ đến thiên hạ…”
“Thôi đừng, đừng có lấy thiên hạ ra mà giáo huấn, thật làm ta đau đầu lắm.” Ngôn Ấp chau mày lắc đầu như đứa con nít giận dỗi.
Lý Tịch cảm khái, Người như thế này… rồi nghiêm túc nói: “Nếu Hoàng thượng cũng biết thì thần sẽ không nhiều lời.”
“Tốt lắm, tốt lắm. Lý Tịch, thức thời mới là người thông minh.” Ngôn Ấp mỉm cười: “Mà không biết có phải thái y cho ta ăn cái gì mà gần đây thấy thân thể khô nóng. Đáng ra ta đâu có bệnh gì. Nếu không làm lão già kia đổi ý được ta mới là không nghỉ ngơi được. Giờ hình như ta ngủ đến sinh bệnh rồi đây.”
Lý Tịch thất kinh trong lòng nhìn sắc mặt Ngôn Ấp. Ngoại trừ khuôn mặt hắn hơi ửng hồng thì cũng không thấy có gì khác thường.
Ngôn Ấp nắm tay Lý Tịch đặt lên trán mình: “Khanh xem đi.”
Lòng bàn tay Lý Tịch hơi ấm, do dự một hồi, y dùng tay còn lại đặt trên trán mình, sau lại ướm lên trán Ngôn Ấp mà nhăn nhó: “Hình như hơi sốt nhẹ.”
“Hây, ta đã nói mà, người đang yên đang lành, nằm mãi cũng sinh bệnh.” Ngôn Ấp thở dài thườn thượt. “Nằm ba ngày nay xương cốt ta rã ra cả.”
“Hoàng thượng! Có bệnh tất nhiên phải nằm nghỉ.” Lý Tịch nghiêm nghị bảo.
“Có mà nằm ra bệnh ấy.” Ngôn Ấp cố chấp nói.
Lý Tịch trừng mắt với con người nằm trên tháp nhuyễn kia, người kia vẫn thản nhiên ra đó. Lý Tịch thở dài: “Hoàng thượng, người không cần làm loạn.” Y nói rồi mới giật mình. Thật sự là bất kính mà!
Thái độ Ngôn Ấp chẳng có vẻ gì là để ý: “Khanh nằm thử mà xem. Khoảng thời gian này, ta nằm tới mức không ngủ được gì.” Hắn suy nghĩ một hồi: “Lý Tịch, khanh mang những thư án họ trình lên đây đọc ta nghe xem.”
Lý Tịch suy ngẫm, đoạn vâng lời mang cuốn thư án trên bàn đọc qua tuần tự.
Đọc được cuốn thứ ba thì Ngôn Ấp đã ngủ.
Ngọn đèn dạ bóng dập dờ lên khuôn mặt hắn. Giờ phút này, trông Ngôn Ấp hết sức mỏi mệt. Lý Tịch khẽ khàng ra ngoài bảo Thanh Bác: “Lấy tấm chăn đến đây, Hoàng thượng mệt rồi.”
Thanh Bác bẩm sẽ cho người mang đến, rồi khẽ nói với Lý Tịch qua khe cửa: “Hoàng thượng không nghe khuyên bảo gì hết, đã bệnh mà còn thức đêm duyệt thư văn, khó trách sao mệt nhọc thế. Lý đại nhân có rảnh hãy khuyên Hoàng thượng đi. Người có già bao nhiêu cũng hết cách rồi. Thái y nói người cần nghỉ ngơi vài ngày, giờ không thấy khỏe mà còn yếu thêm.”
Lý Tịch suy ngẫm: “Ta biết rồi. Đợi Hoàng thượng dậy ta sẽ khuyên người.” Lúc hai người nói chuyện thì ti lại đã mang chăn đến. Thanh Bác muốn đem chăn vào nhưng Lý Tịch đã nhanh tay với lấy: “Để ta, ngươi đứng ngoài đi. Nhiều người chộn rộn sẽ đánh thức người dậy.”
“Cũng được, phiền Lý đại nhân vậy.”
Lúc y đắp chăn lên người Ngôn Ấp thì hắn sực tỉnh, cảnh giác mở mắt ra. Đến khi thấy Lý Tịch khẩu khí mới an tâm: “Là khanh.”
“Hoàng thượng, cẩn thận kẻo lạnh.” Lý Tịch vừa tém chăn vào cho hắn vừa nói: “Nghe nói hai ngày nay, Hoàng thượng vẫn còn thức đêm?”
“Lại là tên Thanh Bác kia lắm miệng sao?”
“Nếu Hoàng thượng thật sợ nằm đến rã xương thì sẽ không bạc đãi thân thể mình như vậy. Bệnh còn chưa khỏi thì người còn phải nằm nữa.” Thanh âm Lý Tịch có hơi hướm giận.
Ngôn Ấp trầm mặc một hồi: “Lý Tịch, khanh vượt quy tắc rồi.”
“Thuốc đắng mới dã tật, sự thật thường mất lòng. Hoàng thượng ngại nghe cũng là lẽ tự nhiên. Chẳng qua Lý Tịch nói sự thật thôi.” Thanh sắc Lý Tịch không chút lay chuyển.
Ngôn Ấp im lặng, hồi sau miễn cưỡng bảo: “Được rồi, được rồi, ta biết mà. Ta cẩn thận hơn là được chứ gì?”
Lý Tịch thấy góc chăn bung ra, bất giác lại tém gọn vào: “Hy vọng Hoàng thượng nhớ kỹ lời mình nói.” Y không đợi Ngôn Ấp trừng mắt trợn trắng lần nữa đã lui xuống: “Nếu không có việc gì, Lý Tịch xin cáo lui.”
Ngôn Ấp nằm trên tháp nhuyễn mơ màng nhớ đến khuôn mặt nghiêm túc của Lý Tịch, chẳng hiểu lẽ gì hắn thấy vô vàn ấm áp. Hắn âm thầm mắng bản thân: Đúng là hèn mạt mà.
-0-
Nhưng bệnh tình Ngôn Ấp không khỏi nhanh như mọi người nghĩ, trái lại còn nặng thêm. Có lần hắn phát sốt đến hai ngày, cả người đều mê man.
Trong triều xôn xao nghị luận, sắc mặt ai cũng ưu tư lo lắng.
Triều đại của tân vương thiết lập mới ba năm ngắn ngủi. Tuy trật tự đã ổn định nhưng ai cũng hiểu, đổ vỡ cũng rất đơn giản. Mấu chốt ở đây là lỡ Ngôn Ấp có mệnh hệ nào thì cú đả kích sẽ trầm trọng ra sao thôi.
-0-
Ngoài trời lại đổ mưa.
Lý Tịch nhìn làn mưa bụi phất rơi ngoài song cửa mà chau mày, y nghĩ đến tin hôm nay nhận được.
Mười ngày trước khi bệnh tình Ngôn Ấp trở nặng, hắn triệu y và tả hữu thừa tướng cùng vào trước long tháp. Sau khi giao toàn bộ chính sự cho ba người họ quyết định thì Ngôn Ấp lại hôn mê.
Tả hữu thừa tướng và y không phải lúc nào cũng đồng chính kiến. Nhiều khi họ tranh luận đến nửa ngày mà chẳng xong. Đợi khi thảo luận quyết định được một chuyện thì chuyện khác đã lũ lượt kéo đến.
Bình thường, Lý Tịch không mấy có cơ hội cộng sự với hai vị lão nhân đó. Y chỉ biết tả hữu thừa tướng đều là bậc đại thần đức cao vọng trọng. Tả Thừa Tướng là tam triều nguyên lão tên Lương Khắc Mẫn, hữu thừa tướng là gia tộc có thanh danh trong nhà Trần, tên Chử Thiên Thu. Lúc đầu, Ngôn Ấp vì an định lòng dân nên dù trừ khử bè đảng cũ vẫn ủy nhiệm trọng chức cho hai lão, thỉnh hai người họ chủ trì triều chính.
Đến tận giờ, Lý Tịch mới chiêm nghiệm những con người “đức cao vọng trọng” có quan niệm và ý tưởng hết sức khô cứng, không nới cho người ta chút nào. Quan điểm họ lúc nào cũng xét đến lợi ích, lấy việc “thận trọng” làm hàng đầu. Tuy nói thận trọng là chuyện tốt, nhưng cứ bảo thủ mãi sẽ khó làm được chuyện lớn. Vốn tính tình Ngôn Ấp là một lời không đổi, đôi khi hai lão nhân không dám khăng khăng giữ ý kiến mình. Hiện giờ đổi thành Lý Tịch thì hai người cậy già lên mặt, rất khó mà nói chuyện.
Lý Tịch chỉ sợ nguyên nhân nữa là tả hữu thừa tướng muốn ra oai phủ đầu y.
Lý Tịch là tân quan mà được thăng tiến rất nhanh, không được lòng người cũng là lẽ thường. Y cũng đoán trước rồi. Đôi khi cũng đau đầu lắm, nhưng đành phủi mũi cho qua chuyện thôi.
Đây cũng không phải chuyện đau đầu nhất.
Mỗi lần đi thăm Hoàng đế mà nhìn sắc mặt vàng vọt của người kia, lần đầu tiên Lý Tịch nhận ra mình rất xem trọng Ngôn Ấp.
Thật sự không mong người ấy nằm như thế.
Một mặt bất đồng ý kiến với những người tiêu cực trong triều, một mặt Lý Tịch tin tưởng bệnh Hoàng đế sẽ mau khỏi. Có điều không thể phủ nhận, y thật lo lắng cho Ngôn Ấp.
Lần đầu y thấm thía, dù kiên cường như Ngôn Ấp cũng sẽ bị cơn bệnh quật đổ. Đây là điều y chưa từng nghĩ đến.
Tới giờ y mới nhận thức, thái độ Ngôn Ấp chưa từng tỏ ra yếu mềm. Hiện giờ dù vô tình có chịu thống khổ, hắn cũng chỉ xem qua loa. Nhưng thời khắc này, Lý Tịch lại thấy lo lắng.
Hết sức lo lắng.
Lại thêm hôm nay Nam Định vương trình công văn lên triều, tâu rằng hắn muốn đến thăm bệnh tình của Hoàng đế.
Lý Tịch thở dài.
Nam Định vương tên là Ngôn Tông, là tam ca của Ngôn Ấp. Năm đó, Ngôn Tông và Ngôn Ấp là ngang hàng trong thiên hạ, cùng nắm quyền trọng binh trấn thủ ở biên cương. Vào năm thứ ba Gia Vĩnh, khi Ngôn Ấp khởi binh đã bí mật gặp Ngôn Tông một lần. Về sau, quân tình của Ngôn Khiêm báo nguy, từng ba lần đưa thư khẩn yêu cầu Ngôn Tông xuất binh cứu viện. Nhưng Ngôn Tông không hề phái một ai đi. Sau này, khi Ngôn Ấp giành được giang sơn thì Ngôn Tông được phong là Nam Định vương, ban cho gấp đôi đất phong. Trải qua hai triều đại, trước sau Ngôn Tông vẫn là chư hầu không ai dám khinh thường.
Lúc này hắn đến làm gì?
Lý Tịch lại thở dài. Mặc kệ thế nào, công văn của Ngôn Tông chẳng qua nói cho triều đình nghe có lệ thôi. Hắn muốn đến, họ căn bản không có đường từ chối.
Sáng sớm mai, công văn đã dâng lên Hoàng thượng, nghe nói Hoàng thượng đang bệnh mơ màng, không đắn đo đã bảo “Cho phép.” Thật không giống quyết định thường ngày của Ngôn Ấp.
Lúc này, cho phép một kẻ nắm quyền binh lớn không rõ mục đích vào triều thật sự không phải động thái khôn ngoan…
Nhưng giờ không có cách nào khác.
Khi Lý Tịch còn thở dài thì có tiếng gõ cửa bên ngoài, sau đó có tiếng nói. Y không cần quay đầu cũng biết là Chu bá.
Người Chu bá lất phất dính nước mưa, chắc là khi chạy dọc theo hàng hiên mà đến. Trên tay lão đang bưng cái chén nóng hổi, bảo là canh gà nhà bếp mới hầm cho Lý Tịch ăn cho bổ.
Lý Tịch ghét cay ghét đắng nhìn cái chén kia, cả phòng nghi ngút mùi canh gà béo ngậy.
Hốc mắt Chu bá đỏ hoe ngay: “Thiếu gia, cậu xem Hoàng thượng đi, người làm bằng sắt mà cũng bệnh do vất vả làm việc thì huống chi cái thân ốm yếu của cậu. Cậu mà có mệnh hệ nào thì bảo lão làm sao đây…” Ông lão nói cứ như Lý Tịch tức thì cỡi hạc về Tây phương chẳng bằng.
Lý Tịch ngẩng mặt mà than, nhắm mắt ực chén canh gà đó như nuốt thuốc độc chẳng bằng.
Chu bá đứng kế bên nhìn y uống hết mới dọn chén, ông bỗng hỏi: “Thiếu gia, ngày mai ta đi Định Ninh tự cầu phúc, cậu muốn cầu bùa bình an không?”
“Bùa bình an? Con có rồi mà…” Lý Tịch ngưng một chút, thấy ánh mắt Chu bá thì nói: “Ừ được, bá cứ xin một cái về đây.”
-0-
Ti lại đón chiếc ô trong tay Lý Tịch, Thanh Bác bước lên chào đón. Thanh Bác cúi người: “Khuya thế này, đại nhân còn đến sao?”
“Ta mới xử lý việc xong. Hoàng thượng thế nào rồi?”
“Vẫn như cũ. Thái y sốt ruột nháo nhào đi lại mà cũng không thấy người khỏe lại.” Sắc mặt Thanh Bác hơi u sầu.
“Vậy… để ta vào xem.”
“Mời ngài.” Thanh Bác đẩy cửa ra cho Lý Tịch.
Bên trong nồng đậm mùi thuốc.
Lý Tịch vén vạt áo đặt chân vào thì chợt nghe tiếng cửa khẽ đóng. Thanh Bác đang khép cửa: “Để Hoàng thượng dưỡng sức không bị trúng gió, Thái y căn dặn không cần quấy nhiễu người.” Thằng nhóc nói xong thì lui ra sau cửa: “Đại nhân cứ vào, ta ở ngoài chờ.”
Ngôn Ấp đang nằm trên giường, mắt nhắm nghiền như không nghe thấy gì. Lý Tịch bước lên trước. Tuy y bước trên tấm thảm rất dày, căn bản không phát ra tiếng được nhưng y vẫn đi rất khẽ.
Y lặng yên đứng cạnh Ngôn Ấp, đột nhiên thấy lòng mỏi mệt.
Như thế nào trong tích tắc, nói bệnh là bệnh thế này?
Nhìn đôi má hao gầy của Ngôn Ấp mà thấy tim se thắt.
Y khẽ thở dài.
Vừa vặn lúc Ngôn Ấp mở mắt ra. Ban đầu còn mê man, nhưng khi nhận ra Lý Tịch thì hắn mỉm cười, dù rất gượng gạo: “Khanh đến rồi à?”
Lý Tịch đáp: “Dạ, Hoàng thượng.”
“Ngày nào ta cũng trông thấy khanh cả.” Thanh âm của Ngôn Ấp thoáng mơ màng.
Cổ họng Lý Tịch tắc nghẹn: “Hoàng thượng không cần nhớ mong thần. Người yên tâm, mọi thứ đều có chúng thần lo rồi.”
Ngôn Ấp cố sức mở mắt, ngắm kỹ Lý Tịch rồi bỗng nói: “Lý Tịch, trông khanh gầy đi nhiều.”
Lý Tịch gượng gạo cười.
Ngôn Ấp lại khép mắt.
Lúc Lý Tịch lui ra, y lặng lẽ kéo Thanh Bác sang bên rồi dúi vào tay nó một món: “Ngươi đợi chút nữa hẵng mang vật này để cạnh giường Hoàng thượng.”
Thanh Bác căng mắt nhìn vật đó dưới ***g đèn: “Đây là gì? Bùa bình an à?”
May cho Lý Tịch là trong màn đêm, đối phương không thấy khuôn mặt ửng đỏ của mình, y lắp bắp bảo: “Phải, có người trong nhà ta cầu giúp cho Hoàng thượng.”
Thanh Bác hiểu ý, cất lá bùa đi mà không nhịn cười được: “Không ngờ Lý đại nhân cũng tin những thứ này. Đại nhân quả thật rất có lòng.”
Lý Tịch phất tay: “Nói chung vừa qua có nhiều chuyện bất ổn, hy vọng bùa này có tác dụng.”
“Được rồi, ta biết mà. Đợi chốc nữa ta sẽ mang vào.”
Lý Tịch cúi chào xong thì theo ti lại dẫn đường quay về dưới làn mưa.
Chung quanh nơi nơi đều ẩm ướt, trong lòng âu cũng một bề mịt mù.
Lý Tịch gặp Thanh Bác đứng ngoài điện Kỳ Nguyên, Thanh Bác cười toe toét: “Lý đại nhân đã trở về.”
“Hoàng thượng tỉnh rồi sao?”
Thanh Bác tỉnh bơ nhận miếng ngọc, ngọc dạ ra màu trong ngần dưới ngọn đèn khiến thằng nhóc vuốt ve cười hì hì: “Lý đại nhân đúng là có mắt nhìn đồ nghen.” Hắn lại khẽ bảo: “Cũng may Lý đại nhân đã về. Trong khoảng thời gian này, tính tình Hoàng thượng lầm lì lắm, đến khi nghe Lý đại nhân về người mới tươi cười được. Thật sự làm khó cho hạ nhân chúng ta mà.”
Lý Tịch bật tiếng ngạc nhiên: “Thật không? Đã xảy ra chuyện gì?”
“Cũng không có gì, mọi chuyện như thường thôi. Nhưng hai ngày nay ta gọi Hoàng thượng dậy vất vả lắm, mỗi ngày người đều thức cho đến khuya. Ta thật lo lắng, chẳng biết long thể người không tiêu hay sao ấy?” Nhìn vẻ mặt đau khổ của Thanh Bác rất tức cười, Lý Tịch bật cười vỗ vai nó bật cười: “Ăn lộc vua thì trung với vua, Thanh Bác, ngươi vất vả rồi.”
“Làm gì có. Đám hạ nhân chúng ta sao so được với Lý đại nhân vất vả phi mã bao nhiêu ngày.” Thanh Bác cười rần, đoạn nó cất miếng ngọc vào áo. “Đa tạ ý tốt của Lý đại nhân.”
Lý Tịch cười khẽ: “Phải rồi, trước khi đi, ta cho rước người nhà ngươi đến đây. Người đã tới rồi chưa?”
“Dạ đã tới rồi, mẹ già cứ không ngừng bảo ta phải cảm tạ lòng ưu ái của Lý đại nhân đó.” Thanh Bác chắp tay.
“Một khi đã vậy, ta cũng yên tâm. Vậy ta cáo từ đây.”
Lý Tịch từ tốn bước vào màn đêm mà hơi đau lòng xót dạ: giá miếng ngọc kia đâu có rẻ đâu.
Hây, thôi quên đi. Làm quan trong triều, mặc kệ tự nguyện hay không thì cũng phải biết chuyện.
-0-
Lý Tịch mới về kinh được mấy ngày, bỗng chốc Ngôn Ấp ngã bệnh.
Hôm đó, Ngôn Ấp không lâm triều đúng giờ, sau đó Thanh Bác mới báo tin cho chúng đại thần là Hoàng đế bị phong hàn.
Tiếp sau, mấy đại thần theo Thanh Bác vào điện Kỳ Nguyên, là tẩm cung của Hoàng đế. Lý Tịch đã đứng ở trong điện trước.
Lý Tịch cùng với những người kia bước vào nội điện, lần đầu tiên y thấy Ngôn Ấp nằm đấy.
Sắc mặt Ngôn Ấp không tốt lắm nhưng còn chút tinh thần, có điều khi hắn nói chuyện lại hơi yếu. Hắn ra vài lệnh ngắn gọn, giao mọi chuyện cho tả hữu thừa tướng và trưởng quan các bộ rồi bảo: “Các ngươi không cần lo cho ta, chỉ là phong hàn, không gì đâu. Có điều Thái y khăng khăng bắt ta nghỉ ngơi. Trong thời gian này, vất vả các ngươi rồi.”
Lý Tịch nhìn Ngôn Ấp mà nỗi lo lắng trong lòng không tan được. Ngôn Ấp là con người thế nào chứ, sao lại chịu nằm trên giường như vậy?
Lúc ra khỏi điện Kỳ Nguyên, Lý Tịch trực tiếp đi tìm Thái y. Quả nhiên, Thái y không hề nói bâng quơ: “Trước giờ Hoàng thượng làm việc rất vất vả, thời gian qua lại còn cố quá sức nên đâm lâu ngày mà sinh bệnh. Tuy căn bản sức Hoàng đế rất thịnh, nhưng người làm bằng sắt cũng cần nghỉ ngơi. Hơn nữa bệnh phong hàn ập đến rất nhanh. Ta khuyên Hoàng thượng tịnh dưỡng cho tốt là mong qua cơn bệnh nhẹ này, sức khỏe người sẽ bình phục hoàn toàn. Kẻo tránh sau này đột trở bệnh nữa sẽ nghiêm trọng hơn bây giờ.”
Lý Tịch nhướn mi: Nghiêm trọng hơn?
Phải rồi. Lúc tuổi trẻ Hoàng thượng đã rong ruổi ngoài sa trường, huyết khí vương nặng mà thời gian tịnh dưỡng không nhiều. Những chuyện này cũng tổn hại cho sức khỏe chứ không riêng gì việc ăn uống. Mọi chuyện cẩn thận vẫn hơn.
Vị Thái y cao tuổi còn có mấy lời dự đoán nữa, nhưng rốt cuộc không nói thêm mà chỉ thở dài.
Lý Tịch cáo biệt Thái y trong lặng thinh.
Y ra khỏi cửa, đưa mắt sang thấy bóng râm xanh mát đằng kia mà thấy hết sức khó chịu.
Thật không ngờ Ngôn Ấp như vậy lại không khỏe.
-0-
Một hôm sau ngọ, Lý Tịch và các đại thần cùng nhau nhập điện Kỳ Nguyên, trình bẩm sự vụ với Hoàng đế. Lúc lui ra, Ngôn Ấp gọi y ở lại.
Vì để cho Hoàng đế tịnh dưỡng nên trong điện đốt dược hương, thấp thoáng có mùi là lạ. Lý Tịch đứng chắp tay ở dưới, Ngôn Ấp lên tiếng gọi: “Lý Tịch, khanh lên đây ngồi đi.”
Lý Tịch ngẩng đầu, trông sắc mặt Ngôn Ấp hơi mệt mỏi thì tiến lên ngồi.
“Cái lão thái y kia nói gì với khanh vậy? Mấy ngày qua, ta trông khanh rất lo lắng.”
“Cũng không có gì, Thái y chỉ nói Hoàng thượng phải cẩn thận nghỉ ngơi mới được.”
“Nếu thật vậy, sao nhìn khanh cứ như ta sắp thành tiên chẳng bằng?”
“Hoàng thượng!” Lý Tịch cúi đầu kêu lên, rất bất mãn với kiểu đùa của Ngôn Ấp.
“Được rồi, ta giỡn với khanh thôi. Khanh đó, bộ dáng thoải mái như trước vẫn hay hơn. Bệnh của ta chỉ sơ sơ, qua một thời gian sẽ mạnh như hổ thôi.” Ngôn Ấp an ủi y.
“Long thể của Hoàng thượng có can hệ đến thiên hạ…”
“Thôi đừng, đừng có lấy thiên hạ ra mà giáo huấn, thật làm ta đau đầu lắm.” Ngôn Ấp chau mày lắc đầu như đứa con nít giận dỗi.
Lý Tịch cảm khái, Người như thế này… rồi nghiêm túc nói: “Nếu Hoàng thượng cũng biết thì thần sẽ không nhiều lời.”
“Tốt lắm, tốt lắm. Lý Tịch, thức thời mới là người thông minh.” Ngôn Ấp mỉm cười: “Mà không biết có phải thái y cho ta ăn cái gì mà gần đây thấy thân thể khô nóng. Đáng ra ta đâu có bệnh gì. Nếu không làm lão già kia đổi ý được ta mới là không nghỉ ngơi được. Giờ hình như ta ngủ đến sinh bệnh rồi đây.”
Lý Tịch thất kinh trong lòng nhìn sắc mặt Ngôn Ấp. Ngoại trừ khuôn mặt hắn hơi ửng hồng thì cũng không thấy có gì khác thường.
Ngôn Ấp nắm tay Lý Tịch đặt lên trán mình: “Khanh xem đi.”
Lòng bàn tay Lý Tịch hơi ấm, do dự một hồi, y dùng tay còn lại đặt trên trán mình, sau lại ướm lên trán Ngôn Ấp mà nhăn nhó: “Hình như hơi sốt nhẹ.”
“Hây, ta đã nói mà, người đang yên đang lành, nằm mãi cũng sinh bệnh.” Ngôn Ấp thở dài thườn thượt. “Nằm ba ngày nay xương cốt ta rã ra cả.”
“Hoàng thượng! Có bệnh tất nhiên phải nằm nghỉ.” Lý Tịch nghiêm nghị bảo.
“Có mà nằm ra bệnh ấy.” Ngôn Ấp cố chấp nói.
Lý Tịch trừng mắt với con người nằm trên tháp nhuyễn kia, người kia vẫn thản nhiên ra đó. Lý Tịch thở dài: “Hoàng thượng, người không cần làm loạn.” Y nói rồi mới giật mình. Thật sự là bất kính mà!
Thái độ Ngôn Ấp chẳng có vẻ gì là để ý: “Khanh nằm thử mà xem. Khoảng thời gian này, ta nằm tới mức không ngủ được gì.” Hắn suy nghĩ một hồi: “Lý Tịch, khanh mang những thư án họ trình lên đây đọc ta nghe xem.”
Lý Tịch suy ngẫm, đoạn vâng lời mang cuốn thư án trên bàn đọc qua tuần tự.
Đọc được cuốn thứ ba thì Ngôn Ấp đã ngủ.
Ngọn đèn dạ bóng dập dờ lên khuôn mặt hắn. Giờ phút này, trông Ngôn Ấp hết sức mỏi mệt. Lý Tịch khẽ khàng ra ngoài bảo Thanh Bác: “Lấy tấm chăn đến đây, Hoàng thượng mệt rồi.”
Thanh Bác bẩm sẽ cho người mang đến, rồi khẽ nói với Lý Tịch qua khe cửa: “Hoàng thượng không nghe khuyên bảo gì hết, đã bệnh mà còn thức đêm duyệt thư văn, khó trách sao mệt nhọc thế. Lý đại nhân có rảnh hãy khuyên Hoàng thượng đi. Người có già bao nhiêu cũng hết cách rồi. Thái y nói người cần nghỉ ngơi vài ngày, giờ không thấy khỏe mà còn yếu thêm.”
Lý Tịch suy ngẫm: “Ta biết rồi. Đợi Hoàng thượng dậy ta sẽ khuyên người.” Lúc hai người nói chuyện thì ti lại đã mang chăn đến. Thanh Bác muốn đem chăn vào nhưng Lý Tịch đã nhanh tay với lấy: “Để ta, ngươi đứng ngoài đi. Nhiều người chộn rộn sẽ đánh thức người dậy.”
“Cũng được, phiền Lý đại nhân vậy.”
Lúc y đắp chăn lên người Ngôn Ấp thì hắn sực tỉnh, cảnh giác mở mắt ra. Đến khi thấy Lý Tịch khẩu khí mới an tâm: “Là khanh.”
“Hoàng thượng, cẩn thận kẻo lạnh.” Lý Tịch vừa tém chăn vào cho hắn vừa nói: “Nghe nói hai ngày nay, Hoàng thượng vẫn còn thức đêm?”
“Lại là tên Thanh Bác kia lắm miệng sao?”
“Nếu Hoàng thượng thật sợ nằm đến rã xương thì sẽ không bạc đãi thân thể mình như vậy. Bệnh còn chưa khỏi thì người còn phải nằm nữa.” Thanh âm Lý Tịch có hơi hướm giận.
Ngôn Ấp trầm mặc một hồi: “Lý Tịch, khanh vượt quy tắc rồi.”
“Thuốc đắng mới dã tật, sự thật thường mất lòng. Hoàng thượng ngại nghe cũng là lẽ tự nhiên. Chẳng qua Lý Tịch nói sự thật thôi.” Thanh sắc Lý Tịch không chút lay chuyển.
Ngôn Ấp im lặng, hồi sau miễn cưỡng bảo: “Được rồi, được rồi, ta biết mà. Ta cẩn thận hơn là được chứ gì?”
Lý Tịch thấy góc chăn bung ra, bất giác lại tém gọn vào: “Hy vọng Hoàng thượng nhớ kỹ lời mình nói.” Y không đợi Ngôn Ấp trừng mắt trợn trắng lần nữa đã lui xuống: “Nếu không có việc gì, Lý Tịch xin cáo lui.”
Ngôn Ấp nằm trên tháp nhuyễn mơ màng nhớ đến khuôn mặt nghiêm túc của Lý Tịch, chẳng hiểu lẽ gì hắn thấy vô vàn ấm áp. Hắn âm thầm mắng bản thân: Đúng là hèn mạt mà.
-0-
Nhưng bệnh tình Ngôn Ấp không khỏi nhanh như mọi người nghĩ, trái lại còn nặng thêm. Có lần hắn phát sốt đến hai ngày, cả người đều mê man.
Trong triều xôn xao nghị luận, sắc mặt ai cũng ưu tư lo lắng.
Triều đại của tân vương thiết lập mới ba năm ngắn ngủi. Tuy trật tự đã ổn định nhưng ai cũng hiểu, đổ vỡ cũng rất đơn giản. Mấu chốt ở đây là lỡ Ngôn Ấp có mệnh hệ nào thì cú đả kích sẽ trầm trọng ra sao thôi.
-0-
Ngoài trời lại đổ mưa.
Lý Tịch nhìn làn mưa bụi phất rơi ngoài song cửa mà chau mày, y nghĩ đến tin hôm nay nhận được.
Mười ngày trước khi bệnh tình Ngôn Ấp trở nặng, hắn triệu y và tả hữu thừa tướng cùng vào trước long tháp. Sau khi giao toàn bộ chính sự cho ba người họ quyết định thì Ngôn Ấp lại hôn mê.
Tả hữu thừa tướng và y không phải lúc nào cũng đồng chính kiến. Nhiều khi họ tranh luận đến nửa ngày mà chẳng xong. Đợi khi thảo luận quyết định được một chuyện thì chuyện khác đã lũ lượt kéo đến.
Bình thường, Lý Tịch không mấy có cơ hội cộng sự với hai vị lão nhân đó. Y chỉ biết tả hữu thừa tướng đều là bậc đại thần đức cao vọng trọng. Tả Thừa Tướng là tam triều nguyên lão tên Lương Khắc Mẫn, hữu thừa tướng là gia tộc có thanh danh trong nhà Trần, tên Chử Thiên Thu. Lúc đầu, Ngôn Ấp vì an định lòng dân nên dù trừ khử bè đảng cũ vẫn ủy nhiệm trọng chức cho hai lão, thỉnh hai người họ chủ trì triều chính.
Đến tận giờ, Lý Tịch mới chiêm nghiệm những con người “đức cao vọng trọng” có quan niệm và ý tưởng hết sức khô cứng, không nới cho người ta chút nào. Quan điểm họ lúc nào cũng xét đến lợi ích, lấy việc “thận trọng” làm hàng đầu. Tuy nói thận trọng là chuyện tốt, nhưng cứ bảo thủ mãi sẽ khó làm được chuyện lớn. Vốn tính tình Ngôn Ấp là một lời không đổi, đôi khi hai lão nhân không dám khăng khăng giữ ý kiến mình. Hiện giờ đổi thành Lý Tịch thì hai người cậy già lên mặt, rất khó mà nói chuyện.
Lý Tịch chỉ sợ nguyên nhân nữa là tả hữu thừa tướng muốn ra oai phủ đầu y.
Lý Tịch là tân quan mà được thăng tiến rất nhanh, không được lòng người cũng là lẽ thường. Y cũng đoán trước rồi. Đôi khi cũng đau đầu lắm, nhưng đành phủi mũi cho qua chuyện thôi.
Đây cũng không phải chuyện đau đầu nhất.
Mỗi lần đi thăm Hoàng đế mà nhìn sắc mặt vàng vọt của người kia, lần đầu tiên Lý Tịch nhận ra mình rất xem trọng Ngôn Ấp.
Thật sự không mong người ấy nằm như thế.
Một mặt bất đồng ý kiến với những người tiêu cực trong triều, một mặt Lý Tịch tin tưởng bệnh Hoàng đế sẽ mau khỏi. Có điều không thể phủ nhận, y thật lo lắng cho Ngôn Ấp.
Lần đầu y thấm thía, dù kiên cường như Ngôn Ấp cũng sẽ bị cơn bệnh quật đổ. Đây là điều y chưa từng nghĩ đến.
Tới giờ y mới nhận thức, thái độ Ngôn Ấp chưa từng tỏ ra yếu mềm. Hiện giờ dù vô tình có chịu thống khổ, hắn cũng chỉ xem qua loa. Nhưng thời khắc này, Lý Tịch lại thấy lo lắng.
Hết sức lo lắng.
Lại thêm hôm nay Nam Định vương trình công văn lên triều, tâu rằng hắn muốn đến thăm bệnh tình của Hoàng đế.
Lý Tịch thở dài.
Nam Định vương tên là Ngôn Tông, là tam ca của Ngôn Ấp. Năm đó, Ngôn Tông và Ngôn Ấp là ngang hàng trong thiên hạ, cùng nắm quyền trọng binh trấn thủ ở biên cương. Vào năm thứ ba Gia Vĩnh, khi Ngôn Ấp khởi binh đã bí mật gặp Ngôn Tông một lần. Về sau, quân tình của Ngôn Khiêm báo nguy, từng ba lần đưa thư khẩn yêu cầu Ngôn Tông xuất binh cứu viện. Nhưng Ngôn Tông không hề phái một ai đi. Sau này, khi Ngôn Ấp giành được giang sơn thì Ngôn Tông được phong là Nam Định vương, ban cho gấp đôi đất phong. Trải qua hai triều đại, trước sau Ngôn Tông vẫn là chư hầu không ai dám khinh thường.
Lúc này hắn đến làm gì?
Lý Tịch lại thở dài. Mặc kệ thế nào, công văn của Ngôn Tông chẳng qua nói cho triều đình nghe có lệ thôi. Hắn muốn đến, họ căn bản không có đường từ chối.
Sáng sớm mai, công văn đã dâng lên Hoàng thượng, nghe nói Hoàng thượng đang bệnh mơ màng, không đắn đo đã bảo “Cho phép.” Thật không giống quyết định thường ngày của Ngôn Ấp.
Lúc này, cho phép một kẻ nắm quyền binh lớn không rõ mục đích vào triều thật sự không phải động thái khôn ngoan…
Nhưng giờ không có cách nào khác.
Khi Lý Tịch còn thở dài thì có tiếng gõ cửa bên ngoài, sau đó có tiếng nói. Y không cần quay đầu cũng biết là Chu bá.
Người Chu bá lất phất dính nước mưa, chắc là khi chạy dọc theo hàng hiên mà đến. Trên tay lão đang bưng cái chén nóng hổi, bảo là canh gà nhà bếp mới hầm cho Lý Tịch ăn cho bổ.
Lý Tịch ghét cay ghét đắng nhìn cái chén kia, cả phòng nghi ngút mùi canh gà béo ngậy.
Hốc mắt Chu bá đỏ hoe ngay: “Thiếu gia, cậu xem Hoàng thượng đi, người làm bằng sắt mà cũng bệnh do vất vả làm việc thì huống chi cái thân ốm yếu của cậu. Cậu mà có mệnh hệ nào thì bảo lão làm sao đây…” Ông lão nói cứ như Lý Tịch tức thì cỡi hạc về Tây phương chẳng bằng.
Lý Tịch ngẩng mặt mà than, nhắm mắt ực chén canh gà đó như nuốt thuốc độc chẳng bằng.
Chu bá đứng kế bên nhìn y uống hết mới dọn chén, ông bỗng hỏi: “Thiếu gia, ngày mai ta đi Định Ninh tự cầu phúc, cậu muốn cầu bùa bình an không?”
“Bùa bình an? Con có rồi mà…” Lý Tịch ngưng một chút, thấy ánh mắt Chu bá thì nói: “Ừ được, bá cứ xin một cái về đây.”
-0-
Ti lại đón chiếc ô trong tay Lý Tịch, Thanh Bác bước lên chào đón. Thanh Bác cúi người: “Khuya thế này, đại nhân còn đến sao?”
“Ta mới xử lý việc xong. Hoàng thượng thế nào rồi?”
“Vẫn như cũ. Thái y sốt ruột nháo nhào đi lại mà cũng không thấy người khỏe lại.” Sắc mặt Thanh Bác hơi u sầu.
“Vậy… để ta vào xem.”
“Mời ngài.” Thanh Bác đẩy cửa ra cho Lý Tịch.
Bên trong nồng đậm mùi thuốc.
Lý Tịch vén vạt áo đặt chân vào thì chợt nghe tiếng cửa khẽ đóng. Thanh Bác đang khép cửa: “Để Hoàng thượng dưỡng sức không bị trúng gió, Thái y căn dặn không cần quấy nhiễu người.” Thằng nhóc nói xong thì lui ra sau cửa: “Đại nhân cứ vào, ta ở ngoài chờ.”
Ngôn Ấp đang nằm trên giường, mắt nhắm nghiền như không nghe thấy gì. Lý Tịch bước lên trước. Tuy y bước trên tấm thảm rất dày, căn bản không phát ra tiếng được nhưng y vẫn đi rất khẽ.
Y lặng yên đứng cạnh Ngôn Ấp, đột nhiên thấy lòng mỏi mệt.
Như thế nào trong tích tắc, nói bệnh là bệnh thế này?
Nhìn đôi má hao gầy của Ngôn Ấp mà thấy tim se thắt.
Y khẽ thở dài.
Vừa vặn lúc Ngôn Ấp mở mắt ra. Ban đầu còn mê man, nhưng khi nhận ra Lý Tịch thì hắn mỉm cười, dù rất gượng gạo: “Khanh đến rồi à?”
Lý Tịch đáp: “Dạ, Hoàng thượng.”
“Ngày nào ta cũng trông thấy khanh cả.” Thanh âm của Ngôn Ấp thoáng mơ màng.
Cổ họng Lý Tịch tắc nghẹn: “Hoàng thượng không cần nhớ mong thần. Người yên tâm, mọi thứ đều có chúng thần lo rồi.”
Ngôn Ấp cố sức mở mắt, ngắm kỹ Lý Tịch rồi bỗng nói: “Lý Tịch, trông khanh gầy đi nhiều.”
Lý Tịch gượng gạo cười.
Ngôn Ấp lại khép mắt.
Lúc Lý Tịch lui ra, y lặng lẽ kéo Thanh Bác sang bên rồi dúi vào tay nó một món: “Ngươi đợi chút nữa hẵng mang vật này để cạnh giường Hoàng thượng.”
Thanh Bác căng mắt nhìn vật đó dưới ***g đèn: “Đây là gì? Bùa bình an à?”
May cho Lý Tịch là trong màn đêm, đối phương không thấy khuôn mặt ửng đỏ của mình, y lắp bắp bảo: “Phải, có người trong nhà ta cầu giúp cho Hoàng thượng.”
Thanh Bác hiểu ý, cất lá bùa đi mà không nhịn cười được: “Không ngờ Lý đại nhân cũng tin những thứ này. Đại nhân quả thật rất có lòng.”
Lý Tịch phất tay: “Nói chung vừa qua có nhiều chuyện bất ổn, hy vọng bùa này có tác dụng.”
“Được rồi, ta biết mà. Đợi chốc nữa ta sẽ mang vào.”
Lý Tịch cúi chào xong thì theo ti lại dẫn đường quay về dưới làn mưa.
Chung quanh nơi nơi đều ẩm ướt, trong lòng âu cũng một bề mịt mù.
Lý Tịch gặp Thanh Bác đứng ngoài điện Kỳ Nguyên, Thanh Bác cười toe toét: “Lý đại nhân đã trở về.”
“Hoàng thượng tỉnh rồi sao?”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook