Một Tấc Tương Tư
Chương 35: Mưu đ?? Gì?

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Sau khi đẩy lui thích khách, Tô Vân Lạc lại biến mất lần nữa. Bạch Mạch nửa thấy may mắn nửa thấy hổ thẹn, sau khi đến quán trọ đã đặt trước, hắn lúng túng tạ tội với chủ nhân.

Tả Khanh Từ cũng chẳng trông mong hắn sẽ ngăn được địch, đương nhiên sẽ không trách cứ, ngược lại hỏi chuyện khác, “Có thấy nàng dùng loại vũ khí nào không?”

Câu hỏi này khiến Bạch Mạch càng thêm xấu hổ: “Thuộc hạ bất tài, lúc chạy đến thì trận đấu đã kết thúc.”

Tả Khanh Từ trầm tư, cành lá rậm rạp ngăn cản tầm mắt của chàng, chàng chỉ có thể dựa vào thính giác để phỏng đoán nhưng khó mà nhận định được. Kỳ lạ hơn đó là ở khoảng cách gần như vậy mà Xà Hạt phu nhân cũng không nhìn ra đối phương dùng vũ khí gì, quả là không tầm thường.

Thấy chủ nhân trầm tư, Bạch Mạch không dám hỏi nữa, chỉ oán thầm trong lòng. Hắn không hiểu nữ nhân dở hơi kia bị làm sao, cứu người cũng phải cứu theo phong cách ăn trộm.

“Cây bị chấn động mà gãy, nhưng vết gãy trên cành cây hơi kỳ lạ. Trên cành cây còn có những vết cắt cực nhỏ, hẳn là xuất phát từ một loại vũ khí sắc bén hiếm thấy.” Tần Trần lấy nửa cành cây trong ngực ra đặt trước mặt Tả Khanh Từ. Cành cây vô cùng gọn gàng, phiến lá xanh đậm chỉ còn lại một nửa, giống như bị lưỡi dao cắt ngang qua.

Cầm cành lá lên xem xét, Tả Khanh Từ suy nghĩ hồi lâu. Nàng mang theo vài món đồ, chỉ có đoản côn màu bạc kia hơi kỳ quặc, nhưng trên thân côn cũng không có lưỡi đao.

Trong đầu Bạch Mạch chợt lóe lên tia sáng: “Có lẽ là đoản kiếm? Thuộc hạ nhớ nàng ta làm gãy móng tay của Quỷ Đồng Tử. Móng tay của ông ta rất cứng, có thể tiếp được trường kiếm, nàng ta không thể nào dùng tay không bẻ gãy.”

Tả Khanh Từ không nói gì, đầu ngón tay thon dài vô thức gõ xuống lan can, cảm thấy khó hiểu và nghi ngờ.

Hôm nay trải qua nhiều chuyện, Bạch Mạch khẩn trương quá độ, không nhịn được khuyên nhủ: “Lần này chỉ có ba tên hung đồ, không biết lần sau ai sẽ đến. Lỡ như nàng ta gặp phải cường địch, lẩn tránh không ra thì rất nguy hiểm, vẫn nên để Tần Trần theo sát chúng ta một chút.”

Tả Khanh Từ ngoảnh mặt làm ngơ, chàng phớt lờ những lời Bạch Mạch nói, mỉm cười đẩy cửa sổ ra. Vầng trăng sáng tỏ soi rõ lớp lớp côn trùng đang bay lượn, bốn phía u ám, tiếng ếch kêu vang báo trước ngày mai sẽ là một ngày đẹp trời, Tả Khanh Từ bỗng cất giọng, “Nếu xảy ra chuyện tương tự, Vân Lạc luôn ở gần đó giúp sức.”

Giọng nói trong trẻo không lớn, giữa màn đêm không truyền đi xa. Một lát sau, ở quán trọ đối diện có một cánh cửa sổ mở ra, một bóng người đứng trầm ngâm bỗng nhiên bay lên, thoáng cái đã đến trước cửa sổ.

Tả Khanh Từ ra dấu tay, Bạch Mạch và Tần Trần lập tức rời khỏi căn phòng, chàng nở nụ cười, “Vân Lạc, lần này ta nên cảm tạ nàng thế nào đây?”

Nàng đứng dưới mái hiên nhà nơi ánh đèn không chiếu đến, cũng không bước đến gần chỗ chàng, biểu hiện xa cách rõ ràng. Tả Khanh Từ lặng im một lát, gương mặt tuấn tú hiện lên vẻ áy náy, “Ta chỉ xem chuyến đi này là du sơn ngoạn thủy, ai ngờ xảy ra quá nhiều biến cố, tự dưng liên luỵ đến Vân Lạc.”

Tô Vân Lạc khôi phục dáng vẻ tiếc chữ như vàng, “Cần phải dịch dung?”

Tả Khanh Từ thản nhiên nói, “Mặc dù không rõ nguyên do, nhưng kẻ địch đến vì ta, sao ta có thể vì nhát gan mà phụ thanh danh của Hầu phủ.”

Vô số suy nghĩ xoay chuyển trong lòng, cuối cùng Tô Vân Lạc vẫn trầm mặc.

“Đến nay ta bình yên vô sự, tất cả đều nhờ công của Vân Lạc.” Tả Khanh Từ toát ra vẻ dịu dàng tin cậy, đủ để khiến người lạnh lùng nhất cũng động lòng.

Tô Vân Lạc trả lời cộc lốc không mang theo chút thích thú nào, “Ta chỉ đưa đến Phù Châu theo đúng hẹn.”

Tả Khanh Từ cầm cây nến, ánh sáng nhu hòa tràn ra ngoài cửa sổ, soi rõ gương mặt nàng, “Vân Lạc thấy ta rất đáng ghét?”

Tô Vân Lạc ngẩng đầu nhìn Tả Khanh Từ, gió đêm khẽ lay dây buộc tóc của chàng, dung nhan tuấn tú tựa ngọc, nàng im lặng một lát rồi nói, “Không phải.”

“Ta xem Vân Lạc là bạn, không biết Vân Lạc xem ta là gì?” Dáng vẻ của chàng dịu dàng nhưng lời nói lại từng bước truy đuổi.

Một lúc lâu sau nàng mới trả lời, “Ta không có bạn, cũng không biết bạn là gì, nhưng ta biết quân tử không làm bạn với trộm.”

Đôi mắt Tả Khanh Từ chợt lóe, chàng hỏi vặn lại, “Vậy Văn Tư Uyên là gì?”

Tô Vân Lạc trả lời rất bình thản, “Giao dịch theo nhu cầu.”

“Nhưng ta không muốn quan hệ giữa ta và Vân Lạc chỉ là mối quan hệ lợi ích.” Giọng Tả Khanh Từ nhẹ nhàng tựa gió xuân, từng chút bủa vây lấy nàng.

Tô Vân Lạc không lên tiếng.

Tả Khanh Từ hơi bất đắc dĩ mỉm cười, “Ta thậm chí còn không đụng đến vạt áo của nàng, nàng cảnh giác thế làm gì?”

Tô Vân Lạc cuối cùng cũng mở miệng, “Ta không kham nổi bạn bè, cũng không cần. Chuyến này ta đi là vì hồi báo chuyện chữa trị vết thương, nếu công tử cảm thấy không ổn, ngày mai ta sẽ theo xe, những cái khác không cần nhắc lại.”

Đối với Bạch Mạch thì phi tặc là người hắn không thích nhưng lại không có cách nào bỏ qua sự tồn tại của nàng. Hắn thấy thái độ của Tả Khanh với nàng cũng rất kì lạ, dường như mang theo hứng thú tìm hiểu lại vô cùng khoan dung. Dù cho sau khi quay lại Tô Vân Lạc trở nên lạnh lùng giống hệt lúc mới gặp nhau ở Đình Vân Tạ.

Nàng không trả lời Tả Khanh Từ, bất kể chàng thân thiết thế nào, thậm chí ngay cả ánh mắt của chàng nàng cũng tránh không tiếp xúc.

Mấy ngày tiếp theo Tả Khanh Từ chưa biến sắc nhưng Bạch Mạch lại không nhịn được.

Một hôm nghỉ trọ qua đêm, Bạch Mạch đặc biệt nhận ngọn đèn của tiểu nhị, dẫn nàng đến sương phòng, trên đường đi hắn cố gắng thả chậm bước chân, “Tô cô nương, công tử nhà ta luôn đối xử tốt với cô nương, lúc cô nương bị thương cũng dốc lòng chữa trị, chưa từng chểnh mảng đắc tội với cô nương, nhưng sao cô nương lại đối xử với công tử như vậy?”

Trời đã tối, hành lang quán trọ chật hẹp, ánh đèn chập chờn khi tỏ khi mờ, Tô Vân Lạc không nói một lời đi theo sau hắn, Bạch Mạch càng cảm thấy tức giận. Nếu công tử thật sự coi trọng nàng, Bạch Mạch là người đầu tiên cảm thấy nàng không xứng, bây giờ hắn cố gắng làm quen với nàng lại bị nàng phớt lờ, chuyện này càng khiến hắn không giữ được bình tĩnh: “Gần đây ngay cả lời của công tử Tô cô nương cũng không đáp trả, rốt cuộc là không vui ở đâu?” So với ngày thường, giọng nói của Bạch Mạch đã cao hơn ba phần, may là ở hành lang không có ai khác.

Có lẽ là bị giọng nói của hắn làm chấn động, người sau lưng rốt cuộc cũng đáp lại: “Hắn rất tốt, nhưng ta không xứng kết giao.”

Mặc dù cảm thấy nàng đang trả lời qua loa, nhưng điều này cũng giảm bớt ba phần oán giận của Bạch Mạch: “Công tử nhà ta không chê cô nương.”

Sàn nhà vang lên tiếng kẽo kẹt, hòa với giọng nói bình tĩnh của nàng, “Ý của ngươi là nếu như ta có chút lương tâm thì nên cảm động rơi nước mắt, lấy thân báo đáp?”

Đây chính là lời giấu trong lòng Bạch Mạch, hắn vô thức hỏi vặn lại nàng: “Chẳng lẽ không nên như thế?”

Tô Vân Lạc đột nhiên hỏi: “Vì sao hắn đối xử với ta như thế?”

Bạch Mạch thoáng ngẩn người, bưng ngọn đèn nhất thời nói không ra lời.

Không nhìn thấy biểu cảm của người ở sau lưng, chỉ nghe thấy nàng thản nhiên nói: “Trước kia ta nghe người ta nói, những kẻ quyền quý đối xử tốt với người khác, đều muốn người ta báo đáp. Thái tử Đan* nước Yên kính trọng Kinh Kha*, chém tay mỹ nữ đưa tiễn hắn. Đãi ngộ như thế, Kinh Kha không thể không báo đáp, đành phải đi chết.”

Khí thế của Bạch Mạch nhất thời xẹp xuống, một lúc lâu sau mới nói, “Ai nói công tử đối xử tốt với cô nương là có mưu đồ khác, muốn cô báo đáp? Chỉ bằng cô thì có thể làm gì?”

Nàng trả lời rất nhẹ, nhưng từng chữ  từng chữ đều khiến tim Bạch Mạch đập dồn dập, “Ngươi nói không sai, ta cũng đang suy nghĩ xem mình có thể làm gì.”

Bạch Mạch cứng họng hồi lâu, cuối cùng nói, “Tốt xấu gì ngươi cũng là nữ, có thể ý công tử là…” đối với nữ nhân ngay cả mặt cũng chưa nhìn thấy, bây giờ hắn không thể nói ra câu mọi việc công tử làm đều bắt nguồn từ ái mộ, hắn gân cổ nói, “Công tử tán thưởng ngươi, sao ngươi lại không biết tốt xấu!”

Đi dù có chậm hơn thì cũng đến sương phòng, Tô Vân Lạc khẽ phất tay, ngọn đèn trong tay Bạch Mạch nháy mắt đã nằm trong tay nàng, “Ta không đảm đương nổi. Ta chỉ một kẻ trộm, cả ngày trốn đông trốn tây, học mấy chiêu công phu cũng là vì bảo vệ mạng của mình, không nhận nổi ý tốt của người khác. Ta chỉ muốn giữ được lá gan và cái đầu của mình, không muốn bận tâm đến người khác.”

Bạch Mạch hoàn toàn á khẩu, mãi đến khi cánh cửa trước mắt khép lại, hắn mới tỉnh táo lại. Hắn đứng trong bóng tối trợn mắt một lúc lâu, lại không nghĩ ra lời để nói, đành ủ rũ cúi đầu quay về phòng. Nhìn thấy công tử, hắn muốn báo cáo lại những lời lạnh lùng của nàng nhưng lại nhụt chí, cuối cùng nuốt xuống không nói gì.

Tần Trần canh gác ở ngoài cửa, đang cầm một mảnh vải lau kiếm, thấy Bạch Mạch ủ rũ lui ra ngoài, chợt nói, “Không cần nói, công tử nghe thấy rồi.”

Bạch Mạch choáng váng, không khỏi hoảng loạn.

Vẻ mặt Tần Trần vẫn như thường, nhưng từng câu từng chữ đều vui vẻ khi thấy người gặp họa: “Khi nãy công tử đứng ngay dưới cầu thang, nghe rất rõ.”

Bạch Mạch tái mặt: “Công tử không nói gì?”

Tần Trần lắc đầu, tra kiếm vào vỏ, “Xem ra không dễ.”

Bạch Mạch không hiểu: “Cái gì không dễ?”

Nhìn sương phòng ở đối diện, Tần Trần vui vẻ xen lẫn mong chờ: “Bất kể công tử muốn cái gì, đều không dễ.”

Hết chương 35.

Chú thích:

– Thái tử Đan là một nhân vật cuối đời Chiến Quốc trong lịch sử Trung Quốc. Tổ tiên tiên của Thái tử Đan thuộc dòng dõi Triệu công Thích nhà Chu, vốn họ Cơ, được phong ở đất Yên, nên ông còn được gọi là Yên Đan. Ông là con của Yên vương Hỉ, vị quân chủ cuối cùng của nước Yên. Ông chính là người đã phái thích khách Kinh Kha đi hành thích Tần Thủy Hoàng nhằm ngăn chặn công cuộc tiêu diệt 6 nước của nước Tần.

– Kinh Kha là môn khách của Thái tử Đan nước Yên và là người rất nổi tiếng vì đã ám sát Tần Thuỷ Hoàng bất thành. Câu chuyện về Kinh Kha được chép lại ở thiên Thích khách liệt truyện trong cuốn Sử Ký của Tư Mã Thiên.

Tranh vẽ Kinh Kha hành thích Tần Thủy Hoàng hụt

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương