Một Tấc Tương Tư
-
Chương 29: Người đến trong cơn mưa
Tiếng sấm đì đùng phá vỡ bầu trời dày đặc mây đen, Kim Lăng mưa to như trút nước. Trời đất tối sầm, sấm sét rền vang, bầu trời giống như bị chọc thủng một lỗ, ào ào trút nước xuống dưới. Những tia chớp lóe lên liên tục, chiếu sáng mái nhà âm u. Thời tiết đáng sợ như vậy mà còn có người đi ngoài đường, một bóng người cầm chiếc ô làm bằng giấy dầu đi dọc theo con đường nhỏ quanh co bên hồ Huyền Vũ.
Cây cối ven đường lắc lư, cành lá dày đặc giống như những con sóng đen cuồn cuồn, lung lay như sắp đổ giữa cơn gió lớn, nước mưa chảy xiết trên đường dốc, cái bóng đi rất chậm, cuối cùng dừng lại trước một biệt viện ở cuối đường.
Đây là một biệt viện rất lớn, dựa lưng vào núi ven hồ, gần như thu cả nửa quả núi vào lòng.
Cái bóng đứng bên ngoài đập vòng cửa, cửa lập tức mở ra.
Hai hàng đèn lưu ly mưa gió không tắt tỏa ra những tia sáng lấp lánh, cột đèn chạy dọc theo con đường nhỏ cong cong từ cổng vào trong, chỉ rõ phương hướng trong bóng đêm. Biệt viện lớn như vậy mà chỉ có tiếng gió và tiếng mưa rơi chứ không có tiếng người, giống như vực sâu ngăn cách với mọi thứ xung quanh. Cái bóng chậm chạp đi vào, bước theo ánh đèn qua mấy tầng viện, cuối cùng đứng trước gian thư phòng đèn đuốc sáng trưng.
Cánh cửa mở ra, một thanh niên từ sau thư án đứng dậy, tay áo bay bay đi vào màn mưa bụi, phong thái thong dong nhã nhặn, gương mặt tuấn tú thấp thoáng ý cười, “Mưa gió mịt mù, gà gáy mãi không ngừng, muốn gặp mặt Tô huynh một lần quả là không dễ.”
Khách đến là một thiếu niên mặc áo đen lạ mặt, dù đã che ô vẫn bị mưa to gió lớn làm ướt người, giọng nói của thiếu niên là giọng nói mà Tả Khanh Từ quen thuộc: “Văn Tư Uyên nói không đến đây thì không được nhận số thù lao còn lại, vì sao?”
“Chỉ có mình Tô huynh không đến yến tiệc mừng công ở Đình Vân Tạ, ta vẫn luôn tiếc nuối vô cùng, bất đắc dĩ mới ra hạ sách này.” Đôi mắt phượng ẩn chứa ý cười, Tả Khanh Từ không có nửa phần xấu hổ: “Ai ngờ ông trời xấu xa khiến Tô huynh phải chịu vất vả. Chi bằng Tô huynh thay quần áo ẩm ướt ra trước rồi hãy nói tiếp, huynh thấy thế nào?”
Thiếu niên mặc áo đen chính là Phi Khấu Nhi, người hắn ướt đẫm như được vớt từ trong nước ra, nghiêm mặt nói, “Không cần, rốt cuộc ngươi có đưa tiền thù lao hay không?”
Tả Khanh Từ mời khách ngồi xuống, đối phương chẳng hề để ý, chàng cũng không để bụng: “Những lời đó chẳng qua là nói đùa, ta đã sớm chuẩn bị tiền thù lao, còn có một chuyện khác muốn nhờ giúp đỡ, mong rằng Tô huynh không tiếc sức lực.”
Thiếu niên cụp mắt, thân hình cứng ngắc, thậm chí chẳng buồn lau đi vệt nước trên mặt mình: “Chuyện làm ăn đã có Văn Tư Uyên bàn bạc với ngươi, ta đến để lấy vàng.”
Tả Khanh Từ mỉm cười, giọng nói mê hoặc, “Đối với Tô huynh mà nói, chuyện cần giúp đỡ này dễ như trở bàn tay, tiền thù lao cũng rất dày, sao phải nhường cho Văn huynh một chén canh?”
“Ta chỉ đến lấy tiền thù lao.” Dường như thiếu niên không muốn nhiều lời, cái cổ ướt sũng hơi cong lên, nước đọng trên người nhỏ tí tách xuống chân.
Tả Khanh Từ trầm ngâm một lát, đẩy hai cái hộp sơn trên bàn đến trước mặt đối phương, “Vàng đã được đổi thành ngân phiếu, một cái hộp khác là kim châu bảo ngọc được Thổ Hỏa La Vương ban thưởng lúc từ biệt.”
Thiếu niên mở ra nhìn thoáng qua rồi chậm rãi cất hộp sơn vào lòng, nước thuận theo tóc mai trượt xuống, đầu ngón tay hắn lạnh lẽo trắng bệch.
Tả Khanh Từ bỗng cảm thấy hơi kỳ lạ nhưng nhất thời không nghĩ ra nguyên nhân, “Tô huynh có chuyện gì khó xử?”
Thiếu niên không để ý đến chàng, một tay mở cửa ra, gió lớn cuốn những hạt mưa tạt vào mặt, hơi lạnh bỗng nhiên kéo đến. Không đợi Tả Khanh Từ hỏi tiếp, hắn đã bước ra ngoài, ngay cả lời cáo từ cũng bỏ qua.
Nhìn chằm chằm bóng lưng đi giữa cơn mưa gió, Tả Khanh Từ càng cảm thấy nghi ngờ, hình như có mùi máu tanh nhàn nhạt quẩn quanh bên chóp mũi. Ánh mắt chàng dừng trên mặt đất, chỗ Phi Khấu Nhi đứng trước đó có một vũng nước đọng thấm ướt nền gạch, Tả Khanh Từ cúi người khẽ quẹt tay lau, đầu ngón tay xuất hiện chút màu đỏ nhạt.
Chàng đột nhiên đứng dậy lao ra ngoài cửa, màn mưa giăng phủ trút xuống như thác lũ khiến người Tả Khanh Từ ướt đẫm ngay tức khắc. Bạch Mạch đứng dưới mái hiên nhà vội chạy ra, giơ cao dù che người chủ nhân, trông thấy bóng lưng mờ nhạt kia sắp đi ra khỏi cổng, Tả Khanh Từ quát lớn, “Ngăn hắn lại!”
Bạch Mạch tuân mệnh đuổi theo, trong lòng biết với bản lĩnh của Phi Khấu Nhi mình chưa chắc đã ngăn được hắn, chỉ có thể cố gắng kéo dài được khoảng ba chiêu, ai ngờ bàn tay thuận lợi vỗ vào vai, đối phương không nói một lời ngã xuống tức thì.
Mưa rào xối xả, một tay Tả Khanh Từ cầm ô, một tay sờ mặt thiếu niên, mi mắt hắn đóng chặt, sắc môi trắng bệch, hắn đã hôn mê bất tỉnh.
Gió thoảng qua mặt hồ, thổi tan sương trắng mỏng manh.
Bên hồ bơi có hai thiếu nữ mặc quần áo đạo sĩ, một người da ngăm đen, một người xinh đẹp nho nhã.
Linh hồn giống như thoát khỏi người, trốn sau gốc cây tùng xù xì, lời nói thỉnh thoảng được gió mang đến lọt vào trong tai.
Thiếu nữ da ngăm đen mở miệng, nụ cười loáng thoáng mấy phần ác ý, “Sư thúc trở về, bảo nó đến Thanh Lư ở sau núi, nó không đến đó thì thôi, sao lại bảo chúng ta chưa truyền lời.”
Thiếu nữ xinh đẹp nho nhã cười nhạt, vẻ mặt thận trọng đứng bên hồ, trên người mang theo vẻ ngây thơ chính trực.
Tiếng nói dần tan biến, nàng không nhìn thấy bóng người nữa, sương trắng cuồn cuộn xông ra như một con mãnh thú kỳ dị, đôi mắt nó sáng rực đầy vẻ hung ác, răng nanh dữ tợn nhe ra như muốn nuốt cả da lẫn xương người ta. Nó mạnh mẽ nhào đến tấn công, móng vuốt sắc nhọn đã rạch đứt bả vai nàng, máu tươi trào ra, đau đớn như trời đất sụp đổ kéo đến.
Sương trắng lại ùa ra, trước mặt là nền đất lát gạch xanh, nàng hoảng hốt quỳ trên mặt đất, thanh kiếm gãy đặt bên cạnh đầu gối, xung quanh chỉ toàn những lời mỉa mai giễu cợt, còn có người lắc đầu thở dài.
“… Tổ sư để lại Tuyết Toan Nghê, bây giờ chỉ còn lại một con… Nha đầu này thế mà…”
“… Tâm tư mềm yếu, hắn vốn không nên thu…”
“… Không phải ta… Tư chất bình thường… Dứt khoát trục xuất…”
Vết thương trên bả vai đau nhức, mồ hôi lạnh túa ra, những tiếng trách cứ ong ong cứ như roi vút vào người nàng.
Ánh sáng nhoáng lên, một bóng người bước vào, cả căn phòng trở nên yên tĩnh.
Đầu nàng cúi thấp, trái tim đau đớn vô cùng, hận không thể vùi mình vào phiến đá.
Một người hờ hững cất lời: “Vừa về núi đã nghe nói đồ nhi của ta giết Tuyết Toan Nghê?”
Những âm thanh hỗn loạn lại xuất hiện, từng câu từng câu vang lên.
“… Xâm nhập cấm địa Thanh Lư… Môn quy…”
“… Mới hai năm đã phạm phải sai lầm… Phạt…”
Đầu óc nàng mơ màng, nàng rất muốn chạy trốn đến một nơi yên tĩnh không người, nhưng nàng biết trên đời này không có nơi như vậy.
Một bàn tay đỡ vai của nàng, bàn tay ấy lướt nhanh như gió điểm mấy huyệt đạo trên cánh tay nàng, đau đớn trên người bỗng dưng biến mất.
Người kia tiện tay kéo một cái, nàng thân bất do kỉ đứng dậy, eo và sống lưng ưỡn thẳng, đầu cũng bị ép ngẩng lên. Trước mắt là một đôi mắt trong veo kiêu ngạo khiến người ta không thể quên được, “Hãy nhớ con là đồ đệ của Tô Tuyền ta, bất kể con làm sai chuyện gì cũng không thể tùy tiện khom lưng.”
Những lời ấy giống như tấm bình phong không thể phá vỡ, ngăn trở toàn bộ địch ý của thế gian này. Tạp âm xung quanh bỗng nhiên biến mất, chỉ còn lại hơi ấm quẩn quanh trong lồng ngực. Đột nhiên đôi mắt ấy thay đổi, lạnh lùng không để bất cứ thứ gì trong mắt, một luồng sáng mang theo khí thế như sét đánh sấm rền bổ tới, nàng quay người muốn chạy trốn nhưng trên lưng truyền đến cảm giác đau nhức như xé ruột xé gan…
“Nàng ta sao rồi?” Bạch Mạch đặt chậu bạc trong tay xuống.
Người nằm trên giường đắp chăn gấm, lông mày nhíu chặt, hàng mi run rẩy, hô hấp dồn dập, nhưng vẫn chưa tỉnh lại.
Tả Khanh Từ trầm ngâm nhìn ngắm vật nằm trong lòng bàn tay. Đó là một hạt châu màu xám, kích cỡ lớn chừng ngón tay cái, xỏ vào một sợi dây cũ kỹ đeo trên cổ Tô Vân Lạc.
“Công tử, hạt châu này có lai lịch ra sao?” Mặc dù Bạch Mạch không biết vật này nhưng Tả Khanh Từ nhìn nó lâu như vậy, nhất định không phải vật bình thường.
“Doanh thốn chi hoa, bách độc né tránh, thì ra là bởi vì thứ này.” Tả Khanh Từ lẩm bẩm một câu, giống như đang tự nói cho mình nghe sau đó mới trả lời hắn, “Đây là Khước Tà Châu, nghe nói là vật mọc trên lưng Độc Long, đeo trên người có thể tránh được bách độc trong thiên hạ.”
Bạch Mạch không kìm lòng được nhìn thêm vài lần rồi quay sang nhìn người nằm trên giường, hắn không thể tin được nàng lại là nữ nhân, “Nàng ta thật sự là phi tặc?”
Tả Khanh Từ đặt hạt châu vào trong chăn gấm, lại nhặt một món đồ khác lên.
Đó là một cây đoản côn kỳ lạ có màu trắng bạc, nhìn đẹp đẽ dị thường, cầm trong tay rất nặng, chiều dài không bằng một cánh tay, gõ vào thì cảm thấy bên trong trống rỗng nhưng không phải vậy. Chuôi cầm có rãnh nông, hình thú hung ác ở hai đầu côn được chạm khắc tinh tế, dưới đáy khắc hai hàng chữ triện.
Đố ai giải được độc tương tư.
Thấu xương một tấc tâm như tro tàn.
Hàng chữ màu trắng rất khó hiểu, Tả Khanh Từ xoay đi xoay lại, nhìn ngắm rất lâu.
Bạch Mạch không nhịn được nhận xét, “Món đồ này chắc là binh khí, nhưng trông không giống lắm. Côn quá ngắn sẽ rất nguy hiểm, lại không có lưỡi đao, dù là công hay thủ thì đều bất tiện.”
Người nằm trên giường khẽ rên rỉ, đầu toát ra đầy mồ hôi lạnh, hình như đang cố gắng thoát khỏi cơn ác mộng nào đó. Tả Khanh Từ bỏ vật trong tay xuống, đổi khăn ướt khác, vừa ấn lên trán Tô Vân Lạc thì hàng mi của đối phương chớp chớp, cuối cùng đôi mắt cũng mở ra.
Mới đầu hình như nàng hơi hoảng hốt, dần dần đôi mắt u ám kia từ mê man chuyển thành hoảng sợ, con ngươi co lại, dáng vẻ đề phòng nhìn chàng chòng chọc. Tả Khanh Từ cảm thấy thú vị, ho nhẹ một tiếng, che giấu tâm trạng rất tốt, “Tô cô nương tỉnh rồi? Ta nghĩ bây giờ có lẽ phải xưng hô như vậy mới đúng.”
Gương mặt tuấn tú mỉm cười trông có vẻ dịu dàng vô hại, trên mặt đất là đống quần áo ướt đã bị cắt nát, còn có mảnh vụn của dải lụa băng bó, ánh mắt Tô Vân Lạc nhìn lướt qua chúng, đôi mắt thoáng chốc đã buông lỏng cảnh giác.
“Tô cô nương bị thương ở lưng, quần áo là ta sai tỳ nữ thay ra, chuyện cấp bách nên đã tòng quyền, xin hãy thứ lỗi.” Tả Khanh Từ giải thích về chuyện thất lễ hợp tình hợp lý, nhẹ nhàng linh hoạt mang theo chút xấu hổ, “Nếu vết kiếm trên lưng này đâm sâu thêm ba phần, chỉ sợ tính mạng cô nương đã nguy cấp.”
Sắc môi của người nằm trên giường trắng bệch, nàng không nói một lời, mồ hôi lạnh thấm ướt tóc trên trán, hiển nhiên là đau đớn vô cùng.
Dường như Tả Khanh Từ không phát hiện ra chuyện này, lời nói có phần nắm chắc phần thắng: “Ta vừa kiểm tra mạch, phát hiện Tô cô nương mang trong mình tuyệt học của Chính Dương Cung. Nếu là đồng môn, lại bị thương nặng như vậy, có cần báo tin cho Ân huynh và Thẩm cô nương không?”
Câu này đã ép nàng phải phản ứng, nàng bỗng nhúc nhích, vết thương nhói đau vì bị động vào, nàng thở dốc một lúc lâu, gắng gượng nói, “Không cần, ta đã rời bỏ môn phái từ lâu.”
Tả Khanh Từ thoáng ngạc nhiên, cảm thấy khó hiểu: “Sao lại đến mức đấy? Ta thấy hai vị Ân Thẩm đều có lòng nghĩa hiệp, chân thật nhiệt tình, trong chuyện này có hiểu lầm gì chăng?”
Tô Vân Lạc không nói nữa, huyệt Thái Dương giật giật, nàng cắn răng chịu đựng cơn đau nhức kịch liệt, nhắm mắt lại.
Chàng hỏi thêm hai câu, thấy nàng không trả lời thì im lặng trong một khắc rồi đổi đề tài: “Mặc dù thuốc mà cô nương dùng trước đó có thể giảm đau cầm máu, nhưng tác dụng trị liệu không lớn lắm. Vết thương do nhát kiếm này gây ra không hề tầm thường, vẫn có kình khí vụn vặt ẩn trên lưng. Nếu không có cách khai thông, vết thương chắc chắn sẽ bị nứt ra liên tục, khó mà lành được.”
Có lẽ mất máu quá nhiều khiến phản ứng của nàng hơi chậm chạp, một lúc lâu sau mới hiểu ẩn ý trong lời chàng, nàng liếc qua hộp sơn bên gối, từ từ di chuyển cánh tay, lấy một viên đá quý đẩy đến trước mặt Tả Khanh Từ.
Tả Khanh Từ nheo đôi mắt phượng, một lúc sau chàng mới hỏi: “Cái này là ý gì?”
Nàng chịu đựng cơn đau đớn ở lưng, cố gắng nhúc nhích bờ môi.
“Tiền khám bệnh?” Chàng nhìn khẩu hình nói ra thay nàng, sau khi nói xong thì uất nghẹn một lúc, bỗng nở nụ cười lãnh đạm, trong ánh mắt có mấy phần châm biếm: “Nếu không phải vì tiền thù lao, Tô cô nương đã không mang tấm thân bị thương nặng đến đây, những vàng bạc này gần như là dùng mạng để đổi, sao ta dám thu lấy.”
Hình như nàng không hiểu vì sao chàng lại mỉa mai mình, ngẫm nghĩ một lát rồi đẩy cả hộp đến.
Hành động này khiến nụ cười của Tả Khanh Từ càng thêm quỷ dị, chàng giơ tay lên ra dấu, Bạch Mạch dẫn tỳ nữ lui ra ngoài rồi đóng cửa lại.
“Sau này hãy nói đến tiền khám bệnh, vết thương của Tô cô nương không thể đợi thêm được nữa, ta sẽ thi châm trước.” Tả Khanh Từ nói năng nho nhã lễ độ, không đợi nàng trả lời đã duỗi tay vén chăn gấm che người nàng đến thắt lưng.
Nàng mang gương mặt thiếu niên nhưng thân thể lại hoàn toàn khác biệt.
Dưới mảnh chăn gấm là cơ thể thiếu nữ mềm mại trắng muốt tựa như một khối ngọc, da thịt mịn màng bám vào khung xương giống như cánh bướm đậu trên xương bả vai, sống lưng ở phần eo lõm xuống rất sâu tạo thành đường cong mê người. Nhưng có một vết thương tàn nhẫn do kiếm gây ra vắt ngang qua lưng đã phá hủy mỹ cảm.
Đó là một vết thương trông cực kỳ đáng sợ, sau khi lau rửa sạch sẽ thì trông càng giật mình kinh hãi, máu thịt đỏ tươi tách ra làm đôi, gần như có thể nhìn thấy xương trắng.
Tả Khanh Từ cầm ngân châm lên, đâm xuống rút ra hai ba lần, phá vỡ kiếm khí còn ẩn giấu dưới làn da, bên cạnh vết thương do kiếm gây ra bỗng xuất hiện một vết thương mới dài gần một tấc, máu tươi ào ạt chảy ra. Sống lưng nàng đột nhiên căng cứng, cơn đau nhức kéo đến khiến nàng thốt ra tiếng rên rỉ, da thịt nhanh chóng bị một lớp mồ hôi mỏng phủ lên.
Tả Khanh Từ liên tục đâm xuống vô số châm, trên lưng của nàng lại có nhiều thêm vài vết thương máu thịt be bét, hô hấp đứt quãng, miếng vải mềm trên đệm dần nhuốm màu máu.
Tả Khanh Từ làm như không thấy, liên tục hạ châm, thỉnh thoảng lấy miếng vải thấm khô mồ hôi trên miệng vết thương. Sau một nén hương chàng cất châm rồi cầm một cái khăn ướt lên, lau mồ hôi trên lưng giúp nàng. Đắp thuốc bột xong, cơn đau nhức bắt đầu giảm bớt, hơi thở của nàng từ từ bình ổn, tứ chi co quắp cũng dần thả lỏng.
Khăn ướt thấm toàn mồ hôi và máu, Tả Khanh Từ ném lên bàn rồi đổi một cái khác, sau ba lần đổi, chàng chăm chú nhìn vết thương thê thảm trên lưng nàng, phá vỡ sự yên lặng: “Rốt cuộc là ai đã khiến nàng bị thương thành ra thế này?”
Đến khi viết xong phương thuốc thì nghi vấn này vẫn lơ lửng trong lòng chàng. Tả Khanh Từ gác bút, đợi mực khô rồi đưa cho Bạch Mạch: “Sắc thuốc theo đơn này trong năm ngày, đến kỳ đổi đơn thuốc khác.”
Bạch Mạch cũng hiểu biết đôi chút về dược lý, hắn cầm phương thuốc nhìn lướt qua, âm thầm líu lưỡi, “Sao nàng ta lại bị thương nặng đến vậy?”
“Là cao thủ dùng kiếm, kiếm khí đã đạt đến cảnh giới siêu nhiên, người như thế nhất định có uy danh rất lớn, ta tạm thời không nghĩ ra là ai.” Đầu ngón tay vô thức gõ xuống mặt bàn, Tả Khanh Từ nhíu mày: “Chẳng lẽ… “
Bạch Mạch nảy sinh hiếu kì: “Công tử đoán là ai?”
Một lát sau, Tả Khanh Từ lại lắc đầu: “Thôi, chắc là gặp phải kẻ thù lợi hại.”
Bạch Mạch suy đoán: “Bị thương ở sống lưng, chắc là lúc chạy chối chết hơi chậm chân một chút. Có lẽ là lúc đi ăn trộm bị thất thủ.”
Tả Khanh Từ trầm mặc, chợt nói, “Hơn nữa còn dầm mưa, vết thương rất nặng.”
Bạch Mạch xem thường, “Là do nàng ta đần. Sao không bảo người chuyển lời đổi thời gian, còn gắng gượng chạy đến đây, không thể trách công tử được.”
Chân mày Tả Khanh Từ nhướng lên rồi lại xuống, chàng cười nhạt: “Dù thật sự làm như thế thì sao ta có thể tin, chỉ phí lời mà thôi.”
Bạch Mạch ngẫm nghĩ một lúc, không nhịn được nói, “Nàng ta vì vàng bạc mà ngay cả mạng cũng không cần.” Thậm chí sau khi kết thúc trị liệu, nàng ta lập tức sai người mang châu ngọc và ngân phiếu nhận được gửi vào tiền trang chỉ định, nhìn thấy chứng từ mới bằng lòng nghỉ ngơi, quả thực là lo lắng Hầu phủ quịt nợ.
Tả Khanh Từ cũng nảy sinh ba phần nghi ngờ. Nàng mạo hiểm đến đây tất nhiên là bởi vì đang thiếu tiền gấp, nhưng trước đó đã nhận được thù lao ngàn lượng vàng, lại trộm được bảo vật trong kho báu của Thổ Hỏa La. Số tiền khổng lồ như vậy mà vẫn không đủ, rốt cuộc nàng đang làm cái gì?
Hết chương 29.
Cây cối ven đường lắc lư, cành lá dày đặc giống như những con sóng đen cuồn cuồn, lung lay như sắp đổ giữa cơn gió lớn, nước mưa chảy xiết trên đường dốc, cái bóng đi rất chậm, cuối cùng dừng lại trước một biệt viện ở cuối đường.
Đây là một biệt viện rất lớn, dựa lưng vào núi ven hồ, gần như thu cả nửa quả núi vào lòng.
Cái bóng đứng bên ngoài đập vòng cửa, cửa lập tức mở ra.
Hai hàng đèn lưu ly mưa gió không tắt tỏa ra những tia sáng lấp lánh, cột đèn chạy dọc theo con đường nhỏ cong cong từ cổng vào trong, chỉ rõ phương hướng trong bóng đêm. Biệt viện lớn như vậy mà chỉ có tiếng gió và tiếng mưa rơi chứ không có tiếng người, giống như vực sâu ngăn cách với mọi thứ xung quanh. Cái bóng chậm chạp đi vào, bước theo ánh đèn qua mấy tầng viện, cuối cùng đứng trước gian thư phòng đèn đuốc sáng trưng.
Cánh cửa mở ra, một thanh niên từ sau thư án đứng dậy, tay áo bay bay đi vào màn mưa bụi, phong thái thong dong nhã nhặn, gương mặt tuấn tú thấp thoáng ý cười, “Mưa gió mịt mù, gà gáy mãi không ngừng, muốn gặp mặt Tô huynh một lần quả là không dễ.”
Khách đến là một thiếu niên mặc áo đen lạ mặt, dù đã che ô vẫn bị mưa to gió lớn làm ướt người, giọng nói của thiếu niên là giọng nói mà Tả Khanh Từ quen thuộc: “Văn Tư Uyên nói không đến đây thì không được nhận số thù lao còn lại, vì sao?”
“Chỉ có mình Tô huynh không đến yến tiệc mừng công ở Đình Vân Tạ, ta vẫn luôn tiếc nuối vô cùng, bất đắc dĩ mới ra hạ sách này.” Đôi mắt phượng ẩn chứa ý cười, Tả Khanh Từ không có nửa phần xấu hổ: “Ai ngờ ông trời xấu xa khiến Tô huynh phải chịu vất vả. Chi bằng Tô huynh thay quần áo ẩm ướt ra trước rồi hãy nói tiếp, huynh thấy thế nào?”
Thiếu niên mặc áo đen chính là Phi Khấu Nhi, người hắn ướt đẫm như được vớt từ trong nước ra, nghiêm mặt nói, “Không cần, rốt cuộc ngươi có đưa tiền thù lao hay không?”
Tả Khanh Từ mời khách ngồi xuống, đối phương chẳng hề để ý, chàng cũng không để bụng: “Những lời đó chẳng qua là nói đùa, ta đã sớm chuẩn bị tiền thù lao, còn có một chuyện khác muốn nhờ giúp đỡ, mong rằng Tô huynh không tiếc sức lực.”
Thiếu niên cụp mắt, thân hình cứng ngắc, thậm chí chẳng buồn lau đi vệt nước trên mặt mình: “Chuyện làm ăn đã có Văn Tư Uyên bàn bạc với ngươi, ta đến để lấy vàng.”
Tả Khanh Từ mỉm cười, giọng nói mê hoặc, “Đối với Tô huynh mà nói, chuyện cần giúp đỡ này dễ như trở bàn tay, tiền thù lao cũng rất dày, sao phải nhường cho Văn huynh một chén canh?”
“Ta chỉ đến lấy tiền thù lao.” Dường như thiếu niên không muốn nhiều lời, cái cổ ướt sũng hơi cong lên, nước đọng trên người nhỏ tí tách xuống chân.
Tả Khanh Từ trầm ngâm một lát, đẩy hai cái hộp sơn trên bàn đến trước mặt đối phương, “Vàng đã được đổi thành ngân phiếu, một cái hộp khác là kim châu bảo ngọc được Thổ Hỏa La Vương ban thưởng lúc từ biệt.”
Thiếu niên mở ra nhìn thoáng qua rồi chậm rãi cất hộp sơn vào lòng, nước thuận theo tóc mai trượt xuống, đầu ngón tay hắn lạnh lẽo trắng bệch.
Tả Khanh Từ bỗng cảm thấy hơi kỳ lạ nhưng nhất thời không nghĩ ra nguyên nhân, “Tô huynh có chuyện gì khó xử?”
Thiếu niên không để ý đến chàng, một tay mở cửa ra, gió lớn cuốn những hạt mưa tạt vào mặt, hơi lạnh bỗng nhiên kéo đến. Không đợi Tả Khanh Từ hỏi tiếp, hắn đã bước ra ngoài, ngay cả lời cáo từ cũng bỏ qua.
Nhìn chằm chằm bóng lưng đi giữa cơn mưa gió, Tả Khanh Từ càng cảm thấy nghi ngờ, hình như có mùi máu tanh nhàn nhạt quẩn quanh bên chóp mũi. Ánh mắt chàng dừng trên mặt đất, chỗ Phi Khấu Nhi đứng trước đó có một vũng nước đọng thấm ướt nền gạch, Tả Khanh Từ cúi người khẽ quẹt tay lau, đầu ngón tay xuất hiện chút màu đỏ nhạt.
Chàng đột nhiên đứng dậy lao ra ngoài cửa, màn mưa giăng phủ trút xuống như thác lũ khiến người Tả Khanh Từ ướt đẫm ngay tức khắc. Bạch Mạch đứng dưới mái hiên nhà vội chạy ra, giơ cao dù che người chủ nhân, trông thấy bóng lưng mờ nhạt kia sắp đi ra khỏi cổng, Tả Khanh Từ quát lớn, “Ngăn hắn lại!”
Bạch Mạch tuân mệnh đuổi theo, trong lòng biết với bản lĩnh của Phi Khấu Nhi mình chưa chắc đã ngăn được hắn, chỉ có thể cố gắng kéo dài được khoảng ba chiêu, ai ngờ bàn tay thuận lợi vỗ vào vai, đối phương không nói một lời ngã xuống tức thì.
Mưa rào xối xả, một tay Tả Khanh Từ cầm ô, một tay sờ mặt thiếu niên, mi mắt hắn đóng chặt, sắc môi trắng bệch, hắn đã hôn mê bất tỉnh.
Gió thoảng qua mặt hồ, thổi tan sương trắng mỏng manh.
Bên hồ bơi có hai thiếu nữ mặc quần áo đạo sĩ, một người da ngăm đen, một người xinh đẹp nho nhã.
Linh hồn giống như thoát khỏi người, trốn sau gốc cây tùng xù xì, lời nói thỉnh thoảng được gió mang đến lọt vào trong tai.
Thiếu nữ da ngăm đen mở miệng, nụ cười loáng thoáng mấy phần ác ý, “Sư thúc trở về, bảo nó đến Thanh Lư ở sau núi, nó không đến đó thì thôi, sao lại bảo chúng ta chưa truyền lời.”
Thiếu nữ xinh đẹp nho nhã cười nhạt, vẻ mặt thận trọng đứng bên hồ, trên người mang theo vẻ ngây thơ chính trực.
Tiếng nói dần tan biến, nàng không nhìn thấy bóng người nữa, sương trắng cuồn cuộn xông ra như một con mãnh thú kỳ dị, đôi mắt nó sáng rực đầy vẻ hung ác, răng nanh dữ tợn nhe ra như muốn nuốt cả da lẫn xương người ta. Nó mạnh mẽ nhào đến tấn công, móng vuốt sắc nhọn đã rạch đứt bả vai nàng, máu tươi trào ra, đau đớn như trời đất sụp đổ kéo đến.
Sương trắng lại ùa ra, trước mặt là nền đất lát gạch xanh, nàng hoảng hốt quỳ trên mặt đất, thanh kiếm gãy đặt bên cạnh đầu gối, xung quanh chỉ toàn những lời mỉa mai giễu cợt, còn có người lắc đầu thở dài.
“… Tổ sư để lại Tuyết Toan Nghê, bây giờ chỉ còn lại một con… Nha đầu này thế mà…”
“… Tâm tư mềm yếu, hắn vốn không nên thu…”
“… Không phải ta… Tư chất bình thường… Dứt khoát trục xuất…”
Vết thương trên bả vai đau nhức, mồ hôi lạnh túa ra, những tiếng trách cứ ong ong cứ như roi vút vào người nàng.
Ánh sáng nhoáng lên, một bóng người bước vào, cả căn phòng trở nên yên tĩnh.
Đầu nàng cúi thấp, trái tim đau đớn vô cùng, hận không thể vùi mình vào phiến đá.
Một người hờ hững cất lời: “Vừa về núi đã nghe nói đồ nhi của ta giết Tuyết Toan Nghê?”
Những âm thanh hỗn loạn lại xuất hiện, từng câu từng câu vang lên.
“… Xâm nhập cấm địa Thanh Lư… Môn quy…”
“… Mới hai năm đã phạm phải sai lầm… Phạt…”
Đầu óc nàng mơ màng, nàng rất muốn chạy trốn đến một nơi yên tĩnh không người, nhưng nàng biết trên đời này không có nơi như vậy.
Một bàn tay đỡ vai của nàng, bàn tay ấy lướt nhanh như gió điểm mấy huyệt đạo trên cánh tay nàng, đau đớn trên người bỗng dưng biến mất.
Người kia tiện tay kéo một cái, nàng thân bất do kỉ đứng dậy, eo và sống lưng ưỡn thẳng, đầu cũng bị ép ngẩng lên. Trước mắt là một đôi mắt trong veo kiêu ngạo khiến người ta không thể quên được, “Hãy nhớ con là đồ đệ của Tô Tuyền ta, bất kể con làm sai chuyện gì cũng không thể tùy tiện khom lưng.”
Những lời ấy giống như tấm bình phong không thể phá vỡ, ngăn trở toàn bộ địch ý của thế gian này. Tạp âm xung quanh bỗng nhiên biến mất, chỉ còn lại hơi ấm quẩn quanh trong lồng ngực. Đột nhiên đôi mắt ấy thay đổi, lạnh lùng không để bất cứ thứ gì trong mắt, một luồng sáng mang theo khí thế như sét đánh sấm rền bổ tới, nàng quay người muốn chạy trốn nhưng trên lưng truyền đến cảm giác đau nhức như xé ruột xé gan…
“Nàng ta sao rồi?” Bạch Mạch đặt chậu bạc trong tay xuống.
Người nằm trên giường đắp chăn gấm, lông mày nhíu chặt, hàng mi run rẩy, hô hấp dồn dập, nhưng vẫn chưa tỉnh lại.
Tả Khanh Từ trầm ngâm nhìn ngắm vật nằm trong lòng bàn tay. Đó là một hạt châu màu xám, kích cỡ lớn chừng ngón tay cái, xỏ vào một sợi dây cũ kỹ đeo trên cổ Tô Vân Lạc.
“Công tử, hạt châu này có lai lịch ra sao?” Mặc dù Bạch Mạch không biết vật này nhưng Tả Khanh Từ nhìn nó lâu như vậy, nhất định không phải vật bình thường.
“Doanh thốn chi hoa, bách độc né tránh, thì ra là bởi vì thứ này.” Tả Khanh Từ lẩm bẩm một câu, giống như đang tự nói cho mình nghe sau đó mới trả lời hắn, “Đây là Khước Tà Châu, nghe nói là vật mọc trên lưng Độc Long, đeo trên người có thể tránh được bách độc trong thiên hạ.”
Bạch Mạch không kìm lòng được nhìn thêm vài lần rồi quay sang nhìn người nằm trên giường, hắn không thể tin được nàng lại là nữ nhân, “Nàng ta thật sự là phi tặc?”
Tả Khanh Từ đặt hạt châu vào trong chăn gấm, lại nhặt một món đồ khác lên.
Đó là một cây đoản côn kỳ lạ có màu trắng bạc, nhìn đẹp đẽ dị thường, cầm trong tay rất nặng, chiều dài không bằng một cánh tay, gõ vào thì cảm thấy bên trong trống rỗng nhưng không phải vậy. Chuôi cầm có rãnh nông, hình thú hung ác ở hai đầu côn được chạm khắc tinh tế, dưới đáy khắc hai hàng chữ triện.
Đố ai giải được độc tương tư.
Thấu xương một tấc tâm như tro tàn.
Hàng chữ màu trắng rất khó hiểu, Tả Khanh Từ xoay đi xoay lại, nhìn ngắm rất lâu.
Bạch Mạch không nhịn được nhận xét, “Món đồ này chắc là binh khí, nhưng trông không giống lắm. Côn quá ngắn sẽ rất nguy hiểm, lại không có lưỡi đao, dù là công hay thủ thì đều bất tiện.”
Người nằm trên giường khẽ rên rỉ, đầu toát ra đầy mồ hôi lạnh, hình như đang cố gắng thoát khỏi cơn ác mộng nào đó. Tả Khanh Từ bỏ vật trong tay xuống, đổi khăn ướt khác, vừa ấn lên trán Tô Vân Lạc thì hàng mi của đối phương chớp chớp, cuối cùng đôi mắt cũng mở ra.
Mới đầu hình như nàng hơi hoảng hốt, dần dần đôi mắt u ám kia từ mê man chuyển thành hoảng sợ, con ngươi co lại, dáng vẻ đề phòng nhìn chàng chòng chọc. Tả Khanh Từ cảm thấy thú vị, ho nhẹ một tiếng, che giấu tâm trạng rất tốt, “Tô cô nương tỉnh rồi? Ta nghĩ bây giờ có lẽ phải xưng hô như vậy mới đúng.”
Gương mặt tuấn tú mỉm cười trông có vẻ dịu dàng vô hại, trên mặt đất là đống quần áo ướt đã bị cắt nát, còn có mảnh vụn của dải lụa băng bó, ánh mắt Tô Vân Lạc nhìn lướt qua chúng, đôi mắt thoáng chốc đã buông lỏng cảnh giác.
“Tô cô nương bị thương ở lưng, quần áo là ta sai tỳ nữ thay ra, chuyện cấp bách nên đã tòng quyền, xin hãy thứ lỗi.” Tả Khanh Từ giải thích về chuyện thất lễ hợp tình hợp lý, nhẹ nhàng linh hoạt mang theo chút xấu hổ, “Nếu vết kiếm trên lưng này đâm sâu thêm ba phần, chỉ sợ tính mạng cô nương đã nguy cấp.”
Sắc môi của người nằm trên giường trắng bệch, nàng không nói một lời, mồ hôi lạnh thấm ướt tóc trên trán, hiển nhiên là đau đớn vô cùng.
Dường như Tả Khanh Từ không phát hiện ra chuyện này, lời nói có phần nắm chắc phần thắng: “Ta vừa kiểm tra mạch, phát hiện Tô cô nương mang trong mình tuyệt học của Chính Dương Cung. Nếu là đồng môn, lại bị thương nặng như vậy, có cần báo tin cho Ân huynh và Thẩm cô nương không?”
Câu này đã ép nàng phải phản ứng, nàng bỗng nhúc nhích, vết thương nhói đau vì bị động vào, nàng thở dốc một lúc lâu, gắng gượng nói, “Không cần, ta đã rời bỏ môn phái từ lâu.”
Tả Khanh Từ thoáng ngạc nhiên, cảm thấy khó hiểu: “Sao lại đến mức đấy? Ta thấy hai vị Ân Thẩm đều có lòng nghĩa hiệp, chân thật nhiệt tình, trong chuyện này có hiểu lầm gì chăng?”
Tô Vân Lạc không nói nữa, huyệt Thái Dương giật giật, nàng cắn răng chịu đựng cơn đau nhức kịch liệt, nhắm mắt lại.
Chàng hỏi thêm hai câu, thấy nàng không trả lời thì im lặng trong một khắc rồi đổi đề tài: “Mặc dù thuốc mà cô nương dùng trước đó có thể giảm đau cầm máu, nhưng tác dụng trị liệu không lớn lắm. Vết thương do nhát kiếm này gây ra không hề tầm thường, vẫn có kình khí vụn vặt ẩn trên lưng. Nếu không có cách khai thông, vết thương chắc chắn sẽ bị nứt ra liên tục, khó mà lành được.”
Có lẽ mất máu quá nhiều khiến phản ứng của nàng hơi chậm chạp, một lúc lâu sau mới hiểu ẩn ý trong lời chàng, nàng liếc qua hộp sơn bên gối, từ từ di chuyển cánh tay, lấy một viên đá quý đẩy đến trước mặt Tả Khanh Từ.
Tả Khanh Từ nheo đôi mắt phượng, một lúc sau chàng mới hỏi: “Cái này là ý gì?”
Nàng chịu đựng cơn đau đớn ở lưng, cố gắng nhúc nhích bờ môi.
“Tiền khám bệnh?” Chàng nhìn khẩu hình nói ra thay nàng, sau khi nói xong thì uất nghẹn một lúc, bỗng nở nụ cười lãnh đạm, trong ánh mắt có mấy phần châm biếm: “Nếu không phải vì tiền thù lao, Tô cô nương đã không mang tấm thân bị thương nặng đến đây, những vàng bạc này gần như là dùng mạng để đổi, sao ta dám thu lấy.”
Hình như nàng không hiểu vì sao chàng lại mỉa mai mình, ngẫm nghĩ một lát rồi đẩy cả hộp đến.
Hành động này khiến nụ cười của Tả Khanh Từ càng thêm quỷ dị, chàng giơ tay lên ra dấu, Bạch Mạch dẫn tỳ nữ lui ra ngoài rồi đóng cửa lại.
“Sau này hãy nói đến tiền khám bệnh, vết thương của Tô cô nương không thể đợi thêm được nữa, ta sẽ thi châm trước.” Tả Khanh Từ nói năng nho nhã lễ độ, không đợi nàng trả lời đã duỗi tay vén chăn gấm che người nàng đến thắt lưng.
Nàng mang gương mặt thiếu niên nhưng thân thể lại hoàn toàn khác biệt.
Dưới mảnh chăn gấm là cơ thể thiếu nữ mềm mại trắng muốt tựa như một khối ngọc, da thịt mịn màng bám vào khung xương giống như cánh bướm đậu trên xương bả vai, sống lưng ở phần eo lõm xuống rất sâu tạo thành đường cong mê người. Nhưng có một vết thương tàn nhẫn do kiếm gây ra vắt ngang qua lưng đã phá hủy mỹ cảm.
Đó là một vết thương trông cực kỳ đáng sợ, sau khi lau rửa sạch sẽ thì trông càng giật mình kinh hãi, máu thịt đỏ tươi tách ra làm đôi, gần như có thể nhìn thấy xương trắng.
Tả Khanh Từ cầm ngân châm lên, đâm xuống rút ra hai ba lần, phá vỡ kiếm khí còn ẩn giấu dưới làn da, bên cạnh vết thương do kiếm gây ra bỗng xuất hiện một vết thương mới dài gần một tấc, máu tươi ào ạt chảy ra. Sống lưng nàng đột nhiên căng cứng, cơn đau nhức kéo đến khiến nàng thốt ra tiếng rên rỉ, da thịt nhanh chóng bị một lớp mồ hôi mỏng phủ lên.
Tả Khanh Từ liên tục đâm xuống vô số châm, trên lưng của nàng lại có nhiều thêm vài vết thương máu thịt be bét, hô hấp đứt quãng, miếng vải mềm trên đệm dần nhuốm màu máu.
Tả Khanh Từ làm như không thấy, liên tục hạ châm, thỉnh thoảng lấy miếng vải thấm khô mồ hôi trên miệng vết thương. Sau một nén hương chàng cất châm rồi cầm một cái khăn ướt lên, lau mồ hôi trên lưng giúp nàng. Đắp thuốc bột xong, cơn đau nhức bắt đầu giảm bớt, hơi thở của nàng từ từ bình ổn, tứ chi co quắp cũng dần thả lỏng.
Khăn ướt thấm toàn mồ hôi và máu, Tả Khanh Từ ném lên bàn rồi đổi một cái khác, sau ba lần đổi, chàng chăm chú nhìn vết thương thê thảm trên lưng nàng, phá vỡ sự yên lặng: “Rốt cuộc là ai đã khiến nàng bị thương thành ra thế này?”
Đến khi viết xong phương thuốc thì nghi vấn này vẫn lơ lửng trong lòng chàng. Tả Khanh Từ gác bút, đợi mực khô rồi đưa cho Bạch Mạch: “Sắc thuốc theo đơn này trong năm ngày, đến kỳ đổi đơn thuốc khác.”
Bạch Mạch cũng hiểu biết đôi chút về dược lý, hắn cầm phương thuốc nhìn lướt qua, âm thầm líu lưỡi, “Sao nàng ta lại bị thương nặng đến vậy?”
“Là cao thủ dùng kiếm, kiếm khí đã đạt đến cảnh giới siêu nhiên, người như thế nhất định có uy danh rất lớn, ta tạm thời không nghĩ ra là ai.” Đầu ngón tay vô thức gõ xuống mặt bàn, Tả Khanh Từ nhíu mày: “Chẳng lẽ… “
Bạch Mạch nảy sinh hiếu kì: “Công tử đoán là ai?”
Một lát sau, Tả Khanh Từ lại lắc đầu: “Thôi, chắc là gặp phải kẻ thù lợi hại.”
Bạch Mạch suy đoán: “Bị thương ở sống lưng, chắc là lúc chạy chối chết hơi chậm chân một chút. Có lẽ là lúc đi ăn trộm bị thất thủ.”
Tả Khanh Từ trầm mặc, chợt nói, “Hơn nữa còn dầm mưa, vết thương rất nặng.”
Bạch Mạch xem thường, “Là do nàng ta đần. Sao không bảo người chuyển lời đổi thời gian, còn gắng gượng chạy đến đây, không thể trách công tử được.”
Chân mày Tả Khanh Từ nhướng lên rồi lại xuống, chàng cười nhạt: “Dù thật sự làm như thế thì sao ta có thể tin, chỉ phí lời mà thôi.”
Bạch Mạch ngẫm nghĩ một lúc, không nhịn được nói, “Nàng ta vì vàng bạc mà ngay cả mạng cũng không cần.” Thậm chí sau khi kết thúc trị liệu, nàng ta lập tức sai người mang châu ngọc và ngân phiếu nhận được gửi vào tiền trang chỉ định, nhìn thấy chứng từ mới bằng lòng nghỉ ngơi, quả thực là lo lắng Hầu phủ quịt nợ.
Tả Khanh Từ cũng nảy sinh ba phần nghi ngờ. Nàng mạo hiểm đến đây tất nhiên là bởi vì đang thiếu tiền gấp, nhưng trước đó đã nhận được thù lao ngàn lượng vàng, lại trộm được bảo vật trong kho báu của Thổ Hỏa La. Số tiền khổng lồ như vậy mà vẫn không đủ, rốt cuộc nàng đang làm cái gì?
Hết chương 29.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook