Một Phút Sai Lầm
-
Chương 30: Chương 30:
Chương 30:
"Đã đến giờ." Bùi Dục gõ vào bàn một cái, Âu Dương Tĩnh lập tức dừng bút lại đưa bài kiểm tra tới.
"Kỳ thật cậu cũng không phải liều mạng như vậy." Sau khi kiểm tra xong bài thì Bùi Dục nói: "Tôi cũng đã nói qua là chỉ cần cậu được tham gia lớp tập huấn là tốt rồi, không trông cậy vào cậu đạt được vị trí thứ nhất." Một tháng này sự tiến bộ của Âu Dương Tĩnh thật sự làm cho anh phải líu lưỡi.
"Đó còn không phải vì cậu sao?" Âu Dương Tĩnh nói ra, vừa thua dọn sách vở vừa nói: "Ai kêu tôi lại đổi thân thể với một học thần cấp bậc quái vật như cậu chứ. Đi ăn cơm." Cô hỏi Bùi Dục.
Bùi Dục gật gật đầu, khi Âu Dương Tĩnh quay đầu đi anh mới nhẹ nhàng thở hắt ra. Mới vừa rồi Âu Dương Tĩnh nói câu "Đó còn không phải vì cậu sao" tự nhiên trong lòng anh không hiểu sao đập thình thịch một phen. Thực gặp quỷ!
Nhất định là ảo giác. Đối mặt với bản thân mình thì làm sao tim có thể rộn lên được chứ, khẳng định là bị năng lực của cô đột nhiên tăng mạnh làm cho dọa sợ rồi. Bùi Dục nhớ lại thuận miệng hỏi cô: "Trong khoảng thời gian này tiến bộ rất nhanh, chắc là đã luyện qua không ít đi?"
"Cũng không tồi, tầm mấy trăm đề." Âu Dương Tĩnh thuận miệng trả lời, giống như đó không phải là chuyện khó gì: "A..., chính là bộ đề mà cậu đặt ở trên giá sách đó, đại khái là tôi đã làm xong dày từng này." Độ dày mà cô đưa ra không sai biệt lắm thì cũng dày tầm một centimeter.
Một tháng làm được hơn phân nửa? Bùi Dục kinh ngạc một phen. Anh biết cô cố gắng nhưng lại không biết cô cố gắng đến loại trình độ như thế này. Phải biết rằng quyển đề kia khi anh làm xong cũng đã phải dùng hai ba tháng!
"Ăn cái gì?" Âu Dương Tĩnh cũng không cảm thấy chuyện cô làm được có gì mà lợi hại, nói xong lực chú ý liền dời đi, khi đối mặt với một dãy quán nhà ăn bên đường mà đầy lo lắng.
"Ăn cái đó đi." Bùi Dục chỉ vào tiệm ăn ở cuối phố.
"Hả?" Âu Dương Tĩnh ngạc nhiên quay đầu lại: "Không phải cậu nghi ngờ nhà đó không được sạch sẽ sao?" Trước kia cô cũng đã đề cập qua hai lần nhưng đều đã bị Bùi Dục dùng ánh mắt khinh bỉ mà phủ nhận.
"Hôm nay lạnh, ăn đồ nóng." Bùi Dục bỏ tay vào trong túi, đi nhanh vượt qua cô đi đến tiệm ăn đang bốc khói nghi ngút. Mỗi lần tới ăn, Âu Dương Tĩnh đều muốn đến tiệm ăn nhỏ bé mà tồi tàn đó, xem ra thật sự là rất thích món ăn đó, vậy hôm nay coi như là khen thưởng đi.
Trời lạnh sao? Âu Dương Tĩnh đưa tay ra cảm nhận gió bắc một phen, kỳ thật hiện tại cô cũng chỉ mặc thêm một chiếc áo khoác ở bên ngoài mà thôi. Rồi lại nhìn Bùi Dục ngay cả áo lông cũng đều đã khoác lên, xem ra cơ thể con gái quả thật là có vẻ sợ lạnh.
Sau khi vào tiệm ăn thì tính tình thích sạch sẽ của Bùi Dục lại tái phát. Bởi vì sinh ý quá tốt mà người lại không có đủ, thời điểm bọn họ đi vào lại là giờ cao điểm, rất không dễ gì mới có được một cái bàn trống nhưng lại chất đầy một bàn bát đũa đã sử dụng của những người đã rời đi. Kêu người phục vụ nhưng đợi một lúc lâu cũng không thấy có ai tới. Trong lòng Bùi Dục đầy chán ghét, chỉ đứng ở một chỗ cũng không có ngồi xuống, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể chuẩn bị đổi chỗ khác vậy.
Âu Dương Tĩnh khó có khi được ăn đồ nóng một lần cho nên mới không muốn bởi vì một chút đồ bỏ đi này mà phá hủy sự hào hứng. Cô đặt túi sách lên trên ghế tựa, phụ giúp dọn dẹp chỗ ngồi rồi nói Bùi Dục đi đến chỗ gọi món ăn: "Cậu đi chọn món trước đi, nơi này để tôi dọn." Bùi Dục không khách khí với cô.
Chờ anh chọn món ăn xong thì Âu Dương Tĩnh cũng đã lau dọn qua cái bàn đó hai lần rồi. "Vẫn có một chút dầu, cậu chấp nhận một chút đi." Cô lại lót thêm một tờ giấy ăn xuống bên của Bùi Dục. Bùi Dục nhìn nhìn, không còn những món đồ lộn xộn kia nữa, cái bàn chỉ hơi có một chút dầu mỡ thì vẫn có thể miễn cưỡng chịu được.
"Năm mươi sáu đồng lẻ ba, quẹt thẻ hay là tiền mặt?" Bà chủ hỏi.
"Tiền mặt." Âu Dương Tĩnh đã hình thành thói quen chủ động trả tiền - - Bởi vì Bùi Dục kiên trì ở bên ngoài nhất định phải là "Nam sinh" trả tiền. "Nhỡ đâu bị người quen nhìn thấy tôi cùng nữ sinh ăn cơm mà lại để cho nữ sinh bỏ tiền ra thì quá mất mặt!" Anh đã nói như vậy. Ngay từ đầu tuy Âu Dương Tĩnh cảm thấy luôn dùng tiền của Bùi Dục ăn uống thì vô cùng xấu hổ, còn có thể cùng anh tranh một chút nhưng về sau khi vừa tới thì tiền tiêu vặt của cô không đủ ăn, thứ hai là Bùi Dục ở trong chuyện này lại đặc biệt kiên trì nguyên tắc, dần dần cô cũng phải thỏa hiệp.
"Tôi không thể ăn ngũ vị hương, đổi cho tôi một vị cay nhẹ, chỉ cần cay hơn vị cay ở trường học là được rò." Khi ngồi xuống Âu Dương Tĩnh nói.
Bùi Dục hừ một tiếng, trên mặt hiện ra một biểu cảm quái dị. Âu Dương Tĩnh nhìn không hiểu ý tứ của anh, chỉ cảm thấy đại thiếu gia như anh đã hạ mình tới một tiệm ăn bình thường lại còn bằng lòng ăn theo khẩu vị của cô nên thanh âm mềm đi, ôn tồn nói chuyện với anh.
Nhưng mà cô còn không biết những hành động này của cô trong mắt người ngoài trở thành một bạn trai nhị thập tứ hiếu rất là tốt. Bàn bên cạnh có hai nữ sinh không nhịn được mà vụng trộm nhìn cô một cái, sau đó hai người trao đổi ánh mắt với nhau - - Làm sao lại có một nam sinh hoàn mỹ như vậy chứ! Vừa cao lớn vừa đẹp trai, làn da cũng như đã được mài qua vậy, lại còn đối xử với "Bạn gái rất tốt", thời điểm nhìn "Cô" nói chuyện lại còn nở một nụ cười đầy sủng nịnh như vỡ tung!
A a a a a a a a! Đáng tiếc cách quá gần nên xấu hổ không chụp ảnh được.
"Tới!" Ngược lại tiệm ăn này lên đồ ăn rất là nhanh, chỉ trong chốc lát một bát đồ ăn đỏ au thơm ngào ngạt, một làn khói từ trong bát đồ ăn lớn bay ra. Trong lòng Âu Dương Tĩnh như nở hoa, cô giành gắp trước miêng ngó sen mà cô thích ăn nhất lên cắn một miếng to. Nhưng vị thơm ngon của ngó sen vẫn chưa cảm nhận được mà đã bị vị cay nồng làm cho thiếu chút nữa thăng thiên luôn!
"Nước. . . Nước. . ." Cô luống cuống tay chân rót một cốc nước trà uống vào làm cho đầu lưỡi đang đau rát như bị bỏng mới giảm đi một chút. Từ khi nào mà vị cay đã biến thành như vậy rồi chứ? Âu Dương Tĩnh bị cay đến tỉnh mộng. Giương mắt lên liền nhìn thấy Bùi Dục đang chậm rãi ăn đồ ăn, vừa ăn vẫn còn không quên cho cô một ánh mắt cười nhạo.
. . . Sơ suất rồi !
Lúc này Âu Dương Tĩnh mới phản ứng kịp khi thức ăn mang lên tại sao biểu cảm của Bùi Dục lại cổ quái như vậy là có ý gì. Căn bản là anh biết cơ thể của mình không chịu được vị cay cho nên đã cố ý không nói mà chờ xem chuyện cười của cô!
Trong nhà Bùi Dục không có một chút ớt nào, đồ ăn gọi ở căn tin trường học cũng đều không có một chút vị cay hay có tiêu vào, cho nên cô vẫn không biết thân thể Bùi Dục mẫn cảm với vị cay như vậy. Sau khi Âu Dương Tĩnh nhớ lại rồi xử lý non nửa chén cơm, lúc này mới chọn những món không được ngon ở trong bát đồ ăn.
Kết quả là một bát tô đồ ăn đỏ đỏ hồng hồng kia hơn phân nửa đều đã vào trong miệng Bùi Dục. Đương nhiên anh cũng coi như là "Tri kỷ" giúp cô gọi thêm một chén cơm cùng sữa.
"Thì ra lẩu chua cay lại ngon như vậy." Sau khi Bùi Dục ung dung nhấm nháp xong vẫn không còn quên k ích thích cô một phen.
"Cậu cũng yếu quá đi! Với cấp độ cay như thế này mà cũng không có chịu nổi được." Ăn xong hai chén cơm trắng cùng một chút đồ ăn ít đến đáng thương mà mặt vẫn trắng bệch.
"Vấn đề gen, trời sinh mẫn cảm đối với vị cay không chịu được, cùng với mạnh yếu có quan hệ gì chứ." Bùi Dục nói chuyện rất đương nhiên, còn nói: "Trong nhà cậu cũng không có một chút gia vị cay nào, tại sao cậu lại có thể ăn cay được vậy?"
"Ăn quán ven đường luyện ra." Rời khỏi tiệm ăn hơn mười thước mà Âu Dương Tĩnh vẫn cảm nhận được đầu lưỡi như đang bốc cháy.
Bùi Dục chỉ vào ngã rẽ cách đó không xa nói: "Ở bên kia có một cửa hàng bán giò heo, cửa hàng lâu đời, hương vị rất là tốt. Tôi thấy cậu khẳng định là chưa ăn no, chúng ta đi ăn cái kia đi." Vốn cũng không phải là anh cố ý chỉnh Âu Dương Tĩnh, thật sự là Âu Dương Tĩnh tự chủ trương thay đổi khẩu vị nên về sau anh mới thuận tiện xem trò cười.
Âu Dương Tĩnh không có phản đối, hiện tại cô căn bản không thể biết được là no hay là chưa no nữa, liều chết ăn mấy miệng đồ ăn nên hiện tại dạ dày giống như đang có một ngọn lửa cháy hừng hực vậy, cảm giác nóng rát khó chịu, nhu cầu cấp bách cần phải có cái gì để khắc phục.
Thịt heo cắt lát bình thường Âu Dương Tĩnh tuyệt đối không được xem như là đồ ăn, màu sắc nhợt nhạt gần giống như vừa mới giết thịt, chưa nấu chín, nhưng bụng nóng khó chịu, cô không quan tâm nhiều lắm, chỉ gặm một miếng, ăn xong liền phát hiện không hổ danh là cửa hàng lâu đời, nếu xem nhẹ màu sắc nhạt nhẽo bên ngoài thì hương vị đặc biệt tốt! Một mùi thịt heo cũng đều không có, béo nạc vừa phải, không khô không ngấy, độ lửa nắm chắc lại càng tuyệt diệu hơn, chỉ cần tùy tiện cắn một miếng là xương đã rời ra, nhưng vẫn còn giữ lại hương vị thơm ngon của móng heo. Không để ý một chút, nửa miếng chân giò đã vào bụng hết. Cảm giác nóng rát trong bụng nhất thời cũng giảm bớt đi không ít.
"Như thế nào, tôi giới thiệu không tồi chứ!" Bùi Dục nhìn thấy cô ăn rất vui vẻ thì không khỏi đắc ý.
"Vô nghĩa, cơ thể cậu đương nhiên là thích ăn đồ mà cậu tiến cứ rồi." Âu Dương Tĩnh khinh thường nói: "Nếu để tôi nói thì vẫn là bà nội tôi làm lỗ tai heo ăn ngon hơn."
"Vậy sao?" Bùi Dục cũng ăn một miếng chân giò, suy nghĩ nói: "Tôi còn chưa được ăn, không bằng lúc trở về tôi nói bà nội làm một lần đi."
Anh vừa mới nói xong thì tốc độ ăn của Âu Dương Tĩnh liền chậm lại. Một miếng chân giò gặm được một nửa liền không động đậy nữa, rõ ràng cho thấy đang suy nghĩ có tâm sự.
"Có phải nhớ bà nội rồi hay không?" Anh biết rõ mà còn cố hỏi.
Âu Dương Tĩnh cúi đầu không nói lời nào, một lát sau anh liền nhìn thấy cô vụng trộm lau mắt một phen.
"Vậy về thăm bà một chút đi." Đột nhiên Bùi Dục nói.
Âu Dương Tĩnh lập tức ngẩng đầu, quả quyết cự tuyệt: "Không được! Nếu thấy tôi đưa nam sinh về nhà nhất định bà sẽ tức điên!"
"Làm gì có khoa trương như vậy." Bùi Dục nói: "Điều gì sẽ xảy ra nếu chúng ta không thể đối lại thì cậu vẫn không chuẩn bị gặp bà sao?"
Âu Dương Tĩnh nghe xong, một cơn khủng hoảng trào dâng lên ở trong lòng: Đúng vậy, nhỡ đâu không thể đổi trở lại thì làm sao bây giờ?
Cô nhìn về phía Bùi Dục thì thấy anh hình như cũng đang sợ hãi trước những lời nói vô tình của chính mình.
Thời điểm hiện tại bọn họ không có một chút dấu hiệu gì, ai biết được kiểu trao đổi này tới cùng là tạm thời hay là vĩnh viễn chứ?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook