Một Phút Sai Lầm
Chương 14: Chương 14:

 
 
Chắc có lẽ cuộc sống cấp 2 quá đơn điệu, hôm qua Bùi Dục mới làm ầm ĩ một trận mà ngày tiếp theo đã lan truyền đến mức cả trường đều biết. Âu Dương Tĩnh, học bá trong những học bá vốn dĩ đã có chút danh tiếng, vừa cất giọng hát trong tiết nghệ thuật năm ngoái đã thu về không ít fan hâm mộ, bây giờ lại được đồn đại phản bác lại giáo viên trước mặt mọi người, đã vậy còn đi thẳng đến phòng giáo vụ. Việc này khiến những học sinh quậy phá vốn dĩ không cùng phe với “học sinh giỏi” mà suốt ngày cứ tác oai tác quái, bây giờ đột nhiên cũng trở thành người bảo vệ Âu Dương Tĩnh.
 
Lúc Bùi Dục bước vào tòa nhà dạy học, một loạt những cậu con trai học theo các em trai hắc đạo trong TV rồi cúi đầu hô lớn: “Chào chị Tĩnh!”, anh thoáng chốc còn tưởng mình mẹ nó lại xuyên không nữa rồi!
 
“Các cậu làm gì đây?” Bùi Dục nhìn những cậu nhóc có người còn chưa cao bằng Âu Dương Tĩnh rồi hỏi.
 
Một nam sinh hơi cao lớn trong số đó lập tức nhảy ra, nở nụ cười cực kỳ nịnh hót: “Chị Tĩnh, chuyện của chị bọn em đều nghe cả rồi! Từ giờ về sau chị chính là thần tượng của bọn em!”

Bùi Dục buồn cười nhìn cậu ta: “Vậy nên?”
 
“Nhận bọn em làm đàn em đi!” Nam sinh kia nói lớn.
 
Bùi Dục suýt nữa bật cười thành tiếng: “Vậy cậu nói xem, một, tôi không đánh nhau, hai, tôi không thu phí bảo kê, tôi cần đàn em làm gì đây?”
 
Ể? Cả đám nhóc con nhìn nhau, ai cũng không thốt ra được lời nào. Vốn dĩ bọn họ chỉ cảm thấy Âu Dương Tĩnh dám cự lại giáo viên nên cực kỳ ngầu chứ cũng không biết mình làm đàn em của học sinh giỏi để làm gì nữa.
 
Bùi Dục nhân cơ hội nói: “Tôi không biết các cậu nghe được phiên bản nào, thế nhưng tôi tố cáo  giáo viên là vì cô ấy không dạy chúng tôi đàng hoàng, làm lỡ việc học tập của chúng tôi.”
 

“Hả? Là vậy sao? Tại sao vậy?” Nam sinh dẫn đầu không hiểu hỏi, những người khác cũng mơ hồ y hệt——bọn họ còn hận không thể khiến giáo viên không dạy nữa!
 
“Chính là như vậy.” Bùi Dục gật đầu, suy nghĩ chút rồi nói, “Vì việc học là một chuyện rất thú vị, giải đề hơi giống với việc giết yêu quái, nếu qua ải sẽ có cảm giác đạt được thành tựu.”
 
“Thật sao?” Đám nhóc hỏi, nếu so sánh thế này, chẳng phải bọn họ là người chơi gà mờ bị quái thú tàn sát hay sao?
 
Bùi Dục cười ha ha: “Thử thì không phải sẽ biết sao?” Nói xong thì nghe thấy chuông chuẩn bị vào lớp, anh vội vàng cất bước chạy vào lớp học: “Sắp vào lớp rồi, tôi đi trước đây, các cậu cũng học hành chăm chỉ vào đó!”
 
Cậu nhóc dẫn đầu đưa mắt theo bóng dáng rời đi của anh, tự nói với mình: “Xem ra làm học bá cũng ngầu đó ha!”
 
Mười mấy năm sau, có đàn em nhỏ hơn bọn họ hai lớp đến tận cửa nói lời cảm ơn, nói rằng những lời nói của Âu Dương Tĩnh năm đó đã cứu lấy cậu ấy, khiến cậu ấy từ một cậu nhóc trẻ trâu đội sổ có thể tự lực tự cường, thành công thi đậu cấp ba, bước đi trên còn đường mà trước giờ cậu ấy chưa từng dám mơ tưởng đến. Âu Dương Tĩnh đầy nghi hoặc, cô hoàn toàn không nhớ mình đã từng cứu lấy đàn em này thế nào. Vậy mà Bùi Dục đứng bên cạnh lại nhớ ra điều gì đó, sau đó vui vẻ nhận lấy món quà cảm ơn của cậu ấy.
 
Thế nhưng những việc đó đều là chuyện của sau này, Bùi Dục bây giờ vẫn chỉ thầm mong sớm có ngày được hoán đổi cơ thể trở lại.
 
Thậm chí tối qua anh còn viện cớ tra tài liệu học tập, lén lút vào diễn đàn tiếng Trung lớn nhất rồi ẩn đi thân phận, đăng bài cầu cứu “Hoán đổi thân phận với bạn học, phải làm thế nào đây? Gấp! Online đợi hồi đáp!”, thế nhưng lầu dưới không phải bảo anh cút đi thì là bảo nói không có sách, mách không có chứng thì anh đừng đi vệ sinh nữa. Không có ai xem bài đăng này là thật.

Sau khi Bùi Dục thất vọng lướt vài cái thì cũng bất lực xoá bài. Lần đầu tiên anh nghi ngờ IQ của mình——nhất định việc trùng sinh đã làm giảm IQ của anh, nếu không thì sao anh lại ngây thơ nghĩ rằng chuyện trùng sinh và hoán đổi linh hồn với tỷ lệ phát sinh gần bằng 0 này lại có thể tìm được đáp án trên mạng chứ?
 
Bây giờ xem ra, dường như anh chỉ còn lại một con đường để đi: Phó mặc cho trời.
 

Có phải chỉ cần anh giúp đỡ Âu Dương Tĩnh, không chừng ngày nào đó ông trời cao hứng lên cho hai người bọn họ hoán đổi trở lại? Bùi Dục nghĩ với tràn đầy niềm hi vọng.
 
Trong lớp học, một La Vịnh Văn bình thường sinh khí dồi dào đang ôm bụng với chút hơi tàn còn sót lại, nghiêng mặt nằm lên bàn với dáng vẻ cuộc sống này không còn gì nuối tiếc nữa. Bùi Dục không kiềm được hỏi: “Cậu sao vậy?”

“Bụng lại bị bà dì hành rồi…” La Vịnh Văn nói với giọng điệu yếu ớt rồi đưa cho Bùi Dục một cái chai không, sau đó lại đẩy sang một tấm thẻ lấy nước, “Âu Dương...giúp tớ rót nước nóng vào đi, đừng lấy nước lạnh…”
 
Bà dì lớn đáng sợ quá…lòng Bùi Dục đầy sợ hãi, giúp La Vịnh Văn rót xong chai nước nóng, thấy cô ấy rõ ràng đang nóng đổ cả mồ hôi mà còn ôm chai nước vào lòng, mặt anh giật giật: “Cái đó...lần nào cũng đều đau dữ dội vậy sao?”
 
“Cũng không phải.” La Vịnh Văn ôm chai nước, cơn đau dường như đã dịu đi một chút, cô ấy uể oải trườn trên bàn nói: “Mấy ngày trước quên mất bà dì sắp đến nên có ăn vài que kem, sau đó thì thế này đây.”
 
Bùi Dục âm thầm ghi nhớ——quyết định từ bây giờ sẽ bắt đầu cai tất cả mọi thức uống lạnh.
 
“Cậu vẫn chưa có à?” La Vịnh Văn hỏi anh.

Bùi Dục gật đầu. Tuy chủ đề này có chút xấu hổ, thế nhưng nói nhiều cũng thành quen.
 
“Hâm mộ quá~~” La Vịnh Văn cảm thán từ tận đáy lòng, “Ít nhất cậu cũng đỡ bị giày vò một năm...nghĩ tới việc vẫn còn chịu bà dì lớn vài chục năm, đúng là cuộc sống này chẳng còn lưu luyến gì nữa mà…”
 
Bùi Dục im lặng quay đầu, anh mới là thật sự không còn gì lưu luyến đây này. Mấy ngày trước anh tuyệt đối không ngờ rằng, anh cũng sẽ có ngày quan tâm đ ến bà dì lớn như vậy...còn không hoán đổi lại nữa thì chắc anh sắp có chướng ngại về giới tính luôn rồi.


Lúc này lớp trưởng đang phát vở bài tập, những bạn học ngồi phía trước truyền vở xuống rồi hỏi Bùi Dục và La Vịnh Văn: “Các cậu nghe gì chưa! Kỳ thi giữa học kỳ lần này sẽ phân lớp nhanh và chậm.”
 
“Thật không? Hội uỷ viên giáo dục Thành phố muốn cấp 2 phân lớp nhanh và chậm sao?” Bùi Dục tò mò hỏi.
 
“Đúng đó, vậy nên trường mình mới nghĩ ra một chiêu, lớp vốn có thì vẫn không thay đổi, chỉ có môn chính mới phân lớp thôi, giờ học sẽ đổi phòng.” Em gái ngồi phía trước nói.
 
“Ế ế? Không phải chứ!” La Vịnh Văn kêu lên đau khổ, “Đừng có vậy nha! Thi không vào được lớp nhanh thì bố tớ đánh tớ chết mất!”
 
“Tớ cũng vậy nè!” Bạn học phía trước cũng kêu lên, “Lúc bọn họ đến văn phòng lấy bài tập thì nghe giáo viên đang thảo luận chuyện này. Tuy bây giờ vẫn chưa công bố, thế nhưng nghe nói đã xác định rồi, đợi thi giữa kỳ xong sẽ phân lớp.”

Mới một chút mà “tin tức chết chóc” này đã truyền khắp lớp, tiếng than khóc liền vang vọng đâu đây.
 
La Vịnh Văn nằm dài trên bàn hệt như đã mất hết sức lực: “Còn hơn một tuần nữa là đến kỳ thi giữa kỳ rồi, không biết bây giờ cố gắng còn kịp không nữa…”
 
“Có gì mà không kịp chứ, bài vở cấp hai dễ òm.” Bùi Dục buộc miệng nói. Vừa nói xong thì liền thấy La Vịnh Văn bật người dậy. Anh giật mình, “Sao thế?”
 
Cô gái nhỏ lại tức tốc trườn ra, ai oán nhìn anh: “Cậu đứng nói nữa T_T… cậu thông minh như vậy đương nhiên cảm thấy dễ rồi, đối với những người IQ đội sổ như chúng tớ thì không dễ chút nào hết.”
 
Bùi Dục suy nghĩ rồi hỏi: “Một ngày cậu học bao lâu? Ý tớ là sau khi về nhà ấy.”

“Cũng chưa chắc, phải xem giáo viên cho bao nhiêu bài tập nữa.” La Vịnh Văn nói thật.
 
Bùi Dục nhìn cô ấy, nhớ đến thời gian biểu dán trước bàn học của Âu Dương Tĩnh và cả vở ghi chép được phân loại của cô, anh nói: “Mỗi tối tớ học ba tiếng. Không tính thời gian nghỉ giữa chừng.”
 

“Hả!” La Vịnh Văn kêu lên một tiếng, “Lâu vậy sao? Không phải cậu ở trường làm gần hết bài tập rồi sao? Về nhà cậu còn học gì nữa? Làm đề trong sách tham khảo hả?”
 
“Cũng không hoàn toàn là vậy, chủ yếu là củng cố kiến thức.” Bùi Dục nói, từ ghi chú ôn tập của Âu Dương Tĩnh thì có thể nhìn ra, một vài thói quen học tập của hai người họ cũng khá giống nhau, kiến thức của các môn cũng sử dụng cách ôn tập 3 giai đoạn, vừa học xong ở lớp thì liền về nhà ôn lại kiến thức ngày hôm đó, cách một khoảng thời gian lại tổng kết những kiến thức nửa tháng gần đây, lúc này sẽ phát hiện được một vài điểm mà lúc học lần đầu tiên không chú ý đến. Đại khái là cỡ hai tháng sẽ lại tập trung sắp xếp lại những thứ đã học trước đó một lần, giai đoạn 3 thì trên cơ bản sẽ không có thiếu sót nữa, mà còn ghi nhớ cực kỳ chắc chắn.

Vốn dĩ Bùi Dục chỉ nói cho La Vịnh Văn nghe, vậy mà nói một lúc thì những bạn học xung quanh cùng từ từ tụm lại đề ra các câu hỏi, Bùi Dục cũng trả lời một cách nhẫn nại.
 
“Âu Dương, hay là tớ đề nghị với giáo viên, họp lớp vào thứ sáu tuần này cậu làm một bài báo cáo đi? Chủ đề là “Làm thế nào để nâng cao hiệu quả học tập”?” Có một cậu nhóc mũm mĩm đeo mắt kính đề nghị. Bùi Dục nhớ cậu ta là lớp trưởng.
 
“Được thôi.” Bùi Dục đồng ý. “Còn có thể lập ra nhóm nhỏ để học, giám sát định kỳ. Nếu không tớ cảm thấy tuy rằng mọi người đều biết phương pháp, thế nhưng khi thực hiện có thể sẽ có vấn đề.”

Ý kiến của Bùi Dục với lớp trưởng nhận được một tràng hoan hô, được học bá giỏi nhất ở trường chống lưng, phân lớp trong truyền thuyết dường như đã không còn đáng sợ đến vậy nữa.
 
“Âu Dương, trước đây tớ cảm thấy cậu cực kỳ lạnh lùng, không dám nói chuyện với cậu lắm, không ngờ con người cậu cũng tốt ghê!” Có một nam sinh thẹn thùng nói.
 
“Đấy là tại cậu không có mắt nhìn! Chị đây sớm đã nhìn ra được Tĩnh Tĩnh nhà chị cực kỳ tốt!” La Vịnh Văn tự hào vỗ ngực, bà dì lớn hình như cũng không còn đau nữa.

Những bạn học xung quanh cũng cười lớn, khi Huỷ Diệt vào lớp, phát hiện kỷ luật lớp hôm nay tốt đến lạ thường, còn xoa mắt vài cái, cô ấy còn tưởng tuổi mình cao rồi nên không nhìn thấy những học sinh làm việc riêng.
 
Người càng kinh ngạc hơn là Âu Dương Tĩnh, sau khi cô tan học thì lại chạy đến gần Ngũ Trung tìm Bùi Dục, vậy mà lại phát hiện Bùi Dục bị đám bạn học cùng lớp vây quanh rồi bước ra khỏi cổng trường. Mới có mấy ngày mà anh đã thân với các bạn trong lớp như vậy rồi?
 
Âu Dương Tĩnh suy nghĩ một chút, vẫn không nên để bạn học nhìn thấy “anh ấy” thì tốt hơn. Đang định tránh đi thì lại nghe đồ ngốc Bùi Dục mở miệng gọi cô: “Bùi Dục!” sau đó bỏ bạn bè để chạy về phía cô.
 
Âu Dương Tĩnh hận không thể lập tức ẩn thân, anh gọi nhiệt tình như vậy, các bạn học sẽ hiểu lầm đó?!
 


Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương