Trong gian bếp to lớn và hiện đại, hình ảnh một thiếu niên mồ hôi nhễ nhãi vừa chiên thịt vừa nấu canh. Bên cạnh là một thiếu niên khác ngồi nhăm nhi ly cà phê.

Jungkook đang thầm nghĩ nếu như ở Jeon gia cũng có thể tự do nấu ăn như vậy thì thích biết bao nhiêu. Nhưng đáng tiếc là không được, ngày nào cũng phải có mặt đúng giờ ăn những món nhạt nhẽo mà họ cho là sơn hào mỹ vị kia.

Nấu ăn xong liền dọn ra bàn, Jungkook nhìn xung quanh liền thấy không còn ai nữa. Taehyung rất tự nhiên ngồi vào bàn bắt đầu động đũa.

Jungkook dẩu môi trách móc, tên này không đợi cậu vào mà đã ăn. Không biết nể mặt gì cả? Mà khoan...này nhà hắn mà...

Tạm bỏ qua, cậu cũng nhanh chóng ngồi vào bàn ăn. Taehyung nhìn khuôn mặt lấm lem mồ hôi kia không nói gì liền đứng lên đi ra ngoài.

Jungkook vừa bỏ được một đũa cơm vào miệng thì hắn lại đứng lên bỏ đi, có phải đồ ăn của cậu nấu dở quá nên hắn tìm quản gia nấu cái khác cho hắn không?

Vẫn đang trong trạng thái hoang mang thì Taehyung đi lại bên cạnh Jungkook trên tay là khăn giấy ướt.

"Lau mặt đi, rồi chúng ta cùng nhau ăn"


Trong lòng dâng lên cảm giác quái dị, Jungkook nhận lấy khăn giấy cũng nhanh chóng lau đi lớp dầu mỡ trên mặt. Có ai nói Taehyung thật sự ấm áp chưa?

Jungkook thấy Taehyung nhăn mặt, tai và gò má đỏ hết cả lên. "Anh sao vậy?"

Taehyung mặt càng biến dạng hơn, uống hết cả một ly nước lớn. Có vẻ thức ăn cậu làm cay quá rồi.

"Không sao, chỉ là tôi không ăn được cay" Taehyung thấy Jungkook chưa thu lại vẻ mặt lo lắng kia liền phải bật chế độ phụ đề.

Taehyung vẫn tiếp tục ăn cơm, hắn thấy trừ món canh ra thì còn lại đều rất ngon, rất hợp với khẩu vị của hắn.

"Có ngon không?" Jungkook cắn đầu đũa đợi câu trả lời của hắn

"Rất ngon, sau này học thêm vài món nữa nấu cho tôi" Taehyung từ tốn nói rồi tiếp tục thưởng thức bữa cơm.

"Nhưng sao tôi phải nấu cho anh?" Jungkook ngậm một miệng cơm hỏi hắn, Taehyung nhìn Jungkook đáng yêu thế kia liền bật cười.

Taehyung cười lên đẹp trai thật ấy, khác với vẻ lạnh lùng kia. Nếu nữ sinh nào đó nhìn thấy chắc sẽ té xỉu luôn.

Thoát khỏi suy nghĩ của bản thân thì bắt gặp ngay Taehyung chuẩn bị ăn canh, nhưng canh kim chi khi nãy cậu bỏ rất nhiều ớt.

Bé Thỏ nhanh chóng bưng cả tô canh qua phía mình khiến cho bé Hổ ngơ ngác không biết chuyện gì.

"Canh này là tôi nấu cho tôi, anh muốn ăn thì tự mà nấu"

Thì ra là không muốn hắn ăn vì lỡ bỏ quá nhiều ớt, không phải chỉ cần nói với hắn thôi sao?

"Trẻ con"


Jungkook bĩu môi sau đó liền tập trung vào chuyên môn của mình. Rất nhanh sau cả bàn ăn đều sạch sẽ, sức ăn của Jungkook và Taehyung đúng là ngang nhau đó nha.

Không hiểu sao nhưng khi ăn cơm cùng nhau Taehyung lại thấy nó ấm áp lạ thường. Giống như người con trai ăn món ăn mà người yêu mình cực công nấu cho vậy. Đúng hơn là như một bữa cơm gia đình của cặp đôi mới cưới.

Sau khi xử lí cái bụng xong thì Taehyung đưa Jungkook đi dạo quanh khuôn viên nhà mình.

"Taehyung, anh ở đây một mình không cô đơn sao?" âm thanh nhẹ nhàng vang lên

"Tôi không ở đây một mình, anh hai ở cùng tôi" nhanh chóng đáp lại cậu, cậu chỉ à một cái không hỏi thêm gì nữa.

Jungkook quên mất Taehyung không phải cô đơn như cậu, cậu về đến nhà thì cũng chỉ có sách vở thôi. À ngoài ra còn có những trận đòn vô cớ nữa.

"Jungkook" Taehyung bỗng gọi tên cậu khiến cậu giật mình, đưa đôi mắt to tròn nhìn hắn.

"Cậu rõ ràng rất ghét nơi này, nhưng lại quyết định trở lại" Taehyung hít thở sâu, không nhanh không chậm nói.

Jungkook nhìn về phía khoảng không vô định "Anh cũng thấy tôi ngốc giống Chung Hee đúng không?"

Taehyung đứng lại, Jungkook cũng đứng lại, từng cơn gió nhẹ thổi qua khiến mái tóc xám và nâu đung đưa. Khoảng khắc như dừng lại mãi, ánh mắt hắn và cậu chạm nhau trong mắt chỉ có đối phương.


Taehyung bước hai bước lại gần cậu hơn, ôm cậu vào lòng nhẹ nhàng nói

"Jungkook em rất mạnh mẽ, em đã làm rất tốt. Em không trốn tránh mà lại trực tiếp đối diện. Lúc trước em có thể một mình, nhưng bây giờ em sẽ không một mình nữa. Bên cạnh em có tôi, Chung Hee, chúng tôi sẽ cố gắng bảo vệ em"

Hắn lần đầu nói nhiều như thế, hình như hắn đã đặt cậu vào một vị trí đặc biệt mất rồi. Hắn biết mình muốn gì và đang nói gì, nhưng cần một thời gian nữa để xác nhận lại.

Jungkook được ôm bởi vòng tay ấm áp của Taehyung lại được nghe những lời hắn nói. Tâm hồn, trái tim của một đứa trẻ lại thiếu thốn tất cả một lần nữa được phép màu từ Kim Taehyung làm cho lành lặn.

"Cảm ơn anh, hôm nay tôi rất vui, rất hạnh phúc. Bữa cơm hôm nay cũng thật ấm áp. Anh đã xoa dịu vết thương của tôi rồi"

"Bữa cơm hôm nay tôi sẽ nhớ mãi"

Nghe tiếng cười của Jungkook hắn liền nhẹ cả người, buông cậu ra rồi cả hai lại tiếp tục đi dạo. Không ai nói với ai câu nào nữa cả.

_________________

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương