“Đấy không phải là mâu thuẫn giữa các học sinh, mà là bọn họ đơn phương tiến hành bạo lực học đường với em, hành vi của các bạn này đã cấu thành tội cố tình gây thương tích rồi, đoạn video chính là bằng chứng tốt nhất.”

“Ngoài ra bài viết bịa đặt ở trên mạng cũng đã gây ảnh hưởng nghiêm trọng đối với danh dự của em, em có thể đồng thời tố cáo bọn họ cố tình xâm hại.” Tô Bối lại chỉ vào đám người Chu Hồng Mai nói.

Bị Tô Bối chỉ như vậy, mấy cô nàng lưu manh không hề hài lòng: “Cô nói bậy bạ gì vậy? Bài viết đó cũng chẳng hề đề tên, ai cũng có thể đăng, hơn nữa chuyện cô đi làm gái thì trên lớp ai cũng đang nói, cô dựa vào cái gì mà nói là bài viết đó là do chúng tôi đăng lên hả!”

Nghe vậy, Tô Bối cười mỉa một tiếng.

Bởi vì không biết rõ là ai đã đăng bài viết đó nên Tô Bối mới không chút cự nự mà nhìn thẳng vào mấy cô nàng trước mặt rồi nói: “Mấy người cứ tưởng là chỉ cần đăng ký một nick phụ nặc danh là sẽ không có cách nào điều tra ra là ai đã đăng bài viết bịa đặt ấy à?”

Lúc này, Từ San San đứng lẫn trong đám người vốn đang mừng thầm thì bỗng thấy hoang mang: Lẽ nào không phải là thế ư?

Đương nhiên là không rồi.

Chỉ cần đã từng làm thì chắc chắn sẽ để lại dấu vết.

Trong bốn năm ở thế giới khác đó, Tô Bối đã đọc rất nhiều sách, trong đó bao gồm cả mấy cuốn của bộ “Honker”. Chỉ cần đưa cho cô một chiếc máy tính thì Tô Bối tự tin là trong vòng năm phút sẽ tra ra là ai đã đăng bài viết đó.

“Cô mà có khả năng ấy thì cô cứ đi điều tra đi.” Chu Hồng Mai ấm ức nói.

Dù sao thì bài viết đó cũng không phải là do cô ta đăng, Tô Bối muốn tra thì cứ tra, cô ta vừa hay cũng muốn xem xem là đứa nào muốn đổ hết tội lên đầu cô ta.

“Im lặng lại mau, gọi các em lên đây là để giải quyết vấn đề chứ không phải làm cho mâu thuẫn tiếp tục nặng thêm!” Hiệu trưởng lên tiếng cắt ngang câu chuyện của hai bên.



“Vậy thì không biết phía nhà trường chuẩn bị giải quyết chuyện này như thế nào ạ?” Tô Bối liền hỏi.

Câu hỏi của Tô Bối khiến hiệu trưởng khó trả lời.

Vốn dĩ chuyện như thế này nhà trường dự định sẽ gọi hai bên học sinh đến văn phòng và nghiêm khắc phê bình để học sinh hiểu được mức độ nghiêm trọng của vấn đề là xong, đến lúc đó yêu cầu mấy người họ viết bản kiểm điểm, nói rõ toàn bộ sự việc chỉ là hành vi trêu ghẹo quá đà của bọn họ mà thôi, như thế sẽ không tạo nên ảnh hưởng quá lớn đối với danh tiếng của nhà trường.

Hiệu trưởng Trần vốn tưởng là đám học sinh này rất dễ xử lý, nhưng hoàn toàn không ngờ là lại gặp phải người lợi hại như Tô Bối.

“Trước đó em đã nói rồi, hành vi của đám người Chu Hồng Mai đã cấu thành tội xâm hại, nếu như nhà trường không có phương án xử lý, em sẽ tự đi báo cảnh sát.”

“Em…” Câu nói của Tô Bối khiến hiệu trưởng nghẹn họng: Chuyện này mà để cho học sinh này báo lên tận đồn cảnh sát thì chẳng phải là càng tệ hơn sao?

“Vội vàng gì chứ, chuyện này đương nhiên là nhà trường sẽ giải quyết.”



Buổi chiều hôm đó, phụ huynh của đám người Chu Hồng Mai đã được mời đến văn phòng nhà trường.

Nghe nói nhà trường gọi mình lên là vì chuyện đám trẻ con đánh nhau, mấy bậc phụ huynh tỏ ra rất không hài lòng.

“Thầy giáo à, có chuyện gì mà thầy không thể nói cho xong ở trên điện thoại được chứ, lại còn gọi chúng tôi đến trường làm gì?”



“Đúng thế đấy, thầy giáo muốn nói gì thì nói nhanh đi, tôi còn phải về để lo chuyện ở công xưởng nữa, đi ra có một hồi thế này thì thể nào cũng sẽ bị trừ nửa ngày lương mất thôi.”

“Con cái của các anh chị ở trong trường đánh học sinh khác, thế nên mới mời các vị phụ huynh đến đây để xử lý.” Đối mặt với mấy người thô lỗ này, giáo viên chủ nhiệm cũng chỉ còn cách kiên nhẫn giải thích.

Nghe thấy vậy, mấy vị phụ huynh này quay ra liếc nhìn cô học sinh nhỏ bé gầy gò đứng ở bên cạnh.

“Thầy nói người bị đánh chính là học sinh này đúng không?” Một vị phụ huynh chỉ vào Tô Bối nói: “Chẳng phải nó vẫn đứng sờ sờ ở đây đấy thôi?”

“Đúng thế, tôi thấy cũng có phải bị đánh thành thế nào đâu chứ.”

“Chuyện trẻ con đánh nhau chẳng phải là chuyện hết sức bình thường sao? Bé gái trông gầy gò ốm yếu thế này, ở trường nhất định là hay bị đánh, lúc tôi còn đi học cũng là vì lùn nên thường xuyên bị đánh đấy.”

“Chúng tôi đã đưa con em đến trường để đi học thì lũ trẻ thế nào là vấn đề của nhà trường, đánh nhau ở trường thì cũng là việc của mấy giáo viên ở trường như thầy chứ?”

“Thầy chủ nhiệm à, nếu không có việc gì khác thì tôi xin đi trước đây.”



“Đợi đã!” Đối với bậc phụ huynh hành xử vô lý như mấy người này, trưởng phòng giáo vụ cuối cùng cũng không nhịn được nữa, cảm giác chính nghĩa bỗng dâng trào lên.

“Con cái của các anh các chị đánh người khác ở trường lại còn có lý à? Các em ấy đã lôi bạn học vào nhà vệ sinh để bạo hành, nếu làm to chuyện thì đây là cố ý gây thương tích, là hành vi phạm tội. Còn nữa, các em ấy còn quay video phát tán trên mạng, tung tin bịa đặt, đấy cũng là hành vi phạm tội. Những học sinh như thế này, chúng tôi phải xử lý bằng hình phạt đuổi học.”

Lời nói của trưởng phòng giáo vụ khiến cho các bậc phụ huynh biến sắc: “Thầy giáo à, thầy nói như thế là quá rồi, chúng tôi đều nộp học phí, sao lại có thể đuổi học được chứ, cũng chỉ là chuyện đám trẻ con đùa cợt đánh nhau thôi, sao lại nói là thành phạm tội được như thế.”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương