Một Nhà Cá Muối Xuyên Sách Sinh Sống
-
2: Trong Tay Không Có Tiền2
Thân đại ca cũng thật là ý tứ, xây phòng cho, cưới vợ cho, nuôi dưỡng hài tử! Hai huynh đệ không phân gia, ăn cơm chung nồi, đại tẩu lại mất từ lâu, cái nhà này là tức phụ hắn làm chủ, quản lý cả nhà ăn ăn uống uống, mỗi tháng đại ca đều cho chút tiền bạc để chi tiêu trong nhà.
Đáng tiếc bọn họ hoàn toàn không có ký ức, hoàn toàn không biết tiền đặt ở chỗ nào, tiền xem bệnh cũng đều là xin nợ.
Chỉ mong tú tài đại ca có tiền, có thể tự mình trả hết.
Hôm nay hắn lại biết được một chuyện vô cùng tồi tệ, không dám nói với tức phụ, bèn tìm một cái cớ chạy về nhà thương lượng đối sách với khuê nữ trước.
"Khuê nữ, cái gì nhỉ, ta vừa mới biết được, bên ngoài còn có nợ nần! "Diêm—— không biết đại danh của mình gọi là cái gì —— Nhị Nha:! "Nợ nần cái gì nha? Nợ ai? Nợ bao nhiêu?""Aiz! Nợ cờ bạc! Thiếu sòng bạc hai mươi lượng bạc đấy, biên lai mượn đồ kia ba cũng đã xem, in dấu vân tay là thật đấy, con nói xem nên làm thế nào bây giờ? Còn may là lúc bọn họ vào thôn thì nhìn thấy ba, nếu thật sự tìm tới chúng ta thì đại bá của con sẽ tức đến hộc máu ra mất, lại làm hắn tức chết thì ba sẽ tạo nghiệt!""Hai mươi lượng?" Diêm Nhị Nha nghiến răng nghiến lợi: “Ba, ba có biết hay không, hai mươi lượng ở cổ đại đáng giá đến mức nào? Một quả trứng gà một văn tiền, bánh bao hai văn tiền, một ngàn văn là một lượng, hai mươi lượng có thể mua được hai vạn quả trứng gà, một vạn cái bánh bao!"Nghe cái miệng nhỏ nhắn của cô nương nhà mình đóng đóng mở mở tính toán cho hắn, Diêm ba ba rất bất đắc dĩ, hắn cũng không muốn nha, hắn cũng rất là oan uổng mà, trong thôn này ai mà biết được cái tên đệ đệ rất vô liêm sỉ kia lại là loại người chó má như thế.
Đã dựa vào Đại ca rồi, cũng không làm việc thế mà còn không có việc gì lại còn đi đánh bạc!"Ba biết, ba biết mà, đại bảo bối ngoan, con mau nghĩ biện pháp cho ba ba đi, người đòi nợ đã nói, ba ngày sau sẽ đến nữa đấy, ba lấy cái gì trả cho người ta bây giờ! Lúc này chạy trốn có được hay không? Ba cũng không dám nói ra với lãnh đạo chúng ta, cuộc sống này đã đủ khổ rồi, lại thêm hai mươi lượng nợ cờ bạc này nữa, Ba sợ cô ấy không chịu nổi! "Lại đánh chết ta đi, hu hu hu!Đêm qua bọn họ vừa mới quyết định tiếp thu hiện thực, buông xuống quá khứ, lần nữa bắt đầu làm lại, chịu khổ chịu nhọc làm kinh tế.
Không ngờ được hôm nay hắn ưỡn hông gánh trên lưng hai mươi lượng nợ nặng.
"Ba, ba mau thú nhận đi, chúng ta cùng nhau nghĩ biện pháp, trong hoàn cảnh bây giờ, không có người dẫn đường chúng ta cũng không đi đâu được ý, hơn nữa chúng ta chạy như thế nào? Dựa vào chân sao? Ngay cả cái phương tiện giao thông cũng không có, đi đến thôn trấn gần nhất cũng phải hai giờ, đại bá nhà này không có ai chăm sóc cũng không được, cũng phải nhìn chằm chằm đại tỷ tỷ, đỡ phải nàng luẩn quẩn ở trong lòng, còn có tên lưu manh đang nhìn chằm chằm vào nàng kia, chúng ta đi, nàng lại bị người ta bắt nạt thì làm sao bây giờ?"Đừng nhìn bây giờ nàng chỉ là một tiểu la lỵ có vóc dáng thấp bé, nhưng cũng không chậm trễ nàng cố gắng trong những ngày này, kết giao với mấy tiểu bằng hữu, từ trong tin tức hữu hạn sửa sang ra một số đồ vật.
Tên du thủ du thực nhìn chằm chằm tỷ tỷ nhà đại bá là tiểu nhi tử nhà lý chính.
Ngày thường đều lăn lộn ở trấn trên, không biết gặp tỷ tỷ lúc nào, nhìn thấy một cái lại nhất định muốn cưới về nhà.
Lý chính mời người tới làm mai mối bị tú tài đại bá uyển chuyển từ chối.
Lẽ ra chuyện cũng nên kết thúc ở đây nhưng ai biết được tiểu nhi tử nhà lý chính lại là cái tên khốn kiếp xấu xa, đường ngay đi không đi lại muốn đi đường ngang ngõ tắt.
Cố ý lan truyền ở khắp nơi là hắn và đại tỷ tỷ ngưỡng mộ nhau, đã tư định chung thân vân vân, tưởng lấy lời đồn để bức hôn.
Đại bá đi đến cửa để nói rõ lý lẽ thì cả người vừa bị tức lại bị đánh, nơi này nhà lý chính làm việc bừa bãi như thế, cũng dám động thủ với tú tài có công danh trên người, nàng thật sự sợ đối phương sẽ làm ra chuyện gì đó càng quá đáng hơn.
"Vậy làm sao bây giờ?" Diêm ba sầu não cầm vạt áo đang dính ở trên người ra, quạt qua quạt lại.
"Vốn đang tưởng thu được ruộng lúa mạch bán chút tiền để làm tiền vốn, làm chút mua bán nhỏ kiếm chút phí sinh hoạt trang trải cuộc sống, nhưng lỗ thủng hai mươi lượng lớn như vậy, cho dù là chúng ta bán hết lúa mạch cũng không đủ trả nha!"Diêm gia là hộ ngoại lai, gia gia nãi nãi có một chút của cải, mua sắm chuẩn bị không ít ruộng đất, năm đó họ cũng là tiểu địa chủ, sau này hai cụ lần lượt chết bệnh, lại xem bệnh uống thuốc, lo hậu sự mới! Bán đi vài mẫu đất.
Hai thế hệ Diêm gia có ba người đọc sách, hàng năm quà nhập học mua các vật dụng tiêu tốn không ít, chỉ dựa vào tiền trong đất thì làm sao đủ được, lại lục tục bán đi không ít.
Trước mắt nhà bọn họ chỉ còn lại có mười mẫu đất, vẫn luôn chi tiền mướn người làm giúp, năm nay tình hình thật đáng sợ, nắng nóng không chịu nổi, lâu lắm rồi không có mưa, cố gắng chăm sóc ruộng nhà mình đều miễn cưỡng, huống chi là người khác.
Cũng có nhà có nhiều huynh đệ, nhiều lao động khỏe mạnh, miễn cưỡng có thể rảnh tay, bình thường đều là 20 văn một ngày làm việc, bây giờ phải trả 30 văn, nhưng nhà bọn họ lại ngay cả một xu cũng không tìm ra được.
Bất đắc dĩ, chỉ có thể tự mình làm thôi.
"Đợi đến buổi tối chúng ta lại tính xem.
" Diêm Nhị Nha khổ sở nói, ba người nhà bọn họ đều là dân chúng nhỏ bình thường nhất.
Lão mẹ là giáo viên dạy tiểu học, lão ba mở cửa hàng văn phòng phẩm ở cửa trường học, nàng đã tốt nghiệp đại học đang chuẩn bị cho kỳ tuyển dụng, nhà ở trấn trên, chi tiêu không lớn, hai căn phòng ở và một chiếc xe, số tiền tiết kiệm gửi ngân hàng không thể có nhiều hơn năm con số.
Thình lình xuyên qua cũng không có bất kỳ kỹ năng nào, nàng thực ra là muốn đi thử bán thực đơn nhưng đáng tiếc kỹ năng đầu bếp của ba nàng chỉ ở trình độ nấu ăn gia đình.
.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook