Một Người Khắc Cốt Ghi Tâm
-
16: Một Người Giống Thỏ
Đó có lẽ là vị bác sĩ tài giỏi từ nước ngoài về đến đây, anh ta còn khá trẻ, dáng người cao ráo, gương mặt khôi ngô.
Thì ra Nhi đã gặp anh ta rồi, chính là cái người tốt bụng hôm qua đã giúp cô thanh toán tiền ở cửa hàng tiện lợi.
“Xin chào, tôi chính là bác sĩ đến điều trị cho bác.” Giọng nói anh ta trầm trầm, rất ấm, rất dễ nghe.
“Chào cậu vào đây ngồi đi.” Ông Sơn khách sáo mời vị bác sĩ kia vào phòng.
Nhi nhanh chóng đến gần bàn làm việc ông lấy hai chiếc ghế đặt bên giường.
Hình như anh ta cũng nhận ra Nhi nên cô bắt gặp ánh mắt anh ta lướt nhìn mình.
Anh ngồi vào ghế, đặt dụng cụ ở những vị trí thích hợp rồi lịch sự nói: “Tôi đã nghe nói về bệnh tình của bác, tôi tên Lâm Nhật Minh.
Từ nay sẽ là bác sĩ phụ trách điều trị cho bác.”
“Người ta bảo cậu là một bác sĩ rất tài giỏi, thật không ngờ lại còn trẻ như vậy.
Rất hân hạnh, tôi là Trần Minh Sơn.” Ông khẽ liếc qua Nhi rồi nói: “Còn đây là con gái lớn của tôi, Trần Tố Nhi.”
Anh bỗng khựng lại nhìn lên cô, cô gật đầu chào không nói lời nào.
Gương mặt này và gương mặt của Thỏ có nét rất giống nhưng mà biểu cảm và ảnh mắt kia đã khẳng định họ chính là hai người xa lạ… Thỏ của anh cũng đã chết chín năm rồi ngờ đâu đã lần lần thứ ba gặp cô gái này mà lần nào cảm xúc giao động ấy vẫn cứ mãnh liệt.
Có lẽ chỉ là người giống người mà thôi, những trường hợp như thế này xảy ra trên đời cũng không phải chuyện hiếm gặp.
“Vậy giờ tôi bắt đầu kiểm tra tổng quát cho bác nhé!”
Anh ta thao tác rất nhanh, kiểm tra rất nhiều nhưng chỉ mười lăm phút sau đã xong.
Mọi việc đâu vào đó mới dặn dò tỉ mỉ trước khi rời đi.
“Bác cứ ăn uống, ngủ nghỉ đều đặn như những gì tôi nói, một thời gian nữa sẽ có chuyển biến tốt thôi.
Mỗi ba ngày tôi sẽ lại đến đây kiểm tra cho bác một lần.”
“Cảm ơn cậu!”
Anh ra về, Nhi không còn việc gì nữa cũng không ở lại thêm, cô lấy đồ rồi ra ngay.
Nhi chạy vội theo Minh xuống lầu, ra bãi đỗ xe mới bắt kịp anh.
“Này anh, tôi muốn trả lại tiền hôm qua.”
Nghe tiếng Nhi gọi Minh chầm chậm quay đầu lại nhìn.
Cô cầm tờ polime xanh lá đưa cho Minh chờ anh nhận lấy.
Minh khẽ cười từ chối nhận nhưng bổ sung một câu: “Giữ đó đi, tôi tăng chi phí khám bệnh cho bố cô là được rồi.”
Anh rời đi.
Con người kì quặc, Nhi không thèm bận tâm, cô cứ vậy đi bộ thêm một đoạn nữa đến trạm xe buýt về nhà.
Minh về căn hộ chung cư của mình, anh cởi áo khoác ngoài ra treo lên giá, tháo lỏng cà vạt rồi thả mình nằm xuống giường.
Gương mặt anh tỉnh táo nhìn lên trần nhà trắng xóa nhớ về gương mặt cô gái lúc nãy.
Trong một khoảnh khắc nào đó Minh đã từng mong đó chính là người mà anh luôn mong nhớ, anh chợt nhận ra họ chỉ cùng tên Tố Nhi nhưng đó không phải Thỏ, đôi mắt con bé long lanh, lúc nào cũng trông rất vui vẻ, gương mặt đầy đặn chứ không như cô gái khi nãy, ánh mắt có phần lạnh nhạt, vô hồn, gương mặt nhỏ bé không biểu cảm có phần gầy gò hoặc nếu là Thỏ thì có thể đã nhận ra anh rồi.
Minh nhớ ngày hôm đó khi Nhi vừa rời đi, anh nhìn theo chiếc xe từ từ tiến về phía màn mưa một lúc càng xa cách lòng bỗng không yên.
Tối đó thời sự đưa tin về vụ tai nạn, Minh đã gục ngã đánh rơi ly nước đang cầm trên tay vỡ tan tành.
Anh không muốn tin nhưng khi máy quay của phóng viên hướng thẳng vào biển số xe của con xe hơi đang bị chúc ngược còn tan nát ấy Minh mới điên cuồng chạy đến bệnh viện tìm Nhi.
Bệnh viện hôm đó rất đông, Minh chạy thục mạng đến chỗ nhân viên tiếp tân, mất bình tĩnh hỏi dồn đến mức hai cô nhân viên chuyên nghiệp cũng phải luống cuống.
Biết được phòng cấp cứu của hai mẹ con Nhi, Minh ba chân bốn cẳng chạy lên đó đến nỗi không còn kiên nhẫn mà đợi thang máy.
Vừa lên tới nơi, chỉ còn cách một đoạn nữa là được gặp Nhi nhưng hai người vệ sĩ thấy anh lạ mặt nên ngăn lại không cho Minh đến đó..
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook