Mạc Thiệu Khiêm theo lời hẹn với Ngôn Thuần đi đến khách sạn Tianya.
Tuy nhiên, âm thanh của cuộc trò chuyện bên trong khiến hắn đột ngột dừng lại, đầy bất ngờ.
Hắn nghe thấy giọng nói của Ngôn Thuần và Đồng Tinh Nguyệt.
Họ đang làm gì bên trong đó?
Hắn càng nghe càng sốc, cú sốc ban đầu biến thành cơn tức giận, trái tim hắn co thắt lại.
Ngay từ đầu, Ngôn Thuần đã dụ dỗ Đồng Tinh Nguyệt, sau đó cô ta bắt đầu khóc lóc, nói Mạc Thiệu Khiêm ép buộc cô ta để lừa dối sự đồng cảm và ưu ái từ Ngôn Thuần.
Bước chân của Mạc Thiệu Khiêm như đóng đinh tại chỗ, bàn tay cuộn tròn thành nắm đấm, một cảm giác ớn lạnh từ dưới chân dâng lên, chạy dọc theo sống lưng.
“Em sẽ làm, nhưng trước đó anh nên cho em xem chút thành ý đi chứ?”
Sắc mặt Mạc Thiệu Khiêm âm trầm đến đáng sợ, toàn thân toát ra khí thế lạnh lùng, hệt như có thể đóng băng không khí xung quanh bất cứ lúc nào.
Đồng Tinh Nguyệt, chết tiệt!
Lẽ ra hắn nên nhìn rõ cô ta từ lâu rồi mới phải.


Đúng là loại phụ nữ ác độc, khẩu phật tâm xà, lòng lang dạ sói…
Trong phòng riêng, Ngôn Thuần mơ hồ cười nói, "Tất nhiên là chân thành rồi.

Mạc tổng, anh nghe đủ chưa, sao không vào đây nói một chút?"
Mạc Thiệu Khiêm đóng sầm cửa, sải bước đi vào.
Đồng Tinh Nguyệt chết lặng khi nghe thấy ba từ Mạc Thiệu Khiêm.
Mãi đến giây tiếp theo, nhìn thấy hắn đi vào, cô ta mới ý thức được chuyện gì đang xảy ra, tay chân mềm nhũn ngã trên sô pha, hai mắt thâm quầng.
Ngôn Thuần vậy mà gài bẫy cô ta?
Anh và Mạc Thiệu Khiêm đã hẹn nhau từ trước, nếu không sẽ không có sự trùng hợp như vậy!
Tại sao Ngôn Thuần lại làm như vậy? Đồng Tinh Nguyệt nhớ giữa hai người họ vốn không hề có thù oán gì.
Mạc Thiệu Khiêm hẳn đã nghe thấy những gì Đồng Tinh Nguyệt nói.

Cô ta nên làm gì đây? Tình thế này, thật là tiến thoái lưỡng nan.
Cô ta bối rối, sắc mặt tái nhợt, cắn môi dưới, "Thiệu Khiêm, anh hiểu lầm rồi, đây chỉ là em cố ý nói với anh ta, không phải sự thật, em..."
Mạc Thiệu Khiêm cười đầy chế nhạo.
"Đồng Tinh Nguyệt, cô có nghĩ rằng tôi sẽ tin những lời ngụy biện hoang đường này không?"
Ánh mắt hắn lạnh lùng và vô tình, "Đừng bao giờ tìm đến tôi nữa, nhìn thấy cô tôi cảm thấy thật ghê tởm.”
Cảm giác mệt mỏi cả về thể chất và tinh thần.
May mắn thay, Mạc Thiệu Khiêm chưa bao giờ tiếp xúc thân mật với Đồng Tinh Nguyệt, thậm chí hiếm khi có cơ hội nắm tay.
Nhưng khi nghĩ đến việc mình từng có tình cảm mập mờ với người phụ nữ này, Mạc Thiệu Khiêm lại cảm thấy vô cùng khó chịu.

Đồng Tinh Nguyệt gục xuống, cơ thể như vỡ vụn.
Cô ta quay đầu nhìn Ngôn Thuần đang đứng khoanh tay xem kịch, trong lòng lóe lên một tia hy vọng hỏi: "Ngôn tổng, anh còn tính những gì anh nói lúc trước không?"
Ngôn Thuần thậm chí không thèm nhìn Đồng Tinh Nguyệt, vì vậy anh nhìn sang Mạc Thiệu Khiêm: Anh ngạc nhiên lắm có phải không? Đây là người phụ nữ mà anh đã yêu ba năm, một lời hứa suông của một người xa lạ, một lời nói dối vụng về đến mức có thể chọc thủng nó cũng có thể khiến cô ta phản bội lại anh.”
"Anh còn không biết bản thân đã mất đi người phụ nữ tuyệt vời như thế nào đâu, loại người như Đồng Tinh Nguyệt, còn không xứng nhấc giày cho Đồng Khiết."
Ngôn Thuần nói xong thì rời đi.
Đồng Tinh Nguyệt đột nhiên ngẩng đầu lên, hai mắt đỏ tươi, khóe mắt sắp nổ tung, trên mặt tràn đầy oán hận.
Đồng Khiết, Đồng Khiết!
Ha ha ha, lại là cô! Lại là Đồng Khiết!
Tại sao mọi người đều ưu ái cô!
Cho dù đó là gia cảnh, đàn ông hay sự giàu có...!Đồng Khiết sẽ luôn áp đảo cô ta.
Rõ ràng hai người là chị em ruột mà?
Đồng Tinh Nguyệt cuối cùng cũng hiểu rằng mục đích của Ngôn Thuần là giúp Đồng Khiết trút giận.
Cô ta chạy như điên đến bên chân Mạc Thiệu Khiêm rồi khóc: "Thiệu Khiêm, em sai rồi, em thật sự sai rồi, tha thứ cho em có được không? Từ nay chúng ta hãy sống thật tốt và không bao giờ xa cách nữa…"

Bụp!

Mạc Thiệu Khiêm thẳng chân đá cô ta ra.
Hắn nhìn vẻ mặt hung dữ của Đồng Tinh Nguyệt, làm sao có thể có một nửa bóng dáng của ánh trăng sáng trong trái tim hắn vào ba năm trước?
Đó là tất cả những gì cô ta giả vờ!
Hắn nghiến răng nghiến lợi, "Đồng Tinh Nguyệt, để tôi nói cho cô biết, cô nên sẵn sàng nhận lấy quả báo của mình đi."
Những kẻ bắt nạt Đồng Khiết, nhà họ Đồng, Đồng Tinh Nguyệt, hắn sẽ không bao giờ bỏ qua cho họ!
"Đồng Khiết là chị gái cô.

Vậy mà cô và mẹ của cô lại gián tiếp hại chết mẹ cô ấy, còn khiến cô ấy trở thành người có nhà nhưng không thể về.

Sao cô có thể nhẫn tâm vu khống cho cô ấy như vậy?”.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương