Một Người Cha Và Ba Đứa Con
Quyển 2 - Chương 10

Qua tiểu trấn không đến mười dặm, phía trước là cây cối rậm rạp, Tịch Viêm xốc lên màn xe, nhẹ nhàng hỏi: “Còn nhớ rõ nơi này không?”

“Đương nhiên nhớ.” Ta cảm khái vạn phần thởi dài, chuyện cũ như khói mây.

“Ta nhất định sẽ giúp ngươi từ từ quên đi những kí ức thống khổ này.”

“Vì sao phải quên? Mặc dù là thống khổ chút, nhưng cũng có một phần hạnh phúc mà.”

“Hạnh phúc? Ngươi bị Nghiêm Khang đánh cho võ công tàn phế thì có điểm nào hạnh phúc?”

“Ta là ở trong này bị Nghiêm Khang đả thương à?”

“Ngươi không phải mới vừa nói nhớ rõ sao? Ngươi đều nhớ rõ cái gì vậy!?”

Ta ngượng ngùng gãi đầu, “Ta tưởng…. ngươi nói chính là cái kia…….”

“Cái nào?”

“Chính là ở trong rừng này, chẳng lẽ ngươi đã quên. Đó là lần đầu tiên ngươi nấu đồ cho ta ăn, tuy rằng ăn xong bị tiêu chảy có chút thống khổ, nhưng lúc ấy ta thật sự rất vui vẻ….”

Tịch Viêm đập một cái lên đầu ta, “Đừng nói nữa!…. Chuyện quan trọng không nhớ, nhớ toàn những thứ lung tung….”

Ta xoa đầu cười ha ha. Toàn bộ đoàn xe đã chạy vào trong rừng, ánh sáng ảm đạm chiếu xuống, nhìn qua cửa sổ, Phúc Bá không biết từ khi nào đã đi từ trong xe ra, ngồi ở trên càng xe, hai chân rung rung.

“Tiểu Viêm….”

“Ừhm.”

“Phúc Bá vì sao lại căng thẳng như vậy? Hay là trong rừng này….”

Tịch Viêm kéo ta ôm vào trong lòng, nhẹ nhàng vuốt lưng ta.

“Chẳng lẽ…….” Ta đột nhiên cảm thấy hô hấp có chút khó khăn. Đúng vậy, Nghiêm Khang là người thế nào ta rõ ràng nhất, hắn sao có thể dễ dàng bị người giết như thế được?

“Không có việc gì, ngươi đừng lo lắng, có chúng ta ở đây.” Tịch Viêm áp mặt vào má ta dịu dàng nói.

Lời của hắn còn đọng lại bên tai, liền có vài tiếng rít gào truyền tới. Khu rừng sâu thẳm mới vừa rồi còn trống vắng đột nhiên xuất hiện một đội quan binh, tay lăm lăm cung tên, mũi tên sắc nhọn chĩa thẳng đến đoàn xe ngựa của chúng ta.

Tề Phong áo trắng như tuyết, lúm đồng tiền thấp thoáng, tay khua một cây quạt, thần thái thong dong tiến về phía chúng ta, thật sự là phong thái đặc biệt chỉ có ở nhất phái giai công tử trần thế. Chỉ tiếc đại bộ phận đám người chúng ta đây, ánh mắt cũng chưa từng lướt qua hắn, mà là tập trung vào con người mặc áo xanh ánh mắt lạnh lùng bên cạnh. Cứ việc lúc này ta không thấy mặt Trác Phi Văn, có điều nghĩ tới vẻ mặt hắn lúc này nhất định là kinh hãi khó tin.

Tịch Viêm vỗ vai ta, vén màn xe, thản nhiên nói: “Nguyên lai Nghiêm quốc sư quý thể an khang, thật sự là may mắn. Tại hạ mặc dù ở kinh thành cùng quốc sư từng có duyên gặp mặt, nhưng không thâm giao, sao dám để quốc sư tới tận đây đích thân đưa tiễn?”

Nghiêm Khang ánh mắt lạnh băng hơi hơi lướt trên người Tịch Viêm, nói: “Ta không thích vô nghĩa, vì miễn cho cả ta và ngươi khỏi phiền toái, thỉnh giao ra tội phạm dám cả gan ám sát ta, Trác Phi Văn.”

“Quốc sư có ý gì? Làm sao thấy được Trác Phi Văn ở trong đoàn xe của chúng ta?”

“Ta nói cho hắn đấy.” Tề Phong khẽ mỉm cười nói, “Hay là chúng ta đổi cách nói khác, thỉnh Tịch đại nhân giao nha đầu mới thu nạp kia ra đây thế nào?”

Lông mày Tịch Viêm khẽ run lên.

“Ta rất rõ ràng, những người trong đoàn xe của Tịch đại nhân, đều là người già và người không võ công, nếu còn cố chấp chống lại Nghiêm quốc sư, chỉ sợ cuối cùng cũng chẳng bảo vệ được nha đầu kia, còn có thể bị thương đến quý thể của lão thái gia nữa. Tịch đại nhân là người thông minh, tất sẽ không ngốc đến lấy trứng chọi đá.”

Tịch Viêm lạnh lùng không đáp, nhưng vẫn che ở phía trước hai người, không có một chút ý tứ phải tránh ra.

Trác Phi Văn đã muốn thiếu kiên nhẫn từ trong xe ngựa nhảy xuống, Tiểu Kỉ theo sát đỡ lấy hắn.

Nghiêm Khang hừ một tiếng, ống tay áo không gió lay động, phi thân lên, một chưởng đánh về phía Trác Phi Văn. Tịch Viêm đồng thời nhảy lên chặn lại, lại bị Tề lục công tử vung cây quạt vững vàng đỡ lấy. Trác Phi Văn sang tay đẩy Tiểu Kỉ lùi về phía sau, đang muốn tập trung nghênh địch, Tịch Nguyện và Phúc Bá song song che ở phía trước hắn, cùng Nghiêm Khang giao thủ.

Phúc Bá vốn là thủ hạ của sư phụ ta, võ công đã sớm là cao thủ, Tịch Nguyện tư chất cực cao, lại có một đại ca thích hối thúc người khác luyện công, thân thủ tự nhiên cũng không kém cỏi. Hai người liên thủ, một lão nhân và một lão mụ tử, thoạt nhìn nhưng thật ra rất xứng nha. Nghiêm Khang nhất thời khinh địch, cũng bị bức lui vài bước. Nhưng hắn dù sao cũng là cao thủ đứng đầu, hơi chút tập trung, nhân uẩn chưởng phong hùng mạnh, Phúc Bá cùng Tịch Nguyện dùng hết toàn lực, mới có thể miễn cưỡng ngăn trở cước bộ của hắn.

Bên này Tề lục công tử cùng Tịch Viêm triền đấu, mặc dù thoạt nhìn đã bị đẩy xuống hạ phong, nhưng trong khoảng thời gian ngắn Tịch Viêm cũng không làm gì được hắn, bị quấn chân gắt gao, không rảnh đến hỗ trợ, vẻ mặt đã có chút sốt ruột.

Lúc này bàn tay của Nghiêm Khang hơi chuyển sang màu đỏ, cho thấy sử xuất toàn lực. Phúc Bá cùng Tịch Nguyện cắn răng khó khăn chống đỡ, chỉ mong Tịch Viêm mau chóng giải quyết Tề Phong để tới viện thủ, về phần binh sĩ xung quanh, cũng chỉ có thể tạm thời làm như không phát hiện.

Mấy chiêu qua đi, Nghiêm Khang lạnh lùng cười, đột nhiên bay vút lên không, chưởng ảnh lần lượt thay đổi, làm cho Phúc Bá lui về phía sau mấy bước. Ngay sau đó một cỗ chưởng phong phá không mà tới, hướng Trác Phi Văn làm mục tiêu hạ xuống. Tịch Nguyện thét dài một tiếng, hai đấm hướng sườn dưới của Nghiêm Khang đánh lên, Phúc Bá cũng tùy thế phản thân, một ngón tay đè xuống. Chiêu thuật hai người dùng để phòng thủ cũng khá linh hiệu, lại không ngờ thân hình Nghiêm Khang trên không trung chuyển động, không chỉ có không tiếp tục truy kích Trác Phi Văn, ngược lại hướng về phía sau bên phải lùi vài bước, một chưởng đánh nghiêng xuống, đem thùng xe của chiếc xe ngựa gần nhất phân thành hai nửa. Tịch Thiên bất ngờ không kịp đề phòng (cho dù kịp phòng cũng vô dụng…. >_<), ngã ra, sượt trên mặt đất hồi lâu mới dừng lại. Nghiêm Khang đã hóa chưởng thành trảo muốn bắt giữ nó, Tịch Nguyện, Phúc Bá căn bản không kịp ứng cứu cùng hoảng sợ hô lên.

Nhưng mà thân hình của Nghiêm Khang lại chỉ cách Tịch Thiên có mấy bước thì dừng lại.

Nhiều năm chưa ra khỏi vỏ Trạm Lô Cổ bảo kiếm trong suốt như nước, nắm trong bàn tay mấy năm gần đây bảo dưỡng trắng trẻo mềm mại, vững vàng chỉ hướng cổ họng Nghiêm Khang. Ta đứng che ở phía trước Tiểu Thiên, hơi hơi nhếch miệng cười, cảm thấy được không mang khăn che mặt trực tiếp hứng gió thổi, thật sự vô cùng thoải mái khoan khoái.

Vẻ mặt Nghiêm Khang nháy mắt đông cứng lại, gắt gao nhìn chằm chằm ta, chỉ có đuôi lông mày kịch liệt rung động. Có điều hắn chỉ kịp cắn răng phun ra ba tiếng “Việt Lăng Khê”, sẽ không thể không thu lại tâm tình ứng đối thế công của Tịch Nguyện và Phúc Bá.

Ta ném thanh kiếm cho Tiểu Thiên cầm, thở dài một hơi: “Nguy hiểm thật…….”

“Hiểm cái gì ạ?” Tiểu nhi tử hỏi.

“Cha con đã sớm không còn võ công trong người, nếu hắn vừa rồi không ngừng lại, cứ thế xông vào đây, cái mạng nhỏ của hai ta cũng chẳng còn giữ được. May mắn sư huynh nói đúng, Nghiêm Khang đích xác có chút khôn ngoan quá mức.”

“Cho dù như vậy cũng không có việc gì đâu.” Tịch Thiên khẳng định.

“Làm sao con biết?”

“Cha, ngài xem, mũi tên trong tay những người vây quanh chúng ta, không phải đều chĩa vào Nghiêm Khang sao?”

Ta ngẩn ngơ, nhìn quanh bốn phía, quả nhiên là như vậy, chẳng qua ở đây đánh nhau náo nhiệt khiến tất cả chúng ta đều không chú ý tới, ngược lại không thích xem đánh nhau Tiểu Thiên nhìn thấy rõ ràng. Trách không được vừa rồi ta và Tiểu Thiên gặp nạn, Tịch Viêm cũng không có vội vàng bay tới đây, xem ra tựa hồ có kế hoạch nào đó ta không biết, thực là khiến người ta phí công lo lắng một hồi.

“Tiểu Thiên, con đi gọi Tề Tề dậy đi, bên ngoài đánh nhau như vậy hắn còn ngủ được…….”

Tịch Thiên vâng lời, nhảy lên chiếc xe ngựa xa nhất trong đoàn xe.

Bởi vì biết Tịch Viêm sớm có chuẩn bị, thả lỏng người, xoay người vẫy tay kêu Tiểu Kỉ và Trác Phi Văn lại đây, kết quả vừa thấy, hai người bọn họ mắt mở thật to, ngơ ngác nhìn ta, không nhúc nhích. Ta vẫy hồi lâu, tay có chút mỏi, đành phải tự mình đi qua.

“Các ngươi không có việc gì chứ?” Đưa tay huơ huơ.

“Ngươi chính là Việt Lăng Khê?” Tiểu Kỉ kinh ngạc hỏi.

“Làm sao?”

Tiểu Kỉ nhìn chằm chằm vào ta, đột nhiên cắn răng một cái, vẻ mặt giận dữ nói: “Ngươi sao có thể như vậy? Sao có thể như vậy chứ? Trời ạ, ngươi có biết hình tượng Việt Lăng Khê trong lòng ta có bao nhiêu vĩ đại không? Thế này thật sự là đáng giận mà, mặc kệ như thế nào cũng không thể là như ngươi được?”

“Như ta làm sao chứ?” Ta mất hứng dẩu môi, “Tốt xấu gì ta cũng là ân nhân cứu mạng của ngươi.”

“Ngươi không đề cập tới ta cũng quên mất! Là ai cứu ta lên còn đưa đến thú ý gia chữa trị?”

“Ách…….”

“Là ai nói thuốc rất đắng phải giúp ta bỏ đường kết quả cho cả một gáo vào hả?”

“…. Cái đó….”

“Là ai tự chủ trương phải giúp ta thành thân sau đó quyết định đem ta hứa gả cho nhị tiểu tử nhà Ngô đại thẩm?”

“…. Ta lúc ấy không biết ngươi là nam mà….”

“Là ai mang chó đi tản bộ sau đó tản đến vườn của ta giẫm nát tảng lớn vườn thuốc ta yêu thích?”

“Là chó! Là chó giẫm lên đấy! Không phải ta!”

“Ngươi nhìn ngươi từ đầu đến chân có chỗ nào giống tuyệt thế đại cao thủ? Thật sự là tức chết ta!”

Ta vạn phần chột dạ lui về phía sau hai bước, trong lòng cũng bắt đầu cảm thấy băn khoăn, khuyên nhủ: “Tiểu Kỉ à, sự tình đã thành như vậy, tức thì cũng có tác dụng gì đâu? Đừng nóng giận, mau nhìn bọn họ đánh nhau! Đánh thật là đẹp mắt! Đẹp quá, đẹp quá!”

Tiểu Kỉ tức giận bất bình hừ một tiếng, quay đầu không để ý tới. Ta chuyển hướng Trác Phi Văn nói: “Đẹp đúng không?”

“…….”

“Này, Trác Phi Văn? Ngươi lại làm sao thế? Không có việc gì chứ?”

Trác Phi Văn kéo xuống bộ tóc giả trên đầu, bùm một cái quỳ gối trước mặt ta, làm ta giật cả mình.

“Ngươi đứa nhỏ này làm cái gì vậy? Còn cách lễ mừng năm mới mấy tháng cơ, sao mà sớm như thế đã…., ta cũng không chuẩn bị lì xì nữa….”

“Tiểu sư thúc!” Trác Phi Văn nức nở nói, “Không nghĩ tới Phi Văn kiếp này còn có may mắn được nhìn thấy tiểu sư thúc! Sư phụ mấy năm nay lúc nào cũng tưởng niệm tiểu sư thúc, tuy rằng trong lòng đã có chút tuyệt vọng, nhưng chỉ mới nghe có người nói tiểu sư thúc gặp độc thủ như thế vẫn là vô cùng tức giận. Nếu ngài biết được tin này, không biết sẽ hạnh phúc đến thế nào, Phi Văn thật sự vui mừng thay lão nhân gia!”

Ta xem hắn mắt mũi đỏ hồng thổn thức không thôi, chần chừ hỏi: “Ngươi là ở thay hắn vui mừng hay thay hắn khóc hả?”

“Phi Văn đây là vui mừng phát khóc.”

“Vậy ngươi thay nhầm rồi, đại sư hyunh của ta lúc vui mừng cũng không khóc, đương nhiên, lúc hắn không vui cũng sẽ không khóc.”

“Vậy hắn khi nào thì sẽ khóc?” Tiểu Kỉ xen mồm hỏi.

“Ta biết hắn nhiều năm như vậy, cũng chưa thấy hắn khóc bao giờ.”

“Ác, nghe nói loại người chưa bao giờ khóc rất đáng sợ.”

“Hắn thật sự rất đáng sợ. Trước kia lúc hắn quản giáo ta, so với Tiểu Viêm còn đáng sợ gấp nhiều lần!”

“Thật sao?” Vẻ mặt Tiểu Kỉ có chút lưu tâm, “Vậy chẳng phải rất khó ở chung? Ngươi nói hắn có thể hay không không thích ta?”

“Hắn đương nhiên sẽ không thích ngươi rồi, hắn sớm đã thành thân, còn sinh hai nữ nhi, tuổi một bó lớn, làm sao có thể thích tên tiểu mao đầu như ngươi?”

“Ta không phải ý này! Ta là nói, hắn dù gì cũng là sư phụ của Phi Văn, nếu hắn không thích ta…. đương nhiên ta cũng chẳng thèm để ý…. chỉ có điều tóm lại có chút phiền phức…., hắn có nhược điểm chứ hả? Hắn sợ nhất cái gì?”

“Chuột! Hắn sợ nhất chuột! Hắn muốn tìm ngươi gây sự, ngươi chỉ cần bắt một con chuột ra dọa hắn!”

( Trác Phi Văn: “Này, hai người các ngươi…….” )

“Thế không được, tại sao có thể làm thế chứ?” Tiểu Kỉ phản đối.

( Trác Phi Văn: “Vẫn là Tiểu Kỉ hiểu chuyện mà!” )

“Ta cũng rất sợ chuột!” Tiểu Kỉ bĩu môi nói, “Cái thứ đó thật ghê tởm! Đổi cái khác đi, tỷ như rắn, dùng rắn đi dọa hắn có được không?”

( Trác Phi Văn: “…. Tiểu Kỉ…. >_<…….” )

“Hắn có sợ rắn hay không ta cũng không rõ lắm, để ta nghĩ đã….”

Trác Phi Văn quỳ trên mặt đất rốt cuộc nghe không nổi nữa, tự mình đứng lên, dời đi sự chú ý: “Các ngươi mau nhìn kìa, Nghiêm Khang dường như càng ngày càng mạnh, Phúc Bá và Tịch Nguyện sắp không chống cự được rồi!”

“Nhân uân chưởng luyện trên tầng thứ chín, đó là gặp mạnh càng mạnh. Công lực hiện giờ của Nghiêm Khang, so với năm đó còn tiến bộ hơn rất nhiều, cứ thế này, ngay cả đại sư huynh cũng không phải đối thủ của hắn.” Ta nhìn qua, cảm thán.

Có điều, cứng rồi cũng bị phá, mạnh rồi cũng bị diệt, huống chi….

.

Phía bên kia Tịch Viêm và Tề Phong triền đấu trên cơ bản thắng bại đã phân. Tề lục công tử khó khăn chống đỡ, từng bước một lui về phía Nghiêm Khang, tựa hồ là tính toán hai bên hợp tác, cùng nhau công thủ.

Nghiêm Khang bởi vì nhận ra ta, đương nhiên muốn chém tận giết tuyệt, chưởng phong tưởng như nhẹ nhàng, chiêu thức lại thảm thiết vô cùng. Tịch Nguyện và Phúc Bá dần dần cũng chỉ còn hơn chiêu thức tấn công. Tề lục công tử vừa đánh vừa lui, đã lui đến bên cạnh Nghiêm Khang, trên trán mồ hôi ròng ròng, thở gấp nói: “Nghiêm quốc sư, mau hỗ trợ, tiểu tử này rất lợi hại.”

Nghiêm Khang liếc nhìn Tịch Viêm một cái, rồi lại căm tức liếc nhìn ta, vẻ mặt đột nhiên có chút dao động. Ta nghĩ trong nháy mắt kia, hắn chắc chắn đã đoán được thân phận của Tịch Viêm.

Tề Phong nghiêng người, khó khăn tránh thoát một kích của Tịch Viêm, không khỏi lảo đảo lùi bước, ngã lên người Nghiêm Khang. Tịch Viêm tiếp tục đánh tới một chưởng, hoàn toàn không để đối phương có thời gian thở dốc. Nghiêm Khang hừ lạnh một tiếng, lòng bàn tay đột nhiên chuyển thành đỏ thẫm, một tay đánh văng Tịch Nguyện cùng Phúc Bá, một tay xoay chuyển, ngay mặt đón đánh Tịch Viêm. Bởi vì rất rõ ràng người này võ công cao không lường được, tuy rằng cũng biết Tịch Viêm tất có phương pháp đạt được chiến thắng, ta còn không khỏi tim nhảy lên từng hồi thấp thỏm lo lắng.

Biến hóa phát sinh ở khoảnh khắc Nghiêm Khang cùng Tịch Viêm song chưởng giao kích, vốn dĩ đang thở hồng hộc cơ hồ đứng không vững Tề lục công tử đột nhiên lạnh lùng cười, bỏ đi dáng vẻ mệt nhọc, cây quạt trong tay như tia chớp chợt lóe, ở ngay giữa lưng Nghiêm Khang đâm xuống sâu ba phân.

Ta “Ah” một tiếng. Nơi đó là tính mạng của Nghiêm Khang. Biết điều này, khắp thiên hạ không vượt quá ba người. Nghiêm Khang từ xưa tới nay vốn đa nghi, cho dù Tề Phong là người nhà hắn, vẫn không khỏi lòng mang cảnh giác, sở dĩ để hắn đứng sau lưng, tất là vì nghĩ Tề Phong không có khả năng biết chỗ yếu mạng của mình, cho dù đánh lén từ phía sau, chính mình cũng có thể hóa giải. Hắn không dự đoán được chính là, bí mật siêu cấp này, Tề Phong còn nhỏ tuổi thế nhưng cũng biết.

Nghiêm Khang cả đời phạm sai lầm rất nhiều, nhưng phán đoán sai lầm lúc này đây, cũng là duy nhất một lần không thể vãn hồi. Khi hắn toàn thân gục ngã trên mặt đất, đôi mắt nhìn Tề Phong vẫn còn tràn đầy thần sắc không thể tin được.

Ta nhẹ nhàng thở ra một hơ dài. Tuy rằng từ lúc Tịch Viêm trưởng thành một nhà chúng ta cũng không còn gặp phải hung hiểm trí mặng, nhưng hiện giờ nhìn thấy Nghiêm Khang kẻ giết người vô số nằm trên mặt đất không hề có sinh khí, mới vừa rồi từ sâu thẳm trong tim cảm giác cuộc sống trốn chạy cuối cùng cũng chấm dứt.

Tịch Viêm vươn tay kéo lấy ta, siết chặt trong lòng ngực.

“Đây là chuyện gì vậy?” Tịch Nguyện giật mình hỏi, nhìn đại ca, lại nhìn Tề Phong.

“Chẳng lẽ đại gia ngài cùng lục công tử….” Phúc Bá tuy rằng tuổi tác đã cao, phản ứng cũng không chậm.

“Đúng vậy,” Tịch Viêm thản nhiên cười nói, “Ở thành Tô Châu ta cùng lục công tử đã bàn bạc tốt giao dịch này, đêm qua chúng ta lại gặp mặt, thảo luận một chút chi tiết hợp tác….”

“Ta đã nghi Tề lục công tử sao lại biết nơi yếu mạng của Nghiêm Khang, hóa ra là ngươi nói cho hắn biết.” Ta chợt nói.

“Không phải, chính ta cũng đâu có biết, làm sao mà nói được?”

“Ngươi không biết? Chẳng lẽ ta chưa bao giờ nói cho ngươi sao?”

“Chưa từng có, ngươi lúc nào cũng chọn điều quan trọng nhất để quên.” Tịch Viêm cười.

“Thế…. Tề lục công tử, ngươi làm sao biết Nghiêm Khang….”

Tề Phong chớp mắt cười, anh khí bức người: “Thế gian này ngoại trừ ngài, còn có ai biết nơi yếu mạng của Nghiêm Khang?”

Ta hơi kinh hãi: “Hoàng….”

Tề Phong gật đầu.

“Hắn vì sao phải……. Nghiêm Khang rõ ràng là tâm phúc nhiều năm của hắn?”

“Ta cũng không có hỏi nhiều, vẫn là nói thánh tâm khó dò, Hoàng Thượng đều có chủ ý của người.”

Ta gật đầu. Nghiêm Khang biết Hoàng đế nhiều lắm là không đồng ý thái độ làm người của hắn, bị bỏ cũng là chuyện sớm muộn. Hắn hôm nay chết đi, tựa hồ cho thấy Hoàng đế cuối cùng đã tin tưởng những việc liên quan giữa Việt Lăng Khê và hắn hết thảy đã trở thành lịch sử, có thể hoàn toàn bị phủ bụi.

Có điều cho dù Tề Phong phụng mệnh tìm cơ hội diệt trừ Nghiêm Khang, dựa vào sự khôn ngoan và thực lực của hắn, cũng không nhất thiết phải mượn sức Tịch Viêm, cho nên ta cảm thấy hai người này nhất định còn có nội dung giao dịch khác. Đang muốn hỏi tường tận một chút, Tịch Nguyện đột nhiên hỏi: “Tiểu Thiên và Tề Tề đâu?”

“Tiểu Thiên đi gọi Tề Tề dậy….” Ta vừa mới chỉ hướng xe ngựa, đột nhiên ngẩn ngơ, tim lại đột ngột nhảy lên, Tiểu Thiên cũng đi quá lâu rồi?

Tịch Nguyện biến sắc, lập tức phi thân về phía xe ngựa, chúng ta theo sát sau đó đuổi kịp. Xốc lên màn xe vừa thấy, đều nhẹ nhàng thở ra, Tề Tề vẫn cuộn thành một đống say sưa ngủ, Tịch Thiên ngồi bên cạnh, đang nắm một bàn tay hắn xoa xoa.

“Tam gia, cậu đang làm gì vậy?” Phúc Bá hỏi.

“Tề Tề không chịu tỉnh, ta lay hắn liền đánh ta.” Tiểu Thiên đáng thương nói.

“Hử? Đánh vào chỗ nào? Để ta xem xem.”

Tiểu Thiên giơ tay Tề Tề lên: “Con lé được, hắn đập vào cửa xe, dùng lực rất lớn, tay đều sưng cả lên, con xoa cho hắn lâu như vậy vẫn còn phồng.”

Tịch Nguyện đau lòng cầm lên xem, quả nhiên phồng lên giống móng heo. Không thể tưởng được Tề Tề lúc ngủ đánh người còn dữ dội hơn Tiểu Thiên gấp bội.

Ta thừa lúc tất cả mọi người đang nhìn Tề Tề, kéo Tịch Viêm sang một bên nhỏ giọng hỏi: “Các ngươi rốt cuộc bàn bạc thế nào? Tề Phong giúp ngươi giết Nghiêm Khang cứu Trác Phi Văn, vậy ngươi phải giúp hắn làm gì?”

“Ta giúp hắn phá hoại hôn sự giữa Nguyên Mẫn và quận chúa Thù Phàm. Ngươi cũng biết, hắn không muốn cùng Nguyên Mẫn bất hòa, chỉ có mượn tay người khác thôi.”

“Nhưng mà ngươi làm được sao? Có phải hay không hơi thiếu đạo đức?”

“Đương nhiên có thể. Quận chúa Thù Phàm mấy ngày trước lên núi dâng hương gặp một người trẻ tuổi, hai người nhất kiến chung tình, bí mật đính ước, hiện giờ chính tiểu quận chúa ước gì được từ hôn ấy chứ.”

“Thật sao? Làm sao ngươi biết chuyện này?”

“Phúc Bá nói.”

“Tiểu Viêm à Tiểu Viêm, nói như vậy, ngươi biết rõ cho dù không ai nhúng tay, hôn sự giữa quận chúa và Nguyên Mẫn nhất định không thành, nhưng vẫn thừa dịp Tề Phong còn chưa biết tin, đem chuyện này làm một lợi thế để bàn điều kiện với hắn?”

“Đúng vậy, sao nào?”

“Tiểu Viêm ngươi thật thông minh!” Ta kiêu ngạo mà khích lệ nói.

Đang nói, Tề Phong phe phẩy cây quạt phong độ đi tới, tư thế đẹp mắt, bước đi tao nhã, nhìn xa đúng là nhân vật thần tiên nha.

Ta tán thưởng: “Lục thiếu gia đúng là một đứa nhỏ xinh đẹp.”

Tề Phong ngạo nghễ cười, miệng lại khiêm tốn nói: “Đâu có, đâu có.”

“Nhưng mà ngươi không lạnh à?”

“Hả?”

“Đều sắp đến mùa đông, ngươi còn quạt, không thấy lạnh à?”

“>_<…….”

Tịch Viêm nhịn cười nói: “Lục công tử đừng để ý, gia phụ nói chuyện luôn không suy nghĩ như vậy đấy.”

Tề Phong ha ha cười gượng, cao thấp đánh giá ta vài lần, khom mình hành lễ nói: “Vừa rồi khi nghe Nghiêm Khang kêu lên tục danh của tiền bối, tại hạ thật sự hoảng sợ. Không nghĩ tới kiếp này còn có duyên được nhìn thấy tôn nhan, đúng là hân hạnh vô cùng.”

Ta vội đáp lễ. Sắc mặt Tịch Viêm đột nhiên trắng bệch, vội vàng kéo ta muốn đi, lại bị Tề Phong vung quạt ngăn cản, tiếp tục nói: “Hôm qua cùng Tịch huynh bí mật bàn bạc, tại hạ cũng từng nói rất rõ, ta vô cùng không muốn Mẫn nhi tương lai đi lên ngôi vị chí tôn, bởi vì ta rất rõ ràng, lấy cá tính của Mẫn nhi, ngôi vị hoàng đế chỉ gây cho hắn thêm nhiều phiền muộn.”

“Đúng vậy.” Tịch Viêm miễn cưỡng đáp.

“Nhớ rõ Tịch huynh lúc ấy có khuyên ta, Mẫn nhi là người có cùng huyết thống gần nhất với Hoàng thượng, hoàng trừ ngoài hắn chẳng còn ai, đó cũng là chuyện không có biện pháp, bảo ta nghĩ thoáng một chút.”

“Đúng vậy.” Tịch Viêm lại miễn cưỡng đáp.

“Ta cảm thấy thực bất đắc dĩ, lại thấy Tịch huynh nói rất đúng, tình hình này đúng là vô kế khả thi. Nhưng mà…….” Tề Phong đột nhiên từ vẻ mặt u sầu biến thành tươi cười hớn hở, “Tại hạ hôm nay lại có thể gặp được Tịch tiền bối vốn tưởng rằng đã không còn ở nhân thế, thật sự là khiến người ta vui mừng không thôi.”

Tịch Viêm quay mặt sang hướng khác, cố ý giả vờ như nghe không hiểu.

“Tịch tiền bối khi lưu vong bên người mang theo người nào, khắp thiên hạ đều biết. Cẩn thận tính ra, ngay cả đương kim Hoàng thượng cũng không bằng người nào đó huyết mạch chính thống, lại càng không cần nói tới Mẫn nhi.” Tề Phong mỉm cười quỷ dị.

“Tề lục công tử,” Tịch Viêm thấy hắn làm rõ chỉ đành kiên trì khuyên nhủ, “Sự tình đã qua nhiều năm như thế, ai cũng không rõ ràng lắm, huống chi đương kim Hoàng thượng sẽ tuyệt đối không chịu….”

“Hoàng thượng thân thể không tốt, cũng không thọ lâu, cho nên Thái hậu mới nóng vội như vậy. Chờ hắn một ngày kia thật sự băng hà, có ta cùng Nguyên Mẫn duy trì, ai dám phản đối thế tử năm đó….”

“Lục công tử,” Tịch Viêm cắt ngang lời hắn, “Việc này tuyệt đối không thể, xin lục công tử không cần vì ta lo lắng.”

“Ai vì ngươi lo lắng? Ta là đang vì Mẫn nhi tính toán. Tóm lại khó được một phương pháp tốt giúp cho Mẫn nhi thoát khỏi ngôi vị hoàng đế, ta sẽ không dễ dàng buông tha đâu.”

Tịch Viêm nhìn hắn một hồi, đột nhiên nói: “Tóm lại chỉ cần Nguyên Mẫn không kế thừa ngôi vị là được đúng không? Có phải là ta hay không cũng không phải là chuyện ngươi để ý đi?”

“Đúng vậy, có điều ngươi cũng biết cá tính của Mẫn nhi, hắn để ý nhất trách nhiệm của hoàng duệ. Hơn nữa vị lão phụ thân dã tâm bừng bừng kia quy kết áp bức hắn, vậy nên cho dù hắn chán ghét cuộc sống cung đình, nhưng nếu không xuất hiện người có tư cách thừa kế ngôi vị hơn, hắn vẫn sẽ không trốn tránh. Nếu không ta tự mình bồi dưỡng một tên a miêu a cẩu là được, cần gì nhất định phải là ngươi?”

“Như vậy tư cách ngang nhau thì sao?” Tịch Viêm nhẹ nhàng cười.

Tề Phong không rõ nhíu mày.

Tịch Viêm ghé sát vào hắn thì thầm: “Lão mụ tử đi theo chúng ta kia, kỳ thật không phải là lão mụ tử, đó là xá đệ giả dạng.”

“Lệnh đệ? Lệnh đệ không phải đã muốn gặp chuyện……..” Tề Phong quả nhiên là người tuyệt đỉnh thông minh, lập tức kịp hiểu rõ, “Hài tử của Nam An vương gia, quả nhiên là có tư cách ngang nhau.”

“Hơn nữa Tiểu Nguyện và Tề Tề, năng lực thích ứng rất mạnh, hẳn là sẽ quen cuộc sống trong cung.” Tịch Viêm nói tiếp.

Hai người nhìn nhau một lúc lâu, đột nhiên đồng thời cười, đều là vẻ mặt giả dối dị thường, do đó người được chọn làm hoàng đế tiếp theo đã quyết định.

Khi Tề Phong cảm thấy mĩ mãn phe phẩy quạt trở lại xe ngựa phía sau, ta tóm lấy tay áo Tịch Viêm trách cứ: “Ngươi cứ như vậy đem Tiểu Nguyện bán luôn hả?”

“Không có biện pháp mà, ta biết ngươi dù chết cũng không muốn dính líu đến cung đình. Hơn nữa là do Tiểu Nguyện mệnh không tốt, ai bảo hắn là hài tử của Nam An vương gia chứ?” Tịch Viêm bày ra một bộ dạng không hề áy náy, có vẻ đúng lý hợp tình. Nhưng mà chờ khi chúng ta chậm rãi đi tới đối mặt với Tịch Nguyện, hắn vẫn là chột dạ không dám nhìn thẳng mặt Tịch Nguyện.

.

Đêm đó ở một tiểu điếm nông thôn hẻo lánh tá túc, Tịch Viêm tìm một cơ hội ấp a ấp úng nói với Tịch Nguyện, Nguyên Mẫn và Tề Phong đã biết thân phận thật của hắn, hai người bọn họ sẽ phụ trách giải quyết Bắc Định vương gia, về sau không cần tiếp tục giả dạng Tề mẫu nữa.

Tịch Nguyện bởi vì có thể một lần nữa trở lại dáng vẻ mĩ thanh niên phong độ, lại đắm chìm trong ánh sáng mặt trời chiếu rọi, hít thở không khí không có mùi thuốc dịch dung (-_-……. ), cho nên quá sung sướng, căn bản không chú ý tới ánh mắt trốn tránh của đại ca hắn cùng vẻ mặt áy náy của ta, chuyên tâm đi lấy lòng Tiểu Kỉ.

Tề Tề rốt cuộc hoàn toàn tỉnh lại, cũng không chú ý lắm sao lại có bàn tay sưng phồng như móng heo, ăn cơm xong liền cùng Tiểu Thiên lấy một cây gậy trúc ở trong sân đo chiều cao. Tịch Nguyện đầu đầy mồ hôi lạnh đứng ở một bên, n lần khen ngợi Tiểu Kỉ thật nam tử, trượng phu vĩ đại, ý đồ ngăn cơn sóng dữ.

Tịch Viêm thừa dịp lương tâm còn chưa thức tỉnh về phòng viết thư cho Nam An vương gia, báo tin tốt rằng Tịch Nguyện chưa chết. Ta cùng Phúc Bá không có việc gì làm, đành phải đi tản bộ xung quanh.

Chờ lúc ta trở lại Tịch Viêm mới dán xong lá thư, cho vào túi áo mang theo bên người, chuẩn bị ngày mai tìm người đem đi. Ta ngồi xuống bên cạnh hắn, làm cho ngọn đèn dầu nhuộm vàng khuôn mặt, lông mi cụp xuống.

“Sao vậy? Vì sao lại không vui?” Tịch Viêm nâng cằm ta lên dịu dàng hỏi.

Ta mếu máo: “Ta không nỡ để Tiểu Nguyện rời đi thôi.”

“Tiểu Nguyện không phải rời đi, hắn chỉ là đến ở một nơi khác, mỗi ngày bận bịu hơn so với hiện tại một chút thôi. Ngươi vẫn có thể thường xuyên nhìn thấy hắn. Hơn nữa đương kim Hoàng đế cũng không phải hiện giờ sẽ chết, ít nhất còn rất nhiều năm nữa cơ, ai biết vài năm nữa sẽ phát sinh chuyện gì đâu?”

“Thật thế không?”

“Đương nhiên. Chẳng qua là Tiểu Nguyện và Tiểu Thiên đang dần dần lớn lên, đều có cuộc sống của mình, một ngày nào đó không thể như bây giờ luôn ở cùng chúng ta.”

“Ư…….”

“Về sau có ta ở bên cạnh ngươi, ta nhất định sẽ không để ngươi cô đơn.”

“Nếu ta cô đơn thì sao?”

“Sẽ không, nếu ngươi thật sự có thời gian cô đơn, thì tùy ngươi….” Tịch Viêm đột nhiên cảnh giác, “Lăng, ngươi vừa rồi làm gì?”

“Tản bộ….”

“Không nhặt cái gì về đấy chứ?”

“Không….” Ta thương tâm nhào vào trong lòng Tịch Viêm. Người ta rõ ràng còn thật sự tản bộ, ngay cả trong bụi cỏ đều bới ra xem, tản suốt một canh giờ, thế mà cái gì cũng không nhặt được. �

Tịch Viêm mỉm cười, đưa tay ôm chặt lấy ta, đôi môi liền đè ép xuống.

Cánh cửa rầm một tiếng, dọa chúng ta nhảy dựng, quay đầu lại nhìn, là Tịch Nguyện vọt vào, đứng ở cửa nhìn chúng ta hồi lâu, đột nhiên kêu lên “Ta cái gì cũng không thấy”, xoay người bỏ chạy ra ngoài.

Tịch Viêm nhún vai không nói gì, lại nâng mặt ta lên hôn. Ta vội vàng đẩy ra, lo lắng hỏi: “Tiểu Viêm, ngươi xem Tiểu Nguyện có phải bị thương rồi không?”

“Không thể nào? Hắn làm sao lại bị thương?”

“Mắt ấy, hắn vừa rồi nhìn chằm chằm chúng ta lâu như vậy, thế mà cái gì cũng không thấy, nhất định là mắt bị thương. Ta phải đi tìm Tiểu Kỉ xem cho hắn, bốc chút thuốc….”

Tịch Viêm nhịn cười kéo ta về, trầm giọng nói ở bên tai: “Hắn một chút việc cũng không có, ngươi cũng không cần để ý, đến…. chụt….”

Đứa nhỏ này, thật là, từ nhỏ hôn đến lớn, thế mà không thấy ngấy. Có điều Tịch Viêm hôn, mềm mềm, ngọt ngọt, hương vị vừa vặn là ta thích nhất, cho nên, cứ để hắn tùy ý hôn đi….

.

Sáng sớm, thời gian xuất phát đã tới. Từ lúc rời đi Dương Châu đến nay thời gian cũng không ngắn, nhưng là bắt đầu từ hôm nay, chúng ta mới chân chính mang ý nghĩa lên đường, mà không phải là chạy trốn.

Đẩy cửa ra, bên ngoài ánh nắng ấm áp. Tiểu Kỉ và Trác Phi Văn ở một chiếc xe ngựa khe khẽ thì thầm, Tề Tề treo trên cánh tay Tịch Nguyện xoay quanh mà chơi, Phúc Bá khom lưng bỏ vào trong tay áo cái gì đó, Tiểu Thiên từ cửa xe nhảy xuống nhào vào lòng ta. Nó vóc dáng cao lớn, không hề là hình dáng cục cưng, vừa nhảy tới, có chút ôm không nổi, lảo đảo lùi về phía sau mấy bước. Một đôi tay mạnh mẽ ôm lấy ta, quay đầu lại, khuôn mặt mỉm cười của Tịch Viêm ngay tại bên cạnh, thoạt nhìn tuấn mỹ mà lại ôn nhu, không khỏi khiến ta ngây ngốc cười.

“Cười cái gì?”

“Tiểu Viêm, ta cảm thấy thật hạnh phúc nha!”

“Đó là đương nhiên.”

“Nếu ngươi lại cho ta ăn một cái đường tô, ta nhất định sẽ hạnh phúc hơn….”

“…. >_<…….”

“Tiểu Viêm, ngươi không muốn làm cho ta hạnh phúc hơn sao?”

“Ta nói Lăng à….”

“Ừhm?”

“Ngươi thật sự là người biết phá hoại không khí nhất trên đời này!”

A, là ta sao? Mọi người phân xử giúp đi, thật là ta sao?

Hoàn​

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương