Một Người Cha Và Ba Đứa Con
-
Quyển 2 - Chương 1
Văn án
Vì cả nhà vui vẻ bình an, Tịch Nguyện trá tử mai danh, Tịch Viêm nhân cơ hội từ quan, một đám người chậm rãi rời đi Dương Châu. Về độ huyênh hoang thì, bất luận là lục lâm hảo hán đều đã tìm tới cửa thăm hỏi!
Có điều chỉ cần gặp gỡ lão thái gia Tịch gia, mặc hắn có là danh tiếng hàng đầu, có thể toàn thây trở ra đã là không tồi….
Rõ ràng là lẩn trốn kinh thành lại biến thành hành trình du ngoạn, cho dù tình huống nguy hiểm đến thế nào, không khí cũng căng thẳng không nổi. Vấn đề cần phiền não nhiều như thế, mà điều thật sự có thể làm cho lão thái gia phiền não lại chỉ có thái độ của trưởng nam Tịch Viêm càng ngày càng kỳ quái….
Tuy rằng quan hệ của bọn họ kỳ thật là sanh cữu*, tuy rằng hắn cùng tỷ tỷ căn bản không có quan hệ huyết thống.
Nhưng là, bí mật này Tịch Viêm không có khả năng biết đến!
Tình yêu giữa thân nhân cùng tình yêu giữa tình nhân hoàn toàn bất đồng, lý do đại lão gia phiền muộn nếu thật là vì không thể phân biệt sự khác nhau trong đó thì thật là tốt quá….
* Sanh cữu: Cậu cháu.
Là một lão thái gia phúc trạch nhân hậu, ta ở Dương Châu vài năm này cũng quá an ổn tiêu dao. Trưởng nam làm quan thứ nam làm thương, tiểu nhi tử hầu hạ dưới gối, muốn có bao nhiêu vui vẻ thì có bấy nhiêu vui vẻ. Không ngờ bão táp ập đến, thân sinh phụ thân của thứ nam Tịch Nguyện đúng là đương triều Nam An Vương gia, thân bất do kỷ bị cuốn vào cuộc tranh giành ngôi vị hoàng trừ, suýt nữa thì mất mạng dưới âm mưu ám sát. Vì cả nhà vui vẻ bình an, Tịch Nguyện đành phải trá tử mai danh, Tịch Viêm nhân cơ hội từ quan, mang theo cả nhà rời đi Dương Châu, chuẩn bị trở về cái gọi là nguyên quán định cư.
Trước khi đi một hồi mắc bệnh, Tịch Viêm chẳng biết tại sao bùng phát nổi nóng. Người ta vốn cũng đã thương tâm, đáng hận nhất chính là mấy kẻ xu nịnh xung quanh, một đám đều sợ oai danh của Tịch Viêm, chẳng kẻ nào dám đứng ra phê bình hành động cực kỳ bất hiếu của hắn. Ngược lại tất cả đều dùng ánh mắt kỳ quái nhìn ta, cứ như thể ta mới là người có lỗi với Tịch Viêm ấy. Thật bực mình, lấy lòng gia chủ cũng không thể ngay cả nguyên tắc đều vứt bỏ đi chứ.
Trước kia mỗi lần xuất môn, bất kể xa gần đều là Tịch Viêm cùng ta ngồi chung một chiếc xe ngựa. Nhưng lần này từ Dương Châu xuất phát, trừ bỏ Tịch Thiên ngủ mê mệt bên cạnh, cũng chỉ có không ngừng lộn xộn Tề Tề cùng miệng lưỡi độc địa Tiểu Kỉ ngồi cùng.
“Ngươi rốt cuộc cho Tiểu Thiên ăn cái gì vậy, rời khỏi Trấn Giang lâu như vậy mà nó vẫn còn ngủ!” Ta trừng mắt nhìn Tiểu Kỉ.
“Tăng cao nhạc!”
“Cái…. cái gì nhạc?”
“Là tân dược ta mới nghiên cứu! Thích hợp nhất dành cho hài tử đang trong thời kì phát triển vóc dáng. Ăn dược của ta, ngủ nhiều tỉnh ít, trị liệu trong khoảng nửa tháng, bảo đảm Tiểu Thiên vốn lùn như quả bí đao mỗi ngày đều sẽ tăng trưởng, dáng vẻ ngọc thụ lâm phong!”
“Ngươi từ bao giờ có hứng thú với vóc dáng của Tiểu Thiên thế?”
“Ta mới không phải vì Tiểu Thiên, ta là muốn trả thù Lâu Kinh Hoài! Ngươi nghĩ thử xem, chờ hai năm sau hắn tới cưới Tiểu Thiên, đột nhiên phát hiện tiểu bảo bảo trắng trẻo mũm mĩm lại cao hơn hắn, có thể đặt hắn ở dưới thân. Ha ha ha, tưởng tượng một chút vẻ mặt của hắn lúc đó cũng đủ để sung sướng rồi!”
Ta lau mồ hôi lạnh: “Lâu Kinh Hoài sao lại đắc tội ngươi, ngươi muốn trả thù hắn vì cái gì?”
Tiểu Kỉ lạnh lẽo cười: “Nửa năm trước hắn từng mắng ta giống nhân yêu(1)!”
“Nửa… nửa năm trước? Vậy sao lúc ấy ngươi không trả thù hắn, phải kéo dài tới tận bây giờ?”
“Bởi vì mười ngày trước ta mới chính thức biết đến nhân yêu là cái dạng gì!”
Ta ngất……..
.
Xe ngựa đột nhiên dừng lại, Tề Tề hưng phấn thét chói tai bò lên phía trên, lớn tiếng hô: “Có…. có thổ phỉ chặn đường cướp bóc kìa!”
Ta cùng Tiểu Kỉ lập tức xốc lên màn xe nhìn ra bên ngoài, chỉ thấy hai bên lâm đ*o phía trước, một hàng hơn mười hán tử mặc võ phục, mỗi người nhăn mày trợn mắt. Dẫn đầu là một nữ tử, váy áo đỏ, tay áo xắn đến khuỷu tay, cầm theo một thanh nhung đao, lộ ra một đoạn cánh tay trắng ngọc. Mày liễu dựng thẳng, mắt hạnh trợn ngược, khuôn mặt anh đào uy nghiêm, tóc mai cài một đoá hoa.
“Oa, là nàng.” Ta kinh ngạc kêu.
“Tịch bá bá ngài biết nàng?”
“Không biết, nhưng là bạn tri kỷ đã lâu.”
Tề Tề đang muốn hỏi tiếp, nàng kia đã thanh thoát nói: “Vàng bạc châu báu đầy hòm, không phải cẩu quan cũng là gian thương. Bản cô nãi nãi cần tài không cần mạng, để tất cả tài sản lại, người cút đi cho ta. Cẩn thận chạy chậm một chút, chuôi đao trong tay Tiểu Bạch Cúc ta sẽ khiến các ngươi chết không có chỗ chôn.”
“Tiểu Bạch Cúc?” Tiểu Kỉ quay đầu nhìn ta, “Ngươi cùng nữ phỉ Tiểu Bạch Cúc là bạn tri kỷ đã lâu?”
Ta ha ha cười thành tiếng không đáp. Tề Tề chui vào thùng xe lay mạnh Tịch Thiên: “Tỉnh lại, tỉnh lại, chuyện vui như vậy ngươi không xem sau này sẽ hối hận, mau tỉnh lại!” Tiếp theo liền vang lên một tiếng bạt tai vang dội.
“Ngươi có đánh đến mặt sưng phù hắn cũng không tỉnh được.” Tiểu Kỉ không quay đầu lại nói, “Lão gia, ngươi thương yêu Tiểu Thiên như vậy, Tề Tề đánh hắn ngươi cũng không quan tâm à?”
Ta lại ha ha cười, vẫn không đáp. Lúc này Tề Tề đã bò lại cửa xe, mếu miệng, trên mặt in rõ ràng năm vết ngón tay.
“Ách…. Đã quên nói cho ngươi biết, Tiểu Thiên nhà ta khi tỉnh chưa bao giờ đánh người, chỉ có lúc đang ngủ bị người làm phiền mới có thể mất hết nhân tính như vậy….” Ta sờ sờ mặt của hắn, an ủi.
Trong ba chiếc xe ngựa phía trước Phúc Bá chậm rãi đi ra, có vẻ vừa rồi đang ngủ gật, vừa đi vừa dụi mắt. Cao thấp đánh giá một chút Tiểu Bạch Cúc cô nương, ôn hoà nói: “Chúng ta một nhà già trẻ cũng đều muốn sống, cô nương đem mọi thứ mang đi chúng ta ăn cái gì? Đến, đến, cầm thỏi bạc này đi mua một ít son phấn. Còn có ngươi cài trên đầu cái gì vậy, hoa cúc trắng ý nghĩa không tốt, hình như dùng trong tang ma, nhanh đi mua đóa hoa mẫu đơn mà cài, lão bá bá giúp ngươi lấy một cái mẫu….”
Nói xong Phúc Bá cầm bạc đưa tới, vừa mới còn là một thỏi bạc nguyên dạng, bị hắn nắm hai cái đã tạo thành một hình bông hoa mẫu đơn, Tiểu Bạch Cúc lập tức mắt mở còn to hơn trừng chim.
“Cô nương cảm thấy cái mẫu này thế nào? Nếu thích thì cứ mượn mà dùng.” Phúc Bá cười tủm tỉm cầm bông hoa bạc đưa đến trước mặt Tiểu Bạch Cúc đang hoảng sợ.
Tay không nắn bạc như nắn bột mì, nếu không có nội công cực cao thì tuyệt đối không làm được, huống chi lão già ra mặt lại mặc y phục gia phó, ai mà biết được người ngồi trên xe ngựa còn lợi hại ra sao. Tiểu Bạch Cúc bị truy nã lâu nay còn chưa bị bắt về quy án, có thể thấy được là một người thông minh, không nói không rằng cầm lấy bông hoa bạc, vung tay lên, đám thổ phỉ chặn đường nhoáng cái biến mất vô tung vô ảnh.
“Phúc Bá thật lợi hại!” Tề Tề hai mắt sáng như sao, kinh ngạc nói, “Không thể tin được công phu của hắn tốt như vậy!”
“Đúng vậy, chiêu ảo thuật thâu long hoán phụng ấy toàn bộ Tịch gia chỉ có Phúc Bá là làm giỏi nhất, cho dù là người có nhãn lực tốt cũng không thể nhìn ra sơ hở.” Ta đồng ý nói.
“Ảo thuật?” Tề Tề bị sặc nước miếng, “Ý ngài là chiêu nắn bạc vừa rồi của hắn là giả.”
Ta liếc hắn một cái, “Đương nhiên là giả, bạc là dùng để tiêu, không có chuyện gì ai đi nắn nó chứ?”
Tề Tề rầm một cái ngã vào trong xe.
–*–
Dọc theo đường đi chậm rì rì, Phúc Bá lại ân cần bỏ ra bốn bông hoa mẫu đơn, còn một vị cuối cùng tới chậm, hoa mẫu đơn đã hết hàng, đành lĩnh một bông hoa loa kèn, mất hứng ngậm ngùi rời đi.
Giữa trưa nghỉ trọ ở một tiểu điếm ven đường, Tiểu Kỉ nhíu mày oán giận: “Phụ cận là vùng đất Giang Nam giàu có đông đúc, sao lại có nhiều trộm cướp như thế chứ? Thái thú Tô Châu làm ăn kiểu gì thế không biết?”
“Không liên quan Thái thú Tô Châu đâu? Ngươi xem!” Tịch Nguyện chìa một ngón tay.
Ven đường đứng sừng sững một tấm bia đá tàn tạ méo mó, phía trên khắc hai chữ ‘Tô Châu’.
“Chúng ta vừa mới tới địa giới Tô Châu thôi.” Tịch Nguyện ngẩng đầu nói, “Hoa bạc của Phúc Bá về sau sẽ không còn cơ hội cho rồi.”
“Làm sao ngươi biết Tô Châu liền nhất định không có nạn trộm cướp?”
Khó được đụng tới một vấn đề ta có thể đáp, cho nên nhanh chóng cướp lời: “Ta biết, ta biết! Nguyên nhân thứ nhất: Thái thú Tô Châu là một văn nhược thư sinh, hoàn toàn không am hiểu việc dẹp loạn thổ phỉ; nguyên nhân thứ hai: Thái thú Tô Châu nấu ăn cực ngon.”
“Không hiểu.” Tiểu Kỉ cùng Tề Tề đồng loạt lắc đầu.
Ta khụ một tiếng, “Nghe ta nói xong đã, phụ cận Tô Châu có một thương nhân, thường đến Tô Châu nhập hàng, thích ăn nhất đồ ăn do Thái thú nấu. Nhưng mà Thái thú cũng không phải tuỳ tiện bảo nấu thì sẽ nấu, cho nên thương nhân này liền giúp hắn làm công việc mà hắn không am hiểu nhất để đổi lấy đồ ăn. Ăn được vài lần, ranh giới Tô Châu đạo phỉ đã không thấy tăm hơi.”
Mơ mơ màng màng bất tỉnh Tịch Thiên lập tức mở mắt, lẩm bẩm hỏi: “Cha, thật sự… ăn ngon như vậy sao?”
“Cha cũng chưa ăn qua.”
“Ăn ngon, ăn ngon,” Tịch Nguyện hồi tưởng hương vị tha thiết nói, “Nếu thê tử tương lai của ta có thể bằng một nửa tay nghề của hắn, trong mơ cũng sẽ mỉm cười….”
Tề Tề giận dữ nện cộp cái chén xuống đất.
Tịch Thiên hoảng sợ, quay đầu lại nhìn Tề Tề, “…. Tề Tề trên mặt ngươi sao lại có năm dấu ngón tay? Nhị ca dám đánh ngươi sao?”
………..
–*–
Ăn cơm trưa xong, nghỉ ngơi một chút lại tiếp tục lên đường. Ta mới vừa trèo lên mép xe, một đôi tay to lớn chặn lại đồng thời bồng ta xuống dưới.
“Ngươi ngồi cùng xe phía trước với ta.” Trưởng nam nói.
Ha ha, ta biết Tịch Viêm sẽ không nhẫn nại được lâu mà, từ nhỏ đến lớn, mỗi lần hắn giận ta cũng không được quá ba ngày đâu.
Trải đệm an toạ xong, Tịch Viêm đem lò than sưởi ấm nhét vào trong lòng ta, nghiêm khắc hỏi: “Bữa trưa sao lại ăn có chút đồ ngọt như thế?”
Ta thoáng chốc chột dạ. Sớm biết là muốn thẩm vấn chuyện này, không bằng cứ ngồi ở xe sau với Tiểu Thiên còn hơn. Nhưng mà gia chủ hỏi lại không dám không đáp, suy nghĩ cẩn thận trả lời: “Ngươi không để ý tới ta, ta rất khó chịu, cho nên không muốn ăn uống.”
Ánh mắt lạnh lùng bắn tới.
“Tiểu điếm kia làm đồ khó ăn quá, ta ăn không quen.” Nhanh chóng đổi một lý do khác.
Ánh mắt bắt đầu kết băng.
“Kỳ thật ta ăn cũng không ít, có điều mỗi lần ta gắp đồ ăn vừa lúc ngươi vùi đầu ăn cơm, cho nên không nhìn thấy. Thật sự là trùng hợp quá mà, ha ha a a…….”
Tiếng cười gượng ép vừa chui ra liền đông thành thể rắn, rụng xuống sàn xe vỡ tan thành những mảnh nhỏ.
“Ngươi định vứt bỏ quyền lợi tự thú sao?” Gia chủ uy nghiêm hỏi.
Ta liếc nhìn khuôn mặt đã thành khối băng của hắn, trong lòng biết lần này khó tránh khỏi, đành phải nhận tội: “Buổi sáng ở trên xe ăn hai khối bánh ngọt….”
…….
“Còn có một túi mứt táo….”
…….
“Ba cái mứt mơ….”
…….
“Năm cái Tịch ti đường….”
…….
“Bảy miếng mứt lê tuyết….”
…….
“Hết rồi….”
…….
“Thật sự hết rồi….”
Tịch Viêm hừ một tiếng, “Gia quy thứ hai mươi bảy còn nhớ rõ không? Đọc lại một lần!”
“… Điều thứ hai mươi bảy, không được ăn đồ ăn vặt bừa bãi, nhất là đồ ngọt. Nếu ăn bậy bạ đồ ăn vặt dẫn đến hậu quả không tốt…. phạt… phạt…. Tiểu Viêm, ta về sau nhất định sẽ không phạm vào….”
“Phạt cái gì?”
“Phạt một tháng không được ăn bất cứ cái gì ngọt….”
“Một tháng. Bắt đầu tính từ ngày mai.”
“Tiểu Viêm,” Ta nhào vào lòng hắn dùng kế sách dụ dỗ, “Đều do Tiểu Kỉ không tốt, hắn cấm ta ăn đồ ngọt nhiều ngày như vậy, ta mới nhất thời nhịn không được. Ngươi cần phải phạt Tiểu Kỉ không được ăn đồ ngọt mới đúng….”
“Tiểu Kỉ vốn ghét đồ ngọt.”
“Vậy phạt hắn ăn nhiều, mỗi ngày ăn một đống lớn! Nếu hắn dám không ăn, sẽ phạt ta giúp hắn ăn hết, ngươi xem có được không?
“Không được.”
“Ngươi bất công!” Ta phẫn hận chỉ trích, “Ngươi phạt ta không phạt Tiểu Kỉ, ngươi nhất định là thích hắn nhiều hơn thích ta!”
Hai mắt Tịch Viêm khép thành một đường chỉ nhìn ta, đến nỗi ta sởn cả gai ốc. Sau một lúc lâu, hắn mới chậm rãi nói: “Tiểu Kỉ không phải người Tịch gia, ta không có tư cách phạt ngoại nhân.”
Ta nhất thời nói không lên lời. Thật hối hận lúc trước nhặt Tiểu Kỉ trọng thương về sao không thu nhận hắn làm tứ nhi tử, để cho Tịch Viêm bắt được lỗ hổng. Nếu là bị phạt chép sách, phạt đứng, phạt đọc gia quy ta còn chịu được, trừ bỏ cấm đồ ngọt đứng hàng đầu dễ khiến người ta phát điên. Năm đó, khi ta mang hài tử thập tử nhất sinh chạy khỏi kinh thành, trong bao y phục còn nhét thêm một nửa cân đường nhuyễn, vừa nghĩ tới tương lai nguyên một tháng không có vị ngọt, nhất thời cảm thấy thiên địa đổi sắc nhật nguyệt vô quang. Ở trong xe bắt đầu giận dỗi, kiên quyết đấu tranh đến cùng.
Tịch Viêm túm lấy bả vai kéo ta vào trong lòng, nhìn chằm chằm vào mắt ta nhẹ giọng nói: “Ngươi nghĩ ta nhẫn tâm với ngươi như vậy sao? Chẳng lẽ ngươi không biết trong lòng ta, sức khoẻ của ngươi quan trọng thế nào? Mỗi lần ngươi sinh bệnh, ta đều hận không thể thay ngươi hứng chịu tất cả bệnh tật khó chịu, kể cả gấp trăm lần như thế, tâm tình như vậy ngươi có thể hiểu được không?”
Ta nhất thời bình tĩnh lại, chớp mắt một cái, lại chớp một cái nữa.
Đáng ghét mà~~~~~~~~~ biết rõ người ta sợ nhất kiểu nói chuyện này, thật sự là rất đê tiện!!
–*–
Hoàng hôn, đoàn người chúng ta từ từ tiến vào thành Tô Châu, dàn xếp ổn thoả tại Phúc Lâm khách điếm trong thành. Sáng sớm hôm sau nếm qua chút điểm tâm, Tịch Viêm nhích người đi tiếp Thái thú Tô Châu, những người còn lại vui mừng xuất môn du ngoạn.
Tô Châu mặc dù không sầm uất bằng Dương Châu hơn mười vạn hộ dân, nhưng là nơi y quan vân tập, yên liễu phồn thịnh, có rất nhiều chỗ mới mẻ thú vị. Tịch Thiên ngủ một đường, tinh thần tốt hiếm thấy, cùng Tề Tề hai người chạy tới chạy lui, cực kỳ vui vẻ.
Phố xá hai bên cửa hiệu san sát, đầy đủ các loại hàng hoá, nam bắc thủy hóa đều có, nhưng kỳ quái chính là hầu như trước cửa mỗi nhà đều bày bán những bông hoa lụa được chế tác tinh xảo, không thua gì hoa thật.
Tề Tề cầm lấy một bó thuỷ tiên giả hỏi lão bản: “Nơi này là cửa hàng hoa quả, sao lại bày hoa lụa ở đây?”
Lão bản cười giải thích: “Các vị chắc từ ngoại thành tới, có thể không biết ngày mai chính là trận chung kết của ca hội Tô Châu ba năm tổ chức một lần, tất cả các ca nữ đứng đầu bảng trong các ca phường nổi danh đều tới. Chuẩn bị đầy đủ bản lĩnh, lên sân khấu biểu diễn giành thắng lợi. Người nghe bên dưới nếu cảm thấy hay, sẽ ném hoa lụa lên sân khấu. Ai được nhiều hoa lụa nhất sẽ là Hoa khôi. Cho nên hầu hết mọi nhà đều chế hoa lụa kiếm lời, mỗi ngày cũng có thể bán được mấy giỏ lớn đấy. Các vị thích hoa gì?”
Nghe đến ca hội ta lập tức cười tít cả mắt, “Lão bản, ngươi nơi này còn bao nhiêu hoa? Ta mua tất!”
Lão bản cười tươi như hoa cầm ra ba giỏ lớn, còn ân cần giúp chúng ta buộc cẩn thận thành sáu bó, tiện cho mỗi người ôm một bó.
Ta lấy từ trong ngực ra một đồng vàng đưa cho lão bản. Hắn đặt lên miệng cắn cắn, cẩn thận cất đi, tìm mấy đồng bạc vụn thối lại cho ta. Ta cũng học cắn cắn (>_<…. ) cẩn thận cất đi. Hoa lụa làm rất khéo, hơn nữa rất nhẹ, ôm đi trên đường, tâm tình cũng nhẹ nhàng khoan khoái, nhịn không được liền khẽ ngâm nga hát.
“Cha….” Tịch Thiên nước mắt lưng tròng.
“Tịch bá bá….” Tề Tề cước bộ lảo đảo.
“Tịch lão thái gia!!” Tiểu Kỉ gân xanh nổi lên.
“Lão gia, hoa này lão nô ôm giúp cho, cầu ngài đừng hát nữa. Lão nô tuổi cao, chịu không nổi kích thích như vậy….” Phúc Bá công lực thâm hậu nhất, có thể nói xong một câu.
Về phần Tịch Nguyện, hắn đang đứng ở rìa đường, vô cùng cảm thông nhìn một con mèo nằm trên mặt đất nói: “Thật đáng thương, đang tốt lành sao lại ngất rồi, không phải nói mèo có chín mạng sao? Vậy mà cũng không chống đỡ được ma âm của phụ thân?”
Ta oán hận ngậm miệng lại.
–*–
Trên đường quay về khách điếm, năng lực chiêu phong dẫn điệp của Tiểu Kỉ lại bắt đầu phát huy. Một vị cẩm y thanh niên tươi cười bước lại gần: “Thật là một bó hoa đẹp, nhưng mà người còn đẹp hơn….” Nói xong bắt đầu động thủ động cước.
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh. Chúng ta còn chưa kịp ngăn cản, Tiểu Kỉ đã một chưởng vung tới, đánh cho thanh niên kia bay tới phía chân trời, cũng ở hắn rơi xuống phàm trần sau đạp thêm một cước, sờ soạng trên người hắn túi tiền cùng ngọc bội coi như là phí bồi thường.
Kết quả là chúng ta vừa mới về tới cửa khách điếm, liền bị một đám người từ phía sau đuổi tới, vây quanh la hét ầm ĩ. Cầm đầu chính là vị cẩm y thanh niên kia, có điều kì quái là chỉ trong thời gian ngắn hắn đã thay một bộ y phục khác.
“Trên đường cái trêu ghẹo con trai nhà lành, vốn là ngươi không đúng, chẳng lẽ còn muốn ăn cái tát thứ hai?” Tề Tề chống nạnh nói.
Cẩm y thanh niên nhíu mày, một tuỳ tùng bên cạnh hắn nói: “Cho dù thật là chúng ta không đúng trước, các ngươi cũng rất quá đáng. Túi tiền thì thôi, ngọc bội kia là vật gia truyền của đại gia ta, dù sao cũng phải trả lại chúng ta?”
Tiểu Kỉ gân cổ, “Không trả thì sao? Muốn đánh nhau à?”
Một tuỳ tùng vẻ mặt tương đối hòa nhã nói: “Mỗi người nên nhường một bước, dàn xếp ổn thoả được không? Vị tiểu ca nhi này đánh người cũng đã hết giận, lấy đồ của chúng ta là không nên, huống chi lại là một vật quan trọng, xin trả lại cho chúng ta đi?”
Tiểu Kỉ lạnh lùng nói: “Thứ gì ta đã cầm trên tay thì không bao giờ trả lại!”
Tuỳ tùng kia nhất thời chán nản, đang lúc muốn phát hoả, vị cẩm y thanh niên mỉm cười, tiến lên từng bước, từ trong ngực lấy ra một chiếc ngọc bội khác, nói với Tiểu Kỉ: “Vị huynh đệ này nếu thích ngọc bội, tại hạ dùng chiếc này trao đổi được không? Dù sao ngọc bội kia đối với gia huynh có ý nghĩa quan trọng, coi như tạ ơn hoàn trả.”
Hắn đột nhiên trở nên tao nhã như thế, chúng ta đều giật mình, rồi lại nhìn trên mặt hắn không có dấu vết bị tát. Tuy rằng diện mạo giống nhau, nhưng rõ ràng không phải là người vừa rồi.
“Nhị gia, chiếc ngọc bội này của ngài quan trọng hơn mà.” Đám tuỳ tùng lập tức lo lắng khuyên nhủ, “Hơn nữa ngài đưa hắn cùng với bị cướp đi không giống nhau….”
“Tiểu Kỉ, ta khuyên ngươi đừng cầm.” Phúc Bá đột nhiên nói một câu, “Có những thứ lấy thì dễ nhưng ném đi thì khó.”
Tiểu Kỉ vốn có chút do dự, vừa nghe lời này, hai hàng lông mày dựng lên, lập tức từ trong ngực lấy chiếc ngọc bội kia ném qua, đồng thời túm lấy chiếc ở trước mặt.
Thanh niên kia nhẹ nhàng cười.
Phúc Bá lau cái trán đầy mồ hôi, lẩm bẩm nói: “Ta biết hắn là ai. Xong rồi, chỉ sợ Tiểu Kỉ không thể theo chúng ra rời đi Tô Châu.”
Ta vội kéo Phúc Bá qua một bên thám thính: “Sao ngươi lại nói như vậy? Tiểu tử kia là ai?”
“Hồi bẩm lão gia, ngài biết minh chủ võ lâm Giang Nam họ gì không?”
“Biết, Tiểu Nguyện có từng nói qua, họ Trác thôi.”
“Tên của tiểu tử kia, gọi là Trác Phi Văn.”
“Ách, hắn là hài tử của minh chủ Giang Nam…….”
“Không, hắn chính là minh chủ Giang Nam.”
Ta kinh ngạc, “Còn trẻ như vậy?! Hắn hẹp hòi vậy sao? Chẳng lẽ chỉ bởi vì Tiểu Kỉ đắc tội, hắn liền không cho Tiểu Kỉ rời khỏi Tô Châu?”
Phúc Bá hắc hắc cười, “Trác gia là võ lâm thế gia, hài tử sau khi trưởng thành đều được trưởng bối ban cho một chiếc ngọc bội. Nếu bọn họ đem ngọc bội đưa cho người khác, có nghĩa là nhận định người này là bầu bạn cả đời.”
Ta sợ tới mức ngây người, vội quay đầu nhìn Trác Phi Văn. Hắn đang dịu dàng vô cùng cười với Tiểu Kỉ: “Ta ở tại An Thuận khách điếm, bây giờ còn có chút sự tình phải xử lý, đợi tối muộn một chút sẽ tới tìm ngươi.” Nói xong còn kèm theo một ánh mắt đầy tình ý, mang theo thuộc hạ yên lặng rời đi.
Tiểu Kỉ không rõ ý này, quay đầu không để ý tới. Tề Tề cùng Tiểu Thiên nhảy qua nhìn chiếc ngọc bội được đổi lại trên tay hắn.
“Nhưng mà…. nhưng mà….” Ta lắp bắp nhỏ giọng nói, “Hắn hôm nay mới lần đầu tiên gặp Tiểu Kỉ mà, sao có thể đột nhiên nhận là bầu bạn cả đời được?”
“Có lẽ không phải lần đầu tiên gặp mặt….” Phúc Bá trầm tư nói.
“A?”
“Chuyện kể rằng Trác Phi Văn bốn năm trước từng trúng chí sát chi độc của ma giáo, tất cả mọi người đều nghĩ hắn nhất định sẽ chết. Sau lại không biết được người nào cứu, độc cũng được giải trừ. Phải có được công phu giải độc như Tiểu Kỉ mới có thể….”
“Nhưng Tiểu Kỉ dường như hoàn toàn không nhận ra hắn mà.”
“Người trúng chí sát chi độc, bộ dạng sẽ trở nên dị thường dữ tợn đáng sợ. Cho dù giải được độc, cũng phải mất hơn một năm mới có thể hồi phục nguyên trạng. Nếu Tiểu Kỉ rời đi trước khi hắn hồi phục, đương nhiên sẽ không nhận ra được.”
Cái miệng của ta mở thành hình tròn, nửa ngày cũng không khép được. Tiểu Thiên đột nhiên chỉ về phía góc đường kêu lên: “Cha xem kìa, đại ca cùng một người béo phì đang đi tới.”
Ta bình tĩnh lại vừa thấy, quả nhiên là Tịch Viêm, bên cạnh đi theo một người mặc bố y(2) màu đỏ tím mập mạp.
“Đừng nói lung tung,” Tề mẫu nhéo Tiểu Thiên một cái, “Đó là Thái thú bản thành Vu Triêu Tông đại nhân.”
Tề Tề lắp bắp kinh hãi, kéo tay ta nói: “Tịch bá bá…. Đây là cái người nấu đồ ăn ngon đến mức khiến cho Tịch Nguyện muốn thành thân sao? Tịch Nguyện ở nhà có phải hay không chưa được ăn no bao giờ, bộ dạng như vậy hắn cũng muốn lấy?! Ngài không phải nói Thái thú Tô Châu là một văn nhược thư sinh sao? Văn nhược thư sinh không phải diện mạo hẳn là trắng trẻo như bánh bao sao?”
Ta sâu xa nói: “Tề Tề à, trên đời này sự tình không phải lúc nào cũng là tuyệt đối, ngẫu nhiên cũng sẽ có một, hai văn nhược thư sinh diện mạo giống thịt nướng.”
Lúc này Tịch Viêm đã đến gần, hỏi: “Mọi người sao lại đứng hết ở cửa khách điếm như vậy? Mau tới bái kiến Thái thú đại nhân.”
Vu Triêu Tông tính tình rất hoà nhã, cười tủm tỉm hoàn lễ nói: “Các vị là khách ở xa tới, tối nay tại hạ sẽ đích thân xuống bếp chiêu đãi các vị, không biết mọi người muốn ăn gì? Cứ việc nói ra!”
Mấy người chúng ta đưa mắt nhìn nhau, một lát sau đồng thanh kêu lên: “Muốn ăn thịt nướng….”
(1) Nhân yêu: Nửa nam nửa nữ.
(2) Bố y: Quần áo vải bình thường.
Vì cả nhà vui vẻ bình an, Tịch Nguyện trá tử mai danh, Tịch Viêm nhân cơ hội từ quan, một đám người chậm rãi rời đi Dương Châu. Về độ huyênh hoang thì, bất luận là lục lâm hảo hán đều đã tìm tới cửa thăm hỏi!
Có điều chỉ cần gặp gỡ lão thái gia Tịch gia, mặc hắn có là danh tiếng hàng đầu, có thể toàn thây trở ra đã là không tồi….
Rõ ràng là lẩn trốn kinh thành lại biến thành hành trình du ngoạn, cho dù tình huống nguy hiểm đến thế nào, không khí cũng căng thẳng không nổi. Vấn đề cần phiền não nhiều như thế, mà điều thật sự có thể làm cho lão thái gia phiền não lại chỉ có thái độ của trưởng nam Tịch Viêm càng ngày càng kỳ quái….
Tuy rằng quan hệ của bọn họ kỳ thật là sanh cữu*, tuy rằng hắn cùng tỷ tỷ căn bản không có quan hệ huyết thống.
Nhưng là, bí mật này Tịch Viêm không có khả năng biết đến!
Tình yêu giữa thân nhân cùng tình yêu giữa tình nhân hoàn toàn bất đồng, lý do đại lão gia phiền muộn nếu thật là vì không thể phân biệt sự khác nhau trong đó thì thật là tốt quá….
* Sanh cữu: Cậu cháu.
Là một lão thái gia phúc trạch nhân hậu, ta ở Dương Châu vài năm này cũng quá an ổn tiêu dao. Trưởng nam làm quan thứ nam làm thương, tiểu nhi tử hầu hạ dưới gối, muốn có bao nhiêu vui vẻ thì có bấy nhiêu vui vẻ. Không ngờ bão táp ập đến, thân sinh phụ thân của thứ nam Tịch Nguyện đúng là đương triều Nam An Vương gia, thân bất do kỷ bị cuốn vào cuộc tranh giành ngôi vị hoàng trừ, suýt nữa thì mất mạng dưới âm mưu ám sát. Vì cả nhà vui vẻ bình an, Tịch Nguyện đành phải trá tử mai danh, Tịch Viêm nhân cơ hội từ quan, mang theo cả nhà rời đi Dương Châu, chuẩn bị trở về cái gọi là nguyên quán định cư.
Trước khi đi một hồi mắc bệnh, Tịch Viêm chẳng biết tại sao bùng phát nổi nóng. Người ta vốn cũng đã thương tâm, đáng hận nhất chính là mấy kẻ xu nịnh xung quanh, một đám đều sợ oai danh của Tịch Viêm, chẳng kẻ nào dám đứng ra phê bình hành động cực kỳ bất hiếu của hắn. Ngược lại tất cả đều dùng ánh mắt kỳ quái nhìn ta, cứ như thể ta mới là người có lỗi với Tịch Viêm ấy. Thật bực mình, lấy lòng gia chủ cũng không thể ngay cả nguyên tắc đều vứt bỏ đi chứ.
Trước kia mỗi lần xuất môn, bất kể xa gần đều là Tịch Viêm cùng ta ngồi chung một chiếc xe ngựa. Nhưng lần này từ Dương Châu xuất phát, trừ bỏ Tịch Thiên ngủ mê mệt bên cạnh, cũng chỉ có không ngừng lộn xộn Tề Tề cùng miệng lưỡi độc địa Tiểu Kỉ ngồi cùng.
“Ngươi rốt cuộc cho Tiểu Thiên ăn cái gì vậy, rời khỏi Trấn Giang lâu như vậy mà nó vẫn còn ngủ!” Ta trừng mắt nhìn Tiểu Kỉ.
“Tăng cao nhạc!”
“Cái…. cái gì nhạc?”
“Là tân dược ta mới nghiên cứu! Thích hợp nhất dành cho hài tử đang trong thời kì phát triển vóc dáng. Ăn dược của ta, ngủ nhiều tỉnh ít, trị liệu trong khoảng nửa tháng, bảo đảm Tiểu Thiên vốn lùn như quả bí đao mỗi ngày đều sẽ tăng trưởng, dáng vẻ ngọc thụ lâm phong!”
“Ngươi từ bao giờ có hứng thú với vóc dáng của Tiểu Thiên thế?”
“Ta mới không phải vì Tiểu Thiên, ta là muốn trả thù Lâu Kinh Hoài! Ngươi nghĩ thử xem, chờ hai năm sau hắn tới cưới Tiểu Thiên, đột nhiên phát hiện tiểu bảo bảo trắng trẻo mũm mĩm lại cao hơn hắn, có thể đặt hắn ở dưới thân. Ha ha ha, tưởng tượng một chút vẻ mặt của hắn lúc đó cũng đủ để sung sướng rồi!”
Ta lau mồ hôi lạnh: “Lâu Kinh Hoài sao lại đắc tội ngươi, ngươi muốn trả thù hắn vì cái gì?”
Tiểu Kỉ lạnh lẽo cười: “Nửa năm trước hắn từng mắng ta giống nhân yêu(1)!”
“Nửa… nửa năm trước? Vậy sao lúc ấy ngươi không trả thù hắn, phải kéo dài tới tận bây giờ?”
“Bởi vì mười ngày trước ta mới chính thức biết đến nhân yêu là cái dạng gì!”
Ta ngất……..
.
Xe ngựa đột nhiên dừng lại, Tề Tề hưng phấn thét chói tai bò lên phía trên, lớn tiếng hô: “Có…. có thổ phỉ chặn đường cướp bóc kìa!”
Ta cùng Tiểu Kỉ lập tức xốc lên màn xe nhìn ra bên ngoài, chỉ thấy hai bên lâm đ*o phía trước, một hàng hơn mười hán tử mặc võ phục, mỗi người nhăn mày trợn mắt. Dẫn đầu là một nữ tử, váy áo đỏ, tay áo xắn đến khuỷu tay, cầm theo một thanh nhung đao, lộ ra một đoạn cánh tay trắng ngọc. Mày liễu dựng thẳng, mắt hạnh trợn ngược, khuôn mặt anh đào uy nghiêm, tóc mai cài một đoá hoa.
“Oa, là nàng.” Ta kinh ngạc kêu.
“Tịch bá bá ngài biết nàng?”
“Không biết, nhưng là bạn tri kỷ đã lâu.”
Tề Tề đang muốn hỏi tiếp, nàng kia đã thanh thoát nói: “Vàng bạc châu báu đầy hòm, không phải cẩu quan cũng là gian thương. Bản cô nãi nãi cần tài không cần mạng, để tất cả tài sản lại, người cút đi cho ta. Cẩn thận chạy chậm một chút, chuôi đao trong tay Tiểu Bạch Cúc ta sẽ khiến các ngươi chết không có chỗ chôn.”
“Tiểu Bạch Cúc?” Tiểu Kỉ quay đầu nhìn ta, “Ngươi cùng nữ phỉ Tiểu Bạch Cúc là bạn tri kỷ đã lâu?”
Ta ha ha cười thành tiếng không đáp. Tề Tề chui vào thùng xe lay mạnh Tịch Thiên: “Tỉnh lại, tỉnh lại, chuyện vui như vậy ngươi không xem sau này sẽ hối hận, mau tỉnh lại!” Tiếp theo liền vang lên một tiếng bạt tai vang dội.
“Ngươi có đánh đến mặt sưng phù hắn cũng không tỉnh được.” Tiểu Kỉ không quay đầu lại nói, “Lão gia, ngươi thương yêu Tiểu Thiên như vậy, Tề Tề đánh hắn ngươi cũng không quan tâm à?”
Ta lại ha ha cười, vẫn không đáp. Lúc này Tề Tề đã bò lại cửa xe, mếu miệng, trên mặt in rõ ràng năm vết ngón tay.
“Ách…. Đã quên nói cho ngươi biết, Tiểu Thiên nhà ta khi tỉnh chưa bao giờ đánh người, chỉ có lúc đang ngủ bị người làm phiền mới có thể mất hết nhân tính như vậy….” Ta sờ sờ mặt của hắn, an ủi.
Trong ba chiếc xe ngựa phía trước Phúc Bá chậm rãi đi ra, có vẻ vừa rồi đang ngủ gật, vừa đi vừa dụi mắt. Cao thấp đánh giá một chút Tiểu Bạch Cúc cô nương, ôn hoà nói: “Chúng ta một nhà già trẻ cũng đều muốn sống, cô nương đem mọi thứ mang đi chúng ta ăn cái gì? Đến, đến, cầm thỏi bạc này đi mua một ít son phấn. Còn có ngươi cài trên đầu cái gì vậy, hoa cúc trắng ý nghĩa không tốt, hình như dùng trong tang ma, nhanh đi mua đóa hoa mẫu đơn mà cài, lão bá bá giúp ngươi lấy một cái mẫu….”
Nói xong Phúc Bá cầm bạc đưa tới, vừa mới còn là một thỏi bạc nguyên dạng, bị hắn nắm hai cái đã tạo thành một hình bông hoa mẫu đơn, Tiểu Bạch Cúc lập tức mắt mở còn to hơn trừng chim.
“Cô nương cảm thấy cái mẫu này thế nào? Nếu thích thì cứ mượn mà dùng.” Phúc Bá cười tủm tỉm cầm bông hoa bạc đưa đến trước mặt Tiểu Bạch Cúc đang hoảng sợ.
Tay không nắn bạc như nắn bột mì, nếu không có nội công cực cao thì tuyệt đối không làm được, huống chi lão già ra mặt lại mặc y phục gia phó, ai mà biết được người ngồi trên xe ngựa còn lợi hại ra sao. Tiểu Bạch Cúc bị truy nã lâu nay còn chưa bị bắt về quy án, có thể thấy được là một người thông minh, không nói không rằng cầm lấy bông hoa bạc, vung tay lên, đám thổ phỉ chặn đường nhoáng cái biến mất vô tung vô ảnh.
“Phúc Bá thật lợi hại!” Tề Tề hai mắt sáng như sao, kinh ngạc nói, “Không thể tin được công phu của hắn tốt như vậy!”
“Đúng vậy, chiêu ảo thuật thâu long hoán phụng ấy toàn bộ Tịch gia chỉ có Phúc Bá là làm giỏi nhất, cho dù là người có nhãn lực tốt cũng không thể nhìn ra sơ hở.” Ta đồng ý nói.
“Ảo thuật?” Tề Tề bị sặc nước miếng, “Ý ngài là chiêu nắn bạc vừa rồi của hắn là giả.”
Ta liếc hắn một cái, “Đương nhiên là giả, bạc là dùng để tiêu, không có chuyện gì ai đi nắn nó chứ?”
Tề Tề rầm một cái ngã vào trong xe.
–*–
Dọc theo đường đi chậm rì rì, Phúc Bá lại ân cần bỏ ra bốn bông hoa mẫu đơn, còn một vị cuối cùng tới chậm, hoa mẫu đơn đã hết hàng, đành lĩnh một bông hoa loa kèn, mất hứng ngậm ngùi rời đi.
Giữa trưa nghỉ trọ ở một tiểu điếm ven đường, Tiểu Kỉ nhíu mày oán giận: “Phụ cận là vùng đất Giang Nam giàu có đông đúc, sao lại có nhiều trộm cướp như thế chứ? Thái thú Tô Châu làm ăn kiểu gì thế không biết?”
“Không liên quan Thái thú Tô Châu đâu? Ngươi xem!” Tịch Nguyện chìa một ngón tay.
Ven đường đứng sừng sững một tấm bia đá tàn tạ méo mó, phía trên khắc hai chữ ‘Tô Châu’.
“Chúng ta vừa mới tới địa giới Tô Châu thôi.” Tịch Nguyện ngẩng đầu nói, “Hoa bạc của Phúc Bá về sau sẽ không còn cơ hội cho rồi.”
“Làm sao ngươi biết Tô Châu liền nhất định không có nạn trộm cướp?”
Khó được đụng tới một vấn đề ta có thể đáp, cho nên nhanh chóng cướp lời: “Ta biết, ta biết! Nguyên nhân thứ nhất: Thái thú Tô Châu là một văn nhược thư sinh, hoàn toàn không am hiểu việc dẹp loạn thổ phỉ; nguyên nhân thứ hai: Thái thú Tô Châu nấu ăn cực ngon.”
“Không hiểu.” Tiểu Kỉ cùng Tề Tề đồng loạt lắc đầu.
Ta khụ một tiếng, “Nghe ta nói xong đã, phụ cận Tô Châu có một thương nhân, thường đến Tô Châu nhập hàng, thích ăn nhất đồ ăn do Thái thú nấu. Nhưng mà Thái thú cũng không phải tuỳ tiện bảo nấu thì sẽ nấu, cho nên thương nhân này liền giúp hắn làm công việc mà hắn không am hiểu nhất để đổi lấy đồ ăn. Ăn được vài lần, ranh giới Tô Châu đạo phỉ đã không thấy tăm hơi.”
Mơ mơ màng màng bất tỉnh Tịch Thiên lập tức mở mắt, lẩm bẩm hỏi: “Cha, thật sự… ăn ngon như vậy sao?”
“Cha cũng chưa ăn qua.”
“Ăn ngon, ăn ngon,” Tịch Nguyện hồi tưởng hương vị tha thiết nói, “Nếu thê tử tương lai của ta có thể bằng một nửa tay nghề của hắn, trong mơ cũng sẽ mỉm cười….”
Tề Tề giận dữ nện cộp cái chén xuống đất.
Tịch Thiên hoảng sợ, quay đầu lại nhìn Tề Tề, “…. Tề Tề trên mặt ngươi sao lại có năm dấu ngón tay? Nhị ca dám đánh ngươi sao?”
………..
–*–
Ăn cơm trưa xong, nghỉ ngơi một chút lại tiếp tục lên đường. Ta mới vừa trèo lên mép xe, một đôi tay to lớn chặn lại đồng thời bồng ta xuống dưới.
“Ngươi ngồi cùng xe phía trước với ta.” Trưởng nam nói.
Ha ha, ta biết Tịch Viêm sẽ không nhẫn nại được lâu mà, từ nhỏ đến lớn, mỗi lần hắn giận ta cũng không được quá ba ngày đâu.
Trải đệm an toạ xong, Tịch Viêm đem lò than sưởi ấm nhét vào trong lòng ta, nghiêm khắc hỏi: “Bữa trưa sao lại ăn có chút đồ ngọt như thế?”
Ta thoáng chốc chột dạ. Sớm biết là muốn thẩm vấn chuyện này, không bằng cứ ngồi ở xe sau với Tiểu Thiên còn hơn. Nhưng mà gia chủ hỏi lại không dám không đáp, suy nghĩ cẩn thận trả lời: “Ngươi không để ý tới ta, ta rất khó chịu, cho nên không muốn ăn uống.”
Ánh mắt lạnh lùng bắn tới.
“Tiểu điếm kia làm đồ khó ăn quá, ta ăn không quen.” Nhanh chóng đổi một lý do khác.
Ánh mắt bắt đầu kết băng.
“Kỳ thật ta ăn cũng không ít, có điều mỗi lần ta gắp đồ ăn vừa lúc ngươi vùi đầu ăn cơm, cho nên không nhìn thấy. Thật sự là trùng hợp quá mà, ha ha a a…….”
Tiếng cười gượng ép vừa chui ra liền đông thành thể rắn, rụng xuống sàn xe vỡ tan thành những mảnh nhỏ.
“Ngươi định vứt bỏ quyền lợi tự thú sao?” Gia chủ uy nghiêm hỏi.
Ta liếc nhìn khuôn mặt đã thành khối băng của hắn, trong lòng biết lần này khó tránh khỏi, đành phải nhận tội: “Buổi sáng ở trên xe ăn hai khối bánh ngọt….”
…….
“Còn có một túi mứt táo….”
…….
“Ba cái mứt mơ….”
…….
“Năm cái Tịch ti đường….”
…….
“Bảy miếng mứt lê tuyết….”
…….
“Hết rồi….”
…….
“Thật sự hết rồi….”
Tịch Viêm hừ một tiếng, “Gia quy thứ hai mươi bảy còn nhớ rõ không? Đọc lại một lần!”
“… Điều thứ hai mươi bảy, không được ăn đồ ăn vặt bừa bãi, nhất là đồ ngọt. Nếu ăn bậy bạ đồ ăn vặt dẫn đến hậu quả không tốt…. phạt… phạt…. Tiểu Viêm, ta về sau nhất định sẽ không phạm vào….”
“Phạt cái gì?”
“Phạt một tháng không được ăn bất cứ cái gì ngọt….”
“Một tháng. Bắt đầu tính từ ngày mai.”
“Tiểu Viêm,” Ta nhào vào lòng hắn dùng kế sách dụ dỗ, “Đều do Tiểu Kỉ không tốt, hắn cấm ta ăn đồ ngọt nhiều ngày như vậy, ta mới nhất thời nhịn không được. Ngươi cần phải phạt Tiểu Kỉ không được ăn đồ ngọt mới đúng….”
“Tiểu Kỉ vốn ghét đồ ngọt.”
“Vậy phạt hắn ăn nhiều, mỗi ngày ăn một đống lớn! Nếu hắn dám không ăn, sẽ phạt ta giúp hắn ăn hết, ngươi xem có được không?
“Không được.”
“Ngươi bất công!” Ta phẫn hận chỉ trích, “Ngươi phạt ta không phạt Tiểu Kỉ, ngươi nhất định là thích hắn nhiều hơn thích ta!”
Hai mắt Tịch Viêm khép thành một đường chỉ nhìn ta, đến nỗi ta sởn cả gai ốc. Sau một lúc lâu, hắn mới chậm rãi nói: “Tiểu Kỉ không phải người Tịch gia, ta không có tư cách phạt ngoại nhân.”
Ta nhất thời nói không lên lời. Thật hối hận lúc trước nhặt Tiểu Kỉ trọng thương về sao không thu nhận hắn làm tứ nhi tử, để cho Tịch Viêm bắt được lỗ hổng. Nếu là bị phạt chép sách, phạt đứng, phạt đọc gia quy ta còn chịu được, trừ bỏ cấm đồ ngọt đứng hàng đầu dễ khiến người ta phát điên. Năm đó, khi ta mang hài tử thập tử nhất sinh chạy khỏi kinh thành, trong bao y phục còn nhét thêm một nửa cân đường nhuyễn, vừa nghĩ tới tương lai nguyên một tháng không có vị ngọt, nhất thời cảm thấy thiên địa đổi sắc nhật nguyệt vô quang. Ở trong xe bắt đầu giận dỗi, kiên quyết đấu tranh đến cùng.
Tịch Viêm túm lấy bả vai kéo ta vào trong lòng, nhìn chằm chằm vào mắt ta nhẹ giọng nói: “Ngươi nghĩ ta nhẫn tâm với ngươi như vậy sao? Chẳng lẽ ngươi không biết trong lòng ta, sức khoẻ của ngươi quan trọng thế nào? Mỗi lần ngươi sinh bệnh, ta đều hận không thể thay ngươi hứng chịu tất cả bệnh tật khó chịu, kể cả gấp trăm lần như thế, tâm tình như vậy ngươi có thể hiểu được không?”
Ta nhất thời bình tĩnh lại, chớp mắt một cái, lại chớp một cái nữa.
Đáng ghét mà~~~~~~~~~ biết rõ người ta sợ nhất kiểu nói chuyện này, thật sự là rất đê tiện!!
–*–
Hoàng hôn, đoàn người chúng ta từ từ tiến vào thành Tô Châu, dàn xếp ổn thoả tại Phúc Lâm khách điếm trong thành. Sáng sớm hôm sau nếm qua chút điểm tâm, Tịch Viêm nhích người đi tiếp Thái thú Tô Châu, những người còn lại vui mừng xuất môn du ngoạn.
Tô Châu mặc dù không sầm uất bằng Dương Châu hơn mười vạn hộ dân, nhưng là nơi y quan vân tập, yên liễu phồn thịnh, có rất nhiều chỗ mới mẻ thú vị. Tịch Thiên ngủ một đường, tinh thần tốt hiếm thấy, cùng Tề Tề hai người chạy tới chạy lui, cực kỳ vui vẻ.
Phố xá hai bên cửa hiệu san sát, đầy đủ các loại hàng hoá, nam bắc thủy hóa đều có, nhưng kỳ quái chính là hầu như trước cửa mỗi nhà đều bày bán những bông hoa lụa được chế tác tinh xảo, không thua gì hoa thật.
Tề Tề cầm lấy một bó thuỷ tiên giả hỏi lão bản: “Nơi này là cửa hàng hoa quả, sao lại bày hoa lụa ở đây?”
Lão bản cười giải thích: “Các vị chắc từ ngoại thành tới, có thể không biết ngày mai chính là trận chung kết của ca hội Tô Châu ba năm tổ chức một lần, tất cả các ca nữ đứng đầu bảng trong các ca phường nổi danh đều tới. Chuẩn bị đầy đủ bản lĩnh, lên sân khấu biểu diễn giành thắng lợi. Người nghe bên dưới nếu cảm thấy hay, sẽ ném hoa lụa lên sân khấu. Ai được nhiều hoa lụa nhất sẽ là Hoa khôi. Cho nên hầu hết mọi nhà đều chế hoa lụa kiếm lời, mỗi ngày cũng có thể bán được mấy giỏ lớn đấy. Các vị thích hoa gì?”
Nghe đến ca hội ta lập tức cười tít cả mắt, “Lão bản, ngươi nơi này còn bao nhiêu hoa? Ta mua tất!”
Lão bản cười tươi như hoa cầm ra ba giỏ lớn, còn ân cần giúp chúng ta buộc cẩn thận thành sáu bó, tiện cho mỗi người ôm một bó.
Ta lấy từ trong ngực ra một đồng vàng đưa cho lão bản. Hắn đặt lên miệng cắn cắn, cẩn thận cất đi, tìm mấy đồng bạc vụn thối lại cho ta. Ta cũng học cắn cắn (>_<…. ) cẩn thận cất đi. Hoa lụa làm rất khéo, hơn nữa rất nhẹ, ôm đi trên đường, tâm tình cũng nhẹ nhàng khoan khoái, nhịn không được liền khẽ ngâm nga hát.
“Cha….” Tịch Thiên nước mắt lưng tròng.
“Tịch bá bá….” Tề Tề cước bộ lảo đảo.
“Tịch lão thái gia!!” Tiểu Kỉ gân xanh nổi lên.
“Lão gia, hoa này lão nô ôm giúp cho, cầu ngài đừng hát nữa. Lão nô tuổi cao, chịu không nổi kích thích như vậy….” Phúc Bá công lực thâm hậu nhất, có thể nói xong một câu.
Về phần Tịch Nguyện, hắn đang đứng ở rìa đường, vô cùng cảm thông nhìn một con mèo nằm trên mặt đất nói: “Thật đáng thương, đang tốt lành sao lại ngất rồi, không phải nói mèo có chín mạng sao? Vậy mà cũng không chống đỡ được ma âm của phụ thân?”
Ta oán hận ngậm miệng lại.
–*–
Trên đường quay về khách điếm, năng lực chiêu phong dẫn điệp của Tiểu Kỉ lại bắt đầu phát huy. Một vị cẩm y thanh niên tươi cười bước lại gần: “Thật là một bó hoa đẹp, nhưng mà người còn đẹp hơn….” Nói xong bắt đầu động thủ động cước.
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh. Chúng ta còn chưa kịp ngăn cản, Tiểu Kỉ đã một chưởng vung tới, đánh cho thanh niên kia bay tới phía chân trời, cũng ở hắn rơi xuống phàm trần sau đạp thêm một cước, sờ soạng trên người hắn túi tiền cùng ngọc bội coi như là phí bồi thường.
Kết quả là chúng ta vừa mới về tới cửa khách điếm, liền bị một đám người từ phía sau đuổi tới, vây quanh la hét ầm ĩ. Cầm đầu chính là vị cẩm y thanh niên kia, có điều kì quái là chỉ trong thời gian ngắn hắn đã thay một bộ y phục khác.
“Trên đường cái trêu ghẹo con trai nhà lành, vốn là ngươi không đúng, chẳng lẽ còn muốn ăn cái tát thứ hai?” Tề Tề chống nạnh nói.
Cẩm y thanh niên nhíu mày, một tuỳ tùng bên cạnh hắn nói: “Cho dù thật là chúng ta không đúng trước, các ngươi cũng rất quá đáng. Túi tiền thì thôi, ngọc bội kia là vật gia truyền của đại gia ta, dù sao cũng phải trả lại chúng ta?”
Tiểu Kỉ gân cổ, “Không trả thì sao? Muốn đánh nhau à?”
Một tuỳ tùng vẻ mặt tương đối hòa nhã nói: “Mỗi người nên nhường một bước, dàn xếp ổn thoả được không? Vị tiểu ca nhi này đánh người cũng đã hết giận, lấy đồ của chúng ta là không nên, huống chi lại là một vật quan trọng, xin trả lại cho chúng ta đi?”
Tiểu Kỉ lạnh lùng nói: “Thứ gì ta đã cầm trên tay thì không bao giờ trả lại!”
Tuỳ tùng kia nhất thời chán nản, đang lúc muốn phát hoả, vị cẩm y thanh niên mỉm cười, tiến lên từng bước, từ trong ngực lấy ra một chiếc ngọc bội khác, nói với Tiểu Kỉ: “Vị huynh đệ này nếu thích ngọc bội, tại hạ dùng chiếc này trao đổi được không? Dù sao ngọc bội kia đối với gia huynh có ý nghĩa quan trọng, coi như tạ ơn hoàn trả.”
Hắn đột nhiên trở nên tao nhã như thế, chúng ta đều giật mình, rồi lại nhìn trên mặt hắn không có dấu vết bị tát. Tuy rằng diện mạo giống nhau, nhưng rõ ràng không phải là người vừa rồi.
“Nhị gia, chiếc ngọc bội này của ngài quan trọng hơn mà.” Đám tuỳ tùng lập tức lo lắng khuyên nhủ, “Hơn nữa ngài đưa hắn cùng với bị cướp đi không giống nhau….”
“Tiểu Kỉ, ta khuyên ngươi đừng cầm.” Phúc Bá đột nhiên nói một câu, “Có những thứ lấy thì dễ nhưng ném đi thì khó.”
Tiểu Kỉ vốn có chút do dự, vừa nghe lời này, hai hàng lông mày dựng lên, lập tức từ trong ngực lấy chiếc ngọc bội kia ném qua, đồng thời túm lấy chiếc ở trước mặt.
Thanh niên kia nhẹ nhàng cười.
Phúc Bá lau cái trán đầy mồ hôi, lẩm bẩm nói: “Ta biết hắn là ai. Xong rồi, chỉ sợ Tiểu Kỉ không thể theo chúng ra rời đi Tô Châu.”
Ta vội kéo Phúc Bá qua một bên thám thính: “Sao ngươi lại nói như vậy? Tiểu tử kia là ai?”
“Hồi bẩm lão gia, ngài biết minh chủ võ lâm Giang Nam họ gì không?”
“Biết, Tiểu Nguyện có từng nói qua, họ Trác thôi.”
“Tên của tiểu tử kia, gọi là Trác Phi Văn.”
“Ách, hắn là hài tử của minh chủ Giang Nam…….”
“Không, hắn chính là minh chủ Giang Nam.”
Ta kinh ngạc, “Còn trẻ như vậy?! Hắn hẹp hòi vậy sao? Chẳng lẽ chỉ bởi vì Tiểu Kỉ đắc tội, hắn liền không cho Tiểu Kỉ rời khỏi Tô Châu?”
Phúc Bá hắc hắc cười, “Trác gia là võ lâm thế gia, hài tử sau khi trưởng thành đều được trưởng bối ban cho một chiếc ngọc bội. Nếu bọn họ đem ngọc bội đưa cho người khác, có nghĩa là nhận định người này là bầu bạn cả đời.”
Ta sợ tới mức ngây người, vội quay đầu nhìn Trác Phi Văn. Hắn đang dịu dàng vô cùng cười với Tiểu Kỉ: “Ta ở tại An Thuận khách điếm, bây giờ còn có chút sự tình phải xử lý, đợi tối muộn một chút sẽ tới tìm ngươi.” Nói xong còn kèm theo một ánh mắt đầy tình ý, mang theo thuộc hạ yên lặng rời đi.
Tiểu Kỉ không rõ ý này, quay đầu không để ý tới. Tề Tề cùng Tiểu Thiên nhảy qua nhìn chiếc ngọc bội được đổi lại trên tay hắn.
“Nhưng mà…. nhưng mà….” Ta lắp bắp nhỏ giọng nói, “Hắn hôm nay mới lần đầu tiên gặp Tiểu Kỉ mà, sao có thể đột nhiên nhận là bầu bạn cả đời được?”
“Có lẽ không phải lần đầu tiên gặp mặt….” Phúc Bá trầm tư nói.
“A?”
“Chuyện kể rằng Trác Phi Văn bốn năm trước từng trúng chí sát chi độc của ma giáo, tất cả mọi người đều nghĩ hắn nhất định sẽ chết. Sau lại không biết được người nào cứu, độc cũng được giải trừ. Phải có được công phu giải độc như Tiểu Kỉ mới có thể….”
“Nhưng Tiểu Kỉ dường như hoàn toàn không nhận ra hắn mà.”
“Người trúng chí sát chi độc, bộ dạng sẽ trở nên dị thường dữ tợn đáng sợ. Cho dù giải được độc, cũng phải mất hơn một năm mới có thể hồi phục nguyên trạng. Nếu Tiểu Kỉ rời đi trước khi hắn hồi phục, đương nhiên sẽ không nhận ra được.”
Cái miệng của ta mở thành hình tròn, nửa ngày cũng không khép được. Tiểu Thiên đột nhiên chỉ về phía góc đường kêu lên: “Cha xem kìa, đại ca cùng một người béo phì đang đi tới.”
Ta bình tĩnh lại vừa thấy, quả nhiên là Tịch Viêm, bên cạnh đi theo một người mặc bố y(2) màu đỏ tím mập mạp.
“Đừng nói lung tung,” Tề mẫu nhéo Tiểu Thiên một cái, “Đó là Thái thú bản thành Vu Triêu Tông đại nhân.”
Tề Tề lắp bắp kinh hãi, kéo tay ta nói: “Tịch bá bá…. Đây là cái người nấu đồ ăn ngon đến mức khiến cho Tịch Nguyện muốn thành thân sao? Tịch Nguyện ở nhà có phải hay không chưa được ăn no bao giờ, bộ dạng như vậy hắn cũng muốn lấy?! Ngài không phải nói Thái thú Tô Châu là một văn nhược thư sinh sao? Văn nhược thư sinh không phải diện mạo hẳn là trắng trẻo như bánh bao sao?”
Ta sâu xa nói: “Tề Tề à, trên đời này sự tình không phải lúc nào cũng là tuyệt đối, ngẫu nhiên cũng sẽ có một, hai văn nhược thư sinh diện mạo giống thịt nướng.”
Lúc này Tịch Viêm đã đến gần, hỏi: “Mọi người sao lại đứng hết ở cửa khách điếm như vậy? Mau tới bái kiến Thái thú đại nhân.”
Vu Triêu Tông tính tình rất hoà nhã, cười tủm tỉm hoàn lễ nói: “Các vị là khách ở xa tới, tối nay tại hạ sẽ đích thân xuống bếp chiêu đãi các vị, không biết mọi người muốn ăn gì? Cứ việc nói ra!”
Mấy người chúng ta đưa mắt nhìn nhau, một lát sau đồng thanh kêu lên: “Muốn ăn thịt nướng….”
(1) Nhân yêu: Nửa nam nửa nữ.
(2) Bố y: Quần áo vải bình thường.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook