Một Người Cha Và Ba Đứa Con
-
Quyển 1 - Chương 9
Mấy ngày kế tiếp coi như an ổn. Tịch Viêm theo lời Nam An Vương gia sửa sang lại một chút thứ tự các tú nữ theo tiêu chuẩn của Thái Hậu. Phượng hoàng nữ kỳ thật dáng người thực gầy yếu, nàng lại là nữ nhi duy nhất trong nhà, nửa huynh đệ cũng không có, theo đạo lý phải xếp lùi xuống vài dặm. Có điều Tịch Viêm bởi vì nàng nhục mạ Tịch Thiên mà mất hứng, liền dùng chức quyền kiên quyết giữ lại nàng ở trong mười danh đứng đầu. Vốn là hành vi trả thù, nhưng ở trong mắt phụ tử Bùi gia lại là ân đức lớn lao, vì thế còn thân chinh đến nhà ta nói lời cảm tạ. Hại ta cảm thấy ngượng ngùng kì quái, trong lòng mềm nhũn, liền cầu Tịch Viêm buông tha nàng, để nàng quay về đúng vị trí của mình. Nhưng là trưởng nam lòng dạ độc ác, hoàn toàn không để ý đến yêu cầu của ta.
–*–
Liên tiếp mấy ngày mưa dầm, thật vất vả mới có ánh nắng. Ngồi trên ghế dựa ở đình viện phơi nắng, ánh sáng ấm áp dào dạt. Hơn nữa, giữa trưa ăn rất no, chỉ chốc lát sau liền mơ màng đi vào giấc ngủ.
Đột nhiên bừng tỉnh phát hiện mình đang thở hổn hển, trên trán vương vấn một tầng mồ hôi lạnh. Phúc Bá ngồi xổm trước người, đem chiếc chăn bị chảy xuống một lần nữa kéo lên, nhẹ giọng hỏi: “Ngài mộng thấy gì vậy?”
Ta nghĩ lại, nhưng tuyệt đối không thể nhớ rõ cảnh trong mơ vừa rồi, chỉ có một cảm giác bất an phập phồng trong không khí.
“Phúc Bá….”
“Ừhm?”
“Ngươi cảm thấy để Tịch Viêm từ quan có được không?”
“Từ quan vì lý do gì?”
“Lão phụ tuổi già, phải hồi hương an dưỡng tuổi thọ.”
Phúc Bá nhìn ta một cái, “Lời này nói ra ai tin?”
“Vậy làm cho hắn giả bộ té gãy chân?”
“Làm sao có thể….”
“Thế thì làm cho hắn thật sự té gãy chân!!”
“>_<….”
“Nói hắn bị một nữ tử bạc tình bỏ rơi, nhất thời trong lòng luẩn quẩn muốn xuất gia làm sư….”
“>_<….”
“Không được sao?”
“Lão gia, không có lý do làm người tin phục đột nhiên từ quan, chỉ càng khiến người ta chú ý mà thôi.”
Ta cúi đầu, dùng sức cắn môi.
“Hoàng Thượng cửu ngũ chi tôn, cho dù tới Dương Châu, bên người đại thần thị tòng nhiều như mây. Đại gia là một vị quan viên nho nhỏ ở địa phương, sẽ không khiến hắn chú ý nhiều đâu.” Phúc Bá an ủi.
“Ta chỉ là lo lắng thôi….”
“Đại gia cùng sinh phụ vẻ ngoài hoàn toàn không giống. Năm đó trở thành Trạng Nguyên cũng đã gặp qua Hoàng Thượng, không có bất luận kẻ nào nghi ngờ. Hơn nữa đại gia nhạy bén hơn người, đã không còn là tiểu hài tử cần ngài bảo hộ, có gì cần phải lo lắng?”
Điều này ta cũng biết, ai bảo ta là phụ thân của người ta đâu, đáng thương thiên hạ phụ mẫu tâm mà….
“Ngài việc nhỏ hồ đồ, đại sự lại không hồ đồ. Năm đó ngài quyết định lẩn trốn ngay tại trong triều đình, một chút cũng không sai. Từ sau khi đại gia làm quan, mấy năm nay thật yên bình, không cần phải di chuyển khắp nơi, tránh né kẻ kia đuổi bắt. Có thể thấy được hắn căn bản không nghĩ tới ngài lại dám để cho đại gia tham gia khoa khảo tiến vào quan trường.” Phúc Bá tiếp tục khuyên nhủ.
Ta nhất thời đắc ý vô cùng, “Đúng vậy, đúng vậy. Tịch Viêm nhà ta mười ba tuổi trở thành Trạng Nguyên, vừa mới thành danh thiên hạ đều biết. Kẻ đó nhất định cho rằng chúng ta vẫn liều mạng lẩn trốn, tuyệt không ngờ được ta sẽ để cho Tịch Viêm làm náo động như vậy, hiên ngang xuất hiện trước mặt hắn.”
“Đúng là biện pháp hay. May mắy trước khi đại gia làm quan ta đã tìm được các ngươi, nếu không hiện tại nhất định là giống đám côn trùng không đầu bay loạn khắp nơi.” Phúc Bá dùng ánh mắt hiền dịu nhìn ta, hiếm khi dội cho ta một gáo nước lạnh.
Đang muốn khoe khoang thêm vài câu nữa, chợt thấy Lâu Kinh Hoài cùng Tịch Thiên tay trong tay tung tăng tới đây.
“Tiểu Thiên, viết xong bài tập hôm nay chưa?” Ta hỏi.
“Xong rồi.”
Ta liếc nhìn Lâu Kinh Hoài một cái, “Tự mình viết?”
Tịch Thiên lập tức đỏ bừng mặt, “Dạ…. là tự mình….”
Ta tức thì giận tái mặt, nói với Lâu Kinh Hoài: “Tiểu Thiên nhà ta từ nhỏ được dạy bảo nghiêm khắc, không biết nói dối, tại sao vừa kết giao với Lâu công tử không bao lâu đã học lừa gạt phụ thân? Ta cần phải suy nghĩ lại một lần nữa xem có thể cho các ngươi lui tới hay không….”
Lâu Kinh Hoài sợ tới mức mặt tái đen, lắp bắp nói: “Không…. không phải…. Ta chỉ là thấy Tiểu Thiên viết quá cực khổ, cho nên…. Tịch bá bá, ngài đừng tức giận….”
Tịch Thiên cũng mếu máo, muốn khóc mà không được: “… Cha, là Tiểu Thiên không tốt, Tiểu Thiên trở lại tiếp tục viết….”
Hai người lại tay trong tay ủ rũ bước đi.
“Lão gia giả vờ đứng đắn làm cái gì?” Phúc Bá lúc này mới nói, “Từ nhỏ đến lớn, ngài dạy Tiểu Thiên thay ngài nói dối lừa gạt đại gia bao nhiêu lần rồi?”
“Cho nên ta mới tức giận!” Ta đứng bật dậy, bi phẫn ngập tràn, lòng đầy căm tức, khổ đại cừu thâm nói, “Từ nhỏ ta đã bắt đầu dạy nó giúp ta lừa Tiểu Viêm, dạy hơn mười năm còn không có thành tài, dựa vào cái gì tiểu tử Lâu Kinh Hoài này mới có mấy tháng đã có thể thành công dạy nó lừa ta?! Không phục! Ta là phụ thân mà, tại sao có thể bại bởi tên tiểu tử giữa chừng xuất hiện chứ?”
Phúc Bá bĩu môi, đang muốn nói cái gì, đột nhiên ngẩng đầu nhìn ra ngoài nói: “Hôm nay thật kỳ quái, Tề thiếu gia thế nhưng trở về một mình….”
Ta vừa quay đầu lại, thấy Tề Tề chán nản đi tới, dọc theo đường đi vùi hoa dập liễu. Đi tới ngồi xuống bên cạnh ta, cầm một khối điểm tâm hung hăng cắn.
“Làm sao vậy? Tiểu Nguyện đâu?”
“Hắn bận!!!! Bận đến mức mặc kệ ta!!!” Tề Tề kịch liệt oán hận nói.
“Ngươi còn không vừa lòng?” Ta bóp bóp khuôn mặt mềm mịn của hắn, “Tiểu Nguyện nhà ta gần đây bị ngươi dạy dỗ tốt vô cùng. Không cần ngươi khóc nháo đòi hắn, tự động giúp ngươi bỏ xương cá, lóc xương sườn, lột hạnh đào, gọt hoa quả; mặc kệ là xuất môn hay trở về phòng, cũng không cần ngươi thà chết dính chặt lấy, tự nhiên dẫn ngươi đi, tuyệt không giống trước kia vừa quăng vừa trốn; ta vẫn không nghĩ nổi, Tiểu Nguyện rất thông minh, chẳng lẽ hắn không có hoài nghi ngươi giả bộ?”
“Hắn có nghi hoài, còn thử ta nữa.”
“Thử thế nào?” Ta cùng Phúc Bá đồng thanh hỏi.
“Buổi tối đầu tiên ngủ cùng, hắn ở trong phòng hung tợn gặng hỏi ta, nói đã biết ta lừa hắn, bảo ta đừng giả bộ nữa.”
“Ngươi thế nào?”
“Ta không để ý đến hắn, liền ôm lấy hắn khóc, cầu hắn đừng vứt bỏ ta.”
“Sau đó sao?”
“Sau đó, hắn đại khái nhớ tới ta vốn thực chán ghét hắn, liền uy hiếp nói nếu ta không thừa nhận, hắn sẽ….”
“Hắn sẽ như thế nào?”
“Hắn sẽ hôn ta….”
“Tiểu Nguyện có lẽ nghĩ đến nếu ngươi không mất trí nhớ, là quyết không nguyện ý để cho hắn hôn ngươi.”
“Vốn là như vậy….”
“Hả?”
“…. Nhưng mà nếu như ta dễ dàng như thế để hắn hù doạ thì thật mất mặt, cho nên….”
“Cho nên như thế nào?”
“…. Liền hôn….”
Ta cùng Phúc Bá nhìn nhau, đồng thanh “Ồ” một tiếng.
“Hắn thấy ta để cho hắn hôn, cho nên liền tin tưởng ta thật sự mất trí nhớ.”
“Nhưng mà bị hắn hôn ngươi chẳng phải chịu thiệt?” Phúc Bá hỏi.”Nghe nói người của Tề gia không bao giờ chịu thiệt.”
“Đúng vậy, vì để không bị thiệt thòi, sau đó ta lại….”
“Lại như thế nào?”
“…. Hôn trở lại….”
Ta cùng Phúc Bá lại nhìn nhau, lại đồng thanh “Ồ” một tiếng.
“Vậy ngươi muốn chỉnh Tiểu Nguyện đến khi nào mới thôi?” Ta hỏi.
“Đến…. đến….” Tề Tề gãi đầu, dường như cũng thực phức tạp, “Đến khi hắn về sau không dám chọc ta nữa mới thôi!”
“Hắn hiện tại đã không dám chọc giận ngươi rồi.”
“Ai bảo không dám?” Tề Tề chu miệng, “Ta bảo hắn đi theo bồi ta, hắn cũng dám bỏ lại ta đi xử lý công việc, nửa canh giờ cũng không quay đầu nhìn ta một cái. Ta thật sự tức giận đến nhịn không nổi mới chạy về đây.”
Ta cùng Phúc Bá lần thứ ba nhìn nhau, càng lớn hơn “Ồ” một tiếng.
“Ngươi cứ như vậy lặng lẽ chạy về nhà, nhị gia sẽ lo lắng tức giận.” Phúc Bá nói.
Tề Tề lắc đầu, “Hắn sẽ không….” Lời còn chưa dứt mặt liền đổi sắc, cùng lúc đó chúng ta nghe được đại môn bị người đá bang một tiếng, sau đó là tiếng bước chân dồn dập tới gần.
Ta tinh thần phấn chấn mỉm cười thân ái với thứ nam đang hộc tốc chạy vào.
Tịch Nguyện vẻ mặt lo lắng, hơi thở hỗn loạn. Vừa tiến đến liền nhìn trái nhìn phải, cho đến khi trông thấy Tề Tề, thở ra một hơi dài nhẹ nhõm. Nhưng lập tức mặt lại đầy vẻ giận dữ, một phen túm chặt lấy cổ áo hắn, quát: “Đang yên đang lành tự nhiên không nói không rằng biến mất? Ngươi có biết ta hao hết công phu bàn xong công việc, lại đột nhiên phát hiện ngươi cái tên ngu ngốc mất trí nhớ này biến mất thì lo lắng thế nào không? Nghĩ tới vạn nhất ngươi xảy ra việc gì không hay, ta……. ta……. ta làm thế nào đối mặt với mọi người trong nhà hả?”
Ta cùng Phúc Bá đồng thời cầm chén trà lên uống một ngụm, quay đầu ngắm hoa đua nở, tuy rằng bốn phía chỉ toàn mấy nhánh cây trụ lủi…. ách…. còn có quạ đen….
Giọng nói khe khẽ của Tề Tề truyền đến: “Ngươi còn mắng ta…. Rõ ràng là ngươi chỉ lo cùng một đám lão nhân tán gẫu, căn bản không để ý tới ta….”
“Ta nào có không để ý tới ngươi? Ta không phải lột vỏ cam cùng bóc hạt dẻ cho ngươi ăn, bảo ngươi ngoan ngoãn ngồi uống trà sao?”
“Đã sớm ăn hết rồi. Ngươi biết rõ ràng người ta mất trí nhớ, ai cũng không quen biết, chỉ cần ngươi không để ý tới ta, ta đã cảm thấy rất cô độc, rất sợ hãi….”
Giọng nói của Tịch Nguyện lập tức mềm nhũn xuống, “Ngươi cảm thấy sợ hãi thì kêu ta….”
“Người ta có kêu mà, ngươi không để ý tới thôi….”
“Thật sự kêu?”
“Ừ.”
“….”
“Kêu rất nhiều, rất nhiều lần….”
“….”
“Ngươi không thèm quan tâm đến, ta sợ hãi cực kỳ….”
“…. Thực xin lỗi,…. là ta không tốt….” Đứa con ngốc nghếch nhà ta từ khởi binh vấn tội trở thành cúi đầu nhận tội. Tề Tề thật lợi hại, hôm nào đó ta nhất định phải gặp phụ thân của hắn, xem thử người thế nào mà có thể dạy được hài tử như thế.
Bên cạnh yên tĩnh trở lại, giọng nói của Tịch Thiên lại từ một hướng khác vui vẻ vang lên: “Cha, con viết xong rồi, thật sự viết xong rồi!……. A? Nhị ca, Tề Tề, hai người ôm nhau làm cái gì vậy?”
Ta nhanh chóng quay đầu lại xem. Ô, nào có ôm nhau, rõ ràng là tách ra hai nơi mà, mỗi đứa trên mặt lại đỏ như Quan Công.
“Ta…. ta ở cửa hiệu còn có chút việc, phải đi một chuyến nữa.” Tịch Nguyện cố gắng bình tĩnh nói, “Cha, nơi này gió lớn, ngài sớm một chút trở về phòng đi.”
“Đã biết, ngươi đi đi.” Ta phất tay.
Tề Tề đỏ mặt không nói lời nào, hướng chúng ta gật đầu ra hiệu một chút, liền đi theo Tịch Nguyện.
“Sắp đến lúc ăn cơm tối rồi, nhị ca còn phải đi ra cửa hiệu, thật vất vả.” Tịch Thiên cảm khái nói.
“Đúng vậy, sắp đến bữa cơm rồi.” Ta nhìn Lâu Kinh Hoài không có ý định đi.
“Hôm nay thời tiết thật tốt, cảnh sắc cuối mùa thu cũng thật đẹp.” Giang Nam đệ nhất danh gia vọng tộc đương gia đại công tử ha ha nói, rõ ràng nghĩ muốn lưu lại ăn cơm, không lẽ Lâu gia sắp phá sản sao?
“Lâu công tử, có muốn lưu lại ăn cơm không?” Ta thuận miệng hỏi.
“Đa tạ Tịch bá bá!”
“….” Thật không khách sáo nha.
Phúc Bá đột nhiên đứng lên, “Hôm nay đại gia trở về rất sớm nhỉ.”
Ta xoay người, quả nhiên thấy Tịch Viêm sải bước đi tới, trên mặt lập tức nhịn không được tràn ra tươi cười.
“Sao lại ngồi ở đây?” Tịch Viêm cúi người ôm lấy ta, nhíu mày, “Cả người đều lạnh rồi.”
Gia chủ lên tiếng ai dám không theo, toàn thể lập tức dời vào bên trong ngồi. Tịch Thiên ngoan ngoãn chủ động đem bài tập hôm nay dâng lên cho đại ca kiểm tra. Tịch Viêm lật qua lật lại, gật đầu trả lại cho nó, không nói gì. Tịch Thiên vui mừng thở ra một hơi.
“Thời gian không còn sớm, phân phó phòng bếp chuẩn bị ăn cơm đi. Tối nay nghỉ ngơi sớm một chút….” Tịch Viêm chỉnh lại lọn tóc rũ xuống trước ngực ta, nhẹ nhàng nói, “Ngày mai cả nhà đi Tô Châu nghe hát.”
Ta cùng Tịch Thiên nhảy dựng lên hoan hô.
“Ta có thể đi không?” Lâu Kinh Hoài thành thật hỏi.
Tịch Viêm kỳ quái nhìn hắn: “Ngươi muốn đi nơi nào cần gì ta phê chuẩn?”
“Ngươi là gia chủ thôi.” Lâu Kinh Hoài khiêm tốn nói. Quả nhiên là đứa nhỏ thông minh biết nắm bắt tình thế.
“Ăn cơm, ăn cơm!” Tịch Thiên chạy ra cửa phòng lớn tiếng gọi, “Lâm Bá ~~ chuẩn bị ăn cơm ~~”
“Nhưng mà….” Ta đột nhiên nhớ đến, “Tề mẫu còn chưa trở về.”
Tịch Viêm ngẩn ra, “Chưa trở về? Ta ở cửa nha môn thấy hắn chạy như bay về nhà mà, còn tưởng rằng hắn về trước ta nữa.”
“Tề mẫu là ai? Người làm mới tới? Quan trọng như vậy? Không đến không thể ăn cơm ư?” Lâu Kinh Hoài hỏi liên tục.
“Không phải đâu,” Tịch Thiên nói, “Tề mẫu chính là nhị ca, bởi vì hiện tại huynh ấy giống như mẫu thân của Tề Tề, cho nên mọi người đều gọi tắt là Tề mẫu….”
Lâu Kinh Hoài ngã xuống đất.
“Đúng rồi, Thiên công tối nay cùng ăn cơm, kêu phòng bếp chuẩn bị thêm vài món ăn.” Ta phân phó Tiểu Châu.
“Thiên công là ai?” Lâu Kinh Hoài giãy giụa đứng lên, “Ta cũng chưa nghe mọi người đề cập qua….”
Tịch Viêm thương hại nhìn hắn, “Thiên công chính là ngươi! Lão công tương lai của Tịch Thiên, tên gọi tắt….”
Lâu Kinh Hoài lại ngã xuống đất.
“Thiên công cùng Tề mẫu, rất xứng đôi nha.” Tịch Thiên vui vẻ nói.
Lâu Kinh Hoài ngã xuống đất không dậy nổi.
“Tỉnh lại!” Tịch Viêm kéo hắn dậy, “Muốn làm người nhà Tịch gia? Muốn thành thân với Tiểu Thiên? Hắc hắc, phải tập quen với những điều này đi.”
–*–
Bởi vì Tịch Nguyện chưa về, chúng ta cùng nhau ngồi ở phòng ăn uống trà, nói chuyện phiếm chờ hắn. Tịch Viêm kể vài tin đồn thú vị bên ngoài cho ta nghe, thời gian cũng trôi qua rất nhanh, mặt trời đã xuống núi, bên ngoài dần dần tối đen.
“Sao Tịch Nguyện còn chưa trở lại?” Tịch Viêm nhíu mày, “Có phải Tề Tề đột nhiên muốn đi chỗ nào chơi?”
“Không đâu, nếu thật sự như vậy thì ít ra Tề mẫu cũng sẽ phái người đưa tin về nhà.” Ta nói.
“Hôm nay là ai đi theo nhị gia?” Gia chủ hỏi.
Phúc Bá nghĩ nghĩ: “Dường như là A Phát….”
Trong sảnh nhất thời một mảnh im lặng.
Qua một lúc lâu sau, Tịch Thiên khe khẽ nói: “Nếu nhị ca phái A Phát trở về truyền tin….”
Trong sảnh lại là một mảnh im lặng.
“Không đợi, trước phân phó ăn cơm đi.” Nhất gia chi chủ phất phất tay.
Phúc Bá khom người đáp lại với một chữ vâng, chậm rãi lui ra. Mới vừa thối lui đến cửa phòng, đột nhiên biến sắc, nhanh chóng đứng thẳng dậy. Cùng lúc đó, Tịch Viêm nhảy dựng lên, như tia chớp chạy khỏi phòng ăn. Lâu Kinh Hoài so với hắn chậm một chút, nhưng cũng lập tức chạy ra bên ngoài. Cho đến khi ba người bọn họ đã chạy được một quãng xa, ta mới loáng thoáng nghe được ngoài đại môn có tiếng kêu khóc thảm thiết. Trong lòng căng thẳng, hai chân nhất thời nhũn ra, được Tịch Thiên đỡ lấy.
Chưa đầy một khắc, Tịch Nguyện bị khiêng tiến vào, sắc mặt tái nhợt, trên người bọc kín một chiếc áo choàng đen lớn. Tề Tề canh giữ ở bên cạnh, đôi mắt đỏ hồng vì khóc.
“Tiểu Nguyện….” Ta mới vừa bổ nhào tới, hắn lập tức mỉm cười nói: “Cha, ngài đừng lo lắng, không bị thương chỗ hiểm.”
Ta run rẩy đưa tay định xốc áo choàng lên, lại bị hắn rất nhanh chặn lại. Ta ngừng tay, nhẹ nhàng nói: “Ngươi dù sao cũng phải để phụ thân xem qua chứ….”
Tịch Nguyện chần chừ nhìn đại ca, chậm rãi kéo xuống áo choàng. Miệng vết thương ở ngực trái sát với vai, hiển nhiên là bị vũ khí đâm xuyên qua, máu đã ngừng chảy, màu máu đỏ tươi.
Ta thở ra một hơi dài, “May mà không có độc….”
“Vốn là có độc, chẳng qua ta đã giải được.” Một giọng nói trong suốt vang lên. Ta lập tức ngẩng đầu, lúc này mới thấy nguyên lai hồng bài tiểu nhị Tiểu Kỉ của Nhất Phẩm Đường đã ở bên cạnh.
“Tiểu Nguyện là ở Nhất Phẩm Đường gặp chuyện?” Tịch Viêm hỏi.
Tiểu Kỉ gật đầu: “Đúng vậy, thích khách dịch dung(1) thành một vị khách bình thường, đột nhiên ra tay. Nhị gia căn bản không có đề phòng, bị trúng một kích, may mà nhị gia thân thủ không tồi, kịp thời tránh được chỗ hiểm.”
“Trúng phải độc gì?”
“Tơ nhện.”
Tịch Viêm nhăn mày. Lâu Kinh Hoài kinh hãi: “Là chất độc quái lạ tơ nhện? Tương truyền loại độc này khắp thiên hạ chỉ có ba, bốn người có thể giải, không thể tin được ngươi lại có bản lĩnh như vậy, ta bình thường thật đúng là coi thường ngươi.”
Tiểu Kỉ bĩu môi: “Giải được chất độc thì có gì quan trọng? Chính là đối phương dùng loại kì độc tàn nhẫn này, có thể thấy được là nhất định muốn tính mạng của nhị gia. Mọi người nên thương lượng ứng phó như thế nào mới là chính sự.”
Ta đang giúp Tịch Nguyện băng bó vết thương, nghe xong lời này, hai tay nhất thời run rẩy không thể kiểm soát. Tề Tề vội vàng lại đây thay thế tiếp tục giúp Tịch Nguyện xử lý miệng vết thương.
Tịch Viêm nâng ta dậy, đưa đến ghế ngồi, đem lò than chuyển tới bên chân ta, đưa tay sờ trán của ta.
“Ta cho dù phát sốt sinh bệnh, cũng phải giải quyết xong chuyện này mới được.” Ta cầm tay hắn, nhẹ nhàng cười.
Tịch Thiên dụi mắt nói: “Rốt cuộc là ai hạ độc thủ như vậy với nhị ca chứ?”
Tịch Viêm đặt hai tay lên vai ta, cúi xuống nói nhỏ vào tai: “Yên tâm, không phải hắn. Nếu như là hắn, phải là tới giết ta mới đúng, động thủ với Tiểu Nguyện làm gì?”
Ta nhẹ nhàng gật đầu, chuyển ánh mắt tới Tịch Nguyện đang vỗ về an ủi Tề Tề. Âm mưu cùng ám sát đã đi theo ta hơn phân nửa thời gian cuộc đời, đối với những điều này ta đương nhiên không xa lạ. Những năm tháng lẩn trốn, mang theo ấu tử, khốn khổ ẩn náu khắp nơi, hàng đêm gối lên thanh kiếm mà ngủ, lòng tràn đầy sợ hãi, một thân thương bệnh, ngay cả bị người ta chế nhạo như một kẻ tâm thần cũng không để những hài tử yêu thương phải gặp tình trạng tương tự.
“Ta nghĩ chuyện này, nhất định cùng thân thế của Tịch Nguyện có liên quan.” Tề Tề cắn răng nói.
Lâu Kinh Hoài trầm tư một lát, lẩm bẩm: “Chẳng lẽ là…. Bắc…. Bắc Định Vương gia?”
Tịch Viêm uống một ngụm trà, nói: “Không sai, Bắc Định vương tôn kính, cùng Nam An Vương gia đều là đường huynh của đương kim Hoàng Thượng. Vì huynh đệ của Hoàng Thượng mất sớm, phía dưới vô tự, thế tử của Nam An, Bắc Định vương chính là huyết mạch gần nhất. Tương lai nếu Hoàng Thượng sắc phong hoàng trừ, tất nhiên phải chọn hai thế tử trong hai nhà này. Nam An phủ thu dưỡng vị Hồng thế tử kia vừa thấy đã biết không ra hồn, cũng không có quan hệ gì, nhưng Tiểu Nguyện thông minh tài giỏi, quyết không phải kẻ tầm thường. Bắc Định vương biết tin tức này, tự nhiên hiểu rằng không hề an toàn.”
Lâu Kinh Hoài nói: “Tin tức của Bắc Định vương sao lại nhanh như vậy?”
Tịch Viêm lạnh lùng cười: “Nam An, Bắc Định tranh giành ngôi vị hoàng trừ, cục diện tồn tại đã lâu, nhất định đều đã sắp xếp thủ hạ của mình ở chỗ đối phương. Mọi người có muốn đoán thử, những kẻ đi theo Nam An Vương gia, ai là người của Bắc Định vương không?”
Phúc Bá hắc hắc đề nghị: “Không bằng mỗi người viết kẻ mình chọn vào một tờ giấy, nhìn xem có bao nhiêu người cùng ý kiến?”
Tề Tề hiển nhiên đối với trò này cảm thấy hứng thú vô cùng, lập tức chạy đi chuẩn bị giấy chia cho mọi người, ngay cả ta cùng Tiểu Thiên cũng được hắn coi trọng, cầm lấy một tờ.
Mọi người rất nhanh đều viết xong, mở ra vừa thấy, Tịch Viêm, Tịch Nguyện, Tiểu Kỉ, Lâu Kinh Hoài, Tề Tề, Phúc Bá đều viết bốn chữ “Hắc y Trọng Lâm”. Tiểu Thiên khác biệt, giơ ra tờ giấy có hai chữ nho nhỏ “Không biết”. Ánh mắt của mọi người lập tức bắn lên người ta, sợ tới mức tay ta run lên, vo tờ giấy trắng thành một nắm không cẩn thận ném vào lò sưởi.
“Ai nha,” Ta tiếc nuối nói, “Còn chưa kịp cho mọi người xem, ta viết cũng là hắc y Trọng Lâm….”
Mọi người không nói gì.
Qua một lát, ta không ngại học hỏi kẻ dưới: “Hắc y Trọng Lâm là ai thế?”
“Chính là lúc Hồng thế tử của Nam An Vương gia cùng Tiểu Kỉ giằng co ở Nhất Phẩm Đường, cái kẻ toàn thân mặc đồ đen bị kêu lên sau cùng để giữ thể diện đó.” Phúc Bá thở dài một hơi, giải thích.
Tề Tề hung tợn nói: “Tên đen thui đó thật to gan, hắn lần sau dám đến nữa, ta nhất định khiến hắn có đến mà không có về!”
Tiểu Kỉ cười lạnh nói: “Thẩm tra được là kẻ này làm thì có ích lợi gì? Cao thủ dưới trướng của Bắc Định vương nhiều vô cùng, một lần thất thủ, sẽ có lần thứ hai. Cho dù tên Trọng Lâm này bị chúng ta tóm được, còn có nhiều kẻ khác được phái tới.”
Tịch Viêm đứng lên, vẻ mặt thản nhiên nói: “Bọn họ không thất bại mà.”
Tất cả mọi người kinh ngạc nhìn về phía hắn.
“Tơ nhện là thiên hạ kì độc, thời gian phát tác rất nhanh, trong vòng ba canh giờ không giải được phải chết là không thể nghi ngờ. Chính như Lâu Kinh Hoài nói, có thể giải được độc này, khắp thiên hạ chỉ có ba người. Đối phương căn bản không ngờ được lại có Tiểu Kỉ ở đó có thể giải, cho nên nếu để Tiểu Nguyện cứ như vậy chết đi, ngược lại là hoàn toàn có khả năng thực hiện.”
“Ý ngươi là…. trá tử?” Tề Tề giật mình hỏi.
Tịch Viêm lạnh lùng cười: “Đối phương nếu nôn nóng, ta nghĩ tối nay sẽ trốn vào trong phủ xác nhận Tiểu Nguyện sống chết. Chúng ta không ngại diễn một vở kịch cho hắn xem, trước giữ được Tiểu Nguyện không bị vây trong nguy hiểm, sau lại bình tĩnh suy nghĩ đối sách ứng phó, vậy mới là chu toàn.”
Tất cả mọi người đều đồng ý. Nhìn xem nhanh đến thời gian, mọi người cùng nhau đưa Tịch Nguyện trở về phòng đặt lên giường, ta cầm một khối khăn tay đậy lên mặt hắn. Hắn từ nhỏ tập võ, có thể khống chế hô hấp xuống rất thấp, sẽ không lay động khăn tay một tí nào. Rồi lại nằm thẳng tắp bất động trên giường, trông cũng thật sự giống một khối thi thể.
Nhiệm vụ canh giữ bên giường gào khóc đương nhiên giao cho ta và Tiểu Thiên. Ngẩng đầu nhìn nóc nhà để lấy cảm xúc, ta oa một tiếng nước mắt văng tứ tung, dọa mọi người nhảy dựng. Tịch Viêm vội nói: “Đừng nóng vội, người còn chưa tới.”
“Ta biết, chuẩn bị trước một bài thôi. Tiểu Thiên, con cũng luyện đi.”
Tiểu Thiên hít một hơi, chớp chớp mắt, nhăn mày dụi mắt chuẩn bị hồi lâu, khuôn mặt chà xát đến đỏ bừng lên, cũng nặn không ra một giọt nước mắt.
“Cha, nhị ca rõ ràng không có việc gì, con không khóc được.”
“Con nhéo đùi một chút thử xem.”
Tiểu Thiên dùng sức nhéo một phen, “Cha, vẫn không khóc được.”
“Dùng thêm một chút lực đi, đừng sợ đau.”
Tiểu Thiên cắn môi ra sức nhéo thêm một lần nữa, “Cha, không được đâu.”
“Dùng sức, đem toàn bộ sức lực ra, nhéo tới phần thịt ấy.”
Tiểu Thiên gắng sức nhăn mày dùng hết khí lực toàn thân hung hăng…….
Tịch Nguyện thở một hơi thổi bay tấm khăn tay phía trên, trừng mắt nhìn Tiểu Thiên nổi giận quát: “Cục cưng dốt nát, ngươi còn dám nhéo lần thứ ba thử xem!!”
Tiểu Thiên vừa bị mắng như vậy, cái tay nhỏ bé đặt ở trên đùi Tịch Nguyện chuẩn bị nhéo run lên, nước mắt liền rớt xuống, “Cha, nhị ca hung con….”
Tịch Viêm đột nhiên thở dài một tiếng, nói: “Đến rồi!”
Ta vội đậy khăn tay lên mặt Tịch Nguyện, nhào vào trên người hắn khóc lớn: “Con à……. ngươi sao lại bỏ phụ thân mà đi….”
Tịch Thiên vừa mới bị nhị ca mắng khóc quỳ gối bên cạnh ta, bởi vì không có ai dỗ, cảm thấy tủi thân, cũng thút thít khóc, hơn nữa càng khóc càng thương tâm.
Trong phòng tiếng gào khóc thảm thiết ước chừng có một khắc, Tịch Viêm nhẹ nhàng nắm bả vai ta, nói: “Đã đi rồi.” Dứt lời đưa lên một khối khăn mặt ấm giúp ta lau mặt. Bên kia Tiểu Thiên cũng được Lâu Kinh Hoài dỗ dành lau nước mắt, quay đầu thấy ta đã lau mặt xong mà đại ca của nó còn chưa có hôn, sợ ta sẽ bị thương, nhanh chóng vươn tới đem môi mềm hôn lên má ta. Từ khóe mắt thấy Lâu Kinh Hoài lộ vẻ mặt chua xót, thật sự là đắc ý vô cùng.
–*–
Đêm đã khuya, Tiểu Kỉ cùng Lâu Kinh Hoài cũng không thể ở lâu, đồng loạt cáo từ.
Đóng cửa phòng, ta trở lại nhìn thứ nam mỉm cười dịu dàng.
Hắn lập tức bày ra vẻ mặt cảnh giác.
“Tiểu Nguyện….”
“Ta mệt nhọc, muốn ngủ.”
“Đừng ngủ vội. Hiện tại ngươi nếu đã chết, Kim phủ không thể còn có ngươi, nhưng mà phụ thân lại không muốn để ngươi lẩn trốn ở nơi khác, ngươi nói phải làm sao bây giờ?” Nguồn :
Tịch Nguyện cứng đờ mặt không nói được lời nào, Tiểu Thiên lại sảng khoái nói: “Dễ lắm mà, phụ thân không phải am hiểu nhất thuật dịch dung sao, có thể thay đổi vẻ ngoài của nhị ca tuỳ ý, đổi thành người hầu là có thể ở lại nhà thôi.”
Hắc hắc, tiểu nhi tử quả thật là tri kỷ của phụ thân nha.
“Ý kiến hay,” Tề Tề vỗ tay nói, “Không nghĩ tới Tịch bá bá còn có bản lĩnh này nha….. Tịch Nguyện, vẻ mặt ngươi sao lại đau khổ như vậy?”
“>_<…….”
Tịch Viêm thấp giọng cười, ung dung nói: “Ta nghĩ Tiểu Nguyện đại khái đã đoán được phụ thân muốn đem hắn đổi thành bộ dáng gì rồi….”
(1) Dịch dung: Biến đổi bề ngoài.
–*–
Liên tiếp mấy ngày mưa dầm, thật vất vả mới có ánh nắng. Ngồi trên ghế dựa ở đình viện phơi nắng, ánh sáng ấm áp dào dạt. Hơn nữa, giữa trưa ăn rất no, chỉ chốc lát sau liền mơ màng đi vào giấc ngủ.
Đột nhiên bừng tỉnh phát hiện mình đang thở hổn hển, trên trán vương vấn một tầng mồ hôi lạnh. Phúc Bá ngồi xổm trước người, đem chiếc chăn bị chảy xuống một lần nữa kéo lên, nhẹ giọng hỏi: “Ngài mộng thấy gì vậy?”
Ta nghĩ lại, nhưng tuyệt đối không thể nhớ rõ cảnh trong mơ vừa rồi, chỉ có một cảm giác bất an phập phồng trong không khí.
“Phúc Bá….”
“Ừhm?”
“Ngươi cảm thấy để Tịch Viêm từ quan có được không?”
“Từ quan vì lý do gì?”
“Lão phụ tuổi già, phải hồi hương an dưỡng tuổi thọ.”
Phúc Bá nhìn ta một cái, “Lời này nói ra ai tin?”
“Vậy làm cho hắn giả bộ té gãy chân?”
“Làm sao có thể….”
“Thế thì làm cho hắn thật sự té gãy chân!!”
“>_<….”
“Nói hắn bị một nữ tử bạc tình bỏ rơi, nhất thời trong lòng luẩn quẩn muốn xuất gia làm sư….”
“>_<….”
“Không được sao?”
“Lão gia, không có lý do làm người tin phục đột nhiên từ quan, chỉ càng khiến người ta chú ý mà thôi.”
Ta cúi đầu, dùng sức cắn môi.
“Hoàng Thượng cửu ngũ chi tôn, cho dù tới Dương Châu, bên người đại thần thị tòng nhiều như mây. Đại gia là một vị quan viên nho nhỏ ở địa phương, sẽ không khiến hắn chú ý nhiều đâu.” Phúc Bá an ủi.
“Ta chỉ là lo lắng thôi….”
“Đại gia cùng sinh phụ vẻ ngoài hoàn toàn không giống. Năm đó trở thành Trạng Nguyên cũng đã gặp qua Hoàng Thượng, không có bất luận kẻ nào nghi ngờ. Hơn nữa đại gia nhạy bén hơn người, đã không còn là tiểu hài tử cần ngài bảo hộ, có gì cần phải lo lắng?”
Điều này ta cũng biết, ai bảo ta là phụ thân của người ta đâu, đáng thương thiên hạ phụ mẫu tâm mà….
“Ngài việc nhỏ hồ đồ, đại sự lại không hồ đồ. Năm đó ngài quyết định lẩn trốn ngay tại trong triều đình, một chút cũng không sai. Từ sau khi đại gia làm quan, mấy năm nay thật yên bình, không cần phải di chuyển khắp nơi, tránh né kẻ kia đuổi bắt. Có thể thấy được hắn căn bản không nghĩ tới ngài lại dám để cho đại gia tham gia khoa khảo tiến vào quan trường.” Phúc Bá tiếp tục khuyên nhủ.
Ta nhất thời đắc ý vô cùng, “Đúng vậy, đúng vậy. Tịch Viêm nhà ta mười ba tuổi trở thành Trạng Nguyên, vừa mới thành danh thiên hạ đều biết. Kẻ đó nhất định cho rằng chúng ta vẫn liều mạng lẩn trốn, tuyệt không ngờ được ta sẽ để cho Tịch Viêm làm náo động như vậy, hiên ngang xuất hiện trước mặt hắn.”
“Đúng là biện pháp hay. May mắy trước khi đại gia làm quan ta đã tìm được các ngươi, nếu không hiện tại nhất định là giống đám côn trùng không đầu bay loạn khắp nơi.” Phúc Bá dùng ánh mắt hiền dịu nhìn ta, hiếm khi dội cho ta một gáo nước lạnh.
Đang muốn khoe khoang thêm vài câu nữa, chợt thấy Lâu Kinh Hoài cùng Tịch Thiên tay trong tay tung tăng tới đây.
“Tiểu Thiên, viết xong bài tập hôm nay chưa?” Ta hỏi.
“Xong rồi.”
Ta liếc nhìn Lâu Kinh Hoài một cái, “Tự mình viết?”
Tịch Thiên lập tức đỏ bừng mặt, “Dạ…. là tự mình….”
Ta tức thì giận tái mặt, nói với Lâu Kinh Hoài: “Tiểu Thiên nhà ta từ nhỏ được dạy bảo nghiêm khắc, không biết nói dối, tại sao vừa kết giao với Lâu công tử không bao lâu đã học lừa gạt phụ thân? Ta cần phải suy nghĩ lại một lần nữa xem có thể cho các ngươi lui tới hay không….”
Lâu Kinh Hoài sợ tới mức mặt tái đen, lắp bắp nói: “Không…. không phải…. Ta chỉ là thấy Tiểu Thiên viết quá cực khổ, cho nên…. Tịch bá bá, ngài đừng tức giận….”
Tịch Thiên cũng mếu máo, muốn khóc mà không được: “… Cha, là Tiểu Thiên không tốt, Tiểu Thiên trở lại tiếp tục viết….”
Hai người lại tay trong tay ủ rũ bước đi.
“Lão gia giả vờ đứng đắn làm cái gì?” Phúc Bá lúc này mới nói, “Từ nhỏ đến lớn, ngài dạy Tiểu Thiên thay ngài nói dối lừa gạt đại gia bao nhiêu lần rồi?”
“Cho nên ta mới tức giận!” Ta đứng bật dậy, bi phẫn ngập tràn, lòng đầy căm tức, khổ đại cừu thâm nói, “Từ nhỏ ta đã bắt đầu dạy nó giúp ta lừa Tiểu Viêm, dạy hơn mười năm còn không có thành tài, dựa vào cái gì tiểu tử Lâu Kinh Hoài này mới có mấy tháng đã có thể thành công dạy nó lừa ta?! Không phục! Ta là phụ thân mà, tại sao có thể bại bởi tên tiểu tử giữa chừng xuất hiện chứ?”
Phúc Bá bĩu môi, đang muốn nói cái gì, đột nhiên ngẩng đầu nhìn ra ngoài nói: “Hôm nay thật kỳ quái, Tề thiếu gia thế nhưng trở về một mình….”
Ta vừa quay đầu lại, thấy Tề Tề chán nản đi tới, dọc theo đường đi vùi hoa dập liễu. Đi tới ngồi xuống bên cạnh ta, cầm một khối điểm tâm hung hăng cắn.
“Làm sao vậy? Tiểu Nguyện đâu?”
“Hắn bận!!!! Bận đến mức mặc kệ ta!!!” Tề Tề kịch liệt oán hận nói.
“Ngươi còn không vừa lòng?” Ta bóp bóp khuôn mặt mềm mịn của hắn, “Tiểu Nguyện nhà ta gần đây bị ngươi dạy dỗ tốt vô cùng. Không cần ngươi khóc nháo đòi hắn, tự động giúp ngươi bỏ xương cá, lóc xương sườn, lột hạnh đào, gọt hoa quả; mặc kệ là xuất môn hay trở về phòng, cũng không cần ngươi thà chết dính chặt lấy, tự nhiên dẫn ngươi đi, tuyệt không giống trước kia vừa quăng vừa trốn; ta vẫn không nghĩ nổi, Tiểu Nguyện rất thông minh, chẳng lẽ hắn không có hoài nghi ngươi giả bộ?”
“Hắn có nghi hoài, còn thử ta nữa.”
“Thử thế nào?” Ta cùng Phúc Bá đồng thanh hỏi.
“Buổi tối đầu tiên ngủ cùng, hắn ở trong phòng hung tợn gặng hỏi ta, nói đã biết ta lừa hắn, bảo ta đừng giả bộ nữa.”
“Ngươi thế nào?”
“Ta không để ý đến hắn, liền ôm lấy hắn khóc, cầu hắn đừng vứt bỏ ta.”
“Sau đó sao?”
“Sau đó, hắn đại khái nhớ tới ta vốn thực chán ghét hắn, liền uy hiếp nói nếu ta không thừa nhận, hắn sẽ….”
“Hắn sẽ như thế nào?”
“Hắn sẽ hôn ta….”
“Tiểu Nguyện có lẽ nghĩ đến nếu ngươi không mất trí nhớ, là quyết không nguyện ý để cho hắn hôn ngươi.”
“Vốn là như vậy….”
“Hả?”
“…. Nhưng mà nếu như ta dễ dàng như thế để hắn hù doạ thì thật mất mặt, cho nên….”
“Cho nên như thế nào?”
“…. Liền hôn….”
Ta cùng Phúc Bá nhìn nhau, đồng thanh “Ồ” một tiếng.
“Hắn thấy ta để cho hắn hôn, cho nên liền tin tưởng ta thật sự mất trí nhớ.”
“Nhưng mà bị hắn hôn ngươi chẳng phải chịu thiệt?” Phúc Bá hỏi.”Nghe nói người của Tề gia không bao giờ chịu thiệt.”
“Đúng vậy, vì để không bị thiệt thòi, sau đó ta lại….”
“Lại như thế nào?”
“…. Hôn trở lại….”
Ta cùng Phúc Bá lại nhìn nhau, lại đồng thanh “Ồ” một tiếng.
“Vậy ngươi muốn chỉnh Tiểu Nguyện đến khi nào mới thôi?” Ta hỏi.
“Đến…. đến….” Tề Tề gãi đầu, dường như cũng thực phức tạp, “Đến khi hắn về sau không dám chọc ta nữa mới thôi!”
“Hắn hiện tại đã không dám chọc giận ngươi rồi.”
“Ai bảo không dám?” Tề Tề chu miệng, “Ta bảo hắn đi theo bồi ta, hắn cũng dám bỏ lại ta đi xử lý công việc, nửa canh giờ cũng không quay đầu nhìn ta một cái. Ta thật sự tức giận đến nhịn không nổi mới chạy về đây.”
Ta cùng Phúc Bá lần thứ ba nhìn nhau, càng lớn hơn “Ồ” một tiếng.
“Ngươi cứ như vậy lặng lẽ chạy về nhà, nhị gia sẽ lo lắng tức giận.” Phúc Bá nói.
Tề Tề lắc đầu, “Hắn sẽ không….” Lời còn chưa dứt mặt liền đổi sắc, cùng lúc đó chúng ta nghe được đại môn bị người đá bang một tiếng, sau đó là tiếng bước chân dồn dập tới gần.
Ta tinh thần phấn chấn mỉm cười thân ái với thứ nam đang hộc tốc chạy vào.
Tịch Nguyện vẻ mặt lo lắng, hơi thở hỗn loạn. Vừa tiến đến liền nhìn trái nhìn phải, cho đến khi trông thấy Tề Tề, thở ra một hơi dài nhẹ nhõm. Nhưng lập tức mặt lại đầy vẻ giận dữ, một phen túm chặt lấy cổ áo hắn, quát: “Đang yên đang lành tự nhiên không nói không rằng biến mất? Ngươi có biết ta hao hết công phu bàn xong công việc, lại đột nhiên phát hiện ngươi cái tên ngu ngốc mất trí nhớ này biến mất thì lo lắng thế nào không? Nghĩ tới vạn nhất ngươi xảy ra việc gì không hay, ta……. ta……. ta làm thế nào đối mặt với mọi người trong nhà hả?”
Ta cùng Phúc Bá đồng thời cầm chén trà lên uống một ngụm, quay đầu ngắm hoa đua nở, tuy rằng bốn phía chỉ toàn mấy nhánh cây trụ lủi…. ách…. còn có quạ đen….
Giọng nói khe khẽ của Tề Tề truyền đến: “Ngươi còn mắng ta…. Rõ ràng là ngươi chỉ lo cùng một đám lão nhân tán gẫu, căn bản không để ý tới ta….”
“Ta nào có không để ý tới ngươi? Ta không phải lột vỏ cam cùng bóc hạt dẻ cho ngươi ăn, bảo ngươi ngoan ngoãn ngồi uống trà sao?”
“Đã sớm ăn hết rồi. Ngươi biết rõ ràng người ta mất trí nhớ, ai cũng không quen biết, chỉ cần ngươi không để ý tới ta, ta đã cảm thấy rất cô độc, rất sợ hãi….”
Giọng nói của Tịch Nguyện lập tức mềm nhũn xuống, “Ngươi cảm thấy sợ hãi thì kêu ta….”
“Người ta có kêu mà, ngươi không để ý tới thôi….”
“Thật sự kêu?”
“Ừ.”
“….”
“Kêu rất nhiều, rất nhiều lần….”
“….”
“Ngươi không thèm quan tâm đến, ta sợ hãi cực kỳ….”
“…. Thực xin lỗi,…. là ta không tốt….” Đứa con ngốc nghếch nhà ta từ khởi binh vấn tội trở thành cúi đầu nhận tội. Tề Tề thật lợi hại, hôm nào đó ta nhất định phải gặp phụ thân của hắn, xem thử người thế nào mà có thể dạy được hài tử như thế.
Bên cạnh yên tĩnh trở lại, giọng nói của Tịch Thiên lại từ một hướng khác vui vẻ vang lên: “Cha, con viết xong rồi, thật sự viết xong rồi!……. A? Nhị ca, Tề Tề, hai người ôm nhau làm cái gì vậy?”
Ta nhanh chóng quay đầu lại xem. Ô, nào có ôm nhau, rõ ràng là tách ra hai nơi mà, mỗi đứa trên mặt lại đỏ như Quan Công.
“Ta…. ta ở cửa hiệu còn có chút việc, phải đi một chuyến nữa.” Tịch Nguyện cố gắng bình tĩnh nói, “Cha, nơi này gió lớn, ngài sớm một chút trở về phòng đi.”
“Đã biết, ngươi đi đi.” Ta phất tay.
Tề Tề đỏ mặt không nói lời nào, hướng chúng ta gật đầu ra hiệu một chút, liền đi theo Tịch Nguyện.
“Sắp đến lúc ăn cơm tối rồi, nhị ca còn phải đi ra cửa hiệu, thật vất vả.” Tịch Thiên cảm khái nói.
“Đúng vậy, sắp đến bữa cơm rồi.” Ta nhìn Lâu Kinh Hoài không có ý định đi.
“Hôm nay thời tiết thật tốt, cảnh sắc cuối mùa thu cũng thật đẹp.” Giang Nam đệ nhất danh gia vọng tộc đương gia đại công tử ha ha nói, rõ ràng nghĩ muốn lưu lại ăn cơm, không lẽ Lâu gia sắp phá sản sao?
“Lâu công tử, có muốn lưu lại ăn cơm không?” Ta thuận miệng hỏi.
“Đa tạ Tịch bá bá!”
“….” Thật không khách sáo nha.
Phúc Bá đột nhiên đứng lên, “Hôm nay đại gia trở về rất sớm nhỉ.”
Ta xoay người, quả nhiên thấy Tịch Viêm sải bước đi tới, trên mặt lập tức nhịn không được tràn ra tươi cười.
“Sao lại ngồi ở đây?” Tịch Viêm cúi người ôm lấy ta, nhíu mày, “Cả người đều lạnh rồi.”
Gia chủ lên tiếng ai dám không theo, toàn thể lập tức dời vào bên trong ngồi. Tịch Thiên ngoan ngoãn chủ động đem bài tập hôm nay dâng lên cho đại ca kiểm tra. Tịch Viêm lật qua lật lại, gật đầu trả lại cho nó, không nói gì. Tịch Thiên vui mừng thở ra một hơi.
“Thời gian không còn sớm, phân phó phòng bếp chuẩn bị ăn cơm đi. Tối nay nghỉ ngơi sớm một chút….” Tịch Viêm chỉnh lại lọn tóc rũ xuống trước ngực ta, nhẹ nhàng nói, “Ngày mai cả nhà đi Tô Châu nghe hát.”
Ta cùng Tịch Thiên nhảy dựng lên hoan hô.
“Ta có thể đi không?” Lâu Kinh Hoài thành thật hỏi.
Tịch Viêm kỳ quái nhìn hắn: “Ngươi muốn đi nơi nào cần gì ta phê chuẩn?”
“Ngươi là gia chủ thôi.” Lâu Kinh Hoài khiêm tốn nói. Quả nhiên là đứa nhỏ thông minh biết nắm bắt tình thế.
“Ăn cơm, ăn cơm!” Tịch Thiên chạy ra cửa phòng lớn tiếng gọi, “Lâm Bá ~~ chuẩn bị ăn cơm ~~”
“Nhưng mà….” Ta đột nhiên nhớ đến, “Tề mẫu còn chưa trở về.”
Tịch Viêm ngẩn ra, “Chưa trở về? Ta ở cửa nha môn thấy hắn chạy như bay về nhà mà, còn tưởng rằng hắn về trước ta nữa.”
“Tề mẫu là ai? Người làm mới tới? Quan trọng như vậy? Không đến không thể ăn cơm ư?” Lâu Kinh Hoài hỏi liên tục.
“Không phải đâu,” Tịch Thiên nói, “Tề mẫu chính là nhị ca, bởi vì hiện tại huynh ấy giống như mẫu thân của Tề Tề, cho nên mọi người đều gọi tắt là Tề mẫu….”
Lâu Kinh Hoài ngã xuống đất.
“Đúng rồi, Thiên công tối nay cùng ăn cơm, kêu phòng bếp chuẩn bị thêm vài món ăn.” Ta phân phó Tiểu Châu.
“Thiên công là ai?” Lâu Kinh Hoài giãy giụa đứng lên, “Ta cũng chưa nghe mọi người đề cập qua….”
Tịch Viêm thương hại nhìn hắn, “Thiên công chính là ngươi! Lão công tương lai của Tịch Thiên, tên gọi tắt….”
Lâu Kinh Hoài lại ngã xuống đất.
“Thiên công cùng Tề mẫu, rất xứng đôi nha.” Tịch Thiên vui vẻ nói.
Lâu Kinh Hoài ngã xuống đất không dậy nổi.
“Tỉnh lại!” Tịch Viêm kéo hắn dậy, “Muốn làm người nhà Tịch gia? Muốn thành thân với Tiểu Thiên? Hắc hắc, phải tập quen với những điều này đi.”
–*–
Bởi vì Tịch Nguyện chưa về, chúng ta cùng nhau ngồi ở phòng ăn uống trà, nói chuyện phiếm chờ hắn. Tịch Viêm kể vài tin đồn thú vị bên ngoài cho ta nghe, thời gian cũng trôi qua rất nhanh, mặt trời đã xuống núi, bên ngoài dần dần tối đen.
“Sao Tịch Nguyện còn chưa trở lại?” Tịch Viêm nhíu mày, “Có phải Tề Tề đột nhiên muốn đi chỗ nào chơi?”
“Không đâu, nếu thật sự như vậy thì ít ra Tề mẫu cũng sẽ phái người đưa tin về nhà.” Ta nói.
“Hôm nay là ai đi theo nhị gia?” Gia chủ hỏi.
Phúc Bá nghĩ nghĩ: “Dường như là A Phát….”
Trong sảnh nhất thời một mảnh im lặng.
Qua một lúc lâu sau, Tịch Thiên khe khẽ nói: “Nếu nhị ca phái A Phát trở về truyền tin….”
Trong sảnh lại là một mảnh im lặng.
“Không đợi, trước phân phó ăn cơm đi.” Nhất gia chi chủ phất phất tay.
Phúc Bá khom người đáp lại với một chữ vâng, chậm rãi lui ra. Mới vừa thối lui đến cửa phòng, đột nhiên biến sắc, nhanh chóng đứng thẳng dậy. Cùng lúc đó, Tịch Viêm nhảy dựng lên, như tia chớp chạy khỏi phòng ăn. Lâu Kinh Hoài so với hắn chậm một chút, nhưng cũng lập tức chạy ra bên ngoài. Cho đến khi ba người bọn họ đã chạy được một quãng xa, ta mới loáng thoáng nghe được ngoài đại môn có tiếng kêu khóc thảm thiết. Trong lòng căng thẳng, hai chân nhất thời nhũn ra, được Tịch Thiên đỡ lấy.
Chưa đầy một khắc, Tịch Nguyện bị khiêng tiến vào, sắc mặt tái nhợt, trên người bọc kín một chiếc áo choàng đen lớn. Tề Tề canh giữ ở bên cạnh, đôi mắt đỏ hồng vì khóc.
“Tiểu Nguyện….” Ta mới vừa bổ nhào tới, hắn lập tức mỉm cười nói: “Cha, ngài đừng lo lắng, không bị thương chỗ hiểm.”
Ta run rẩy đưa tay định xốc áo choàng lên, lại bị hắn rất nhanh chặn lại. Ta ngừng tay, nhẹ nhàng nói: “Ngươi dù sao cũng phải để phụ thân xem qua chứ….”
Tịch Nguyện chần chừ nhìn đại ca, chậm rãi kéo xuống áo choàng. Miệng vết thương ở ngực trái sát với vai, hiển nhiên là bị vũ khí đâm xuyên qua, máu đã ngừng chảy, màu máu đỏ tươi.
Ta thở ra một hơi dài, “May mà không có độc….”
“Vốn là có độc, chẳng qua ta đã giải được.” Một giọng nói trong suốt vang lên. Ta lập tức ngẩng đầu, lúc này mới thấy nguyên lai hồng bài tiểu nhị Tiểu Kỉ của Nhất Phẩm Đường đã ở bên cạnh.
“Tiểu Nguyện là ở Nhất Phẩm Đường gặp chuyện?” Tịch Viêm hỏi.
Tiểu Kỉ gật đầu: “Đúng vậy, thích khách dịch dung(1) thành một vị khách bình thường, đột nhiên ra tay. Nhị gia căn bản không có đề phòng, bị trúng một kích, may mà nhị gia thân thủ không tồi, kịp thời tránh được chỗ hiểm.”
“Trúng phải độc gì?”
“Tơ nhện.”
Tịch Viêm nhăn mày. Lâu Kinh Hoài kinh hãi: “Là chất độc quái lạ tơ nhện? Tương truyền loại độc này khắp thiên hạ chỉ có ba, bốn người có thể giải, không thể tin được ngươi lại có bản lĩnh như vậy, ta bình thường thật đúng là coi thường ngươi.”
Tiểu Kỉ bĩu môi: “Giải được chất độc thì có gì quan trọng? Chính là đối phương dùng loại kì độc tàn nhẫn này, có thể thấy được là nhất định muốn tính mạng của nhị gia. Mọi người nên thương lượng ứng phó như thế nào mới là chính sự.”
Ta đang giúp Tịch Nguyện băng bó vết thương, nghe xong lời này, hai tay nhất thời run rẩy không thể kiểm soát. Tề Tề vội vàng lại đây thay thế tiếp tục giúp Tịch Nguyện xử lý miệng vết thương.
Tịch Viêm nâng ta dậy, đưa đến ghế ngồi, đem lò than chuyển tới bên chân ta, đưa tay sờ trán của ta.
“Ta cho dù phát sốt sinh bệnh, cũng phải giải quyết xong chuyện này mới được.” Ta cầm tay hắn, nhẹ nhàng cười.
Tịch Thiên dụi mắt nói: “Rốt cuộc là ai hạ độc thủ như vậy với nhị ca chứ?”
Tịch Viêm đặt hai tay lên vai ta, cúi xuống nói nhỏ vào tai: “Yên tâm, không phải hắn. Nếu như là hắn, phải là tới giết ta mới đúng, động thủ với Tiểu Nguyện làm gì?”
Ta nhẹ nhàng gật đầu, chuyển ánh mắt tới Tịch Nguyện đang vỗ về an ủi Tề Tề. Âm mưu cùng ám sát đã đi theo ta hơn phân nửa thời gian cuộc đời, đối với những điều này ta đương nhiên không xa lạ. Những năm tháng lẩn trốn, mang theo ấu tử, khốn khổ ẩn náu khắp nơi, hàng đêm gối lên thanh kiếm mà ngủ, lòng tràn đầy sợ hãi, một thân thương bệnh, ngay cả bị người ta chế nhạo như một kẻ tâm thần cũng không để những hài tử yêu thương phải gặp tình trạng tương tự.
“Ta nghĩ chuyện này, nhất định cùng thân thế của Tịch Nguyện có liên quan.” Tề Tề cắn răng nói.
Lâu Kinh Hoài trầm tư một lát, lẩm bẩm: “Chẳng lẽ là…. Bắc…. Bắc Định Vương gia?”
Tịch Viêm uống một ngụm trà, nói: “Không sai, Bắc Định vương tôn kính, cùng Nam An Vương gia đều là đường huynh của đương kim Hoàng Thượng. Vì huynh đệ của Hoàng Thượng mất sớm, phía dưới vô tự, thế tử của Nam An, Bắc Định vương chính là huyết mạch gần nhất. Tương lai nếu Hoàng Thượng sắc phong hoàng trừ, tất nhiên phải chọn hai thế tử trong hai nhà này. Nam An phủ thu dưỡng vị Hồng thế tử kia vừa thấy đã biết không ra hồn, cũng không có quan hệ gì, nhưng Tiểu Nguyện thông minh tài giỏi, quyết không phải kẻ tầm thường. Bắc Định vương biết tin tức này, tự nhiên hiểu rằng không hề an toàn.”
Lâu Kinh Hoài nói: “Tin tức của Bắc Định vương sao lại nhanh như vậy?”
Tịch Viêm lạnh lùng cười: “Nam An, Bắc Định tranh giành ngôi vị hoàng trừ, cục diện tồn tại đã lâu, nhất định đều đã sắp xếp thủ hạ của mình ở chỗ đối phương. Mọi người có muốn đoán thử, những kẻ đi theo Nam An Vương gia, ai là người của Bắc Định vương không?”
Phúc Bá hắc hắc đề nghị: “Không bằng mỗi người viết kẻ mình chọn vào một tờ giấy, nhìn xem có bao nhiêu người cùng ý kiến?”
Tề Tề hiển nhiên đối với trò này cảm thấy hứng thú vô cùng, lập tức chạy đi chuẩn bị giấy chia cho mọi người, ngay cả ta cùng Tiểu Thiên cũng được hắn coi trọng, cầm lấy một tờ.
Mọi người rất nhanh đều viết xong, mở ra vừa thấy, Tịch Viêm, Tịch Nguyện, Tiểu Kỉ, Lâu Kinh Hoài, Tề Tề, Phúc Bá đều viết bốn chữ “Hắc y Trọng Lâm”. Tiểu Thiên khác biệt, giơ ra tờ giấy có hai chữ nho nhỏ “Không biết”. Ánh mắt của mọi người lập tức bắn lên người ta, sợ tới mức tay ta run lên, vo tờ giấy trắng thành một nắm không cẩn thận ném vào lò sưởi.
“Ai nha,” Ta tiếc nuối nói, “Còn chưa kịp cho mọi người xem, ta viết cũng là hắc y Trọng Lâm….”
Mọi người không nói gì.
Qua một lát, ta không ngại học hỏi kẻ dưới: “Hắc y Trọng Lâm là ai thế?”
“Chính là lúc Hồng thế tử của Nam An Vương gia cùng Tiểu Kỉ giằng co ở Nhất Phẩm Đường, cái kẻ toàn thân mặc đồ đen bị kêu lên sau cùng để giữ thể diện đó.” Phúc Bá thở dài một hơi, giải thích.
Tề Tề hung tợn nói: “Tên đen thui đó thật to gan, hắn lần sau dám đến nữa, ta nhất định khiến hắn có đến mà không có về!”
Tiểu Kỉ cười lạnh nói: “Thẩm tra được là kẻ này làm thì có ích lợi gì? Cao thủ dưới trướng của Bắc Định vương nhiều vô cùng, một lần thất thủ, sẽ có lần thứ hai. Cho dù tên Trọng Lâm này bị chúng ta tóm được, còn có nhiều kẻ khác được phái tới.”
Tịch Viêm đứng lên, vẻ mặt thản nhiên nói: “Bọn họ không thất bại mà.”
Tất cả mọi người kinh ngạc nhìn về phía hắn.
“Tơ nhện là thiên hạ kì độc, thời gian phát tác rất nhanh, trong vòng ba canh giờ không giải được phải chết là không thể nghi ngờ. Chính như Lâu Kinh Hoài nói, có thể giải được độc này, khắp thiên hạ chỉ có ba người. Đối phương căn bản không ngờ được lại có Tiểu Kỉ ở đó có thể giải, cho nên nếu để Tiểu Nguyện cứ như vậy chết đi, ngược lại là hoàn toàn có khả năng thực hiện.”
“Ý ngươi là…. trá tử?” Tề Tề giật mình hỏi.
Tịch Viêm lạnh lùng cười: “Đối phương nếu nôn nóng, ta nghĩ tối nay sẽ trốn vào trong phủ xác nhận Tiểu Nguyện sống chết. Chúng ta không ngại diễn một vở kịch cho hắn xem, trước giữ được Tiểu Nguyện không bị vây trong nguy hiểm, sau lại bình tĩnh suy nghĩ đối sách ứng phó, vậy mới là chu toàn.”
Tất cả mọi người đều đồng ý. Nhìn xem nhanh đến thời gian, mọi người cùng nhau đưa Tịch Nguyện trở về phòng đặt lên giường, ta cầm một khối khăn tay đậy lên mặt hắn. Hắn từ nhỏ tập võ, có thể khống chế hô hấp xuống rất thấp, sẽ không lay động khăn tay một tí nào. Rồi lại nằm thẳng tắp bất động trên giường, trông cũng thật sự giống một khối thi thể.
Nhiệm vụ canh giữ bên giường gào khóc đương nhiên giao cho ta và Tiểu Thiên. Ngẩng đầu nhìn nóc nhà để lấy cảm xúc, ta oa một tiếng nước mắt văng tứ tung, dọa mọi người nhảy dựng. Tịch Viêm vội nói: “Đừng nóng vội, người còn chưa tới.”
“Ta biết, chuẩn bị trước một bài thôi. Tiểu Thiên, con cũng luyện đi.”
Tiểu Thiên hít một hơi, chớp chớp mắt, nhăn mày dụi mắt chuẩn bị hồi lâu, khuôn mặt chà xát đến đỏ bừng lên, cũng nặn không ra một giọt nước mắt.
“Cha, nhị ca rõ ràng không có việc gì, con không khóc được.”
“Con nhéo đùi một chút thử xem.”
Tiểu Thiên dùng sức nhéo một phen, “Cha, vẫn không khóc được.”
“Dùng thêm một chút lực đi, đừng sợ đau.”
Tiểu Thiên cắn môi ra sức nhéo thêm một lần nữa, “Cha, không được đâu.”
“Dùng sức, đem toàn bộ sức lực ra, nhéo tới phần thịt ấy.”
Tiểu Thiên gắng sức nhăn mày dùng hết khí lực toàn thân hung hăng…….
Tịch Nguyện thở một hơi thổi bay tấm khăn tay phía trên, trừng mắt nhìn Tiểu Thiên nổi giận quát: “Cục cưng dốt nát, ngươi còn dám nhéo lần thứ ba thử xem!!”
Tiểu Thiên vừa bị mắng như vậy, cái tay nhỏ bé đặt ở trên đùi Tịch Nguyện chuẩn bị nhéo run lên, nước mắt liền rớt xuống, “Cha, nhị ca hung con….”
Tịch Viêm đột nhiên thở dài một tiếng, nói: “Đến rồi!”
Ta vội đậy khăn tay lên mặt Tịch Nguyện, nhào vào trên người hắn khóc lớn: “Con à……. ngươi sao lại bỏ phụ thân mà đi….”
Tịch Thiên vừa mới bị nhị ca mắng khóc quỳ gối bên cạnh ta, bởi vì không có ai dỗ, cảm thấy tủi thân, cũng thút thít khóc, hơn nữa càng khóc càng thương tâm.
Trong phòng tiếng gào khóc thảm thiết ước chừng có một khắc, Tịch Viêm nhẹ nhàng nắm bả vai ta, nói: “Đã đi rồi.” Dứt lời đưa lên một khối khăn mặt ấm giúp ta lau mặt. Bên kia Tiểu Thiên cũng được Lâu Kinh Hoài dỗ dành lau nước mắt, quay đầu thấy ta đã lau mặt xong mà đại ca của nó còn chưa có hôn, sợ ta sẽ bị thương, nhanh chóng vươn tới đem môi mềm hôn lên má ta. Từ khóe mắt thấy Lâu Kinh Hoài lộ vẻ mặt chua xót, thật sự là đắc ý vô cùng.
–*–
Đêm đã khuya, Tiểu Kỉ cùng Lâu Kinh Hoài cũng không thể ở lâu, đồng loạt cáo từ.
Đóng cửa phòng, ta trở lại nhìn thứ nam mỉm cười dịu dàng.
Hắn lập tức bày ra vẻ mặt cảnh giác.
“Tiểu Nguyện….”
“Ta mệt nhọc, muốn ngủ.”
“Đừng ngủ vội. Hiện tại ngươi nếu đã chết, Kim phủ không thể còn có ngươi, nhưng mà phụ thân lại không muốn để ngươi lẩn trốn ở nơi khác, ngươi nói phải làm sao bây giờ?” Nguồn :
Tịch Nguyện cứng đờ mặt không nói được lời nào, Tiểu Thiên lại sảng khoái nói: “Dễ lắm mà, phụ thân không phải am hiểu nhất thuật dịch dung sao, có thể thay đổi vẻ ngoài của nhị ca tuỳ ý, đổi thành người hầu là có thể ở lại nhà thôi.”
Hắc hắc, tiểu nhi tử quả thật là tri kỷ của phụ thân nha.
“Ý kiến hay,” Tề Tề vỗ tay nói, “Không nghĩ tới Tịch bá bá còn có bản lĩnh này nha….. Tịch Nguyện, vẻ mặt ngươi sao lại đau khổ như vậy?”
“>_<…….”
Tịch Viêm thấp giọng cười, ung dung nói: “Ta nghĩ Tiểu Nguyện đại khái đã đoán được phụ thân muốn đem hắn đổi thành bộ dáng gì rồi….”
(1) Dịch dung: Biến đổi bề ngoài.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook