Một nghìn kế tán trai của tổng tài Alpha
Chapter 6: Điện thoại không thể tự động trả lời tin nhắn thì không phải điện thoại tốt.

Tác giả: Hoa Thanh Loan

Editor: Kilig

Beta: Shin

Bản dịch được thực hiện bởi Qtruyen - Ổ của những chú Cú ăn Tạp. Hãy truy cập qtruyen.net đọc để ủng hộ nhóm dịch nhaaaaa.

---------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Rất nhanh thì đã đến thứ sáu, từ sáng sớm Ôn Mịch đã đi tới tiệm bánh ngọt, cậu mua cái bánh rồi tới chỗ làm việc vừa ăn vừa nghe nhóm Beta nói chuyện.

 

“Mấy cậu đi xem phim mới công chiếu ở rạp của ảnh đế chưa, mấy cái cảnh chiến đấu của ảnh nhìn đẹp xỉu luôn á! Ngày mai tui sẽ đi xem thêm lần nữa!”


“Đi chung đi, tui cũng muốn xem lâu rồi mà không có thời gian xem.”

 

”Em gái tui đi xem ngay ngày công chiếu ra mắt, nó nói nó ngửi thấy mùi tin tức tố của Thích ảnh đế, không hổ là mùi của tuyết tùng, vị thần vĩnh cửu.”

 

“Được rồi được rồi, Thích ảnh đế đã kết hôn rồi, mấy người chú ý chút đi sắp tới giờ làm rồi, nếu bị Lăng tổng nghe được là không ổn đâu.”

 

“Nghe nói Lăng tổng không những là bạn tốt của Thích ảnh đế mà còn là bạn rất rất nhiều năm rồi, không biết có thật không nữa.”

 

Trình độ buôn chuyện bát quái của những người làm việc cùng tầng với Lăng Hạc Thời chắc chắn là phong phú hơn đội hậu cần, Ôn Mịch đang nghe say sưa thì đột nhiên bị nhắc tên.

 

“Ôn Mịch, Lăng tổng của chúng ta có phải là bạn của Thích ảnh đế không vậy?” Mấy Beta đồng thời nhìn về phía Ôn Mịch, ngoài trừ một chút hiếu kì về chuyện này thì còn tồn tại một ngọn lửa hừng hực trong mắt họ mà Ôn Mịch không hiểu được.

 

“Tôi cũng không biết nữa…” sau khi Ôn Mịch trả lời như vậy thì nhìn bọn họ có vẻ rất thất vọng.

 

“Nếu như tụi tôi hứa không nói ra ngoài thì cậu sẽ kể cho tụi tui nghe chứ.”

 

Ôn Mịch thấy bọn họ muốn hỏi tới cùng thì không biết gì mới tốt, đúng lúc đó thì trợ lý Chu xuất hiện nên mọi người mới quay về chỗ làm việc. Không bao lâu sau thì Lăng Hạc Thời tới, âu phục thẳng thớm, bước chân hữu lực, Ôn Mịch nhịn không được mà nhìn thêm một lúc, mặt mày Lăng Hạc Thời sắc nét, sống mũi cao thẳng tắp, chỉ có điều thần sắc trong mắt tản mạn, khoé miệng nhướng lên, cho thấy bây giờ tâm tình không quá tốt, Ôn Mịch thấy vậy liền thu hồi tầm mắt. Mỗi ngày mọi người đều phải nhìn sắc mặt của Lăng Hạc Thời mà làm việc, thấy tình hình không ổn nên mọi người đều vặn nhỏ âm thanh bàn việc tới mức thấp nhất. Lăng Hạc Thời đi tới chỗ làm việc của Ôn Mịch, bước chân mạnh mẽ đột nhiện dừng lại, anh lướt nhìn túi nhựa trong suốt chứa vài cái bánh gạo đặt trên bàn, nhướng nhướng mày: “Điểm tâm?”

 

Ôn Mịch gật gật đầu:

 

“Ăn cái này.” Lúc này Ôn Mịch mới phát hiện trên tay Lăng Hạc Thời còn cầm một cái túi nhỏ, bên trong đựng hộp cơm màu hồng nhạt quen thuộc. “Ba nhỏ lo lắng cho thân thể cậu, cố ý dậy sớm nấu cơm.”

 

“Nhờ anh nói cảm ơn ba nhỏ.” Ôn Mịch cầm chặt túi nhỏ, có chút cảm động nói. Lăng Hạc Thời ừ một tiếng, tiếp tục đi về hướng văn phòng, đi tới nửa đường không biết nhớ tới cái gì đột nhiên quay lại đi về phía Ôn Mịch, sau đó liền thấy Lăng Hạc Thời cầm lấy túi đựng bánh gạo chưa ăn xong của Ôn Mịch nói “Bị tịch thu” rồi đem nó đi mất.

 

“Hả??” Ôn Mịch chớp chớp mắt, đau lòng nhìn theo túi bánh gạo trên tay Lăng Hạc Thời, mãi tới khi bóng dáng ấy khuất sau cửa phòng. Lăng Hạc Thời đưa điểm tâm cho Ôn Mịch hai ngày liền khiến cho đồng nghiệp ở phòng hậu cần bắt đầu đứng ngồi không yên, sau khi tin nhắn được truyền đi người trong nhóm liên tục tag tên Ôn Mịch.

 

[ Phòng hậu cần – phó quản lý Hà: Tiểu Ôn em với Lăng tổng là thật hay giả?? ]

 

[ Phòng hậu cần – Dung Thục Tử: Tôi nghe nói Ôn Mịch với Lăng tổng trao đổi điểm tâm! Lăng tổng ăn cái bánh gạo mà Ôn Mịch đã ăn qua! Như vậy thì chắc chắn là quen nhau rồi!! ]

 

[ Phòng hậu cần – Lâm Lệ: Không phải Lăng tổng theo chủ nghĩa độc thân hả? Có thể là do Ôn Mịch của chúng ta rất có mị lực! ]

 

Ôn Mịch thấy điện thoại liên tục báo tin nhắn tới, chuyện bát quái này càng truyền càng sai, Ôn Mịch muốn giải thích theo bản năng nhưng gõ được một nửa thì lại xoá. Cậu nhìn khung trò chuyện của mình và Lăng Hạc Thời, cảm thấy hay là nên hỏi Lăng Hạc Thời trước thì tốt hơn.

 

[ Ôn Mịch: Ông chủ, ngài có rảnh không? Tôi muốn hỏi ngài một chuyện. ]

 

[ Ông chủ lớn: ? ]

 

[ Ôn Mịch: Liên quan đến chuyện điểm tâm, trong công ty đang truyền chuyện bát quái giữa chúng ta, có cần nói rõ ra không? ]

 

Lúc trước đã bàn bạc trước với Lăng Hạc Thời là trước tiên dẫn cậu về nhà ứng phó cha mẹ, sau này tới lúc cần thiết có thể sẽ công khai, Ôn Mịch cũng không biết hiện tại nên làm như thế nào.

 

[ Ông chủ lớn: Đến phòng làm việc của tôi. ]

Hôm nay Lăng Hạc Thời phòng làm việc cũng không có mở máy lạnh, lúc Ôn Mịch đi vào, bất ngờ nhìn thấy một cái quạt máy màu đen trên bàn làm việc của Lăng Hạc Thời, Ôn Mịch liếc nhìn Lăng Hạc Thời một cái, kiểu tóc sau lưng bị thổi hơi rối một chút.

"Chuyện bát quái gì, nói cho tôi nghe một chút." Lăng Hạc Thời giương mắt nhìn Ôn Mịch một cái, tiếp tục xử lý tài liệu trên tay, sợ Ôn Mịch lo lắng liền nói thêm một câu, "Không cần căng thẳng."

Ôn Mịch thỉnh thoảng liếc mắt nhìn nhóm chat của phòng hậu cần, kể lại cho Lăng Hạc Thời nghe , chờ cậu đọc xong chuyện cuối cùng, lúc ngẩng đầu phát hiện Lăng Hạc Thời, đáng lẽ đang cúi đầu xử lý công việc, không biết từ lúc nào đã dựa người vào ghế, tay cầm ly cà phê đá, chăm chú nghe mình nói chuyện.


"Hết rồi?" Lăng Hạc Thời điều chỉnh góc độ của quạt máy nói.

Ôn Mịch gật đầu.

"Cậu đưa tôi xem một chút." Lăng Hạc Thời nhấc cằm, không tự chủ nói chuyện theo giọng ra lệnh.

 

"Vậy ngài đừng trừ lương của bọn họ nha." Ôn Mịch sợ đồng nghiệp ở phòng hậu cần truyền chuyện bát quái trong giờ làm việc sẽ bị Lăng Hạc Thời phạt, vì vậy chủ động nói điều kiện trước.

"Có thể, nhưng trước tiên cậu thử kêu tên tôi đi." Lăng Hạc Thời nhìn ra Ôn Mịch không biết gọi mình như thế nào, há mồm ngậm miệng đều là ngài. Tâm lý Ôn Mịch làm một cuộc đấu tranh, Lăng Hạc Thời không vội mà uống một ngụm cà phê, thoạt nhìn có vài phần hưởng thụ.

 

"Lăng…." Ôn Mịch cắn cắn môi dưới, "Lăng Hạc Thời."

 

"Trước lạ sau quen, gọi tên tôi cũng đâu khó đâu đúng không." khóe miệng Lăng Hạc Thời cuối cùng cũng nhếch lên tạo thành một độ cong nhỏ, "Yên tâm, tôi sẽ không trừ lương bọn họ."

 

Lần này Ôn Mịch yên tâm đem điện thoại di động đưa cho Lăng Hạc Thờ. Nhìn chằm chằm cái quạt một hồi, Lăng Hạc Thời còn đang xem điện thoại, Ôn Mịch nghĩ thầm tốc độ xem của ông chủ hình như có hơi chậm thì phải, vậy nên cậu nhìn về hướng đối phương. Nhận ra tầm mắt của Ôn Mịch đang nhìn mình, Lăng Hạc Thời từ trong ngăn kéo lấy ra một trái quýt đưa cho Ôn Mịch.

 

"Thấy chán thì ăn quýt đi."

 

Trong lúc ăn quýt, Ôn Mịch thấy điện thoại của mình rung lên vài lần, cho là trong nhóm lại có người tag tên cậu, cũng không để ý mấy, mãi đến khi Lăng Hạc Thời bỗng nhiên phát ra tiếng "ha", Ôn Mịch lúc này mới ngẩng đầu. Tâm tình Lăng Hạc Thời mới vừa khá hơn thì lại chau mày, đôi môi mím môi, không nhịn được di chuyển cái quạt trước mặt. Nhớ tới Hà tỷ đã từng diss Lăng Hạc Thời, Ôn Mịch thận trọng hỏi: "Bọn họ bình thường hay thích nói đùa, đều là nói vớ vẩn."

 

Lăng Hạc Thời không lên tiếng, hầu kết lại giật giật, trầm mặc một hồi, môi mỏng mấp máy. "Cái người tên Đào Thi Cẩm, nhân viên ở phòng hậu cần, là bạn học thời đại học của cậu?"

 

Đào Thi Cẩm cũng đang nói chuyện trong nhóm? Ôn Mịch còn đang nghi hoặc thì Lăng Hạc Thời đã trả lại điện thoại di động cho cậu. Trong nhóm chat, đúng là Đào Thi Cẩm đang nói thật , không chỉ trong nhóm làm việc mà cũng nói trong nhóm đại học.

Trong nhóm ở công ty Đào Thi Cẩm phát ra mấy cái scandal mấy năm trước lúc Lăng Hạc Thời mới vừa trở thành một A đại chúng, vai chính scandal đều là Omega trẻ tuổi xinh đẹp, có minh tinh đang "hot", công tử nhà giàu, MC uyên bác vân vân. Cậu ta muốn nói cho mọi người biết, với điều kiện của Ôn Mịch, chuyện bát quái này nhất định là giả. Ôn Mịch đã quá quen thuộc với những lời này, không để ý mở nhóm chat đại học ra xem, sau khi nhìn thấy cái tin kia, trong lòng cậu trước giờ luôn bình tĩnh như hồ nước bỗng nhiên bị ném một cục đá, tạo ra từng trận sóng lớn.

 

[ Đào Thi Cẩm: @ Kha Mục 8h tối thứ sáu chúng ta ở nhà hàng Ni Tư Uy mời mọi người ăn cơm. ]

 

[ Kha Mục: Đây cũng là muốn tổ chức họp lớp, mọi người nhớ tới đến nha. ]

 

Hai người một trước một sau nói chuyện, trong đám tất cả mọi người hiểu rõ, hai người này đã ở cùng một chỗ, dồn dập bắt đầu ồn ào.

 

Ôn Mịch rũ mắt, nhìn hai chữ Kha Mục, bản thân đã phân hoá thành Omega sau đó nhận được báo cáo kiểm tra sức khoẻ thì cậu đã biết cả đời này bản thân phỏng chừng sẽ phải độc thân, cho nên chưa bao giờ đi để ý Alpha, Kha Mục là hội trưởng thời đại học của cậu, Ôn Mịch đã từng động lòng với anh ta, sau đó Kha Mục xuất ngoại Ôn Mịch dần dần cũng từ bỏ phần tình cảm này. Mà Ôn Mịch không nghĩ tới lúc Kha Mục trở về nước, lại ở cùng một chỗ với Đào Thi Cẩm, người mà cậu không thể nào thích được. Ôn Mịch một bên nhớ lại một bên lướt mở nhật ký tin nhắn trong nhóm, sau đó quả nhiên là Đào Thi Cẩm @ cậu.

 

[ Đào Thi Cẩm: @Ôn Mịch nhất định phải tới nha, chúng ta cũng là đồng nghiệp nữa đó, không thể không nể mặt tui nha. ]

 

[ Đào Thi Cẩm: @ Ôn Mịch trước đây trong hội, cậu còn là người thân với Kha Mục nhất, anh ấy cũng muốn gặp người bạn học cũ là cậu một chút. ]

 

Ôn Mịch không muốn đi, không phải không từ bỏ được Kha Mục, chỉ là không cần đi thì cậu cũng biết lúc đó bộ dạng Đào Thi Cẩm như thế nào, có ai tự làm cho mình mất mặt bao giờ. Lúc Ôn Mịch đang nghĩ lý do muốn từ chối thì cậu lướt tới một cái tin nhắn.

 

[ Ôn Mịch: @ Đào Thi Cẩm @ Kha Mục tôi nhất định sẽ đến đúng giờ (mặt mỉm cười) ]

 

? ? ? ? Là ai nhắn vậy ?



 

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương