Một Nét Son Tình
Chương 37: Điều bất đắc dĩ

Cả hai chìm trong suy tư, không ai nói gì, căn phòng rơi vào tĩnh lặng.

Từ xưa đến nay lời nói vốn không vì ngắn gọn mà mất đi ý nghĩa. Có nhiều lúc, chỉ một câu có thể khái quát rất nhiều điều. Tuy nghe chỉ trong một hơi, nhưng đối với người trong câu chuyện, thì luôn luôn là những tranh đấu và giằng co của cả một đời.

Bèo dạt mây trôi, bôn ba lưu lãng, tuy đã phải trải qua muôn vàn trắc trở, cuối cùng đã gặp được nhau.

Đông Cô nhớ lại lúc nàng gặp rồi quen biết La Hầu, chỉ cảm thấy, đấy chính là ý trời. Đời La Hầu đầy biến cố, không theo lẽ thường; bản thân nàng cũng lưu lạc thế giới xa lạ, không người thân không nhà cửa. Họ có thể sống yên bình như hiện nay, là phải cảm ơn trời.

"Cuối cùng cô và chàng làm sao sống sót được."

"Trải qua phen đó, ta triệt để cắt đứt ý tưởng tiếp tục làm công việc loại đó." Văn Giới nói, "Một đời này của ta giết người vậy đủ rồi, cứu người như vậy cũng đủ rồi."

Đông Cô hỏi: "Thế còn La Hầu thì sao?"

Văn Giới đáp: "Ta đưa chiếc hộp cho hắn. Đã quyết định không làm công việc đó nữa, vậy thì chiếc hộp đó chính là một mối hoạ, giữ trong tay sớm muộn gì cũng sẽ có chuyện."

Đông Cô hỏi: "Cô rời đi ngay luôn sao?"

"Ha, làm gì có." Văn Giới đáp, "Bị thương nặng như thế, làm sao có thể rời đi ngay được. Ta cùng hắn trốn trong núi một tháng trời, vừa dưỡng thương vừa nghe ngóng tình hình."

"Một tháng đó đối với phe bọn ta, là bãi bể nương dâu, Viên Kế Sơn Viên Kế Nghiệp nối đuôi nhau bị Lã Khâu Niên gán tội rồi sát hại, bộ hạ cũ trong quân doanh của Viên Kế Nghiệp cũng rời đi, hoặc bị thay. Diệp Mẫn cũng bặt tăm không vết tích, ta không sao liên lạc được với cô ta." Văn Giới cười khổ, "Chắc cũng là ý trời, từ bé ta đã mang đao kiếm bên mình, một đời giết người đếm không xuể, nhưng thật sự phải đối mặt với sống còn thì chỉ có một lần. Khi đó ta phát hiện, bản thân không dám chết, cũng không muốn chết."

Đông Cô nói: "Đời người ai cũng chỉ sống được có một lần, sợ mất mạng là điều rất bình thường."

Văn Giới nhìn Đông Cô, "Không ngờ lại có lúc ngươi đi an ủi ta."

Đông Cô: "Tôi chỉ nói sự thật."

Văn Giới nói tiếp: "Lúc đó, ta đã quyết định rời đi. May sao trước đây lúc Viên Kế Nghiệp thuê bọn ta, vì để giữ bí mật, ngoài thống soái và Diệp Mẫn ra, không ai biết đến bọn ta. Còn những ai đã thấy mặt bọn ta trong lúc thi hành nhiệm vụ thì đã chết hết rồi."

"Khi đó ta nói với La Hầu, ta muốn rời đi. Ta nói cho hắn biết mức độ nghiêm trọng của sự việc, không còn cách nào cứu vãn được nữa, hắn cũng đồng ý với suy nghĩ của ta. Ta hỏi hắn định làm gì sau này, hắn nói sẽ quay về nhà, nhưng trước đó sẽ xử lý cái hộp cho xong đã, chết bao nhiêu đó người, không thể cứ để nó vậy rồi thôi."

Đông Cô hỏi: "Chàng muốn làm thế nào?"

Văn Giới đáp: "Với cái đầu của hắn thì còn thế nào nữa, giao cho người khác chứ sao."

Đông Cô: "Nhưng chị em Viên gia đã chết hết rồi, trong triều còn có người chịu nhận củ khoai lang nóng này nữa sao?"

"Có." Văn Giới nhìn vào mắt Đông Cô, "Có một người, địa vị và quyền lực hoàn toàn không kém Lã Khâu Niên, hơn nữa là người của chính nghĩa, làm quan nhưng thanh liêm, cũng cực kỳ căm ghét Lã Khâu Niên."

"Ai?"

"An Nam Vương."

Cô ta vừa nói xong, Đông Cô liền thấy choáng. Sự việc phức tạp vượt xa mức tưởng tượng của nàng.

"An Nam Vương?"

"Đúng." Văn Giới gật đầu, "Kể cũng lạ, cái chức vị An Nam Vương đó, xưa nay toàn là người chính trực ngay thẳng. An Thích Phương đang tại chức cũng như vậy, đương nhiên bà không ưa Lã Khâu Niên, trong tay bà nắm binh quyền, cai quản biên phòng phía bắc, thế lực không nhỏ, cũng là một mục tiêu chọc Lã Khâu Niên ngứa răng."

Đông Cô hỏi: "Ý của cô là........La Hầu đã giao chiếc hộp cho An Nam Vương?"

Lần này, mặt của Văn Giới hiện lên một vẻ bất lực.

"Theo kế hoạch thì là vậy."

Đông Cô nghe ra giọng điệu khác lạ, "Ý cô là...... đã xảy ra biến cố?"

Văn Giới đáp: "Lúc đó ta thật sự không muốn dính dáng gì đến chuyện này nữa, nên để lại hộp cho La Hầu, kêu hắn tự xử lý. Bọn ta thương lượng với nhau là sẽ đưa chiếc hộp đó đến phủ của An Nam Vương, ta vốn nghĩ đấy là một nhiệm vụ rất đơn giản, tuy La Hầu đã tàn phế, nhưng làm việc này cũng không phải không được."

"Kết quả ta ra đi được mấy tháng trời, chẳng nghe thấy trong triều có biến đổi gì cả. Lúc đó sức khoẻ của ta đã hoàn toàn khôi phục, ta chọn một ngày, đột nhập vào trong phủ của An Nam Vương, thấy trong phủ không một dấu vết. Sau đó ta lại tới phủ của thừa tướng, cũng không chút động tĩnh, lúc đó ta mới phát giác ra chuyện này hơi lạ."

Đông Cô hỏi: "Cô đi tìm La Hầu sao?"

Văn Giới gật đầu, "Đương nhiên, một người như ta thì làm sao để yên được. Bởi vì lúc ta làm thủ hạ của Viên Kế Nghiệp, thì cũng coi như một thủ lĩnh, cho nên cũng hiểu khá rõ hoàn cảnh của từng thành viên."

Nói đến đây, Văn Giới như nhớ ra gì, không khỏi mỉm cười.

"Ngươi biết không, nói đến điểm này, vẫn có một chuyện thú vị."

Đông Cô: "Hồi hộp chịu hết nổi rồi mà còn có chuyện gì thú vị nữa."

"Tất nhiên có, hơn nữa lại là chuyện thú vị về La Hầu." Văn Giới nói tiếp, "Hồi xưa Viên Kế Nghiệp đã bảo ta đi tìm hiểu thêm về tất cả mọi người, ta cũng tuân lệnh, đi hỏi qua mỗi người 1 lần. Tuy nhiên nói thật ra thì loại người như bọn ta, ai lại chịu để lộ hết gốc gác của bản thân, nói cho người khác biết hết thảy về tình cảnh gia đình mình."

"......."

"Nhìn vẻ mặt ngươi vậy là chắc đoán biết rồi chứ gì." Văn Giới nhếch mép cười, nói một cách châm biếm, "Chỉ có mỗi tên ngốc của nhà ngươi, hỏi gì đáp nấy, ha ha ha."

Mặt Đông Cô hơi đỏ lên, biện giải: "Tâm tính của La Hầu thẳng thắn chứ gì mà ngốc."

"Ngốc hay không tự bản thân ngươi biết." Văn Giới không tranh luận thêm với nàng, "Để kể tiếp, ta vốn chỉ muốn thử một chút, kết quả đi xong thật sự tìm được nhà của La Hầu. Chỉ có điều cuộc sống của hắn rất cực khổ........"

Nhớ đến lúc mới quen La Hầu, ánh mắt và những lời bàn tán của người xung quanh, Đông Cô cũng không khỏi cảm thấy buồn buồn.

Văn Giới nói: "Không nói chuyện đó nữa, nói chuyện sau khi ta tìm ra hắn đi. Ta hỏi hắn chuyện liên quan đến chiếc hộp gỗ kia, hắn không hề chối cãi bản thân đã không đưa chiếc hộp đến phủ An Nam Vương."

"Ta hỏi hắn vì sao không đưa tới, hắn nhất định không đáp."

Đông Cô thắc mắc: "Chàng không trả lời cô à? Vậy chiếc hộp đó cất ở đâu, chàng có nói không?"

Văn Giới lắc đầu, "Trừ việc thừa nhận bản thân chưa đưa đồ, còn lại là hắn nhất định không nói gì cả. Ta quen hắn lâu năm như thế, đương nhiên cũng biết tính tình của hắn, ta biết chắc chắn sẽ không hỏi được gì từ miệng hắn, nên ta rời đi."

Đông Cô hỏi: "Cô cứ thế mà bỏ đi sao? Con người cô làm sao có thể để yên."

"Ha ha." Văn Giới cười rộ lên, "Tất nhiên không thể để vậy rồi thôi, một người giống ta làm sao có thế buông tay không quan tâm."

"Hắn không đưa hộp, chắc chắn là có lý do nào đó. Lúc đó thương thế của ta đã tốt lên nhiều, mở một sòng bạc trong nhà, nhưng bình thường cuộc sống quá nhàm chán, ta bị rảnh rỗi đến nỗi ngứa ngáy khắp người, thế là nhúng tay vào điều tra chuyện này."

Đông Cô hỏi: "Chắc là cô đã điều tra ra kết quả rồi."

"Đương nhiên." Văn Giới đáp, "Thật ra chuyện đó tra không khó, bởi vì đã sớm biết rõ hoàn cảnh gia đình của La Hầu, cho nên ta chỉ mất 1 tháng đã tra rõ nguyên nhân."

Đông Cô hỏi: "Nguyên nhân ra sao?"

Ngón tay của Văn Giới gõ nhịp nhè nhẹ lên bàn.

"Nhà hắn quá nghèo, giữ lại chiếc hộp để uy hiếp Lã Khâu Niên đưa tiền cho hắn."

"Khụ........"

Đông Cô suýt sặc, nàng nhìn Văn Giới đầy bất đắc dĩ, "Đừng đùa nữa được không."

Văn Giới nói: "Cái gì mà đùa, hắn có khuyết tật, vốn đã sống rất chật vật, dùng cái hộp đó để đổi lấy chút tiền sao không được chứ."

Đông Cô thở dài, "Văn Giới, tôi đang rất sốt ruột, muốn nói đùa sau này cô muốn thế nào tôi cũng sẽ ngồi nghe cô, bây giờ nói chuyện nghiêm túc trước đã được không?"

Văn Giới bĩu môi, Đông Cô quen biết La Hầu mới bao lâu mà đã hiểu La Hầu như đến tận xương tuỷ, nhận ra điều này không hiểu sao khiến cho cô ta cảm thấy khó chịu.

"Coi như ngươi đoán đúng." Văn Giới nói, "Không liên quan đến tiền."

Đông Cô nói: "Không liên quan đến tiền, thế thì liên quan đến tình vậy."

Văn Giới nhướn mày, "Ngươi đúng là đoán đâu đúng đó, thật sự có liên quan đến tình."

Cho dù bản thân đã đoán đúng, Đông Cô không hề cảm thấy vui vẻ. Một chữ "tình" này khiến lòng nàng bất an. Văn Giới nhìn Đông Cô lẳng lặng không nói một lời, suy nghĩ một chút, hiểu ra Đông Cô đã hiểu lầm. Hiếm lắm mới làm khó được Đông Cô, Văn Giới lấy làm vui vẻ. Lại nhìn Đông Cô lần nữa, vẻ mặt của nàng mịt mờ, trông như vừa muốn biết sự thật, lại vừa sợ biết được, ngồi ở đó trong yếu đuối muôn phần, bờ vai cũng đã rũ xuống. Mặt Văn Giới trong bóng đêm bỗng đỏ lên. Sao cô gái này nhìn chẳng khác gì đàn ông thế nhỉ.

"Được rồi được rồi, ngươi đừng làm ra cái vẻ mặt đó, không phải như ngươi nghĩ." Văn Giới chịu hết nổi, lên tiếng, "Tình cảm này không phải thứ tình cảm đó, ngươi hiểu lầm rồi."

Đông Cô ngước mặt, "...... Vậy chữ "tình" mà cô nói, là loại tình nào."

Trên mặt Văn Giới hiện lên vẻ bất đắc dĩ, cô ta thong thả nói: "Là loại mà người sinh ra đời đã có, nó theo suốt kiếp, là thứ tình cho dù có chết đi rồi cũng mãi mãi không phai mờ."

Đông Cô nghĩ ra điều gì, ngẩng phắt đầu lên.

"Lẽ nào lại là—–"

Nơi phương xa, trong sân một căn nhà nhỏ ở Lâm Thành (sic).

Đêm khuya yên vắng, có người nhẹ nhàng tung mình qua bức tường chắn, đột nhập vào sân nhà. Bước chân ung dung đi dưới ánh trăng, hít thở bầu khí lạnh lẽo xung quanh cảm thấy bao quen thuộc. Vào đến trước cửa phòng ngủ của căn nhà nhỏ, người ấy vươn tay đặt hai ngón lên cánh cửa, cũng không hề gõ mà trực tiếp nhẹ nhàng đẩy mở ra. Cánh cửa kêu kẽo cà kẽo kẹt, giữa đêm khuya thanh vắng nghe rõ mồn một.

Ngay lúc vừa đẩy mở cửa xong, có một thanh đao loang loáng bổ xuống—-

Nào ngờ cánh cửa gỗ hé thêm một chút, dưới ánh trăng xuất hiện một khuôn mặt, thanh đao đó liền bị hãm ngay lại. Lưỡi đao kề ngay cổ của kẻ đột nhập, không cách nào tiếp tục chém xuống.

Một cơn gió đêm thoảng qua, thổi tung bay vạt áo của người mới đến.

Cô gái ngẩng đầu, không hề quan tâm lưỡi đao đang nằm trên cổ. Thấy bóng người cao lớn trầm lặng trước mặt, cô gái mỉm cười.

"Anh."

hết chương 37

chú thích: nhà của La Hầu ở Tích Thành, sau chương này sẽ thấy là Đông Cô chạy về "Tích Thành" cho nên mình nghĩ cả Twentine và biên tập viên đều quên nhặt hạt sạn "Lâm Thành" này ra, bởi vì đây là cảnh cố nhân về lại chốn xưa chứ không phải La Hầu theo Đông Cô đến Lâm Thành.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương