Một Mối Tương Tư
Quyển 1 - Chương 44

Tính cách của những nữ tử như vậy, chắc chắn rất quật cường, nhìn ngoài Thanh Thu khá hoà nhã, thực ra vô cùng kiêu ngạo. Mặc dù tuổi đã cao mà vẫn chưa xuất giá, nhưng nàng cũng không để ai được coi thường mình. Nàng là người có tài, ai cũng cho rằng nàng chỉ biết nấu ăn, những lại không biết kỹ thuật chơi đàn của nàng không hề kém Tuyết Chỉ đại gia.

Sớm đã nghe danh Thanh Thu cầm xẻng nấu ăn đánh đuổi những nam nhân đến hỏi nàng làm lẽ hoặc vợ kế. Nếu hắn có ý định mở miệng ra ban ơn cho nàng một danh phận là thiếp thất hoặc phòng nhì thì kết cục cũng sẽ thảm hại. Chỉ là trong mắt người khác, thân phận giữa họ quá khác biệt. Vệ Minh có thể tưởng tượng ra được những gì mà mẫu thân sẽ nói: “Minh nhi muốn nạp thiếp? Chỉ cần con thích, đương nhiên cha mẹ không có ý kiến gì, nhưng chỉ được nạp thiếp. Đợi con chính thức thành thân sinh con xong, thì sẽ phong cho cô ta làm phu nhân, thế cũng đã tử tế với cô ta rồi”.

Vợ bé? Thiếp? Chính Vệ Minh cũng cảm thấy không có khả năng ấy, suy đi nghĩ lại chẳng kết quả gì, hắn đành tạm thời gạt qua một bên. “Thuyền đến đâu cầu tự nhiên sẽ thẳng”, dù gì sau chuyện tối qua, quan hệ của hai người cũng đã tiến thêm một bước, có thể Thanh Thu sẽ đối xử với hắn đặc biệt hơn một chút.

Có không?

Vệ Minh nghĩ mãi mà không dám chắc chắn, có chút đau đầu, sau khi hồi kinh cuộc sống yên bình nhàn hạ, chỉ một đêm không ngủ thôi đã cảm thấy mệt mỏi không chịu nổi. Hắn day day ấn đường vào cung gặp hoàng thượng, để mặc người làm cao nói đã quá kỳ vọng vào hắn, tốt nhất phải giữ vũng bổn phận của mình. Có lẽ trong cung đã biết chuyện mật độc của Thiên phủ, cũng không muốn can thiệp vào mâu thuẫn nội bộ của họ. Cuối cùng hoàng thượng nhắc đến tiến độ đàm phán, đương nhiên người muốn nhanh chóng có kết quả, để yên tâm hưởng một cái Tết thanh bình.

Làm hoàng thượng chẳng dễ dàng gì, chắc sống trong cung cũng không yên ổn, vừa cứng vừa mềm giáo huấn một trận mới cho hắn đi. Lúc này mới giờ Mão, Vệ Minh không nói phải về phủ thế tử ngay, nên xe ngựa đưa hắn đi loanh quanh trong thành. Hắn muốn tỉnh táo để suy nghĩ, liền vén góc rèm cửa xe lên để mặc gió lạnh lùa vào trong. Ở đây là nơi sống của quan lại, nếu không có chuyện tụ tập chợ sớm, có thể nói là một nơi yên tĩnh nhất trong thành Việt Đô. Thực ra còn có một nơi yên tĩnh hơn cả nơi này, đó chính là những chốn phong hoa tuyết nguyệt vào giờ sáng sớm, phải gần sáng lời ca tiếng hát mới ngưng, bảo sao không yên tĩnh.

Từ sau khi hồi kinh, Vệ Minh rất ít lang bạt bên ngoài, không phải là không có, những lúc bằng hữu cũ tụ tập không thể từ chối, thì hắn cũng đi một hai lần, đương nhiên phải vui vẻ xong mới về. Không phải nam tử thích đến thanh lâu, sự thích thú trong quá trình đó chỉ có thể hiểu ngầm chứ không thể diễn tả bằng lời, không nhất định đến thanh lâu là phải qua đêm. Thứ mà nam nhân cần đó là cảm giác dịu dàng mềm mại, tìm kiếm cảm giác ấm áp từ cơ thể những cô gái lạ.

Trước kia thuở thiếu thời Vệ Minh cũng từng có vài ba hồng nhan tri kỷ, lần này trở về, kẻ thì đã hoàn lương, người thì đã hương phai ngọc tàn. Những tài nữ thanh lâu miệng thề thốt sẽ đợi hắn trở về, đuổi theo hắn tới tận biên ải, giờ tuổi đã cao mà còn rơi vào cảnh ngộ hết sức khổ sở, hắn cũng bị mang danh là kẻ bạc tình phụ nghĩa.

Nghĩ đi nghĩ lại bây giờ thứ mà hắn có thể cho Thanh Thu, chỉ là những dịu dàng và sủng ái hơn so với những gì hắn có thể cho những nữ tử ấy. Nếu Thanh Thu muốn nhiều hơn thì sao? Trước kia nàng hoàn toàn chẳng có ý gì với hắn, chính hắn đã từng bước tiếp cận nàng, nhân lúc nàng tâm ý rối loạn ép nàng vào trầm luân. Thủ đoạn không được cao minh cho lắm, nhưng nếu không làm thế thì với tính cách của kiên cường của Thanh Thu, hắn còn chưa tiếp cận, đã tìm cách bỏ đi cũng không chừng.

Vệ Minh nghĩ mãi nghĩ mãi bất giác thấy không yên tâm, sau tối qua, sẽ có hai khả năng: Một là Thanh Thu toàn tâm toàn ý thuộc về hắn, từ đó nàng sẽ ở lại; hai là có thể nàng sẽ thấy mất mặt, bắt đầu né tránh không muốn gặp ai… Lập tức hắn chẳng còn tâm trạng đâu mà ngắm cảnh bên ngoài nữa, lệnh cho xe ngựa hồi phủ.

Vừa quay về, Vệ Minh đã cho người gọi Thanh Thu đến, nhưng tìm khắp Giám Thiên các cũng không thấy nàng đâu. Hỏi bọn tiểu nha đầu chẳng kẻ nào biết, chỉ nói Thanh Thu cô nương chắc chắn còn trong phủ, chỉ là không biết ở đâu thôi. Hồng Ngọc thấy sắc mặt không vui của thế tử, bèn nói: “Các ngươi hầu hạ cô nương kiểu gì thế, đến cô nương đi đâu các ngươi cũng không biết, chưa biết chừng có ngày ngay cả bản thân mình các ngươi cũng đánh mất?”.

Hai nha đầu cúi đầu không dám trả lời, mặc dù bị đưa sang đây hầu hạ Thanh Thu nhưng trong mắt họ, Thanh Thu chẳng qua cũng chỉ là một cô nương không danh không phận. Nàng chẳng cao sang hơn họ bao nhiêu, hơn nữa Thanh Thu vốn không thích có người hầu hạ bên cạnh, thường đuổi họ ra phòng ngoài, một mình ở phòng trong, nên họ rất rảnh rỗi. Sáng nay khi tỉnh dậy, không thấy Thanh Thu trong phòng, họ cũng không để ý, giờ hối hận khóc lóc thảm thiết, từ nay không dám không quan tâm đến nàng nữa.

Vệ Minh đâu đủ kiên nhẫn đứng nhìn Hồng Ngọc giáo huấn hai nha đầu, phất tay áo bỏ đi. Hồng Ngọc cũng đi theo bẩm báo: “Thế tử, vương gia cho người tới báo, muốn thế tử về bên đấy một chuyến, vương phi rất nhớ người”.

Vệ Minh nghĩ, đúng là gần chục ngày nay cũng không về vương phủ. Thời gian trước bận rộn lo lắng cho việc đàm phán hoà bình có lơ là thăm hỏi phụ mẫu thì vẫn tha thứ được. Gần đây bản thân chỉ chăm chăm việc tiếp cận Thanh Thu, mà không màng gì tới cha mẹ ở cùng trong một thành, sau khi rời khỏi quận vương phủ, hắn rất ít khi về vấn an, thật là bất hiếu.

Nhất thời không tìm thấy Thanh Thu, hắn cũng chẳng lo lắng, bởi vì hắn sớm đã bố trí hai thuộc hạ bám sát theo nàng không rời, chắc ba người bọn họ cũng chưa ra khỏi phủ. Đương nhiên Vệ Minh sẽ không chạy loạn đi tìm nàng như tối qua, như vậy quá mất mặt, hắn đành buồn bực đi đi lại lại trong thư phòng, tiếp tục cho người tìm kiếm. Phủ thế tử không xa hoa nhưng cũng không nhỏ, tối qua là do ý trời nên hắn mới gặp Thanh Thu bên thuỷ tạ. Chỉ có điều ông trời đã có ý giúp hắn, sao sau đó lại làm gián đoạn chuyện tốt của hắn chứ?

Thanh Thư đưa theo một người vội vã vào cầu kiến, thì ra là một quản gia ở quận vương phủ, lần này ông đến chuyển lời của quận vương. Chuyện đoàn sứ giả Bắc Vu gặp thích khách tối qua đã đến tai quận vương, nghĩ đến việc con trai mình có tham gia vào quá trình đàm phán, lo lắng vô cùng, mới cho người tới mời hắn về phủ một chuyến. Chẳng mấy khi người cha nhàn tản của hắn mới nhớ hắn đến mức này, Vệ Minh đột nhiên nghĩ ra vừa rồi Hồng Ngọc cũng nói quận vương phi có mời. Hai người đó, một vì việc công, một vì hôn sự của hắn, không hẹn mà cùng gọi Vệ Minh hồi phủ.

Điều mà quận vương phi muốn là Vệ Minh sớm thành thân với Linh Ngọc, chủ ý này quá hoang đường. Hắn không muốn nghe theo, hắn và Linh Ngọc từ nhỏ không lớn lên cùng nhau, giữa họ vô cùng xa lạ. Lần này gọi Vệ Minh về chắc chắn vì việc của Thanh Thu, xem ra từ nay về sau, bao gồm cả chuyện xảy ra hôm qua, mọi động tĩnh giữa hắn và nàng, bên phủ quận vương đều biết hết. Cũng tốt, đi xem họ phản ứng ra sao. Việc cần gấp trước mắt bây giờ là giải quyết việc đàm phán hoà bình.

Sau khi cho quản gia bên quận vương phủ về, Vệ Minh chuẩn bị thay y phục đến phủ Kinh Đô, kiểm tra xem việc điều tra án có manh mối gì không. Đến này hắn không dám khẳng định thích khách có liên quan tới Nam Vu hay không.

Quản gia Thanh Thư vội vàng ngăn hắn lại, nói: “Thế tử đừng cuống, người mới ở ngoài về, dù vội tới đây cũng phải dùng cơm đã, nô tài cho người của thiện phòng đi chuẩn bị rồi, sẽ xong ngay thôi”.

Lúc này Vệ Minh mới nhớ ra mình chưa ăn cơm, tối qua ăn phải những món có “lửa”, chẳng trách sáng nay không đói lắm.

Khi người của thiện phòng mang đồ ăn tới, Vệ Minh thoáng sững lại, chính là Thanh Thu bưng khay đồ ăn bước vào, một bát cháo trắng, và mấy món ăn đi kèm. Hắn ở đây đang tìm người đến loạn cả lên, còn nàng lại chạy vào bếp.

Vừa vào thư phòng, lại bị hắn nhìn đến đỏ cả mặt, Thanh Thu đi tới trước bàn, cúi đầu dọn dẹp một chỗ trên bàn, đặt đồ ăn xuống, rồi nhỏ giọng nói: “Thế tử vất vả rồi, mời dùng cơm”.

Vệ Minh rất tò mò muốn biết Thanh Thu nghĩ thế nào, tối qua vội vội vàng vàng bỏ nàng lại rồi đi, theo lý mà nói cho dù nàng không oán trách, cũng nên giận hắn. Vừa rồi Vệ Minh còn tưởng chừng nàng xấu hổ trốn mất không dám đối mặt với mình, sao đột nhiên bộ dạng lại dịu dàng như nước vậy, thà rằng nàng cứ mặt lạnh mày nhạt đuổi hắn đi còn hơn. Nhưng Thanh Thu tiếp tục mỉm cười hết sức lễ phép nói: “Thế tử yên tâm, mấy món này chỉ có tác dụng giải nhiệt, sức khoẻ của người… không sao cả”.

Bữa sáng không cần quá thịnh soạn, quý ở tấm lòng, nàng cố ý làm cho Vệ Minh những món này chính là vì muốn thấy vẻ mặt ngạc nhiên của hắn, trong lòng có phần buồn cười, biết rằng mình làm thế sẽ khiến hắn bất ngờ.

Vệ Minh bắt đầu thấy bối rối, lẽ nào Thanh Thu tối qua chỉnh hắn, cho hắn dùng những món tráng dương tăng cường sinh lực, hôm nay sáng sớm đã dậy, chỉ là vì muốn làm cho hắn mấy món “giải nhiệt” hay sao? Thật sự quá quan tâm, quan tâm tới mức chẳng giống nàng gì cả.

Bình thường Thanh Thu là một người ưa làm biếng, lúc nào cũng chỉ thích ngủ, lần đầu tiên khi hắn gặp nàng, lúc đó Thanh Thu đang ngủ. Hôm nay lại dậy sớm như vậy, điều đó chứng mình rằng, hắn đã khiến nàng vô cùng bối rối.

Tục ngữ có câu, thứ khó tiêu thụ nhất chính là ơn của mỹ nhân, xem ra hắn phải từ từ thích ứng thôi. Tóm lại là hôm nay Thanh Thu rất không bình thường, Vệ Minh thăm dò nắm lấy tay nàng, Thanh Thu lại không hề phản đối, còn cúi đầu cụp mắt im lặng không nói gì, cứ như thế đây là việc hết sức đương nhiên. Hắn bỗng thấy thiếu tự nhiên, không còn đùa cợt nữa, nghiêm túc nói: “Thế là sao?”.

Sao? Thanh Thu cũng cảm thấy mình rất không bình thường, mặt thản nhiên đáp: “Cũng chẳng có gì, thực ra đây là bổn phận của nô tỳ mà thôi”.

Nói đến câu cuối cùng, giọng điệu có chút ngượng ngập, nàng đang hối hận, nghĩ bao lần rằng đời này phải tìm được một lang quân như ý, không ngờ cuối cùng lại gặp một chủ nhân thế này. Đương nhiên không phải thế tử kém cỏi, bao nhiêu nữ tử đợi vị quý nhân anh minh thần vũ này liếc mắt nhìn một cái kia kìa. Nàng cứ từ chối hết lần này tới lần khác thì thật không biết điều, không chừng còn bị người ta nghĩ mình giả bộ cũng nên.

Tô Diệu từng nói với nàng rằng, chuyện gì cũng nên hỏi trái tim mình trước. Thời gian đầu, nàng không hiểu trái tim mình đang nghĩ gì, giờ cũng vẫn không hiểu. Nhưng cơ thể nàng thật thà hơn trái tim nhiều, chuyện tối qua cho thấy nàng không phải không có cảm giác với thế tử. Cũng có thể đối với Vệ Minh mà nói, chuyện ấy chẳng là gì cả, nhưng

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương