Một Mối Tương Tư
-
Quyển 1 - Chương 28: Tâm tình đường xa
Người đó chính là chủ nhân Thiên phủ của Bắc Vu, Ninh Tư Bình, y và Vệ Minh uống rượu say sưa không tránh khỏi phải rời bàn tiệc đi vệ sinh. Hai người mặc dù thân phận đối lập nhau, nhưng ngoài mặt lại tỏ ra thân thiết. Vệ Minh nhất thời cao hứng, cùng y dạo một vòng quanh phủ, không bàn tới việc đàm phán hòa bình giữa hai nước, mà chỉ nói về những phong tục của Nam Vu. Cả hai còn chưa quay về bàn tiệc, thì một hộ vệ đã vội vàng chạy đến báo rằng ở Giám Thiên các xảy ra chút chuyện. Vị hộ vệ này chính là người được Vệ Minh cử theo sát bên Thanh Thu từ sau lần xảy ra việc ở quận vương phủ, sau khi đến phủ thế tử bèn rút người này về. Hôm qua khi từ thủy tạ trở về, hắn suy nghĩ mông lung, cuối cùng lại xếp tên thuộc hạ theo sát Thanh Thu. Người này tối nay đứng bên ngoài thiện phòng đợi Thanh Thu nấu nướng xong quay về, đúng lúc chứng kiến mọi chuyện xảy ra bèn lập tức đi bẩm báo với thế tử.
Vệ Minh vội vàng xin lỗi vì đã thất lễ, rồi theo hộ vệ Giám Thiên các. Nào ngờ vị Ninh tông chủ này không ngại hiềm nghi, lại theo hắn tới đây. Vệ Minh thấy Thanh Thu đang ôm cây đàn nhìn chăm chăm người ta một cách vô lễ, hắn đành quay người lại nói: “Vừa rồi trong phủ xảy ra chút chuyện, khiến Ninh tông chủ chê cười rồi”.
Ninh Tư Bình dường như không nhìn thấy ánh mắt của Thanh Thu, đáp: “Nếu cần Ninh mỗ ra tay tương trợ, thế tử đừng ngại lên tiếng”.
Vệ Minh cười: “Không cần, đa tạ Ninh tông chủ, chút chuyện mọn này đâu cần tới sự tương trợ của Thiên phủ. Nào, ta và ngài cần phải quay về bữa tiệc tiếp tục vui vẻ thôi”.
Hắn thấy Thanh Thu không bị tổn hại gì, bèn cùng Ninh tông chủ kéo người rời đi. Trước cửa Giám Thiên các khôi phục lại vẻ yên tĩnh, Thanh Thu ngẩn ngơ đứng đó, chau mày nhăn mặt. Nàng đang nghĩ đến một việc mà không sao thông suốt được, rốt cuộc Ninh tông chủ kia là thần thánh phương nào, tại sao lại thấy quen đến thế?
Hồng Ngọc và đám a hoàn thầm thở dài trong lòng, xem ra thế tử quả nhiên rất thích Thanh Thu, nghe nói nàng xảy ra chuyện, đến tiệc rượu với khách quý cũng chẳng màng, vội chạy về thăm nàng. Lẽ nào sau khi đi đánh trận trở về, khẩu vị của thế tử lại già đi, thích nữ tử lỡ thì ư?
Đột nhiên nghe Thanh Thu hét lên một tiếng, mọi người kinh ngạc hỏi có chuyện gì, nàng nâng cây đàn lên nói không thành lời: “Cây đàn này... cây đàn này…”.
Cây đàn này không phải Lục Ỷ, vừa rồi vì hoảng loạn nên Thanh Thu không để ý, lúc này cúi đầu xem xét, lại nhận thấy cây đàn rất lạ. Mặc dù cũng là cổ cầm bảy dây, nhưng màu sắc, chất gỗ kém hơn rất nhiều, căn bản không phải là Lục Ỷ đã theo bên nàng suất mười năm nay!
Trong một căn phòng ngủ nhỏ xíu của Giám Thiên các, Thanh Thu đang ngẩn ngơ ngồi nhìn cây đàn bị đánh tráo. Trước khi Hồng Ngọc đi, nàng ta chỉ để lại một cây nến, ánh sáng trong phòng mờ nhạt, thậm chí còn không sáng bằng ánh trăng ngoài cửa sổ. Nàng không sao ngủ được, chống cằm bất an ngẫm nghĩ.
Cây đàn đó là một cây đàn tốt, vẫn luôn theo bên nàng, dù gia cảnh lụn bại, Thanh Thu cũng không nỡ bán đi.
Thế tử từng nói, cày đàn này là vật tương truyền qua các đời của Thiên phủ ở Bắc Vu, còn vì chuyện đó mà nghi ngờ nàng có quan hệ với Thiên phủ. Khi đó nàng chỉ coi như hắn nói lung tung, cây đàn này là vật đính ước của nhà họ Cao, chẳng liên quan gì đến Bắc Vu cả. Nhưng tối nay sau khi gặp chủ nhân Thiên phủ, nàng lại bắt đầu thấy nghi ngờ.
Lẽ nào, người ấy năm đó không chết ngoài biên ải, mà đến Bắc Vu làm chủ nhân Thiên phủ gì đó sao?
Suy nghĩ này có chút khó tưởng tượng, khiến lòng bàn tay Thanh Thu rịn mồ hôi, tim đập thình thịch. Nàng không lên tiếng về việc cây đàn bị tráo, cũng có thể vừa rồi tên trộm đó đến là vì cây đàn, hoặc Lục Ỷ đúng là vật cũ của Thiên phủ, giờ họ muốn lấy lại nên sai người tới. Nhưng đàn để trong tủ, muốn tìm quả thật quá dễ, không đến nỗi phải lật tung cả phòng lên như thế? Hơn nữa tên trộm đó sau khi lấy Lục Ỷ đi, lại làm thêm một chuyện thừa nữa là để lại cho nàng một cây đàn giống hệt, tên trộm này có bệnh gì chăng!
Khổng Lương Niên có chút thấp thỏm, muốn ngồi lắng nghe tiếng đàn trong bữa tiệc để bình ổn tâm trạng. Tống Củng lại tới chọc y, ghé sát vào tai y cười cổ quái: “Khổng huynh, có phải đang nhớ nàng đầu bếp không?”.
Y có chút nổi nóng: “Hiền đệ, đệ uống nhiều rồi"”.
“Ha, huynh xin đệ đưa huynh đến đây, lẽ nào không phải vì nàng ta? Nghe đệ nói này, nữ tử nhà tử tế có ai không muốn được gả cho huynh, sao huynh cứ thích Thanh Thu? Haizz.” Hắn lắc đầu thở dài, vẻ như vô cùng tiếc cho một con mọt sách ngu muội. Mấy hôm nay Tống Củng đã hiểu ra, Vệ Minh sẽ không để Thanh Thu đi, Khổng Lương Niên chắc chắn sẽ phải thất vọng.
Khổng Lương Niên không trả lời, chỉ cúi đầu nhấm rượu, thỉnh thoảng ngẩng lên nhìn đoàn sứ giả đến từ Bắc Vu kia một cái. Việc đàm phán giữa hai nước thật tốn thời gian, thời tiết càng ngày càng lạnh, không chừng đoàn sứ giả Bắc Vu này sẽ ở lại đây qua mùa đông. Y sớm đã nghe nói hoàng thượng có ý muốn viện hàn lâm phái người theo đoàn sứ giả Bắc Vu sang bên ấy giao lưu, đồng thời nhậm chức ở đó năm năm. Y vốn có ý định đi, chỉ mong trước khi rời khỏi Bắc Vu có thể làm xong việc chung thân đại sự, thành thân với Thanh Thu. Trong thời gian y tới Bắc Vu nhậm chức, Thanh Thu sẽ cùng đi với y.
Có điều việc này khó thành, Thanh Thu không bằng lòng, thế tử cũng chẳng chịu thả người, nghe ý Tống Củng, thì thế tử Vệ Minh kia hình như có ý với Thanh Thu, việc này thế là rắc rối rồi.
Rượu cạn thức ăn hết, khách chủ đều vui. Sau khi tan tiệc, Tống Củng đứng dậy định đi tìm Vệ Minh, đồng thời nghe ngóng xem Linh Ngọc tiểu thư có hài lòng với sự sắp xếp ngày hôm nay không. Tuyết Chỉ đại gia kia cũng từng rời tiệc tới gặp nàng ta, gặp được người mình sùng bái chắc hẳn Linh Ngọc rất vui. Nhưng Vệ Minh lại cáo lỗi lui trước biến mất rất nhanh, dường như vội vàng giải quyết việc gì vậy, phần tiễn khách do quản gia lo liệu.
Tống Củng đành quay người đi tìm Khổng Lương Niên, định cùng sư huynh của mình rời đi, ai ngờ y cũng biến mất, không biết từ lúc nào mà nhanh thế?
Khổng Lương Niên không ngồi kiệu tiễn khách của phủ thế tử, mà một mình thong thả đi tới một nơi tối tăm ánh trăng không thể chiếu tới. Y nhìn ngó xung quanh, đến một chỗ bị khuất rồi dừng lại, khẽ ho lên một tiếng, giống như đang đợi gặp ai. Dù gì Khổng Lương Niên cũng chưa từng làm việc này, ở đây gần ngoại ô, buổi tối tĩnh lặng tới rợn người. Một cơn gió thổi qua, bên cạnh y đã xuất hiện thêm một người nữa, khẽ nói: “Khổng huynh tại sao lại buồn bã không vui?”.
Khổng Lương Niên nhìn khuôn mặt ấy, trong lòng dấy lên cảm giác xa lạ không sao thích ứng được, nghĩ ngợi rồi đáp: “Ninh tông chủ, ngài và ta thật sự không cần gặp lại nhau, ta là thần tử Nam Vu, ngài là chủ nhân Thiên phủ Bắc Vu, cần tránh mọi hiềm nghi mới phải”.
Ninh Tư Bình biết tính tình Khổng Lương Niên rất bảo thủ, cũng không để ý những lời xa lạ ấy, cố nén giọng đáp: “Ta có lời muốn hỏi”.
“Xin cứ nói.”
“Thế tử Vệ Minh kia có quan hệ gì với Thanh Thu, hắn có tâm ý Thanh Thu ư? Thanh Thu tới giờ vẫn chưa chịu xuất giá, không phải sao?”
Ninh Tư Bình hỏi liền một hơi như thế, khiến Khổng Lương Niên không thể trả lời từng câu một: “Thích hay không, ta không biết, nhưng rõ ràng hắn đang ngăn cản việc ta cầu thân Thanh Thu”.
Đến nay, tên tuổi của Vệ Minh rất nổi ở Bắc Vu, không ai không biết hắn là danh tướng của Nam Vu, nghe đến tên hắn, hai mắt Ninh Tư Bình bỗng sắc lạnh: “Tâm tư của Vệ Minh khó dò, núi Vọng Xuyên của Bắc Vu rõ ràng bị hớ với hắn. Không ngờ Thanh Thu lại ở trong phủ thế tử, vẫn mong việc của Khổng huynh sớm thành mới được”.
Nhắc tới trận chiến ấy, Khổng Lương Niên lại cảm thấy tự hào, nhưng không kìm được bất bình thay Thanh Thu: “Ngài yên tâm, ta đã hứa với ngài sẽ thay ngài làm được. Song nếu sớm biết có ngày hôm nay thì hà tất trước đó lại đính ước? Thanh Thu cô nương đã vì ngài mà để lỡ tuổi thanh xuân, phải khoác lên mình cái danh của nữ tử lỡ thì. Nàng chơi đàn hay như thế, mà lại phải làm một trù nương vì sinh nhai, ngài đúng là hại nàng quá thảm”.
“Đúng, là ta sai.” Sắc mặt đối phương càng thêm trắng bệch, sự tinh nhanh trong ánh mắt không còn nữa, Ninh Tư Bình ngậm ngùi nói: “Ta vốn tưởng, nàng sớm đã gả đi rồi”.
“Ngài cũng biết, Nam Vu từ trước tới nay rất xem thường những người có tuổi mà chưa được gả, nàng bị người ta nói là quả phụ chưa chồng, làm sao còn nhà nào tốt tìm tới nàng? Cũng may ngài chưa quên, đợi đến Bắc Vu rồi, ngài nhất định phải đối tốt với nàng." Khổng Lương Niên dường như đang vô cùng buồn phiền.
“Đương nhiên rồi, Khổng huynh yên tâm, bao nhiêu năm nay... ta chưa bao giờ quên nàng.” Giọng nói mang phần u tịch của Ninh Tư Bình khẽ vang trong không trung. Muốn quên một người, thật quá khó, nếu không y đã không đích thân xông pha nguy hiểm tới Nam Vu, đón vị hôn thê là thật, còn đón ai, chỉ trong lòng Ninh Tư Bình mới rõ.
Rõ ràng trong lòng vô cùng kinh ngạc và nghi ngờ, nhưng được đổi sang một chiếc giường khác, Thanh Thu vẫn ngủ tới khi mặt trời đã lên cao của ngày hôm sau. Chẳng còn cách nào, gần đây nàng quen dậy muộn, chỉ cần Hồng Ngọc không đến gọi nàng, thì chuyện lớn tới đâu cũng không bằng được giấc ngủ. Thanh Thu mở mắt ra, nhất thời không biết mình đang ở đâu, căn phòng nhỏ hẹp chẳng chút hơi ấm quen thuộc. Ngược lại nàng phát hiện một người đang ngồi trước bàn, y phục màu trắng cùng khuôn mặt anh tuấn nhìn nàng cười, lại vô cùng quen thuộc.
Thanh Thu chớp mắt, rồi lại dụi mắt, nàng không nhìn nhầm, hình như đúng là thế tử. Nhưng hắn là một nam tử, sao có thể ở chỗ ngủ của nàng được, thế tử nghĩ nàng là ai? Nàng nên hét lên gọi người tới, hay ném đồ đạc vào người hắn để hắn phải cút đi? Cũng may tối qua mặc nguyên quần áo đi ngủ, Thanh Thu chỉ còn biết hoảng loạn đứng dậy chỉnh đốn y phục, lắp bắp hỏi: “Thế tử, sao người lại ở đây?”.
Hỏi xong rồi nàng mới hối hận, tại sao hắn ở đây còn phải giải thích ư? Người này bây giờ lúc nào cũng làm ra vẻ nàng là người của mình rồi, còn có thể nói được điều gì tốt đẹp đây.
Quả nhiên, Vệ Minh đứng dậy đi tới trước mặt nàng, dịu dàng nói: “Tối qua Thanh Thu bị hoảng sợ, đương nhiên ta phải qua thăm hỏi mới phải”.
Vệ Minh càng dịu dàng, Thanh Thu lại càng lùi về phía sau, “Người là quý nhân lại bận rộn, bên ngoài còn nhiều việc lớn đang chờ người giải quyết, chẳng qua chỉ là gặp trộm thôi, chuyện nhỏ như vậy đâu cần người phải đích thân tới đây”.
“Cũng không bận lắm, bữa tiệc tối qua xem như thành công. Việc đàm phán là một cuộc chiến trường kỳ, thậm chí còn khiến người ta mệt mỏi hơn là ra chiến trường chém giết. Những việc có thể giao cho người khác làm, ta hà tất phải nhọc lòng?” Hắn đứng đó nhìn quanh căn phòng, chau mày nói tiếp: “Chỗ này không thể ở lâu, để nàng ở cùng Hồng Ngọc cũng không tiện, ta sẽ cho người thu dọn một căn phòng trong Giám Thiên các. Nàng ở đó, xung quanh có hộ vệ, chắc chắn sẽ không gặp phải những chuyện như tối qua nữa”.
Thanh Thu phiền não, nàng đang tìm cơ hội để nhắc tới việc xin ra khỏi đây, sao thế tử lại cho người thu dọn phòng ốc, rốt cuộc nàng nên nói hay không? Vệ Minh đi đến cửa bỗng quay người lại, “Cây đàn này ta tặng nàng, không thích ư?”.
Hắn chỉ cây đàn bị đánh tráo, thì ra là thế tử đã đặt cây đàn này ở đấy! Chuyện mà cả đêm Thanh Thu nghĩ không ra, lại được giải đáp chỉ bằng một câu nói thản nhiên của hắn, nàng kinh ngạc: “Người tặng?”.
“Không sai, cả ngày nàng ôm Lục Ỷ đi lại khắp nơi không sợ người ta đố kỵ sao? Ta tự ý quyết định tráo cây khác cho nàng, bao giờ nàng tới chỗ ta, ta sẽ trả lại.” Vệ Minh làm vậy cũng không có ý gì khác, nghĩ đến việc đây là cây đàn do vị hôn phu của nàng tặng, hơn nữa lúc nào nàng cũng kè kè bên nó không rời, hắn cảm thấy cực kỳ không thoải mái. Mặt khác mang cây đàn của nàng đi, có thể giữ chân chủ nhân của nó, không ngờ vừa mới đổi đã gặp trộm, cũng coi như trong họa có phúc.
Thanh Thu chẳng biết phải nói gì, có chủ nhân như thế này sao? Cầm đồ của người khác, còn không chịu hỏi nàng một câu, nàng tức giận: “Người làm vậy là ăn trộm!”.
Vệ Minh vội vàng xin lỗi vì đã thất lễ, rồi theo hộ vệ Giám Thiên các. Nào ngờ vị Ninh tông chủ này không ngại hiềm nghi, lại theo hắn tới đây. Vệ Minh thấy Thanh Thu đang ôm cây đàn nhìn chăm chăm người ta một cách vô lễ, hắn đành quay người lại nói: “Vừa rồi trong phủ xảy ra chút chuyện, khiến Ninh tông chủ chê cười rồi”.
Ninh Tư Bình dường như không nhìn thấy ánh mắt của Thanh Thu, đáp: “Nếu cần Ninh mỗ ra tay tương trợ, thế tử đừng ngại lên tiếng”.
Vệ Minh cười: “Không cần, đa tạ Ninh tông chủ, chút chuyện mọn này đâu cần tới sự tương trợ của Thiên phủ. Nào, ta và ngài cần phải quay về bữa tiệc tiếp tục vui vẻ thôi”.
Hắn thấy Thanh Thu không bị tổn hại gì, bèn cùng Ninh tông chủ kéo người rời đi. Trước cửa Giám Thiên các khôi phục lại vẻ yên tĩnh, Thanh Thu ngẩn ngơ đứng đó, chau mày nhăn mặt. Nàng đang nghĩ đến một việc mà không sao thông suốt được, rốt cuộc Ninh tông chủ kia là thần thánh phương nào, tại sao lại thấy quen đến thế?
Hồng Ngọc và đám a hoàn thầm thở dài trong lòng, xem ra thế tử quả nhiên rất thích Thanh Thu, nghe nói nàng xảy ra chuyện, đến tiệc rượu với khách quý cũng chẳng màng, vội chạy về thăm nàng. Lẽ nào sau khi đi đánh trận trở về, khẩu vị của thế tử lại già đi, thích nữ tử lỡ thì ư?
Đột nhiên nghe Thanh Thu hét lên một tiếng, mọi người kinh ngạc hỏi có chuyện gì, nàng nâng cây đàn lên nói không thành lời: “Cây đàn này... cây đàn này…”.
Cây đàn này không phải Lục Ỷ, vừa rồi vì hoảng loạn nên Thanh Thu không để ý, lúc này cúi đầu xem xét, lại nhận thấy cây đàn rất lạ. Mặc dù cũng là cổ cầm bảy dây, nhưng màu sắc, chất gỗ kém hơn rất nhiều, căn bản không phải là Lục Ỷ đã theo bên nàng suất mười năm nay!
Trong một căn phòng ngủ nhỏ xíu của Giám Thiên các, Thanh Thu đang ngẩn ngơ ngồi nhìn cây đàn bị đánh tráo. Trước khi Hồng Ngọc đi, nàng ta chỉ để lại một cây nến, ánh sáng trong phòng mờ nhạt, thậm chí còn không sáng bằng ánh trăng ngoài cửa sổ. Nàng không sao ngủ được, chống cằm bất an ngẫm nghĩ.
Cây đàn đó là một cây đàn tốt, vẫn luôn theo bên nàng, dù gia cảnh lụn bại, Thanh Thu cũng không nỡ bán đi.
Thế tử từng nói, cày đàn này là vật tương truyền qua các đời của Thiên phủ ở Bắc Vu, còn vì chuyện đó mà nghi ngờ nàng có quan hệ với Thiên phủ. Khi đó nàng chỉ coi như hắn nói lung tung, cây đàn này là vật đính ước của nhà họ Cao, chẳng liên quan gì đến Bắc Vu cả. Nhưng tối nay sau khi gặp chủ nhân Thiên phủ, nàng lại bắt đầu thấy nghi ngờ.
Lẽ nào, người ấy năm đó không chết ngoài biên ải, mà đến Bắc Vu làm chủ nhân Thiên phủ gì đó sao?
Suy nghĩ này có chút khó tưởng tượng, khiến lòng bàn tay Thanh Thu rịn mồ hôi, tim đập thình thịch. Nàng không lên tiếng về việc cây đàn bị tráo, cũng có thể vừa rồi tên trộm đó đến là vì cây đàn, hoặc Lục Ỷ đúng là vật cũ của Thiên phủ, giờ họ muốn lấy lại nên sai người tới. Nhưng đàn để trong tủ, muốn tìm quả thật quá dễ, không đến nỗi phải lật tung cả phòng lên như thế? Hơn nữa tên trộm đó sau khi lấy Lục Ỷ đi, lại làm thêm một chuyện thừa nữa là để lại cho nàng một cây đàn giống hệt, tên trộm này có bệnh gì chăng!
Khổng Lương Niên có chút thấp thỏm, muốn ngồi lắng nghe tiếng đàn trong bữa tiệc để bình ổn tâm trạng. Tống Củng lại tới chọc y, ghé sát vào tai y cười cổ quái: “Khổng huynh, có phải đang nhớ nàng đầu bếp không?”.
Y có chút nổi nóng: “Hiền đệ, đệ uống nhiều rồi"”.
“Ha, huynh xin đệ đưa huynh đến đây, lẽ nào không phải vì nàng ta? Nghe đệ nói này, nữ tử nhà tử tế có ai không muốn được gả cho huynh, sao huynh cứ thích Thanh Thu? Haizz.” Hắn lắc đầu thở dài, vẻ như vô cùng tiếc cho một con mọt sách ngu muội. Mấy hôm nay Tống Củng đã hiểu ra, Vệ Minh sẽ không để Thanh Thu đi, Khổng Lương Niên chắc chắn sẽ phải thất vọng.
Khổng Lương Niên không trả lời, chỉ cúi đầu nhấm rượu, thỉnh thoảng ngẩng lên nhìn đoàn sứ giả đến từ Bắc Vu kia một cái. Việc đàm phán giữa hai nước thật tốn thời gian, thời tiết càng ngày càng lạnh, không chừng đoàn sứ giả Bắc Vu này sẽ ở lại đây qua mùa đông. Y sớm đã nghe nói hoàng thượng có ý muốn viện hàn lâm phái người theo đoàn sứ giả Bắc Vu sang bên ấy giao lưu, đồng thời nhậm chức ở đó năm năm. Y vốn có ý định đi, chỉ mong trước khi rời khỏi Bắc Vu có thể làm xong việc chung thân đại sự, thành thân với Thanh Thu. Trong thời gian y tới Bắc Vu nhậm chức, Thanh Thu sẽ cùng đi với y.
Có điều việc này khó thành, Thanh Thu không bằng lòng, thế tử cũng chẳng chịu thả người, nghe ý Tống Củng, thì thế tử Vệ Minh kia hình như có ý với Thanh Thu, việc này thế là rắc rối rồi.
Rượu cạn thức ăn hết, khách chủ đều vui. Sau khi tan tiệc, Tống Củng đứng dậy định đi tìm Vệ Minh, đồng thời nghe ngóng xem Linh Ngọc tiểu thư có hài lòng với sự sắp xếp ngày hôm nay không. Tuyết Chỉ đại gia kia cũng từng rời tiệc tới gặp nàng ta, gặp được người mình sùng bái chắc hẳn Linh Ngọc rất vui. Nhưng Vệ Minh lại cáo lỗi lui trước biến mất rất nhanh, dường như vội vàng giải quyết việc gì vậy, phần tiễn khách do quản gia lo liệu.
Tống Củng đành quay người đi tìm Khổng Lương Niên, định cùng sư huynh của mình rời đi, ai ngờ y cũng biến mất, không biết từ lúc nào mà nhanh thế?
Khổng Lương Niên không ngồi kiệu tiễn khách của phủ thế tử, mà một mình thong thả đi tới một nơi tối tăm ánh trăng không thể chiếu tới. Y nhìn ngó xung quanh, đến một chỗ bị khuất rồi dừng lại, khẽ ho lên một tiếng, giống như đang đợi gặp ai. Dù gì Khổng Lương Niên cũng chưa từng làm việc này, ở đây gần ngoại ô, buổi tối tĩnh lặng tới rợn người. Một cơn gió thổi qua, bên cạnh y đã xuất hiện thêm một người nữa, khẽ nói: “Khổng huynh tại sao lại buồn bã không vui?”.
Khổng Lương Niên nhìn khuôn mặt ấy, trong lòng dấy lên cảm giác xa lạ không sao thích ứng được, nghĩ ngợi rồi đáp: “Ninh tông chủ, ngài và ta thật sự không cần gặp lại nhau, ta là thần tử Nam Vu, ngài là chủ nhân Thiên phủ Bắc Vu, cần tránh mọi hiềm nghi mới phải”.
Ninh Tư Bình biết tính tình Khổng Lương Niên rất bảo thủ, cũng không để ý những lời xa lạ ấy, cố nén giọng đáp: “Ta có lời muốn hỏi”.
“Xin cứ nói.”
“Thế tử Vệ Minh kia có quan hệ gì với Thanh Thu, hắn có tâm ý Thanh Thu ư? Thanh Thu tới giờ vẫn chưa chịu xuất giá, không phải sao?”
Ninh Tư Bình hỏi liền một hơi như thế, khiến Khổng Lương Niên không thể trả lời từng câu một: “Thích hay không, ta không biết, nhưng rõ ràng hắn đang ngăn cản việc ta cầu thân Thanh Thu”.
Đến nay, tên tuổi của Vệ Minh rất nổi ở Bắc Vu, không ai không biết hắn là danh tướng của Nam Vu, nghe đến tên hắn, hai mắt Ninh Tư Bình bỗng sắc lạnh: “Tâm tư của Vệ Minh khó dò, núi Vọng Xuyên của Bắc Vu rõ ràng bị hớ với hắn. Không ngờ Thanh Thu lại ở trong phủ thế tử, vẫn mong việc của Khổng huynh sớm thành mới được”.
Nhắc tới trận chiến ấy, Khổng Lương Niên lại cảm thấy tự hào, nhưng không kìm được bất bình thay Thanh Thu: “Ngài yên tâm, ta đã hứa với ngài sẽ thay ngài làm được. Song nếu sớm biết có ngày hôm nay thì hà tất trước đó lại đính ước? Thanh Thu cô nương đã vì ngài mà để lỡ tuổi thanh xuân, phải khoác lên mình cái danh của nữ tử lỡ thì. Nàng chơi đàn hay như thế, mà lại phải làm một trù nương vì sinh nhai, ngài đúng là hại nàng quá thảm”.
“Đúng, là ta sai.” Sắc mặt đối phương càng thêm trắng bệch, sự tinh nhanh trong ánh mắt không còn nữa, Ninh Tư Bình ngậm ngùi nói: “Ta vốn tưởng, nàng sớm đã gả đi rồi”.
“Ngài cũng biết, Nam Vu từ trước tới nay rất xem thường những người có tuổi mà chưa được gả, nàng bị người ta nói là quả phụ chưa chồng, làm sao còn nhà nào tốt tìm tới nàng? Cũng may ngài chưa quên, đợi đến Bắc Vu rồi, ngài nhất định phải đối tốt với nàng." Khổng Lương Niên dường như đang vô cùng buồn phiền.
“Đương nhiên rồi, Khổng huynh yên tâm, bao nhiêu năm nay... ta chưa bao giờ quên nàng.” Giọng nói mang phần u tịch của Ninh Tư Bình khẽ vang trong không trung. Muốn quên một người, thật quá khó, nếu không y đã không đích thân xông pha nguy hiểm tới Nam Vu, đón vị hôn thê là thật, còn đón ai, chỉ trong lòng Ninh Tư Bình mới rõ.
Rõ ràng trong lòng vô cùng kinh ngạc và nghi ngờ, nhưng được đổi sang một chiếc giường khác, Thanh Thu vẫn ngủ tới khi mặt trời đã lên cao của ngày hôm sau. Chẳng còn cách nào, gần đây nàng quen dậy muộn, chỉ cần Hồng Ngọc không đến gọi nàng, thì chuyện lớn tới đâu cũng không bằng được giấc ngủ. Thanh Thu mở mắt ra, nhất thời không biết mình đang ở đâu, căn phòng nhỏ hẹp chẳng chút hơi ấm quen thuộc. Ngược lại nàng phát hiện một người đang ngồi trước bàn, y phục màu trắng cùng khuôn mặt anh tuấn nhìn nàng cười, lại vô cùng quen thuộc.
Thanh Thu chớp mắt, rồi lại dụi mắt, nàng không nhìn nhầm, hình như đúng là thế tử. Nhưng hắn là một nam tử, sao có thể ở chỗ ngủ của nàng được, thế tử nghĩ nàng là ai? Nàng nên hét lên gọi người tới, hay ném đồ đạc vào người hắn để hắn phải cút đi? Cũng may tối qua mặc nguyên quần áo đi ngủ, Thanh Thu chỉ còn biết hoảng loạn đứng dậy chỉnh đốn y phục, lắp bắp hỏi: “Thế tử, sao người lại ở đây?”.
Hỏi xong rồi nàng mới hối hận, tại sao hắn ở đây còn phải giải thích ư? Người này bây giờ lúc nào cũng làm ra vẻ nàng là người của mình rồi, còn có thể nói được điều gì tốt đẹp đây.
Quả nhiên, Vệ Minh đứng dậy đi tới trước mặt nàng, dịu dàng nói: “Tối qua Thanh Thu bị hoảng sợ, đương nhiên ta phải qua thăm hỏi mới phải”.
Vệ Minh càng dịu dàng, Thanh Thu lại càng lùi về phía sau, “Người là quý nhân lại bận rộn, bên ngoài còn nhiều việc lớn đang chờ người giải quyết, chẳng qua chỉ là gặp trộm thôi, chuyện nhỏ như vậy đâu cần người phải đích thân tới đây”.
“Cũng không bận lắm, bữa tiệc tối qua xem như thành công. Việc đàm phán là một cuộc chiến trường kỳ, thậm chí còn khiến người ta mệt mỏi hơn là ra chiến trường chém giết. Những việc có thể giao cho người khác làm, ta hà tất phải nhọc lòng?” Hắn đứng đó nhìn quanh căn phòng, chau mày nói tiếp: “Chỗ này không thể ở lâu, để nàng ở cùng Hồng Ngọc cũng không tiện, ta sẽ cho người thu dọn một căn phòng trong Giám Thiên các. Nàng ở đó, xung quanh có hộ vệ, chắc chắn sẽ không gặp phải những chuyện như tối qua nữa”.
Thanh Thu phiền não, nàng đang tìm cơ hội để nhắc tới việc xin ra khỏi đây, sao thế tử lại cho người thu dọn phòng ốc, rốt cuộc nàng nên nói hay không? Vệ Minh đi đến cửa bỗng quay người lại, “Cây đàn này ta tặng nàng, không thích ư?”.
Hắn chỉ cây đàn bị đánh tráo, thì ra là thế tử đã đặt cây đàn này ở đấy! Chuyện mà cả đêm Thanh Thu nghĩ không ra, lại được giải đáp chỉ bằng một câu nói thản nhiên của hắn, nàng kinh ngạc: “Người tặng?”.
“Không sai, cả ngày nàng ôm Lục Ỷ đi lại khắp nơi không sợ người ta đố kỵ sao? Ta tự ý quyết định tráo cây khác cho nàng, bao giờ nàng tới chỗ ta, ta sẽ trả lại.” Vệ Minh làm vậy cũng không có ý gì khác, nghĩ đến việc đây là cây đàn do vị hôn phu của nàng tặng, hơn nữa lúc nào nàng cũng kè kè bên nó không rời, hắn cảm thấy cực kỳ không thoải mái. Mặt khác mang cây đàn của nàng đi, có thể giữ chân chủ nhân của nó, không ngờ vừa mới đổi đã gặp trộm, cũng coi như trong họa có phúc.
Thanh Thu chẳng biết phải nói gì, có chủ nhân như thế này sao? Cầm đồ của người khác, còn không chịu hỏi nàng một câu, nàng tức giận: “Người làm vậy là ăn trộm!”.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook